Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 461 phần 2

Lâm Vãn Vinh nhìn gương mặt nàng, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ,
gặp nhau ở căn miếu đổ nát, gặp lại ven hồ, mò mẫm ở Sơn Đông, kiên cường ở
Thánh phường, gây gổ hôm tới thăm... tất cả tất cả dường như hiện về dưới ánh
trăng lạnh của miền đại mạc biên quan này.

“Thương hương tiếc ngọc, trời sinh đa tình… Trời ạ, ta làm sao lại bị nhiễm
cái tuyệt chứng này chứ? Lâm đại nhân than thở, lấy cái khăn tay mà Ngưng Nhi
tặng vẫn luôn luôn giữ trên người ra nhét vào tay Từ Chỉ Tình:

- Đừng khóc nữa, nước mắt nhiều như vậy… nước trong sa mạc rất trân quý đó,
lãng phí nhiều là rất đáng xấu hổ.

- Ngươi mới đáng xấu hổ đó!

Thấy hắn cười giả lả, Từ tiểu thư nhịn không được mắng một câu, rồi giơ tay
hất tay hắn trở về:

- Khăn người khác đưa cho ngươi, ngươi cho ta làm gì! Ta không cần đồ vậy
của người khác!

“Nha đầu này nhãn lực kinh thật, dưới ánh trăng mờ thế mà có thể nhìn ra
thứ của người ta.” Lâm Vãn Vinh thu khăn tay vào ngực, cười ha hả:

- Không dùng cũng tốt, Ngưng Nhi dặn ta buổi sáng mỗi ngày phải lấy cái
khăn này ra rửa mặt, quý giá lắm đó!

Từ Chỉ Tình tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng rốt cuộc không khóc được nữa.

Nhìn hai thanh niên trước mắt, thượng tướng quân cũng vui vẻ theo:

- Dây bí quấn giàn, dây leo quấn cổ thụ, các ngươi đi với nhau một lộ trình
không dưới ngàn dặm rồi, trên đời có mấy người có thể có duyên phận thiên lý
như vậy? Còn có cái gì khó chịu mà không giải quyết được chứ?

“E hèm, lão già này nói quá trắng trợn, ta mắc cỡ đó!” Lâm Vãn Vinh cũng
khẽ cười vài tiếng.

Từ Chỉ Tình mặt như bôi phấn hồng, muốn mở miệng giải thích, Lý Thái khoát
khoát tay, than thở:

- Chuyện của các ngươi, tự mình giải quyết đi, ta không quản đâu, nhưng chớ
làm chậm trễ đại kế kháng Hồ. Lâm Tam, Chỉ nhi, không dối các ngươi, ta đánh
với người Hồ bao nhiều năm rồi, chỉ có lần này là thấy áp lực lớn nhất. Người
Hồ thua, còn có thể lui về thảo nguyên xây dựng lại lực lượng, còn với Đại Hoa
thì đã đem hết tinh nhuệ ra, không hề giữ lại chút nào. Nếu lần này thất bại,
đó là tai họa trời bể… chúng ta không được thua đâu!

Đích thực là không được thua, lỡ như Đại Hoa thất bại, chiến hỏa sẽ lan
tràn khắp nam bắc, không chỉ dân chúng lầm than mất hết nhà cửa, đến cả Thanh
Tuyền Xảo Xảo… các nàng cũng chỉ có nước phải sống lưu vong. Thất bại, không hề
có lợi cho bất kỳ ai.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh dấy lên một cảm giác rất sắt đá:

- Nguyên soái, thứ ta nói thẳng, chúng ta giao thủ với người Hồ nhiều năm,
phương pháp chiến đấu đích xác rất thực dụng, nhưng chiến pháp này không bằng
chiến lược. Chúng ta dùng hết biện pháp chống lại người Hồ, trước giờ vẫn là
thua nhiều thắng ít, lần này người Hồ đổ hết ra, nói trắng ra ra muốn tiến vào
nội địa của Đại Hoa, chúng ta không có đường lui nữa, đã như vầy, chúng ta sao
không thử biến đổi chiến lược? Một mặt phòng thủ, đồng thời chúng ta cũng chủ
động tấn tông, kiềm chế người Hồ ở phía sau, làm chúng không dám coi thường
vọng động, cho chúng nếm thử tư vị bị bó tay bó chân.

- Ý ngươi là phương pháp lần trước nói qua, tiến đánh Vương đình của người
Hồ?

Ánh mắt Lý Thái lóe lên, mắt hổ như tỏa ra ánh sáng.

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:

- Điểm hay nhất của phương pháp này là vượt ngoài dự liệu kẻ địch, đến cả
chúng ta cũng không thể tưởng được, vậy người Hồ càng thêm không thể ngăn ngừa.

Lý Thái và Từ Chỉ Tình đều là chuyên gia quân sự, vừa nghe hắn nói thế tự
nhiên cũng hiểu được ngay. Từ tiểu thư nhè nhẹ gật đầu, rồi cau mày:

- Nhưng ngươi mới vừa rồi đã nói qua, đây là tử lộ, căn bản là không thể
thực hiện được.

- Khụ khụ…

, Lâm Vãn Vinh xấu hổ:

- Cái đó… Từ tiểu thư, theo lý luận mà nói, ta cơ bản không nói láo. Trong
truyền thuyết có một con đường tơ lụa rất thần kỳ, có thể nối liền đông tây,
xuyên qua Đại mạc Tuyết sơn…

- Con đường tơ lụa, nối liền đông tây?

Từ Chỉ Tình mừng rỡ, bất giác nắm chặt tay hắn:

- Ngươi nói là thật hả? Có thể tới được Khắc Tư Nhĩ sao? Ái chà, tại sao ngươi
không nói sớm?

Tay nha đầu này vừa ấm vừa mềm, đã lâu không sờ, trong màn đêm rét lạnh, ta
phải nắm chặt một chút. Hắn im lặng từ từ vuốt ve tay Từ Chỉ Tình một hồi rồi
nghiêm nghị than:

- Ta cũng không rõ cách tới Khắc Tư Nhĩ. Dù sao thì cũng có một đường vắt
ngang từ đông sang tây. Từ tiểu thư, ta là người thành thật, mấy thứ chuyện
chưa được nghiệm chứng này, ta đâu thể nói mò được chứ?

Từ Chỉ Tình đỏ mặt, bàn tay cố tránh, nhưng bị ma trảo của kẹp cứng như
cua.

- Ngươi làm cái gì đó!

Nàng nhỏ giọng thở gấp, ngượng ngùng cúi đầu hừ nhẹ:

- Ta không thể mặc cho ngươi khi dễ như vậy. Thượng tướng quân còn ở đây
đó!

- Phải không? Ái chà! Từ tiểu thư, nàng quá kích động rồi, một bàn tay nhỏ
bé sao lại cầm hai cái tay to đùng của ta được nhỉ?

Lâm đại nhân lắc đầu than thở, trên mặt tràn đầy vẻ khâm phục.

“Ta tự nhận xui xẻo!” Từ Chỉ Tình nhè nhẹ thở dài, bàn tay nhỏ bé lập tức
rút về, khóe mắt ửng đỏ.

- Lâm Tam, ngươi thành thật đáp lời ta, con đường này, ngươi nắm chắc
không?

Lý Thái thần sắc trầm trọng, làm bộ không thấy động tác thầm thụt của hai
người, hỏi với thần tình nghiêm túc.

- Nguyên soái, đầu tiên ta xin thanh minh. Ta chỉ đưa ra đề nghị, con đường
này không được bắt ta đi đâu đó!

Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người, vội vội vàng vàng khoát tay, lập tức đưa ra
lời chặn trước.

Lý Thái bật cười, cũng không hề phủ nhận:

- Ngươi trước tiên là nói về việc ngươi có nắm chắc không, sinh mạng của
mỗi một binh lính thủ hạ ta đều vô cùng trân quí!

“Ta nắm chắc cái rắm!” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Ta đã nói rồi, con đường này là tồn tại trong truyền thuyết, nối liền
đông tây, nếu bảo là nắm chắc thì chẳng hề có lấy một thành. Nhưng nếu so với
lợi ích lớn lao kia, lần mạo hiểm này cũng đáng giá! Tới đâu hay tới đó, xin
nguyên soái cùng quân sư châm chước cho.

Lý Thái trầm ngâm một lúc lâu, khẽ lắc đầu nói:

- Việc này nói sau đi, lúc này trận chiến ở Ngũ Nguyên là khẩn yếu nhất.
Trời cũng không còn sớm nữa, Lâm Tam, ngươi tiễn Chỉ nhi về doanh đi!

“Mắc gì bắt ta tiễn, nàng tự mình có mang theo thân binh bảo vệ mà!” Lâm
Vãn Vinh lòng thầm buồn bực, thấy thượng tướng quân bước đi rất gấp, sớm đã đến
dưới thành lâu rồi.

Gương mặt Từ Chỉ Tình u oán, đi vài bước, bước qua Lâm Vãn Vinh, nói:

- Ngươi đừng nghe nguyên soái nói bậy, ta tự mình cưỡi ngựa về, không cần
ngươi tiễn!

- Cũng được, cô nam quả nữ, không tiện lắm đâu, truyền ra ngoài sẽ ảnh
hưởng tới thanh danh chúng ta.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, rồi dừng lại.

- Ngươi mà có thanh danh gì!

Từ quân sư nhướng mày, nhất thời nổi giận:

- Từ Chỉ Tình ta đoan chính, không hề quan hệ gì với ngươi, xin Lâm tướng
quân dừng bước ở đó.

Hàm răng trắng ngà của nàng cắn chặt như muốn đôi môi anh đào rỉ máu, chân
bước vội vàng, muốn chạy đi, nhưng ống tay áo lại bị người ta giữ chặt lại.
Quay đầu nhìn lên, cũng lại là Lâm tướng quân.

Lâm Vãn Vinh lấy trong lòng ra một bình thuốc, quơ quơ trước mặt nàng, hỏi
nhỏ:

- Hôm nay ta hỏi nguyên soái rồi, ngài nói không đưa thuốc men gì cho ta.
Việc này rất lạ, Từ quân sư, nàng có biết thuốc này là ai giao không?

Cái trong tay hắn chính là bình thuốc mà ngày đó khi đi tuần doanh, Từ Chỉ
Tình nhờ Hồ Bất Quy chuyển tặng, nói là của Lý Thái giao cho hắn.

Từ Chỉ Tình khóe mắt ửng đỏ, giơ tay đoạt lấy bình thuốc trong tay hắn,
nước mắt lại chảy dài:

- Trả lại cho ta, ngươi không thấy được lòng tốt của người ta, Từ Chỉ Tình
ta đời này duy nhất lầm lẫn chính là ngươi đó! Đi…

Nàng vừa vung roi ngựa lên, thúc vào đùi ngựa vài cái, tuấn mã không chịu
chạy đi, nàng cúi đầu nhìn xuống, thì ra là dây cương bị Lâm Vãn Vinh chộp cứng
rồi.

- Ngươi làm gì?

Từ quân sư gần như sắp phát điên rồi, ngồi trên lưng ngựa, lệ rơi lã chã,
hét lên:

- Lâm Tam, ngươi muốn khi dễ ta bao lâu nữa, hu hu…

Lâm Vãn Vinh thở dài, khẽ nói:

- Từ tiểu thư, cám ơn thuốc của nàng! Rất linh, rất công hiệu!

Giọng hắn tuy nhỏ, Từ Chỉ Tình lại đang khóc, nhưng nghe rất rành mạch,
tiếng nức nở của nàng nhỏ dần, đang nghẹn ngào nhưng cũng cố nói cứng:

- Thuốc này không phải cho ngươi dùng, là trước khi đi, ta đánh gãy 'Lâm
Tam ' nhà chúng ta, ta sau đó dùng thuốc này cho nó, muốn xem thử hiệu quả!

“Lâm Tam nhà nàng?” Lâm Vãn Vinh nghe thế giật mình, Từ Chỉ Tình cũng hiểu
được mình nói không rõ ràng, vội giải thích:

- Không phải là ngươi, là con 'Lâm Tam' ta nuôi trong phòng…

“Mẹ ơi, cảm tình với Lâm Tam ta lại đem so với ‘con’ Lâm Tam.” Lâm Vãn Vinh
trong lòng căm tức vô cùng: “Từ tiểu thư lại lấy thuốc dùng cho chó mà đưa cho
ta, ta và cái thứ đó mà cùng một cấp bậc sao? Quả là làm nhục thân phận của
ta!”

Hai người trầm mặc một lát, thấy sắc mặt hắn sầm xuống, trong lòng Từ Chỉ
Tình đã muốn cười, rồi lại không dám cười thành tiếng, nàng nóng mặt lên, nấc
nhẹ hai tiếng, cúi đầu, đằm thắm hỏi nhỏ:

- Ngươi, chân ngươi đã đỡ chưa?

Lâm Vãn Vinh hầm hừ:

- Ừm, cám ơn thuốc của nàng, ta chạy còn nhanh hơn cả 'Lâm Tam' nhà nàng
nữa!

- Nói linh tinh cái gì, hắn không phải… nhà chúng ta…

Từ tiểu thư phì một tiếng, gương mặt đỏ lên, nàng trầm ngâm một lúc lâu mới
khẽ nói:

- Vài ngày nữa là sẽ đến tiền tuyến rồi. Sa mạc bão cát liên miên, người Hồ
cũng không thể so với Bạch Liên giáo, đao thương không có mắt, ngươi cẩn thận
một chút. Khôi giáp mặc chỉnh tề, đầu khôi, hộ tâm kính, không được bỏ ra! Khi
ngươi cưỡi ngựa, chọn loại móng ngựa nhẹ, tiến nhanh, mà lùi cũng nhanh…

“Nha đầu này thật ra hiểu rõ ta!” Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng cảm động. Từ
tiểu thư tựa hồ cũng thấy hơi khác khác, không hợp với phong cách ngày xưa, vội
vàng không nói nữa, lấy dây cương trong tay hắn ra.

- Phải đi rồi à?

Lâm Vãn Vinh khẩn cấp hỏi.

- Ừm!

Từ Chỉ Tình nhè nhẹ gật đầu.

- Ta tiễn nàng!

- Không cần đâu!

Từ tiểu thư gương mặt đỏ bừng:

- Cô nam quả nữ, không tiện, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh
danh chúng ta! Đi…

Tiếng vừa dứt, tuấn mã là tung bốn vó, chạy thẳng vào đại doanh, làm Lâm
Vãn Vinh ngây người nhìn theo một lúc lâu.

Trở lại Hữu lộ doanh, vội vàng nuốt hai bát cơm nguội, rồi mau chóng triệu
tập Hồ Bất Quy Đỗ Tu Nguyên họp mặt, bố trí mọi việc để mai đi Ngũ Nguyên

Ra khỏi Hưng Khánh phủ sẽ thấy ngay Đại mạc tái ngoại, lúc nào cũng có thể
gặp phải người Hồ, không thể đùa cợt như cũ. Trong số mọi người, chỉ có Hồ Bất
Quy từng có kinh nghiệm như vậy, liền nhờ hắn giảng giải đôi chút, mọi người
đều ghi nhớ trong lòng. Về phần hai mươi vạn kỵ binh người Hồ biến thành ba
mươi vạn, tự nhiên không thể nói cho ai biết.

Dãi dầu sương gió mấy ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, dưới ngọn đèn
trong trong tướng doanh trướng mờ ảo, hắn mơ mơ màng màng muốn chợp mắt, bất
giác một trận gió thổi khẽ vào, làm cho ngọn đèn nghiêng ngửa.

Hắn ngáp dài, xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng phát giác bên chân có cái gì
mềm mềm nhột nhột, như là một đồ vật gì đó. Hắn vội lấy ra xem, thì ra đây là
một cuộn giấy được cuộn tròn lại, cũng không biết ai bỏ lên trên giường.

Vội vội vàng vàng mở cuộn giấy, thấy trên đó viết bốn chữ nhỏ ‘Lý Thái có
chuyện!’

Bốn chữ này dùng bút mực viết vội, chữ viết rất mềm mại, rõ ràng là thủ bút
của nữ tử. Thấp thoáng có nét quen quen, nhưng nhận không ra là của ai. Trong
Hưng Khánh phủ này, ngoại trừ Từ Chỉ Tình, hắn căn bản là không biết đàn bà nào
khác, cuộn giấy này là do ai đưa vào nhỉ?

Lý Thái có chuyện? Hắn từ trên giường bỗng nhảy dựng lên, vội vã quát:

- Hồ Bất Quy, mau, chuẩn bị ngựa, đi nguyên soái doanh!

Hồ Bất Quy mắt nhắm mắt mở chạy vội đến:

- Tướng quân, xảy ra chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh trong lòng như bốc lửa, làm gì còn kịp giải thích, vội lên
ngựa, chưa ra khỏi quân doanh, đã thấy đột nhiên bốc lên một ánh lửa ở xa xa,
lửa cháy ngút trời, nhìn theo phương hướng, chính là quân trung của Lý Thái.

- Chết rồi, nguyên soái đã xảy ra chuyện!

Hồ Bất Quy bị dọa hết hồn, đến cả đôi giày cũng chưa kịp mang vào, đã đi
theo phía sau Lâm Vãn Vinh, vội vàng giục ngựa chạy vội.

Doanh trướng của Lý Thái lửa cháy ngày càng lớn, tiếng gào thét của quân sĩ
khắp nơi, liên miên không dứt. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trắng bệch, Tả Lộ quân,
Trung lộ và đại doanh Lý Thái đều ở chung với nhau một chỗ, đề phòng vô cùng
nghiêm mật, làm sao đã xảy ra chuyện được? Quả là còn chưa gặp mặt người Hồ, Lý
Thái đã có chuyện rồi,

Tiếng vó ngựa phá tan màn đêm tĩnh mịch, Lâm Vãn Vinh một ngựa dẫn đầu,
mang theo bọn người Hồ Bất Quy giục ngựa chạy tới, vẻ mặt lo lắng như bị lửa
cháy sau lưng.

- Chi…

Trong tiếng vó ngựa, đột nhiên nổi lên mấy tiếng rít sắc nhọn, ở bên cạnh
bỗng nghe tiếng ‘Vèo’ ‘Vèo’, hơn mười mũi tên bắn ra rất mạnh, tiếng ong ong
không dứt bên tai, bay thẳng về phía đám người Lâm Vãn Vinh.

- Địch tập kích!

Hồ Bất Quy chợt quát một tiếng, làm con ngựa nhấc đầu lên, tay phải cầm mã
đao thuận thế gạt luôn cây tên đang phóng tới.

- Băng…

Một tiếng giòn tan, mũi tên bắn trúng vào thân đao, làm lóe ra những tia
lửa, có thể thấy được lực bắn mạnh như thế nào.

Lâm Vãn Vinh đi đầu, tiếng kêu của Hồ Bất Quy còn chưa dứt, đã thấy hai mũi
tên một trái một phải, phóng thẳng vào hắn.

“Muốn giết ta à!” Lâm Vãn Vinh gầm lên, cúi gầm người xuống, khó khăn lắm
mới tránh thoát được một mũi tên. Mắt thấy hai mũi tên đến gần bên người, bỗng
nghe những tiếng leng keng giòn tan, hai ánh bạc chợt bay ra, bắn trúng vào mũi
tên kia, làm chúng lập tức rơi xuống đất.

- Giết!

Không bận tâm là ai cứu mạng mình, việc bị phục kích đã kích thích Lâm Vãn
Vinh, hắn móc súng ra, nhắm vào trong một căn phòng bắn một phát.

- A…

Tiếng kêu gào thê thảm, một đầu người Hồ vỡ ra hai nửa. Tinh binh phía sau
Hồ Bất Quy xông vào đại môn, một cơn mưa tên bắn thẳng vào trong, mấy trăm binh
sĩ, lao thẳng vào trong phòng. Trong phòng, chạy ra hơn mười người người Hồ,
trong tay mã đao lóe sáng, điên cuồng chống trả quân sĩ Đại Hoa.

Lâm Vãn Vinh một tay cầm cương ngựa, một tay cầm súng, cả người sát khí sôi
trào:

- Các huynh đệ, đâm đám chó này thành tổ ong cho ta, không cho lưu lại
người nào còn sống. Hồ Bất Quy, hỏa tốc đóng tất cả cửa thành. Tối hôm nay, lão
tử muốn giết người!

Hồ Bất Quy vội vội vàng vàng lĩnh mệnh, Lâm Vãn Vinh nổi giận đùng đùng:
“Ba mươi vạn đại quân nhập thành, đầu tiên là soái doanh bốc hỏa, tiếp theo là
Hữu lộ tiên phong bị phục kích, thật là con mẹ nó khi dễ Đại Hoa ta là một mớ
bùn đất phải không?”

Hắn cười lạnh, cúi xuống lượm hai mũi tên vừa tập kích mình đang nằm trên
mặt đất. Mũi tên to bằng ngón cái, bóc sắt ở đầu, cầm rất nặng. Giữa mũi tên có
găm vài căn ngân châm, ánh bạc lập lòe

Vừa rồi chính là những cây ngân châm này bắn trúng vào mũi tên, Lâm Vãn
Vinh nhìn đến ngây người, đột nhiên mừng rỡ như điên nhảy dựng lên:

- Tiên tử tỷ tỷ! Nhất định là tiên tử tỷ tỷ đến rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3