Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 461 phần 1

Chương 461: Số lượng

- Đột Quyết lòng dạ lang sói, khinh nhục Đại Hoa ta nhiều năm, dân chúng
‘Giang Nam tái ngoại’ lưu lạc, hoang vu không bóng người, thật sự ghê tởm đáng
hận!

Người nói ra câu đó là Vu Tông Tài phó tiên phong của tả lộ quân, tuổi trẻ
khí thịnh. Hắn vỗ vỗ chiến đao bên hông lộ vẻ tức giận, nghiến răng nói:

- Mạt tướng bất tài, nguyện vì đại quân đi tiên phong, xâm nhập thảo
nguyên, một trận sống mái với người Hồ.

Hắn tướng mạo đường hoàng, lời lẽ khí khái nghiêm trang, cũng hơi có khí
thế. Lý Thái vui mừng cười:

- Đừng có nóng, chúng ta chém giết bao nhiêu năm với người Hồ, còn có nhiều
cơ hội, bây giờ nói một trận sống mái thì quá sớm. Nhưng ngươi quyết tâm như
thế này, bổn soái cũng cực kỳ tán thưởng!

Vu Tông Tài mừng rỡ đáp lại, rồi trộm nhìn sang Từ quân sư, ánh mắt ngưỡng
mộ vô cùng.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy hết, chỉ cười thầm trong lòng: “Tên Vu tướng quân
này nếu xét về tuổi tác, tướng mạo, đích thật là rất xứng đôi với Từ tiểu thư,
chỉ là Từ Chỉ Tình vốn là một nữ tử cá tính mạnh mẽ như vậy, cặp mắt để trên
đầu, nàng muốn tìm một lão công để nàng có thể phục trong lòng và chế phục tâm
sinh lý nàng mới được, cũng không biết Vu Tông Tài có bổn sự này không nhỉ!?”

- Tả đại ca, kia là cái gì?

Lâm Vãn Vinh liếc nhìn chung quanh, thấy xa xa phía đông, một luồng khói
dày đặc bay thẳng lên trời, dường như muốn đục một lỗ đen ngòm vào tận trời
đêm, hắn níu chặt lấy Tả Khâu, Tả lộ quân tiên phong bên cạnh, hỏi nhỏ.

Tả Khâu nhìn nhìn cột khói, thần sắc rất nghiêm trang, gật đầu:

- Huynh đệ lần đầu tiên tới biên quan hả? Đó là phong hỏa ở Trường Thành,
khi ngoại địch xâm lấn thì dùng nó để truyền báo tin tức.

Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra: “Đây là phương truyền tin phong hỏa xa xưa
y sao? Làm sao ta quên béng mất việc này nhỉ!?” Trong lòng hắn thầm xấu hổ:

- Tả đại ca, hiện tại phong hỏa đã đốt lên, vậy có phải là phía trước phát
ra cảnh báo không? Có phải là đi qua đó có gặp nguy hiểm không?

Tả Khâu cười nói:

- Vị tất đã báo tình hình khẩn cấp. Thời tiết đại mạc rất khô. Có khi sét
đánh cũng phát lửa, phương pháp phong hỏa rất khác nhau, cách báo tin tức cũng
bất đồng. Ở Trường Thành trừ phong hỏa đài ra, chúng ta còn có đôn đài. Trừ phi
hai đài đồng thời đốt lửa, lúc đó mới là biên quan báo tình hình khẩn cấp. Nếu
chỉ có một cột khói bốc lên như vậy, đó là nói phía trước quan khẩu phát hiện
tung tích của địch, báo cho những quan khẩu khác cẩn thận phòng thủ. Đây biện
pháp đặc biệt do Từ quân sư nghĩ ra, áp dụng rất tốt.

Đây là phương pháp mật mã thông tin sơ cấp nhất, đích xác rất thực dụng, Từ
Chỉ Tình quả thật bỏ ra rất nhiều tâm tư, Lâm Vãn Vinh gật gù tán thưởng.

Hắn nói chuyện tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn rỉ ra bên cạnh, Vu Tông Tài
nghe hắn đến cả những kiến thức cơ bản này cũng không biết, nhịn không được nhè
nhẹ lắc đầu. Trên mặt hiện ra vài phần khinh miệt.

Lý Thái nghe thấy hai người nói chuyện, giương mắt nhìn tới, nghiêm nghị
bảo:

- Tả Khâu, trinh sát tả lộ đã có hồi báo chưa?

Tả Khâu vội vàng ôm quyền, lớn tiếng nói:

- Hồi bẩm đại soái, đội trinh sát của tả lộ tiên phong doanh đã chia ra ba
đường, đã có tin tức phản hồi. Theo như quan sát, hai mươi vạn tinh kỵ Đột
Quyết đã tập kết xong dưới chân núi bắc Hạ Lan sơn, hướng thẳng về phía Ngũ
Nguyên. Dự tính bốn ngày nữa, chi quân đầu tiên có khả năng sẽ tới Ngũ Nguyên.
Lần này Đột Quyết đưa ra hai mươi vạn quân tinh nhuệ, tập trung phân nửa Đột
Quyết chiến mã và kỵ sĩ trở lên, do Tả Vương Ba Đức Lỗ của Đột Quyết thống
soái, Đột Quyết quốc sư Lộc Đông Tán làm quân sư, khí thế hung mãnh, tiến thẳng
về phía biên quan của ta.

Nghe tên Lộc Đông Tán, trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt động: “Rốt cục lại phải
gặp lại tên quốc sư Đột Quyết thông minh này trên chiến trường rồi. Nếu hoàng
thượng lão gia tử biết được tình hình này, chẳng biết có hối hận vì hành vi thả
hổ về rừng không nhỉ?”

Lý Thái gật gù rồi thở một hơi dài:

- Tả Vương Ba Đức Lỗ và Hữu Vương Đồ Tác Tá, hợp xưng là đại mạc song ưng.
Chính là những dũng sĩ nổi danh nhất của Đột Quyết, cánh tay trái phải của Bì
Già Khả Hãn. Hơn nữa quốc sư Lộc Đông Tán cơ trí đa mưu, tình thế chiến đấu với
Đột Quyết lần này quả là khó khăn.

Cái gì Ba Đức Lỗ, Đồ Tác Tá, Đột Quyết song ưng, Bì Già Khả Hãn, mấy cái
tên người Hồ vừa trẹo cả lưỡi vừa khó nhớ, đế cả Lâm Tam cũng choáng cả người,
Lâm đại nhân nghe thấy cười hắc hắc rồi gãi gãi đầu.

- Nguyên soái, tinh nhuệ người Hồ đã tung ra hết, khí thế rầm rộ, chúng ta
nên sớm đề phòng mới được.

Người nói chính là Từ Chỉ Tình, mấy ngày không gặp, nhan sắc nàng có vẻ
tiều tụy một chút, một thân mặc khôi giáp màu trắng, thân hình tuyệt vời đều
giấu cả trong đó. Bão cát đại mạc, vẫn chưa làm ảnh hưởng gì nhiều tới gương
mặt yêu kiều tuyệt đẹp kia, lại pha thêm vài phần khí khái hào hùng.

Thượng tướng quân khẽ gật đầu:

- Tả Khâu, ngươi cùng người Đột Quyết giao thủ cũng có hơn mười năm rồi,
theo ngươi thấy, lần này người Hồ kéo cả ổ ra, chúng ta phải làm sao mới ứng
phó được?

- Bẩm Nguyên soái!

Tả Khâu ôm quyền trình bày:

- Người Hồ lần này triệu tập hơn nửa số binh mã, khí thế hung hãn, có thể
nói là thế công hùng mạnh nhất trong những năm qua. Nhưng mạt tướng nghĩ rằng,
mặc kệ người Hồ có bao nhiêu quân, bản tính họ cũng không thay đổi. Đại quân ta
kháng Hồ nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, binh tới có tướng ngăn,
nước lên có đắp đê chặn, theo bản chất mà nói, lần này việc kháng Hồ cũng không
khác gì những lần trước, quân ta cũng không cần đại biến, tham khảo kinh nghiệm
lúc trước, lấy bất biến ứng vạn biến, tuy không có đại thắng, nhưng cũng tuyệt
sẽ không đại bại.

Một vị lão thành đã nói như vậy, đến cả Lâm Vãn Vinh nghe thế cũng âm thầm
gật đầu, Tả Khâu làm người ổn trọng, Lý Thái ủy thác cho hắn làm tả lộ tiên
phong, quả thật không có tuyển lầm người.

Lý Thái trầm tư một lúc, khẽ gật đầu:

- Lấy bất biến ứng vạn biến, nhất định sẽ không bại được, Tả Khâu nói như
vậy, rất có đạo lý. Lâm Tam, ý ngươi như thế nào?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Nguyên soái, ta lần đầu tiên chiến đấu với người Hồ, còn chưa hề tới Đại
mạc bao giờ, sao có thể đưa ra ý kiến gì được chứ? Cũng phải ổn định một chút,
đánh trước nói sau.

“Đánh trước rồi nói sau?” Mọi người nghe thế cười ha hả, Lâm Tam này quả
nhiên giảo hoạt như lời đồn, đề nghị này cơ hồ là an toàn nhất và bảo thủ nhất
rồi.

Thần sắc Lý Thái rất trịnh trọng gật đầu:

- Ngươi nói cũng không tệ, lần này Đại Hoa ta dốc cả quốc lực quyết chiến
với người Hồ, không sống thì chết, không còn cách khác. Ta mang trên người
trọng trách ngàn quân, trước cầu ổn, sau cầu thắng, đó là đạo lý ổn trọng nhất.
Chỉ nhi, ý con thế nào?

Từ Chỉ Tình khẽ đáp:

- Nguyên soái nói rất đúng. Chiến tranh cần ổn định, sau đó mới chủ động
được.

- Đã như vậy, bổn soái quyết định.

Lý Thái nghiêm nghị, hô lớn:

- Các tướng quan nghe lệnh!

Mọi người thẳng lưng, nghe thượng tướng quân nói tiếp:

- Trong hai ngày kế tiếp, đại quân chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Hưng Khánh phủ.
Hai ngày sau, Tả Trung Hữu lộ ba quân cùng tiến, cần phải ngày hôm sau đến bên
ngoài Ngũ Nguyên dựng trại. Ba lộ đại quân do Từ quân sư thống nhất điều độ, tất
cả trinh sát phái ra hết, nửa canh giờ phải hồi báo, thăm dò tình hình kỵ binh
người Hồ, báo tin mọi cử động của quân địch. Ba quân tướng sĩ, người nào dũng
cảm xung phong, trọng thưởng! Người nào hèn yếu thoái lui, chém ngay! Đại quân
chiến đấu, chỉ có thắng, không cho bại, các ngươi nghe hiểu không?

- Hiểu!

Các tướng nhưng tề hô lên, tiếng hét rung trời vang vọng thật xa.

Đợi cho quân vụ an bài xong, mặt trăng đã lên đỉnh đầu, Lý Thái phân công
mọi người xong, nhưng lưu lại hai người Lâm Vãn Vinh cùng Từ Chỉ Tình.

Tiếng gió mang theo cát bụi rít lên bên tai, bóng đêm sa mạc như làn nước,
cực kỳ yên tĩnh. Mái tóc bạc phơ tung bay trong gió, Lý Thái nhìn mặt Lâm Vãn
Vinh, không nói một lời.

Lâm đại nhân bị lão nhìn như xuyên vào người, vội vội vàng vàng mở miệng
hỏi:

- Thượng tướng quân, nguyên soái, ngài tìm ta có việc gì?

Lý Thái cười vài tiếng:

- Nếu không có việc, tìm ngươi làm cái gì? Bổn soái nghe Chỉ nhi nói, mấy
ngày trước ngươi từng đề ra một ý nghĩ rất đặc biệt…

- Không có, không có!

Nhìn thấy nụ cười Lý Thái hơi có chút âm hiểm, Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầm đìa,
vội vội vàng vàng khoát tay:

- Nguyên soái, đó là ta nói bậy thôi, ngài ngàn vạn không thể coi là sự
thật.

- Ta không coi là sự thật!

Lý Thái vỗ vai hắn, thần sắc trịnh trọng:

- Ta cùng với Chỉ nhi đã bàn tính rất cẩn thận, ý nghĩ ngươi tuy cực kỳ lớn
mật đến mê hoặc, nhưng lại không có cách thực hiện.

Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu:

- Không thể thực hiện được là tốt rồi, không thể thực hiện được là tốt rồi…

Lý Thái đột nhiên thở dài thườn thượt, giơ tay chỉ về phía Hạ Lan sơn cao
ngất trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dọa người:

- Lâm Tam, ngươi có biết, đối diện tập trung bao nhiêu tinh kỵ của người Hồ
không?

Thượng tướng quân không phải hồ đồ rồi sao, vừa rồi trinh sát còn báo là có
hai mươi vạn kỵ binh Đột Quyết! Lâm Vãn Vinh liền đáp:

- Nguyên soái, ngài khảo sát trí nhớ của ta hả? Toàn quân tướng sĩ ai không
biết. Đối phương có hai mươi vạn người!

- Hai mươi vạn?

Lý Thái khẽ lắc đầu, cười khổ thở dài:

- Nếu thật sự là hai mươi vạn, vậy thì tốt quá!

Ý gì đây? Lâm Vãn Vinh sắc mặt đại biến, miệng lắp bắp:

- Nguyên… nguyên soái… thượng tướng quân, nói như thế nào, chẳng lẽ không
phải là hai mươi vạn?

Đôi môi đỏ mọng của Từ Chỉ Tình cong lên, sắc mặt ngưng trọng:

- Hai mươi vạn là chúng ta báo để cổ động sĩ khí tướng sĩ, trên thực tế,
đối diện có chừng ba mươi vạn tinh kỵ.

- Ba… ba mươi vạn?

Lâm đại nhân ngẩn người, Từ Chỉ Tình suất lĩnh ba lộ tướng sĩ, sáng sớm
ngày mốt muốn tới Ngũ Nguyên. Tổng nhân số, cũng không đến ba mươi vạn. Trên
thảo nguyên mênh mông, chiến lực kỵ binh người Hồ bản thân đã có ưu thế rất
lớn. Lúc này Đại Hoa đến cả ưu thế cuối cùng về nhân số cũng mất đi, vậy thì
đánh như thế nào đây?

- Từ tiểu thư, không phải nàng thử ta đó chứ? Làm sao người Hồ từ trong
không khí đào ra được thêm mười vạn?

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, thận trọng hỏi lại.

Từ Chỉ Tình liếc nhìn hắn:

- Lúc này là lúc nào, ta làm gì còn tâm tư nói đùa với ngươi. Người Đột
Quyết đã tập kết xong dưới chân núi phía bắc Hạ Lan sơn, hướng thẳng về Ngũ
Nguyên. Dự tính bốn ngày nữa, nhánh quân đầu tiên sẽ tới Ngũ Nguyên. Lần này
Đột Quyết thu phục được tộc Thiết Lặc ở nam thảo nguyên Đại mạc. Ranh giới mở
rộng gấp đôi, thực lực sớm tăng mạnh. Tập trung ba mươi vạn tinh nhuệ, đối với
họ tuyệt không là việc khó. Chúng ta mấy hôm trước đã biết tin tức này, tuy rất
lo âu, nhưng vì không muốn đả kích sĩ khí ba quân, cũng chỉ biết giấu giếm tin
tức này. Quân trung lúc này, ngoại trừ thượng tướng quân, cũng chỉ có ngươi,
ta, Tả Khâu ba người biết mà thôi.

“Mẹ kiếp, lão tử thiếu chút nữa bị nàng bán rồi!” Lâm Vãn Vinh hít một hơi
dài, bất mãn nói:

- Nguyên soái, Từ quân sư, việc này các người nói cho ta biết làm gì? Chờ
ngày mốt ta lên tiền tuyến, đợi khi ta lăn ra chết hồ đồ cũng tốt! Các người
hôm nay khỏi phải giải thích.

- Cái gì chết, nói linh tinh!

Từ Chỉ Tình phì một tiếng, cũng biết hắn đang nổi nóng, chỉ biết than nhẹ:

- Ai nguyện ý đem sinh mạng tướng sĩ ra đùa chứ? Cuộc chiến Ngũ Nguyên
chính là đại quân phòng thủ, người Hồ từ ngàn dặm tiến công, nếu chúng ta không
đánh mà thoái lui, làm sao ăn nói với tướng sĩ đây? Đối với sĩ khí của các
tướng sĩ, sẽ bị đả kích đến đâu? Trận này có đánh hay không, không phải là do
ngươi và ta có khả năng quyết định được. Nếu muốn, ngươi chửi ta cũng được, là
ta đề nghị với đại soái, giấu giếm việc này đi đó.

Từ tiểu thư nói xong, đôi mắt đỏ ửng, giọng cũng lớn hơn, nàng cương quyết
quay phắt đầu đi, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt rơm rớm.

“Nước mắt là sự tấn công tốt nhất!” Nhìn Từ Chỉ Tình bướng bỉnh kia trông
thật cô độc, cho dù hắn muốn mắng chửi cũng không mở miệng nổi.

Lý Thái vỗ vai hắn trầm giọng nói:

- Lâm Tam, tâm ý của Chỉ nhi, ngươi hẳn cũng hiểu rõ! Tất cả đều là vì
tướng sĩ, vì Đại Hoa mà thôi, nó không có tư tâm gì, ngươi chớ hiểu lầm nó.

“Sự đã đến nước này, còn nói cái gì được chứ, đã thế thì phải đánh thôi!”
Lâm Vãn Vinh than:

- Đã quyết định rồi, còn hỏi cái gì. Mặc dù ta ham sống sợ chết, nhưng cũng
tuyệt không làm lính đào ngũ đâu. Chỉ hy vọng Từ tiểu thư sau này đừng làm việc
ngu ngốc này nữa, việc này không phải chỉ có một mình nàng gánh vác, chúng ta
mỗi người đều có phần.

Từ Chỉ Tình cắn răng, nước mắt bây giờ không nhịn được trào ra, từng giọt
từng giọt rơi xuống dưới ánh trăng long lanh như ngọc, làm người ta càng yêu
mến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3