Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 342

Chương 342: Cầu
thân

Khi trở về Tiêu gia thì lại chẳng gặp được Xảo Xảo và
Đại tiểu thư, đến ngay cả Tiêu phu nhân cũng đã ra ngoài. Điều này thật khiến
cho Lâm Vãn Vinh nghi hoặc “Có mấy ngày không gặp thôi sao mấy nữ nhân trong
nhà đều bận rộn như thế nhỉ?”

Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi cười nói:

- Tam ca ơi, đó là do tiểu thư Từ Trường Kim từ Cao Ly
tới mời tiểu thư Xảo Xảo và Đại tiểu thư đi, hình như là có món đồ kỳ lạ gì đó
để chơi, ngay cả phu nhân cũng đi luôn.

“Từ Trường Kim? Nàng ta còn chưa về Cao Ly à? Bọn Xảo
Xảo sao lại quấn lấy Từ Trường Kim chứ?” Trong lòng Lâm đại nhân không khỏi
dâng lên sự nghi ngờ.

Lạc Ngưng sớm đã nghe được đại danh Từ Trường Kim, hơn
nữa cũng nghe nói nàng và đại ca móc míu với nhau, nguýt Lâm Vãn Vinh một cái
rồi nói:

- Vị tiểu thư Trường Kim này cũng thật giỏi thủ đoạn,
một lúc lôi kéo được hai người Xảo Xảo và Tiêu đại tiểu thư, sau này người nói
tốt cho nàng ta cũng nhiều rồi. Đại ca, huynh nói xem có phải không?

Lâm Vãn Vinh cười bối rối, rồi hỏi Hoàn Nhi:

- Sao Từ Trường Kim và đám Xảo Xảo lại thân thiết như
thế? Nàng ta mời Đại tiểu thư và Xảo Xảo đi làm gì?

Hoàn Nhi đem sự việc xảy ra kể qua lại một lượt:

- Hai ngày sau khi huynh tới Sơn Đông, Từ Trường Kim
tiểu thư tới tìm huynh. Không may là huynh không có nhà, tiểu thư Xảo Xảo liền
tiếp chuyện nàng ta mấy câu. Cũng chẳng biết là nàng ta nói cái gì, mà tiểu thư
Xảo Xảo thích thú lắm, ngay cả Đại tiểu thư cũng chuyện trò với nàng ta rất
lâu, cứ như thế rồi thân thiết với nhau. Mấy ngày nay cứ có thời gian rảnh là
hai vị tiểu thư tới thăm vị tiểu thư Từ Trường Kim này, quan hệ rất tốt.

“Từ Trường Kim ở lại Đại Hoa, đại khái là bởi vì
chuyện nàng ta cầu khẩn mình vẫn chưa nói với hoàng thượng, bọn họ chưa có được
câu trả lời, tất nhiên là không thể hấp tấp rời đi. Nha đầu này thật biết tâm
kế, biết hạ thủ Từ lão bà của ta, nàng ta học thức phong phú, tính tình cứng
cỏi, rất dễ lấy lòng được Xảo Xảo và Đại tiểu thư, ba người thân thiết với nhau
cũng chẳng phải là chuyện gì khó.”

Lâm Vãn Vinh yên lòng trở lại, nói chuyện với Lạc
Ngưng một lúc rồi dẫn nàng đi thăm quan qua. Lạc Ngưng nhìn thấy cặp gối uyên
ương trong phòng đại ca thì nghĩ tới đại ca và Xảo Xảo mỗi ngày ở đây âu yếm
nhau, khuôn mặt liền đỏ lên, nắm chặt tay lại. Lòng càng thêm quyết tâm phải
tới đây ở.

- Đại ca, đại ca về rồi sao?

Tiếng reo mừng của cô bé Xảo Xảo từ ngoài cửa vọng
vào. Giọng tới người đến, khuôn mặt trắng mịn vì hưng phấn chạy vội mà đỏ lên,
nhìn đại ca cười hì hì đứng ở trước mắt, không nhịn được kêu lên một tiếng rồi
nhào vào lòng hắn.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả ôm lấy nàng rồi hôn chụt một
cái lên má. Xảo Xảo hoảng hốt la lên, mặt đỏ bừng. Nhìn thấy Lạc Ngưng đứng
đằng sau lưng hắn vừa kinh ngạc lẫn mừng rỡ:

- Ngưng tỷ tỷ, sao tỷ cũng tới?

Lạc Ngưng mỉm cười nắm lấy tay Xảo Xảo, đưa tay dứ lên
mũi nàng:

- Ta đã tới từ lâu rồi ạ, nhưng mà muội thân thiết với
đại ca nên chẳng nhìn thấy mà thôi. Gả cho tướng công rồi, đúng là khác với
trước kia.

Mặt Lạc Ngưng nóng lên, câu đằng sau dường như cũng là
đang nói chính bản thân mình vậy.

Xảo Xảo bẽn lẽn cúi đầu xuống, thì thầm bên tai Lạc
tiểu thư:

- Tỷ tỷ chẳng phải cũng thế sao? Lần này đại ca đi Sơn
Đông, tỷ tỷ nhất định là được đền bù xứng đáng rồi! Hi hi, tiểu muội đây xin
chúc mừng tỷ tỷ!

- Con bé chết tiệt này!

Lạc Ngưng quát một tiếng, nhào lên người Xảo Xảo, hai
người cuốn lấy trêu đùa nhau ở trên giường. Lâm đại nhân nhìn mà mắt chớp liên
tục “Hay, cứ làm nóng người trước, rồi đêm nay làm việc cho tốt”.

Nữ tử theo sau Xảo Xảo nhìn hai nàng trêu đùa nhau,
khẽ thở dài rồi muốn lùi ra. Lâm Vãn Vinh nhanh tay lẹ mắt, chụp ngay lấy tay
nàng, ngạc nhiên hỏi:

- Ấy, Đại tiểu thư, chỉ mấy ngày không gặp sao nàng
gầy đi nhiều vậy?

- Có gầy đi đâu.

Đại tiểu thư rút tay ra, hừ lạnh nói:

- Đó là do tầm mắt của ngươi cao hơn, người khác chẳng
lọt vào trong mắt ngươi được nữa.

Thấy ánh mắt của nàng dừng trên người Lạc Ngưng, sắc
mặt khó chịu. Lâm Vãn Vinh choàng tỉnh, vốn khi Đại tiểu thư ở Kim Lăng đã có
chút vướng mắc với Lạc Ngưng, bây giờ thấy mình mang nàng đến, tất nhiên là căm
tức rồi.

Hắn vội kéo tay nàng đi ra ngoài phòng, mặt mày nhăn
nhó:

- Đại tiểu thư, nàng cũng biết đấy, ta cũng có nỗi khổ
của mình.

- Ngươi thì có nỗi khổ gì chứ?

Đại tiểu thư nhìn hắn, tức giận nói:

- Hồng nhan tri kỷ thì đẹp như hoa như ngọc, lại ai
nấy đều hết lòng yêu ngươi, đây là diễm phúc mà nam nhân toàn thiên hạ mơ ước, ngươi
khổ cái gì? Chả lẽ ngươi thấy trêu chọc tiểu thư nhà người khác chưa đủ sao?

Nàng ưỡn ngực nhướng mày, thân hình thon thả ưu nhã,
hai gò má trắng nõn phớt chút hồng vì tức giận, má tựa chấm sương, mũi như xoa
phấn, đôi mắt nhòe lệ, bộ ngực nhấp nhô, làm người ta thương xót. Lâm Vãn Vinh
nhìn tới ngây ngất, lẩm bẩm:

- Đại tiểu thư, nàng thật là đẹp.

- Ngươi nói những lời dễ nghe làm gì? Cho rằng như thế
là ta sẽ không giận ngươi nữa sao?

Tiêu Ngọc Nhược nghiêng đầu đi, khẽ hừ một tiếng,
nhưng giọng đã dịu đi rất nhiều.

- Ôi chao, Đại tiểu thư, nàng tức cũng đúng, nhưng ta
kỳ thực cũng rất đau khổ.

Lâm đại nhân làm bộ dạng đáng thương.

- Chuyện của ta nàng cũng biết qua một ít rồi, dù là
Ngưng nhi hay là Xảo Xảo, ta cũng chưa bao giờ cố ý theo đuổi cả, đều là tự
nhiên mà sinh ra tình cảm, muốn tránh cũng chẳng được. Hơn nữa hai nàng ấy đều
có tình cảm trải qua hoạn nạn với ta, khó bỏ khó rời. Nếu nàng là ta, nàng sẽ
phải làm gì? Có thể ruồng bỏ một trong số bọn họ không?

Nói rồi len lén dò xét sắc mặt của Đại tiểu thư, thấy
nàng lặng lẽ lắng nghe, không hề nói gì, Lâm Vãn Vinh thở phào, cười hắc hắc:

- Kỳ thực nhìn từ một phương diện khác, ta được chào
đón như vậy, không phải càng nói lên Đại tiểu thư có tầm nhìn sao? Nàng thế nào
cũng không thể thích một người mà những người khác đều không thích phải không?

- Ai mà thích ngươi chứ, không biết xấu hổ.

Đại tiểu thư xoay người đi, tới cổ cũng đỏ ửng.

Lâm Vãn Vinh nắm tay nàng vuốt ve, cười nói:

- Nàng không thích ta, đó là ta thích nàng, thế đã
được chưa. Đại tiểu thư à, thật ra mấy ngày ta đi Sơn Đông, mỗi ngày đều nhớ
tới nàng, ngay cả tối nằm mơ cũng mơ thấy cùng nàng trở về Kim Lăng.

- Ta chẳng thèm tin lời của ngươi. Mỗi ngày ngươi đều
có Lạc Ngưng bầu bạn, nào còn có thể nhớ tới ta.

Đại tiểu thư mặt nóng như lửa thiêu, rút tay mấy lần
nhưng không thoát được ra, liền không làm việc tốn công vô ích nữa mặc cho hắn
nắm lấy.

- Thật đó, ta thề với trời.

Lâm đại nhân giơ cao tay phải lên, sắc mặt vô cùng
thành kính:

- Nếu không phải mỗi ngày ta đều nhớ tới Đại tiểu thư,
ta sẽ làm trâu làm ngựa cho Đại tiểu thư, để nàng cưỡi cả đời.

Tiêu Ngọc Nhược phì cười, rồi lập tức thấy không ổn,
vội nghiêm mặt trở lại:

- Ai thèm cưỡi ngươi cả đời, đừng có mà nằm mơ. Ngươi
mồm mép khéo léo như vậy, xem ra là dùng với những cô gái khác rồi, nên mới hạ
bút thành văn như vậy, ta tin ngươi mới là lạ đấy.

Tuy là nói như thế, nhưng nàng lại nắm tay hắn chặt
hơn, da thịt sáng bóng như ngọc hiện lên sắc hồng đỏ. Đôi mắt như nước mùa thu
sáng long lanh, quyến rũ mê người.

Lâm Vãn Vinh nhìn mà lòng xốn xang, khẽ khuấy mấy cái
trong lòng bàn tay của nàng, một tay từ từ vòng tới bên hông.

- Ngươi... ngươi định làm gì?

Giọng Tiêu Ngọc Nhược khẽ run lên, nói nhỏ:

- Bọn Xảo Xảo còn ở trong phòng đó!

Lâm Vãn Vinh ôm lấy eo nàng, đẩy người nàng tựa vào
tường, khẽ thổi một hơi vào tai cười nói:

- Họ nói chuyện của họ, chúng ta làm chuyện của chúng
ta, cả hai bên đều không bỏ phí thời gian.

Thấy thân thể nóng như lửa của hắn từ từ ép vào người
mình, tim Đại tiểu thư đập rộn lên, đôi tay luống cuống, đặt lên lưng hắn nhéo
mấy cái:

- Đừng có tới đây, đồ xấu xa, ưm ư…

Lâm Vãn Vinh cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi hồng kiều
diễm ướt át của nàng, làm lời hờn trách của nàng lấp lại ở trong miệng. Toàn
thân Đại tiểu thư rũ ra, nỗi tương tư suốt mấy ngày như núi lửa phun trào. Biết
rõ cả thời gian lẫn địa điểm đều không thích hợp, nhưng khó chống lại sự nhiệt
tình như lửa của Lâm Vãn Vinh, lí nhí mấy tiếng, rồi bị hòa tan vào trong thế
công dữ dội của hắn.

Cánh tay Lâm Vãn Vinh vô cùng mạnh mẽ, hai người siết
chặt lấy nhau, tựa như hoàn toàn hợp làm một. Đại tiểu thư mê mẩn, hô hấp ngày
càng khó khăn, bờ eo mịn màng nhạy cảm, bộ ngực đầy đặn đầy sức sống, dưới sự
ép sát của hai người, như hai khối mỡ đông dán chặt vào lòng ngực Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân cũng thuận theo eo nàng trượt xuống dưới, vừa chạm lên chóp mông
của nàng, chợt nghe thấy một tiếng ho khan. Đại tiểu thư giật bắn người, vội
đẩy hắn ra, nhìn rõ người mới tới thì khuôn mặt tức thì đỏ nhừ:

- Nương… nương thân…

Lâm Vãn Vinh vội xoay người lại, Tiêu phu nhân đứng ở
giữ đình viện, mặt đầy vẻ phẫn nộ, đang lạnh lùng nhìn mình. Đại tiểu thư khẽ
đẩy hắn một cái, Lâm đại nhân cuống lên, đầu óc có chút không tỉnh táo cũng
buột miệng gọi:

- Nương... nương thân…

- A, ngươi muốn chết!

Đại tiểu thư xấu hổ bưng mặt, dậm chân một cái rồi
xoay người chạy ngay ra ngoài.

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh. “Ối trời ơi! Lão tử
nhũn não mất rồi, sao có thể gọi ra hai từ đó?”

Tiêu phu nhân sắc mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi hỏi:

- Lâm Tam, ngươi đang cầu thân sao?

Vẫn là phu nhân nhanh trí a, Lâm đại nhân rối rít gật
đầu:

- Chính thế, chính thế! Tiểu sinh đang chuẩn bị trình
bày, không ngờ phu nhân đã nói trước rồi.

Tiêu phu nhân hừm một tiếng bảo:

- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, chớ để xảy ra điều không hay
nữa. Tiêu gia ta tuy là cô nữ quả mẫu, nhưng cũng không để mặc cho người ta ức
hiếp đâu. Nếu ngươi chỉ muốn ứng đối cho qua chuyện thì thôi đi, còn nếu ngươi
chỉ muốn chiếm tiện nghi, vậy thì cho dù ngươi là thiên vương lão tử, ta cũng
phải truy cứu tới cùng.

Vụng trộm với khuê nữ nhà người ta bị tóm ngay tại
trận, trong lòng Lâm đại nhân cũng hổ thẹn, cười hắc hắc đáp:

- Phu nhân nói đi đâu thế, cái gì mà chiếm tiện nghi,
chuyện vô sỉ như vậy Lâm Tam sao làm ra được? Hôm nay tiểu sinh cầu thân với
phu nhân, xin phu nhân gả tiểu thư cho tiểu sinh, còn đây là sính lễ!

Hắn cho tay vào lòng móc tới nửa ngày, thôi thì ngân
phiếu, phong châm, hỏa thương, thuốc mê, đủ những thứ chuẩn bị cho việc hành
tẩu giang hồ. Tóm lại cứ cái gì có trên người, hắn đều mang ra hết, để ở trước
mặt Tiêu phu nhân.

Sắc mặt Tiêu phu nhân thoáng chút biển đổi, lấy một
quyển sách màu sắc sặc sỡ thuận tay lật ra xem, hừ mũi nói:

- Chỉ bằng mấy thứ đồ lung tung này mà cũng muốn cưới
con gái ta sao? Không khỏi quá đơn giản sao... Ối, ngươi muốn chết à, đây là
cái gì?

“Xoạch” một tiếng, quyển sách nhỏ bị ném mạnh xuống
đất, Tiêu phu nhân tức giận xoay người đi, mặt nổi lên một lớp phấn hồng động
lòng người.

Lâm Vãn Vinh nhặt quyển sách nhỏ kia lên, chỉ thấy
rồng múa hổ vồ cuốn lấy nhau, hai hình người nhỏ sống động như thật, đủ mọi tư
thế, chính là xuân cung họa sách giấu trong người đã lâu, vừa rồi nhất thời sơ
xuất tiện tay móc ra, không ngờ bị nhạc mẫu đại nhân tóm ngay được, hổ thẹn a
hổ thẹn.

- Con người của ngươi sao có thể mặt dày vô sỉ, cất
giấu thứ dâm uế như vậy, bảo ta sao có thể đem con gái gả cho ngươi.

Ráng đỏ trên mặt Tiêu phu nhân vẫn chưa tan, lại liếc
mắt nhìn sang hắn, vừa thẹn vừa tức giận.

- Ấy, cái này, phu nhân hiểu lầm rồi.

Lâm đại nhân nhặt sách lên, vô cùng nghiêm túc nói:

- Ta ở Tiêu gia bao lâu như vậy, chẳng lẽ phu nhân còn
chưa biết ta là người thế nào sao? Không dám giấu phu nhân, các huynh đệ tỷ
muội trong nhà tặng ta một ngoại hiệu sau lưng.

- Ngoại hiệu gì?

Tiêu phu nhân vẫn lạnh lùng hỏi.

Lâm đại nhân nói hùng hồn không chớp mắt lấy nửa cái:

- Ngoại hiệu của ta là “Phong độ vạn nhân mê, chính
khí vô nhân địch!” Thử nghĩ người nghiêm chỉnh như Lâm Tam ta, sao có thể làm
ra những việc xấu xa như vậy? Không những nói ra ta không tin, tới ngay cả phu
nhân người… khẳng định cũng không tin, phải thế không phu nhân?

Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn hắn:

- Sự thật ở ngay trước mắt rồi, người còn muốn cãi gì
nữa?

- Thế nào là sự thật? Cái phu nhân nhìn thấy chắc gì
đã là sự thật.

Lâm đại nhân cười hì hì, cảnh giác nhìn bốn phía, thấp
giọng:

- Hôm nay, ta sẽ tiết lộ với phu nhân một bí mật tày
trời, xin mời phu nhân nhìn đây…

Hấy lấy phong châm từ dưới đất lên, mở cơ quan, “xoạt”
một tiếng, phong châm dày đặc bắn ra, trúng ngay vào một bồn hoa trong vườn,
trong chớp mắt khói đen bay lên, cây hoa đó rũ ngay xuống.

- Đây, đây là cái gì?

Tiêu phu nhân hoảng sợ lùi lại hai bước, hỏi.

- Là một loại ám khí ta mang theo người khi hành tẩu
giang hồ, tên là phong châm. Còn có cái này, gọi là hỏa thương.

Lâm đại nhân cầm cây hỏa thương (súng kíp) thao tác mấy
cái, ống súng phát ra tiếng lạch cạch loạn xị.

- Hành tẩu giang hồ? Phong châm? Hỏa thương?

Tiêu phu nhân nghi hoặc nhìn hắn:

- Lâm Tam, ngươi nói như vậy là có ý gì?

Lâm Vãn Vinh nghiêm túc chưa từng có:

- Xin phu nhân hãy nghĩ xem, khi ở Kim Lăng, ta và Từ
tiên sinh không quen biết nhau, vì sao Từ tiên sinh lại coi trọng ta như thế?
Ta và Đại tiểu thư bị Bạch Liên giáo bắt cóc, vì sao lại có thể an toàn thoát
ra? Công chúa tỷ võ chiêu thân, vì sao người Hồ lại sợ ta, vì sao hoàng thượng
lại tin tưởng ta? Phu nhân đã suy nghĩ cẩn thận qua chưa?

Không nói thì không biết, nghĩ tới những chuyện và
những nhân vật Lâm Tam gặp được, đúng là chỗ nào cũng không hề bình thường,
chẳng lẽ bên trong thật sự có huyền cơ gì? Tiêu phu nhân nhìn hắn đầy nghi
hoặc, nhíu mày không nói.

- Không dám giấu phu nhân nửa lời, bề ngoài ta chỉ là
một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia, nhưng thực tế ta là một cao thủ võ công hàng
đầu, người trên giang hồ gọi là “Khoái cảm pháo vương”. Bí mật này chỉ có phu
nhân và mấy người Xảo Xảo biết thôi, những kẻ bình thường ta không hề nói ra.
Xin phu nhân nhất định phải chú ý giữ kín cho. Sở dĩ ta có thể giúp đỡ Tiêu gia
hoàn thành những nhiệm vụ tưởng chừng bất khả thi, là bởi vì ta có thần công hỗ
trợ, vì thế mà khiến cho người Hồ sợ hãi, lại được hoàng thượng tin tưởng.

- Thần công hỗ trợ?

Nghe hắn nói càng lúc càng hoang đường, Tiêu phu nhân
nửa tin nửa ngờ, nhưng trừ nguyên nhân này ra, thật sự không có cách nào giải
thích những điều thần kỳ mà hắn làm.

- Quyển sách mà phu nhân vừa mới thấy đó, bên ngoài
nhìn qua là một cuốn Xuân cung đồ, nhưng bề ngoài của nó là để dùng che mắt
những kẻ phàm phu tục tử. Người dung tục nhìn thấy vẻ ngoài của nó, chỉ có
những ai tài năng thâm thúy mới nhìn thấy chỗ bất phàm của nó. Cuốn Xuân cung
đồ này thực tế là một môn công pháp đặc thù, gọi là “Động huyền tử (*) tam thập
lục tán thủ”, phu nhân xem, thức này gọi là Phi long tại thiên, thức này gọi là
Mãnh hổ xuất áp, chiêu này càng thần kỳ hơn, gọi là Kim thiền phụ vĩ, chuyên
dành dùng ở đằng sau. Tất cả đều là bí mật bất truyền của sư môn ta, phu nhân
chỉ xem thôi, ngàn vạn lần chớ tiết lộ ra ngoài.

(*) “Động huyền tử” là cái hố đen, hay lỗ đen.

Phu nhân khẽ “hứ” một tiếng, vung tay ra hất quyển
sách xuống đất, nghiêng đầu đi:

- Ngươi cứ nói là được, đưa ra cho ta xem làm gì?

Lâm Vãn Vinh thành khẩn bảo:

- Hôm nay ta nói ra bí mật… tày trời này cho phu nhân,
là vì muốn lấy được sự tin tưởng của phu nhân, để phu nhân không hiểu lầm ta
nữa.

- Ta chẳng quản ngươi là Khoái cảm pháo vương gì…

Tiêu phu nhân chẳng dễ dọa, sắc mặt không chút thay
đổi hừ một tiếng:

- Ngươi đã có khế ước với Tiêu gia, tất nhiên phải
theo đó mà chấp hành, muốn chạy cũng không có đường đâu.

- Ta chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ chạy.

Lâm đại nhân mặt mũi hớn hở hỏi:

- Phu nhân, vậy chuyện của ta và tiểu thư thế nào? Có
phải phu nhân chấp thuận rồi?

- Lâm Tam, ngươi chớ có tính đường qua mặt ta.

Phu nhân mỉm cười nói:

- Ngươi luôn mồm rằng muốn ta chấp thuận việc của
ngươi và tiểu thư, nhưng Tiêu gia ta có hai vị tiểu thư, rốt cuộc là ngươi muốn
cầu thân vị tiểu thư nào?

- Điều này…

Lâm Vãn Vinh do dự một chút, đang định mặt dày đáp
rằng muốn cả hai, thì Tiêu phu nhân đã đổi sắc mặt nói:

- Ngọc Nhược, Ngọc Sương nhà ta, đứa nào cũng là
phượng trong loài người, nếu ngươi nghĩ cả hai đều muốn, thì ta khuyên ngươi
sớm bỏ suy nghĩ đó đi. Ngọc Sương, Ngọc Nhược, ngươi chỉ có thể cưới một trong
hai thôi.

- Không phải chứ?

Lâm Vãn Vinh cả kinh thất sắc, lời như vậy mà nhạc mẫu
đại nhân cũng có thể nói ra khỏi miệng? Bà rõ ràng là biết gian tình của ta và
hai vị tiểu thư, vì sao còn muốn cản trở? Nếu thực sự chỉ có thể lấy một vị
tiểu thư, vậy rốt cuộc ta phải lén lút với chị vợ hay là em vợ đây?

- Cái gì không phải?

Tiêu phu nhân bất mãn nói:

- Hồng nhan tri kỷ bên người ngươi nhiều như vậy, cho
ngươi lấy một đứa trong hai tỷ muội chúng nó, đã là thiệt thòi của con gái ta
rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Thấy vẻ quyết liệt của phu nhân dường như thật sự muốn
chia rẽ uyên ương, Lâm đại nhân vội kêu lên:

- Phu nhân, chúng ta thương lượng nhé, hay là thế này,
hôm nay ta làm tỷ phu của Nhị tiểu thư, ngày mai ta làm muội phu của Đại tiểu
thư, một thân kiêm hai chức. Ôi! Vất vả thì đành vất vả vậy, làm việc nhiều hơn
là được rồi!

Hôm nay làm tỷ phu của Nhị tiểu thư, ngày mai làm muội
phu của Đại tiểu thư? Lâm Tam nói vòng vèo lắt léo, phu nhân suy nghĩ một chốc
mới hiểu ra, tức thì lửa giận bùng lên, quát:

- Ngươi thật vô sỉ, muốn cả hai sao? Đừng có nằm mơ!
Hai vị tiểu thư nhà ta tuyệt không thể cùng hầu hạ một người. Muốn Ngọc Sương
hay là muốn Ngọc Nhược, Lâm Tam ngươi phải suy nghĩ cho chu toàn. Nghĩ kỹ rồi
thì chuẩn bị sính lễ, mời Từ đại nhân làm mai, quang minh chính đại tới cầu
thân, nữ tử của Tiêu gia ta không làm những việc lén lút.

“Xoạt” một tiếng, Tiêu phu nhân giơ chân đá văng “Động
huyền tử tam thập lục tán thủ” ra xa, tức giận quay lưng rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3