Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 296 - 297

Chương 296: Chuyện cười

- Lão vương gia, tiểu đệ có thể mạo muội hỏi một vấn đề được không?

Lâm đại nhân ra vẻ lịch sự nho nhã.

Thành Vương nhìn hắn mỉm cười:

- Lâm đại nhân, ngài là khách danh dự của ta hôm nay, sao cần phải khách
khí như thế, có điều gì cứ nói hết đi, bổn vương nhất định sẽ không giấu ngài
lời nào!

Lâm Vãn Vinh gật đầu, chỉ vào nữ tử xinh xắn trong sảnh, khẽ nói:

- Vương gia, ngài có thể nói cho ta biết vì sao phải chọc cười vị tiểu thư
này? Chẳng lẽ nàng ta bình thường không biết cười sao. Hay là cười nhiều quá,
miệng bị rút gân rồi?

Thành Vương ngẩn người: “Lời này là thế nào, cười quá nhiều tới mức miệng
rút gân? Chỉ có tên tiểu tử Lâm Tam này mới có thể nghĩ ra.” Vương gia cười ha
hả, vỗ vai hắn:

- Lâm đại nhân quả nhiên hóm hỉnh, bổn vương rất xem trọng ngài, việc làm
khách trong màn đêm nay, xem ra không thoát khỏi tay ngài rồi. Vị tiểu thư này
chẳng phải là không biết cười, mà là phải nói là nàng chỉ nở nụ cười với ý
trung nhân thôi, không chừng chính là Lâm đại nhân ngài đó!

- Thật sao?

Lâm Vãn Vinh híp mắt nhìn cô gái trong sảnh, cười phóng túng:

- Vị tiểu thư này quả nhiên có cá tính, ta thích! Kỳ thực cười là việc rất
quan trọng. À, lão vương gia, ngài cho rằng, làm người thế nào mới coi là thành
công?

Câu phía sau của hắn nói khá lớn tiếng, khiến người trong sảnh trong sảnh
đều nghe rõ, chúng nhân thấy Lâm đại nhân phát biểu lập tức dừng tranh cãi,
giỏng tai nghe cao luận của hắn.

- Điều này, bổn vương chưa từng nghĩ qua.

Thành vương gia mỉm cười:

- Nguyện nghe cao kiến của Lâm đại nhân!

- Vương gia đương nhiên không cần phải nghĩ tới rồi, ngài trời sinh có mạng
phú quý, sinh ra đã ngậm thìa vàng, những người chúng ta sao có thể so với ngài
chứ.

Lâm đại nhân cười hì hì:

- Bảo ta nói ra, kỳ thật làm một người thành công rất đơn giản… nam nhân
sao phải mỗi ngày đều ngóc lên lên, nữ nhi thấy thế sẽ cười luôn miệng. Hắc
hắc… vương gia, ngài là nhân sĩ cao minh, khẳng định vừa nghe là hiểu.

Hắn là ‘tao nhân’, lời nói cũng mang theo luồng sức khuấy động lớn, trong
đại sảnh cũng không ít dạng ‘tao nhân’ như hắn, vừa nghe ẩn ngữ hắn nói, liền
có người không nhịn được cười ra tiếng. Vị Lâm đại nhân này, xem ra cũng là tay
sảnh sỏi trên trường phong nguyệt, câu nói đùa ngầm húy kỵ như vậy cũng có thể
nói ra.

Người trong sảnh dù phản ứng nhanh hay chậm cũng từ từ hiểu ra hàm nghĩa
trong lời của hắn, xoay người sang chỗ khác cười trộm, thậm chí vị tiểu thư
trong sảnh kia cũng nhìn hắn một cái, cũng không biết là đang nghĩ những gì.

Thành Vương cười ha hả:

- Cao… cao…! Lâm đại nhân quả nhiên cao thâm khó lường. Bổn vương bội phục,
bây giờ ta càng ngày càng xem trọng ngài hơn nữa. Có điều, hôm nay tại đây đều
là tinh anh của Đại Hoa. Ngài cũng có không ít địch mạnh đâu!

Hắn nói xong, giống như ngẫu nhiên liếc mắt nhìn mọi người, ánh mắt lại rơi
vào người Tô Mô Bạch.

Nếu có thể làm khách trong màn của vị tiểu thư này, đương nhiên khoái hoạt
hơn thần tiên, tâm tư của mọi người bị mỹ nữ thu hút. Ánh mắt đều hướng vào
người nàng, khổ sở suy nghĩ làm sao mới có thể trêu nàng cười.

“Quả nhiên là những tinh anh của Đại Hoa, tâm tư cực kỳ mẫn tiệp!” Lâm đại
nhân uể oải ngáp dài một cái, liền thấy vị Diệp đại nhân bụng phệ kia đứng dậy
lên tiếng:

- Chư vị đồng liêu đều khiêm nhường như thế, vậy hạ quan liền bỏ ngói dẫn
ngọc, khoe xấu trước vậy. Vương gia, ta xin được kể một chuyện cười!

Thành Vương mỉm cười gật đầu, ý bảo hắn cứ tiếp tục. Lâm Vãn Vinh nhìn hắn
từ trên xuống: “Đã già thế này rồi, lại còn béo như vậy, còn muốn làm khách
trong màn của tiểu thư người ta. Thật là quá khả ố!”

- Vị huynh đài này, xin hỏi vị Diệp đại nhân này trong triều làm chức gì?
Ta thấy ông ta sáng sủa lanh lẹ, phong lưu lỗi lạc, nghĩ rằng quan chức hẳn
cũng không thấp.

Lâm đại nhân kéo một vị đại nhân ngồi sau lưng mình lại hỏi.

Vị đại nhân kia dưới cơn kinh ngạc, ngay cả rượu ngon mới uống vào miệng
cũng thiếu chút nữa là phun ra: “Lâm đại nhân quả nhiên là sủng thần của thiên
tử, ngay cả Diệp đại nhân cũng không để vào mắt, xem ra thời điểm thay thế vị
trí của Diệp đại nhân cũng chỉ còn tính bằng ngày mà thôi, phải cẩn thận nịnh
hót gã cận thần của hoàng thượng một chút:

- Ồ, Lâm đại nhân ngài nói Diệp đại nhân à, ông ta là Lại bộ thượng thư
đương triều!

“Lại bộ thượng thư? Chà chà, vậy chẳng phải là cấp trên của cấp trên ta
sao?” Lâm đại nhân cười ngượng:

- Vị huynh đài này quả nhiên rất thành thật. Kỳ thực Diệp đại nhân là ngọn
núi ở trên ta, ta làm sao không biết ông ấy được? Vừa rồi hỏi như vậy, chỉ là
muốn cùng huynh đài làm quen thôi, xin hỏi cao tính đại danh của huynh đài là
gì, quan cao ở nơi nào?

Vị đại nhân vội vàng chắp tay cung kính:

- Không dám không dám, hạ quan Yến Đạo Kỷ, là một học sĩ trong văn hoa
điện, chuyên môn phụ trách sao chép ghi lại các loại sử thư điển tịch. Ngoài ra
gặp những dịp trọng đại, ví như việc tế trời, đại xá… hạ quan cũng khởi thảo
chiếu thư cho hoàng thượng.

“A, thế này không phải là thư ký hay sao? Đây chính là một chỗ tốt a! Vị
trí của Yến Đạo Kỳ nằm yên ổn chắc chắn ở đằng sau, nói rõ hắn là thứ hai thì ở
đây ai đứng thứ nhất đây?!” Lâm Vãn Vinh cũng tuôn ra vài câu khách sáo:

- Thì ra là Yến Đạo Kỷ Yến huynh, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, quả đã thất kính
thất kính...

Lâm đại nhân đang hư tình giả ý hàn huyên với Yến Đạo Kỷ, lại nghe Diệp đại
nhân ở bên kia đã bắt đầu kể chuyện cười. Chỉ thấy hắn ưỡn cái bụng phệ, một
bước rung đến ba lần đi tới bên người vị tiểu thư kia, cười xu nịnh:

- Trước đây, có một vị tú tài trêu một đứa bé nói lắp. Hắn nói: ‘ngươi bắt
chước giống tiếng vịt ta liền mua dưa hấu to cho ngươi ăn!’ Đưa bé kia liền lắp
bắp nói: ‘Ngươi có mua cho ta mười quả … quả … quả … dưa to, cũng không đủ bắt
ta học tiếng vịt kêu!

(Dưa hấu là qua tử, đứa bé nói lắp đọc là
qua … qua.. qua tử, giống tiếng vịt kêu quác quác quác…)

Hắn kể chuyện cười liền bắt chước tiếng vịt kêu, cái bụng phệ cứ rung lên rung
lên, trông rất khôi hài, mọi người cùng cười hả hả. Diệp đại nhân đắc ý liếc
nhìn vị tiểu thư kia, chỉ thấy thần sắc nàng thản nhiên, rất là hờ hững, căn
bản không có ý mở miệng cười.

Lâm Vãn Vinh cũng cười to: “Lão già ngươi kể chuyện cười quá thiếu trình
độ, nam nhân chúng ta kể chuyện cười gì mà theo kiểu ấy chứ, nếu không đen tối
thô tục một chút thì sao còn ra kể chuyện chứ.

Thấy lại bộ thượng thư Diệp đại nhân tự thân xuất mã, mặc dù chẳng mấy hiệu
quả, nhưng có tác dụng khơi mào rất tốt, tức thì có mấy người bắt đầu kể thêm
vài mẫu chuyện cười, chỉ là cô gái kia giống như một khối băng trời sinh, người
khác cười tới gập trước ngửa sau, riêng chỉ có vẻ mặt của nàng vẫn không chút
biểu hiện gì, chẳng hề nhúc nhích, giống như một kẻ điếc.

“Giả bộ rất giống!” Lâm đại nhân cười trộm: “Nếu không phải là hôm nay tận
mắt chứng kiến, ta còn không biết con hồ ly xinh đẹp nàng cũng có thể giả trang
tiên tử đó, dáng vẻ thánh khiết này thật hay a!

Thấy không khí trong sảnh càng lúc càng kích động, nhưng lại chẳng có ai có
thể làm cho nữ tử mỹ lệ này bật cười nỗi. Thành Vương nhìn khắp bốn phía, ánh
mắt một lần nữa rơi vào người Tô Mộ Bạch:

- Tô trạng nguyên, ngài là người mới đỗ khoa đầu, tài học tất nhiên không
phải tầm thường, cũng mau đến thử đi!

Lâm Vãn Vinh cùng Tô Mộ Bạch là chỗ qua lại cũ, nghe vậy lập tức vỗ tay kêu
hay. Tô Mộ Bạch liếc mắt nhìn hắn, gật đầu đứng dậy:

- Hôm nay tại đây đều là tiền bối bề trên của Tô Mộ Bạch, hạ quan vốn không
dám vượt qua. Nhưng nếu vương gia đã có lời rồi, hạ quan cũng chỉ đành bêu xấu
thôi, vậy hạ quan cũng kể chuyện cười vậy. Cha mẹ của Lâm Tiểu Mao có ba đứa
con, đứa thứ nhất tên là Đại Đản, còn đứa thứ hai tên là Nhị Đản, vậy xin hỏi
đứa thứ ba tên là gì?

- Cái này đơn giản thôi, Đại Đản, Nhị Đản, tiếp theo nhất định là Tam Đản
thôi!

Một kẻ thẳng ruột kêu lên.

- Lâm đại nhân, ngài cho rằng thế nào?

Tô Mộ Bạch mỉm cười hỏi.

“Ông nội ngươi, dám chửi ta à?”
Lâm đại nhân vô cùng tức giận trong lòng, hắn là chuyên gia nói móc người ta,
câu chuyện cười này tuy có ý ngầm, nhưng hàm nghĩa kém cỏi nên hắn tự nhiên
hiểu rõ. Hắn ngoài miệng cười hắc hắc nhưng trong ruột thì không:

- Tô đại nhân học rộng, đáp án
khẳng định ngài rõ hơn ai hết rồi.

Tô Mộ Bạch đắc ý cười ha hả:

- Cha mẹ của Lâm tiểu mao có ba
đứa con, đứa lớn là Đại Đản, đứa thứ hai là Nhị Đản, đứa thứ ba tự nhiên là Lâm
Tiểu Mao rồi, ha ha ha ha… đa tạ, đa tạ!

Hóa ra đây chỉ là câu đố mẹo, quả
nhiên là thú vị, mọi người trong sảnh đều bật cười, nhưng cũng có kẻ thông
minh, nghe ra hàm nghĩa trong câu chuyện cười này. Đứa con thứ ba gọi là Lâm
Tiểu Mao không sai, nhưng dựa theo theo tên của hai ca ca nó theo trật tự đi
xuống, tên nó cũng là Lâm Tam Đản*, cái tên này một chút không hề sai!

(Đản ở đây là ngu
xuẩn )

“Lâm Tam Đản!” Người kia kinh hãi
đưa mắt nhìn Lâm đại nhân, chỉ thấy hắn mỉm cười, giống như không hiểu ra hàm
nghĩa bên trong, người kia mới an lòng: “May mắn may mắn, Lâm Tiểu Mao này
không nhanh trí như ta.”

Chuyện Tam Đản kể xong rồi nhưng
cô gái kia vẫn ngồi yên, không nói lời nào, xem ra đêm nay không ai có thể đả
động được nàng rồi. Mọi người đều có ít nhiều thất vọng.

Thành Vương thấy trong mắt Tô Mộ
Vạch lấp lóe ánh lửa, thì cũng ánh lên ý cười:

- Tô trạng nguyên học rộng, bổn
vương rất mừng. Chỉ là tối nay chủ định chính là muốn chọc cười giai nhân, nhưng
lúc này giai nhân đợi lâu mà không ai thành công, khiến bổn vương cũng nóng
lòng. Lâm đại nhân, ngài theo bên người hoàng thượng, tài hoa bản lĩnh tự nhiên
đều là nhất hạng, ngài cũng tới thử xem…

Thành Vương dừng lại một chút,
nhìn mọi người trong sảnh, cười nói tiếp:

- Chư vị đồng liêu đều đã kể
chuyện chọc cười mỹ nữ. Để cho công bằng, Lâm đại nhân, ngài cũng kể chuyện
cười đi. Mọi người có ý kiến gì không?

- Hay!

Mọi người ầm ầm hưởng ứng, nghe
đại danh của Lâm đại nhân đã lâu rồi, lại thắng Cao Ly đấu Đột Quyết, kỳ sự
tiếp nối, nhưng vẫn chưa tự mắt thấy sự thần kỳ của hắn, hôm nay cuối cùng cũng
có thể được mở mắt rồi.

- Ài, chư vị đại nhân quá khen
rồi, Lâm Tam tài nông học cạn, thật sự không biết kể chuyện cười.

Lâm đại nhân đứng dậy cười ngại
ngùng, rất khiêm tốn kính cẩn.

- Lâm huynh quá khiêm nhường rồi.

Ánh mắt Tô Mộ Bách lấp lóe, nhìn
hắn nói:

- Huynh rất được hoàng thượng tín
sủng, là ‘thiên hạ đệ nhất đinh’ tự tay hoàng thượng đề bút. Bốn chữ ‘thiên hạ
đệ nhất’ này đã đủ nói rã tất cả, huynh nhất định có chỗ hơn người, những kẻ
phàm phu tục tử chúng ta sao có thể so bì, kể chuyện cười thôi thì có đáng gì
đâu?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Mọi người cổ vũ ầm ĩ, thật là
nhiệt liệt.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Nếu Tô trạng nguyên đã đề cao
như vậy, tiểu đệ cũng chỉ đành thử một lần vậy. Trạng nguyên huynh, nếu như
huynh trên đường gặp một con chó điên, huynh sẽ làm thế nào?

Chương 297: Chọc cười giai nhân

Tô Mộ Bạch trầm ngâm một hồi mới
mở miệng đáp:

- Người gặp chó điên, người tự
nhiên không thể sợ chó, phải một cước đá văng nó đi mới được.

- Thật dũng mãnh, quả nhiên không
hổ danh là trạng nguyên lang!

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên tán
dương:

- Tô trạng nguyên nói rất đúng,
khi trên đường mà gặp phải chó điên không được sợ hãi, phải dũng cảm đấu với
nó, nhiều lắm sẽ có ba kết cục… Trạng nguyên huynh, thỉnh huynh giải thích cho
mọi người rõ hơn.

- Ba kết cục chỉ đơn giản là: ta
thắng, nó thắng hoặc lưỡng bại câu thương.

Tô Mộ Bạch trầm giọng đáp. Thấy
Lâm Tam cười quỷ dị, trong lòng hắn mơ hồ dấy lên cảm giác bất an. “Vừa rồi mới
chửi ngầm Lâm Tam, chả lên gã này hiểu ra được hàm nghĩa bên trong? Với sự xảo
trá của Lâm Tam, hắn ắt sẽ báo thù, chẳng lẽ trong lời vừa rồi có ngầm chứa cái
bẫy gì đó sao?”

- Rất hay, rất hay!

Lâm Vãn Vinh vỗ tay:

- Trả lời toàn diện và sâu sắc
như thế, xem ra trạng nguyên huynh nhất định cùng chó đấu với nhau rồi, phân
tích ra ba loại kết quả rất nhanh: thứ nhất là huynh thua, ngay cả chó huynh
cũng không bằng. Thứ hai là đánh ngang sức, huynh ngang với chó… Thứ ba là
huynh thắng, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng huynh cũng hơn được chó!

- Ngươi…

Tô Mộ Bạch biến sắc, nhìn thấy
Lâm Tam đang mỉm cười mà không cất nỗi tiếng nào. “Lời cũng do mình tự nói, có
điều là Lâm Tam thay đổi cách nói mà thôi, việc mình lo lắng cuối cùng thành sự
thật rồi, câu nào mà qua cửa miệng Lâm Tam cũng lập tức biến thành ý khác.”

Mọi người trong sảnh nghe được
cười ầm ĩ: “Tên Lâm Tam này đúng là xỏ lá, ngay cả Tô trạng nguyên cũng chửi
được, còn chửi có học vấn như thế, bội phục, bội phục…! Cô gái đang trầm mặc
bất động kia cũng khẽ liếc Lâm Tam, trong mắt lộ ra ý cười, miệng cũng khẽ “ừm”
một tiếng.

Yến Đạo Kỳ ngồi ở bên người Lâm
Tam nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý nàng, nghe được tiếng cười khẽ đó. Lập tức há
hốc, kinh ngạc kêu lên:

- Nàng cười rồi, nàng cười rồi!

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại tò mò
hỏi:

- Yến huynh, huynh nói ai cười
rồi?

- Là nàng, là nàng, là vị tiểu
thư này cười…

Yến Đạo Kỳ cực kỳ kích động, tựa
như như là chính hắn làm cho vị tiểu thư này cười lên vậy. Mọi người vừa nghe
tiểu thư cười rồi, lập tức dời sự chú ý khỏi hai người Lâm, Tô.

- Cười!? Làm gì có!

Diệp thượng thư bụng phệ lắc đầu:

- Yến học sĩ, chẳng lẽ ngài nghe
nhầm rồi? Bổn quan rất gần giai nhân nhưng cũng chẳng thấy nàng mở miệng, huống
chi là tiếng cười

- Đúng đấy, đúng đấy, nhất định
là ngài nghe nhầm rồi!

Chúng nhân cùng nhao nhao phản
đối, hầu hết đều có chút tâm lý đố kỵ của nam nhân.

Mở miệng nói đều là các vị đại
quan nhất phẩm. Không phải là thượng thư thì là đại học sĩ, Yến Kỳ Đạo mặc dù
cũng vào hàng thứ hai trong các đại quan, nhưng cũng không dám ngược gió đối
nghịch với bao nhiêu vị đại nhân như vậy. Chỉ đành cười ngượng.

“Tên Yến Đạo Kỷ này cũng có chút
nghĩa khí!” Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, chậm rãi bước tới bên vị nữ tử kia, cười
hì hì:

- Vị tiểu thư này, ta là thợ săn,
nàng là hồ ly. Ta là nước sôi, nàng là lá trà. Ta là xe ngựa, nàng là người
đánh xe. Ta là ngân phiếu, nàng là bạc…

Mọi người nghe được đều hồ đồ:
“Lâm đại nhân đưa là mấy cái so sánh này là có ý gì, quá mập mờ.” Nữ tử kia
cũng nhìn hắn khẽ hỏi:

- Vậy là ý gì?

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng
nói chuyện, giọng nói trong trẻo như châu rơi chậu ngọc, làm người liên tưởng
vô hạn.

- Chẳng phải đơn giản sao? Nếu
như nàng là hồ ly, ta là thợ săn, ta nhất định sẽ truy đuổi nàng. Nếu như nàng
là lá trà, ta là nước sôi, ta nhất định sẽ ngâm nàng. Nếu như ta là xe ngựa,
nàng là người đánh xe, nàng nhất định sẽ (đánh xe) lấy* ta. Nếu như ta là ngân
phiếu, nàng là bạc, như vậy, ta nhất định, nhất định sẽ (đổi ra) lấy ** nàng.

Lâm đại nhân nhìn nàng cười hắc
hắc, gương mặt đầy vẻ dâm đãng hạ tiện không kể xiết.

Lâm Tam chơi chữ đồng âm đa
nghĩa:

* nguyên bản là: đều đọc là ‘jià’. Nhưng (đánh xe ngựa ), (lấy chồng)

**: đều đọc là qŭ nhưng 1 chữ nghĩa
là ‘đổi ra’ và chữ kia nghĩa là ‘lấy vợ’

“Phì…” Một tiếng cười khẽ bật ra
lọt vào màng nhĩ tất cả mọi người, ai ai cũng nghe thấy rõ ràng rành mạch.
“Cười rồi, cười rồi, tiểu thư đúng là đã cười rồi!

“Vô sỉ, quá vô sỉ!” Đám nam nhân
trong sảnh tức tới mức thất khiếu xịt khói. “Lâm đại nhất rốt cuộc còn biết xấu
hổ hay không, làm sao có thể nói ra lời không cần thể diện như vậy, một nam nhi
mà nói những lời này ngay trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì
nữa."

- Da mặt dày tới mức thế này kia
à!

Giai nhân khẽ trách móc, âm thanh
vừa đủ chỉ để hai người nghe.

- Như nhau… như nhau thôi!

Lâm đại nhân ngoác cái miệng rộng
cười hắc hắc dâm đãng.

Trong mắt Thành Vương thoáng có
một chút đau xót, lập tức trở lại vẻ kiên định, vỗ tay nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, chúc mừng Lâm
đại nhân, chúc mừng Lâm đại nhân! Cuối cùng cũng chiếm được mỹ nhân!

- Xấu hổ quá! Chỉ là may mắn
mà thôi!

Lâm đại nhân chắp tay cung kính
cảm tạ bốn phía, khiêm tốn nói, trong khi đám nam nhân kia đang thầm hận thấu
tim.

- Xuân tiêu ngắn ngủi, một khắc
ngàn vàng, xin mời Lâm đại nhân đi hưởng thụ!

Thành Vương cười lớn, nữ tử che
mặt kia xấu hổ khẽ kêu lên, cất bước chạy vào bên trong.

- Thật sự được hưởng thụ sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn Thành Vương hồ
nghi:

- Mọi người ở đây chịu khổ, một
mình ta đi hưởng thụ, hình như có chút không ổn!

Thành Vương cười:

- Lâm đại nhân cứ yên tâm đi, các
vị đồng liêu cũng đều có giai nhân khác bồi tiếp, ngài cứ việc đi đi.

- Ài, tinh thần vì cộng đồng luôn
là khuyết điểm của ta!

Lâm đại nhân cười hì hì, liền đi
vào sương phòng bên trong. Sớm đã có tùy tùng đợi ở cửa, cung kinh nghênh đón
hắn:

- Đại nhân, xin mời đi bên này…

Gã tùy tùng kia dẫn hắn tới một
sương phòng sáng sủa chỉnh tề, cười ám muội:

- Đại nhân, tiểu thư đã đợi ngài
ở bên trong rồi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu,
đẩy cửa đi vào, thấy hai cây nên đỏ sáng rực, vị tiểu thư vừa ở ngoài kia đang
ngồi ở bên giường, yên lặng chờ đợi.

Két một tiếng, cửa phòng được tùy
tùng kia đóng lại. Trái tim Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên: “Đùa hay thật đây!?”
Hắn đi tới, ngồi bên vị tiểu thư, mỉm cười chào hỏi:

- Xin hỏi quý tính tiểu thư là
gì?

Tiểu thư nhìn hắn quyến rũ, cúi
đầu thẹn thùng trả lời:

- Nô gia họ An.

Lâm đại nhân kéo khăn lụa trên
mặt nàng xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người, hắn sửng
sốt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

- An tỷ…

" Suỵt…” An tiểu thư giơ
ngón tay lên đặt trên môi, đôi mắt đẹp liếc ra bên ngoài, ngăn cản hắn lại,
miệng ừm một tiếng, vô cùng kiểu mỵ nói:

- Công tử, chàng xấu quá, sờ chỗ
đó của người ta…

Lâm đại nhân ngẩn ra: “Đâu có, ta
còn chưa động thủ cơ mà, nàng làm sao đã mở miệng kêu rồi, mấy lời này nếu
truyền ra ngoài, Lâm Tam ca ta làm sao còn mặt mũi để có thể gặp người khác nữa
chứ!”

- Tiểu thư, ta còn chưa…

Lâm đại nhân vội bào chữa.

- Còn chưa cởi y phục sao? Ngài
đừng gấp, để nô gia cởi giúp ngài.

An tiểu thư làm nũng, ánh mắt lại
nhìn ra ngoài cửa, vung tay áo lên dập tắt đèn trong phòng, lôi kéo y phục của
mình mấy cái, phát ra âm thanh ‘xoàn xoạt’ nhưng tiếng quần áo chạm nhau, đồng
thời duyên dáng hờn dỗi kêu lên:

- Đại nhân, sao ngài lại gấp như
vậy, gấp tới mức làm nến tắt cả rồi, nô gia còn chưa hầu hạ ngài thay y phục
mà.

“Thế này là sao?” Lâm đại nhân
nghi hoặc, nhưng cảm thấy một mùi u hương nhàn nhạt nữ tử lan truyền vào trong
mũi, một thân thể đầy đặn thành thục từ từ ép sát vào mình, hơi thở nóng bỏng,
An tiểu thư ôm chặt lấy người hắn, nói nhỏ đến nỗi dường như không thể nghe
thấy:

- Ôm chặt ta…

“Có muốn cự tuyệt yêu cầu này
cũng quá khó!” Lâm đại nhân mừng rỡ, vòng tay qua ôm lấy bờ eo thon thả của An
tiểu thư, cảm giác trên tay thật mềm mại trơn láng giống như chạm vào tơ lụa
vừa mới dệt xong.

Cả người An tiểu thư run lên, rúc
vào lòng hắn, dịu dàng nói:

- Việc gấp đành phải ứng biến,
người không được làm hỏng việc, phải nghĩ đến Tiên Nhi…

Lúc này hai người dựa vào nhau
rất sát, cơ thể mềm mại thơm mát của An tiểu thư dính sát vào lòng ngực của
hắn, mỗi câu nói lại phả từng hơi thở nóng bóng, tiểu phúc nóng ấm phong mãn và
cặp đùi mịn màng như ngọc khép chặt cò vào hắn như có như không. Lâm đại nhân
cảm thấy một luồng hơi hừng hực từ bên dưới lan lên, dương khí cả người như vạn
mã lồng lên, tiểu đệ dưới thân chống thẳng lên trời, dính sát vào tiểu phúc của
An tiểu thư.

An tiểu thư thành thục quyến rũ,
sở học càng thông rộng, đương nhiên biết thứ nỏng bỏng kia là cái gì, sắc mặt
nóng lên như lửa thiêu, không nhịn được hưng hăng nhéo lên tay hắn:

- Xấu chết đi, người coi ta là
Tiên Nhi hay sao? Cho rằng ta dễ bị lừa gạt như nó sao?

Thấy khuôn mặt đỏ như lửa của An
tiểu thư chỉ gần trong gang tấc, Lâm Vãn Vinh khẽ than:

- Sư phó tỷ tỷ, đây không phải do
ta nguyện ý, mà là tỷ câu dẫn ta.

- Không được gọi ta là sư phó tỷ
tỷ.

An Bích Như khẽ gắt một tiếng,
thẹn thùng nghiêng mặt qua:

- Việc hôm nay chỉ là ứng biến,
vạn lần đừng coi là thật, càng không thể nói với Tiên Nhi, nếu không, ta không
tha cho ngươi.

Ánh mắt nàng lại khẽ hướng ra bên
ngoài, ghé sát vào bên tai hắn thì thầm:

- Chỉ có phép diễn trò, không
được coi là thật, bên ngoài có người nghe lén.

Ánh mắt nàng phiêu đãng, chậm rãi
cọ sát thân thể lên người hắn, phong nhũ ép sát vào ngực hắn, trơn mịn như mỡ
đông. Lưỡi sen An Bích Như phát ra mùi thơm ngát, miệng thơm khẽ hé, phát ra
từng tràng âm thanh tiêu hồn phệ cốt:

- A, đại nhân, ngài chậm lại một
chút… nô gia sắp bị ngài làm tê liệt rồi…

“Kêu dâm đãng như vậy, quả thực
muốn mạng ta à!” Lâm đại nhân nghe được mồm miệng khô khốc, tâm hỏa từng trận
bốc lên, giữa hai người càng lúc nàng nóng bỏng, Lâm đại nhân khổ sở:

- Tỷ tỷ, xin tỷ kêu thuần khiết
một chút được hay không? Tỷ thế này chẳng phải cố ý câu dẫn ta chứ?

- Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao?

An Bích Như nhìn hắn cười duyên
dáng:

- Là Thành Vương đưa ra một điều
kiện to lớn, để ta nhất định phải câu dẫn ngươi thành công. Người ta không kêu
mấy cái để kẻ bên ngoài nghe, làm sao có thể khiến cho chúng biết đã câu dẫn
thành công chứ?

“Thành Vương phái An tỷ tỷ tới
câu dẫn ta! Ta ngất, phái thánh mẫu của Bạch Liên giáo câu dẫn tao, lão tử đủ
cấp bậc, việc này rõ ràng là muốn ly gián quan hệ của ta và lão hoàng đế, chiêu
này của Thành Vương thật tuyệt!” Chỉ đáng tiếc người tính không bằng thần tính,
Thành Vương ác hơn, cũng không biết lão hoàng đế còn độc hơn hắn, sớm đã ngầm
tra xét ra quan hệ giữa An Bích Như và Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh nghĩ vậy càng ngứa
ngáy trong lòng, chậm rãi vuốt ve bộ ngực căng tròn của An tỷ tỷ, lơ đễnh nói:

- Câu dẫn ta, tỷ tỷ, trước đây tỷ
cũng câu dẫn người khác như thế này sao?

An Bích Như lập tức cứng đờ
người, ánh mắt trong phút chốc trở lên lạnh giá thấu xương, thân thể đang hừng
hực như lửa tức thì hóa thành một khối băng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3