Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 298 - 299

Chương 298: Dịu dàng đáng ghét

Cảm thấy thân thể mềm mại trong
lòng dần dần lạnh như băng, gương mặt nàng giờ đây tựa như giếng xưa tĩnh lặng,
Lâm Vãn Vinh liền phát giác không ổn, trong lòng ôi chao một tiếng: “Lão tử
trưa nay ăn thịt dê quá nhiều rồi, làm sao lại nói ra những lời bất cẩn như thế
chứ! Vốn đang ấm nồng trong phút chốc tan chảy hết, đây gọi là vui quá hóa
dại!” Lâm đại nhân hối tiếc không thôi.

- Đứng dậy đi, người bên ngoài đi
rồi.

An Bích Như nhẹ nhàng nói, trên
mặt không chút dao động, lãnh đạm nhìn hắn, biểu hiện như hắn là một kẻ xa lạ
không hề quen biết. Hai người vẫn dán sát vào nhau, nhưng so với phút nóng bỏng
vừa rồi, giữa hai người lúc này một bên là ngọn lửa, còn người kia lạnh lẽo như
nước biển.

- Không dậy!

Ý niệm trong đầu Lâm Vãn Vinh
xoay chuyển, cười hì hì:

- Sư phụ tỷ tỷ giận rồi, ta không
đứng dậy. Tỷ cười lên đi, ta mới đứng. À, nếu không ta lại kể cho tỷ một chuyện
cười. Có hai cái bánh bao kết hôn, sau khi tiễn khách về tân lang trở lại phòng
ngủ, nhưng phát hiện một khối thịt viên nằm trên giường! Tân lang kinh hãi, vội
hỏi tân nương ở đâu? Khối thịt viên thẹn thùng nói: Đáng ghét người ta cởi y
phục ra là chàng không nhận ra nữa rồi! Ha ha ha ha … ha ha ha.. ha ha… ha… xin
tỷ đó, tỷ tỷ cười lên đi! Ta nói rất tha thiết đó!

An Bích Như lẳng lặng nhìn hắn,
ánh mắt lấp lánh, vẫn không thốt một lời.

Đối với vị An tỷ tỷ có vẻ ngoài
phóng đãng này, Lâm Vãn Vinh luôn có cảm giác kỳ quái, dường như như ở trong
thế giới này, chỉ hai người bọn họ mới có tính cách gần gũi nhất. Cùng dạng âm
hiểm tàn nhẫn, nhưng đa sầu giàu tình cảm, đều coi thường lễ pháp và cũng là
dạng phóng đãng không úy kỵ điều chi. Trước đây giữa hai người luôn luôn hi hi
ha ha ám muội mập mờ, ngược lại chẳng có cảm giác gì, giờ thấy nàng đột nhiên
không lý tới mình nữa, Lâm Vãn Vinh liền giống như mất đi một bằng hữu thân
thiết nhất, trong lòng tức thì trống rỗng.

- Ngươi có kể trăm chuyện cười
cũng vô dụng. Ngươi thật sự cho rằng vừa rồi ta nghe ngươi kể chuyện mà cười
sao? Ta và Thành Vương vốn là bè đảng hai mươi năm trời, nhưng chưa lần nào để
hắn chiếm được tiện nghi. Nếu không phải là lần này hắn lấy sự an nguy của Miêu
trại ra bức ta, muốn ta tiếp ngươi một đêm, cho dù là nam nhân toàn thiên hạ có
đến cũng tuyệt không thể khiến ta cười một tiếng.

An Bích Như hiện lên vẻ kiêu
ngạo, thản nhiên nhìn hắn, trong mắt dần dần dâng lên một màn sương mỏng.

Lâm Vãn Vinh dấy lên cảm giác hổ
thẹn, ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói:

- Lão vương bát đản kia lấy an
nguy của Miêu trại ra ép tỷ? Mẹ nó, ta đi chém hắn, chém con trai hắn, chém
cháu trai hắn, chém tổ tông mười tám đời nhà hắn… Tỷ tỷ, tỷ cười lên đi. Tỷ
đừng dọa ta, tiểu đệ đệ gan rất nhỏ, tỷ cười lên đi. Cười một cái tiểu đệ đệ sẽ
dạy tỷ múa cột.

An Bích Như lắc đầu:

- Giết hắn rồi thì thế nào? Giết một tên Thành Vương, sẽ còn có mười tên,
trăm tên Thành Vương đứng lên, ngươi giết được hết sao? Còn về phần cười…

Mặt nàng hiện lên nụ cười ảm đạm, nhẹ nhàng nói:

- Trước đây cười với ngươi còn chưa đủ sao? Bây giờ, xin hãy buông ta ra…

Lâm Vãn Vinh nghe được ngẩn ra: “Đúng vậy! Trước đây An tỷ tỷ lúc chẳng có
gì cũng cười cợt với mình, mặc dù không giờ phút nào là không tính kế đối phó
với mình, nhưng cảm giác lại thật lại ngọt ngào. Bây giờ nàng không cười nữa,
lòng mình càng thấy không chịu nỗi.”

- Buông tay ra đi!

Cảm giác cánh tay vòng qua người mình vẫn chặt cứng như cũ, An Bích Như
nhìn hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên định bảo hắn.

- Không buông!

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng:

- Buông ra tỷ sẽ chạy mất, ta đi đâu để tìm Bạch Liên giáo thứ hai mà bắt
tỷ chứ.

An Bích Như đổi trò, cũng không biết từ nơi nào móc ra một cây ngân châm:

- Thủ đoạn của ta thì ngươi biết rồi. Ngươi cho rằng thế này có thể ngăn
cản được ta sao?

- Điều này…

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười khổ: “Vũ khí của An tỷ tỷ thật đúng là xuất
quỷ nhập thần a, mình mang theo hai khẩu súng, một cái không nỡ dùng với An tỷ
tỷ, một cái muốn dùng mà người ta lại không cho.” Hắn từ khi đến thế giới này
tán gái, vẫn luôn thành công, thích đùa giởn thì đùa giỡn, muốn câu dẫn thì câu
dẫn, căn bản chưa từng gặp phải đả kích lớn. Mới thấy An tỷ tỷ vẻ như phóng
đãng, nhưng đột nhiên biến thành một người khác, làm mình không biết mở miệng
từ đâu, phiền muộn trong lòng không cần đoán cũng biết được.

Chưa bao giờ thấy hắn mặt mũi sầu khổ đến vậy, coi bộ dạng như bị một biến
cố rất lớn, An Bích Như liếc nhìn hắn, vẫn bướng bỉnh nói:

- Nhân sinh sao có thể toàn là hoan lạc, nên xum họp thì sẽ xum họp, nên
chia tay thì phải chia tay. Những ngày ta với ngươi ở cùng nhau rất vui vẻ…
đương nhiên, ngoại trừ đêm nay…

Nghe thấy trong lời nàng mơ hồ có chút ý bi quan, Lâm Vãn Vinh lại càng
hoàng sợ, vội vàng ôm chặt lấy nàng:

- Tỷ tỷ, tỷ không được cắt tóc làm ni đó, tỷ đừng dọa ra, nước sôi ta không
ngâm lá trà của đầu không tóc đâu.

- Không phải là cắt tóc làm ni.

An Bích Như lắc đầu:

- Thành Vương đã đáp ứng ta, qua đêm nay, sẽ đảm bảo cho an nguy trăm năm
của Miêu trại. Ta ngao du ở bên ngoài bao nhiêu năm đã mệt mỏi rồi, muốn trở về
Miêu trại xem sao.

- Trở về Miêu trại?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt:

- Tỷ tỷ, ta theo tỷ đi xem nhé, ta rất lâu rồi không đi tới vùng dân tộc
thiểu số. Ta sẽ ở đó cưỡi ngựa cướp dâu, sẽ đem tỷ trở về.

An Bích Như nghe được muốn cười, nhưng cố nhịn lại, trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi coi Miêu trại ta là cái
gì? Đều là nam nữ đôi bên yêu nhau, tự động kết hợp, làm gì có chuyện cướp dâu
gì đó.

Lâm Vãn Vinh ảo não than một
tiếng:

- Ôi, là ta nhớ nhầm, tục cướp
dâu có thể là của Mông Cổ. Trong Miêu trại của tỷ cho phép nam nữ đôi bên tự
nguyện yêu nhau à, xem ra ta và tỷ tỷ còn chưa tính là cùng yêu nhau.

An Bích Như ảm đạm nhìn hắn,
nghiến răng nói:

- Người là tướng công của Tiên
Nhi, ta là sư phụ của Tiên Nhi, bảo ta làm sao cùng ngươi yêu nhau được.

‘Chính bởi vì nàng là sư phụ của
Tiên Nhi, mới càng có có thêm tư vị riêng biệt.’ Nhưng hắn không thể nói ra
khỏi miệng cái lối suy nghĩ này ở thời điểm hiện tại:

- À, còn nữa, sư phụ tỷ tỷ bảo ta
đối phó với Ninh tiên tử, ta và ả ta vừa mới bắt đầu, tỷ lại phải đi, ta phải
ứng phó làm sao đây?

Hắn nói tới đây, đưa mắt nhìn bốn
phía: “Dựa theo lý luận mà nói, Ninh Vũ Tích bây giờ hẳn là đang ở chỗ không
xa.”

An Bích Như lắc đầu:

- Ngươi yên tâm, ả là người thông minh, tự nhiên biết khi nào nên xuất
hiện. Với năng lực của ả, đại khái sớm nhìn ra ta và ngươi thông đồng. Có điều
cũng chẳng sao, ả theo bên người ngươi, chỉ cần ngươi thi triển những thủ đoạn
đối với ta, chiến thắng ả không phải là vấn đề, ta có lòng tin với ngươi.

“An Bích Như đều an bài xong mọi việc, xem ra đã sớm có lòng quyết thoái
ẩn, nhớ tới việc đêm đó nàng lao vào thiên lao liều mạng cứu mình, đoán chừng
lúc đó nàng đã chuẩn bị liều mạng cùng chết chung rồi.” Lâm Vãn Vinh cảm động
lòng dạ càng rối bời, vội vàng kiếm lý do:

- Tỷ tỷ, Thành Vương nói phải tỷ tới câu dẫn ta. Tỷ nếu cứ thế mà đi, ngày
mai hắn không nhìn thấy tỷ, không phải là sẽ hoài nghi sao?

An tỷ tỷ thản nhiên:

- Ngươi yên tâm, tối nay ta sẽ vẫn luôn ở trong phòng đả tọa, ngươi cứ an
giấc đi.

Lâm Vãn Vinh sốt ruột nhảy dựng lên:

- Tỷ tỷ ngủ trên giường, ta đi đả tọa… ôi, mấy tháng không luyện công rồi, nếu
không tăng cường luyện tập thêm sẽ bị tỷ tỷ vượt qua mất.

An Bích Như xoay người lại:

- Ngươi mỗi ngày đi khắp nơi làm loạn, không chịu an tĩnh. Cho dù luyện
thêm một trăm năm cũng không vượt qua ta, xem ngươi đả toạ cái gì chứ?

Lâm Vãn Vinh sớm đã bỏ lên ghế ngồi rồi, khổ não gật đầu:

- Ta cũng muốn ngủ cùng giường với tỷ tỷ. Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân,
sư phụ tỷ tỷ trông xinh đẹp như tiên nữ, định lực của ta lại kém, nếu là không
cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, vậy thì không tốt lắm. Cho nên, cứ chia giường ngủ
ngủ vậy, đợi sau này lại hợp giường cũng được.

“Nói chuyện với tên tiểu tử này chốc lát, đúng là nhiễu loạn tâm thần!” An
Bích Như cố hít một hơi bình tâm tĩnh khí, hô hấp dần dần ổn định, từ từ chìm
vào giấc ngủ.

“Vốn là một đêm nhập phòng hết sức tốt đẹp, cho dù là không thể thật sự
tiêu hồn, nhưng được sờ sờ mó mó chiến chút tiện nghi là điều không tránh khỏi,
chỉ vì một câu nói vô ý mà trở thành thế này. Thất sách, thật là thất sách…!”
Lâm đại nhân ảo não muốn chết, ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, qua một lát sau,
lại nghe thấy An tỷ tỷ khẽ nói:

- Ngươi qua đây, ngủ bên cạnh ta.

- Điều này, không hay lắm đâu, đã nói chia giường rồi mà!

Miệng nói như thế nhưng chân hắn còn chạy nhanh hơn cả khỉ, thoáng một cái
đã nhào lên giường, hít hà hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người An tỷ tỷ.

An Bích Như có hơi chút run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn:

- Lâm Tam, trên thế gian này lòng người hỗn tạp, rất khó suy đoán, mặt dù
không dám nói là nhân tính vốn ác độc, nhưng kẻ ác lại không thiếu. Ngươi làm
ác cũng không ít, nhưng lòng lại không ác, so với vô số ngụy quân tử hơn cả
trăm lần.

- Tất nhiên… tất nhiên!

Cảm giác An tỷ tỷ dịu dàng vuốt ve mái tóc của mình, lòng bình tĩnh vô
cùng, hắn vội vàng gật đầu:

- Ta là chân tiểu nhân, tuyệt không làm quân tử, mặc kệ là chân quân tử hay
là ngụy quân tử.

An Bích Như khẽ gật đầu:

- Từ khi biết ngươi tới nay, có hai việc làm ta cảm động nhất, ngươi biết
hai việc gì không?

Thấy Lam Tam lắc đầu, An Bích Như từ tốn nói:

- Việc thứ nhất là khi dưỡng thương ở Vi Sơn Hồ, đêm trước khi chạy về Kim
Lăng, ngươi hát bài khó nghe kia.

- Tỷ tỷ, mặc dù đêm nay ta nói mấy điều có lỗi, nhưng tỷ không thể đả kích
ta như thế, ta hát quá tuyệt vời, sao có thể gọi là khó nghe chứ?

Lâm Vãn Vinh ra vẻ ấm ức.

Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời

Có mẹ, đứa con bé bỏng tựa như bảo vật

Ngả đầu vào lòng mẹ

Ấy là niềm hạnh phúc vô bờ…*

An tỷ tỷ lắc đầu cười:

- Lúc đó nghe ngươi hát như vậy, chỉ cảm thấy ngươi rất ngốc, bây giờ nghĩ
lại, ta mới là ngốc...

- Tỷ tỷ, kỳ thực ta hát bài ấy thật sự rất khó nghe, trước kia mẹ của ta
cũng nói thế.

Lâm đại nhân hiếm khi chân thật, cúi đầu thú nhận.

An tỷ tỷ bật cười khúc khích, nàng cười nhưng nước mắt lại rơi xuống:

- Việc thứ hai, chính là ngươi vì bảo vệ ta mà ngay cả tính mạng cũng không
cần. Khi ta lao vào thiên lao, trong lòng chỉ có một suy nghĩ được cùng ngươi
chết là tốt rồi. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đó giết ngươi đi, rồi lại tự
cắt cổ tự vẫn, chung quy so với bây giờ chết còn tốt hơn.

Lâm Vãn Vinh kinh hãi kêu lên:

- Sư phụ tỷ tỷ, là do ta vô tâm, tỷ đừng nên dọa ta nhe.

- Nếu như không có Tiên Nhi… nếu như đêm nay không có câu nói kia… Kỳ thực,
chúng ta có thể yêu nhau…

An Bích Như đột nhiên quay qua hắn nở một cười duyên dáng, gương mặt đẫm lệ
bỗng nhiên rạng ngời, tựa như hoa lê rực rỡ phủ đầy non cao vào buổi ban mai,
Lâm đại nhân liền mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc ngủ…

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đã thấy bên người trống trơn, An tỷ tỷ như một
con hồng nhạn bay đi, không lưu lại chút tung tích nào. Chỉ có vết nước mắt bên
gối vẫn chưa khô, phảng phất như nói điều chi.

Lâm Vãn Vinh lau khóe mắt, thầm nghĩ hôm nay thời tiết không tốt, sương lan
tới cả đôi mắt rồi. Hắn ngây ngốc nhìn gối lụa đẫm nước, nhớ tới những lời thì
thầm của An tỷ tỷ đêm qua, ngẩn người ra hồi lâu, đột nhiên khẽ than:

- Nàng là cái đồ dịu dàng... đáng ghét…!

____________________________

Đây là hai câu hát trong bài dân ca ‘Chỉ
có mẹ tốt nhất trên đời’. Bài này đã được đưa lên film hàng chục lần rồi, nhưng
ấn tượng và sâu sắc nhất có lẽ là trong bộ film ‘ Ngôi sao hiểu lòng tôi’ vào
những năm 80.

Bản gốc:

世上只有妈妈

妈的孩子像个

进了妈妈的怀

幸福享不了

世上只有妈妈

妈的孩子像根

离开妈妈的怀

幸福哪里找

Shi shang zhi you mama hao.

You ma de hai zi
xiang ge bao.

Tou jin mama de huai
bao

Xing fu xiang bu liao.

Shi shang zhi you mama hao.

Mei ma de hai zi
xiang ge cao.

Li kai mama de huai
bao

Xin fu na li zhao.

Hán Việt

Thế thượng chỉ hữu mụ
mụ hảo

Hữu mụ đích hài tử
tượng cá bảo

Đầu tiến liễu mụ mụ
đích hoài bão

Hạnh phúc hưởng bất
liễu

Thế thượng chỉ hữu mụ
mụ hảo

Một mụ đích hài tử
tượng căn thảo

Ly khai mụ mụ đích
hoài bão

Hạnh phúc ná lý hoa

Dịch nghĩa:

Chỉ có mẹ tốt nhất
trên đời

Có mẹ, đứa con bé
bỏng tựa như báu vật

Ngả đầu vào lòng mẹ

Ấy là niềm hạnh phúc
vô bờ

Chỉ có mẹ tốt nhất
trên đời

Có mẹ, con được nâng
niu như pha lê

Xa rời vòng tay của
mẹ

Biết tìm hạnh phúc ở
nơi đâu.

Chương 299: Diễn trò

Nói về thời gian qua lại, An tỷ
tỷ cùng Lâm Vãn Vinh thực ra tiếp xúc không hề nhiều, quãng thời gian trên Vi
Sơn hồ thì nửa có tình ý nửa đối địch, coi như là bọn họ cũng có những khoảng
khắc êm đẹp nhất nhất. Còn lại những lúc khác thì xum họp thì ít chia cách lại
nhiều, ngay cả lần bị ám muội nhất bị Đại tiểu thư nhìn thấy, cũng là do An tỷ
tỷ có tình dùng thủ đoạn khiêu khích, còn chưa bằng tình cảm chân thật của đêm
qua. Nữ tử có phong cách hành sự độc lập này lưu lại cho Lâm Tam ấn tượng khó
phai mờ. Nàng mẫn cảm, kiêu ngạo mà lại cô độc, người ta chỉ thấy vẻ ngoài
phóng đãng, nhưng chẳng mấy ai có thể hiểu được nỗi cô đơn và tịch mịch trong
lòng nàng.

“Mẹ nó, lão tử đúng là bị tinh
trùng lên não rồi, lúc quan trọng lại hồ đồ. Bài học, đúng là một bài học nhớ
đời!” Lâm Vãn Vinh ảo não vỗ vỗ đầu.

Lưu luyến không rời ra khỏi cửa,
hắn đột nhiên nhớ tới một việc: “An tỷ tỷ chỉ nói Miêu trại, mà ta ngay cả Miêu
trại ở đâu cũng không biết, tới lúc đó đi đâu tìm nàng đây? Là Tứ Xuyên, Quý
Châu hay là Vân Nam? Hắn suy nghĩ một hồi, đành lắc đầu cười khổ: “Mặc kệ vậy,
cứ lần lượt mà tìm, ta không tin không tìm được nàng!”

Mới ra khỏi phòng, Thành Vương
gia đã sớm ngồi ở trong sảnh đợi hắn:

- Lâm đại nhân, cảm giác đêm qua
như thế nào?

“Cảm giác cái rắm, nếu không phải
lão tiểu tử ngươi bức An tỷ tỷ, An tỷ tỷ có rời khỏi ta không?” Trong lòng hắn
vốn đã cực kỳ khó chịu, giờ càng thêm khinh bỉ tên Thành Vương này, cười hắc
hắc trả lời:

- Không tệ, chỉ là sáng sớm tỉnh
lại, làm sao không thấy vị tiểu thư đó nữa? Vương gia, ngài biết nàng ở đâu
không? Ta muốn đi tìm nàng?

Thành Vương cười lớn:

- Lâm đại nhân quả nhiên là người
đa tình, bổn vương bội phục. Nhưng vị tiểu thư này thiên tính vốn cao ngạo
thánh khiết, hoàn toàn khác người. Ngay cả đối với nam nhân nàng ưng ý cũng chỉ
nguyện tiếp đãi một đêm. Hết đêm duyên tận, đã tự mình rời đi rồi. Nàng là
người tự do, bổn vương cũng không biết nàng đi đâu.

Lâm Vãn Vinh khẽ than một tiếng:

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Hắn không thể hỏi chuyện Miêu trại với Thành Vương. Như vậy chỉ hại cho An
tỷ tỷ và tộc nhân của nàng thôi.

Thành Vương đi đến bên người hắn, vỗ vỗ vai:

- Lâm đại nhân, có thể có một đêm hoan ái với mỹ nhân như tiên nữ trên trời
như thế, ngài nên biết quá đủ rồi. Phải biết rằng thiên hạ có vô số nam nhân,
có đốt hết ngàn vàng, cũng chỉ vì được thấy mặt nàng một lần mà thôi.

Cái này là sự thật, với dung mạo diễm tuyệt thiên hạ của An tỷ tỷ, khẳng
định là thần tượng trong lòng của vô số người, người muốn gặp nàng phóng chừng
xếp hàng từ kinh thành tới Kim Lăng còn được hai vòng.

- Nếu đã như thế, vậy ta xin đa tạ vương gia thịnh tình khoản đãi, Lâm Tam
xin cáo từ.

Lâm Vãn Vinh ôm quyền cáo biệt.

Ánh mắt Thành Vương lóe lên: “Người này da mặt thật là quá dày, muốn làm
như chưa xảy ra việc gì, ăn xong rồi chùi mép chuồn mất sao? Đâu ra chuyện ngon
lành thế!” Hắn cười vang mấy tiếng, giữ lấy Lâm Tam:

- Chậm đã, chậm đã, bổn vương còn có việc muốn thương lượng với Lâm đại nhân
ngài.

- Thương lượng cùng ta?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:

- Vương gia, ngài là long tử long tôn cao quý, phú xưng địch quốc, có việc
gì ta có thể giúp được đây? Lão vương gia quá khách khí rồi.

Thành Vương mỉm cười:

- Lâm đại nhân, ngài có biết thân phận thật sự của vị tiểu thư hôm qua
không?

- Không biết.

Lâm Vãn Vinh giả bộ hồ đồ:

- Chẳng lẽ vương gia biết sao? Mau nói cho ta.

Thành Vương chậm rãi bước tới hai bước:

- Cũng xem như là biết một chút. Lâm đại nhân, nghe nói ngài ở Sơn Đông từ
giúp Từ Vị giết Bạch Liên giáo. Còn tự tay bắn chết Bạch Liên thánh mẫu, đoạt
được thành Tế Ninh, hoàng thượng vô cùng xem trọng ngài, có việc này không?

- Có.

Lâm Vãn Vinh thành thật đáp:

- Ngày đó tiểu đệ làm tham mưu trong quân của Từ đại nhân, từng dẫn binh
đánh Bạch Liên giáo.

Thành Vương nheo mắt cười:

- Như vậy, Lâm đại nhân có thể nói là vì ngài mà Bạch Liên giáo tan nát,
bổn vương nói có đúng không?

Thấy Lâm Vãn Vinh gật đầu. Thành Vương cảm khái than:

- Lâm đại nhân à, ngài bây giờ được nhiều ân sủng, chính là mặt trời giữa
trưa, chỉ là Bạch Liên giáo và ngài có mối thù không thể giải, có thể nói là
thành cũng ở Bạch Liên, bại cũng ở Bạch Liên.

- Vương gia, ngài nói như vậy là ý gì?

Lâm Vãn Vinh mở to mắt vô tội, làm bộ không hiểu nhìn Thành Vương hỏi:

Thành Vương lắc đầu cười khổ:

- Việc này nói ra, cũng là do bổn vương sơ xuất. Vị tiểu thư đêm qua cùng
ngài qua giấc xuân tiêu, thực tế là do bổn vương biết ở Sơn Đông, lúc đó không
biết thân phận thật sự của nàng, ta cũng phái người điều tra, cho tới sáng nay
mới có kết quả trở về. Không ngờ rằng nàng ta chính là …

- Chính là gì …

Lâm Vãn Vinh sợ hãi lắp bắp:

- Vương gia, chẳng lẽ nàng là Bạch Liên …

- Ài, nàng ta chẳng ngờ lại là dư nghiệt của Bạch Liên giáo, Lâm đại nhân,
là bổn vương hại ngài.

Ánh mắt Thành Vương lấp lóe, liền ôm quyền thành khẩn nói.

Lâm đại nhân mặt xám như tro, đặt một ngồi phịch xuống ghế, miệng lầm bầm:

- Bạch Liên dư nghiệt, Bạch Liên dư nghiệt, không ngờ nàng là người của
Bạch Liên giáo. Hết rồi, hết cả rồi, làm sao lại thế này?

Thành Vương cười thần bí:

- Lâm đại nhân, ngài vốn là dựa vào việc giết Bạch Liên giáo mà phất lên,
hôm nay nếu lại ở cùng dư nghiệt của Bạch Liên giáo, nếu việc này mà truyền đến
tai hoàng thượng. Ài, không nói tiền trình tươi đẹp của ngài, có thể giữ được
cái đầu cũng không tệ rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc một nhân vật anh hùng như ngài
a!

- Vương gia, việc này làm sao mới được? Ngài phải làm chứng cho ta, không
phải là ta cố ý. Ta căn bản không biết nàng là dư nghiệt của Bạch Liên giáo.

Lâm đại nhân sắc mặt trắng bạch, vội vàng kéo tay Thành Vương:

- Ngài cho rằng hoàng thượng sẽ tin ngài sao? Làm bậc đế vương, chỉ có thể
tin chính mình.

Thành Vương cười lạnh:

- Lâm đại nhân, thời gian ngài nhập triều còn ngắn ngủi, không biết trong
triều hiểm ác. Ngài tuổi trẻ được thánh sủng, trông thì như vinh quang tỏa vạn
trượng, nhưng thực tế nguy cơ tứ phía. Có bao nhiêu người đố kỵ ngài, có bao
nhiêu người muốn lật đổ ngài, ngài có biết không? Người khác chưa nói, cứ nói
tân khoa trạng nguyên Tô Mô Bạch thôi, trước khi ngài xuất hiện, hắn được hoàng
thượng sủng tín nhất, nhưng sau khi ngài tới, mọi thứ đều thay đổi, cái này là
cái lên thì sẽ có cái phải xuống, hắn làm sao có thể chịu được. Khi ngài gặp
phải rắc rối như thế này, nếu hắn biết được tin tức, vậy sẽ thế nào đây?

Lâm đại nhân sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, trên trán mồ hôi cuồn
cuộn, bộ dạng như bị đánh đến mụ mẫm đi. Thành Vương rất hài lòng với hiệu quả
này, chậm rãi đi đến bên người hắn vỗ vỗ vai, mặt lộ ra nụ cười hòa ái:

- Kỳ thực, việc cũng chưa tới mức tệ như vậy. Việc này xảy ra tại phủ bổn
vương, chỉ cần bổn vương không nói, người khác làm sao biết được? Lâm đại nhân,
ngài nói có phải thế không?

- Đúng, đúng!

Lâm đại nhân vội vàng gật đầu, mắt lóe qua một tia giễu cợt:

- Vương gia, việc này ngài nhất định không thể nói ra, nếu không cái mạng
nhỏ của ta hỏng mất.

- Điều đó tất nhiên.

Thành Vương cười vang:

- Ngài là nhân tài bổn vương nhìn trúng, làm sao có thể dễ dàng để ngài bị
hãm hại như thế. Lâm đại nhân, ta nghe nói Từ Vị đối với ngài không tệ, còn tiến
cử ngài với thượng tướng quân Lý Thái, có việc này hay không?

“Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng nói tới chính đề rồi.” Lâm Vãn Vinh cười
thầm: “Thành Vương năm đó bại dưới tay lão hoàng đế nhìn như mềm yếu vô dụng,
người ngoài đều bất bình thay cho hắn. Nhưng có ai biết lão hoàng đế làm bao
nhiêu việc mới thuận lợi lên ngôi? Đó mới là tâm cơ chân chính! Lão hoàng đế
tâm tư thâm sâu vô song trên đời, thủ đoạn càng không gì không dùng. Nói đơn
giản quan hệ giữa mình và An tỷ tỷ, chỉ có lưa thưa vài người biết, hơn nữa đều
là người thân cận, lão hoàng đế cũng có thể tra ra rõ ràng, chỉ từ điểm này,
Thành Vương còn xa mới bằng được ông.”

- Điều này, hình như có việc như vậy.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Lý lão tướng quân mấy lần mời ta đến quân trung giúp việc, nhưng ta quá
bận việc khác, liền uyển chuyển cự tuyệt rồi.

- Lâm đại nhân, không phải là bổn vương nói ngài, tham quan phụ tá Lý Thái,
việc như vậy có bao nhiêu người tranh không được, ngài sao có thể cự tuyệt chứ?
Lý Thái lão tướng quân tuổi tác đã cao, sắp tới lại phải viễn chinh Đột Quyết,
không chừng trên chiến trường xảy ra việc gì đó, bằng vào địa vị của ngài trong
lòng hoàng thượng, dựa vào sự coi trọng của Lý Thái và Từ Vị đối với ngài, chỉ
cần ngài vận dụng được, thống soái tam quân sẽ đến phiên ngài. Vậy cũng không
chừng…

Thành Vương cười nhạt, nói tựa như vô tình, tựa như cố ý, nhưng từng chữ
như châu ngọc, đánh động cả người điếc.

“Thống soái ba quân?! Thành Vương để ta làm thống soái ba quân!?” Lâm Vãn
Vinh bị dọa nhảy dựng lên, trong nháy mắt liền hiểu được tâm tư của Thành
Vương: “Lão tiểu tử này là muốn thông qua ta không chế quân quyền. Hắn nói
không chừng Lý Thái sẽ xảy ra chuyện gì đó trên chiến trường, chẳng lẽ là đang
ám chỉ gì đó? Nếu Lý Thải xảy ra chuyện, Đại Hoa sẽ sụp mất nửa bầu trời, ai có
thể có uy vọng và kinh nghiệm phục chúng như Lý Thái? Ai có bản lĩnh lãnh binh
đối kháng với thiết kỵ Đột Quyết?” Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, lần này không
cần phải diễn trò, mồ hôi lạnh đã ào ào tuôn ra.

- Lời vương gia nói, Lâm Tam không rõ lắm.

Hắn cười ha hả giả bộ hồ đồ.

Thành Vương mỉm cười:

- Lâm đại nhân quá khiêm nhường rồi, bằng vào sự thông minh tài trí của
ngài, chuyện gì chẳng chỉ một chút là nhìn thấu, bổn vương không cần nói nhiều
nữa. Ngài trở về suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ rồi trả lời cho bổn vương, bổn
vương nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngài.

“Ủng hộ ta làm đại nguyên soái ba quân? Cái khác không nói, có sự tín nhiệm
của lão hoàng đế, lại thêm vào sự giúp đỡ ngầm của Thành Vương, làm đại nguyên
soái thật sự có khả năng” Nhưng Lâm Vãn Vinh tự biết khả năng của mình, hắn tuy
có chút uy vọng ở trong quân, nhưng không thể so bì với công lao trăm năm của
Lý lão tướng quân, binh pháp chiến thuật càng không cần phải luận đến. Vì bách
tính Đại Hoa, vì huynh đệ trong quân, chức thống soái này vẫn phải để lão Lý
làm mới ổn, huống chi việc lãnh binh đánh trận gian khó như vậy, không hợp với
Lâm tướng quân thuộc họ thích hưởng thụ này.

Thành Vương thấy hắn suy tư, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu:

- Lâm đại nhân cứ suy nghĩ cần thận đi, đừng vội.

Bộ dạng lão ta như đã tính trước, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “Lão tiểu tử ngươi nói vậy một nửa là muốn tiễn khách
rồi, cũng được, ta sẽ cho người trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc. Tốt
nhất là triệt để giết luôn cả ngươi, vì An tỷ tỷ trút phẫn nộ, sau này An tỷ tỷ
và Miêu trại của nàng, sẽ do Lâm Tam Lâm đại nhân ta chiếu cố, đảm bảo cho nó
bình an vạn năm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3