Nhàn thê đương gia - Chương 085 + 086

Chương 85: Đêm động phòng náo nhiệt

Dưới khăn che, chợt thấy hé ra
một bàn tay rắn chắc đưa lại đây.

Khóe miệng cười, tay Thất Nhàn
đặt nhẹ lên trên. Bàn tay bên ngoài cầm chặt lấy.

Người nọ cước bộ thong thả, tốc
độ đủ để Thất Nhàn không cần cố gắng đuổi kịp.

Bước chân hai người đồng nhất, đi
vào bên trong đại đường vương phủ.

Hách Liên Vân Lam cùng Tam Huệ
ngồi ngay ngắn ở trên, làm chủ hôn. Tam Huệ vẻ mặt tươi cười hiền lành. Nhưng
Hách Liên Vân Lam lại nhìn không ra thần sắc gì.

Cố Thanh Ảnh nhận tránh nhiệm
điều khiển chương trình, cười tóe miệng giống như hoa nở, còn đắc ý hơn so với
chính mình thành thân. Nhưng một phen chủ trì cũng thật có khuôn có dạng.

Thân thuộc, không quen biết,
chiếm đầy toàn bộ đại đường.

Sau khi bái lễ, Cố Thanh Ảnh nói
một câu “Đưa vào động phòng”, Thất Nhàn lúc này mới được đám nha hoàn vây quanh
đưa vào tân phòng, đem đại đường ồn ào náo động ném cho Hách Liên Vân Lẫm.

“Vân Lẫm, ngươi lúc này cũng thật
là như ý nguyện rồi.” Hách Liên Vân Lam làm như cười trêu chọc, lưu quang trong
mắt lại là không hề xoay chuyển.

Hách Liên Vân Lẫm mặc một thân hỉ
phục đỏ thẫm, cúi người, vạn phần cảm kích: “Vẫn là cảm tạ bệ hạ thành toàn.”

“Quả nhân không quấy rầy chuyện
tốt của Vân Lẫm ngươi nữa.” Hách Liên Vân Lam kéo kéo khóe miệng, nói vọng một
vòng đại đường, “Chư vị tận hưởng vui vẻ.”

Đứng dậy, rời đi.

“Cung tiễn bệ hạ.” Mọi người cúi
đầu hành lễ.

Đợi Hách Liên Vân Lam đi xa, bên
trong liền thân thiện hẳn lên.

“Dực vương gia, hôm nay là ngày
tốt của ngài, nhất định không say không về a.”

“Chúc mừng Dực vương gia, rốt cục
ôm mỹ nhân về a.”

“Dực vương gia, đến đến đến,
trước tiên uống một chén cùng lão phu.”

“...”

Hách Liên Vân Lẫm ôn hòa cười: “Nhất
định, nhất định.” Liếc mắt về phía Cố Thanh Ảnh một cái, mau chạy nhanh lại đây
giải vây a.

Cố Thanh Ảnh nhìn bên này, lại
nhìn bên kia, nghiêng người không nhìn Hách Liên Vân Lẫm. Trừng ta cũng vô
dụng, muốn vào động phòng, thì ít nhất cũng phải uống qua chút rượu mừng này
chứ.

Trong tân phòng, Thất Nhàn sớm
xốc khăn, ngồi ở bàn tròn, ăn. Cho dù nàng không ăn, cái trong bụng kia cũng
không thể để nó bị đói.

Đối diện, là vẻ mặt cười đến ái
muội Hoa Hồ Điệp.

“Chậc chậc, phu nhân, ngươi nói
đêm nay người động phòng, thú vị như thế nào a!” Nói xong, ánh mắt còn lưu
luyến ở trên bụng tròn xoe của Thất Nhàn.

Thất Nhàn buông miếng điểm tâm
thủy tinh trong tay, liếc nhìn nàng một cái, buồn cười: “Như thế nào, Lâm công
tử - Doãn Chi thiếu gia của chúng ta không thỏa mãn được Đường tỷ ngươi, mới
khiến ngươi quan tâm cuộc sống vợ chồng người khác như thế sao?”

Hỉ Nhi “Phốc” một tiếng che miệng
cười.

“Ngươi...” Hoa Hồ Điệp trừng mắt
thật lớn, căm tức. Ngốc tử kia chính là vết thương lớn nhất trong cả đời thông
minh nhất thế của nàng, cứ khi nào nói đến đểu cảm thấy hoảng sợ. Vậy mà nữ nhân
này năm lần bảy lượt nói đến hợp lý thành chương, vân đạm phong khinh.

Trừng mắt liếc Hỉ Nhi một cái: “Cười
cái gì, phơi nắng dưới ánh trăng sao?” Không mắng được nữ nhân kia, giận chó
đánh mèo lên tiểu nha đầu này cũng không quá đáng đi.

Nhưng không hiểu thế nào mà não
tiểu nha đầu này thiếu huyền căn, cư nhiên không ghi thù nàng, nhìn bên ngoài,
nghiêm trang nói: “Cô nương, hôm nay không có trăng, không phơi nắng dưới ánh
trăng được.”

Ôi chao? Thất Nhàn sửng sốt, nháy
mắt phản ứng lại, vỗ bàn cười ha hả: “Không phơi nắng dưới ánh trăng được!
Không phơi nắng dưới ánh trăng được! Ha ha...” Hai người này đối thoại thật sự
là rất buồn cười.

Hoa Hồ Điệp hung hăng khinh bỉ Hỉ
Nhi, liếc mắt khoét Thất Nhàn một cái. Thật sự là chủ tử không bình thường,
ngay cả tiểu nha đầu cũng không bình thường! Nhìn xem nữ nhân này, có thể càng
không biết tình huống thêm một chút nữa không? Ở đâu có bộ dáng gì đó của Vương
phi? Thật không biết, nam nhân kia có phải ánh mắt không bình thường hay không,
cư nhiên tranh đoạt muốn kết hôn với nàng?!

Có cần cười đến lớn tiếng như vậy
hay không a? Nàng cũng không sợ bị sặc nước miếng.

“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho gấp
truyền tới.

Thái dương Hoa Hồ Điệp đầy hắc
tuyến, thật đúng là bị nàng nói trúng rồi sao. Nhìn nữ nhân này vẻ mặt đỏ bừng,
xem ra đúng là bị nước miếng mình làm sặc.

Khóe mắt nhìn thấy một chút vạt
áo choàng đỏ thẫm đang đến gần cạnh cửa, Hoa Hồ Điệp nhanh chóng túm nha đầu
ngốc Hỉ Nhi đang muốn tiến lên giúp Thất Nhàn thuận khí chạy trốn, thuận tiện
hảo tâm đóng lại cửa phòng cho hai người. Chánh chủ xuất trướng, các nàng tốt
nhất không nên ở chỗ này làm trở ngại, nếu không, thật sự là làm sao chết cũng
không biết.

“Sao không cẩn thận như vậy?” Bàn
tay to vỗ nhẹ phía sau lưng Thất Nhàn, giọng nói nhàn nhạt truyền đến, có chút
oán trách.

Thất Nhàn quay đầu, vẫn là khuôn
mặt không nóng không lạnh của Hách Liên Vân Lẫm như trước kia: “Còn không phải
tại hai nha đầu kia, nói toàn chuyện tức cười.” Liên tục oán giận.

Hách Liên Vân Lẫm ngồi xổm xuống,
khẽ vuốt bụng Thất Nhàn: “Nàng chịu khổ rồi.”

Thất Nhàn mỉm cười: “Hoàn hảo.”

“Ta nhớ nàng.” Bộ dạng thuận theo
trầm mắt.

“Là Dực vương gia nhớ ta, hay là
Chiến đại đương gia nhớ ta?” Nụ cười trong veo yếu ớt.

Hơi chấn động, Hách Liên Vân Lẫm ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy
nhu tình: “Đều nhớ.”

Bàn tay trắng nõn của Thất Nhàn xoa mặt hắn, nâng ngón tay,
cởi bỏ mặt nạ đặc biệt kia xuống. Bên trong, đúng là dung nhan băng sơn sừng
sững bất động mà mình tưởng niệm hồi lâu.

Chăm chú nhìn một hồi, bất giác có lệ xẹt qua. Tuy nói mình
đã sớm khẳng định Hách Liên Vân Lẫm chính là Chiến Sanh Ca, nhưng rốt cuộc thấy
người chân thật, lại giống như là trải qua vài kiếp người.

“Nàng... Làm sao vậy?” Nam nhân hoảng hốt, hắn có khi nào gặp
qua thần sắc như vậy của nàng, nữ nhân này, cho tới bây giờ đều là vừa giảo
hoạt lại linh động, “Có phải không thoải mái hay không? Có phải đứa nhỏ kia làm
đau nàng hay không?” Trong mắt thoáng hiện lệ khí, nếu là con dám tra tấn nàng,
hắn liền tự tay lấy mạng nó.

“Xì” một tiếng, khuôn mặt mang nước mắt nở rộ như hoa. Người
này, tâm tư vẫn dứt khoát như vậy. Quan tâm nàng, tại làm sao không nghĩ đến
cái trong bụng nàng kia chính là cốt nhục của mình đây? Nếu để cho con biết, sẽ
cực kỳ hận một phụ thân như vậy đi?

Rõ ràng muốn có đứa nhỏ như vậy, mà vì nàng, lại thà bỏ con.
Như vậy bảo nàng làm sao nỡ trách nam nhân này?

Một chút oán giận trong lòng đối với hắn cũng tan thành mây
khói.

“Ngay từ ngày đầu tiên liền định gạt ta?” Giơ ngón tay hướng
đầu hắn, dùng sức đâm, đâm, đâm.

“Không có.” Có chút ủy khuất, “Nàng không muốn nghe.”

Ách... Đầu ngón tay tạm dừng một chút, hình như quả thật có
chuyện như vậy.

Nhưng, lại đâm tiếp: “Sao không có việc gì lại tự nhiên giả
chết? Không biết Chiến gia đều nháo loạn mấy ngày sao?” Còn hại nàng không công
ói ra một búng máu lớn như vậy.

“Bệ hạ không chuẩn Dực vương rời kinh.” Ách, đâm có chút đau.
Giương mắt nhìn Thất Nhàn, dáng vẻ còn chưa có giải hết hận. Quên đi, vẫn là
tiếp tục để nàng đâm đi, “Ta tin tưởng nàng.”

Hửm? Ngón tay tạm dừng. Tin tưởng nàng cái gì? Tin tưởng nàng
có thể đem Chiến gia chấn hưng lại? Quả thật là rất hiểu biết nàng.

Bất quá, còn muốn đâm: “Ngươi làm sao lại trở thành Dực
vương?” Vấn đề này là quan trọng nhất. Người bên gối rốt cuộc là ai? Nàng cư
nhiên cũng không rõ ràng. Ngẫm lại, thật đúng là uất ức vô cùng.

“Ta vốn là Dực vương.”

Ôi chao? “Vậy Chiến gia kia lại là chuyện gì?” Nghi hoặc hỏi.

“Hách Liên Vân Lẫm không thể quang minh chính đại từ lãnh địa
biên cương trở về, chỉ có thể lấy một thân phận khác để đóng quân.” Giải đáp
cho nàng.

Thất Nhàn không khỏi thở dài. Khó trách Hách Liên Vân Lam
thiết kế hãm hại Chiến gia, nhất định là biết tất cả. Rồi bất ngờ phá hỏng,
muốn đem thân phận Chiến Sanh Ca của Dực vương bóp chết như vậy sao? Tâm tư
thật tốt, cứ như vậy, quả thật là tốt hơn việc giết thân phận Dực vương của
Hách Liên Vân Lẫm.

Thật sự, là người phức tạp, tâm tư cũng phức tạp.

Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả nàng đều bị cuốn vào cái vòng
luẩn quẩn này. Muốn chạy cũng chưa chắc có biện pháp chạy thoát.

“Ai.” Ai oán liếc mắt nhìn Chiến Sanh Ca một cái, “Hiện tại
nhảy ra khỏi hố lửa này còn kịp sao?”

“Không cho phép!” Khuôn mặt lạnh như khối băng, một phen nắm
chặt cổ tay Thất Nhàn.

“Đau! Đau!” Thất Nhàn dùng sức vỗ bàn tay bị nắm kia. Trong
lòng buồn cười, thỉnh thoảng nên kích thích một chút, có trợ giúp mới khiến bộ
mặt khối băng này hoạt động.

Nghe Thất Nhàn kêu đau, nội tâm Chiến Sanh Ca căng thẳng,
nhanh chóng buông tay ra. Đau lòng xoa vết hồng do mình nắm trên tay Thất Nhàn.

“Chàng cuống cuồng cái gì?” Thất Nhàn lườm hắn một cái, “Ta
chỉ nói thôi, cũng không tính toán gì hết. Cho dù phía trước là đầm rồng hang
hổ, ta cũng nhất định đi cùng chàng.” Điển hình của việc đánh một gậy xong lại
cho ăn đường.

Chiến Sanh Ca nhìn nàng không nói lời nào.

“Chàng bảo ta chờ, ta liền chờ.”
Vung tay áo, Thất Nhàn từ trong trường bào lấy ra bức tranh cuốn, đúng là bức
họa ngày đó Hách Liên Vân Lẫm vẽ lúc tỷ thí, “Ta chờ ngày chàng hoàn thành một
đoạn này, sẽ có ngày như vậy.”

Bức hoạ cuộn tròn mở ra, dã hạc
lưu luyến lập tức đập vào mắt.

“Ừ.” Chiến Sanh Ca gật đầu, “Đây
là hôn lễ ta bổ sung cho nàng. Nguyên bản cũng là cưới nàng một lần.”

Thất Nhàn trong lòng nhảy dựng. Khó trách hôn lễ lần này
chuẩn bị nhanh chóng như vậy, thì ra là sớm có dự tính. Không chỉ vì cùng Bắc
Đường Tẫn tranh người, mà thật ra đã có chủ ý cưới lại từ sớm.

Nam nhân này, quả thật là cái gì cũng đều vì nàng suy nghĩ.

Cảm thấy một trận ấm áp, ấm áp đến đau lòng.

Đau? Thất Nhàn nhíu mày? Như thế nào lại đau? Sắc mặt kịch
biến!

“Làm sao vậy?” Chiến Sanh Ca một phen đỡ lấy nàng, kinh hãi.
Sắc mặt làm sao đột nhiên trắng bệch? Làm sao trên trán có nhiều mồ hôi tuôn ra
như vậy?

“Đứa nhỏ... Đứa nhỏ...” Thất Nhàn đau hô. Lúc này mới có tám
tháng thôi, làm sao cái trong bụng này, không an phận như vậy, muốn đi ra lúc
này?

Đứa nhỏ này có phải chọn thời gian, chọn đúng lúc cha mẹ mình
thành thân hay không?

“Hắn dám làm nàng đau?” Khối băng phẫn nộ rồi.

Thất Nhàn bất đắc dĩ đến muốn hộc máu. Hiện tại là lúc phẫn
nộ sao? “Chạy đi gọi bà đỡ nhanh a! A a... Đau chết ta rồi!”

“Được được!” Tay khối băng không biết để đâu, hắn khi nào thì
gặp qua loại trường hợp này a? Rống to, “Người đâu! Mau tới!”

Bên ngoài Hoa Hồ Điệp run rẩy, cau mi. Đây là đêm động phòng
hoa chúc, đúng không? Như thế nào giọng lại như vậy?

Lại nghe lại, tuyệt đối không thích hợp. Nhanh chóng đẩy cửa
đi vào!

Vừa thấy dáng điệu kia, liền sửng sốt!

Dực vương ôm Thất Nhàn không biết làm sao sắp tê liệt ngã
xuống, phẫn nộ cùng lo lắng đều hiện ra. Quan trọng là, Dực vương bỏ mặt nạ
xuống, cư nhiên là gương mặt Chiến Sanh Ca. Quan trọng hơn là, nàng khi nào
thấy được khuôn mặt khối băng có nhiều biểu tình phong phú như vậy?

“Bà đỡ! Nhanh đi gọi bà đỡ!” Chiến Sanh Ca rống to.

Ôi chao? Muốn sinh? Nhanh như vậy? Lúc này? Hoàn toàn không
có chuẩn bị a!

Trong lúc nhất thời, Hoa Hồ Điệp cũng nóng nảy. Chạy nhanh
vài bước, lại chạy trở về: “Mặt nạ!” Lúc này, người nào đó đã gấp đến muốn điên
rồi, tuyệt đối không thể nghĩ được đến điểm này. Vạn nhất để người khác nhìn
thấy, vậy tất cả cố gắng đều thành nước chảy về biển đông rồi?

Nói xong lại vội vàng chạy đi. Bà đỡ? Bà đỡ? Nên đi đâu tìm
đây?

Chương 86: Tiểu tử phát
tin đồn

Cố Thanh Ảnh uống một bụng rượu mừng lảo đảo đi đến. Uống hơi
nhiều, liền muốn đi nhà xí, gấp a.

Hoa Hồ Điệp liếc mắt dò xét hắn một cái, chạy qua, túm lại: “Ninh
vương, muốn sinh rồi!”

Cố Thanh Ảnh khóe mắt không ngừng co rút: “Tiểu Hải Đường
nhi, Ninh vương ta không phải là con vịt, không thể đẻ trứng.”

Hoa Hồ Điệp trừng mắt: “Phi! Ai nói ngươi? Ta nói Vương phi
muốn sinh a!”

Lúc này chỉ nghe Thất Nhàn kêu “A” thảm thiết một trận.

Sau đó là Hách Liên Vân Lẫm điên cuồng hét lên: “Ngươi nếu
dám ầm ĩ nữa, vừa ra ta sẽ giết ngươi!” Người này, cư nhiên uy hiếp oa nhi còn
trong bụng.

Cố Thanh Ảnh lập tức thanh tỉnh lại, chạy đi ngay: “Ta đi tìm
bà đỡ, nhanh lên, đi chuẩn bị nước ấm!”

Hồ Hồ Điệp vội vàng đáp “Được”.

Loại tình huống này, ai gặp qua a. Dù người bình thường nhạy
bén cỡ nào cũng hoảng thần.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hỉ Nhi cùng một đám thị nữ nghe
được tiếng hét điên cuồng vội vàng chạy lại đây.

“Đều lại đây chuẩn bị, Vương phi muốn sinh rồi.” Hoa Hồ Điệp
phân phó, “Hỉ Nhi, đi chăm sóc Vương phi.”

Mọi người vừa nghe thì ra là Vương phi vừa gả vào muốn sinh
hài tử, trường hợp này, trong nháy mắt đều hỗn loạn cả lên.

“Ô, xám lão đầu, nơi này sao lại náo nhiệt như vậy a?” Cố
tình đúng lúc ấy có một thanh âm thanh thản giống như là chế giễu, vô sỉ vô
cùng.

“Không biết. Hẳn là đều bị điên đi.” Một thanh âm lạnh lẽo
vang lên tiếp theo.

Mọi người đầy hắc tuyến. Giương mắt, trên tường rào có hai
lão đầu một ngồi một đứng. Người đứng kia mặt lạnh áo xám, rất có tiên phong
đạo cốt; Người ngồi mặc tử y có dung mạo trẻ con, chỉ có đầu tóc bạc làm lộ ra
tuổi tác của hắn.

Ở đâu ra hai người này? Người phía dưới nghi hoặc liên miên.

Cố Thanh Ảnh quay lại chạy ra sân, hét lớn một tiếng: “Ở đâu
đến? Dám xông vào vương phủ?” Hai người kia, xuất hiện không minh bạch. Không
vào từ cửa chính, lại trèo tường vào, nhất định là kẻ gian.

Lão già áo tím liếc hắn một cái, lại thầm oán nhìn phía Lão
áo xám: “Đều tại ngươi, cố tình không muốn đi cửa chính vào. Bây giờ hay rồi,
bị người ta xem thành người xấu đi.”

Lão áo xám lườm hắn một cái: “Chính ngươi nói trèo tường thú
vị hơn!”

“Nga? Phải không?” Lão ngoan đồng giả vờ ngốc.

Chỉ nghe bên trong lại hô đau một tiếng “A”.

“Đây là tình huống gì?” Nghi hoặc a nghi hoặc, như thế nào
lại giống như nghe được tiếng la của nữ oa kia.

“Đến thật khéo. Đồ đệ của ngươi sắp ra đây.” Lạnh lạnh đáp.

Lại nhìn cửa phòng, Hách Liên Vân Lẫm như mũi tên vọt ra: “Tìm
người! Bà đỡ! Đại phu! Đã chết cũng mang hết lại đây!” Tiếng hô rung trời, dĩ
nhiên không quan tâm đến việc lựa lời mà nói.

Liếc mắt ngang đầu tường một cái, trước mắt nhất thời sáng
ngời. Phi thân lên, kéo áo hai lão nhân: “Đi đỡ đẻ đi!”

Lão áo tím bịt nhanh tránh cho tai bị điếc, lại nhìn khuôn
mặt xinh xắn ôn hòa trước mặt một cái, như thế nào cũng không hợp với thanh âm
rống lớn lúc nãy: “Ngươi làm cái gì?” Vẫn là hỏi rõ ràng tốt hơn, hắn không làm
cái gì không công.

Băng hàn đảo qua Lão áo tím, một phen đẩy hắn về phía cửa
phòng: “Nàng mà kêu đau một tiếng nữa, ta sẽ giết ngươi!”

Lão áo tím lảo đảo vài cái, mới đứng vững, cả người run run,
khóe miệng run rẩy: “Ta là độc thánh, không phải bà mụ!” Liếc mắt bị băng áp
chế một cái, hắn muốn không nhận cũng khó khăn. Nhưng mà, tiểu tử chết tiệt này
làm sao cứ phải bức ra một khuôn mặt không sống không chết như vậy, hại hắn
quen biết lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua.

Băng hàn dừng ở trên người Lão áo xám: “Ngươi đi!”

Lão áo xám sắc mặt bất động: “Ta là y tiên, đỡ đẻ không ở
trong phạm vi của ta.”

Hách Liên Vân Lẫm thái dương nổi gân xanh dữ dội, rống to: “Không
cũng đi cho ta!” Dĩ nhiên là điên cuồng rồi.

“Đến đây, đến đây!” Trong đám người đột nhiên xôn xao một
trận.

Chỉ thấy một nha hoàn lôi kéo một phụ nhân lớn tuổi chạy lại
đây: “Vương gia, Vương thẩm phòng bếp biết đỡ đẻ, nô tỳ tìm nàng đến đây.”

Hách Liên Vân Lẫm lập tức buông Lão áo xám ra, phi thân xuống
dưới: “Còn không nhanh vào!”

“Vâng! Vâng!” Vương thẩm liên tục đáp lại, sợ hãi kêu lên một
tiếng. Bọn họ khi nào thì gặp qua Vương gia ôn hòa trở thành bộ dạng muốn ăn thịt
người như vậy?

Mang theo nha đầu liên can đi vào.

“Chậm đã!” Lão áo tím ngăn lại.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Hách Liên Vân Lẫm nhanh sải bước
tiến đến, căm tức nhìn Lão áo tím.

Lão áo tím lườm hắn một cái: “Để cho trong phủ ngươi bớt
người chết!” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một bình dược, phân phát cho mỗi
người một viên thuốc. Lại lấy một bình bạc nhỏ, phân phó vương thẩm kia: “Chờ
kia đứa bé sinh ra, đem thuốc bột này đổ vào trong nước, lau người cho hắn.”

Vương thẩm tuy là không rõ có nên hay không, nhưng xem Vương
gia nhà mình không có phản đối, liền ăn dược rồi cầm bình dược vội vàng đi vào.

Hách Liên Vân Lẫm sải bước đi theo.

“Ngươi đi làm chi?” Cố Thanh Ảnh một phen giữ chặt hắn, “Ngươi
đi vào xem náo nhiệt làm gì?” Nếu người này đi vào trong kia còn chịu nổi sao?
Hiện tại vẻ mặt chính là muốn giết người như vậy? Gặp cảnh tượng nữ nhân kia
sinh con, hắn còn không tung một chưởng đem bà mụ cùng bọn nha hoàn bên trong
đánh cho chết luôn sao?

Cửa phòng đóng lại.

Một đám người bên ngoài căng thẳng trông mong.

“A!”

Hách Liên Vân Lẫm sắc mặt trắng nhợt, vì sao kêu lớn tiếng
như vậy? Đập tay Cố Thanh Ảnh một cái, muốn vào trong.

Cố Thanh Ảnh vươn tay đi, vừa muốn bắt lại. Liền hiểu được tư
thế của Hách Liên Vân Lẫm kia thực sự muốn ra tay, từng chiêu từng chiêu ác
liệt.

Cố Thanh Ảnh không nghĩ tới hắn thế nhưng đánh thật, vội vàng
vận khí, đưa tay ứng phó. Trong lòng thầm phỉ nhổ, hắn là thiếu nợ người trước
mắt này hay sao? Thay người này suy nghĩ còn bị người này đánh? Đời còn chút
thiên lý nào không?

Trong lúc nhất thời, bên trong nội thất rối ren, bên ngoài
đánh thành một đoàn. Tử lão nhân chạy nhanh dựa vào bên người Tro lão nhân,
chưởng phong này, lạnh thấu xương, đừng chạm đến hắn!

“Đừng đánh! Đừng đánh!” Nội tâm Hoa Hồ Điệp tức giận, hai
người kia ngại trận thế này chưa đủ loạn sao, “Vương gia, xưa nay có tục lệ,
hôn phu không thể vào phòng sinh, không may mắn a!”

Hách Liên Vân Lẫm buông tay một chút, Cố Thanh Ảnh lúc này
mới thở ra. Thằng nhãi này, cư nhiên đánh hết sức như vậy! Không biết sẽ chết người
sao?

“Vương phi, ngài theo tiết tấu lão nô. Thở ra, hít vào...”

“A!”

Cố Thanh Ảnh cảm thấy kêu to vậy không tốt rồi.

Quả nhiên, gương mặt Hách Liên Vân Lẫm bỗng nhiên lại co rút
lại, màu đen trầm trong mắt khiến cho người ta có cảm giác muốn nhanh chóng bạo
tẩu. Dáng vẻ “Chắn ngươi sẽ chết”. Một chưởng hung hăng đánh phía Cố Thanh Ảnh.

Cố Thanh Ảnh vội vàng đón đỡ, tuy nhiên vẫn như trước bị đại
lực chụp lấy bay ra ngoài. Nội tâm ai oán liên tục, sớm biết vậy nên sớm rời
đi, ở lại tận lực ôm việc cuối cùng lại không có kết cục tốt thế này đây! Hắn
quả thật là kiếp trước thiếu nợ thằng nhãi này!

Hách Liên Vân Lẫm chạy đi, muốn phóng vào bên trong.

“Vị hôn phu vào phòng sinh, chỉ biết sẽ mang tai họa cho sản
phụ.” giọng nói lạnh lạnh vang lên, “Ngươi vẫn muốn đi vào.”

Lão áo tím tranh thủ kéo Lão áo xám, lúc này nói một câu như
vậy, không phải đem hỏa thiêu đổ lên trên người mình sao? Xem tiểu tử chết tiệt
kia, đã chẳng phân biệt được người hay thần đều muốn giết hết, hắn cũng không
nghĩ ở chỗ này chịu độc thủ của tiểu tử chết tiệt kia!

Quả nhiên, Hách Liên Vân Lẫm hung hăng đảo mắt lại đây, nhưng
cũng dừng cước bộ.

“Vương phi, ra rồi, ra rồi! Dùng sức! Dùng sức!”

“A… lão gia!”

Chạy về phía trước, rồi lại quay trở về. Nắm chặt tay, nổi cả
gân.

Lão áo tím chậc chậc lấy làm lạ, tiểu tử này, cư nhiên có thể
chịu được?! Kỳ tích a!

Vừa nghĩ như vậy xong, liền nghe giọng nói lạnh như băng của
Hách Liên Vân Lẫm: “Nếu nàng xảy ra chuyện gì, tất cả các ngươi sẽ chôn cùng!”

Ác! Mọi người trong viện đều đen mặt. Người này thật là điên
đến cùng rồi. Hắn đây là uy hiếp bọn họ sao? Mình chịu khổ sở, cho nên kéo mọi
người dày vò theo sao?

Có người bắt đầu chậm rãi chạy hướng ngoại viện, chôn cùng?
Vẫn là quên đi, nhanh trốn đi tìm đường sống!

“Đứng lại!” Thanh âm băng hàn lại vang lên, “Nếu nhúc nhích,
ta sẽ giết ngươi!”

Dậm chân, lại suy sụp xoay người.

Cố Thanh Ảnh run run khóe miệng, thằng nhãi này không có chỗ
phát tiết căng thẳng của mình, liền uy hiếp bọn họ như vậy, đây là kêu những
người liên can đến cùng chia sẻ lo âu với hắn hay sao?

Hoa Hồ Điệp bất đắc dĩ nhìn tân phòng còn treo đầy rèm đỏ,
chỉ cầu nguyện đứa nhỏ kia nhanh chóng sinh ra, miễn cho cha hắn ở trong này
tiếp tục tra tấn tâm hồn bọn họ.

“Oa!” Không biết qua bao lâu, một tiếng khóc nỉ non, giòn giã
bỗng dưng vang lên.

Người bên ngoài lập tức sáng ngời. Rốt cục cũng sinh! Bọn họ
rốt cục có thể thoát khỏi ma trảo rồi!

“Chúc mừng Vương phi, là một tiểu tử mập mạp!” Bên trong cũng
nhảy nhót một trận.

Hách Liên Vân Lẫm rốt cuộc kiềm nén không được, liền vọt mạnh
vào.

Vương thẩm ôm lấy oa nhi vừa tẩy sạch, vui rạo rực đón: “Vương
gia, Vương phi sinh tiểu thế tử...”

Còn chưa nói xong, đã thấy Vương gia nhà bọn họ giống như một
trận gió, từ trước mắt mình chạy thẳng đến trước giường Vương phi.

Vương thẩm trong lòng lập tức nói thầm, quả nhiên không phải
con thân sinh của mình. Xem, Vương gia ngay cả nhìn oa nhi này một cái cũng
không muốn nhìn đâu.

Cúi đầu nhìn oa nhi trong tay, đáng thương oa nhi mập mạp,
trắng nõn, xinh xắn như vậy, không biết về sau làm thế nào sống đây.

“Nàng thấy thế nào rồi?” Hách Liên Vân Lẫm cúi người, nhẹ
nhàng đẩy tóc dài bị mồ hôi làm ướt dán trên mặt Thất Nhàn ra. Lộ ra gương mặt
tái nhợt, lập tức làm trái tim hắn rung rung vài cái.

“Hoàn hảo... Đứa nhỏ đâu...” Thanh âm suy yếu đến cực điểm.

“Đứa nhỏ!” Hách Liên Vân Lẫm vội vàng nói vọng về phía sau.

Vương thẩm nhanh chóng ôm đến.

Thất Nhàn tinh tế nhìn oa nhi mập mạp lắc lắc tiểu cánh tay
nhỏ, ôn nhu nở nụ cười, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một chút sáng lạn.

Nhìn Thất Nhàn tươi cười hạnh phúc như vậy, tâm Hách Liên Vân
Lẫm cũng mềm xuống. Vốn đang nghĩ muốn bóp chết oa nhi lập tức cũng tiêu tán.

“Mệt quá... Ta ngủ trước...” Dùng
hết khí lực, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, lâm vào trạng thái mơ hồ.

Hách Liên Vân Lẫm “ừ” một tiếng,
liền cẩn thận lau mặt cho Thất Nhàn. Trước mắt chỉ còn lại có Thất Nhàn, hoàn
toàn đem con mình quên lên chín tầng mây.

Đám người Cố Thanh Ảnh, Lão áo
tím thong thả tiến vào. Mẫu tử bình an, cuối cùng đại công cáo thành. Tánh mạng
bọn họ cũng được bảo đảm.

Vừa thấy tiểu tử mập mạp bị chính
lão cha mình quên không còn một mảnh, trước mắt mấy người lân tinh lấp lánh,
như sói thấy dê, lao lên.

“Đừng giành! Đừng giành! Lão nhân
ta cùng nữ oa nhi kia từng có ước định, đứa bé này là thuộc về ta!” Lão áo tím
trừng mắt hai người rõ ràng muốn cùng mình giành oa nhi kia.

“Lão gia tử, ngươi lớn tuổi như
vậy còn giành đứa nhỏ nhà người khác, thật sự là không biết xấu hổ.” Hoa Hồ
Điệp liếc ngang hắn một cái, “Muốn ôm oa nhi thì tự mình đi sinh một đứa đi!”

“Ngươi!” Lão áo tím trừng mắt,
tóc bạc trên thái dương nhảy dựng.

Chim cò tranh nhau, ngư ông đắc
lợi!

Cố Thanh Ảnh vươn tay một cái ôm
lấy tiểu oa nhi, nụ cười yêu nghiệt càng thêm rực rỡ: “Ngoan! Ngoan! Phụ thân
không thương, không quan hệ! Về sau chơi cùng cha nuôi ta đi! Cha nuôi nhất
định nuôi con càng thêm mập mập mạp mạp! Đến, cho cha nuôi hôn một cái.” Hừ hừ,
vô duyên vô cớ bị lão cha hắn đánh một chưởng, đoạt con cũng không quá đáng đi!

“Ti bỉ!” Hoa Hồ Điệp hừ một
tiếng, “Ninh vương ngươi làm sao có thể vô thanh vô thức liền đoạt oa nhi!”

Cố Thanh Ảnh không quan tâm,
miệng hôn một cái. Nhưng không sao hiểu được, còn chưa có chạm vào làm da mềm
mại của oa nhi, thì ngược lại đã cảm thấy đầu mình hỗn loạn, cả người lập tức
ngã về phía sau.

“A! Vì sao máu trên người oa nhi
còn không có rửa?” Lão áo tím giống như thấy quái vật, quát to một tiếng.

“Ách...” Vương thẩm có chút lúng
ta lúng túng, “Cái này, mới vừa rồi chưa có lau khô sạch sẽ...”

Trong nháy mắt Cố Thanh Ảnh ngã
xuống lòng vẫn còn ai oán, vừa mới bị lão tử nó đánh một chưởng, hiện tại lại
bị tiểu tử này độc hôn mê, hắn quả nhiên thiếu nợ toàn gia nhà bọn họ a!

“Phanh” một tiếng, rốt cục Hách
Liên Vân Lẫm trở về.

Phía sau, một mảnh hỗn loạn.

Vương thẩm ôm tiểu oa nhi, cẩn
thận kiểm tra còn có chỗ nào rửa không sạch.

Cố Thanh Ảnh dang tay dang chân
hình chữ đại nằm trên mặt đất, Lão áo tím đang vội vàng chẩn trị.

Hoa Hồ Điệp ở một bên không hiểu
gì hết.

Lão áo xám thực không khách khí
ngồi cạnh bàn, tự rót tự uống.

Hách Liên Vân Lẫm nheo mắt:”Đây
là chuyện gì xảy ra?”

Lão áo tím nâng mắt đến, cười làm
lành: “Hắc hắc, chuyện này, nói ra dài lắm...”

“Vậy nói ngắn gọn!” Lạnh như băng
ném qua một câu.

“Cái kia... Chính là...” Lão áo
tím còn muốn pha trò. Không phải hắn không muốn nói, mà là sợ bọn họ không tiếp
nhận được a.

“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Lại một
câu lạnh lùng.

“Nữ oa trúng độc đúng vào lúc
tiểu oa nhi thành hình, không chỉ có hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ, ngay cả
trân độc của cơ thể mẹ cũng bị tiểu oa nhi này hấp thu. Lúc ấy cũng hấp thu
không hoàn toàn, mới phản ứng lên người nữ oa. Lão nhân ta trợ lực, đem chất
độc rót toàn bộ vào cơ thể oa nhi. Cho nên, tiểu oa nhi, theo căn bản mà nói,
chính là độc nhất thiên hạ!” Nói một hơi xong, Lão áo tím lau mồ hôi. Chết thì
chết, dù sao việc này sớm hay muộn đều phải cho bọn họ biết.

Tuy rằng hắn cũng có chút tư tâm,
trân độc này cũng không phải dễ dàng có được. Oa nhi này là trời mang đến, cũng
là độc nhân trời sinh, lại là bách độc bất xâm, làm truyền nhân của độc thánh
hắn là thích hợp nhất.

Mà đó cũng là phương pháp giải
độc đơn giản nhất cho nữ oa nhi kia.

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như
vậy, cớ sao không làm?

Chính là làm khổ tiểu tử mập mạp
này, bản thân sẽ thành người đặc biệt nhất sống giữa mọi người, có khả năng sẽ
bị người ta đối đãi như quái vật!

Ai ai, rốt cuộc vẫn là mình xúc
tiến tất cả những điều này. Chỉ mong nữ oa kia tỉnh lại sẽ không trách hắn!

Hách Liên Vân Lẫm quái dị nhìn
con mình, lại nhìn Thất Nhàn ngủ say. Hắn ngược lại không sao cả, tiểu tử này,
làm Thất Nhàn khổ như vậy, căn bản là không có hảo cảm gì. Chỉ là lo lắng Thất
Nhàn, vạn nhất nàng tỉnh lại biết mình hao hết khí lực sinh hạ một quái thai
như vậy, sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Ngày thứ hai, kinh đô truyền đại,
đêm Dực Vương Phi thành thân thời cơ chín muồi, sinh hạ một kỳ tử, thiên phú dị
bẩm, huyết quang xuất hiện, liền khiến Cố Ninh vương kinh sợ té ngã.

Đáng tiếc, dù sao cũng là con nối
dòng của người ngoài, đưa bé không thể có được niềm vui của Dực vương gia.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3