Nhàn thê đương gia - Chương 087 + 088

Chương 87: Nhân thượng chi nhân

Hai tháng sau, trong Dực vương
phủ, Thất Nhàn chống cằm nhìn tiểu mập mạp nằm trong lòng lão áo tím “Khanh
khách” cười thoải mái.

“Tử sư phụ, hai người làm sao có
thể tìm tới nơi này?” Thất Nhàn cau mi. Trong tay lão nhân kia là oa nhi nàng
liều sống liều chết sinh ra, không sai. Nhưng là, tại sao nàng lại có cảm giác
sinh cho người ta?

Hai tay lão áo tím gắt gao ôm
cứng tiểu oa nhi, một bên cảnh giác Hoa Hồ Điệp bên cạnh như hổ rình mồi, một
lòng muốn giành oa nhi với hắn: “Lúc đó không phải là cấy huyết trùng trên
người ngươi sao, cứ theo mùi của nó mà tới đây thôi. Loại mùi vị này, lão nhân
ta có thể nhận ra được!”

Thất Nhàn khóe mắt giật giật, khá
lắm, cư nhiên đặt trên người nàng dụng cụ “Theo dõi” tự chế này, thật đúng là
sợ nàng trốn đi, tha mất đồ đệ hắn hay sao?

“Vậy các ngươi vì sao không quay
về?” Chiếu theo phong cách của hai lão, hẳn là vụng trộm mang theo oa nhi âm
thầm hồi cốc mới đúng a. Làm sao lại ở nơi này lâu như vậy?

Lão áo tím thở dài nói: “Cốc
không có đồ ăn. Thịt ngươi làm đã sớm hết. Ta cũng không muốn sớm trở về tiếp
tục gặm rễ cây a.”

Thất Nhàn khóe miệng co rút, lý do này, thật tốt a!

“Tử sư phụ, ngươi bế lâu như vậy, cũng nên đổi tay đi?” Thất
Nhàn nhìn oa nhi kia, nói: “Để ta ôm một cái đi.” Nàng thật thiệt thòi a, hao
hết khí lực sinh hạ con trai cư nhiên mình cũng không có sờ được vài cái.

“Đúng, đúng!” Hoa Hồ Điệp lập tức hát đệm, “Lão gia tử, đừng
mệt. Ta đến ôm giúp ngươi.” Tiểu tử này xinh xinh đẹp đẹp, trên mặt mũm mĩm,
trong lòng ngứa ngáy a, thật muốn nhéo mấy cái a.

“Không cho!” Lão áo tím quàng tay qua tiểu oa nhi, đưa gần
sát mặt mình, “Một đám tâm tư quỷ quyệt, đừng nghĩ giành giật với ta!”

Hoa Hồ Điệp trừng mắt.

Thất Nhàn không nói gì.

Có lão nhân không tu dưỡng như vậy sao? Làm sao không học lão
áo xám, vô cùng trấn định ngồi ở một bên uống trà. Đối với tiểu oa nhi liếc mắt
một cái cũng không, thái độ thật sự cực kỳ giống cha của oa nhi!

Oa nhi nhìn đến gương mặt nháy mắt phóng đại trước mắt, lập
tức vui vẻ cười không thôi. “Phùn phụt”, một đám bong bóng bọt nước mũi liền
xông ra, thẳng tắp phi trên hai má lão già áo tím, “Lạch cạch” một tiếng, hạ
gục...

Trên mặt lão áo tím ẩm ướt một mảnh.

Nhìn oa nhi, cười đến vẻ mặt thuần khiết vô tội a.

Thất Nhàn khóe miệng co rút, thật là đứa nhỏ nham hiểm.

Lão áo tím giơ oa nhi lên, làm bộ tức giận: “Ngươi tiểu hài
tử chết tiệt, dám trêu đùa sư phụ ngươi như vậy? Xem sư phụ ta có đánh mông nhỏ
của người nở hoa ra không!”

Oa nhi vừa nghe uy hiếp này, đại khái không vui, vươn tay nhỏ
mập mạp, lắc lư lắc lư. “Ba” một tiếng, một cái tát liền thẳng tắp tạt lên mặt
lão áo tím.

Trong phòng yên tĩnh.

Lão áo xám phun ra nước.

Lão áo tím sững sờ nhìn...

Thất Nhàn che miệng vụng trộm vui vẻ, oa nhi này, thật mạnh
mẽ a!

Hoa Hồ Điệp hung hăng đánh vào bàn: “Oa nhi, đánh thật hay.
Tiếp tục đánh!” Ai kêu lão áo tím cướp người với mình, đánh, đánh, đánh, dùng
sức đánh!

“Đứa nhỏ, cư nhiên dám đánh sư phụ?! Thật là vô pháp vô
thiên!” Lão áo tím mở to hai mắt nhìn, vung bàn tay, muốn đánh xuống.

“Ngươi muốn đánh con ta?” Ngoài
cửa truyền đến tiếng chất vấn lạnh như băng. Tuy rằng đối với tiểu tử không có
hảo cảm gì, nhưng hắn cũng là không cho phép người khác chạm vào. Thất Nhàn
sinh ra, chính là vật sở hữu của mình. Muốn đánh, cũng chỉ có lão cha hắn mới
có thể đánh.

Lão áo tím khóe mắt run rẩy một
chút, lập tức sửa tay vỗ vỗ xoa nhẹ, thay bằng khuôn mặt nịnh nọt tươi cười,
quay đầu hướng ra người nào đó bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào gương mặt mị
mị giả dối của lão: “Nào có? Lão nhân ta làm sao nỡ xuống tay được?! Bảo bối
yêu quý nhất của lão nhân chính là tiểu đồ đệ này đây! Đúng hay không a, oa
nhi?”

Oa nhi từ trong lỗ mũi cư nhiên
phun ra một chữ “Hừ”, giống như cực kỳ kinh thường đối với lời nói của lão áo
tím.

Tức giận đến nỗi lão áo tím hừ hừ
trong bụng, lại không dám phát tác. Lão cha của người ta đang ở đây đó.

Thất Nhàn ngẩng đầu lên, khuôn
mặt tươi cười nghênh đón Hách Liên Vân Lẫm.

“Nàng nên nghỉ ngơi.” Hách Liên
Vân Lẫm cúi người, chỉ nhìn Thất Nhàn.

“Nằm nhiều ngày như vậy, nếu
không hoạt động, xương cốt ta đều muốn tán ra từng mảnh rồi.” Thất Nhàn vẫy vẫy
cánh tay, bất đắc dĩ nói. Người này có phải quá mức lo lắng rồi hay không, ở cữ
cũng sớm hết rồi. Hắn còn lo lắng như vậy làm cái gì?

“Vương phi tẩu tử, tẩu vẫn nên đi
nghỉ ngơi đi. Nếu không, chúng ta lại bị tai ương!” Giọng nói trêu chọc tiến
vào, vẻ mặt tươi cười, vừa bước vào cửa chính là Cố Thanh Ảnh.

“Ngô ngô...” Oa nhi nhìn thấy Cố
Thanh Ảnh, ánh mắt lập tức sáng lên, giương móng vuốt, muốn bám lên người Cố
Thanh Ảnh.

Cố Thanh Ảnh lại tránh như rắn
rết vội vàng nhảy ra, hắn không phải không thích oa nhi này, chính là trong
lòng còn sợ hãi a! Vì oa nhi này, hắn đã thành trò cười lớn nhất kinh đô! Còn
có ai bi thảm hơn hắn sao?

Thần sắc Thất Nhàn quái dị: “Lão
gia, đây là hài tử của ngươi đi, vì sao vừa nhìn thấy Ninh Vương gia đã kích
động như vậy rồi a?”

Hách Liên Vân Lẫm liếc mắt lạnh
lùng quét ngang Cố Thanh Ảnh một cái.

Cố Thanh Ảnh cả người run rẩy,
cười khổ nói: “Tẩu tử, đừng để ý đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi...” Nữ
nhân này, rõ ràng là trêu ghẹo hắn a. Không biết nam nhân nhà nàng chính là
bình dấm chua to hay sao? Đây không phải bất nhân bất nghĩa đẩy hắn vào chỗ
nguy hiểm sao? Phải biết rằng, nam nhân trước mắt này chính là hổ lang a, ai
cũng đều có thể cắn trả á!

“Ngô ngô...” Oa nhi vẫn như trước
mở to mắt, dùng sức nhỏ của mình hướng phía Cố Thanh Ảnh bên kia đá đá.

“Đừng, đừng tới đây...” Cố Thanh
Ảnh sợ a, lẩn xa hơn. Oa nhi này cũng giống nương nó đều là ác quỷ, chỉ sợ cha
nó giết mình không chết thôi.

“Ha ha...” Hoa Hồ Điệp bật cười,
khi nào thì gặp qua Cố ninh vương chật vật như thế a? Cũng cũng chỉ có gặp phải
oa nhi này mới như vậy.

“Vương gia, Vương phi. Người
trong cung tới truyền lời, Huệ phi bị bệnh, hy vọng gặp Vương phi một lần.”
Đang lúc một phòng hòa hợp, thì thị vệ bên ngoài báo lại.

Thất Nhàn sắc mặt trầm xuống, Tam
Huệ ngã bệnh?

Đứng dậy: “Ta tiến cung xem.”

Hách Liên Vân Lẫm giữ nàng: “Ta
đi với nàng.” Lần trước nàng vào cung, liền bị bắt bỏ vào tù, hắn làm sao yên
tâm?

Thất Nhàn an ủi: “Ta đi hậu cung
xem tỷ tỷ, nếu chàng đi, sợ là sẽ có thị phi.”

“Đúng!” Cố Thanh Ảnh gật đầu đồng
ý.

“Vậy để ta theo.” Hoa Hồ Điệp
xung phong nhận việc, hậu cung nếu không cho phép nam tử tùy ý tiến vào, nàng
là nữ tử, tự nhiên là có thể.

Thất Nhàn nhìn nàng, gật đầu đồng
ý, chuyển hướng Hách Liên Vân Lẫm nói: “Yên tâm, không có việc gì đâu.” Nói
xong, liền đi ra ngoài.

Hách Liên Vân Lẫm, Cố Thanh Ảnh,
Hoa Hồ Điệp cùng nhau đuổi kịp.

Oa nhi không thấy mọi người, cái
miệng nhỏ nhắn méo xẹo, nước mắt trong suốt liền rơi xuống dưới: “Oa! Oa! Oa!
Oa!” Lớn tiếng khóc thét lên.

“Di? Di? Di? Đừng khóc a!” Lão áo
tím lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân lau nước mắt cho bé.

Đại khái là do tay áo choàng thô
ráp làm khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của oa nhi bị thương, nên cuối cùng tiếng
khóc càng lớn...

Lão áo xám vẫn như trước bình
tĩnh định thần nhàn nhã ở một bên “Tê tê” uống trà.

Lão áo tím trừng thẳng mắt: “Đứa
nhỏ khóc rồi, mau nghĩ biện pháp đi a!”

“Khóc một trận xong là tốt thôi.”
Lãnh huyết trả lời.

Lão áo tím chán nản.

“Ôi chao? Vương phi đâu?” Hỉ Nhi
bưng một chén canh gà xuất hiện ở cửa. Cẩu nhi đi theo bên cạnh phe phẩy cái
đuôi, thò đầu ngó nhìn.

Oa nhi lập tức ngừng khóc, nhìn
cẩu nhi không chớp. Miệng “bi ba bi bô” không ngừng.

Lão áo tím vừa thấy, lập tức hiểu
được cái oa nhi hứng thú. Áo bào “cọ cọ cọ cọ” chạy qua, nhanh chóng đem tiểu
oa nhi thả lên thân cẩu nhi.

Oa nhi lập tức nín khóc mỉm cười,
nắm lấy bộ lông dài của cẩu nhi mà bắt đầu dùng sức kéo.

Cẩu nhi hắc tuyến a hắc tuyến, nó
là tới tìm chủ nhân nhà mình, cũng không nghĩ muốn cùng với người so với hắn
còn nhỏ hơn này có quan hệ gì. Nó dùng sức lắc lắc thân mình, giống như ném
rận, ý đồ đem cái kẻ lỗ mãng trên thân kia quăng đi.

Nhưng không dự đoán được oa nhi
kiên cường như thế, bắt lấy lông rậm của cẩu nhi, không buông tay. Lúc này từ
trên xuống dưới vận động phập phồng, lại cảm thấy chơi rất vui, thập phần vui
vẻ, cười đến sung sướng vô cùng.

Nhưng lại đem Hỉ Nhi bên cạnh bị
dọa: “Dừng lại, mau dừng lại!” Tiểu thiếu gia của nàng a, cẩn thận bẩn a...

Hách Liên Vân Lẫm cùng Cố Thanh Ảnh trở về, nhìn thấy một màn
như vậy.

“Con ngươi thực không phải chỉ cường hãn bình thường a!” Cố
Thanh Ảnh chậc chậc lấy làm kì lạ, mới có hai tháng a, phần can đảm này, về sau
chắc chắn là càng mạnh mẽ hơn so với cha hắn a.

Hách Liên Vân Lẫm liếc mắt nhìn tiểu tử nhà mình một cái,
trong lòng âm thầm hừ một tiếng, Thất Nhàn sinh oa nhi cho hắn, có thể kém sao?

***

Trong Thanh Huệ cung, thị tì dẫn theo hai người Thất Nhàn
đến.

Trên tháp phủ lông ngỗng mềm, Tam Huệ nửa nằm, có chút tiều
tụy.

“Tam tỷ.” Thất Nhàn tiến đến, hô một tiếng.

Tam Huệ quay đầu nhìn nàng một cái: “Tiểu Thất, đến đây a.”
Lại nhìn thị tì trong phòng, “Các ngươi lui ngoài trước.”

Mọi người đáp một tiếng liền lui ra.

“Nàng...” Tam Huệ lại nhìn nhìn Hoa Hồ Điệp Hải Đường.

“Không có gì đáng ngại, Tam tỷ.” Thất Nhàn nói.

“Đứa nhỏ thế nào?” Tam Huệ hỏi.

“Rất đáng yêu.” Thất Nhàn đáp: “Lần sau muội sẽ mang nó đến
cho tỷ tỷ xem.”

Tam Huệ giống như rất cao hứng, sau đó buông mặt cười khổ
nói: “Vẫn nên để nó ở bên ngoài tốt hơn, nơi này thật sự rất dơ bẩn.”

“Có chuyện gì vậy, Tam tỷ?” Thất Nhàn nghe ra một chút manh
mối.

“... Ngũ Nhiêu bưng tới một bát canh cổ độc cho ta” Sụp mi
một hồi lâu sau, Tam Huệ mới nặng nề nói.

Thất Nhàn nhanh chóng nhíu mi lại: “Tam tỷ, ra khỏi cung đi.”
Nơi này có người hại nàng, mình có thể giúp nàng giải quyết. Nhưng chính là,
không muốn lại nhìn thấy Tam tỷ chìm nổi ở trong cái vòng luẩn quẩn này.

Tam Huệ há miệng thở dốc, một hồi lâu, mới nói: “Ta nghĩ muốn
đợi một thời gian...”

“Đối với người nọ còn chưa chết tâm?” Nhẹ nhàng thở dài một
hơi.

“Phải... Ta cuối cùng cũng không tin được người nọ hoàn toàn
đều là giả vờ, không tin hắn không có cảm tình gì với ta.” Nàng không cam lòng
a, hoàng cung này chôn vùi hôn nhân của nàng, chôn vùi đứa nhỏ của nàng, nàng
phải bảo trụ tình yêu của nàng.

Thất Nhàn thở dài một hơi, không còn lời nào để nói. Hách
Liên Vân Lam này, từ nhỏ đã được hun đúc trong quyền lực, tình cảm tất nhiên là
mờ nhạt, thật sự đáng giá cho Tam Huệ trả giá như thế sao?

Nàng biết tính tình Tam Huệ, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn ôn
hòa, nhưng tâm tư rất cứng rắn. Đã quyết định chuyện gì, sẽ quyết tuyệt đến
cùng. Nếu ngày đó nàng mang Tam Huệ rời khỏi cung, cũng sẽ không có thảm kịch
sau này.

Một khi đã như vậy, nàng liền giúp Tam Huệ giải quyết hết
thảy trở ngại trong cung đi, kéo nàng thành nhân thượng chi nhân (người trên mọi
người), có thể có khả năng bảo vệ nàng ít bị thương tổn.

Chương 88: Âm mưu trong
bóng tối

“Nương nương, Mi phi nương nương đưa Huệ phi nương nương canh
cổ độc. Huệ phi nương nương cực kỳ tức giận, triệu Dực Vương phi tiến cung.”
Trong Trữ Ngọc cung, một tỳ nữ mặc cung trang màu lam nhạt ở trước mặt nử tữ
ngọc phượng kim tuyến tỉ mỉ bẩm báo.

Nữ tử giơ móng tay vừa sơn xong lên, thổi nhẹ, khóe miệng
hiện lên một ý cười ngoan độc: “Cứ để các nàng đấu đi. Mi phi kia thật đúng là
quân cờ tốt, bản cung dùng thật thuận tay, so với Doanh phi kia được việc hơn
nhiều.”

“Dạ, hoàng hậu nương nương anh minh.” Nha đầu cúi đầu.

“Xuân Đào, ngươi đi tiếp, tiếp tục khơi dậy hận ý của Huệ phi
nương nương. Làm cho các nàng tự mình tranh đến người sống ta chết.” Hoàng hậu
ngạo nghễ liếc mắt cung tì kia một cái, “Ngươi cứ yên tâm làm việc cho bản
cung, lão gia lão phụ ở quê của ngươi bản cung sẽ phái người chiếu cố tốt.”

Nha đầu dáng vẻ phục tùng, cắn chặt hai môi: “Vâng, nương
nương.”

Bên trong là ánh nến vàng mờ nhạt, trên đỉnh mái hiên là màn
đêm đen tối, Thất Nhàn trầm con ngươi. Thật đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước
ở phía sau. Hoàng hậu này có chủ ý thật tốt. Tọa sơn quan hổ đấu? Vậy đừng
trách nàng đem ngọn núi này xốc lên!

Đảo mắt nháy nháy với Hải Đường. Hải Đường bám theo nàng,
lướt vào chỗ tối.

“Ngươi vẽ tranh thế nào?” Thất Nhàn nhìn Hải Đường.

“Còn có thể.” Hải Đường nội tâm buồn bực. Hiện tại nên lo
lắng hẳn là tiểu nha đầu bên người Huệ phi đang làm nội gián cho hoàng hậu mới
đúng, sao lại nói chuyện vẽ tranh?

“Vậy liền dựa theo bộ dáng oa nhi vẽ bức tranh tiểu hài tử
đi.” Thất Nhàn xoay người hướng về phía Mi Di cung... cung điện của Ngũ Nhiêu.

“Ô ô ô”, hồng trướng nhuyễn tháp, lụa mỏng phủ trên người,
trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngũ Nhiêu chợt nghe tiếng khóc nỉ non.

Phút chốc trợn mắt, cảnh giác nhìn bốn phía:”Ai?”

Không có nửa điểm tiếng vang.

Cảm thấy buông lỏng, bỗng căng thẳng. Im lặng như vậy mới
thực sự không bình thường!

“Người tới a! Người đâu mau tới
a!” Hô to lên.

Hốt hoảng, ngọn đèn lóe ra một
chút, tắt ngóm.

Ngũ Nhiêu căng thẳng nhìn chung
quanh, khoác nhanh áo ngủ bằng gấm, rụt vào phía trong giường.

“Ô ô ô”, tiếng trẻ em lại nổi
lên, đứt quãng, xa xôi oán oán, giống như muốn nói cái gì.

“Ai ở nơi này giả thần giả quỷ?”
Ngũ Nhiêu lớn tiếng hét lớn.

Chợt thấy trước mắt một đứa trẻ
con cuộn mình thổi qua, làn da phấn nộn, giống như có thể chảy ra nước.

Ngũ Nhiêu trừng mắt, “A!” Hét to một tiếng.

“Ô ô ô”, khóc nỉ non thanh lại thổi qua.

Ngũ Nhiêu vung tay khua ra: “Cút ngay!” Nhưng lại giống như
chạm vào một mảnh hư không.

Ngũ Nhiêu nhìn mình tay, lại hoảng sợ phát hiện trên tay có
một mảnh đỏ.

Ngẩng đầu, đối diện là mặt oa nhi kia — ngũ quan đổ máu, máu
đầy mặt. Như từ địa ngục tới!

“Rầm” Một tiếng, Ngũ Nhiêu bị dọa hôn mê bất tỉnh.

“Nương nương, nương nương, người không sao chứ?” Chợt nghe
bên tai truyền đến tiếng tỳ nữ bên người gọi, Ngũ Nhiêu bỗng dưng mở mắt.

“A… không cần lại đây!” Hoảng sợ hô lên.

“Nương nương? Nương nương!” Tỳ nữ không hiểu gì hết.

Ngũ Nhiêu mờ mịt nhìn về phía nàng, nhìn Mi Di cung không hề
biến hóa. Bỗng nhiên phản ứng lại, thì ra đứa nhỏ kia là ác mộng! Nghĩ đến cũng
đúng, mình thế nào lại bị giấc mơ làm cho hoảng sợ như vậy?

Nâng tay áo, muốn lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Trong nháy mắt giơ cánh tay trái lên, nàng trợn tròn mắt.

Sắc mặt phút chốc thay đổi.

Chỉ thấy trên cánh tay trái có một hàng vết máu cong vẹo: “Di
di, đến chơi với ta nha.”

“A...” Tiếng kêu bén nhọn thảm thiết quay quanh Mi Di cung.

“Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã hoang mang rối loạn cái gì.”
Hoàng hậu mặc bộ kim lụa y, từ trong phòng đi ra. Mi phi này cũng thật là, có
chuyện quan trọng gì, mà lại quấy nhiễu giấc mộng người khác?

“Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua Mi Di cung của nô tỳ có
chuyện ma quái!” Ngũ Nhiêu nhanh nhíu đầu mi, sắc mặt trắng bệch.

“Chuyện ma quái?” Hoàng hậu hừ một tiếng, ngồi xuống. “Loại
chuyện này ngươi cũng tin?”

“Không gặp nô tì cũng không tin!” Ngũ Nhiêu đi đến trước mặt
hoàng hậu, vén tay áo. Lộ ra vết hồng trên cánh tay.

Hoàng hậu liếc mắt một cái: “Loại chuyện này chẳng qua là trò
đùa quái đản nào đó mà thôi. Mi phi, Mi Di cung của ngươi đại khái là có nội
quỷ, nên trở về chỉnh đốn mới đúng, đến Trữ Ngọc cung của bản cung làm chi?”
Sau đó ghét bỏ phất phất tay, “Tại sao không tẩy rửa, sáng sớm nhìn đến màu đỏ
như vậy, thật sự là ghê tởm.”

“Hoàng hậu nương nương, cái này... Rửa không sạch... Nô tì
rửa vô số lần, nó cũng luôn luôn như vậy.” Ngũ Nhiêu vội la lên.

“Nga?” Hoàng hậu lúc này mới tỉ mỉ tường tận nhìn hàng chữ
kia, “Ngươi nói là con của Huệ phi kia?”

“Đúng!” Ngũ Nhiêu đáp, “Chính là đứa trẻ kia, bộ dạng giống
nhau như đúc...” Dừng một chút, sợ hãi nói, “Nương nương, đứa trẻ kia có phải
tới tìm chúng ta báo thù hay không?”

“Nói bậy!” Hoàng hậu lớn tiếng nói một câu, “Bất quá chỉ là
đứa nhỏ mới lớn chút xíu, có thể viết ra chữ như vậy sao?”

“Nhưng,” Ngũ Nhiêu cãi lại, “Đứa nhỏ kia đã mất, không thể
dùng tiêu chuẩn đứa nhỏ ở thế gian này mà so sánh...”

Hoàng hậu đang muốn mở miệng, bỗng dưng mở to hai mắt, sắc
mặt đột biến, thẳng tắp nhìn cánh tay Ngũ Nhiêu không nói lời nào.

Ngũ Nhiêu sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Chỉ thấy dấu ấn hồng trên cánh tay kia thực sự chậm rãi không
thấy đâu, biến mất dưới lớp da.

“Hoàng hậu...” Ngũ Nhiêu giọng run run, quả nhiên không phải
chuyện tình có khả năng xuất hiện trên thế gian này, quả nhiên là đứa trẻ kia
đến đòi mạng! “Hoàng hậu nương nương, người phải giúp giúp nô tì a. Trữ Ngọc
cung của ngài, là nơi trang quý, quỷ quái không dám tiến vào. Xin cho nô tì ở
tạm Trữ ngọc cung.”

“Bậy bạ!” Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, “Trữ Ngọc
cung của bản cung há ai cũng có thể vào ở sao?” Nữ nhân này, là muốn hậu vị
muốn điên rồi đi, cư nhiên vọng tưởng cùng nàng ở trong Trữ Ngọc cung?

“Nương nương, ngài không thể không đếm xỉa gì đến nô tỳ như
vậy a! Giết đứa nhỏ kia, không phải là đề nghị của ngài sao? Dược kia, cũng là
ngài đưa cho nô tì. Bây giờ, sao liền qua cầu rút ván như vậy?”

“Mi phi! Chú ý lời nói của ngươi!” Trong mắt hoàng hậu ánh
lên vẻ tàn nhẫn, uy nghiêm, liên tục chất vấn, “Bản cung là hoàng hậu, làm sao
có thể làm ra việc vô sỉ như vậy? Rõ ràng là ngươi chọc ra tai họa, còn muốn
gắp lửa bỏ lên người bản cung sao?”

“Ngươi! Cư nhiên trở mặt!” Ngũ Nhiêu khó thở.

“Mi phi, hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện này.”
Hoàng hậu phớt lờ chứng cứ, hiện tại cùng Ngũ Nhiêu trở mặt cũng không phải thời
cơ tốt, nói không chừng còn có thể một vỗ hai tán, trước hết phải ổn định mới
được, “Mi phi, hiện tại nên ngẫm lại làm thế nào giải quyết việc này mới đúng.”

“Hừ, còn có thể giải quyết thế nào, cũng không thể bảo ta đi
bồi người chết!” Ngũ Nhiêu tức giận hừ.

“Hoàng hậu nương nương, có thể cho lão nô nói vài lời.” Bên
người truyền đến một giọng lão bà thành thục.

Hoàng hậu quay đầu, đúng là lão mama từ nhà mẹ đẻ mang đến
mình tín nhiệm nhất: “Nói!” Nàng có thể trong hậu cung ổn định trận tuyến, rất
nhiều lúc đều là dựa vào lão mama này ra chủ ý cho nàng.

“Nghe nói, hồn thường lui tới là vì kiếp này có người đốt
hương cung phụng hắn mỗi ngày. Trong cung Mi phi nương nương xuất hiện chuyện
như vậy, chắc là Thanh Huệ cung giở trò quỷ.” Lão mama trầm ổn nói, “ Nghe nói
Thanh Huệ cung kia lập bia trường sinh cho tiểu hoàng tử. Lão nô cho rằng, chỉ
cần thiêu Thanh Huệ cung của nàng, liền có thể xong hết mọi chuyện.”

Hoàng hậu vỗ lòng bàn tay: “Nói rất đúng!” Lão mama quả nhiên
hiểu tâm nàng, vừa vặn mượn tay Mi phi giết Huệ phi kia! “Mi phi, ngươi luôn bị
đặt ở dưới Tam tỷ ngươi cũng không phải là biện pháp. Huệ phi là tâm của bệ hạ,
đây là chuyện thật trong cung đều biết. Ngươi cho dù phấn đấu bao nhiêu năm,
cũng chỉ có thể làm con sâu dưới chân nàng mà thôi. Nghe nói mấy ngày trước lại
bị nàng lấy cung quy ra giáo huấn đi?” Hoàng hậu sao chịu bỏ qua cơ hội lần
này, khuyên bảo Ngũ Nhiêu giết Tam Huệ.

Ngũ Nhiêu vốn căm giận, lại nghe lão mama nói, rồi nghe thấy
hoàng hậu nói chuyện thế này, lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng.

“Hoàng hậu nương nương, ngươi đây là muốn mượn đao giết
người?” Ngũ Nhiêu tất nhiên không phải ngu ngốc, điểm ấy vẫn là có thể hiểu
được.

“Cũng không phải.” Hoàng hậu nói, “Nói chung là mọi người đều
đạt được mục đích mà thôi. Thiếu Huệ phi, ngươi có thể ngồi trên vị trí đứng
đầu tứ phi, cũng không cần cả ngày lo lắng bị oan hồn quấn thân. Cớ sao lại
không làm? Hay là, Mi phi ngươi vẫn còn có chút tình cảm tỷ muội đối với Huệ
phi? Nhưng Huệ phi hoàn toàn không xem ngươi là muội muội đâu.”

Ngũ Nhiêu âm thầm cân nhắc, hoàng hậu này tuy rắp tâm bất
lương, nhưng cũng có lý. Trong cung này có Tam Huệ, mình vĩnh viễn đều không có
ngày ngoi lên.

“Huống hồ, trong cung cháy nhà, quý phi chết cháy, bất quá
cũng là chuyện bình thường, so ra thì việc hạ độc kia mạnh hơn.” Hoàng hậu hàm
ý ám chỉ.

Ngũ Nhiêu giật mình.

“Hay là, Mi phi chuẩn bị đem chuyện lấy mạng tiểu hoàng tử đi
bẩm báo bệ hạ?” Hoàng hậu trong giọng nói mang theo cười lạnh, “Mi phi, ngươi
nên biết, mưu hại con nối dõi của hoàng gia là tội như thế nào? Đương nhiên,
ngươi cũng có thể đổ lên người bản cung. Nhưng, ngươi cho rằng dựa vào thế lực
của bản cung, một mình ngươi có thể đánh đổ sao? Tự ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ
đi!”

Một phen giống như lo lắng cho Ngũ Nhiêu, nhưng thực chất là
mang theo uy hiếp rõ ràng.

Tâm tư Ngũ Nhiêu kịch liệt dao động.

“Nếu muốn hủy Thanh Huệ cung của nàng ta, bản cung sẽ giúp
ngươi một tay!” Giọng điệu hoàng hậu lại xoay chuyển, bưng trà trên bàn, uống
một ngụm, cho Ngũ Nhiêu thời gian suy xét.

Tâm trạng Ngũ Nhiêu ổn định lại, độc ác nói, “Được, hoàng hậu
nương nương, liền thiêu Thanh Huệ cung của nàng ta đi! Để Huệ phi nàng xuống
địa phủ hội hợp cùng đứa con ma quỷ kia của nàng đi!”

Hoàng hậu khóe miệng mân trà hướng về phía trước cong cong ý
cười.

Khóe miệng lão mama phía sau cũng cong lên, nếu cẩn thận quan
sát, trong mắt nàng lưu quang linh động nhưng thật ra hoàn toàn không thích hợp
với khuôn mặt.

Đáng tiếc hai người đằng trước đang bị âm mưu che mắt, hoàn
toàn không có chú ý tới một tiểu nhân vật như vậy.

Ban đêm, trong Thanh Huệ cung, mọi người đều ngủ.

Dạ minh châu trong phòng Tam Huệ phát ra ánh sáng vàng nhạt,
chiếu một cái bóng uyển chuyển lên trên lụa mỏng nội trướng.

Mấy cái bóng đen hiện lên, một trận bận rộn.

Bỗng nhiên, ánh lửa chợt bén lên, khói đặc nổi dậy. Chỉ một
chút hời gian, lửa lớn liền lan ra, chặt chẽ nối thành một đường cong.

Cả tòa Thanh Huệ cung trầm trong biển lửa.

Ánh lửa chói mắt, chiếu sáng khắp đêm tối, rõ ràng giống như
ban ngày.

“Cháy! Thanh Huệ cung cháy!”

“Chữa hoả a!”

“A! Nương nương còn bên trong!”

...

Chỉ mấy khắc thời gian, tĩnh lặng trong cung liền bị phá vỡ.

Mọi người dồn dập chạy về hướng Thanh Huệ cung.

Cứu hoả lại cứu hoả, báo tin rồi báo tin.

Trong lúc nhất thời, tiếng người huyên náo ầm ĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3