Nhàn thê đương gia - Chương 035 + 036

Chương 35: Hồng Môn Yến

Trong Đình Phương Uyển, chúng nữ tử tề tụ lại, nghị luận,
lòng đầy căm phẫn.

Lãnh Tiêm Vũ ngồi ngay ngắn ở trên cao.

“Lãnh tỷ tỷ, chủ mẫu này thật là quá coi trời bằng vung,
khinh người quá đáng, ngài là tỷ tỷ của chúng ta, nên làm chủ cho chúng ta.”

“Đúng vậy, Lãnh tỷ tỷ. Ngài đi nói với gia, gia nhất định sẽ
nghe ngài.”

“Lãnh tỷ tỷ, chủ mẫu còn náo như vậy đi xuống, tỷ muội chúng
ta sợ là đều không ổn.”

Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt âm trầm, nói: “Chư vị muội muội, việc
này chờ Liên muội muội đến đây chúng ta nhau thương lượng.”

Lúc này, một nha hoàn vội vàng đi vào, bộ dạng phục tùng
hướng Lãnh Tiêm Vũ bẩm báo: “Phu nhân, Liên phu nhân nói nàng phải bế môn suy
nghĩ. Liên phu nhân còn nhờ nô tỳ chuyển cáo các vị phu nhân…” Nha hoàn đột
nhiên không có tiếng vang.

Lãnh Tiêm Vũ nhíu mày: “Nói tiếp đi.”

Tiểu nha hoàn làm như vùng vẫy hồi lâu, rốt cục phun ra: “Liên
phu nhân nói các vị phu nhân không cần phải không biết lượng sức.”

Một câu vừa ra, cả sảnh liền xôn xao.

Lãnh Tiêm Vũ ngưng mi, Liên Ngọc Điệp là một người cao ngạo,
sao lại dễ dàng khuất phục như vậy? Chẳng lẽ thực bị chủ mẫu hù dọa? Người chủ
mẫu này rốt cuộc là thần thánh phương nào, một ít thân công phu, một thân khí
phách phỏng chừng sẽ không thua gia, sao có thể là một tiểu thư khuê các bình
thường?

Lãnh Tiêm Vũ trong lòng nghi hoặc. Lại nghe nha hoàn nói: “Phu
nhân, vừa rồi nô tỳ đi qua cửa chính, có vị cô nương nhờ nô tỳ bẩm báo với chủ
mẫu, nói là tỷ tỷ chủ mẫu cầu kiến.”

Tỷ tỷ Chủ mẫu? Lãnh Tiêm Vũ âm thầm suy đoán, tỷ tỷ Cơ Ngũ
Nhiêu nên gả vào Lâm gia mới phải, sao lại chạy đến Vân Thành này?

Lãnh Tiêm Vũ là người tâm tư khéo léo, đã phát giác trong đó
có chỗ không tầm thường. Lập tức đối với nha hoàn phân phó nói: “Đi! Đem nàng
mời đến Đình Phương Uyển.”

Nha hoàn lên tiếng lui ra.

Trong Thương Nhu Uyển.

“Chủ mẫu, đêm nay Đình Phương Uyển bày yến, người của Lãnh
phu nhân đến thỉnh.” Nhạc Nhi bẩm báo, nhìn qua Thất Nhàn cùng ngày xưa có chút
bất đồng. Sáng nay, sau khi chủ mẫu từ Điệp Lan uyển đi ra, tâm tình tựa hồ rất
xấu.

Bày yến? Thỉnh nàng? Vô sự mà ân cần, thì không phải gian
giảo tức là đạo chích!

“Còn thỉnh ai?” Thất Nhàn trêu đùa với tiểu Cẩu nhi, miễn
cưỡng mở miệng hỏi.

“Còn có gia.” Nhạc Nhi đáp.

Thất Nhàn bộ dạng trầm ngâm, nữ nhân này thật đúng là phiền
toái, tốt nhất đừng có làm ra cái loại chuyện gì. Bàn về âm mưu, nàng cho tới
bây giờ đều là hảo thủ trong đó a.

Trong Đình Phương uyển.

Thất Nhàn cùng Chiến Sanh Ca ngồi trên ghế, Lãnh Tiêm Vũ ngồi
phía dưới tay.

“Lãnh phu nhân, làm sao hăng hái như vậy, còn vì gia và ta
bày yến? Chứ không phải là làm việc gì trái với lương tâm, muốn hướng gia cùng
ta xin tha à?” Thất Nhàn ôm tiểu Cẩu nhi, nhìn về phía Lãnh Tiêm Vũ, hỏi.

Lãnh Tiêm Vũ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thất Nhàn, mỉm
cười, rõ ràng không có bởi vì lời nói cuả Thất Nhàn mà tức giận, trong mắt thậm
chí đều là thần sắc đắc ý: “Chủ mẫu nói đùa. Nhắc tới việc trái với lương tâm,
chủ mẫu sợ là làm được so với thiếp thân nhiều hơn.”

A? Thất Nhàn cau mày. Nữ nhân này thật đúng là dám nói! Nàng
cũng muốn hảo hảo nhìn xem, nữ nhân này có thể làm ra hoa chiêu gì.

Lãnh Tiêm Vũ nói tiếp: “Chủ mẫu không cần sốt ruột. Lát nữa
thiếp thân tất sẽ cặn kẽ nói ra.”

“Gia, đêm nay thiếp thân đặc biệt mời đến múa cơ, giúp vui
cho yến hội.” Lãnh Tiêm Vũ chuyển hướng Chiến Sanh Ca, ôn nhu nói.

Vũ cơ? Giúp vui? Thất Nhàn liếc Lãnh Tiêm Vũ. Nữ nhân này
chẳng lẽ muốn đem thêm mỹ nhân vào Chiến gia hậu viện sao?

Lại nhìn Chiến Sanh Ca bên cạnh, như trước mặt không biến
đổi, chỉ nói một tiếng: “Ừ.”

Lãnh Tiêm Vũ vỗ nhẹ tay hai cái, một thúy y nữ tử che mặt
lượn lờ mà đến.

Nhạc lên, vũ động.

Chỉ thấy trong sảnh dáng người nữ tử thướt tha, theo nhạc mà
động. Thân ảnh xoay tròn, giống như Phi Yến nhẹ đạp mây bay. Nhất tay, nhấc
chân, vô hạn xinh đẹp. Giữa lông mày, sóng mắt quyến rũ, mị hoặc vô cùng.

Thất Nhàn khóe miệng cong lên, dĩ nhiên hiểu rõ suy tính
trong lòng Lãnh Tiêm Vũ, không khỏi buồn cười, chỉ sợ lúc này nàng ta phải thất
vọng mà về.

Chỉ thấy vũ cơ vung khẽ tay áo, tiến lên trước vài bước, cầm
lên chén rượu, đưa lên Chiến Sanh Ca bên miệng. Một đôi mị nhãn, hàm tình mạch
mạch.

Thất nhàn đảo mắt, nhìn về phía Chiến Sanh Ca. Mặc dù hiểu rõ
Lãnh Tiêm Vũ có chủ ý gì, nhưng trong nội tâm Chiến Sanh Ca nghĩ như thế nào
nàng cũng không biết.

Trong nháy mắt yên lặng, tất cả mọi người thẳng tắp nhìn xem
Chiến Sanh Ca. Chiến Sanh Ca như trước không chút nào biểu lộ, không hé miệng,
không nói lời nào.

Vũ cơ khẽ cười một tiếng, đặt chén rượu xuống, lui ra phía
sau vài bước.

“Chủ mẫu, ngươi thấy vũ cơ này như thế nào?” Lãnh Tiêm Vũ
nhìn về phía thất nhàn, hỏi.

Thất Nhàn cười đến bí hiểm: “Tất nhiên là không tệ, so với
Lãnh phu nhân ngươi đẹp hơn nhiều.”

Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt nhanh chóng thay đổi, lập tức lại khôi
phục bình thường: “Chủ mẫu thật thích nói giỡn.”

“Không, ta nói rất thật.” Thất Nhàn bộ dạng nghiêm túc.

Lãnh Tiêm Vũ khẽ cắn môi, không dây dưa cái đề tài này nữa: “Chủ
mẫu, biết vũ cơ này tên gì không?”

“Đương nhiên không biết, chủ mẫu ta không có rãnh rỗi giống
lãnh phu nhân như vậy, còn có thời gian cùng vũ cơ quan liên hệ.” Thất Nhàn che
miệng cười khẽ.

Lãnh Tiêm Vũ không để ý lời nói của Thất Nhàn, duy trì lấy
mỉm cười: “Vị này vũ cơ tên là Cơ Ngũ Nhiêu, thật cực kỳ trùng hợp, nàng lại
còn nói mình là Cơ gia ngũ tiểu thư.”

Đang khi nói chuyện, vũ cơ cởi xuống cái khăn che mặt, yêu mị
khuôn mặt, đúng là Cơ Ngũ Nhiêu.

“Thất muội!” Cơ Ngũ Nhiêu nhìn về phía thất nhàn, hô.

“Chúng ta Chiến gia chủ mẫu như thế nào là thất muội của
ngươi. Cô nương ngươi không phải là nhận lầm người rồi đấy chứ?” Trong miệng
mặc dù là nói như thế, nhưng Lãnh Tiêm Vũ lại tràn ngập khiêu khích nhìn qua
Thất Nhàn.

Thất Nhàn hừ lạnh, Lãnh Tiêm Vũ thật đúng là cho rằng đánh
trúng một cái bàn tính nho nhỏ như vậy là có thể vặn ngã nàng?

Lập tức, Thất Nhàn giống như nhiệt tình quát lên: “Ngũ tỷ!”

Một vòng kinh ngạc tại trong mắt Lãnh Tiêm Vũ lóe lên rồi
biến mất, nàng thật đúng là thoáng cái thì thừa nhận? Lập tức thay bằng thần
sắc hoảng sợ: “Chủ mẫu, ngươi cùng ngũ tỷ của ngươi hoán đổi? Chẳng lẽ… Vị cô
nương này mới là thật Cơ Ngũ Nhiêu?”

Cắt! Nàng ta không phải biết rồi sao, cho nên mới có Hồng Môn
Yến này? Lúc này, lại làm bộ mình kinh ngạc.

“Cái này… Cái này có thể làm sao vậy được?” Không đợi Thất
Nhàn nói chuyện, Lãnh Tiêm Vũ nói trước, “Chúng ta Chiến gia chủ mẫu cư nhiên
bị người đánh tráo?! Việc này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm chuyện cười
cho thiên hạ hay sao?”

Nói xong, Lãnh Tiêm Vũ lại chuyển hướng Chiến Sanh Ca: “Gia,
chuyện này cũng không thể coi như không quan trọng. Đây chính là quan hệ đến
thanh danh Chiến gia chúng ta!”

Thất Nhàn buồn cười liếc nhìn nàng một cái, Chiến đại gia sớm
đã biết nàng cái tân nương này là đã đánh tráo, cần nữ nhân này tới thức tỉnh
sao? Chiếu theo tốc độ nữ nhân này biết được, hoa cúc cũng đã vàng mấy lần rồi.

Lãnh Tiêm Vũ lại nói: “Lúc này, chuyện gièm pha này chỉ có
một mình ta biết được. Mong gia mau chóng xử lý, thời gian kéo quá dài, sợ là
không thể thu thập.”

Thất Nhàn tà tà cười, lời nói càng thêm ôn nhu: “Lãnh phu
nhân, việc này chỉ có một mình ngươi biết được. Như vậy lúc này ta đem ngươi
giết đi, chẳng phải là vạn sự đại cát sao?”

Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt cứng ngắc, giống như không có ngờ tới chủ
mẫu tại trước mặt gia cũng hội ngông cuồng như thế.

Cơ Ngũ Nhiêu cũng là kỳ quái nhìn qua Thất Nhàn, thất muội
nhu nhược có thể khi dễ khi nào thì trở nên cuồng vọng như vậy?

“Chuyện gì xảy ra?” Chiến Sanh Ca mở miệng, hờ hững ngữ khí,
đối với Cơ Ngũ Nhiêu, nhưng lại tản ra một cổ khiếp người khí phách.

Cơ Ngũ Nhiêu trong nội tâm vừa động, nàng chưa bao giờ nghĩ
tới đương gia Chiến gia lại là một người tuấn tú lịch sự như vậy, là người có
thể làm cho người vừa gặp đã thương. Mặc dù không có mỹ mạo Lâm Duẫn Chi, nhưng
mà thật sự là cùng Lâm Duẫn Chi hoàn toàn bất đồng, người này lạnh lùng, bá đạo
càng thêm có thể làm nữ nhân trầm luân.

Ngẫm lại cảnh ngộ của mình, lại nghĩ đến địa vị của thất muội
hiện tại, Cơ Ngũ Nhiêu càng thêm ảo não lúc trước vì sao muốn cùng Thất Nhàn
thay đổi phu quân chứ.

Nghĩ lại khi nàng vừa gả vào lâm gia, Lâm Duẫn Chi gặp tân
nương không phải Cơ Tam Huệ, lập tức để lại một phong từ thư, chạy trốn vô
tung. Hại nàng có khổ không có chỗ tố, Lâm gia không có đất cho nàng dung thân,
mà ngay cả Cơ gia nàng cũng không còn mặt mũi trở về. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng
đành phải đến Chiến gia. Tới Vân Thành, nàng mới hiểu được, thất muội lấy tên
của nàng, rõ ràng thành Chiến gia chủ mẫu.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng càng cảm thấy được trong nội tâm
không phục, hết thảy vinh quang này vốn chính là thuộc về nàng, bỗng nhiên Thất
Nhàn không công nhặt được chỗ tốt đi. Tuy nói đổi phu là chủ ý do chính mình
đưa ra trước, nhưng dù sao khi đó nàng không nghĩ tới có thể thành Chiến gia
chủ mẫu. Phải biết rằng, hoàng triều thứ nhất môn đình đương gia chủ mẫu có thể
so sánh với đệ nhất phu nhân có lực hấp dẫn nhiều hơn.

Lập tức, nàng quyết định đoạt lại những thứ thuộc về mình.
Bằng mỹ mạo của nàng như thế nào lại không sánh bằng Thất Nhàn nhu nhược chứ?
Bằng sự xinh đẹp của nàng như thế nào lại mê hoặc không được Chiến gia đương
gia?

Không nghĩ tới, sự tình thuận lợi như vậy. Nàng vừa vào Chiến
gia, liền được Lãnh phu nhân mời đến, còn nguyện ý trợ giúp nàng lấy được ngôi
vị Chiến gia chủ mẫu.

Tuy nhiên nàng cũng có thể hiểu được Lãnh phu nhân có chủ ý
gì, nhưng các nàng đã có mục đích giống nhau, thì tự nhiên có thể hợp tác.

Cơ Ngũ Nhiêu cúi đầu phúc thân: “Ngũ Nhiêu gặp qua Chiến gia
đương gia. Ngày đó, đương gia hướng Ngũ Nhiêu cầu hôn, Ngũ Nhiêu thật là mừng
rỡ. Chính là muội muội ta âm thầm ghen tỵ, lại lén đổi kiệu hoa của Ngũ Nhiêu,
đến Chiến gia. Ngũ nhiêu bây giờ là có gia không thể hồi, có phu lại không thể
gả. Cầu mong gia thay Ngũ Nhiêu làm chủ!” Nói xong, thật đúng là nức nở vài
tiếng. Mỹ nhân khóc ròng, thường thường có thể càng thêm làm cho người trìu
mến.

Thất Nhàn cau mày. Cái Cơ Ngũ Nhiêu này cũng quá trắng trợn
nói lời bịa đặt đi. Một phen giống như chính mình thật đúng là ác nhân đoạt
hôn, mà không phải Cơ Ngũ Nhiêu nàng thèm thuồng mỹ mạo của Lâm Duẫn Chi, muốn
cùng chính mình đổi phu mới đúng a.

“Ngươi liền ở tại Chiến gia đi.” Chiến Sanh Ca mở miệng nói.

Thất Nhàn nhíu mày. Nam nhân này có ý tứ gì? Với căn bệnh
diện si của hắn, tuyệt đối sẽ không bị mỹ mạo của Cơ Ngũ Nhiêu hấp dẫn. Nhưng
hắn vẫn cho phép Cơ Ngũ Nhiêu đến ở Chiến gia. Hắn không biết cái ý này như thế
nào sao? Hay là hắn liền định thu Cơ Ngũ Nhiêu?

Ngẫm lại cũng đúng, nam nhân này vốn chính là muốn kết hôn
cùng Cơ Ngũ Nhiêu. Chỉ có điều lúc ấy, nàng cùng Cơ Ngũ Nhiêu đã đổi tân lang,
hắn mới thôi. Lúc này, Cơ Ngũ Nhiêu tự mình đến cửa, hắn lần nữa tiếp nhận,
cũng là hợp tình lý.

“Tạ gia thu lưu.” Cơ Ngũ Nhiêu nghe được Chiến Sanh Ca nói
như thế, trong nội tâm cuồng hỉ. Đã có thể ở lại Chiến gia, nàng liền có cơ hội
đoạt được tâm của nam nhân này, đoạt được chủ mẫu vị.

“Gia, còn nữ nhân giả mạo chủ mẫu…” Lãnh Tiêm Vũ vẻ mặt kinh
ngạc, chỉ hướng thất nhàn. Gia làm sao có thể buông tha nữ nhân này lừa gạt thế
nhân?

Chiến Sanh Ca liếc nhìn nàng một cái: “Đã là chuyện gièm pha
của Chiến gia, tất nhiên là không được truyền ra ngoài. Nhớ kỹ sao?” Tuy là
không có nói thêm cái gì, lại làm cho Lãnh Tiêm Vũ cảm nhận được áp bách liên
tục.

Lãnh Tiêm Vũ lùi một bước, rất khó, nhưng lại không có thể
làm gì được.

Chương 36: Cẩu Nhi
trúng độc

“Gia, đêm nay do Ngũ Nhiêu hầu hạ ngài, như thế nào?” Cơ Ngũ
Nhiêu cười duyên, nghiêng thân về phía trước.

Sách sách, nhanh như vậy gục dán lên đây? Thất Nhàn đầu đầy
hắc tuyến. Tỷ tỷ này của nàng có cần vội vã như vậy sao? Không thấy được vợ cả
cộng thêm một tiểu lão bà nam nhân này ở bên cạnh sao?

Lãnh Tiêm Vũ há miệng, lại là không nói gì thêm.

Thất Nhàn giương mắt ngó ngó Chiến Sanh Ca, rõ ràng không có
ý tứ tránh né. Nam nhân này là muốn biểu hiện phong độ của mình, hay là thật
biết thời biết thế, đêm nay thu Cơ Ngũ Nhiêu?

Thất Nhàn buông tiểu Cẩu nhi, đi ra phía trước, nhiệt tình
giữ chặt Cơ Ngũ Nhiêu: “Ngũ tỷ, chúng ta tỷ muội đã lâu không gặp, ngươi nên
cùng ta trở về mới phải.” Đang khi nói chuyện, tay cũng không có ngừng. Vung
tay áo, thất nhàn đem hoa quế nhưỡng chuẩn bị cho tiểu Cẩu nhi lặng lẽ dán vào
quần sam của Cơ Ngũ Nhiêu.

Tiểu Cẩu nhi cái mũi thính, ngửi được mùi thơm hắn quen
thuộc, lập tức hai mắt tỏa sáng, vui vẻ nhảy tới.

Cơ Ngũ Nhiêu đang muốn mở miệng. Đã thấy nhất một cục màu
trắng hướng nàng đánh tới. Cơ ngũ nhiêu không kịp trốn tránh, chỉ nghe “Roẹtttt”
một tiếng, tiểu Cẩu nhi trực tiếp đem áo váy trên người Ngũ Nhiêu kéo xuống
tới, chỉ còn lại có quần.

Một phòng kinh ngạc.

Cơ Ngũ Nhiêu sửng sốt một hồi mới đem cuống họng mảnh khảnh
hét rầm lên.

Lãnh Tiêm Vũ cũng là mồ hôi lạnh rơi xuống, người chủ mẫu này
thật đúng là lục thân không nhận, ngay cả bản thân tỷ tỷ đều không buông tha.

Ngược lại thần sắc Chiến Sanh Ca không biến, nhìn không chớp
mắt.

Thất Nhàn ôm lấy tiểu Cẩu nhi, đập vài cái, làm như oán
trách: “Ngươi tên này, cái gì đều kéo, quần áo tỷ tỷ là ngươi có thể kéo sao?
Trở về xem ta như thế nào mà thu thập ngươi.”

Mặc dù là như thế nói, nhưng giữa lông mày vui vẻ thì như thế
nào cũng nhịn không được nữa. Nàng vốn là muốn gọi tiểu Cẩu nhi đến dọa dọa Cơ
Ngũ Nhiêu, không nghĩ tới con chó nhỏ này lại tuyệt như vậy, trực tiếp đem xiêm
y trên người mỹ nhân kéo xuống tới, làm cho Ngũ Nhiêu bị mất mặt lớn như vậy,
có thể nào không làm cho Thất Nhàn buồn cười đây.

Cơ Ngũ Nhiêu hung hăng chằm chằm vào tiểu Cẩu nhi trong ngực
Thất Nhàn một hồi. Đột nhiên, vạn phần nhu nhược nghiêng về phía trước đi: “Gia,
ta bị dọa…” Nói xong, liền hướng trong ngực Chiến Sênh Ca ngã vào.

Ô ô, bị dọa sợ ngã xuống mà cư nhiên còn biết chọn phương
hướng chuẩn xác như vậy? Khóe miệng Thất Nhàn run rẩy. Lại giương mắt nhìn,
Chiến Sanh Ca vẫn không tránh? Chẳng lẽ nam nhân này thật muốn anh hùng cứu mỹ
nhân sao?

Lập tức, Thất Nhàn cảm thấy một ngọn lửa giận nhóm lên. Nàng
chết cũng không cho cái chuyện tốt này thành.

Lập tức vỗ vỗ đầu tiểu Cẩu nhi, bĩu môi. Tiểu Cẩu nhi am hiểu
ý người, lại là nhảy dựng, chắn đằng trước Chiến Sênh Ca, “A... gâu...” một
tiếng, nhe răng trừng mắt Cơ Ngũ Nhiêu.

Cơ Ngũ Nhiêu trong nháy mắt thu thế, nhìn chầm chầm tiểu Cẩu
nhi mục quang càng thêm ngoan lệ. Nàng lúc này xem như triệt để hiểu rõ, con
chó nhỏ này chính là có chủ tâm gây khó dễ cho nàng. Mà Cẩu Nhi lại là sủng vật
của Thất Nhàn, hẳn là Thất Nhàn cố ý làm nàng xấu mặt. Thất Nhàn bây giờ là
Chiến gia chủ mẫu, nàng không làm được cái gì, nhưng con chó nhỏ này, nàng còn
sợ không đối phó được sao?

Chiến Sênh Ca nặng nề lên tiếng: “Ngũ cô nương sẽ do lãnh phu
nhân dẫn đi an trí, được không?”

Cơ Ngũ Nhiêu khẽ cắn môi, xem ra tối nay là không thể thành
được việc gì, không chỉ có tiểu súc sanh gây chuyện xấu, mà ngay cả chính chủ
đều lên tiếng, nàng còn có thể làm gì?

Lập tức, Cơ Ngũ Nhiêu nhẹ nhàng đáp: “Liền theo gia an bài.”

Chiến Sanh Ca gật đầu, đứng dậy, bước ra Đình Phương uyển.
Thất Nhàn ôm lấy tiểu Cẩu nhi, đuổi theo.

Thất Nhàn vẻ mặt buồn bực theo sát Chiến Sanh Ca đi vào Liên
nhu uyển. Nam nhân này đến viện của mình làm gì vậy? Không có mỹ nữ trong ngực,
thì đến hưng sư vấn tội nàng sao?

Chiến Sanh Ca dừng lại, xoay người, giương mắt: “Cơ Ngũ Nhiêu
không thể động.”

A? Thất Nhàn cau mày. Nam nhân này đây là đang cảnh cáo nàng
sao?

Thất Nhàn cười lạnh một tiếng: “Gia đối với nàng ngược lại
rất để bụng.”

Chiến Sanh Ca nhìn Thất Nhàn một hồi thật, khiến Thất Nhàn
toàn thân sợ hãi. Càng làm nàng sợ hãi chính là, nàng tựa hồ thấy được trong
mắt nam nhân này đang mỉm cười.

Vui vẻ? Nam nhân này sẽ biết cười là cái gì sao? Thất Nhàn
cho rằng mắt nàng nhìn lầm.

“Ngươi đang ghen.” Chiến Sênh Ca mở miệng, không phải nghi
vấn, nhưng lại là ngữ khí thập phần khẳng định.

Thất Nhàn khóe mắt nhảy nhót, trước là ghen tị, lúc này là
ghen, tốt lắm, còn có cái từ gì, cùng xuất hiện cho nàng xem đi, dù sao nàng đã
quen rồi.

Chiến Sênh Ca thấy thất nhàn không có phản ứng, nói tiếp: “Cơ
Ngũ Nhiêu là...”

“Không cần nói cho ta.” Thất Nhàn
vội vàng cắt đứt, thái độ như thế liền biết rõ kế tiếp nam nhân này sẽ nói ra
một bí mật. Nếu là bí mật, nàng vẫn là không nên dính vào mới tốt.

“Ngươi chỉ cần nói kết quả là
được. Có phải nhất định là thu Ngũ Nhiêu không?” Thất Nhàn ngẩng đầu.

Chiến Sênh Ca thật sâu liếc nhìn
nàng một cái, gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Sắc mặt Thất Nhàn trong nháy mắt
trầm xuống, trước là suy đoán của mình, cho nên quả thật không có bao nhiêu
giao động, lúc này sự thật rõ ràng từ trong miệng nam nhân này nói ra, trong
nội tâm lại không khỏi khó chịu.

Thất nhàn trong lòng bực bội, nam
nhân này dù sao đã có hai mươi mấy tiểu lão bà, lại thêm một Cơ Ngũ Nhiêu, cũng
không có cái gì lạ, không phải sao?

Lập tức, Thất Nhàn tùy ý khoát
khoát tay: “Biết rõ biết rõ, nếu là nữ nhân gia muốn, ta tự nhiên sẽ không đi
động, ta còn chẳng muốn quản.” Nói xong, tiễn Chiến Sanh Ca đi ra cửa, “Gia vẫn
nên trở về hảo hảo nghĩ xem làm cách nào nhanh nhất đem Cơ Ngũ Nhiêu thu lưu
làm thiếp đi.” Nói xong, đóng cửa chính.

Chiến Sanh Ca híp mắt nhìn xem
cánh cửa đã đóng chặt sau lưng, khí lạnh tràn ngập ra. Nữ nhân này, thật sự là
càng ngày càng làm càn, rõ ràng đem hắn đuổi ra.

Xem trong chốc lát, Chiến Sanh Ca
xoay người hướng Lẫm Ca Uyển đi đến.

Ngày thứ hai sau giờ ngọ, một vị
khách không mời mà đến Liên Nhu uyển.

“Thất muội thật sự là hảo phúc
khí, không nghĩ tới có thể thành Chiến gia chủ mẫu.” Cơ ngũ nhiêu ở đối diện
Thất Nhàn ngồi xuống, không chút khách khí.

Thất Nhàn dùng sức dò xét nữ nhân
này, hôm qua vẫn còn hung hăng vu hãm nàng một phen, lúc này lại là một bộ
không có chuyện gì. Nàng nhất định phải cố gắng học một ít, bản lĩnh da mặt dày
ngay cả nàng cũng cảm thấy không bằng này.

“Thất muội, ngươi nên cảm tạ ta,
nếu không phải ta, ngươi làm sao có thể có địa vị như ngày hôm nay?” Cơ ngũ
nhiêu lại nói.

Thất Nhàn bĩu môi, xác thực nên “Cảm
tạ” nàng, nếu không phải nàng, nàng như thế nào sẽ cùng nhiều nữ nhân như vậy
cộng hưởng một người nam nhân?

Nhưng vẫn mở miệng: “Ngũ tỷ nói
rất đúng.”

Cơ Ngũ Nhiêu nhìn Thất Nhàn, hình
như có đắc ý, lại có khinh thường: “Thất muội, chúng ta thật đúng là kiếp trước
hữu duyên, cùng là Cơ gia tỷ muội, ở tại Chiến gia lại là tỷ muội.”

Thất Nhàn xem như đã hiểu rõ, Ngũ
tỷ là tới hướng nàng khoe khoang.

Vẫn không có tình cảm mãnh liệt
gì như trước, ngũ tỷ đại khái không biết giá cả thị trường a, Chiến gia có hơn
hai mươi phòng lão bà, nàng mới vào đến cũng không phải dễ dàng có thể đấu
thắng được nhiều nữ nhân phía trước như vậy. Miễn cưỡng mở miệng: “Ngũ tỷ nói
rất đúng.”

Lời nói không biến, ngữ khí cũng
không biến.

Thất Nhàn một bộ không thèm để ý
khiến Cơ Ngũ Nhiêu càng nghĩ càng tức, cơn tức vọt lên, rồi lại bị nàng đè ép
xuống dưới, mỉm cười mang treo tia nhìn có chút hả hê: “Thất muội, tiểu Cẩu nhi
của ngươi, hôm qua còn hoạt bát, hôm nay làm sao lại nhìn không thấy nó?”

Thất Nhàn trong nội tâm nhảy
dựng, nổi lên dự cảm không tốt. Cơ Ngũ Nhiêu này sao vô duyên vô cớ nhắc tới
tiểu Cẩu nhi? Nói đến con chó nhỏ này buổi sáng đi ra ngoài chơi rõ ràng đến
bây giờ còn chưa có trở lại, xác thực lộ ra chút quái dị.

“Chứ không phải là Ngũ tỷ đã biết
rõ tiểu Cẩu nhi của ta ở địa phương nào sao?” Thất Nhàn nhìn về phía Cơ Ngũ
Nhiêu.

“Ta làm sao sẽ biết tiểu súc sanh
ở đâu.” Cơ Ngũ Nhiêu cười khẽ, vẻ đắc ý hiện lên trong lời nói, “Nói không
chừng lúc này sớm đã bị tên đao phủ nào đó làm thịt bán đi rồi.”

Thất Nhàn nhíu mày: “Ngũ tỷ, ta
đã quên nói cho ngươi biết một sự kiện.” Đang khi nói chuyện, Thất Nhàn ngẩng
đầu, nhìn chằm chằm Cơ Ngũ Nhiêu, “Ai dám động đến đồ đạc của ta, thì sẽ trả
giá thật nhiều.”

Không khí áp bách khiến Cơ Ngũ
Nhiêu cảm thấy kinh hãi.

“Chủ mẫu, chủ mẫu, tiểu Cẩu nhi tìm
được rồi.” Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi bối rối chạy đến. Hỉ Nhi trong tay ôm tiểu Cẩu
nhi, nó cuộn mình thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, “Ăng ẳng”
ngâm khẽ, giống như thống khổ vạn phần, đã sớm không còn sức sống như trước,
đang hấp hối. Nhạc Nhi trên tay còn bưng lấy một cái chén nhỏ.

“Chuyện gì xảy ra?” Thất Nhàn
nhíu mày. Cơ Ngũ Nhiêu vừa đi, nàng liền lệnh Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi đi tìm tiểu
Cẩu nhi, tìm thì đã tìm trở về, nhưng sao lại thành cái bộ dáng này?

Hỉ Nhi gấp đến độ khóc nức nở: “Chủ
mẫu, chúng ta tại sân nhỏ phụ cận viện của ngũ tiểu thư tìm được tiểu Cẩu nhi.
Không biết như thế nào, nó vẫn là cái dạng này. Chủ mẫu, ngài nhanh cứu cứu nó.”

Nhạc Nhi cẩn thận, đem chén đưa
lên: “Chủ mẫu, đây là thứ tìm được gần tiểu Cẩu nhi.”

Thất Nhàn tiếp nhận, nhẹ ngửi,
một cổ mùi thơm hoa quế nhưỡng xông vào mũi, nhưng bên trong lại trộn thêm một
thứ gì khác nữa, ngạnh ngạnh sinh sinh đem mùi thơm hoa quế nhưỡng phủ lên càng
thêm nồng đậm. Thất Nhàn hiểu biết độc tố sao lại không biết hoa quế nhưỡng này
bên trong đã bỏ thêm cái gì.

Xem tình hình này, liền có thể
biết được, con chó nhỏ này tham ăn, bị người nào đó hạ độc.

Thất Nhàn ánh mắt âm u, thật đúng
là dám xuống tay, nữ nhân Cơ Ngũ Nhiêu kia thật đúng là xem mình không ra gì!
Chiến Sanh Ca đối với nàng ta có chỗ cần lợi dụng, không có nghĩa là Cơ Thất
Nhàn nàng có thể dễ dàng tha thứ nàng ta. Động vào đồ của nàng, nàng tự nhiên
sẽ làm cho nữ nhân kia phải trả lại!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3