Nhàn thê đương gia - Chương 037 + 038
Chương 37: Hạ đường, rời đi
Thất Nhàn vỗ vỗ tiểu Cẩu nhi: “Nhìn
ngươi còn tham ăn không, lúc này, nếm đến đau khổ rồi chứ?”
Tiểu Cẩu nhi “Ăng ẳng” hai tiếng,
đáng thương giương mắt nhìn thoáng Thất Nhàn, rồi lập tức lại rủ xuống đầu. Hơi
thở mong manh làm Thất Nhàn không đành lòng lại trách cứ nó.
Con chó nhỏ này coi như là nhặt
về cái mạng, nếu như bình thường tiểu Cẩu nhi, phỏng chừng đã sớm bị mất mạng.
Còn may, tiểu Cẩu Nhi này là khuyển lang, thân thể đặc biệt, nên năng lực chống
cự đều so với chó nhà bình thường mạnh hơn rất nhiều.
“Đi lấy chút ít đậu xanh cùng bã
đậu đến, thêm một chút nước.” Thất Nhàn phân phó nói.
Nhạc Nhi vội vàng đi chuẩn bị.
Chỉ chốc lát sau, liền bưng lấy một chậu đậu xanh nước đậu tiến đến.
Thất Nhàn tiếp nhận, nhìn về phía
tiểu Cẩu nhi: “Nhịn một chút. Có lẽ rất thống khổ, lập tức tốt lắm.”
“Chủ mẫu, đây là muốn?” Hỉ Nhi
kêu lên.
“Rửa ruột.” Thất nhàn nói.
“Chính là cái này đậu xanh cùng
ba đậu…” Cũng không phải là cái gì giải dược a. Hỉ Nhi nghi hoặc.
Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái,
nói: “Cái nào càng có màu sắc sặc sỡ thì càng là thứ càng độc, còn cái nào nhìn
qua thì dơ bẩn nhưng đó lại càng là thuốc giải hiệu nghiệm.”
Cái nha đầu này quá ngốc, cũng
nên dạy nàng những thứ này, nàng không có khả năng lúc nào đều ở bên cạnh nha
đầu này. Nguyên lai Cơ gia vẫn còn là chuyện nhỏ, hiện tại Chiến gia này càng gió
nổi mây phun. Nàng không phải vạn năng, cũng có khi sẽ không có thời gian quan
tâm cái nha đầu này. Tuy không muốn nha đầu kia làm ra chuyện kinh hãi thế tục
gì, nhưng tối thiểu nhất cũng phải có năng lực bảo vệ mình.
Hỉ Nhi cái hiểu cái không gật gật
đầu.
Thất Nhàn nhẹ mở miệng tiểu Cẩu
nhi, đem đậu xanh ba đậu trong chậu tinh tế rót vào. Hương vị khó ngửi khiến
tiểu Cẩu nhi giãy dụa. Thất Nhàn khẽ vuốt nói: “Ngoan nào.”
Tiểu Cẩu nhi làm như cảm nhận
được Thất Nhàn ôn nhu, chậm rãi trầm tĩnh lại.
Một chậu nước rốt cục tất cả đều
rót vào tiểu Cẩu nhi trong bụng.
Chỉ chốc lát sau, liền nổi lên
phản ứng.
Vài lần bài tiết, tiểu Cẩu nhi
mặc dù sắp hết cả sức lực, nhưng giữa lông mày hắc khí rốt cuộc là đánh tan.
Nghĩ đến, độc này xác nhận là đã muốn hết hơn phân nửa.
Bã đậu giúp bài tiết, đậu xanh
giúp nhẹ nhàng khoan khoái. Cũng may chỉ là độc tố rất nhỏ, nếu không, tiểu Cẩu
nhi thật sự là tánh mạng khó giữ được.
Bóng đêm như nước, phủ khắp mặt
đất.
Thất Nhàn bước ra sân nhỏ, bỗng
dưng nghe thấy được khí tức quen thuộc. Thất nhàn giương mắt, đúng là Chiến
Sanh Ca chiến đại gia.
Đang đêm, vị đại gia này đến nàng
chỗ này đảm đương môn thần làm cái gì? Thất Nhàn bĩu môi.
“Tiểu Cẩu nhi không có việc gì,
hãy bỏ qua cho Cơ Ngũ Nhiêu đi.” Chiến Sanh Ca đưa mắt nhìn thất nhàn, từng chữ
mở miệng.
Thất Nhàn cau mày, nam nhân này
sao lại biết tính toán của nàng. Hơn nữa lời nói của nam nhân này có ý tứ gì?
Không ngờ lại sợ nàng đối với bảo bối hắn bất lợi sao?
“Ta không bỏ qua thì như thế nào?”
Thất nhàn nói, mười phần khiêu khích.
Chiến Sanh Ca nhìn nàng: “Nàng ta
hiện tại không thể động.”
Cơn tức của Thất Nhàn thoáng cái “bùm”
lên. Sống hai đời, nàng thật đúng là sống chẳng ra gì. Trước kia nàng thầm nghĩ
an an ổn ổn làm Chiến gia tiểu thiếp của hắn, quản hắn khỉ gió có bao nhiêu nữ
nhân, Chiến gia hắn giết người phóng hỏa cũng không liên quan đến mình. Nhưng
Nam nhân này trăm phương ngàn kế đem nàng kéo lên vị trí chủ mẫu, đặt nàng dưới
mưa bom bão đạn, như thế rất tốt, tội là thụ lấy, ngược lại cho nàng hạn chế.
Cái gì là không thể động? Chiến
gia hắn không thể động, vậy nàng kia thoát ly khỏi Chiến gia rồi thì có thể đi.
Dù sao Cơ Ngũ Nhiêu chính chủ cũng tới, nam nhân trước mắt này vốn cũng nên là
thuộc về người ta, nàng còn ở nơi lộn xộn này làm chi a.
“Gia là thật sự bảo vệ Cơ Ngũ
Nhiêu?” Thất Nhàn trầm giọng mở miệng, mùi thuốc súng mười phần.
Chiến Sênh Ca nói: “Trên nguyên
tắc như thế.”
Thất Nhàn cười lạnh một tiếng: “Đạo
bất đồng bất tương vi mưu (không cùng mục đích thì không chung đường). Gia,
ngài vẫn là trở về nghĩ cách đem bảo bối của ngươi bảo vệ kín không kẽ hở mới
phải. Ta nơi này quá nhỏ, chứa không được tôn đại Phật như ngài.”
Nói xong, Thất Nhàn hung hăng
đóng cửa.
Chiến Sênh Ca nhíu mày. Lần này
đã là lần thứ hai hắn ăn món canh ‘đóng cửa’ của nữ nhân này. Nữ nhân này từ
sau khi lộ ra răng nanh, thật đúng là đối với hắn không khách khí. Chẳng lẽ
nàng không hiểu ôn nhu là như thế nào sao?
Nhưng ngẫm lại Thất Nhàn ngày
bình thường đối với tiểu Cẩu nhi sủng ái, Chiến Sanh Ca có thể lý giải tâm tình
của nàng.
Hắn không nghĩ giấu giếm Thất
Nhàn cái gì, nhưng là nữ nhân kia lại làm như kháng cự không muốn biết được hắn
hết thảy. Tình huống như vậy, bảo hắn phải làm sao? Hắn cũng không thể cầm bả
đao đến cổ nàng, tuy hắn thường thường làm chuyện như vậy, nhưng duy chỉ có
chuyện này, hắn hi vọng nữ nhân này có thể cam tâm tình nguyện.
Chiến Sanh Ca mắt nhìn cánh cửa
đóng chặt, xoay người rời đi. Nữ nhân này đang nổi nóng, hay là ngày mai hắn
hãy tới đi.
Trong cửa Thất Nhàn lửa giận
thiêu đốt, nam nhân này thật sự vì Cơ Ngũ Nhiêu mà làm đến mức này?!
Nếu nàng còn ở chỗ nữa thì nhất
định không có thời gian sống yên ổn, hoàn toàn đi xa ước nguyện ban đầu của
nàng, nàng còn ở lại đây làm gì? Nên đi đâu đó tiêu dao khoái hoạt mới phải,
tại địa phương chướng khí mù mịt này tức giận làm cái gì? Huống hồ tại đây cái
gì đều không phải là của nàng, ngay cả nam nhân mà bọn họ cũng phải chia nhau.
Thì liên quan gì đến nàng?
Thất Nhàn lập tức trầm tĩnh lại,
tự hỏi. Chính mình lần này đi, hẳn là phải đi đến núi cao xong dài. Tiểu Cẩu
nhi hư nhược, tất nhiên là mang không được. Hỉ Nhi nha đầu kia vẫn là trở về Cơ
gia so với tại bên người nàng tốt hơn. Nhạc Nhi vốn chính là người Chiến gia,
tự nhiên không cần lo lắng.
Thất Nhàn nhìn xem giấy trên bàn,
phất tay, ghi thành một tờ, thượng đề ba chữ... “Hạ đường thư”
Thất Nhàn quay mắt nhìn tiểu Cẩu
nhi đang ngủ say vẫn còn có thần sắc mệt mỏi, lại thấy Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi sớm
đã tắt đèn trong phòng, liền quyết tuyệt giẫm chân đi nhanh ra.
Thất Nhàn âm trầm nhìn sang cách
đó không xa chỗ ở của Cơ Ngũ Nhiêu, đi là muốn đi, nhưng là nàng sẽ không quên
hướng nữ nhân kia thu hồi một cái giá lớn.
Lúc này, trong Lẫm Ca Uyển, Chiến
Sanh Ca khóe mắt giật giật, còn đang suy nghĩ nữ nhân Thất Nhàn kia lúc nào thì
có thể nguôi giận.
Sáng sớm ngày thứ hai.
“Gia, Đình Phương Uyển báo lại,
Cơ Ngũ Nhiêu cô nương trong đêm đột nhiên phát bệnh, toàn thân khắp nơi nổi
sởi, hôn mê bất tỉnh.” Chiến Nhược Thủy cúi đầu bẩm báo. Trong nội tâm lại cũng
tò mò không thôi, bệnh của Cơ Ngũ Nhiêu này thật đúng là kỳ quái, làm hắn không
nghi ngờ cũng khó khăn.
Chiến Sanh Ca trầm ngâm hạ xuống,
nói: “Thỉnh đại phu sao?”
“Đại phu đang tại đó khám và chữa
bệnh, nhưng lại không thể giải được.” Chiến Nhược Thủy tiếp theo bẩm báo.
“Gia, gia…” Lúc này, lại nghe
ngoài môn truyền tới Hỉ Nhi khóc nức nở.
“Chuyện gì xảy ra?” Chiến Sanh Ca
giương mắt.
Chiến Nhược Thủy cũng ngạc nhiên,
nha đầu kia như thế nào chạy đến chỗ gia khóc?
Lại thấy, Cơ Nhị Tuyệt đã dẫn Hỉ
Nhi cùng Nhạc Nhi đi đến.
“Làm sao vậy?” Chiến Nhược Thủy
nhẹ hỏi.
Cơ Nhị Tuyệt sờ sờ đầu: “Ta cũng
không hiểu được. Tại bên ngoài gặp gỡ hai nàng, khóc sướt mướt, nói muốn gặp
gia, liền mang theo vào.”
“Gia… Chủ mẫu… Chủ mẫu nàng…” Hỉ
Nhi nức nở, nhất thời nói không hoàn chỉnh.
Nhạc Nhi ở một bên vịn lấy, cũng
là nức nở liên tục.
“Như thế nào?” Chiến Sanh Ca lạnh
giọng hỏi. Nữ nhân kia đã trừng Trị Cơ Ngũ Nhiêu, lúc này lại náo loạn chuyện
gì nữa?
“Chủ mẫu không thấy.” Hỉ Nhi rốt
cục nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc lên.
Một câu khiếp sợ một phòng.
Chủ mẫu như thế nào không thấy?”Chủ
mẫu có lưu lại cái gì không?” Chiến Nhược Thủy vội vàng hỏi.
“Có. Cái này.” Nhạc nhi đưa lên
thất nhàn lưu lại thư.
Chiến Nhược Thủy tiếp nhận, bỗng
nhiên chứng kiến ba chữ, khóe miệng nhịn không được run lên vài cái. Hắn nhìn
thấy gì? Hạ đường thư?
Cơ Nhị Tuyệt không giải thích
được bu lại, dĩ nhiên đọc đi ra: “Hạ đường thư.”
Đứng bên cạnh Chiến Nhược Thủy
trở mình mắt trợn trắng, nam nhân này còn có thể ngu ngốc thêm một chút nữa
không, không nhìn thấy không khí này sao?
Chiến Nhược Thủy giương mắt trộm
dò xét Chiến Sanh Ca, gia vốn là mặt âm trầm lúc này có vẻ càng thêm đen.
Khí lạnh trận trận càn quét ra.”Đọc.”
Chiến Sênh Ca âm hiểm mở miệng.
Chiến Nhược Thủy lập tức đem này
phần nghe nói là “Hưu phu thư” gì đó kín đáo đưa cho Cơ Nhị Tuyệt, nếu là nam
nhân này khơi mào, tự nhiên do hắn tiếp tục hoàn thành. Chính mình có thể chịu
không được áp lực trầm trọng của gia nha.
Cơ Nhị Tuyệt nhìn xem trang giấy
trong tay, thoáng cái hiểu được chuyện gì xảy ra, trong nội tâm đem Hồ Ly mắng
hơn một ngàn lần. Đáng tiếc dưới cái nhìn soi mói của Chiến Sanh Ca, hắn cái gì
cũng không dám làm. Chỉ phải tiếp tục đọc lên: “Thất Nhàn không phải nương tử
của quân, quân cũng không phải phu quân của Thất Nhàn. Từ đó, Thất Nhàn tự
thỉnh hạ đường. Từ nay về sau, hai người không thể chung đường, trời cao biển
rộng.”
Ngắn ngủn mấy câu, khiến nhiệt độ
trong phòng hạ lại hạ.
Cơ Nhị Tuyệt đau khổ a, chỉ trách
ánh mắt hắn không tốt, ôm cái việc đọc thư, cái kia lãnh khí có thể đừng một
mực quét về phía hắn hay không a? Hắn sắp bị đống kết thành băng!
Chiến Nhược Thủy thầm nghĩ không
tốt, chủ mẫu cùng gia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rõ ràng không rên một tiếng
đã bỏ đi. Gia không bão nổi cũng không phải là gia bọn họ đi.
Thình lình nghe “Két” một tiếng,
mấy người giương mắt, đã thấy cặp ghế bạch đàn tốt nhất tại trong tay Chiến
Sanh Ca nháy mắt thành tro.
Cơ Nhị Tuyệt miệng run run, cái
trận thế này hắn đã gặp qua. Hôm nay cái cấp bậc này có thể cùng lần kia bóp
nát chén trà là không cùng một đẳng cấp, hiện tại hắn trốn đi, còn kịp không?
Chương 38: Gặp Gỡ Sơn Tặc
Giữa ban ngày, thanh sơn lục
thủy, gió mát quất vào mặt, cành cây lây nhẹ.
Ánh nắng chiếu khắp nơi, mặc dù
là mùa đông cũng có thể cảm giác được tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Một thương đội chậm rì rì đi ở trên
sơn đạo nhỏ hẹp, mười xe ngựa chở hàng hóa tại địa phương vắng vẻ này có vẻ đặc
biệt đơn bạc. Giống như một nữ tử mặc áo trắng xen lẫn trong một đám nam nhân
cao lớn thô kệch, có vẻ đặc biệt nhỏ bé. Hoàn toàn không phù hợp với cảnh sắc.
Chỉ thấy một nữ tử khuôn mặt trẻ
con, không thể nói tuyệt sắc, cũng là người thanh tân nhã trí. Nàng ngồi ở giữa
xe ngựa, một đôi mắt to trong suốt lóe ra ánh sáng cực kỳ thích ý. Người này
không phải là Thất Nhàn vừa mới để lại “Hạ đường thư” rồi rời đi sao?
“Cô nương, ngươi một mình đi ra
người trong nhà yên tâm sao?” lão giả đánh xe Trương Bá hỏi. Hiện tại tuy nói
là thịnh thế bình an, nhưng một cô nương gia tự đi ra ngoài, rốt cuộc vẫn là
không an toàn. Tiểu cô nương này rất thanh tú, nhìn dáng dấp cũng rất đơn
thuần, một mình đứng ở trên đường đón xe. May mắn là gặp được bọn họ, nếu trên
đường gặp gỡ cái bọn buôn người, vậy làm sao bây giờ?
Thất Nhàn cười cười: “Ta không có
người thân.” Nàng nói là sự thật, nàng vốn là du hồn đến từ dị giới, đi vào thế
giới này cũng bất quá là cơ duyên xảo hợp. Cơ gia là một cái chảo lớn lộn xộn,
Tam tỷ thật lòng đối đãi tốt với nàng cũng đã vào hoàng cung lao lung kia.
Chiến gia càng không phải là chỗ dung thân của nàng, tuy nói Chiến Sênh Ca là
đối với nàng khác biệt so với người khác, nhưng nàng càng tự mình hiểu được,
nàng dựa vào cái gì muốn Chiến Sênh Ca vì nàng mà buông tha cho tất cả chứ?
Trương Bá không hỏi nữa. Hắn hoàn
toàn xuyên tạc ý tứ của Thất Nhàn. Trong nội tâm còn đang suy nghĩ, cô nương
này thật sự là đáng thương, một người lẻ loi hiu quạnh, khó trách lại đơn độc
ra đi.
Lão giả thương cảm biểu lộ khiến
trong nội tâm Thất Nhàn buồn cười, nàng cũng không muốn giải thích cái gì.
Lão giả lại mở miệng: “Cô nương
lần này đi, là muốn đến địa phương nào?”
Thất Nhàn nhìn lên trời: “Trời
cao biển rộng, đi đến chỗ nào thì tính chỗ đó a.” Nàng có thể đi chỗ nào, tự
nhiên là trời đất bao la mặc nàng du lạc.
Đang nói, một trận than âm dồn
dập nổi lên, xe ngựa phía trước đột ngột dừng lại.
Đoàn xe hộ vệ vội vàng rút vũ khí
ra, chăm chú bảo vệ hàng hóa.
Chỉ nghe đằng trước truyền đến
thanh âm thật sâu khàn khàn: “Buông hàng hóa, các ngươi có thể rời đi.”
Thất Nhàn cau mày, đã xảy ra
chuyện gì? Cướp gì đó sao?
Đã thấy lão giả bên cạnh sắc mặt
u ám, nói một tiếng: “Nguy rồi, gặp gỡ sơn tặc.”
Thất Nhàn thò đầu ra, chỉ thấy
trước đoàn xe có một loạt tảng đá lớn, chặn đường đi. Đứng ở trên tảng đá, là
một hắc y nhân, mắt trái bịt một tấm vải màu đen, khiến người có vẻ càng thêm
dữ tợn. Xa hơn nhìn lại, khắp sườn núi đều có đám người, nguyên một đám tay cầm
lưỡi dao sắc bén, bộ dạng hung thần ác sát. Thật có thể xem như là hắc đạo của
thời đại này
Thất Nhàn khóe miệng run rẩy,
những người này có chút tiền đồ hay không, nhớ năm đó nàng cũng là người trong
hắc đạo, giết người phóng hỏa cướp bóc cũng đã làm nhiều lần, nhưng kiểu giựt
tiền này thì nàng khinh thường làm. Muốn làm bá chủ tại hắc đạo, loại thủ đoạn
nhỏ này làm sao có thể chèo chống được? Không chỉ vậy, còn đem danh dự của mình
hạ thấp xuống nữa. Cảnh giới cao nhất của hắc đạo hẳn là đem thứ không hợp pháp
trở nên hợp pháp hóa, đem những thứ hắc ám gì đó đem để trên mặt bàn, đây mới
là đỉnh cao nhất của hắc đạo.
Lại nhìn bọn sơn tặc trước mắt
này, tuy khí thế đủ mạnh, nhân số cũng quá nhiều, nhưng kinh doanh như vậy
xuống, rốt cuộc vẫn là việc không có tiền đồ.
“Cô nương, mau trốn đi.” Trương
Bá gặp Thất Nhàn không chỉ không có sợ hãi, còn ngẩng đầu lên dùng sức nhìn
phía trước, không khỏi vì nàng lo lắng. Những cường đạo này cũng không phải là
người tốt, thấy một tiểu cô nương như vậy, khẳng định sẽ có ác ý.
Như là xác minh những gì Trương
Bá nghĩ, nam nhân độc nhãn long cầm đầu giương mắt đối diện Thất Nhàn. Nhìn
nhìn, nam nhân kia liền trầm giọng nói: “Nữ nhân, lưu lại!”
Thái dương của Thất Nhàn che kín
hắc tuyến, chỉa chỉa chính mình, người nam nhân kia nói là mình sao? Bộ dáng
của mình nhìn giống như chú dê non đợi làm thịt lắm sao?
Đoàn xe cùng sơn tặc giằng co căn
thẳng, không khí khẩn trương dị thường. Bọn sơn tặc này nhân số rõ ràng là gấp
mấy lần nhóm hộ vệ, nếu thực sự đánh nhau, phần thắng tuyệt đối nghiêng về một
phía. Trong đội xe lòng người bàng hoàng, thất kinh.
Đột nhiên, một tên hộ vệ cử động.
Thất Nhàn trong nội tâm nhảy dựng, cái tên hộ vệ này động trước, tuyệt đối
không phải là lựa chọn sáng suốt, cường đạo kiêng kỵ nhất là người khác không
đem lời của mình để vào mắt. Phỏng chừng trong chốc lát thì sẽ máu chảy thành
sông. Thất Nhàn âm thầm đề phòng, nếu thật đến thời khắc mấu chốt, nàng tự
nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, coi như là báo đáp hảo tâm của đoàn người này.
Nhưng là một màn tiếp theo lại
khiến cho Thất Nhàn choáng váng. Chỉ thấy hộ vệ kia vứt đại đao xuống, xoay
người liền chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thất Nhàn chỉ cảm thấy đỉnh đầu
bay qua một đám quạ đen. Tốt! Tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người
này thật cũng không đần. Nhưng là chạy trốn có phải là nhanh quá hay không. Làm
hộ vệ, tối thiểu nhất cũng phải chống cự giả vờ giả vịt một chút chứ.
Có tấm gương đầu tiên, những
người còn lại hai mặt nhìn nhau, đều bỏ xuống đao kiếm, cũng đi theo cái hộ vệ
kia bỏ đi.
Thoáng cái trong đội xe chỉ còn
lại có người đánh xe tay trói gà không chặt, tiên sinh phòng thu chi cùng với
Thất Nhàn.
Độc nhãn nam nhân tiến lên vài
bước: “Như thế nào, các ngươi còn muốn chống cự?”
Đằng trước tiên sinh phòng thu
chi thoáng cái đi xuống xe: “Không… Không…” Nói lui về sau, tè ra quần rồi chạy
đi ra ngoài. Nam nhân này khuôn mặt quá kinh khủng, nhìn xem mặt của hắn, cảm
giác tựa như gặp được ngưu đầu mã diện, có thể nào không làm cho người sợ hãi?
Những người khác cũng lập tức vứt
bỏ xe ngựa, tranh thủ thời gian chạy trối chết.
Trương Bá vụng trộm kéo kéo
thất nhàn bên cạnh, vội nói: “Thừa dịp bọn họ không chú ý, chạy mau.”
Thất Nhàn giương mắt nhìn một
chút độc nhãn long nam nhân, cau mày. Nàng đã bị trở thành con mồi, còn có thể
đi chỗ nào? Dù sao nàng cũng không có cái mục đích gì, chẳng qua là cùng nam
nhân này đi. Nàng lại không sợ nam nhân này có mục đích gì, nàng vốn là cô độc,
muốn tài không có tài, muốn sắc cũng không còn sắc. Đại khái ngoại trừ Chiến Sênh
Ca cái nam nhân diện si kia, thì cũng không còn ai có thể vừa ý tư sắc bình
thường của nàng như vậy a.
Nếu là chỗ kia thì coi như là
không sai, tội ác chồng chất, nàng đem ổ cường đạo của hắn diệt sạch, cũng coi
là làm được một chuyện tốt.
Lập tức, mỉm cười đối với lão giả
nói: “Trương Bá, ngươi không cần lo lắng cho ta. Chính ngươi đi nhanh đi.”
Trương Bá giương mắt nhìn, độc
nhãn long nam nhân hướng hắn mà đến, cũng không dám lưu lại nữa, đối với Thất
Nhàn nói: “Cô nương cẩn thận.” Liền vội vàng chạy đi.
Nam nhân Độc nhãn long tới gần
thất nhàn, thì đứng lại: “Ngươi lá gan thật lớn.”
Thất Nhàn giương mắt nhìn, chỉ
thấy nam nhân này má trái có một vết sẹo do đao lưu lại theo cái trán vạch đến
cái cằm, từng vết thẹo tròn tròn trên mặt có vẻ đặc biệt chướng mắt, chỉ nhìn
cái khuôn mặt này xác thực như là sứ giả từ địa ngục tới, khó trách sẽ đem
những người kia dọa thành như vậy.
Thất Nhàn cười cười: “Ta còn có
thể làm gì?”
Độc nhãn long nam nhân trầm ngâm
thoáng: “Tuy không đủ xinh đẹp, nhưng cho Duẫn Chi công tử ấm giường, hẳn là có
thể.” Ngược lại đối với Thất Nhàn có chút kỳ quái, đầu năm nay, nữ nhân không
bị cái khuôn mặt này của hắn làm sợ, trước mắt vị này là người thứ nhất.
Duẫn Chi công tử? Ấm giường? Thất
Nhàn khóe mắt run rẩy. Nàng thấy có loại dự cảm không may.
Nam nhân Độc nhãn long trở lại,
nhấc tay quát: “Hồi trại!”
Trên sườn núi lập tức vang lên
tiếng hô vang trời.