Nhàn thê đương gia - Chương 033 + 034

Chương 33: Chạy Bộ Rèn
Luyện Sáng Sớm

Ngày thứ hai mới phát sáng, Liên Nhu uyển liền tập trung các
phòng phu nhân. Các mặc dù cũng là buồn ngủ mông mông, nhưng rốt cuộc cũng
không dám phật ý chủ mẫu. Chuyên sủng, chuyên quyền, bá đạo như thế, nhiều năm
như vậy tại Chiến gia cũng là chỉ có một mình nàng.

Nên mỗi một người đều đem ánh mắt ngoan lệ nhìn Thất Nhàn,
tuy là mọi người trong nội tâm không phục, nhưng cũng không dám chính diện phản
kháng Thất Nhàn. Ngay cả Lãnh Tiêm Vũ cũng biết điều một chút cúi đầu chờ Thất
Nhàn lên tiếng, Liên Ngọc Điệp thì lại càng tay phải băng bó thạch cao đứng ở
một bên.

Bên trong viện dưới bóng cây, trên xích đu gỗ lim, Thất Nhàn
nhắm mắt nằm ở trên.

Nhạc Nhi khinh hô một tiếng: “Chủ mẫu, các phu nhân đều đến.”

Thất Nhàn lật thân, tiếp tục ngủ.

“Chủ mẫu, hiện tại làm sao chạy?” gương mặt Lãnh Tiêm Vũ bình
tĩnh, dùng sức đè nén cơn giận của mình.

Thất Nhàn không tình nguyện mở mắt, vì rửa bỏ danh tiếng ghen
phụ của mình, nàng cũng muốn sớm như vậy đứng lên phụng bồi những nữ nhân này,
ngủ ở chỗ sương lạnh như thế, nàng sung sướng lắm sao?

“Cứ chạy quanh nội viện Chiến gia, chạy nửa canh giờ đi.”
Thất Nhàn tùy ý phất tay một cái, “Chạy xong thì tới đây tập trung.” Không phải
là chạy bộ nha, còn muốn nàng dạy sao?

“Nửa canh giờ?!” Các nữ nhân một trận kinh hô.

Thử nghĩ xem cũng phải… đều là tiểu thư vọng môn khuê tú, cho
tới bây giờ cũng chỉ núp ở nhà mình, khuê các đại môn không ra, cổng trong
không đến, bình thời bước nhanh đi lên mấy bước đoán chừng cũng muốn thở gấp
hơn, huống chi là phải chạy trên nửa canh giờ?

Các nữ nhân hoảng sợ không dứt. Chủ mẫu thật sự là vì các
nàng sao?

“Chủ mẫu, cái này sợ rằng không thực tế!” Lãnh Tiêm Vũ sắc
mặt vừa chìm vừa trầm.

“Nga?” Thất Nhàn quét mắt một vòng xuống dưới, “Các vị phu
nhân đối với quyết định của chủ mẫu ta không hài lòng? Chủ mẫu ta liền thỏa mãn
mọi người, chạy một canh giờ là được!”

Các nữ nhân mở to mắt, không thể tin nhìn Thất Nhàn nửa nằm ở
trên xích đu. Nữ nhân này là có chủ tâm muốn giết các nàng sao?

“Còn ai có ý kiến sao?” Thất Nhàn miễn cưỡng mở miệng.

“Chủ mẫu, có thể chỉ chạy nửa canh giờ sao?” Một trận thanh
âm ôn nhu truyền đến.

Thất Nhàn giương mắt nhìn lên, hẳn là Trình Tử Y. Trình Tử Y
cũng là thật lòng đối với nàng, so với Lãnh Tiêm Vũ... thì thuận mắt nhiều.

Lập tức, Thất Nhàn mở miệng: “Vậy thì theo ý tứ của Trình phu
nhân đi. Vốn là chủ mẫu ta cũng vì suy nghĩ đến năng lực thừa nhận của thân thể
mọi người, mới chế định ra nửa canh giờ kế hoạch. Chỉ bất quá, Lãnh phu nhân
trái ngược lại không vui, không chạy một canh giờ là không thể. Phải không,
Lãnh phu nhân?” Thất nhàn nửa nghi ngờ nhìn về Lãnh Tiêm Vũ.

“Chủ mẫu, thiếp thân không có ý tứ này.” Lãnh Tiêm Vũ đã
nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không cúi đầu.

“Ừ, không có là tốt nhất. Vậy thì cứ như vậy định đi, nửa
canh giờ.” Thất Nhàn không nhịn được lần nữa phất tay, “Nhanh đi, không nên
lãng phí thời gian!” Tạm ngừng rồi lại nói: “Theo như thứ tự các phòng xếp
thành hàng ngũ. Không nên ầm ầm, rối loạn thứ tự, truyền đi làm cho người ta
chê cười chiến gia ta không có quy củ.”

Các phòng phu nhân không làm sao được, chỉ đành phải theo như
Thất Nhàn nói mà đi làm, ngoan ngoãn đứng thành hàng. Chủ mẫu điệu bộ này rõ
ràng, không theo như lời nàng nói mà làm, vậy thì chờ chạy một canh giờ đi.

Thất Nhàn tiếp tục nằm xuống, đổi lại tư thế, chuẩn bị ngủ
bù. Đột nhiên cảm giác được trong tay lông xù, mở mắt nhìn lên, một mặt của Cẩu
Nhi gần trong gang tấc, ngủ được so sánh với nàng còn muốn an nhàn hơn.

Con chó nhỏ này rất là hưởng thụ cùng Thất Nhàn nằm chết dí ở
chung một chỗ, hơn nữa mấy ngày nay, Chiến Sênh Ca luôn trước lúc ngủ đem nó
ném ra ngoài, đoạt lấy vị trí trên giường của nó. Hiện tại có cơ hội cùng Thất
Nhàn cùng nhau ngủ, nó làm sao mà bỏ qua chứ?

Thất Nhàn khóe miệng run rẩy, đây là con sói sao, không nên
để cho nàng dưỡng thành chó giữ nhà rồi! Lập tức quyết định để cho tiểu Cẩu Nhi
gia nhập vào trong đội ngũ rèn luyện.

Thất nhàn ôm lấy tiểu Cẩu Nhi, vỗ mấy cái: “Chạy bộ đi!”

Tiểu Cẩu Nhi không tình nguyện địa mở mắt nhìn nàng một cái,
tiếp tục nhắm mắt lại.

Thất Nhàn cau mày, cư nhiên bị con chó nhỏ này làm lơ. Nàng
đem tiểu Cẩu Nhi để xuống đất, vỗ nhẹ một chưởng.

Tiểu Cẩu Nhi mở mắt lần nữa, liếc nhìn bốn phía, rốt cục đứng
dậy. Không nghĩ tới nó lung lay cái đuôi, lắc lư cái mình rồi bò lên trên xích
đu, gục xuống tiếp tục ngủ.

Thất Nhàn khóe mắt nhảy nhót, con chó nhỏ này ngủ còn chọn
địa phương! Có con sói nào so sánh với con chó nhỏ này lười hơn sao?

“Hỉ Nhi, cầm hoa quế ủ!” Thất Nhàn phân phó. Xem ra chỉ có ra
một chiêu cuối cùng.

Hỉ Nhi theo lời lấy ra hoa quế ủ, rót ra chén nhỏ, đưa cho
Thất Nhàn. Thất Nhàn đem chén nhỏ treo ở trên một cây gậy trúc, lại đem cây gậy
trúc cột vào trên người tiểu Cẩu Nhi.

Quả nhiên, tiểu Cẩu Nhi động. Chỉ thấy nó duỗi dài lỗ mũi,
dùng sức hướng phía trước ngửi ngửi. Sau đó mở choàng mắt, trong mắt tràn đầy
hân hoan vui vẻ, đuổi theo hoa quế ủ trước mắt bỏ chạy đi ra ngoài.

Thất Nhàn đổ giọt mồ hôi, hoa quế ủ so sánh với chủ nhân nàng
đây thì có mị lực hơn nhiều lắm.

Cho nên, bên trong viện chiến gia xuất hiện một đội ngũ nương
tử quân ùn ùn, thở hồng hộc chạy về phía trước. Thỉnh thoảng có một hai người
rơi xuống đội ngũ, ngã ngồi trên mặt đất há mồm thở dốc làm sao cũng dậy không
nổi. Lúc này các nàng đã mất đi vẻ ung dung hoa quý, đoan trang hào phóng
thường ngày, chỉ còn lại có đầy người chật vật.

Cùng các nàng ngược lại, có con chó nhỏ luôn khoan khoái từ
các nàng bên cạnh chạy qua.

Các nữ nhân càng thêm tức giận, chủ mẫu lại làm cho các nàng
cùng một con chó chạy chung?!

Đám nô phó thấy cảnh tượng này, thì hai mặt nhìn nhau, đã
quên luôn chuyện mình muốn làm, gom lại cùng nơi nhìn xem náo nhiệt. Phải biết
rằng, nữ nhân hậu viện chiến gia cùng nhau chạy bộ cũng là trăm năm khó gặp một
sự việc, lại sẽ vì Vân Thành trà dư tửu hậu tăng thêm bao nhiêu đề tài bàn tán
mới.

Mới vừa vào cửa muốn tìm Chiến Sênh Ca hồi báo chuyện Cơ Nhị
Tuyệt tức thì bị kỳ cảnh trước mắt làm cho sợ đến sửng sốt. Các nữ nhân hậu
viện này lúc nào mà thân thiết như vậy, lại đoàn kết sáng sớm cùng đi ra chạy
bộ? Những nữ nhân này lúc nào thì đã yêu thích kiểu vận động này? Uống lộn
thuốc sao?

Hắn thọc thọc cùi chỏ vào Chiến Nhược Thủy bên cạnh: “Uy,
chuyện gì xảy ra?”

Chiến Nhược Thủy híp mắt nhìn một lúc lâu, mới hơi thâm ý
đánh giá hắn một cái, nói: “Muội muội ngươi thật không phải người bình thường!
Làm sao lại nhìn không ra ngươi có chỗ đặc biệt gì đây?” Vừa nói, liền hướng
Lẫm Ca uyển đi tới.

Cơ Nhị Tuyệt đầu đầy hắc tuyến, nói chủ mẫu thì cứ nói chủ
mẫu đi, làm sao lại kéo đến trên người hắn rồi? Con hồ ly này thực sự một ngày
mà không đả kích hắn là cảm thấy tánh mạng không có chút ý nghĩa nào sao?

Thư phòng của Chiến Sênh Ca.

“Buổi sáng hôm nay làm sao náo nhiệt như vậy?” Chiến Sênh Ca
cúi đầu hỏi, bút trong tay không có ngừng xuống.

“Hồi Gia, chủ mẫu triệu tập phu nhân các viện đang ở bên
trong viện chạy bộ.” Chiến Nhược Thủy trả lời. Thử nghĩ xem thật đúng là buồn
cười, mệt cho chủ mẫu có thể nghĩ ra được.”Gia, chủ mẫu nói, người nào chạy đến
đích đầu tiên là có thể hầu hạ Gia.” Chiến Nhược Thủy tiếp theo bẩm báo.

Tay của Chiến Sênh Ca dừng lại: “Nàng có tham gia sao?”

Chiến Nhược Thủy đáp: “Không có. Chủ mẫu nói đem cơ hội cho
các vị phu nhân.” Xem ra chủ mẫu thật là bị lời đồn đãi ghen phụ kia khiến cho
kích thích rồi.

Trong nháy mắt, bên trong phòng, áp lực thấp trận trận.

Chiến Sênh Ca không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục viết,
không lộ vẻ gì trước mặt, mặc dù nhìn không ra cái gì tâm tư, nhưng làm như so
sánh với ngày thường càng thêm trầm.

Cơ Nhị Tuyệt chỉ cảm thấy cả người rùng mình một cái, nhưng
vẫn không giải thích được, nhỏ giọng hỏi Chiến Nhược Thủy bên cạnh: “Gia sao
vậy?”

Chiến Nhược Thủy lườm hắn một cái, rõ ràng như vậy mà hắn còn
nhìn chưa ra, uổng công lớn lên có một gương mặt sáng láng, thật làm cho người
ta hoài nghi hắn cùng với chủ mẫu có phải là huynh muội hay không.

Trong lòng Chiến Nhược Thủy thì hiểu rất rõ, ngày trước hắn
liền thấy trên cánh tay Gia băng bó kỳ quái, cái gút thắt ở trên thật là khiến
người không dám khen tặng, muốn bao nhiêu phái nữ hóa liền có bấy nhiêu phái nữ
hóa. Vật như vậy xuất hiện ở trên người nam nhân như Gia, thật sự là giống như
một trò đùa dai.

Nhưng khi hắn muốn lên trước vì Chiến Sênh Ca tháo bỏ, thì
Chiến Sênh Ca chỉ nói: “Không cần.”

Hắn kinh ngạc thật lâu, sau đó mới từ chỗ Nhạc Nhi biết được,
cái đó là thành quả chủ mẫu băng cho Gia, nghe nói trên tay của chủ mẫu cũng có
giống nhau như đúc.

Gia quả là đối với chủ mẫu quan tâm, cũng không phải biết chủ
mẫu làm gì nghĩ gì, lại đưa ra biện pháp dùng sức đem Gia đẩy ra bên ngoài, Gia
có thể nào không tức giận?

Bên trong Liên Nhu uyển.

Thất Nhàn dằng dặc rảnh rỗi nằm ở xích đu, tiểu Cẩu Nhi ở
trong ngực thích ý mà ăn hoa quế ủ.

Trạng thái của các nữ nhân phía dưới so với đôi chủ và thú
sủng kia hoàn toàn ngược lại, các nàng mệt mỏi làm như muốn xụi lơ đi xuống.
Thậm chí có khá hơn chút cũng do bọn nha hoàn dắt díu lấy, nghe nói là chạy đến
một nửa là gục xuống đất không dậy nổi, cho tới bây giờ chân vẫn run run.

Thất Nhàn quét mắt một vòng mọi người: “Xem một chút mọi
người các ngươi, đều là thân thể tố chất gì? Chủ mẫu ta cho các ngươi rèn
luyện, lại còn không thích. Chỉ bằng thân thể như vậy, có thể hầu hạ tốt Gia
sao?” Dừng một chút, Thất Nhàn lại nói: “Sự thật chứng minh, quyết định của chủ
mẫu ta là chính xác. Ngày mai tiếp tục!”

Liên Ngọc Điệp không phục: “Chủ mẫu, thiếp thân thân thể rất
tốt.”

Thất Nhàn liếc nàng một cái, rốt cuộc cũng là người học qua
võ công a, thân thể quả thật so sánh với những nữ nhân tốt hơn nhiều khác, chạy
nửa canh giờ, cũng chỉ còn dư lại một mình nàng là còn đứng tốt.

Lập tức, Thất Nhàn nói: “Liên phu nhân không tệ, bất quá như
vậy vẫn không đạt tới mục đích rèn luyện. Sáng mai trở đi, Liên phu nhân, ngươi
chạy một canh giờ!”

“Ngươi...” Liên Ngọc Điệp tiến lên một bước, trợn mắt tròn
xoe, nhìn chằm chằm Thất Nhàn.

Lãnh Tiêm Vũ vội vàng kéo lại.

Thất nhàn hừ lạnh: “Liên phu nhân, có ý kiến gì không?” Nàng
không ngần ngại đem một cái tay khác của nữ nhân này đánh gảy luôn.

“Thiếp thân... Không có ý kiến.” Liên Ngọc Điệp dùng sức nắm
tay, cắn chặt răng.

“Ừ. Hôm nay Liên phu nhân biểu hiện không tệ, Gia tối nay sẽ
do Liên phu nhân hầu hạ.” Thất Nhàn tuyên bố. Thật là tiện nghi cho Liên Ngọc
Điệp nữ nhân này.

Một viện nữ nhân không thể tin nhìn về phía Thất Nhàn, Liên
Ngọc Điệp lại càng trừng thẳng mắt. Nữ nhân này, thật đúng là nguyện ý đem Gia
nhường lại?

“Làm sao, hoài nghi lời của chủ mẫu ta sao?” Thất Nhàn giọng
lảnh lót nói, “Chủ mẫu ta không rảnh nói giỡn với các ngươi. Ngược lại, những
người hôm nay tụt lại phía sau không có chạy xong cần phải chú ý, nếu là một
tháng ngày ngày như thế, vậy tiền tháng của các ngươi cũng đừng nghĩ cầm. Tốt
lắm, các ngươi trở về các viện đi.”

Nói xong thì vội vàng từ trước mắt nàng bỏ đi, nhiều nữ nhân
như vậy ở trước mắt quơ quơ, nhìn thôi cũng phiền.

Chương 34: Điệp Lan mê
tình

“Gia, chủ mẫu gọi người đến truyền lời, nói hi vọng gia đêm
nay đi Điệp Lan uyển.” Cơ Nhị Tuyệt cúi đầu bẩm báo. Trong nội tâm đã sớm đem
hồ ly Chiến Nhược Thủy mắng vài lần, việc bẩm báo này vốn chính là bổn sự của
tên hồ ly đó, hết lần này tới lần khác chính mình bị hắn đẩy vào.

Gian trá a gian trá, tên hồ ly này tuyệt đối biết rõ đây
không phải là chuyện tốt. Nhìn xem, hắn cũng đã đứng ở cạnh cửa, vẫn có thể bị
gia phát ra khí lạnh quét đến. Một trận âm hàn, làm hắn nhịn không được muốn
phát run.

Trời ạ, đây không phải là nơi có thể người ở a, khó trách tên
hồ ly đó nói cái gì cũng không chịu tiến đến. Hồ Ly chết tiệt, đi ra ngoài xong
khẳng định phải đánh cho hắn một trận, dám đâm sau lưng mình như vậy

Gia như thế nào không có phản ứng chứ? Cơ Nhị Tuyệt kỳ quái
giương mắt, lại nghe “Răng rắc” một tiếng, chén trà bằng sứ trong nháy mắt ở
trong bàn tay của Chiến Sanh Ca lừng lẫy hi sinh, biến thành nhiều mảnh nhỏ.

Cơ Nhị Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, cái trán không ngừng đổ
mồ hôi, lần đầu không có quy củ tông cửa xông ra. Hắn sợ nha, hắn sợ hắn còn ở
lại thì kết quả của mình sẽ giống chén trà này

Đêm đó, tại Điệp Lan uyển.

Liên Ngọc Điệp nhịn không được hưng phấn mà nhìn qua Chiến
Sanh Ca bên cạnh bàn. Không nghĩ tới, chủ mẫu cũng là nói lời giữ lời, thực sự
gọi gia đến trong nội viện của nàng.

Tuy nói tại hậu viện nàng cùng Lãnh Tiêm Vũ đều là trường
thiếp, nhưng mình lại không như Lãnh Tiêm Vũ biết điều hoạt bát, cũng không có
như những sủng cơ khác có dung nhan mị hoặc, cho nên tại hậu viện kỳ thật không
coi là được sủng ái. Tính toán thời gian, gia cũng có một đoạn thời gian thật
dài không có tới chỗ của nàng. Không nghĩ tới, bị chủ mẫu càn quấy, làm cho
mình nhân họa được phúc.

Nhìn bên mặt anh tuấn của Chiến Sanh Ca dưới đèn, Liên Ngọc
Điệp trong nội tâm nổi lên một hồi rung động.

“Cánh tay ngươi bị thương, trước đi nghỉ ngơi.” Chiến Sanh Ca
đột nhiên mở miệng, như trước nhàn nhạt.

Liên Ngọc Điệp trong nội tâm một hồi mừng rỡ, gia đây là quan
tâm nàng. Lập tức nhu thuận đáp: “Thiếp thân chờ gia cùng một chỗ nghỉ ngơi.”

Nói đến cánh tay, trong nội tâm nàng lại nổi lên oán hận, nữ
nhân kia rõ ràng dám đem cánh tay nàng đánh gẫy, làm cho nàng không công thừa
nhận phần này thống khổ. Phải biết rằng, nàng là con gái của đại tướng quân, từ
nhỏ đến lớn, đều không có chịu qua khuất nhục như vậy. Lập tức, quyết định muốn
đem nữ nhân kia túm xuống chủ mẫu vị.

“Gia, ngài hôm nay tới, nhất định phải làm chủ cho thiếp
thân.” Liên Ngọc Điệp ưu tư nói, “Chủ mẫu khinh người quá đáng, đầu tiên là đem
Liễu phu nhân hành hạ thành bệnh nặng, sau lại vô cớ bẻ gẫy cánh tay thiếp
thân, hôm nay, lại làm ra cái gì chạy bộ. Hậu viện cực kỳ sợ hãi, lại tiếp tục
như vậy, sợ là mỗi người đều sẽ bị chủ mẫu tra tấn đến chết. Còn thỉnh gia làm
chủ, người như vậy sao thích hợp làm chủ mẫu Chiến gia chúng ta?!”

Chiến Sanh Ca ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi nói
quá nhiều.”

A? Liên Ngọc Điệp ngạc nhiên, cảm thấy cả kinh.

“Quấy rầy ta xem xét sổ sách.” Chiến Sanh Ca nói tiếp.

Liên Ngọc Điệp lúc này mới hiểu ra, trước kia nàng còn tưởng
rằng gia che chở nữ nhân kia, nguyên lai gia là ý tứ này.

Lập tức, Liên Ngọc Điệp hoảng sợ cúi đầu: “Thiếp thân nhiều
lời.”

“Nghỉ ngơi đi thôi.” Chiến Sanh Ca cúi đầu xuống, tiếp tục
xem sổ sách.

Liên Ngọc Điệp trong nội tâm vui rạo rực, quả nhiên gia rất
quan tâm nàng. Mặc dù cực kỳ muốn đợi Chiến Sanh Ca ngủ chung, nhưng xác thực
là bởi vì buổi sáng chạy bộ mệt nhọc, cũng không lâu lắm, liền ngã xuống
giường, ngủ trước.

Dưới ánh nến, ánh mắt Chiến Sanh Ca thâm thúy.

Ngày thứ hai sáng sớm, tại Thương Nhu Uyển.

Thất Nhàn quét mắt một vòng các nữ nhân phía dưới, mặc dù đều
là mệt mỏi đầy mặt, còn lộ vẻ bất mãn, nhưng rốt cuộc cũng đã tới, ngoại trừ
một người.

“Liên phu nhân đâu?” Thất nhàn nhíu mày, mở miệng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm qua buổi tối gia thật là đi
Điệp Lan uyển, như vậy hôm nay Liên phu nhân không đến đó cũng là lẽ đương
nhiên. Chủ mẫu không phải rõ ràng hay sao, như thế nào còn hỏi?

“Liên phu nhân còn chưa tới.” Nhạc nhi tại bên tai Thất Nhàn
nhẹ giọng đáp.

Ôi! Lúc này mới là ngày hôm sau, thì nàng ta đã tự cao tự đại
rồi? Chẳng lẽ lúc trước giáo huấn còn chưa đủ, muốn nàng đem tay kia của nàng
ta đánh gãy luôn, nữ nhân kia mới có thể hiểu được sao.

Lập tức, Thất Nhàn sắc mặt nặng nề: “Đi, đi Điệp Lan uyển.
Chủ mẫu ta tự mình đi thỉnh Liên phu nhân!” Nói xong liền từ xích đu đứng dậy,
ôm tiểu Cẩu nhi sải bước mà đi.

Chúng nữ đầu đầy hắc tuyến, người chủ mẫu này thực không có
chừng mực. Hiện tại đi Điệp Lan uyển, không phải là không cho gia mặt mũi sao?

Thoáng cái, chúng nữ nhân lại là mừng thầm không thôi. Chủ
mẫu lần này đi, hẳn là sẽ cùng gia gặp mặt, dù cho gia sủng ái, cũng sẽ không
bỏ qua người đối với hắn bất kính. Chủ mẫu lúc này nhất định sẽ đụng vào họng
súng!

Nghĩ vậy, chúng nữ nhân đuổi kịp bước chân Thất Nhàn, rất
muốn xem nàng bị chê cười.

Trong Điệp Lan uyển.

Liên Ngọc Điệp trợn mắt, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân
bên gối, trong nội tâm trận trận ngọt ngào. Tuy hôm qua bởi vì chính mình ngủ
trước mà không cùng gia hoan hảo. Nhưng chỉ cần gia ở tại bên người nàng, nàng
liền vui vẻ không thôi.

Từ lần đầu nàng gặp nam nhân này, nàng liền trầm luân không
thể tự kềm chế. Dù cho biết rõ hắn đã có thê có thiếp, nàng vẫn nguyện ý gả vào
Chiến gia như trước.

Giờ phút này bọn họ, giống như nhiều cặp vợ chồng bình thường
khác. Hiện tại Liên Ngọc Điệp, lòng tràn đầy hi vọng thời gian ngừng lại tại
thời khắc này.

“Liên phu nhân!” Đang đắm chìm trong ảo tưởng ngọt ngào Liên
Ngọc Điệp bị một cái giọng nữ khó chịu làm bừng tỉnh. Nàng chẳng lẽ bị chủ mẫu
giày vò đến ám ảnh, hiện tại rõ ràng nghe được thanh âm của nữ nhân kia!

Liên Ngọc Điệp không thể tin đảo mắt, nữ nhân kia làm sao có
thể, làm sao dám tới quấy rầy giấc ngủ của gia?

Lại nghe môn “Đùng” một tiếng liền bị hung hăng đẩy ra, thanh
âm Thất Nhàn thật sự rõ ràng truyền vào: “Liên phu nhân, ngươi không đem lời
nói của chủ mẫu ta nghe vào trong tai sao? Dám không tới tham gia rèn luyện hôm
nay?!” Vừa nói, Thất Nhàn người đã đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống
Liên Ngọc Điệp.

“Ngươi…” Liên Ngọc Điệp trợn mắt há hốc mồm.

Thất Nhàn không đợi nàng nói xong, cầm lên cổ áo của nàng túm
xuống giường.

“Gia, cứu mạng a.” Liên Ngọc Điệp kêu sợ hãi.

Gia? Thất Nhàn khiêu mi. Quay đầu, giương mắt, cái nam nhân
đang từ trong chăn ngồi dậy không phải cái quái thai Chiến Sanh Ca thì còn là
ai?

Bắt gian a, nam nhân nhà nàng làm sao mà ở tại trên giường nữ
nhân khác? Thất Nhàn phản ứng đầu tiên là như thế. Sau đó liền hung hăng phun
chính mình một ngụm, nam nhân này dù thế nào cũng coi như không đến lượt mình,
bên ngoài còn có hơn hai mươi nữ nhân sắp xếp chờ cộng hưởng người nam nhân
này. Huống hồ cái hoạt động này vẫn là chính mình nói ra, xác thực lại cũng
không thể trách nam nhân này hồng hạnh xuất tường.

Trong nội tâm vị chua trong chớp mắt, liền bị Thất Nhàn thật
sâu đè ép xuống dưới.

Thất Nhàn phúc thân: “Gia.” Lễ tiết nên có tự nhiên sẽ có,
không thể làm cho những nữ nhân này lấy đó làm điều đâm chọc.

Chiến Sanh Ca nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, đứng dậy, mặc
quần áo, bước ra phòng.

Cả quá trình trận trận áp lực thấp.

Thất Nhàn cau mày. Nam nhân này lại bị cái gì nữa. Nàng cố
gắng vì hắn gia tăng tính phúc cuộc sống, vì hắn tận lực lựa chọn bạn lên
giường, vì hắn bồi dưỡng thân thể nữ nhân khỏe mạnh, hắn còn đối với nàng bày
ra loại này sắc mặt như vậy?

“Gia…” Liên Ngọc Điệp không thể tin thấp giọng hô, ngơ ngác
nhìn qua phương hướng Chiến Sanh Ca rời đi. Gia đơn giản bỏ qua cho nữ nhân này
như vậy, rõ ràng đối với hành vi quấy rầy và thô bạo của nữ nhân này hoàn toàn
như không nhìn thấy?!

“Được rồi, gia đã đi rồi.” Thất Nhàn quét mắt Liên Ngọc Điệp,
trong nội tâm cũng là tức giận trận trận, “Chuẩn bị một chút, hôm nay ngươi
không chạy một cái canh giờ không được dùng bữa!”

Liên Ngọc Điệp ngạc nhiên quay đầu: “Một cái canh giờ?!” Hôm
qua không phải là nói nửa canh giờ sao.

“Đó là trừng phạt ngươi vắng mặt.” Thất Nhàn liếc nàng một
cái.

“Ngươi…” Gia không để ý là nữ nhân này ngày càng bức người
quá đáng Liên Ngọc Điệp lửa giận mê mắt, thẳng hô, “Ta liều mạng với ngươi!”

Thất Nhàn nhìn cũng chưa từng nhìn, phất tay một cái, cánh
tay trái hoàn hảo của Liên Ngọc Điệp cũng là thoáng cái co quắp mềm nhũn ra.
Thất Nhàn bước đến trước mặt nàng ta, tay phải bóp cổ nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi
quên ta nói cái gì rồi sao? Ta chán ghét người hướng ta ra tay!” Nói xong, tới
gần mặt Liên Ngọc Điệp, thanh âm thấp đến mức không độ, “Không nên cho ta có cơ
hội giết ngươi!”

Trong mắt hung ác tuyệt lệ làm cho Liên Ngọc Điệp sợ hãi,
phảng phất giờ khắc này nàng đang ở tại địa ngục, trước mắt nàng chính là La
Sát.

Thất Nhàn hung hăng vung tay, Liên Ngọc Điệp như diều bị đứt
dây ngã xuống ở phía xa.

“Ngươi hảo hảo mà ở tại Điệp Lan uyển bế môn. Nếu có lần thứ
ba, ngươi nên biết hậu quả!” Nói xong, Thất Nhàn cũng không quay đầu lại đi ra
ngoài.

Bên ngoài Điệp Lan uyển các nữ nhân đứng vòng quanh trận trận
kinh ngạc, nguyên một đám không rõ chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là gia mặt không
biểu tình đi ra, cũng không nói gì trách phạt chủ mẫu. Một lát sau, chính là
Liên phu nhân tê tâm liệt phế kêu đau. Hiện tại, lại là chủ mẫu mặt âm trầm đi
ra. Trong lúc đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Toàn bộ ở chỗ này làm cái gì? Còn không cho ta đi chạy!”
Thất Nhàn quát. Quần tụ ở chỗ này là muốn tạo phản sao? Nàng không ngại giết
chết từng người!

Các nữ nhân sợ tới mức vội vàng xếp thành hàng.

Tiểu Cẩu nhi giống như hiểu được tâm tình ác liệt của chủ
nhân, bản thân ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3