Nhàn thê đương gia - Chương 015 + 016

Chương 15: Hóa ra là diện si

Đêm dài, Chiến Sanh Ca rốt cục
buông sổ sách xuống, Thất Nhàn ở bên cạnh rõ ràng là sắp bùng nổ.

Hơn nửa đêm hắn xem sổ sách còn
chưa tính, vì cái gì muốn tới viện của nàng? Đến viện của nàng xem sổ sách còn
chưa tính, vì cái gì nàng phải cùng hắn hầu cả đêm? Chịu đựng đến đêm khuya còn
chưa tính, vì cái gì hắn thì ngồi, mà nàng thì phải đứng, còn phải hầu hạ hắn?

Nội tâm Thất Nhàn tức giận, trong
lúc nhất thời bành trướng thật to.

Chiến Sanh Ca dường như toàn
không hiểu, phân phó: “Rửa mặt.”

Rửa mặt? Chẳng lẽ ý của hắn là
hơn nửa đêm để một cái thiếu nữ như nàng đi múc nước? Vì đêm đã khuya, nàng đã
sớm phân phó Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi đi nghỉ ngơi. Lúc này có thể điều động nhân
thủ cũng chỉ có nàng cùng đại gia trước mặt này.

Chỉ thấy đại gia này nói xong
liền ngồi ở chỗ không nhúc nhích, thực hiển nhiên không có khả năng tự mình
động thủ. Việc múc nước này tự nhiên liền rơi xuống trên người làm tiểu thiếp
Cơ Thất Nhàn.

Thất Nhàn nghiến răng nghiến lợi,
hung hăng đáp tiếng: “Vâng, tiện thiếp đi múc nước cho gia.” Bộ dạng phục tùng,
chốc lát lại miết ngọc bài khắc “25” bên hông, cơn tức trong nội tâm càng tăng
lên.

Phi! Còn tiện thiếp nữa! Đại gia
này có hai mươi lăm cái tiểu thiếp, mới là chân chính tiện gia đi!

Thất Nhàn không chỗ xì, chỉ phải
đem ngọc bài khiến người chán ghét kia làm như Chiến Sanh Ca, hung tợn xả giận,
tiện tay liền ném đi ra ngoài không một tiếng động.

Mắt Thất Nhàn đầy ý xấu bưng chậu
nước lạnh vào phòng. Muốn rửa mặt a? Đông chết hắn!

Chiến Sanh Ca thật ra không hề dị
nghị, nhưng lại rửa ráy bằng nước đá.

Lúc này mùa đông giá rét, dùng
nước lạnh giá như vậy, Thất Nhàn ở bên cạnh nhìn đều thấy lạnh run cả người.
Nam nhân này chẳng lẽ cảm giác không nhạy bén sao? Nước lạnh như vậy, mắt cũng
không chớp cái nào, sắc mặt cũng không biến một chút. Thần sắc thản nhiên,
giống như chuyện này thực bình thường.

Rửa mặt xong, Chiến Sanh Ca quay
đầu, nhìn về phía Thất Nhàn: “Phu nhân đâu?”

A? Nam nhân này có ý tứ gì? Sắc mặt Thất Nhàn nhất thời trở
nên kỳ quái: “Gia, ngài hỏi là Nhị thập ngũ phu nhân sao?”

“Ân, phu nhân đâu? Kêu nàng vào đi.” Thanh âm Chiến Sanh Ca
vẫn không có độ ấm như trước.

Yên lặng trong nháy mắt.

Khóe miệng Thất Nhàn bắt đầu run rẩy. Lúc này, nàng rốt cục
hiểu được câu Chiến Sanh Ca nói “Giống nhau” lúc trước chứa đựng ý nghĩa như
thế nào, nàng cuối cùng rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa của cái ngọc bài “25”
kia.

Không thể tin được đệ nhất nam nhân hoàng triều cư nhiên là
cái diện si!

Hắn không nhận ra mặt người làm sao có khả năng nhận ra cái
gì là xinh đẹp cái gì là xấu xí? Tự nhiên sẽ cảm thấy nàng cùng nữ nhân khác
giống nhau! Có lẽ toàn bộ hậu viện ở trong mắt hắn cũng là một dạng đi, dù sao
đều là nữ nhân. Khó trách hắn đưa cho mỗi nữ nhân một cái ngọc bài, nguyên lai
không phải dấu hiệu gia tộc gì, mà vì thuận tiện cho hắn nhận thức mà thôi.

Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ! Nam nhân này không chỉ có bệnh sạch sẽ
biến thái, không ngờ mặt tê liệt còn thêm diện si, nam nhân như vậy mà có hai
mươi mấy cái nữ nhân điên cuồng chạy đến tận đây, không biết là do thói đời này
rất biến thái hay vẫn là mình không theo kịp xu hướng của thời đại?

“Gia, tiện thiếp ở ngay tại nơi này.” Thất Nhàn thở dài, cũng
không biết nên trả lời vấn đề Chiến Sanh Ca như thế nào.

Chiến Sanh Ca lướt qua bên hông nàng, nhẹ giọng nói: “Ngọc
bài đâu?”

Thất Nhàn bĩu môi, xí! Không có ngọc bài sẽ không nhận ra
người sao? Nhưng vẫn là buông mắt, hoảng sợ: “Vừa mới lúc nãy múc nước, không
cẩn thận đã đánh mất ngọc bài. Tiện thiếp mong gia trách phạt.”

Trách phạt đi! Trách phạt đi! Chỉ cần không cần mang ngọc bài
kêu nàng làm cái gì đều được.

Chiến Sanh Ca liếc nhìn nàng một cái: “Quên đi. Ngày mai ta
gọi người đưa một cái nữa lại đây.”

Thất Nhàn trong nháy mắt oán hận lại nảy sinh, vẫn là trốn
không được vận mệnh “25” kia.

Đột nhiên, Thất Nhàn cảm giác không khí không đúng, sau khi
rửa mặt xong trình tự kế tiếp không phải là ngủ sao. Lần trước hai người gặp
mặt, chưa nói được mấy câu liền trực tiếp tiến vào chủ đề. Cũng chính là cái
đêm động phòng hoa chúc kia để lại bóng ma thật sâu cho Thất Nhàn. Dù sao có ai
mà ở đêm tân hôn của mình hôn mê ba lượt chứ?

Trong đáy lòng Thất Nhàn trực giác muốn phản kháng, nhưng
cũng không biết phải làm sao. Dù sao ở trên khía cạnh pháp luật mà nói, mình
coi như là lão bà hợp pháp của nam nhân này. Chuẩn xác mà nói, là tiểu thiếp
hợp pháp.

Chỉ thấy Chiến Sanh Ca đang cởi áo tháo thắt lưng, Thất Nhàn
cảm thấy an ủi mình, tối thiểu lần này nam nhân này không cần mình vì hắn thay
quần áo, không phải sao?

Lập tức tim đập mạnh một cái như từ cõi chết trở về, đến đây
đi, cùng lắm thì nàng lại hôn mê ba lượt!

Ngày hôm sau lúc Thất Nhàn tỉnh lại, Chiến Sanh Ca đã sớm
không thấy bóng dáng.

Kỳ thật lúc Chiến Sanh Ca đi, Thất Nhàn cũng biết. Chẳng qua
nàng không muốn nhúc nhích, Chiến Sanh Ca lúc này cũng không kêu nàng, phỏng
chừng Chiến Sanh Ca cũng hiểu được kêu nàng đứng lên cũng không có tác dụng gì,
muốn rửa mặt thì mang nước lạnh, muốn thay quần áo thì lại càng không có tay
nghề.

Thất Nhàn cũng mừng rỡ nằm ở trên giường, không cần sáng sớm
đã bị hành hạ như vậy.

Tối hôm qua, bộ dáng cái nam nhân kia vẫn giống con sói đói
như trước, quả nhiên không phụ ước vọng của mình, mình lại giống như lần trước
hoa lệ ngất đi ba lượt mới thôi!

Nhưng, nam nhân này có hai mươi lăm phòng tiểu thiếp kia mà,
không có khả năng tự mình cấm dục mới đúng. Có thể chiếu theo hai lần hắn cùng
với mình mà so ra, thật giống như là ác quỷ mới từ địa ngục đi ra, bất cứ thế
nào đều đút hắn ăn không no!

Huống hồ, nghe nói nam nhân này mỗi ngày đều sống về đêm
giống như tên của hắn, hàng đêm “Sanh ca” đi. Mặc dù không có ca múa, nhưng nữ
sắc không ngừng.

Thất Nhàn không khỏi buồn bực, nam nhân này bán mạng gieo
giống như thế, sao hậu viện lại không có một đứa nhỏ nào vậy? Cho tới bây giờ
cũng không có nghe nói qua phu nhân phòng nào có thai.

Chẳng lẽ là hắn gieo rắc nhiều, nhưng tỉ suất sống cũng không
cao? Hay là nơi này có ẩn tình gì?

Thất Nhàn bĩu môi, thật sự là cái nhà phiền toái. Nhưng mặc
kệ như thế nào, trăm ngàn lần không cần dính đến nàng!

Thất Nhàn vui vẻ ngủ, bên tai lại nghe đến thanh âm Chiến
Nhược Thủy cái quản gia hồ ly kia ở ngoài cửa: “Hỉ Nhi, đây là gia ban cho Nhị
thập ngũ phu nhân, ngươi đi bẩm báo phu nhân một chút.”

Hỉ Nhi vội vàng vào phòng: “Phu nhân, mau dậy đi. Chiến quản
gia mang đồ tới.”

Thất Nhàn không vui trợn mắt, thật đúng là đưa thứ ban cho
nàng đến đây! Tuy nói là thứ tốt, nhưng đó là bùa đòi mạng muốn mệnh của nàng
a! Thất Nhàn bất đắc dĩ, cảm thấy lạnh thêm một tầng, cọ xát một chút để Hỉ Nhi
thay xiêm y cho mình, lúc này mới ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Chiến Nhược Thủy đang lẳng lặng chờ. Thấy Thất
Nhàn đi ra, liền tiến lên đón tiếp: “Phu nhân, đây là rương châu báu gia ban
cho phu nhân.

Thất Nhàn bộ dạng phục tùng, nói: “Phiền toái Chiến quản gia.”
Rồi liếc mắt quét qua cái thùng kia một cái, lập tức khóe miệng run rẩy. Cái
thùng này cũng quá lớn đi! Tuy rằng nói là một rương châu báu, nhưng nàng nghĩ
nhiều nhất chỉ là một cái thùng lớn như tủ quần áo vậy, kết quả là cư nhiên bốn
người nâng cái thùng lớn bằng hai cái tủ quần áo. Biết là Chiến gia có tiền,
nhưng ra tay như thế này thì cũng quá xa hoa một chút đi.

Chiến Nhược Thủy nói tiếp: “Phu nhân được ban cho nhiều như
vậy ở Chiến gia là có một không hai. Nhiều năm như vậy, Nhược Thủy cũng chỉ
thấy các phu nhân đều như nhau. Nhược Thủy trước tiên ở chỗ này chúc mừng phu
nhân được gia sủng ái.”

Giọng điệu cười cười làm cho Thất Nhàn rất là khó chịu. Biết
rõ Chiến Sanh Ca hành động như vậy sẽ làm cho ngày tháng của nàng trong hậu
viện này thêm khổ sở, hắn lại còn nói thế, không phải là chế giễu thì là cái
gì?

Lập tức, Thất Nhàn lại dùng dáng điệu kinh hoàng: “Chiến quản
gia nói đùa...”

Chiến Nhược Thủy trái lại không tiếp nhận, chỉ nói: “Thưởng
hậu hĩnh như vậy Nhược Thủy vẫn chưa thấy qua. Chính là theo ý Nhược Thủy, phu
nhân hay là chọn lựa một chút trang sức tượng trưng, rồi đem cái thùng này trở
về.”

Quả thật, cái thùng này sẽ là nơi phát ra tai họa, không thể
giữ a! Thất Nhàn đang chuẩn bị trả lời.

Chỉ nghe Chiến Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong
tay áo lấy ra một khối ngọc bài sáng long lanh, đưa tới: “Đây là gia bảo Nhược
Thủy giao cho phu nhân.”

Thất Nhàn giương mắt nhìn, trong nháy mắt đã đen mặt. Chỉ
thấy trên ngọc bài có cái chữ cứng nhắc không phải “25” thì là cái gì?

Chiến Sanh Ca trí nhớ quả nhiên là tuyệt cú mèo, không chỉ
nhớ rõ mang đồ ban đưa cho nàng, lại càng không quên đưa cho nàng một cái ngọc
bài nữa.

Tên nam nhân kia, quả nhiên là sáng sớm mang đến xui xẻo cho
nàng.

Lập tức, Thất Nhàn phẫn nộ. Cái rương châu báu kia nàng muốn!
Nếu nàng không cần thì làm sao không làm thất vọng ánh mắt các nữ nhân ác độc
trong gia yến hôm qua chứ? Nàng nếu không cần làm sao không thất vọng sau này
bị các nữ nhân hậu viện mỗi ngày làm khó dễ? Làm sao mà làm thất vọng ngọc bài “25”
này?

Thất Nhàn hung hăng tiếp nhận ngọc bài, mở miệng nói:”Chiến
quản gia sao lại nói như thế? Gia ban cho đồ này nọ cho tiện thiếp làm sao có
thể trả về? Như vậy chẳng phải là đánh vào miệng gia sao?” Sau đó phân phó Hỉ
Nhi bên cạnh: “Hỉ Nhi, đi dọn dẹp chỗ, chúng ta đem đồ gia ban cho mang trưng
bày lên.” Sau đó mỗi ngày đốt nhang cúng bái!

Chiến Nhược Thủy buồn cười nhìn biểu tình biến hóa Thất Nhàn
giây lát rồi biến mất. Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này đều cảm thấy nàng rất thú
vị a!

Chương 16: Tiểu thiếp
tụ hội

Quả nhiên không ngoài dự kiến của Thất Nhàn, sân của mình rất
nhanh liền náo nhiệt. Các nữ nhân liên quan dường như đã ước hẹn trước, tốp năm
tốp ba lại đây.

Hậu viện nhiều nữ nhân như vậy, một ít không chịu sủng dựa
vào chút được sủng ái kia cũng không có bị quở tránh nặng.

Hỉ Nhi, Nhạc Nhi hai cái tiểu nha đầu bận rộn chết đi được.
Phải biết rằng, từ lúc phu nhân gả lại đây là lần đầu tiên Liên nhu uyển có
nhiều người đến cùng lúc như vậy.

Thất Nhàn đang khóc thét vì thời gian mình nhàn hạ tắm nắng
cư nhiên bị đám nữ nhân nhàm chán chiếm cứ, nàng thật hoài niệm sự lạnh lùng
thanh tĩnh của sân mình lúc trước.

Những nữ nhân này chẳng lẽ ngại gia yến lúc trước còn chưa đủ
náo nhiệt, nên ngày hôm sau chạy lại chỗ nàng đến tiến hành đại hội tiểu thiếp
sao?

Thất Nhàn mắt to đảo qua, trong phòng ước chừng gần mười cái
nữ nhân, Hậu viện Chiến gia thật không có xuất hiện tất cả. Hai cái trường
thiếp kia đại khái là khinh thường lui tới với nha đầu lừa đảo như nàng, còn có
một ít được sủng ái, có thế lực tự nhiên sẽ không đến sân của nàng. Giữa đám
người tới này có ai là thiệt tình đối với nàng đâu?

Thất Nhàn “trốn khỏi quân ngũ” ra xa tít tắm ở bên ngoài, lại
nghe bên tai một thanh âm ôn nhu vang lên: “Muội muội thật sự là có phúc khí,
gả lại đây mới có thời gian ngắn như vậy, có thể được gia sủng ái, còn được ban
cho nhiều thứ như vậy, quả thật khiến cho các tỷ tỷ hâm mộ không thôi.”

Thất Nhàn giương mắt, nói chuyện là một cái nữ tử mặc quần
lụa mỏng thân màu tím, tư sắc cũng không kém, tối thiểu so với mình thì càng
giống nữ nhân hơn. Thất Nhàn ở trong đầu cẩn thận tìm tòi tư liệu người này, cố
gắng suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết trước mắt là vị nào. Dù sao cho tới bây
giờ Thất Nhàn cũng không chú ý qua trong viện rốt cuộc có những người nào, cho
nên đến bây giờ, trong ấn tượng của nàng cũng chỉ có hai cái Lãnh, Liên trường
thiếp thôi.

Kỳ thật, nếu Thất Nhàn dùng tâm, sao có thể không nhận thức
những người này? Nói như thế nào, nàng có năng lực đã gặp qua là không quên
được.

Đột nhiên, nàng nhớ tới cái mặt khó coi của Chiến Sanh Ca
kia, cảm thấy hé mở. Hướng về bên hông nữ tử mặc đồ tím đảo qua. Ngọc bài hiện
số “13” thật to đập vào mi mắt.

Nhạc Nhi cũng là linh hoạt, nhanh chóng ở bên tai Thất Nhàn
dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói nhỏ: “Thập tam phu nhân, Trình
Tử Y.”

Thất Nhàn bị sấm đánh, thập tam phu nhân? Thập tam, thật
giống nàng đứng hàng thứ 25 hiểu được thế nào là liều mạng.

Thất Nhàn không khỏi đồng tình với thập tam phu nhân mới đến
này, kêu lên, so với hai mươi lăm này của nàng còn muốn khó nghe hơn. Lập tức
nói: “Trình tỷ tỷ nói quá lời. Là gia hiểu lầm... Muội muội... Ách... cuộc sống
túng quẫn, mới ban thưởng vài thứ.” Đại khái là như thế đi, nàng cũng lý giải
không được tâm tư của quái thai Chiến Sanh Ca kia.

“Nếu là các tỷ tỷ không chê, thì chọn chút thứ mình yêu
thích, coi như muội muội hiếu kính các tỷ tỷ.” Thất Nhàn nói tiếp. Thứ tốt chia
sẻ cùng mọi người, mới là con đường tốt nhất.

“U, muội muội khách khí, tỷ tỷ chúng ta nào dám a. Không công
không có lộc, mấy thứ này vạn vạn lần là không thể lấy.” Nữ tử mặc màu xanh lục
bên cạnh Trình Tử Y nói.

“Đúng vậy, muội muội như vậy không phải là coi thường tỷ muội
chúng ta sao?” Một nữ tử áo vàng khác mở miệng nói.

“Muội muội không phải có ý này...” Thất Nhàn chậm rãi mở
miệng. Nữ nhân này có ý gì?

“Muội muội, tỷ tỷ ở trong hậu viện này đợi so với ngươi thời
gian dài hơn, hiểu được nhiều hơn một ít quy củ so với ngươi. Không nên trách
tỷ tỷ lắm miệng, muội muội như vậy thật sự là bộc lộ tài năng quá mức, cho dù
thế nào thì những ban thưởng này cũng là nên đưa cho hai vị phu nhân Lãnh, Liên
trước mới được.” Nữ tử mặc áo vàng nói tiếp.

Bộc lộ tài năng? Nàng lộ sao? Nữ nhân này ánh mắt như thế nào
mà nhìn thấy tài năng của nàng? Chẳng lẽ nữ nhân này là tuyến mắt có tia X xạ,
có thể nhìn đến bản chất của nàng hay sao? Nàng muốn lộ ra này nọ nữ nhân này
còn có thể ở trước mặt nàng nói ba hoa hay sao?

Nữ nhân này quả nhiên là tới khiêu khích, vì bất bình cho tổn
thương của phòng trường thiếp kia mà đến đây.

Thiết! Không có sáng kiến! Nàng tiếp nhận là được.

Lập tức vẻ mặt Thất Nhàn kinh hoàng: “Tỷ tỷ, đây đều không
phải là ý của muội muội. Muội muội cũng nói qua với gia, mấy thứ này không nên
là của muội muội, hẳn là thuộc về các tỷ tỷ không nên cho muội muội, gia nói
muội muội cũng nên ăn mặc trang điểm để tôn lên các tỷ tỷ trong hậu viện mới
được.” Bộ dáng vạn phần bất đắc dĩ. Trong giọng nói có chút khổ sở, lại biểu
hiện là gia vạn phần sủng ái. Đương nhiên, lời nói dối là phải thích hợp. Khổ
sở thật ra có, nhưng sủng nịch kia thì sao có khả năng?

Nói một phen làm cho các nữ nhân liên can tái cả mặt, được
tiện nghi còn trước mặt các nàng đắc ý làm cho các nàng hận nghiến răng.

Thất Nhàn nội tâm lạnh lẽo, dám cùng nàng đấu, những nữ nhân
này có phải ngu ngốc hay không? Nàng không muốn, cũng lười xuất đầu trong hậu
viện, nhưng cũng không đại biểu nàng không năng lực xuất đầu.

Trình Tử Y gặp không khí xấu hổ, pha trò: “Các vị tỷ muội hôm
nay là tới chúc mừng Nhiêu muội muội, không chỉ nói những chuyện này. Mọi người
đều là hầu hạ gia thôi, Lãnh tỷ tỷ cũng nói, chúng ta cần ở chung hòa thuận mới
đúng.”

Thất Nhàn làm bộ như không biết: “Trình tỷ tỷ nói đến chỗ
nào, muội muội ở chung cùng các vị tỷ tỷ thật vui. Muội muội còn có rất nhiều
điều không hiểu, cần các tỷ tỷ chỉ giáo. Ở chỗ Lãnh tỷ tỷ, Liên tỷ tỷ kia, cũng
cần các vị tỷ tỷ hỗ trợ nói tốt.”

Hoàng y nữ tử hừ lạnh: “Muội muội được nuông chiều như thế,
còn có thể đem chúng ta để vào mắt sao? Ta xem, chúng ta những người này vẫn là
không cần ở trong này làm vướng mắt muội muội.” Nói xong, hừ lạnh một tiếng nói,
“Đi!” Liền dẫn nữ tử mặc áo xanh lục một hàng sáu bảy cá nhân chậm rãi ly khai.

Còn lại vài người đối mặt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa,
đứng dậy cáo từ.

Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lưu lại một mình Trình Tử Y.

Thất Nhàn làm như không rõ những nữ tử này tức giận là từ đâu
đến, vẫn bộ dáng ôn hòa, nhìn Trình Tử Y, nói: “Trình tỷ tỷ, các tỷ tỷ đó giận
muội muội sao?”

Trình Tử Y thở dài, cái đơn thuần nhất trong thiên hạ như vậy
làm thế nào sinh tồn có thể ở hậu viện này? Mở miệng nói: “Ai... Muội muội, lời
của ngươi vừa mới nói quả thật nói quá mức... Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ, nhiều
lời thì sai nhiều, tốt nhất làm ít một chút mới là con đường thoát thân.”

Thất Nhàn hiểu được, biểu hiện của mình vừa mới nãy phỏng
chừng sẽ bị đám nữ nhân kia bàn thế nào để thêm mắm thêm muối đem đến chỗ hai
cái trường thiếp đi. Kỳ thật đây đều là thứ yếu, chỉ cần Chiến Sanh Ca không
cần tiếp tục biểu hiện ra có hứng thú đối với nàng, những nữ nhân đó cũng rất
mau sẽ quên nàng, chuyện này cũng sẽ rất nhanh thành quá khứ. Chính là Trình Tử
Y trước mắt này dường như rất hảo tâm, vừa không phải là thám tử của hai cái
trường thiếp kia, cũng không phải lại là người nước chảy bèo trôi kia, cư nhiên
còn cùng nàng nói nhiều thế này thế nọ, đúng là để báo cho nàng.

Bất quá, Thất Nhàn vẫn là cảm thấy buồn cười, bộ dáng nàng
rất thuần lương sao? Dù sao ở trong mắt Trình Tử Y chính là một cái tiểu muội
muội cần bảo hộ như vậy.

Trình Tử Y đứng dậy, nói: “Ta đây cũng sẽ không quấy rầy muội
muội, muội muội nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Thất Nhàn cảm động, kêu Hỉ Nhi mang một hòm châu báu, đưa cho
Trình Tử Y. Người ta tốt với nàng, nàng cũng sẽ không đối đãi kém!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3