Nhàn thê đương gia - Chương 017 + 018

Chương 17: Hậu viện có
thai

“Phu nhân, phu nhân, phòng nhị thập tứ có hỉ!” Hỉ Nhi rối
loạn hoang mang chạy vào phòng.

“Cái gì vui?” Thất Nhàn tiện tay mở ra Nhất Hiệt Thư, không
để ý mà hỏi. Tiểu nha đầu rất thích sự ngạc nhiên.

“Có thai! Ân phu nhân có thai!” Hỉ Nhi tiếp tục ồn ào.

“Nga?” Thất Nhàn ngừng lại một chút. Chiến gia này nhiều năm
như vậy còn chưa có một đứa nhỏ, như thế nào lại khéo như vậy, cố tình là ở
ngày hôm sau mình được ban thưởng truyền ra tin tức có thai. Kỳ lạ thật, dường
như còn lộ vẻ cố ý.

Thất Nhàn khóe miệng hơi cong. Dĩ nhiên hậu viện bắt đầu
không bình tĩnh!

“Ân phu nhân phòng nhị thập tứ vào cửa so với phu nhân chỉ
sớm hơn ba tháng mà thôi, ban đầu là hoa khôi Di viên, nghe nói rất được gia
yêu thích, lúc này lại vì gia có thêm đứa nhỏ đầu tiên Hậu viện đều đồn đãi, Nhị
thập tứ phu nhân sẽ là chủ mẫu của chúng ta!” Hỉ Nhi tiếp tục líu ríu, hướng
Thất Nhàn tuyên bố chút tin tức nhỏ mình nghe được.

Thất Nhàn cười khẽ, không lên tiếng. Yêu thích? Cái mặt Chiến
Sanh Ca khó coi kia phỏng chừng đều không phận biệt ra nàng ta là ai, sao còn
nói được yêu thích chứ? Những nữ nhân này thật đúng là tự lừa mình dối người!
Nếu nữ nhân kia nghĩ rằng bằng đứa nhỏ coi như mình có thể lên chủ mẫu, thì đầu
tiên là hai cái trường thiếp sẽ không bỏ qua cho nàng! Đứa nhỏ kia có sinh ra
và sinh ra bình thường được hay không vẫn là hai việc khác nhau! Nữ nhân hậu
viện như sói lang, nếu có người ghen tị độc ác, thì cái gì đều có thể làm ra
được.

Hỉ Nhi gặp Thất Nhàn không hé răng, lập tức im lặng. Tựa hồ
phiền não suy nghĩ một trận, mới nói: “Phu nhân, ngài đừng thương tâm. Gia sẽ
không quên phu nhân.”

Thất Nhàn cười khẽ môi hoàn toàn cứng đờ. Tiểu nha đầu này
mắt bị làm sao mà chỉ nhìn thấy nàng thương tâm, tư duy này, có thể quá cường
hãn hay không? Huống hồ Ân phu nhân kia có thai, cùng nàng lại không có quan hệ
gì, nàng làm sao phải thương tâm? Nếu muốn tính, nàng phải vui mới đúng. Dù sao
là nhà chồng nàng có hậu rồi. Tuy rằng tiểu nha đầu là hảo tâm, nhưng chẳng lẽ
không biết đoán ý qua lời nói với sắc mặt sao?

Lập tức, Thất Nhàn mắt trợn trắng, biểu tình thật sự thương
tâm muốn chết: “Hỉ Nhi a, phu nhân nhà ngươi là ta thật sự khó khăn quá, khổ sở
sắp chết. Làm sao bây giờ a, Hỉ Nhi? Phu nhân nhà ngươi là ta vừa được gia yêu
thích một chút, lúc này, gia khẳng định quên ta tuốt luốt ở ngoài rồi. Ô ô, Hỉ
Nhi a, ta không muốn sống...” Nói xong, đầu Thất Nhàn quay quay, thân mình run
lên, giả khóc vài tiếng để phối hợp.

Thất Nhàn chỉ do nhàn rỗi vô sự nên trêu chọc nha đầu, hoàn
toàn là dạng chủ tử bất lương.

Chỉ thấy Hỉ Nhi nhất thời đỏ mắt: “Phu nhân, không có việc
gì. Ngài còn có Hỉ Nhi đây...”

Thất Nhàn không chịu, không buông tha nói: “Đây gọi là xuất
giá theo chồng, ta gả đến Chiến gia, thì chính là người Chiến gia. Nếu không
thể được phu quân rủ lòng thương, ta đây sống còn có ý nghĩa gì?”

Hỉ Nhi nghe thấy tim như bị đao cắt. Phu nhân nhà nàng thật
sự rất đáng thương, khi ở Cơ gia thì không được sủng ái. Vốn tưởng rằng gả đến
Lâm gia, ngày tháng của tiểu thư sẽ tốt hơn. Không nghĩ tới, ngũ tiểu thư khinh
người quá đáng như vậy, không nên đổi phu cùng tiểu thư. Tuy rằng Chiến gia
cũng là danh môn vọng tộc, nhưng lại có nhiều nữ nhân tranh thủ tình cảm như
vậy, lấy tính tình tiểu thư nhu nhược sao có thể đấu lại những người đó? Nàng
nhất định phải giúp phu nhân nhà nàng. Nếu mình không giúp nàng, thì phu nhân
phải làm sao bây giờ?

Lập tức Hỉ Nhi cắn môi, nói: “Phu nhân, Hỉ Nhi sẽ giúp ngài!”

Vẻ mặt kiên định không bỏ qua, chính là Thất Nhàn thay đổi
sắc mặt, cũng không có thấy.

Nói xong, Hỉ Nhi liền xoay người chạy đi ra ngoài.

Đợi âm thanh đi xa, Thất Nhàn mới quay người lại, trên khóe
miệng chút vụn còn sót lại của hoa quế cao, trên tay còn cầm nửa khối thừa, bỏ
vào lấp đầy miệng. Hóa ra nàng không phải run run khóc a, rõ ràng vui mừng nhấm
nháp ăn nuốt điểm tâm mà!

Nếu lúc này nàng biết vì một phen trêu chọc của mình mà khiến
Hỉ Nhi tưởng thật, hơn nữa còn vì nàng xuất đầu, vì nàng đi tìm Chiến Sanh Ca
lý luận, không biết nàng có thể vui thích như thế hay không, có thể muốn vả
miệng mình mấy cái hay không.

Nhạc Nhi cùng Hỉ Nhi lướt qua nhau, nhìn vẻ mặt Hỉ Nhi nghiêm
túc, đi rất nhanh phía trước, ngay cả mình kêu nàng cũng không lên tiếng trả
lời, rất là buồn bực, nha đầu kia sao lại như thế chứ?

Vào nhà, liền hướng Thất Nhàn hỏi.

Thất Nhàn chỉ nói: “Nữ nhân thôi, mỗi tháng luôn luôn có vài
ngày như vậy. Mặc kệ nàng ấy!”

Nhạc Nhi vẻ mặt chẳng hiểu ra sao, phu nhân nhà nàng đang nói
cái gì đây? Cái gì mà lộn xộn? Vì thế, tự động loại bỏ, nói “Phu nhân, Ân phu
nhân...”

Không đợi nàng nói xong, Thất Nhàn liền đánh gãy: “Có thai
thôi, ta biết.”

Nhạc Nhi nói tiếp: “Gia rất là cao hứng, ban cho Ân phu nhân
rất nhiều thứ.”

Cao hứng? Cái mặt than kia có thể có được biểu tình cao hứng
thì sẽ như thế nào a? Thất Nhàn bĩu môi.

Chỉ nghe Nhạc Nhi nói: “Phu nhân các phòng còn lại đều chuẩn
bị lễ chúc mừng, phu nhân, chúng cũng chuẩn bị sao?”

“Chuẩn bị! Chúng ta rút kinh nghiệm, đi theo đại bộ phận đám
đông!” Thất Nhàn nói, từ sau sự kiện gia yến nàng nhận được giáo huấn rất
thương đau kia, sau đó, khiến cho nàng không thể không làm công việc đặc thù,
là phái bọn nha đầu chuyên môn tìm hiểu tình báo hậu viện, tùy tình hình bảo
trì quan hệ chặt chẽ cùng đại chúng.

“Từ trong đống châu báu gia ban cho chọn một ít là được.”
Thất Nhàn lại phân phó. Dù sao cũng là của Chiến Sanh Ca, nàng thuận tay lấy ra
đền đáp cũng tốt lắm. Hơn nữa cho đồ của người khác thì sẽ không đau lòng.

Màn đêm buông xuống, Chiến Sanh Ca ở một ngày hoàn toàn không
thích hợp cư nhiên xuất hiện trong sân của Thất Nhàn.

Thất Nhàn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay rất bình
thường a, lộ ra ánh trăng, mà không phải là mặt trời a. Nhưng sao đại gia này
cũng giống như một mặt trời to lớn chiếu rọi sân của nàng thế?

Chuyện hôm trước nàng có thể lý giải, do mình ở trong gia yến
“nổi bật” một phen, tuy rằng cũng không phải là ý của mình, nhưng tóm lại đã
đạt tới hiệu quả hấp dẫn Chiến Sanh Ca.

Hôm nay lại là chuyện gì xảy ra? Không phải phòng hai mươi tư
kia mang thai sao? Hắn hẳn phải xuất hiện ở sân Ân phu nhân, để thăm hỏi Ân phu
nhân kia mới đúng, mà chạy đến chỗ nàng nơi này, sau đó hai người mắt to mắt
nhỏ nhìn nhau trừng trừng.

“Gia, ngài có phải đi lầm đường hay không?” Thất Nhàn rốt cục
nhịn không được, hoài nghi hỏi ra miệng.

“Gia biết đường.” Chiến Sanh Ca thản nhiên mở miệng.

Nga nga, biết hắn chính là diện si, không phải lộ si. Thất
Nhàn bĩu môi. Nhưng mà nàng muốn hỏi không phải là cái này.

“Gia, Ân phu nhân mang thai.” Thất Nhàn lại nói.

“Ta biết.” Chiến Sanh Ca đáp.

Hắn có ý tứ gì? Một câu “Ta biết” cũng nói được không mặn
không nhạt. Nhưng là hành động của hắn hoàn toàn không có thuyết minh ra hắn có
phản ứng gì sau khi biết a!

Lập tức, Thất Nhàn cũng không quẹo vào: “Gia, đêm nay ngài
hẳn là nên đi chỗ Ân phu nhân kia!”

“Gia đi chỗ nào không cần ngươi thông báo.” Chiến Sanh Ca
nhìn nàng, nói.

Thất Nhàn oán giận. Đúng! Hắn là đại gia thích đi chỗ nào thì
đi chỗ đó, đương nhiên không cần thông báo cho nàng. Nhưng, hắn có thể đừng
chạy đến chỗ nàng hay không a?

Nàng đã muốn thành cái bia cho mọi người trong hậu viện chỉ
trích, nàng cũng không muốn ngày hôm sau bị Ân phu nhân kia bắn tên lén giết
chết. Sau đó tin tức sẽ truyền ra, Cơ gia nhị thập ngũ tiểu thiếp vì tranh thủ
tình cảm trong hậu viện bị chết khi chưa được mười tám xuân xanh. Chuyện này là
sự kiện châm chọc đến cỡ nào, anh minh cả đời của nàng chẳng phải là sẽ bị hủy
bởi chuyện này sao?

Chương 18: Nhược Thủy
đến thăm

Chiến Sanh Ca chăm chú nhìn Thất Nhàn một trận, tựa hồ muốn
từ đó nhìn ra chút gì.

Làm cả người Thất Nhàn run rẩy một phen, đoán không được ý
nghĩ. Nam nhân này hôm nay rốt cuộc làm sao thế này?

Thất Nhàn bộ dạng thì phục tùng còn ở một bên trộm dò xét
Chiến Sanh Ca. Chạm đến ánh mắt thâm trầm của Chiến Sanh Ca thì lại nhanh chóng
cúi đầu, dáng điệu nhu thuận mềm mại.

Chiến Sanh Ca rốt cục mở miệng cũng: “Tuy rằng ta cảm thấy
ngươi yêu ta cũng không có gì đáng trách, cũng là điều ngươi phải làm. Nhưng
không thể lấy tánh mạng của ngươi làm tiền đặt cược, làm áp lực. Ngươi yên tâm,
về sau cho dù Nhị thập tứ có đứa nhỏ đi, ta cũng sẽ nhớ rõ ngươi, cũng sẽ
thường xuyên đến chỗ ngươi một chút.”

A? Thất Nhàn cảm thấy một trận gió lạnh. Nam nhân này rốt
cuộc bị thần kinh gì a? Cái gì mà thương hắn là chuyện phải làm? Cái gì mà tánh
mạng làm tiền đặt cược? Nàng phi thường quý trọng sinh mệnh mình a! Sao lại lấy
sinh mệnh mình ra nói giỡn? Nam nhân này có phải cảm thấy mình tốt bụng quá hay
không?

Lần đầu tiên nam nhân này nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là thần
kinh rối loạn sao?

Lập tức Thất Nhàn nói chuyện càng thêm ôn nhu: “Tiện thiếp
không rõ lời gia nói. Thỉnh gia nói rõ.”

Nhưng Chiến Sanh Ca không hề nói gì nữa, chỉ nói: “Đi ngủ đi.”

Ôi! Nam nhân này quả nhiên có vấn đề! Hôm nay buổi tối cư
nhiên không có làm việc, phải biết rằng, lần trước hắn đến là ép buộc đến quá
nửa đêm mới cho nàng ngủ. Lúc này đến lại chỉ nói đôi lời chẳng hiểu ra làm
sao. Nếu dùng cách nói này mà tính là ban thưởng, thì cũng nên thưởng cho phòng
Nhị thập tứ kia đi.

Thất Nhàn suy nghĩ thế nào cũng không ra a, trong đầu này,
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?

Bên trong màn cảnh xuân tràn đầy. Nam nhân thì cố gắng cày
cấy, còn nữ nhân lại hồ nghi đầy bụng. Thật là đồng giường cùng gối lại dị
mộng!

Ngày thứ hai, Chiến Sanh Ca vẫn như trước rất sớm đã không
thấy tăm hơi bóng dáng. Thất Nhàn ngủ thẳng đến giữa trưa mới đứng dậy ăn cơm.

Không chút ngoài ý muốn nào, là nam nhân kia vẫn dư thừa tinh
lực như vậy, Thất Nhàn thật không có tiếp tục mất mặt nữa. Đại khái là đã chậm
rãi thích ứng với hiệu suất lẫn tiết tấu cao của nam nhân kia, Thất Nhàn cư
nhiên không có hôn mê.

Lúc buổi chiều, Liên Nhu Uyển cũng nghênh đón một vị khách
không mời mà đến.

Chiến Nhược Thủy mang vẻ mặt cười cười nhìn Cơ Thất Nhàn.

Thất Nhàn chột dạ một trận. Lại là loại ánh mắt này! Hôm qua
chủ tử hắn đã chạy tới đây phát cơn thần kinh cả đêm. Tại sao, hôm nay hồ ly
quản gia này cũng học theo chủ tử hắn thế?

Mặc kệ nam nhân này, mình uống trà ngon.

Thất Nhàn nâng chén trà, tinh tế bình phẩm trà. Tuy rằng Thất
Nhàn đối với trà không hiểu nhiều lắm, nhưng quan tâm đến trà này so với hồ ly
trong bụng toàn ý xấu vẫn tốt hơn.

Chỉ nghe Chiến Nhược Thủy đột nhiên cười lên tiếng vài tiếng:
“Nhược Thủy không nghĩ tới phu nhân yêu gia sâu đậm như vậy...”

“Phốc” toàn thân, Thất Nhàn một chút cũng không nhẫn được,
nước liền phun ra ngoài thẳng tắp, hướng mặt Chiến Nhược Thủy ở phía đối diện
mà bắn tới.

Chiến Nhược Thủy đầu hơi nghiêng qua, nhanh chóng tránh sang,
một giọt nước cũng không trúng, bộ dáng vẫn tao nhã tư thái như trước.

“Cái kia... Chiến quản gia, thật sự xin lỗi...” Thất Nhàn
khóe miệng càng không ngừng run rẩy, ai làm cho hắn đột nhiên nói ra một câu
kinh khủng như vậy chứ? Hôm qua chủ tử của hắn là Đại gia kia cũng không hiểu
ra sao. Hôm nay, hắn lại không sợ hãi nói không ngớt những lời làm người ta
buồn nôn!

Chủ tử hắn tự kỷ, hắn cũng giống chủ tử hắn hay sao?

Hắn nói cái gì? Nàng Cơ Thất Nhàn yêu cái nam nhân mắc bệnh
yêu sạch sẽ biến thái diện si thêm mặt như người chết kia? Còn sâu đậm nữa? Nói
mớ đi!

Chính nàng cũng không biết mình yêu cái nam nhân kia, sao hai
chủ tớ này lại có thể khẳng định như vậy?

Huống hồ, hoàng triều này thoải mái như vậy sao? Cả ngày đem
tiếng yêu vắt bên miệng?

Lập tức, Thất Nhàn nhịn xuống da mặt run rẩy: “Xin hỏi, đại
quản gia, ngươi làm thế nào biết... Ách... Tiện thiếp... Yêu gia?” Thật sự là
nói không nên lời a!

Chiến Nhược Thủy nói: “Hôm qua, nha đầu phu nhân đi thư phòng
gia.”

Thất Nhàn cảm thấy “Lộp bộp” một chút. Hỉ Nhi! Nha đầu đầu gỗ
thần kinh kia làm cái gì?

Chiến Nhược Thủy nói tiếp: “Cái nha đầu kia cũng rất thành
thật. Tự nhiên vì phu nhân người kêu oan. Nói phu nhân không có gia sẽ không
sống được, gia chính là động lực sống sót của phu nhân. Phu nhân là thiệt tình
đối với gia, yêu gia, gia trăm ngàn lần không thể quên phu nhân...”

Tiếp theo, Thất Nhàn đã nghe không nổi nữa rồi. Chỉ nghe đầu
óc “Oanh” nổ tung một tiếng!

Sốc! Quá sốc rồi.

Nàng rốt cục có thể lý giải lời nói ngày hôm qua của đại gia
kia là ý tứ gì. Vốn nàng cũng chỉ nghĩ sống yên ổn hết quãng đời này là tốt
rồi. Không nghĩ tới nha đầu nhà nàng ngại ngày tháng của nàng quá mức yên ổn
thoải mái, không có việc gì tìm ra việc cho nàng. Hơn nữa lại trắng trợn thông
báo như vậy! Ngay cả nàng là đương sự nghe xong cũng không cầm được đổ mồ hôi,
không đành lòng nghe lại, có trời mới biết Chiến Sanh Ca nam nhân kia làm thế
nào nghe xong!

Tuy rằng nói lời này không phải của mình, nhưng là từ trong
miệng nha đầu bên người nói ra, vậy cùng mình nói không khác.

Ngày thường nhìn không ra a, nha đầu Hỉ Nhi kia cư nhiên có
thể làm ra chuyện dũng cảm như vậy, thế nhưng chạy đến thư phòng Chiến Sanh Ca
làm ầm ĩ.

Tốt! Thật sự là quá tốt!

Không chỉ làm người ta nhìn chê cười, cười là trong dự đoán,
hơn nữa về sau trong hậu viện này, nàng chờ bị người đông lạnh chết đi! Thưởng
gia yến thưởng ở phía trước, thưởng sủng ái khi phòng hai mươi tư có thai ở
phía sau.

Hảo! Tốt lắm!

Ngày tháng sống yên ổn của nàng xem như kết thúc!

Quả nhiên, Chiến Nhược Thủy tựa hồ còn ngại không đủ loạn,
đến thêm một câu: “Kỳ thật, Nhược Thủy rất bội phục phu nhân, nhiều năm như vậy
dám nói chuyện như thế đối với gia cũng chỉ có mỗi mình phu nhân. Chuyện này
hậu viện đều truyền khắp, các vị phu nhân đều thẳng khen phu nhân ngươi dũng cảm
đâu!”

Thất Nhàn đen mặt. Hậu viện tất cả đều đã biết, sao cố tình
nàng là đương sự vẫn chưa hay biết gì? Khen? Trong lòng phỏng chừng muốn đem
nàng nguyền rủa chết đi! Dũng cảm? Trời cao làm chứng, người dũng cảm kia tuyệt
đối không phải nàng! Là nha đầu nhà nàng!

Lúc này, chỉ thấy đầu sỏ gây chuyện kia cười tủm tỉm đang cầm
bình trà mới đi đến.

Thất Nhàn hung hăng nhìn Hỉ Nhi, nghiến răng nghiến lợi. Làm
cho nàng bị rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nha đầu kia thật sự là “Công
không chỉ một” a.

Hỉ Nhi cả người đánh một cái lạnh run: “Phu nhân, người xem
Hỉ Nhi làm cái gì?”

Chiến Nhược Thủy mặt đầy ý cười nói: “Phu nhân nhà ngươi vừa
biết hành vi anh dũng của ngươi hôm qua, đang cảm động đấy.”

Cảm động? Chiến Nhược Thủy này thật đúng là dám nói! Nàng cảm
động sao nàng còn như vậy cái đầu tiên nàng nghĩ là bóp chết nha đầu này a.

Hỉ Nhi nhưng vui rạo rực, có chút ngượng ngùng sờ mũi: “Phu
nhân, Hỉ Nhi làm như vậy là đương nhiên. Chỉ cần phu nhân vui vẻ là tốt rồi!”

Vui vẻ? Nàng hiện tại muốn khóc không được! Thất Nhàn thật là
khóc không ra nước mắt a. Muốn trách cứ Hỉ Nhi, người ta bất quá cũng là hảo
tâm, có thể vì Cơ Thất Nhàn nàng làm được chuyện này thật sự là rất chân thành;
nhưng cứ như vậy làm cho việc này qua đi, trong lòng nàng không cam lòng kia!
Nhà nàng nha đầu nói, làm ra chuyện, vì cái gì lại tính trên danh nghĩa của
nàng a? Không cần oan uổng người như vậy!

“Phu nhân.” Thất Nhàn rút kinh nghiệm xương máu, chỉ nghe
Chiến Nhược Thủy hô.

Thất Nhàn giương mắt, nhếch miệng: “Chiến quản gia còn có việc?”

Lúc này, Chiến Nhược Thủy nhưng thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Phu
nhân, ngài biết nhiều năm như vậy không có người nói như vậy với gia là ý nghĩa
gì sao?”

Ý nghĩa gì? Nàng làm thế nào biết! Nàng chỉ biết là lời này
từ phòng nàng chảy ra ngoài liền có nghĩa là nàng cách cái chết không xa!

Chiến Nhược Thủy vẻ mặt đầy thâm ý nhìn nàng.

Thất Nhàn nói: “Còn thỉnh quản gia nói rõ!”

Chiến Nhược Thủy thẳng tắp nhìn Thất Nhàn: “Phu nhân là người
thứ nhất nói yêu gia.” Dừng một chút, “Phu nhân nên biết đây là ý gì đi?”

Thất Nhàn chỉ cảm thấy đau đầu, người thứ nhất nói yêu? Nhiều
nữ nhân như vậy chẳng lẽ không có người nói quá chữ này với hắn?

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ai lại nói với đầu gỗ nói chữ như
vậy? Huống hồ cũng không ai dám nói với hắn đi. Cả ngày gương mặt hắn không có
chút biểu tình, nữ nhân thấy tuy rằng ái mộ cũng không dám nói cho hắn đi.

Lúc này thì xong rồi, mình cư nhiên thành người thứ nhất ăn
cua! Tuy rằng chuẩn xác mà nói, không phải chính mình! Nhưng khẳng định là,
Chiến Nhược Thủy đối với chuyện này như vậy còn thật sự tuyệt đối không phải
không có đạo lý.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3