Nhàn thê đương gia - Chương 013 + 014

Chương 13: Gia yến đầu
tiên

“Phu nhân, đêm nay gia bày gia yến, thỉnh phu nhân đến Lẫm Ca
Uyển đúng giờ.” Chiến Nhược Thủy một thân huyền y, tuy rằng mặt mang ý cười,
cũng không mất uy nghiêm của quản gia Chiến gia tinh tế đánh giá Cơ Thất Nhàn
trước mắt liều lĩnh dùng tên Cơ Ngũ Nhiêu này gả tới. Tuy rằng Cơ Thất Nhàn
dáng điệu sợ hãi phục tùng cụp mắt, nhưng từ trong đáy mắt của nàng, hiển nhiên
có một tia không kiên nhẫn chợt lóe qua.

Có ý tứ! Cơ Thất Nhàn này cũng không giống như ngoài mặt dịu
ngoan! Rõ ràng là con nhím, nhưng lại làm bộ như con thỏ! Không biết gia có
phát hiện hay không. Trong lòng Chiến Nhược Thủy buồn cười. Nữ nhân như vậy
trong cái hậu viện này thật đúng là khác thường.

Cơ Thất Nhàn đánh giá người chiếm cứ địa vị cực kỳ trọng yếu
là quản gia ở Chiến gia này. Nghe nói Chiến Sanh Ca rất tín nhiệm người này,
liền ngay cả nữ nhân hậu viện thấy hắn đều phải chào hỏi một câu.

Chỉ thấy nam nhân này khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan mặc dù
cũng không phải sâu sắc, nhưng vẻ mặt tươi cười, mí mắt thành một cái đường,
làm như ôn hòa, thực tế cũng là giả dối. Loại nam nhân này dùng loại động vật
để hình dung, chính là hồ ly. Người như vậy rất khó đối phó, coi như bị hắn
nhìn thấy một lần, sẽ bị hắn nhìn thấu trong ruột.

Từ sau đêm động phòng hoa chúc, Thất Nhàn không có tái kiến
Chiến Sanh Ca. Vốn như nàng vậy muốn dung mạo thì không có dung mạo, muốn tính
cách thì không có tính cách, còn thay mặt người gả tới cũng không được Chiến
Sanh Ca chú ý cùng sủng ái đi. Huống hồ Thất Nhàn cũng không ra khỏi sân mình,
Chiến Sanh Ca cũng không đến sân của nàng, cơ hội hai người gặp mặt cũng tự
nhiên mà thành con số không.

Thất Nhàn thật ra thực hưởng thụ những ngày như vậy. Hai
người không gặp, thì không thể làm chung gì được. Nàng mỗi ngày ở trong địa bàn
của mình ăn ăn ngủ ngủ, ngẫu nhiên trêu chọc tiểu nha đầu Hỉ Nhi, không cần làm
gì, không cần lo lắng, quả thật là thích ý tiêu sái. Tốt nhất, Chiến Sanh Ca
đem nàng quên luôn đi mới tốt.

Tự nhiên, như thế nào đột nhiên lại có cái gì gia yến? Nhiều
tiểu thiếp như vậy cùng nhau tổ chức gia yến rốt cuộc có ý tứ gì? Là làm cho
nhiều lão bà cùng nhau chiêm ngưỡng khuôn mặt của Chiến Sanh Ca sao?

Cơ Thất Nhàn suy yếu ho khan vài tiếng: “Chiến quản gia, gia
yến này có thể không tham gia được không? Tiện thiếp sợ đến lúc đó thân thể
không khoẻ, làm mất hứng thú của mọi người.”

Chiến Nhược Thủy nhìn Thất Nhàn, nữ nhân này quả nhiên có ý
tứ. Nữ nhân hậu viện này người nào không ngóng trông gia yến để có thể lưu lại
ấn tượng tốt cho gia, về gia yến ngày đó cho dù là có trọng bệnh đều cố gắng
đến trình diện. Nàng ngược lại, tự nhiên không muốn đi!

Chiến Nhược Thủy ý cười trong suốt: “Gia yến này cho tới bây
giờ không có người vắng họp, phu nhân vẫn là không cần làm khác người mới tốt.”

Thất Nhàn thở dài. Ai! Chạy trời không khỏi nắng a! Lập tức
gật đầu: “Tiện thiếp sẽ đến đúng giờ. Tạ Chiến quản gia nhắc nhở.”

Chiến Nhược Thủy cười rất thâm ý, rồi đi.

Cơ Thất Nhàn phát lạnh một trận, quả nhiên không thể ở chung
cùng với nam nhân này lâu.

Vì gia yến buổi tối, Thất Nhàn lại tốn một phen thời gian cho
chuẩn bị... trang phục càng giống suy yếu, càng không lọt vào mắt càng tốt.

Cùng giống như lần trước, Thất Nhàn đánh thật dày phấn trắng
trên mặt nàng, khiến cho Hỉ Nhi nhìn xong tưởng Bạch vô thường từ dưới địa phủ
đi ra, sợ tới mức kêu hãi hùng.

Thất Nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngạc nhiên!”

Hỉ Nhi ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: “Phu nhân, ngươi làm
gì mà đem mình biến thành như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ...”

Thất Nhàn bí hiểm nói: “Tiểu nha đầu này không hiểu gì cả?
Cái này gọi là làm mới! Nghe qua Tây Thi nắm tâm sao? Nữ tử càng yếu đuối nam
nhân mới càng yêu thương!”

Hỉ Nhi nghi hoặc nói: “Là như thế này sao?” Vẻ mặt sùng bái,
phu nhân nhà nàng hiểu thật nhiều!

Nhạc Nhi ở bên cạnh bĩu môi: “Hỉ Nhi, phu nhân trêu chọc
ngươi đó!” Sau đó chuyển hướng Cơ Thất Nhàn: “Phu nhân, Nhạc Nhi không biết cái
gì là Tây Thi bắt tâm. Nhưng khuôn mặt này của phu nhân không thể nói là yếu
đuối, lại càng không khiến người yêu thương.” Từ lúc theo Thất Nhàn một hồi,
thăm dò tính tình Thất Nhàn, lá gan Nhạc Nhi cũng lớn lên, sớm không có khép
nép giống như lúc mới gặp mặt.

Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái: “Nga? Không phải yếu đuối
đó là cái gì?” Nha đầu Nhạc Nhi kia so với Hỉ Nhi thông minh hơn nhiều lắm!

“Cương thi!” Nhạc Nhi khẽ mở đôi môi, phun ra hai chữ.

Thất Nhàn liếc mắt xem thường, cố ý làm ra vẻ thương tâm: “Nhạc
Nhi, ngươi thật sự là không biết thưởng thức! Ta đánh cược với ngươi, gia nhìn
thấy dạng này của ta, đêm nay nhất định sẽ tiến sân của ta.”

Nhạc Nhi mới không tin: “Phu nhân nếu muốn làm gia vui, nên
đem mặt lau khô rửa sạch!” Phu nhân này của nhà nàng rất là kỳ quái. Các phu
nhân khác đều hao tổn tâm cơ muốn tiếp cận gia, làm gia vui vẻ. Phu nhân nhà
nàng thì ngược lại, cả ngày chui trong tiểu viện của mình, ngay cả cơ hội gặp
gia cũng không có. Nàng xem đến sốt cả ruột. Phải biết rằng, trong hậu viện này
mỹ nữ như mây, tướng mạo bên ngoài vốn đã không chiếm được lợi thế rồi, nếu phu
nhân còn không tích cực tranh thủ, rất nhanh sẽ bị gia quên mất. Chỉ tiếc hoàng
đế không vội mà thái giám đã gấp. Phu nhân nhà nàng thật ra vẫn như trước mỗi
ngày khoan thai thoải mái với cuộc sống tạm bợ của mình.

Cơ Thất Nhàn càng cả giận: “Ta càng muốn dùng cái dạng này
kêu gia đến sân của ta. Cho đám nha đầu các ngươi nhìn một cái phu nhân các
ngươi là ta có dự kiến trước bao xa!”

Đương nhiên, chính nàng cũng không tin Chiến Sanh Ca có thể
bị bộ dáng quỷ quái này đả động. Chẳng qua là cãi nhau cùng bọn nha hoàn thôi.
Nếu Chiến Sanh Ca thấy bộ dáng này xong, mà thực đến sân của mình, thì chỉ có
thể chứng minh một việc... đó ánh mắt Chiến Sanh Ca có vấn đề. Không chỉ nói
nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng sẽ bị khuôn mặt tái nhợt đến khủng bố này dọa
đi. Cho dù là mình, nhìn đến khuôn mặt trong gương kia, cả người cũng run rẩy
ba phần.

Thất Nhàn cho Hỉ Nhi vì mình sơ một cái búi tóc cực kỳ đơn
giản, dùng một cây mộc trâm thô ráp cố định lại. Trên đầu tự nhiên không thể
hoa lệ quá mức, càng u ám mới càng không khiến người ta chú ý.

Chuẩn bị xong khuôn mặt cùng kiểu tóc, Thất Nhàn chọn đến
xiêm y. Nhất định không thể quá chú ý được. Màu trắng hoặc đen như vậy hiển
nhiên không thích hợp, màu đỏ màu xanh hay màu xanh dương lại rất chói mắt. Kết
quả, Thất Nhàn lựa chọn một bộ màu tố có hoa nhỏ màu nhạt, loại này này đặt ở
giữa một đám người lập tức sẽ bị chôn vùi. Huống chi là một đống nữ nhân trang
điểm xinh đẹp giống như bươm bướm.

Thất Nhàn vừa lòng nhìn nhìn trang phục của mình, nhìn thời
gian. Đương nhiên, là thời điểm tới gia yến cũng cần chú ý, không thể là cái
thứ nhất, cũng không thể là người cuối cùng. Đi đến lúc chính giữa, mới không
có người chú ý đến. Sau đó sẽ tìm cái góc ngồi xuống, đó mới là con đường giữ
mình đúng đắn.

Hiện tại thời gian vừa đúng, Thất Nhàn lúc này mới dẫn Hỉ Nhi
cùng Nhạc Nhi ra cửa.

Tới Lẫm Ca uyển, Thất Nhàn ngay cả lòng giết người cũng đều
có.

Đây là chuyện gì xảy ra cho nữ nhân trong phòng này? Nàng
nhưng là áp dụng đúng chuẩn thời gian để tới, hẳn là không sớm cũng không muộn
mới đúng! Nhưng mà, tất cả nữ nhân đều tích cực như vậy sao? Cư nhiên trừ bỏ
nàng ra, tất cả đều đến đông đủ! Kết quả, thật ra mình thành cái cuối cùng
trình diện, không nghĩ khiến cho người khác chú ý đều không được!

Những nữ nhân này tích cực như vậy còn chưa tính! Thế nhưng,
các nàng đều cùng nhau mặc một màu sắc quần áo sao? Hơn nữa tất cả đều là màu
trắng! Tuy rằng có thể lý giải tâm lý các nàng, chẳng qua chính là muốn phối
hợp với quần áo Chiến Sanh Ca mà thôi. Nhưng, nhưng mà, các nàng không biết là
một phòng toàn màu trắng không giống như tới tham gia gia yến, mà thật ra giống
tới tham gia lễ tang sao? Không phải là rất xui sao? Tự bản thân vốn đã mặc một
bộ xiêm y màu tối u ám đến nhưng ở một đám màu trắng thì lại có vẻ vô cùng chói
mắt!

Những nữ nhân này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cứ như vậy, Thất Nhàn ở giữa đám nữ nhân giống như châm đâm
trong ánh mắt nơm nớp lo sợ bước vào bàn tiệc, tìm cái góc xa tối, ngồi xuống.

Thất Nhàn là có khổ mà không chỗ nói a. Nàng đã đem mình biến
thành rất u ám! Không nghĩ tới những nữ nhân này càng mạnh, thống nhất trang
phục, khiến cho u ám của mình nhưng lại trở thành đặc thù. Nàng không phải cố
ý, nàng thật sự là không phải cố ý. Ngày ấy lúc thỉnh an, không phải gặp đám nữ
nhân này một cái so với một cái càng kiều diễm hơn sao? Như thế nào hôm nay
người người đều trở thành đức hạnh như vậy? Các nàng cấp đồng phục cho hậu viện
cũng không nói cho nàng a! Nếu sớm biết rằng cục diện như vậy, nàng cũng đã sớm
mặc áo trắng chạy tới, làm một phần tử trong đám nhân viên mai táng này.

Nội tâm Thất Nhàn đang hối hận a, ngày thường thực không nên
vì mưu cầu cho mình thoải mái, không tìm hiểu tình báo hậu viện. Cái này tốt
lắm, tuy là vô tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là thành cái đích cho mọi người chỉ
trích. Ngày mai, viện kia của mình chắn chắc là không thể an bình.

Chương 14: Đột nhiên
chiếu cố

Thất Nhàn đang không yên lòng ảo não hết sức, thì Chiến Sanh
Ca lập tức đến đây. Tức thời đã đem ánh mắt nữ nhân toàn viện hấp dẫn qua, tạm
thời giải cứu Thất Nhàn bị soi mói đến cả người khó chịu.

Các nữ nhân đứng lên, phúc thân: “Gia!” Quần áo đều nhịp,
động tác đều nhịp, thanh âm đều nhịp - trừ bỏ Cơ Thất Nhàn.

Chiến Sanh Ca quét mắt toàn trường, ánh mắt dừng ở trên người
Thất Nhàn, liếc mắt xem ngọc bài lộ ra trên người nàng một cái, hô thanh: “Nhị
thập ngũ Phu nhân!”

Thất Nhàn nhất thời không có phản ứng lại, nội tâm còn đang
buồn cười. Nhị thập ngũ phu nhân! Tên nổi bật như vậy, quả là có sáng tạo!

Giương mắt, đã thấy Chiến Sanh Ca thẳng tắp nhìn chằm chằm
nàng. Đột nhiên nàng nhớ lại, Nhị thập ngũ, Nhị thập ngũ, không phải là thứ vị
của mình ở trong hậu viện này sao?!

Lập tức khóe miệng run rẩy, phu nhân hai mươi lăm, cư nhiên
là kêu mình! Chiến Sanh Ca này dùng cách gọi thật sự là quá trâu bò!

Thất Nhàn sợ hãi nói: “Vâng, gia!”

Nàng quả thật thực sợ hãi a, bị hai mươi bốn đôi mắt ghen tị
ghen ghét chung quanh thẳng tắp nhìn chằm chằm, nàng có thể không sợ hãi sao?
Chiến Sanh Ca này có phải rất nhàn hay không, đột nhiên kêu mình để làm chi?

Chiến Sanh Ca nhìn nhìn Thất Nhàn: “Nhị thập ngũ Phu nhân rất
thiếu tiền sao? Sao ăn mặc như vậy? Hay là quản gia khấu trừ tiền tiêu vặt hàng
tháng của phu nhân?”

Thất Nhàn nhìn xem chính mình, xiêm y u ám, cây trâm bằng gỗ,
quả thật là bộ dáng rất đơn giản. Nhưng, chủ ý xây dựng hình ảnh của nàng cũng
không phải là để có hiệu quả như vậy a.

Lập tức, Thất Nhàn vội nói: “Không có, tiền tiêu vặt hàng
tháng đều rất bình thường. Cuộc sống của tiện thiếp... Rất là... Dư dả.” Nói
xong lời cuối cùng, thanh âm Thất Nhàn đều đang run run lên. Làm ơn, đừng nói
chuyện cùng nàng nữa. Không thấy nữ nhân đứng quanh mình kia đều muốn đem nàng
nuốt vào trong mắt sao? Chiến Sanh Ca này cũng kỳ quái, làm thế nào hôm nay lại
nói nhiều như vậy chứ?

Chiến Sanh Ca đại khái thực tình nghĩ đến cuộc sống Thất Nhàn
rất là khó khăn đi, nên phân phó Chiến Nhược Thủy bên cạnh, nói: “Ngày mai, kêu
khố phòng mang một rương châu báu cho Nhị thập ngũ phu nhân đi.”

“Dạ!” Chiến Nhược Thủy nhìn Cơ Thất Nhàn, vẫn tươi cười đầy
mặt như trước. Nhưng, lúc này con ngươi lại không chứa đựng ý cười.

Ở trong mắt Thất Nhàn, biểu tình này của Chiến Nhược Thủy
thật sự là trào phúng đến cực điểm.

“Gia, không cần...” Cơ Thất Nhàn vội vàng nói. Nàng hiện tại
ngay cả tâm muốn chết cũng đều có, Chiến Sanh Ca này là ngại nàng bị phiền toái
ít hay sao? Mình hôm nay ăn mặc “khác người” như vậy, dĩ nhiên đã làm cho nữ
nhân hậu viện bất mãn. Mà được Chiến Sanh Ca chú ý thì lại càng làm người hậu
viện tức giận. Lúc này, Chiến Sanh Ca lại thưởng cho mình một rương châu báu,
đây không phải là muốn mình bị chết mau một chút sao?

Không đợi Thất Nhàn nói xong, Chiến Sanh Ca liền đánh gãy lời
của nàng: “Đêm nay, ta đi chỗ Nhị thập ngũ phu nhân.” Giọng điệu bất chợt không
do dự, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng làm cho cả sân kinh ngạc, làm cho
Thất Nhàn lạnh thấu tim.

Các nữ nhân hậu viện lúc này hận không thể đem Thất Nhàn giết
chết để uống máu cắn thịt. Dựa vào cái gì một cái nữ nhân không tư không sắc
thậm chí có bệnh nguy kịch như vậy còn có thể được gia chú ý quan tâm? Thậm chí
còn không công mà được ban thưởng?

Thất Nhàn chỉ cảm thấy cả người vô lực, tình thế sao lại phát
triển trở thành như vậy? Không chỉ có lệch khỏi quỹ đạo của mình thiết kế, cuối
cùng lại còn phát triển về hướng mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Chú ý nàng,
ban thưởng nàng châu báu còn chưa tính, nam nhân này vừa mới nói gì đó? Hắn lại
còn nói đêm nay muốn đến sân của nàng!

Không nghĩ tới lúc trước tùy tiện nói vui đùa cùng Nhạc Nhi
cư nhiên lại thành sự thật! Nàng hiện tại hoài nghi rốt cuộc là ánh mắt nam
nhân này có vấn đề, hay là khiếu thẩm mỹ của mình xem ra ngoài sức tưởng tượng?
Chẳng lẽ bộ mặt mình giống như quỷ mới thật là mốt thịnh hành sao? Cư nhiên có
thể làm cho nam nhân từ trước tới bây giờ không quan tâm mình hồi tâm chuyển ý,
tự nguyện đến sân của nàng!

Thất Nhàn hối hận a, chính mình không tiếc hy sinh làn da để
hóa trang, cư nhiên lại đưa tới cho mình một cái “mầm tai vạ” lớn như vậy. Nàng
thật muốn vả miệng mình vài cái!

Hiện tại thì hay rồi, hôm nay lại nổi bật như vậy, không cần
nghĩ, về sau khẳng định sẽ chết rất mau! Nhất thời, trong lòng Thất Nhàn kêu
một tiếng chán nản a!

Dường như Chiến Sanh Ca cái gì cũng không cảm giác được, nói:
“Khai tiệc!”

Ăn một bữa cơm mà tất cả mọi người đều không thoải mái.

Chiến Sanh Ca vốn là người không hay nói chuyện, nên trong
phòng tiệc từ trước đến nay đều là im ắng. Nhưng, hôm nay yên lặng lại rất đáng
sợ.

Các nữ nhân gắt gao cầm chiếc đũa, gắm một đũa đồ ăn, liền
liếc mắt trừng Thất Nhàn một cái, sau đó đem đồ ăn hung hăng nhét vào miệng,
giống như nhét vào miệng không phải đồ ăn, mà là máu và thịt của Cơ Thất Nhàn.

Thất Nhàn ăn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Ở
giữa những ánh mắt của một đám nữ nhân như lang như hổ vậy, có thể bình thản
ung dung, mới là không bình thường đó?

Thất Nhàn vùi đầu, ăn cơm ngay cả đầu cũng không dám ngẩng
lên một chút, rúc mình trong góc, cũng không biết mình rốt cuộc là ăn cái gì.
Trong lòng đầy oán khí a, thật sự là đem tổ tông mười tám đời của Chiến Sanh Ca
đều ân cần hỏi thăm hết.

Nhìn lại cả bữa tiệc, chỉ có Chiến Sanh Ca là vẫn ăn ngon.
Tuy rằng hắn vẫn mang bộ dáng không có sắc thái gì như trước, tần suất nhai
nuốt đĩa rau từ đầu tới cuối cũng chưa có biến hóa qua. Chắc đây mới là trạng
thái chân thực của hắn đi.

Lúc Thất Nhàn đi theo phía sau Chiến Sanh Ca trở lại sân của
mình, Nhạc Nhi kinh ngạc vạn phần, chẳng lẽ thực bị phu nhân nhà nàng nói
trúng. Phu nhân trang điểm như vậy thật sự kêu là suy yếu, có thể khiến cho
người ta yêu thương? Nhưng sao nàng làm như thế nào cũng đều nhìn không ra được
đây? Chẳng lẽ khiếu thẩm mỹ mười mấy năm của nàng có vấn đề sao?

Nhưng thật ra Hỉ Nhi nghĩ rất đơn giản, lúc này đang sùng bái
nhìn Thất Nhàn. Phu nhân nhà nàng quả nhiên lợi hại! Tuy rằng ngày thường không
thích nhúc nhích, nhưng chỉ cần đánh phấn thoáng một cái không phải đã đem cô
gia bắt dễ như trở bàn tay sao?

Thất Nhàn nhìn thần sắc hai cái nha đầu nghi hoặc cùng sùng
bái, khóe miệng càng không ngừng run rẩy. Nàng cũng rất muốn biết đây là có
chuyện gì a.

Trong Liên nhu uyển.

Mùi đàn hương nhẹ rũ, Chiến Sanh Ca ngồi ở trước bàn cẩn thận
nhìn sổ sách trong tay, phảng phất như nhập vào cảnh giới không người.

Cơ Thất Nhàn đứng ở bên cạnh, vì Chiến Sanh Ca nhẹ lay quạt
lông.

Nam nhân này thật sự là càng xem càng có hương vị. Tuy rằng
lần đầu tiên mắt nhìn thấy, cũng không phải là loại kinh diễm, nhưng ở bên
người hắn cũng có cảm giác an toàn không hiểu được. Tuy rằng cả ngày không có
biểu tình, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lúc này đối chiếu sổ sách, thật sự là chăm chú
cực điểm.

Nghĩ đến cũng phải, nam nhân này mặc dù có một đống khuyết
điểm, nhưng khẳng định là năng lực xuất chúng, hơn nữa còn thật sự là người cẩn
thận. Bằng không làm sao hắn mới có ba mươi tuổi mà có thể sáng chế ra sự
nghiệp như thế? Phải biết rằng, trước lúc Chiến gia nổi lên, đệ nhất môn đình
hoàng triều này vẫn là Cơ gia của nàng.

Khó trách nữ nhân ở hậu viện nơi đây, cho dù biết nam nhân
này có nhiều cơ thiếp như vậy cũng muốn điên cuồng đến với nam nhân này!

Nhìn một bên mặt nam nhân này, hình dáng rõ ràng, mũi rất
thẳng, Thất Nhàn cảm thấy không khỏi động tâm. Nhưng, nam nhân vĩ đại như vậy
chủ động coi trọng bộ dáng này của mình thật sự làm cho người ta buồn bực a.
Không trách nữ nhân hậu viện này giận dỗi, ngay cả mình đều thấy thập phần khó
hiểu.

Tuy rằng nàng biết tỷ lệ Chiến Sanh Ca coi trọng mình là rất
nhỏ, Thất Nhàn vẫn là nhịn không được muốn hỏi.

“Gia!” Thất Nhàn mở miệng khẽ gọi.

“Ân.” Chiến Sanh Ca đáp, ánh mắt không rời sổ sách trong tay.

“Gia cảm thấy ta xinh đẹp như vậy sao?” Thất Nhàn hỏi.

“Giống nhau.” Chiến Sanh Ca không nhìn nàng, vẫn nhìn chằm
chằm sổ sách như trước, phun ra hai chữ.

Thất Nhàn đen mặt. Giống nhau? Cái gì tên là giống nhau? Cái
gì cùng cái gì giống nhau? Đó là một câu trả lời gì a? Hoàn toàn không giống
với nàng hỏi! Nam nhân này có phải trả lời có lệ hay không a?

Lập tức, nội tâm khó chịu, nhưng Thất Nhàn cũng không tiện
phát tác. Ai kêu hắn là đại gia đâu? Nàng chỉ là một tiểu thiếp của hắn thì có
quyền lợi gì mà giận dỗi?

Nhẫn như đặt cây đao trên đầu! Cơ Thất Nhàn nàng có thể chịu
được!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3