Nhàn thê đương gia - Chương 011 + 012

Chương 11: Bắt đầu làm thiếp cho người

Ngày hôm sau, trời vừa sáng. Cơ
Thất Nhàn liền cảm giác nam nhân bên cạnh mình ‘giương cờ’, cảm giác của nàng
cho tới bây giờ đều sâu sắc hơn với người ngoài nhiều.

Cơ Thất Nhàn bĩu môi. Nam nhân
này, thật sự là tinh lực dư thừa. Tối hôm qua ép buộc như vậy, nàng ba lượt đã
muốn hôn mê, mỗi lần tỉnh lại, vẫn thấy nam nhân này đều còn ở trên người mình
cố gắng cày cấy. Cũng không biết nam nhân này ngủ lại lúc nào. Nam nhân này
chẳng lẽ đối mỗi người đàn bà đều là như vậy sao? Dường như mấy đời chưa thấy
qua nữ nhân vậy, lại giống như sói đói nhìn thấy cừu non. Hắn không sợ kiệt sức
mà chết ở trên người nữ nhân sao?

Ghê tởm hơn là, nam nhân này sáng
nay tự nhiên còn ‘giương cờ’ như vậy. Đáng thương nàng toàn thân đau xót. Có
người nữ nhân nào có thể chịu được tra tấn như thế chứ?

Chỉ nghe thanh âm người nọ thản
nhiên như trước: “Thay quần áo!” Ra lệnh không thể phản kháng.

Thất Nhàn trợn mắt nhìn lại, quả
nhiên Chiến Sanh Ca nhìn nàng thẳng tắp. Thất Nhàn nhìn xem khắp nơi, trong
phòng không có người khác.

Khóe miệng Thất Nhàn run rẩy,
những lời này quả nhiên là nói với nàng.

Lại là thay quần áo!

Nam nhân này không đổi lời khác
được sao?

Cơ Thất Nhàn chịu đựng khắp người
không khoẻ cố gắng đứng lên, tùy tiện mặc qua áo lót. Nhẫn! Thân phận nàng hiện
tại là tiểu thiếp của hắn! Chuyện nhỏ không nhẫn thì chuyện lớn sẽ bị loạn!

Thất Nhàn đáp thuận theo: “Vâng, gia.”

Cái bàn dài bên giường không biết khi nào đã có thêm một bộ
đồ trắng nằm chỉnh tề.

Lại là màu trắng! Nam nhân này, chẳng lẽ nghiền mặc đồ trắng?

Thất Nhàn vừa vươn tay, chuẩn bị cầm lấy quần áo. Chợt nghe
bên cạnh lại là thanh âm ra lệnh thản nhiên: “Đi rửa tay ngay.”

Gì? Rửa tay ngay? Không phải kêu giúp hắn mặc quần áo sao?
Như thế nào đột nhiên lại bảo nàng đi rửa tay ngay? Thất Nhàn nghi hoặc ngẩng
đầu nhìn Chiến Sanh Ca.

Gặp Chiến Sanh Ca không ý muốn giải thích, Thất Nhàn ngầm phỉ
nhổ một ngụm, thật sự là người kỳ quái. Nhưng cũng ngoan ngoãn đi rửa sạch tay.

Đưa tay lau sạch sẽ, Thất Nhàn thật cẩn thận vì Chiến Sanh Ca
mặc xiêm y vào.

Đúng! Chính là thật cẩn thận! Nàng cũng không nghĩ tái phạm
lỗi đêm qua nữa, vạn nhất lại đem xiêm y nam nhân trước mắt này phá hỏng, không
biết hắn sẽ xé xiêm y chính mình hay vẫn là trực tiếp đem xé nàng.

Càng cẩn thận, lại càng xúc động vội vàng. Càng là xúc động
vội vàng, lại càng rối ren. Qua hồi lâu, áo trắng vẫn như trước lùng bùng suy
sụp rơi ở trên người Chiến Sanh Ca. Thật ra làm cho cả người Thất Nhàn đầy đồ
mồ hôi.

Thất Nhàn tùy ý lau mặt một cái, tiếp tục chiến đấu hăng hái
cùng áo trắng.

Lúc này, thấy Chiến Sanh Ca lui từng bước về phía sau.

Chẳng lẽ, nam nhân này rốt cục chịu không được, chuẩn bị tự
mình mặc quần áo? Thất Nhàn buồn bực ngẩng đầu. Đã thấy Chiến Sanh Ca cư nhiên
bắt đầu cởi hết xiêm y. Sau đó, thuận tay đem xiêm y kia ném đi. Trên mặt tuy
rằng không có biểu tình gì, nhưng trong mắt cũng là chán ghét thật sâu.

Đúng! Chính là chán ghét rõ ràng!

Nam nhân này có ý tứ gì? Thất Nhàn rất là khó hiểu. Nàng nâng
tay mình lên, chẳng lẽ trên tay mình có bệnh độc sao?

Chỉ nghe nam nhân thản nhiên hô một tiếng: “Lấy bộ xiêm y
đến!”

Ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn trả lời.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn cầm bộ đồ mới tiến vào.

Thất Nhàn vừa thấy, bộ mặt không khỏi lại rút một chút, cư
nhiên vẫn là màu trắng.

Nghiện mặc xiêm y màu trắng... trước khi thay quần áo cần
phải rửa tay ngay - mình dùng tay lau mồ hôi chạm vào xiêm y hắn, xiêm y kia
lập tức liền bị để qua một bên. Đem hết tất cả liên hệ lại, Thất Nhàn xem như
hiểu được. Nam nhân này cư nhiên có, hơn nữa là cực kỳ đến nỗi trở thành nghiện
sạch sẽ đến biến thái!

Đều nói những người nghiện mặc đồ trắng có chút đam mê kỳ
quái, quả nhiên không giả.

Chiến Sanh Ca đại khái là lĩnh giáo kỹ xảo thay quần áo cao
siêu của Thất Nhàn, dĩ nhiên buông tha cho ý tưởng để cho nàng vì mình thay
quần áo. Trực tiếp sai khiến nha hoàn kia làm.

Khéo tay như con thoi xuyên, chỉ một lúc, quần áo hàng ngày
ngay ngắm mặc ở trên người Chiến Sanh Ca.

Chiến Sanh Ca nhấc chân muốn ra khỏi phòng.

Cơ Thất Nhàn thuận theo cung đưa. Trong lòng lại kêu gào, đi
nhanh đi, đi nhanh đi, làm cho nàng ngủ bù.

Chiến Sanh Ca dường như là nhớ tới cái gì đó, dừng bước, xoay
người, trong lòng lấy ra một vật, đưa cho Cơ Thất Nhàn. “Về sau đeo nó.” Thanh
âm hắn vẫn thản nhiên như không.

Cơ Thất Nhàn nhận lấy, mắt to đảo qua, là cái ngọc bài, lập
tức làm ra vẻ vui sướng, phúc thân: “Tạ gia ban cho.”

Chiến Sanh Ca gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Cơ Thất Nhàn cẩn thận nhìn lên ngọc bài kia, lập tức oán giận
dâng lên. Chỉ thấy ngọc bài kia rõ ràng một cái chữ “25” thật to đập vào mi
mắt. Đó là một... Con số gì a?

Lập tức tiện tay đem ngọc bài ném, mình lại nằm ngã xuống
giường.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe bên tai truyền đến âm thanh
líu ríu ồn ào, không phải con chim se sẻ Hỉ Nhi kia thì là ai?

“Tiểu thư, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.”

Không có nghe đến. Nàng không có nghe đến.

“Tiểu thư, mặt trời đã lên rất cao.”

Đã chết. Nàng đã chết. Không cần kêu.

“Tiểu thư, hôm nay còn phải đi chỗ trường thiếp thỉnh an. Đi
chậm sẽ không tốt!”

Đúng rồi, hôm nay nàng còn phải đi chỗ nữ nhân có uy quyền
cao nhất trong hậu viện thỉnh an. Nhưng vì sao lại là trường thiếp? Nói như
vậy, không phải chủ mẫu sao?

Cơ Thất Nhàn bất đắc dĩ trợn mắt. Chỉ thấy Hỉ Nhi kia bày ra
khuôn mặt còn trẻ con nhỏ nhắn thật to ở trước mắt nàng, kinh hỉ nói: “Tiểu
thư, ngài tỉnh rồi, Hỉ Nhi gọi người đã lâu.”

Đúng, đúng, gọi hồn kêu rất lâu a. Cơ Thất Nhàn trở mình xem
thường, phun ra hai chữ: “Thay quần áo.” Vừa nói câu này khiến cho nàng nghĩ
đến cái đại thúc quái dị nghiện sạch sẽ kia.

Cơ Thất Nhàn ngồi dậy, thế này mới phát hiện cách đó không xa
còn một nha hoàn đứng, bộ dáng mười lăm mười sáu, thanh tú nhu thuận. Chỉ thấy
nàng trong suốt phúc thân nói: “Nhạc Nhi tham kiến phu nhân! Chiến quản gia
phân công nô tỳ đến chỗ này của phu nhân. Về sau phu nhân có chuyện gì, liền
phân phó nô tỳ đi làm.”

Nga nga, còn phân cho nàng một cái nha hoàn, đãi ngộ không
tệ. Cơ Thất Nhàn an ủi mình. Vừa lúc có thể từ chỗ nàng hiểu biết một ít chuyện
tình trong phủ này.

Lập tức, thừa dịp Hỉ Nhi trang điểm cho mình trong lúc đó,
Thất Nhàn hướng Nhạc Nhi hỏi một ít tin tức hậu viện.

Thì ra Chiến Sanh Ca này mặc dù có rất nhiều cơ thiếp, nhưng
không có chính thê. Trước kia cũng từng có một cái, sau lại nghe nói sinh bệnh,
tuổi còn trẻ liền hương tiêu ngọc vẫn.

Cơ Thất Nhàn nghe đến đó, nhớ tới hôm qua Chiến Sanh Ca kia
không được vui vẻ, cảm thấy oán thầm, nữ nhân này phỏng chừng là bị cái nam
nhân quái dị kia ép buộc đến chết.

Sau đó vị trí chủ mẫu thật ra vẫn để không, cũng không phải
Chiến Sanh Ca đối với chủ mẫu tiền nhiệm vẫn còn nhớ thương, không muốn cưới
chính thê lần nữa. Hoàn toàn là vì trong hậu viện có hai nữ nhân gia thế rất
mạnh, Chiến Sanh Ca lập người nào cũng không được.

Hai nữ nhân kia một cái là nữ nhi tả tướng trong triều, một
cái là nữ nhi trấn quốc đại tướng quân trong triều, một văn một võ, thế lực
tương đương, thật ra ai cũng không nhường cho ai. Bởi vậy nữ nhân hậu viện cũng
tự động hình thành hai phái, đều tự dựa vào danh nghĩa hai nữ nhân này.

Bởi vậy, vị trí Chiến gia chủ mẫu vẫn để không. Chiến gia hậu
viện lại tôn hai nữ nhân kia, bằng một cái danh từ mới - trường thiếp.

Cơ Thất Nhàn hoàn toàn bị này hai chữ này đánh bại. Trường
thiếp, không phải cũng là thiếp sao?

Cơ Thất Nhàn hoàn toàn có thể lý giải dụng ý của Chiến Sanh
Ca khi không tôn chính thê. Cái gọi là chiến tranh hậu viện có thể sánh bằng
chiến trường chân chính có khi còn muốn lợi hại hơn. Một cái chuẩn bị không
tốt, làm cho hậu viện cháy, đó mới là xảy ra chuyện lớn.

Trang điểm xong, Cơ Thất Nhàn nhìn mình trong gương, khuôn
mặt mượt mà, đỏ bừng, nhưng thật ra trắng nõn. Lập tức kêu Hỉ Nhi mang bột nước
tới, mạnh mẽ bôi một lớp phấn trắng thật dày trên mặt mình. Thẳng đến lúc khuôn
mặt hồng nhuận trở nên tái nhợt, lúc này mới vừa lòng ngừng tay.

Hỉ Nhi kêu sợ hãi: “Tiểu thư, ngài làm cái gì?”

Cơ Thất Nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Hỉ Nhi, không thể
kêu tiểu thư. Phải kêu phu nhân, biết không?”

Lập gia đình còn có chỗ tốt như vậy, rốt cục có thể thoát
khỏi xưng hô “Tiểu thư” quái dị này, nó làm nàng chịu đựng lâu rồi.

Hỉ Nhi thở nhẹ thấp đầu lưỡi, nói: “Vâng, phu nhân. Nhưng,
phu nhân, ngài làm cái gì vậy a?”

Cơ Thất Nhàn thở nhẹ hai chữ: “Sát phấn.”

Hỉ Nhi dáng điệu mơ hồ. Sát phấn là sát như thế này sao?

Cơ Thất Nhàn không quản vẻ mặt mơ hồ của Hỉ Nhi, đứng lên,
định đi ra cửa thỉnh an.

Chỉ nghe một tiếng “Phu nhân!” Nhạc Nhi bên cạnh gọi lại
nàng.

Cơ Thất Nhàn xoay người, chỉ thấy trong tay Nhạc Nhi cầm ngọc
bài mà lúc trước nàng tùy tay ném ra.

“Phu nhân đã quên đeo ngọc bài.” Nhạc Nhi nói.

Cơ Thất Nhàn đen mặt. Chẳng lẽ muốn cho nàng đeo cái bài tử “25”
này đi lại khắp nơi sao? Lập tức xua tay lắc đầu: “Không cần!” Thứ đồ kiên
quyết không cần mang trên người!

“Gia phân phó, mỗi vị phu nhân đều có ngọc bài gia ban cho,
phải đeo.” Nhạc Nhi nói như vậy.

Cơ Thất Nhàn hung hăng nhìn chằm chằm ngọc bài trong tay Nhạc
Nhi, giống như ngọc bài này chính là nam nhân biến thái kia, hận không thể đem
hắn một ngụm cắn chết. Có bệnh nghiền sạch sẽ còn chưa tính, lại còn dùng ánh
mắt khiến nàng cảm thấy dường như nàng mang theo bệnh độc? Làm cho nàng đeo
ngọc bài còn chưa tính, nhưng vì cái gì cho nàng một con số khiến cho người ta
muốn giết người như vậy?

Quên đi quên đi. Cơ Thất Nhàn bắt đầu dùng phương pháp thắng
lợi tinh thần thôi miên mình. Dù sao mình làm “Tiểu thư” cũng đã lâu như vậy,
không cần làm thứ “25”.

Lập tức, cắn răng, dậm chân một cái, để cho Nhạc Nhi đem ngọc
bài treo trên lưng.

Chương 12: Hậu viện rối
loạn

Lúc Cơ Thất Nhàn tới Đình Phương Uyển, thì bị khung cảnh nữ
nhân đầy khắp phòng này hù dọa. Không phải nói chỉ có hai cái trường thiếp sao?
Nhưng trong vườn này nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp như vậy cuối cùng là
chuyện gì xảy ra?

Kỳ thật cũng không thể trách nữ nhân hậu viện này đánh trống
khua chiêng lớn như vậy, dù sao sắc đẹp của Cơ Ngũ Nhiêu ở hoàng triều cũng rất
có danh tiếng. Nữ nhân như vậy gả đến trong hậu viện này, có thể làm cho đám nữ
nhân này không căng thẳng một chút hay sao? Các nàng thật ra người người đều
muốn nhìn xem rốt cuộc mỹ mạo như thế nào, có thể uy hiếp đến các nàng hay
không.

Cơ Thất Nhàn mắt to đảo qua, khóe miệng không khỏi run rẩy
một chút. Lúc này mới sáng tỏ số “25” trên ngọc bài kia rốt cuộc là có ý nghĩa
như thế nào. Không phải ngồi trong phòng này ngồi vừa vặn có 24 nữ nhân sao?
Hơn nữa thêm mình, đúng là 25 cái! Nguyên lai mình là tiểu thiếp phòng thứ 25
của Chiến gia a!

Chiến Sanh Ca thật đúng là không sợ làm mình mệt mỏi chết! 25
cái! Hơn Cơ lão cha 5 lần! Biết hắn là giống đực hạng nhất, biết hắn rất nhiều
tiền, cũng không cần dùng phương thức như thế mà biểu hiện đi!

Cơ Thất Nhàn lại bắt đầu ai oán con số của mình, vì cái gì
mình không sớm hơn một cái, hoặc là muộn một cái gả lại đây? Cố tình trên lưng
lại được cái con số kỳ quái như vậy?

Đang nghĩ, thì nghe trên ghế truyền đến một giọng nói: “Ngươi
chính là người mới vào cửa - Nhiêu phu nhân?” Ôn hòa có chút thản nhiên xa
cách.

Cơ Thất Nhàn giương mắt, chỉ thấy trên ghế có hai nữ nhân
ngồi ngay ngắn, xiêm y một vàng một xanh biếc, ước chừng đều hai mươi lăm hai
mươi sáu tuổi. Tuy rằng tư sắc cũng không tầm thường, ung dung đẹp đẽ quý giá,
rất có phong phạm tiểu thư thế gia. Nhưng vì đã gặp qua hai cái tỷ tỷ Cơ gia,
nên hai vị trước mắt này thật ra không tính là cái gì. So về phong thái, Tam tỷ
nàng càng tốt hơn; nếu so về quyến rũ, hai cái này so cùng Cơ Ngũ Nhiêu chân
chính thì không có cách nào mà so được.

Hai người này ngồi trên địa vị cao, đại khái chính là cái mà
hậu viện này gọi là trường thiếp đi.

Người lên tiếng, chính là cái nữ tử mặc xiêm y màu vàng - nữ
nhi tả tướng, Lãnh Tiêm Vũ.

“Sao không quy củ như vậy?” Lúc này, lại một tiếng quát
truyền đến, cái xanh biếc này cũng lợi hại a. Mở miệng đó là một khác nữ tử
trên ghế bên cạnh... nữ nhi trấn quốc đại tướng quân, Liên Ngọc Điệp.

Cơ Thất Nhàn kinh sợ thấp thân đến: “Tham kiến Lãnh phu nhân,
Liên phu nhân.”

Một đám nữ nhân khắp phòng đều đánh giá nữ tử trước mắt mặc
tố y này. Không phải nói Cơ Ngũ Nhiêu là mỹ nhân hiếm có của hoàng triều sao?
Xinh đẹp kiều mỵ đó thực có thể làm cho nam nhân điên cuồng sao? Nhưng người
trước mắt này không tính là thanh tú, thoáng mang theo vẻ trẻ con, nữ nhân
khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm trẻ con phì nộn này nhìn thế nào cũng không tính là
xinh đẹp đi? Mới mười mấy tuổi, chính xác, thì cũng chỉ có thể xem như một đứa
nhỏ.

Các nữ nhân không khỏi đoán, tên Cơ Ngũ Nhiêu xinh đẹp là như
thế nào truyền ra?

Lại nhìn mặt “Cơ Ngũ Nhiêu”, tái nhợt không thấy huyết sắc,
căn bản chính là dáng vẻ có bệnh.

Vừa thấy như vậy, mọi người liền yên tâm. Người như vậy vào
cửa, muốn tư không tư, muốn sắc không sắc, như thế nào đều uy hiếp được địa vị
của các nàng tại hậu viện này.

Kỳ thật nếu chỉ nhìn một cách diện mạo Cơ Thất Nhàn đơn thuần,
cũng có thể cho là thanh tú đáng yêu. Đáng tiếc trên đầu nàng là danh tiếng Cơ
Ngũ Nhiêu, lại cố ý đem mặt mình bôi thành bộ dáng Bạch vô thường, trong mắt nữ
nhân tại đây, liền không có năng lực cạnh tranh.

Cơ Thất Nhàn cả người sợ hãi, bị hai mươi bốn nữ nhân đồng
loại đánh giá cao thấp, mình thì tựa như một đầu heo đợi làm thịt bị hai mươi
bốn đồ tể đó không coi vào đâu, cũng không thể phản kháng, cảnh tượng quỷ dị ra
làm sao?

Lãnh Tiêm Vũ nhìn về phía nàng: “Muội muội đa lễ. Đã vào cửa
Chiến gia, mọi người đều là tỷ muội. Về sau kêu chúng ta tỷ tỷ là được.”

Tỷ muội? Nói dễ nghe, trong lòng phỏng chừng đã đem chính
mình mắng hơn một ngàn một vạn lần đi, ngoan độc một chút, phỏng chừng đã muốn
thiên đao vạn quả. Cơ Thất Nhàn âm thầm oán.

Lập tức nhu nhược phúc thân: “Tạ các tỷ tỷ không giận.”

Liên Ngọc Điệp xem xét nàng vài lần, rồi bĩu môi: “Nghe đồn
Cơ gia ngũ tiểu thư trời sinh diễm lệ, là tiểu mỹ nhân hiếm thấy, như nhìn thế
nào cũng thấy ngươi thực bình thường?”

Người này nhưng thật ra ngay thẳng, nói thẳng ra diện mạo
nàng bình thường, hỏi ngay ra nghi hoặc trong lòng mọi người ở đây. Nàng vốn
không phải là Cơ Ngũ Nhiêu, sao có thể có sự xinh đẹp của Ngũ Nhiêu?

Cơ Thất Nhàn ho nhẹ vài tiếng: “Nghe bên ngoài đồn đãi luôn
không phải sự thật. Tiện thiếp từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, dáng vẻ cũng chỉ là
bình thường. So với các vị tỷ tỷ, tiện thiếp thật là xấu hổ vô cùng.”

Nói một phen làm tâm tình các vị ở đây đều thư sướng.

Lãnh Tiêm Vũ nói: “Muội muội quá mức khiêm tốn. Nói sao thì
gia chúng ta cũng không phải chỉ nhìn tướng mạo bình thường, vào được mắt gia,
vẫn có thể ở hậu viện chúng ta được sủng ái.”

Được sủng ái? Trăm ngàn lần đừng! Được sủng liền có nghĩa
phải đề phòng hai mươi bốn nữ nhân khác. Nàng không có hứng thú, cũng không có
tinh lực đem thời gian để tiêu tốn vào cấp trên ở đây.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Cơ Thất Nhàn vẫn là gật nhẹ đầu: “Tạ
tỷ tỷ dạy bảo.”

Lãnh Tiêm Vũ nói tiếp: “Hậu viện chúng ta còn không có chủ
mẫu, quy củ tự nhiên cũng không nhiều như vậy. Chỉ cần không tranh thủ tình cảm,
không làm chuyện khác người, liền có thể an ổn qua. Hiện tại mọi chuyện đều là
ta cùng Liên muội muội làm chủ, Nhiêu muội muội nếu có cái gì không hiểu, cứ
việc tới hỏi chúng ta.”

Lời này nói cũng rất hay á, đã mượn sức lại lập uy. Đã chỉ ra
mình cùng Liên Ngọc Điệp cái trong nhà mặc dù không phải chủ mẫu lại hơn hẳn
địa vị chủ mẫu, lại thật tình nói nàng không cần vọng tưởng trong hậu viện này
tranh thủ tình cảm tranh địa vị. Lãnh Tiêm Vũ này tâm cơ quả thật là không đơn
giản.

Tranh thủ tình cảm? Nàng Cơ Thất Nhàn ăn no rửng mỡ cũng sẽ
không đi làm việc này!

Thất Nhàn đầu rủ xuống đất càng thấp: “Vâng, muội muội ghi
nhớ.” Nói xong còn không quên lại ho khan vài tiếng, biểu hiện mình suy yếu.

Quả nhiên, Lãnh Tiêm Vũ thân thiết nói: “Muội muội thân thể
không khoẻ, trở về nghỉ ngơi đi. Đây chẳng quá là chỉ là hình thức thôi, về sau
muội muội cùng với các tỷ muội trong hậu viện ở chung thật tốt là được.” Dừng
một chút, nàng lại nói: “Mọi người cũng đều tan đi.”

Nói dễ nghe! Hiện tại trong miệng thì nói thỉnh an này không
có gì lắm. Nếu nàng thực sự không đến lần này, phỏng chừng hậu viện này sẽ tạo
lên một trận gió tanh mưa máu đi.

Lập tức, Thất Nhàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn buông càng thấp: “Vâng,
tỷ tỷ.”

Lần đầu tiên gặp nhau với hậu viện, Thất Nhàn liền để lại cho
mọi người một cái ấn tượng gầy yếu liền rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3