Nhàn thê đương gia - Chương 003 + 004

Chương 03: Cơ thất tiểu thư

Trong nháy mắt mặt Hỉ Nhi liền
đỏ, ngập ngừng nói: “Tiểu thư, ngài chê cười Hỉ Nhi nga. Hỉ Nhi bởi vì tiểu thư
tỉnh vui quá mới có thể như vậy...”

Thật sự là nha đầu ngốc đáng yêu.
Cơ Nô nghĩ.

Thừa dịp này không có gì, Cơ Nô
đánh giá bốn phía xung quanh. Chỗ này không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã bị
hù chết. Đó là dạng phòng ở gì a? Cách đó không xa, dựng một cái bình phong màu
hồng nhạt, tinh xảo lịch sự tao nhã. Bên cạnh bình phong, là cái bàn gỗ nhỏ
bằng cổ mộc màu đỏ, bên cạnh có bày hai cái ghế dựa cổ. Cơ Nô đột nhiên nghĩ
đến tiểu thư khuê các trong Hồng Lâu Mộng.

Gu thẩm mỹ này, quả thực là rất
độc đáo. Nhưng suy nghĩ chợt thay đổi, có thể từ thủ hạ của Bạch Vực cứu mạng
của mình, thì tuyệt đối là cao nhân thế ngoại a. Cao nhân thế ngoại phối với sự
cổ kính, cũng là bình thường.

Cơ Nô tiếp tục đánh giá, chỉ thấy
cách đó không xa có một cái đài trang điểm cũng bằng gỗ cổ như trước. Trên bàn
bày mấy chiếc hộp trang điểm rất tinh xảo, đều là loại gỗ khắc hoa, càng lộ ra
hương vị của khuê phòng tiểu thư khuê các ngày xưa. Chính giữa, bày một cái màu
gương đồng cổ, hơi vàng sắc vàng của đất.

Cổ kính? Cơ Nô bắt đầu đen mặt.
Trong phòng này bố trí theo phong cách cổ điển nàng còn có thể lý giải, nhưng ở
nơi này tìm được những thứ giống như ở viện bảo tàng thì còn xem như cổ kính gì
chứ? Cơ Nô đột nhiên có một dự cảm bất hảo.

Nàng nói với Hỉ Nhi: “Hỉ Nhi, đem
gương lại đây cho ta.”

Hỉ Nhi tuy rằng thấy tiểu thư nhà
mình kỳ quái, sao vừa tỉnh đã nghĩ đến gương, nhưng cũng không hỏi lại, nghe
lời lấy gương đồng trên đài trang điểm mang đến cho Cơ Nô.

Cơ Nô tay cầm gương đồng, vừa
nhìn vào, linh hồn nhỏ bé, đã rớt hết bảy phần.

Gương mặt Cơ Nô run rẩy lợi hại.
Trong gương đồng này là ai a? Tuy rằng là gương đồng cổ xưa, hiện ra hình người
cũng có chút vàng như nến, nhưng tóm lại đại thế dáng điệu là có thể phản chiếu
ra.

Trong gương kia là cô gái ước
chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài áo choàng, hai gò má tái nhợt, khuôn mặt
vẫn còn có chút phì nộn trẻ con, ngũ quan khéo léo nhưng không tính xinh đẹp,
chỉ có thể coi như thanh tú.

Cái này không phải trọng điểm,
trọng điểm là khuôn này mặt tuyệt đối không phải là khuôn mặt của Cơ Nô nàng.
Nàng làm sao mà không có khả năng nhận biết khuôn mặt mà mình đã nhìn hai mươi
ba năm! Khuôn mặt kia của mình tuy không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng
cũng được cho là thon thả tinh xảo.

Chẳng lẽ ân nhân cứu mạng thẩm mỹ
khuôn mặt cho nàng? Nhưng nàng trúng đạn ở trên thân thể, quan hệ gì đến mặt
của nàng? Để nỗi ngay cả mặt của nàng cũng sửa lại. Chẳng lẽ là vì không để cho
Bạch Vực phát hiện, cho nên không thể không vì nàng thay đổi dung mạo? Cơ Nô thầm
nghĩ như thế.

“Hỉ Nhi a, ta tên gọi là gì?” Cơ
Nô ôm ấp ký thác một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Hỉ Nhi.

Hỉ Nhi kỳ quái nhìn tiểu thư nhà
mình: “Tiểu thư làm sao thế ngủ một giấc dậy liền hồ đồ, sao lại hỏi Hỉ Nhi tên
của mình?” Nói xong còn giơ tay sờ sờ trán Cơ Nô, lại lẩm bẩm:”Rất tốt a, không
phát sốt a, làm sao vậy?”

Cơ Nô cười xòa nhìn phía Hỉ Nhi: “Hỉ
Nhi ngoan, ta không phải bệnh nặng mới khỏi sao, đồng óc không có lập tức hoạt
động ngay thôi! Mau nói cho ta biết, ta tên gọi là gì?”

Hỉ Nhi vẫn cảm thấy quái dị như
trước, nhưng vẫn trả lời: “Khuê danh của tiểu thư là Cơ Thất Nhàn, là thất tiểu
thư Cơ phủ chúng ta.”

Những lời này giống như là tiếng
sấm đánh trên đỉnh đầu Cơ Nô. Cơ Thất Nhàn! Nàng kêu là Cơ Thất Nhàn!

Là tinh anh của Bạch gia, nàng
cái gì đều nghe thấy qua, liền ngay cả chuyện kỳ dị, yêu ma quỷ quái, xuyên qua
cách hồn này, nàng đều có nghiên cứu qua. Nàng biết trên thế giới không chỉ có
thời không mà mình tồn tại, còn có rất nhiều các thời không khác song song tồn
tại. Mà ở giữa các thời không tồn tại một cái cái khe, nên có đủ loại cơ hội,
làm cho người ta từ thời không này chuyển hoán đến một cái thời không khác. Cái
phi cơ tam giác to lớn của Bách Mộ biến mất lại xuất hiện sự kiện đó là căn cứ
tốt nhất để chứng minh.

Cơ Nô giơ tay của chính mình lên,
lại nhìn mặt trẻ con phì nộn kia trong gương, lại đảo mắt nhìn bốn phía xung
quanh toàn là đồ trang trí cổ xưa, thập phần khẳng định mình đã không còn là Cơ
Nô. Cơ Nô không có bị cái cao nhân thế ngoại gì cứu, mà chân chính bị tên hỗn
đản Bạch Vực giết chết. Đại khái chính là lúc mình chết đụng phải một bước
ngoặt gì đó, làm cho nàng rời bỏ thân thể đến một thời không khác nhập vào trên
người Cơ Thất Nhàn này, đây chính là xuyên hồn mà mọi người thường nói.

Chỉ sau một lúc, Cơ Nô liền khôi
phục bình thường. Dù sao Cơ Nô kiếp trước đã chết, nàng hiện tại đang ở khối
thân thể bây giờ cũng không có gì không tốt, tính ra, nàng còn phải vụng trộm
vui mừng chứ. Không phải mỗi người đều có vận khí tốt như vậy, đã chết sau đó
còn có thể nhập vào một cái thân thể khác tiếp tục sinh tồn. Huống hồ, nàng
cũng không có gì tiếc nuối. Tuy rằng nàng bị Bạch Vực hại chết, nhưng những thứ
lúc trước nàng bố trí nhất định sẽ làm Bạch Vực tan cửa nát nhà, hai bàn tay
trắng. Cơ Nô đối với năng lực của chính mình vẫn rất tin tưởng.

Cơ Nô ở trong nháy mắt ra quyết
định, nếu cho nàng sống lại một lần nữa, nàng tuyệt đối không cần giống như
kiếp trước vậy, cả đời lao lực, cố hết sức như không nịnh hót lấy lòng, cuối
cùng còn chưa kịp chết già.

Nàng gọi là gì cơ? Cơ Thất Nhàn!

Đúng rồi, nàng không phải Cơ Nô,
nàng hiện tại chính là Cơ Thất Nhàn. Nàng Cơ Thất Nhàn đời này cũng chỉ muốn “Thân
như kiếp phù du chỉ cần nửa ngày nhàn, được ngày nào biết ngày đó ung dung tự
tại” là được. Mục tiêu phấn đấu của nàng là “Không cầu nhàn nhã nhất, chỉ cầu
ngày càng nhàn”!

Đúng rồi, Cơ Thất Nhàn này là
thân phận gì? Nàng muốn biết rõ ràng.

Vì thế, Cơ Nô rất nhanh liền từ
trong miệng Hỉ Nhi lấy ra tin tức mình muốn.

Hỉ Nhi chỉ cho là tiểu thư nhà
mình vừa tỉnh lại, đầu không quá tỉnh táo, đối với mọi vấn đề Cơ Nô muốn biết
đều đáp lời. Sau đó liền hài lòng sung sướng chạy đi tìm tam tiểu thư nói cho
biết tin tức tốt là tiểu thư nàng đã tỉnh.

Cơ Nô từ những gì Hỉ Nhi tự thuật
rất nhanh chóng phân tích ra tin tức hữu dụng.

Thứ nhất, triều đại này tên là
Thiên Diễm hoàng triều, hoàng đế là họ Hách Liên.

Quên đi, quản hắn ta là chế độ
quân chủ hay là chế độ lập hiến. Với nàng không có một chút xíu quan hệ nào.

Thứ hai, Cơ Thất Nhàn từ nhỏ thân
thể gầy yếu, là thân thể thiên kim tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh, nhưng cũng là
chủ nhân thiện lương. Nghe nói Cơ thất tiểu thư chính là nổi danh “Nhàn”, ở
trong nhóm tiểu thư cũng có chút danh tiếng.

Nói trắng ra là, một cái ma ốm.
Cơ Nô nghĩ rằng. Lúc này, chánh chủ Cơ thất tiểu thư này đã sớm không biết đầu
thai đến chỗ địa phương nào rồi. Nàng nhập vào thân thể Cơ thất tiểu thư thì cứ
nhận thân phận này tiếp tục sống sót đi.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất,
nàng là nữ nhi nhỏ nhất của Cơ gia đệ nhị đại môn đình (gia đình giàu thứ hai)
của Thiên Diễm hoàng triều.

Tốt lắm! Rất mạnh mẽ!

Bối cảnh gia đình không cần phải
nói, thân là con gái của đệ nhị đại môn đình, vừa không phải bôn ba mưu sinh,
có thể thanh thản ổn định làm sâu gạo, lại không cần lo lắng ngày nào đó gia
tộc quá mức chói mắt mà khiến hoàng đế ngờ vực vô căn cứ, khiến người bên ngoài
ghen tị, sau đó liên lụy đến nàng. Dù sao Cơ gia này chính là đại môn đình thứ
hai thôi, ở phía trên còn có cái thứ nhất, không phải sao?

Thân phận cũng tốt, nữ nhi út thứ
xuất, không có áp lực làm lão đại, lại không cần giống như con trai có nhiệm vụ
làm rạng danh gia tộc, lại là cái nhỏ nhất, căn bản là sẽ không có người nào
chú ý.

Tên thì càng hay, Nhàn... không
phải hài âm thành “Lười” hay sao?

Xem ra nhất định, ông trời cũng
cho phép kiếp này nàng tiêu dao cả đời.

Chương 04: Tam tỷ hiền lành

Chỉ chốc lát sau, Hỉ Nhi dẫn một
cái nữ tử vào phòng. Chỉ nghe Hỉ Nhi hô: “Tiểu thư, tam tiểu thư đến thăm ngài.”

Cơ Nô, không, hiện tại hẳn phải
kêu là Cơ Thất Nhàn. Cơ Thất Nhàn quay đầu, chỉ thấy một thân xiêm y màu xanh
lam hồ vội vàng đi về phía nàng, rồi đến bên giường.

Người nọ tới trước giường nhỏ,
buông người ngồi xuống bên cạnh giường: “Tiểu Thất, muội rốt cục tỉnh.” Trong
lời nói, hình như có vô vàn vui sướng.

Cơ Thất Nhàn lúc này mới thấy rõ
bộ dạng người tới, lấy bạch ngọc làm làn da, lấy thủy tinh làm mắt, khuôn mặt
xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hiển nhiên là một tiểu mỹ nhân hiếm có. Tóc dài
buông xõa chỉ dùng một cây trâm màu xanh lam hồ đánh vòng túm thành búi, đơn
giản lại không mất vẻ đoan trang. Quần lụa mỏng màu xanh lam hồ lại đem cả
người tôn lên vẻ khéo léo không thể khinh nhờn.

Chẳng qua từ trong khóe mắt cong
lên của nàng có thể thấy được giờ phút này nàng rất vui sướng.

Đây là Cơ gia tam tiểu thư Cơ Tam
Huệ trong miệng Hỉ Nhi, người rất là quan tâm đến mình - Tam tỷ.

Cơ Thất Nhàn không khỏi cảm thán
cùng đồng dạng là đứa nhỏ của Cơ gia, diện mạo sao lại kém nhiều như vậy chứ?
Mình thì có khuôn mặt nhỏ nhắn phì nộn như trẻ con so sánh cùng với Tam tỷ
trước mắt này, thật đúng là trên trời dưới đất.

Nghĩ nhưng không biểu hiện ra
ngoài. Tuy rằng tam tiểu thư này quan tâm thật sự chính là Cơ Thất Nhàn đã mất,
nhưng nàng tốt xấu gì cũng chiếm thân thể người ta, thì thế nào cũng phải giúp
Cơ Thất Nhàn lúc trước giữ lại phần ân tình này.

Cơ Thất Nhàn nói nhỏ: “Làm cho
Tam tỷ lo lắng. Tiểu Thất đã không có việc gì.”

Cơ Tam Huệ khẽ vuốt hai má Thất
Nhàn: “Tiểu Thất, không có việc gì là tốt rồi.” Dừng một chút, nàng lại nói
tiếp: “Tiểu Thất, đều do Tam tỷ không tốt, không bảo vệ tốt muội, để cho muội chịu
khổ.” Trong mắt, đúng là hối hận cùng tự trách.

Lời này làm cho Cơ Thất Nhàn nghe
ra chút khuất tất ở đây. Cái chết thực sự của Cơ Thất Nhàn không phải vì thân
thể mình gầy yếu sao? Chẳng lẽ là do tác động bên ngoài gây nên?

Cơ Thất Nhàn ho một tiếng nhỏ, ôn
nhu nói: “Tam tỷ đừng nói thế, chỉ có thể trách thân thể Tiểu Thất không tốt.”

Nói một phen làm cho Cơ Tam Huệ
càng thêm đau lòng tiểu muội muội này. Toàn bộ trong nhà, nàng hiểu rõ và luyến
tiếc nhất chính là muội muội này, mặc dù không phải do cùng mẹ sinh ra, nhưng
mẹ Tiểu Thất cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, Tiểu Thất luôn làm cho nàng nổi lên ý
thức bảo hộ.

Tiểu Thất là do ngũ di nương sinh
ra, mà ngũ di nương vốn dĩ chỉ là một nha hoàn của Cơ gia. Cho nên địa vị của
Tiểu Thất trong cái nhà này rất là gượng gạo.

Ngoại trừ Nhị di nương ra thì
cũng không có người nào chú ý đến chuyện này. Nhưng Nhị di nương là người xảo
quyệt ương ngạnh, khắp nơi tìm Tiểu Thất gây phiền toái. Mưa dầm thấm đất, hai
cái hài tử của Nhị di nương, cũng chính là Cơ gia lão ngũ cùng lão lục cũng
luôn gây khó dễ cho Tiểu Thất.

Lần này Tiểu Thất sở dĩ bệnh nặng
như vậy, cũng là do bị lục đệ trêu cợt, đem Tiểu Thất đẩy rớt xuống ao trong
vườn. Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng tiết lạnh xuân cũng rất nghiêm trọng, nhất
là Tiểu Thất từ nhỏ thân mình đã yếu ớt, làm thế nào chịu được chứ?

Mà Nhị nương lại không có trách
cứ lão lục, cư nhiên còn đến chỗ Tiểu Thất châm chọc khiêu khích.

Chuyện đó thì cũng thôi đi, khiến
cho nàng thất vọng đau khổ là, phụ thân nàng cư nhiên cũng từ chối cho ý kiến
đối với việc này.

Nàng biết, phụ thân nàng vẫn rất
là sủng ái Nhị di nương kia, thế cho nên Nhị di nương ở trong nhà này đi ngang
đi dọc cũng chưa có người nào quản. Nhưng chuyện này là nguy hiểm tánh mạng út
nữ của mình, hắn cư nhiên còn có thể làm như chẳng quan tâm. Chẳng lẽ ở trong
lòng hắn, chỉ có đứa nhỏ chi thứ hai mới là thân nhân hắn sao?

Khó trách đại nương còn trẻ đã ăn
chay lễ Phật, khó trách nhị ca tình nguyện giúp đỡ Chiến gia cũng không nguyện
ở lại Cơ gia, đại khái đều đối với phụ thân nàng, đối với cái nhà này tâm lạnh
đi.

Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của tiểu
muội trước mắt, nàng cảm thấy không đành lòng thập phần, không đành lòng để thế
gian dơ bẩn này nhiễm bẩn muội tử mà nàng một lòng muốn bảo hộ. Nàng suy nghĩ,
nói: “Tiểu Thất, muội chớ trách Nhị nương cùng lục ca muội. Nhị nương cũng là
tính tình đó, lục ca muội là bị bọn họ giáo dục hỏng rồi, tính tình tiểu hài tử
hư đốn.” Sau đó nàng nhìn Cơ Thất Nhàn, kiên định nói: “Tiểu Thất, tin tưởng tỷ
tỷ, tỷ tỷ nhất định có thể bảo hộ muội.”

Một phen nói ra, tuy lời không
đầu không đuôi, nhưng rốt cuộc đã làm cho Cơ Thất Nhàn cơ bản hiểu được, cái
chết của nàng chính xác là không phải tự nhiên mà chết, mà vốn là cùng Nhị di
nương Cơ gia với cái nàng gọi là lục ca có liên quan a.

Tuy tình huống cụ thể nàng không
biết, nhưng nàng cũng hiểu được đại thế, đây là mâu thuẫn bên trong đại gia
đình, lại chuyện thế tục nhàm chán. Bất quá nàng đối với những thứ này cũng
chưa từng có hứng thú, những người đó hại chết cũng không phải nàng, hơn nữa
nàng cũng không nên vì chánh chủ cơ thất tiểu thư kia mà có dự định báo thù.

Nhưng phản ứng của Cơ tam tiểu
thư này trước mắt làm cho Cơ Thất Nhàn thực cảm thấy hứng thú. Lúc trước nghe
Hỉ Nhi nói Tam tỷ này đối với mình rất là quan tâm, lúc này thấy vật thật người
thật, mới phát hiện Tam tỷ này quả nhiên là thật lòng quan tâm mình.

Sống trong một đại gia tộc, có
thể có được loại tình cảm anh chị em như vậy mới làm người ta cảm thấy kỳ quái
nhất. Xem dung mạo nàng, cũng không phải một cái nữ tử đơn thuần cực độ, nhưng
đối với mình cũng không có dối trá.

Chỉ có thể nói, mặc kệ rốt cuộc
sau này có chuyện gì, sự quan tâm của Tam tỷ này đối với mình không có khả năng
giả bộ.

Trong lòng Cơ Thất Nhàn không
khỏi có một dòng nước ấm chảy qua. Kiếp trước từ lúc cha nàng mẹ qua đời xong,
vốn không có người nào thiệt tình đối đãi tối với nàng. Cho dù là bạch lão
đương gia đem nàng thu nhận và giúp đỡ, cũng bất quá là đem nàng làm hộ vệ bảo
vệ Bạch gia để bồi dưỡng. Bạch Vực liền càng thâm hiểm, người này xem như không
đề cập tới nữa.

Lúc này, mới tới dị thế, đầu tiên
là một cái nha đầu Hỉ Nhi, sau lại là Tam tỷ trước mắt này, đều đối với nàng
chân thành thật ý, quan tâm có thêm. Làm sao không khiến cho nội tâm nàng ấm áp
chứ?

Nàng thậm chí có chút mừng thầm
có thể đến thế giới này, tối thiểu là có người thiệt tình đối với nàng.

Nàng nói: “Cám ơn Tam tỷ. Tiểu
Thất cũng có thể bảo hộ được Tam tỷ.” Nói xong, thì đối với Cơ Tam Huệ cười
khẽ.

Cơ Tam Huệ khẽ nhéo cái mũi nàng
một chút, cũng cười: “Quỷ linh tinh.”

Lúc này, chỉ nghe thanh âm Hỉ Nhi
truyền đến: “Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi.”

Quay đầu lại thấy, Hỉ Nhi bưng
chén thuốc đi tới chỗ các nàng.

Cơ Thất Nhàn vừa thấy, đã vã mồ
hôi. Nàng ghét nhất đó là bị bắt uống loại dược lỏng này, kiếp trước, mặc kệ là
thuốc gì, nàng đều yêu cầu dược sư chuyên dụng của tổ chức chế tạo thành thuốc
con nhộng. Loại thuốc Đông y đau khổ này, đối với nàng mà nói, là sài lang mãnh
hổ. Nàng có thể ở trong mưa bom bão đạn cũng không nháy mắt, nhưng chén thuốc
này lại có thể làm cho nàng khom lưng.

Nhìn Hỉ Nhi đi từng bước đến gần,
Cơ Thất Nhàn không tự giác lui về phía bên trong giường đi.

Cơ Tam Huệ tiếp nhận chén thuốc,
nhìn bộ dáng Cơ Thất Nhàn sợ hãi không khỏi bật cười: “Tiểu Thất, ngoan. Đến,
đem thuốc này uống hết. Uống thì thân thể mới có thể khôi phục, mới có thể bảo
hộ tỷ tỷ.”

Gặp vẻ mặt Cơ Thất Nhàn vẫn như
trước dáng điệu tránh không kịp, Cơ Tam Huệ quay đầu nói với Hỉ Nhi: “Hỉ Nhi,
đi lấy chút hoa quế đường đến.” Sau đó lại quay đầu nói với Cơ Thất Nhàn: “Ngoan,
Tiểu Thất, uống thuốc xong sau lại ăn đường, sẽ không đắng.” Bộ dáng dụ dỗ tiểu
hài tử.

Bộ dáng khiến cho Cơ Thất Nhàn
nhớ tới kiếp trước khi mẫu thân, cũng như vậy dỗ nàng uống thuốc. Nhìn Cơ Tam
Huệ, nàng không tự giác đáp: “Được.” Sau khi nói xong, Cơ Thất Nhàn đã muốn cắn
đầu lưỡi chính mình. Mình như thế nào lại bị mê hoặc, cư nhiên đồng ý uống cái
chén thuốc kia?

Hỉ Nhi nâng Thất Nhàn dậy, Cơ Tam
Huệ bón canh thuốc.

Thìa đến bên miệng, nhưng Cơ Thất
Nhàn như thế nào cũng không chịu mở miệng.

Sau một lúc lâu, Cơ Thất Nhàn
ngượng ngùng nói: “Tam tỷ, ta tự mình uống đi.” Nói xong, không đợi Cơ Tam Huệ
trả lời, liền đem chén thuốc đoạt qua.

Cơ Tam Huệ nhất thời sửng sốt,
rồi lại mỉm cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3