Nhàn thê đương gia - Chương 001 + 002

Chương 01: Linh lung quản gia

Cơ Nô nhìn thấy trước mắt là một
bàn công văn chưa xem chất chồng cao gần bằng người, nhìn kỹ lại thì thấy dưới
nghiên mực hé ra tờ giấy, trên giấy là kiểu chữ viết rồng bay phượng múa mà có
hóa thành tro cô đều có thể nhận được, nhưng cái chính là hắn không làm việc
đàng hoàng, đem công việc của tổ chức mà hắn sở hữu đều ném cho cô, còn bản
thân mình đi tiêu dao, đây không phải là chữ viết đặc biệt của lão đại Bạch Vực
hay sao?

Chỉ thấy trên mặt giấy viết: Tiểu
Nô Nô Thân ái, gặp chữ như gặp ta.

Nhìn đến chỗ này, bộ mặt Cơ Nô đã
bắt đầu run rẩy. Cô có một dự cảm không may, thậm chí có thể đoán ra nội dung
bên dưới viết cái gì.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Đọc tiếp: “Ta tin tưởng với sự ăn
ý của đôi ta nhiều năm nay, ngươi đã đoán được tâm tư của ta. Không sai, ta
hiện tại đang ở trên đường đi Ai Cập thám hiểm khảo cổ Kim Tự Tháp. Cho nên,
tháng này Bạch gia cùng công việc của bang phiền toái Tiểu Nô Nô ngươi. Đương
nhiên, lúc trở về ta nhất định sẽ nhớ mang lễ vật về cho ngươi. Chớ nhớ nhung.”

“Shit! Nhớ nhung cái đầu quỷ nhà
ngươi!” Sắc mặt Cơ Nô biến thành màu đen, không khỏi nghiến răng nghiến lợi
mắng chửi đầy thô tục. Quả nhiên giống như nàng sở liệu, cái gọi là lão đại này
lại chuồn mất.

Liếc mắt nhìn lướt một lần nữa tờ
giấy, chỉ thấy phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: “P/s: Công văn trên bàn cô
phê giúp tôi đi. Cô cũng biết đó, tôi vừa nhìn thấy mấy thứ này liền mệt rã
rời.”

Cơ Nô phẫn nộ, một chưởng hung
hăng đập lên mặt bàn, chỉ nghe “Rầm!” một thanh âm vang lên, mặt bàn kia nứt ra
một khe nứt.

Nếu nàng nhớ không lầm, Bạch Vực
người này mới từ Indonesia trở về không quá hai ngày đi, cư nhiên lại chạy mất.

Tháng trước, hắn nói muốn đi
Indonesia xem cảnh sóng thần tàn phá, sau đó thì chạy lấy người.

Tháng trước nữa, hắn nói muốn đi
sa mạc Tát Cáp Lạp xem mặt trời lặn, tiếp theo là không thấy.

Tháng trước trước nữa...

Tóm lại, hắn sẽ có vô số cớ xòe
ra cho cô xem để bỏ chạy lấy người, hoàn toàn không có tự giác của người làm
lão đại.

Bây giờ, Bạch Vực lại ra ngoài
chơi. Lần này thật mạnh mẽ, lại lấy danh nghĩa khảo cổ, thật mệt hắn có mặt mũi
nói ra? Còn có thể nói ra một cách chính đáng như vậy. Dù nói thế nào, cũng là
muốn đem một Bạch gia cùng “Bạch Ảnh” to như vậy ném cho cô.

Cơ Nô, hai mươi ba tuổi, đệ nhị “Bạch
Ảnh”, đồng đạo xưng hô là “Linh lung quản gia”.

Từ nhỏ được Bạch gia thu dưỡng,
Cơ Nô thật ra không muốn danh hiệu này. Cái gọi là “Linh lung quản gia”, tuy là
“Linh lung”, nhưng rốt cuộc vẫn là cái “Quản gia”.

Hơn nữa rơi vào tay thủ trưởng
Bạch Vực ham chơi này, cô cũng chỉ có thể là mệnh lao tâm khổ trí - vì Bạch gia
này cả đời lao lực tận tâm, vì “Bạch Ảnh” này ở hai bên hắc bạch lưỡng đạo giữ
lấy phần lớn lực lượng mà các bang phái quan tâm, cũng không hỗ tên “Quản gia”.

Quả nhiên không phụ bạc tâm huyết
của cô, Bạch gia dưới sự quản lý của cô mà ngày càng vững mạnh, danh tiếng “Bạch
Ảnh” cũng lên như diều gặp gió. Danh tiếng “Linh lung quản gia” của cô tự nhiên
cũng lan truyền nhanh chóng, bởi vì cô còn trẻ tuổi nhưng lợi dụng thủ đoạn sấm
sét thống trị “Bạch Ảnh”, khiến cho bang chúng rất nghe lời cô. Thậm chí có
người có thể không biết Bạch Vực lão đại Bạch gia, nhưng lại không có người nào
không biết Cơ Nô “Linh lung quản gia” Bạch gia.

Cơ Nô vẫn oán giận cha mẹ chính
mình làm sao lại đặt cho mình một cái tên Cơ Nô như vậy. Cơ Nô không phải rõ
ràng khiến cho cô làm thân nô lệ nô tài thôi sao!

Cô chẳng qua mới hai mươi ba, cô
gái tuổi này lẽ ra phải đang nói chuyện yêu đương nồng nàn, tìm người tốt để gả
cho. Nhưng từ mười lăm tuổi cô đã bắt tay vào làm công vụ trong bang, sau đó
liền quyết định cô không thể trải qua cuộc sống của cô gái bình thường.

Oán giận thì oán giận, Cơ Nô vẫn
nhận mệnh ngồi xuống, phê duyệt công văn đã chất thành đống bị Bạch Vực để qua
một bên hồi lâu đã sắp mốc meo. Cũng không thể cứ mặc kệ như vậy đi, bộ dạng
lão đại bất hảo như vậy, nếu cô không quản nữa, thì Bạch gia cùng “Bạch Ảnh”
này chờ suy sụp, sau đó rơi xuống kết quả bị người khác chia cắt đi.

Cơ Nô thở dài, coi như báo ân
cũng tốt. Khi mình lưu lạc đầu đường, được quản lý tiền nhiệm của Bạch gia,
cũng chính là lão ba của Bạch Vực đem cô mang về Bạch gia, sau đó đối với cô
chăm chút bồi dưỡng. Tuy rằng bất mãn trăm điều đối với Bạch Vực, nhưng ân tình
lão ba Bạch gia thì tuyệt đối không thể quên.

Nàng nóng giận hừng hực tiếp tục
phê duyệt công văn.

Lúc này, từ bên ngoài có một
người nam nhân tiến vào, ước chừng ba mươi tuổi, một thân tây trang màu đen,
trên ngũ quan góc cạnh rõ ràng tràn đầy nghiêm túc: “Nhị đương gia, thám tử
chúng ta ở “Huyết Ưng” kia gửi tin tức, đêm nay bọn họ sẽ động thủ với hàng hóa
chúng ta đưa đi Mexico.”

Đợi trong chốc lát, không thấy Cơ
Nô có phản ứng gì, nam nhân kia lại nói: “Nhị đương gia, chúng ta nên làm như
thế nào?”

“A?” Cơ Nô ngẩng đầu lên, trong
mắt tràn đầy lửa giận. “Bọn họ dám động thủ, chúng ta dám tiếp là được.”

Cơ Nô đã muốn sắp phát điên, sao
không thể cho cô có sống yên ổn ngày qua hay sao? Nhưng cái lão đại trời đánh
nhà mình toàn nhè vào những thời điểm như vậy trốn thoát không còn thấy bóng
dáng tăm hơi, ném lại cho cô một đống chuyện phá hoại như vậy. Vốn tâm tình đã
đủ kém, Huyết Ưng này lại tặng thêm một đá.

“Huyết Ưng” là ở lãnh địa Nam Mĩ
vẫn theo chân “Bạch Ảnh” bọn họ tranh giành địa bàn. Vài lần giao chiến, đều là
bất phân thắng bại.

Tốt! Tốt lắm! Lúc này “Huyết Ưng”
xem như đánh vào cổ họng cô, cô nhất định phải làm cho “Huyết Ưng” té ngã thật
nặng.

Nghĩ đến đây, Cơ Nô càng thêm
hung tợn nói: “Phân phó xuống, đêm nay hành động.” Trong mắt lộ vẻ ngoan lệ
nhất định phải ăn thịt gặm xương “Huyết Ưng”.

Nam tử kia bị vẻ mặt hung ác của
Cơ Nô dọa, vội đáp: “Vâng!” Sau đó nhanh chóng lui xuống. Khi đi đến cạnh cửa,
không khỏi lau mồ hôi trên thái dương, rất khủng bố, hiện tại biểu tình kia của
nhị đương gia giống như ác quỷ chuyển thế. Đáng thương hắn a, chẳng qua là
người sai vặt, làm thế nào mà thừa nhận lửa giận bậc này của lão đại.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ
thành phố bị bao phủ trong bóng đêm tối đen như mực.

Người xưa có câu, trăng tàn gió
lộng, đúng là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.

Trong kho hàng ở bến tàu, lực
lượng của hai bang chỉ cần ráp lại sẽ phun ra lửa nóng. Hai đội một đỏ một
trắng. Tiếng súng ống, tiếng lưỡi dao, tiếng kêu, tiếng bước chân, thanh thanh
leng keng, va chạm làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào.

Một cái ngã xuống, ngay lập tức
phía sau bổ nhào lên. Một đám không muốn còn sống trở về vọt tới phía trước,
muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Cơ Nô trong bộ quần áo bó sát màu
trắng, đầu tóc ngắn chĩa lên sắc nhọn, ngồi rất nhàn rỗi ở một bên dựa vào ghế.
Đương nhiên, cũng có một ít lực lượng Huyết Ưng bang dũng cảm đánh úp cô, nhưng
tất cả đều bị mấy đại hộ vệ bên cạnh nhất nhất giải quyết. Cho dù có mấy con cá
chích lọt lưới, nhưng dù sao so với Cơ Nô thì thực lực chênh lệch vẫn là rất
lớn, như thế nào cũng không động đậy được Cơ Nô.

Xa xa tương đối với Cơ Nô, là lão
đại Huyết Ưng, Huyết Vô Y. Toàn thân đều mặc quần áo xinh đẹp màu đỏ tươi, mặc
dù đã hơn bốn mươi, ngũ quan cũng yêu mị dị thường. Kết hợp với nụ cười gợi
trên khóe miệng, phụ trợ thêm một thân y phục đỏ tươi, cả người hắn toát lên vẻ
yêu dị.

Dần dần, thanh âm nhỏ xuống dưới,
toàn bộ kho hàng từ từ trở nên tĩnh lặng.

Xem bên trong trận chiến, áo đỏ
dĩ nhiên là không còn bao nhiêu, bị chết vô số. Nhưng thật ra áo trắng, vẫn sôi
sục như trước.

Cơ Nô cao giọng nói: “Huyết đương
gia, như thế nào? “Bạch Ảnh” ta cũng không phải là dễ nuốt như vậy. Chỉ sợ lúc
này phải mời Huyết đương gia chạy đến Bạch gia một chuyến.”

Huyết Vô Y nhanh liếc mắt trận
chiến một cái, thần sắc không có gì biến hóa, híp mắt nhìn Cơ Nô: “Cơ nhị đương
gia không hổ tên Linh Lung quản gia, khiến ta rất bội phục. Bất quá Cơ nhị
đương gia, ngươi thật sự nghĩ cho đến lúc này ngươi là người thắng sao?”

Nghe được lời này, nội tâm Cơ Nô
bỗng trở nên dao động, nhưng lại không biểu lộ ra. Cô nói: “Huyết đương gia có
gì chỉ bảo?”

Huyết Vô Y khẽ cười một tiếng,
hết sức trào phúng: “Cơ nhị đương gia dù có khả năng như thế nào, thì cũng chỉ
là nhị đương gia mà thôi. Không sợ công cao chấn chủ sao?”

Cơ Nô bĩu môi: “Lúc này Huyết
đương gia muốn ly gián nội bộ “Bạch Ảnh” ta. Tâm của ta đối với Bạch Ảnh, Bạch
đương gia chúng ta tất nhiên là hiểu rõ, không cần Huyết đương gia ngươi tới
quan tâm.”

Huyết Vô Y nhìn nàng: “Phải
không?”

Lúc này, chỉ nghe một tiếng “Cơ
Nô!”

Cơ Nô quay đầu, đứng ở cửa kho
hàng đúng là người đáng lẽ hiện tại hẳn là ở Ai Cập Bạch Vực. Sao hắn lại xuất
hiện ở trong này? Cơ Nô buồn bực, trong lòng cũng có bất an mơ hồ.

Chỉ thấy Bạch Vực một thân hắc y,
hơn ba mươi tuổi, trên mặt vĩnh viễn thần sắc cười tủm tỉm hòa ái, ngũ quan ôn
hòa, phối hợp với vẻ mặt kia của hắn là hoàn hảo.

Cơ Nô đứng dậy, cung kính nói: “Đại
đương gia, sao ngươi lại đến chỗ này?” Tuy rằng bình thường hai người có thể không
quy không củ, nhưng ở trước công chúng, ít nhất cũng phải nên có lễ nghi.

Bạch Vực chậm rãi bước đi đến bên
cạnh nàng, nhìn về phía Huyết Vô Y: “Không có gì, chính là có ước hẹn cùng
Huyết đương gia mà thôi.”

Cơ Nô ngẩng đầu: “Cùng Huyết
đương gia có ước...”

Nói còn chưa hết, chợt nghe “Phanh”
một thanh âm vang lên, Cơ Nô lên tiếng trả lời đã ngã về phía sau. Ý niệm cuối
cùng trong đầu của nàng đó là: Bạch Vực không hổ được xưng là “Khoái thương
đương gia”.

Chương 02: Nha đầu nói nhiều

Lúc Cơ Nô tỉnh lại, nhất thời bị
dọa, chẳng lẽ nàng cư nhiên không chết, cư nhiên từ trong tay thủ hạ của Bạch
Vực có danh xưng “Khoái thương đương gia” đào thoát?

Ngẫm lại làm sao có khả năng,
danh hiệu kia của Bạch Vực cũng không phải là vớ vẩn. Thực lực của hắn người khác
không biết, nhưng nàng biết rất rành mạch. Từ nhỏ đã cùng Bạch Vực luyện tập
cùng nhau, cho dù tinh anh của Bạch gia như nàng, kỹ thuật bắn súng cũng không
dám nói có thể so sánh được với kỹ thuật bắn súng tấn công của Bạch Vực. Ở
trong giới chuyên gia dùng súng nếu Bạch Vực đứng thứ hai, chỉ sợ không ai dám
nói mình thứ nhất.

Bị người như vậy bắn chết, huống
hồ lại ngay sát bên cạnh như thế, làm sao có thể còn sống?

Cơ Nô không khỏi nở nụ cười khổ,
nghĩ lại nàng một lòng vì Bạch Vực vì Bạch gia vì Bạch Ảnh, kết quả là cũng rơi
vào kết cục bị thủ trưởng sát hại như vậy.

Nàng hiện tại rốt cục hiểu được ý
tứ câu kia của Huyết Vô Y: “Ngươi thật nghĩ đến lúc này ngươi là người thắng
sao”. Kết quả, nàng mới là kẻ thất bại nhất.

Ngẫm lại cũng thật buồn cười, “Bạch
Ảnh” cùng “Huyết Ưng” nhiều năm qua như vậy chỉ làm địch không làm bằng hữu,
lần đầu tiên hợp tác cư lại là để sát hại sát nàng.

Nàng hoàn toàn không biết ở trước
mặt nàng, Bạch Vực trông có vẻ như ăn chơi trác táng thế nhưng lại có tâm cơ
như thế, nhân lúc nàng không biết lại cùng “Huyết Ưng” âm thầm kết nối quan hệ.

Vì sao Bạch Vực đến mức làm như
vậy? Vì giết nàng mà phải nhiều quanh co như vậy. Không chỉ có hao binh tổn
tướng, còn tổn hại đến tôn nghiêm “Bạch Ảnh”.

Công cao chấn chủ? Chuyện đó cũng
không phải do nàng nguyện ý. Nếu không phải do Bạch Vực hắn quăng cái cục diện
rối rắm kia cho nàng, mà nàng lại muốn báo đáp ân của lão đương gia Bạch gia,
cho dù Bạch Vực quỳ xuống cầu nàng, nàng cũng không đi quản đám thối rữa rắc
rối đó.

Hắn nghĩ Bạch gia hắn là cái mỏ
vàng lớn sao, người nào cũng muốn dính sao? Mấy năm nay nếu không phải nàng
chống đỡ Bạch gia cùng Bạch Ảnh, gia đình hắc đạo lâu đời này đã sớm hóa thành
không khí làm đồ ăn cho hoa cúc vàng.

Thiết! Cơ Nô phun ra một ngụm
thối. May mắn là nàng có phòng ngừa, trước kia từ rất sớm cũng đã bố trí tốt
lắm. Nàng cũng không phải ngu ngốc. Bạch Vực nhỏ mọn về điểm này tự nhiên nàng
biết. Nàng loáng thoáng hiểu được, một ngày nào đó Bạch Vực sẽ đối phó nàng.
Nàng không có việc gì, như vậy Bạch gia cùng “Bạch Ảnh” đều không việc gì, còn
có thể càng thêm phát triển không ngừng. Nhưng chỉ cần Bạch Vực ra tay đối với
nàng, nàng tuyệt đối không để hắn sống khá giả.

Ân nghĩa của Bạch lão đương gia,
nàng làm trâu làm ngựa vì Bạch gia nhiều năm như vậy chắc là đủ đi.

Người không phạm nàng, mọi người
đều có thể sống khá giả. Nếu phạm nàng, tất nhiên nàng sẽ làm cho hắn long trời
lỡ đất. Nếu Bạch Vực muốn tánh mạng nàng, nàng tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu
tình đối với hắn.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng cảm
thấy bốn phía xung quanh có chút quỷ dị. Đúng! Chính là quỷ dị! Trên đỉnh đầu
chính là sa trướng màu phấn hồng, đúng vậy đi, nhưng lại có bốn cây trụ cột là
gậy trúc chống đỡ. Cơ Nô không khỏi đen mặt, gu thẩm mỹ của chủ nhân nhà này
thật sự là rất quái dị. Bây giờ công nghệ cao phát triển như thế, cư nhiên có
người dùng đồ cổ như vậy để trang trí. Thật sự là gu thẩm mỹ độc đáo.

Tuy rằng không biết chủ nhân
giường này là ai, nhưng hiển nhiên là người đã cứu nàng. Nếu đã cứu nàng, vậy
thì gu thẩm mỹ của người này có như thế nào nàng cũng sẽ không đánh giá làm gì.
Để lời lại để tích đức thôi. Huống hồ nàng cũng không phải thích xen vào chuyện
của người khác.

Lúc này, chỉ nghe bên tai truyền
đến một tiếng nức nở thật thấp: “Tiểu thư, ngài cũng không thể cứ như vậy mà đi
nha. Ngài tâm địa Bồ Tát, ông trời sao không thương xót chứ?”

Cơ Nô lại đen mặt một trận. Tiểu
thư? Là kêu nàng sao? Xưng hô này... Chắc là có nghĩa khác đi? Huống hồ, tâm
địa Bồ Tát? Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy nàng nghe thấy chuyện
buồn cười nhất. Cư nhiên có người gọi “Linh lung quản gia” Cơ Nô của giới hắc
đạo là tâm địa Bồ Tát? Cái này mà để cho người khác nghe được, còn không cười
đến rụng răng. Nàng nhất định phải cúng bái người này thật tốt, gu thẩm mỹ quả
nhiên là kỳ lạ.

Nàng dùng sức xoay cổ, nhưng lại
phát hiện cả người đều bị thương. Đại khái là sau khi bị hỗn đản Bạch Vực kia
bắn chết lưu lại di chứng đi. Cơ Nô nghĩ như vậy.

Đảo mắt nhìn lên, cũng lại làm
cho nàng bị dọa mạnh mẽ. Người nọ giả dạng kiểu gì? Toàn thân quần lụa mỏng
xanh biếc, bên hông dùng tơ cài thành một cái nơ. Trên đầu búi hai búi tóc
giống hai cái bánh bao, không khỏi làm Cơ Nô nhớ tới Tiểu Long Nhân. Lại nhìn
trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đang khóc như mưa, mũi mắt miệng đều chen chúc
thành một đống, ngũ quan còn chưa có nẩy nở, rõ ràng một cái tiểu hài tử mười
ba mười bốn tuổi, nhưng lại phát dục kém như thế.

“Cái kia...” Cơ Nô vừa mở miệng,
liền bị đánh gãy.

Nữ hài tử mặc y phục xanh biếc
vui sướng nhìn Cơ Nô: “Tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh rồi, thật sự là quá tốt.
Tiểu thư, ngài không biết, ngài đã ngủ ba ngày ba đêm, thật làm hù chết Hỉ Nhi.
Tam tiểu thư đến xem ngài rất nhiều lần, mỗi lần đến đều nói rất nhiều cùng
tiểu thư. Nhưng tiểu thư cũng không tỉnh, tam tiểu thư rất là lo lắng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn chứa đầy
nước mắt nhưng lại lộ ra nụ cười, làm cho khuôn mặt chỉnh tề có vẻ vặn vẹo cực
kỳ quái dị.

Cơ Nô bị tiểu nha đầu này nói
oanh tạc một phen không đầu không đuôi, ù ù cạc cạc. Cái gì mà ngủ ba ngày ba
đêm? Nàng là tiểu thư? Vậy tam tiểu thư kia lại là người nào? Tiểu thư bọn họ
vẫn là số hiệu sắp xếp? Nghĩ vậy, Cơ Nô lại đen mặt một trận. Số hiệu để sắp
xếp các tiểu thư, ngay cả tên đều không có - có thể thấy cấp bậc đủ thấp. Đang
muốn mở miệng hỏi: “Cái kia...”

Tiểu nha đầu gấp gáp lại là đánh
gãy nàng: “Tiểu thư, ngươi không biết, mắt Nhị di nương có đủ ý xấu, đã tới một
lần, trong lời nói lại lộ ra một chút muốn trù chết tiểu thư. Hỉ Nhi thực sợ
hãi, sợ hãi tiểu thư thật sự ngủ luôn không tỉnh. May mắn, khi đó Tam tiểu thư
lại đây. Bằng không, Hỉ Nhi cũng không biết phải làm sao bây giờ. Tiểu thư, nếu
ngài bỏ lại Hỉ Nhi, thì Hỉ Nhi không biết nên làm cái gì bây giờ? May mà ông
trời nghe được Hỉ Nhi cầu nguyện, làm cho tiểu thư tỉnh lại. Tiểu thư, về sau
ngài cũng không thể dọa Hỉ Nhi như vậy.” Thần sắc một nửa là kinh hỉ, một nửa
là sợ hãi, một nửa là vội vàng.

Tiểu nha đầu không hít thở giống
như phun hạt châu của bàn tính giải thích một đoạn dài, không có dấu chấm câu
nào, tất cả đều phun đến mặt Cơ Nô.

Cơ Nô lăng lăng mở miệng: “Cái
kia...”

Đáng tiếc, lần thứ ba lời của
nàng bị người ta cắt đứt: “Không được, ta phải chạy nhanh đem tin tức này nói
cho tam tiểu thư. Miễn cho nàng lo lắng.” Nói xong, liền đứng dậy muốn đi ra
ngoài.

Đi được vài bước, nàng dường như
nhớ tới cái gì, lại vòng trở về. Nàng chớp cặp mắt to đầy lệ quang trong suốt,
tha thiết nhìn Cơ Nô: “Đúng rồi, tiểu thư, ngài vừa nãy muốn nói cái gì sao?”

Cơ Nô vã mồ hôi, nha đầu này thật
sự là quá hậu đậu đi, thần kinh trung ương hậu tri hậu giác cũng thật lợi hại.
Nàng ấp úng mở miệng: “Cái kia, nước...”

Thật thành công, lời nói Cơ Nô
không hề nghi ngờ lại một lần bị đánh gãy: “Tiểu thư, ngài là muốn uống nước
sao? Người xem trí nhớ của ta này, như thế nào lại quên đại phu dặn dò đợi tiểu
thư tỉnh liền cho tiểu thư uống nước đâu?”

Nói xong, tiểu nha đầu vội vàng
chạy đến bàn bên cạnh ngã chén nước lại chạy trở về, không hề nâng dậy Cơ Nô,
chuẩn bị bón nước cho nàng.

Cơ Nô không hề chớp mắt thẳng tắp
nhìn chằm chằm Hỉ Nhi. Nhưng thật ra Hỉ Nhi bị Cơ Nô như vậy dọa sợ: “Tiểu thư,
ngươi...” Nhất thời nhưng nói không ra lời.

Cơ Nô rốt cục càng thêm khẳng
định thói đời thay đổi, ngươi nhu hắn liền cương, ngươi cương hắn liền nhu.
Ngay cả đối với một cái tiểu nha đầu đều cùng một đạo lý như vậy. Nàng vừa mới
mang một bộ dáng nhu nhược, tiểu nha đầu ngay cả câu cũng không cho nàng nói
hoàn chỉnh xong. Hiện tại, nàng chỉ là trừng mắt, tiểu nha đầu liền không lên
tiếng.

Xem tiểu nha đầu dáng điệu ủy
khuất, nghĩ lại nàng đối với mình thiệt tình quan tâm lo lắng, nên Cơ Nô cũng
không cần không biết xấu hổ lại dọa tiểu cô nương nhà người ta. Nàng thông
thông cổ họng, ôn hòa vô hại hỏi: “Ta nói Hỉ Nhi a, ngươi nói nhiều như vậy,
không khát sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3