Hung thần và đam mê - Chương 15 - Phần 1

Chương 15

Clare nhìn xuống gương mặt lấm lem bùn đất nhưng tươi rói nụ cười của
chàng và tự hiểu. Gareth vô cùng vui sướng với việc khám phá và thí nghiệm như
nàng vậy. Nàng cũng vui mừng tột độ mỗi lần sáng tạo thành công một loại nước
hoa mới, chỉ có điều là sự bộc lộ có kiềm chế hơn.

“Vâng, thưa ngài, ngài đã thành công. Có lẽ cả một tương lai rạng
rỡ về khoa học giả kim đang chờ đợi ngài”.

“Chuyện này còn thú vị hơn gấp bội nghề săn đuổi bọn giết người
trước kia của anh”.

Clare nhắm mắt lại để tĩnh tâm khỏi những tiếng ồn gây ra bởi những dụng
cụ đập nện chan chát của những người thợ đá. Bên ngoài xưởng chế tạo của nàng,
việc xây dựng những bức tường đá đang được hoàn thiện không ngừng, mỗi ngày một
cao hơn, đồ sộ hơn.

Chỉ ngay sau buổi chiều khi những người thợ đá từ Seabern tới đã phá vỡ
không khí yên lặng vốn có của lâu đài. Clare hi vọng dự án xây đắp này sẽ nhanh
kết thúc. Nàng vội với lấy chiếc túi nhỏ treo bên hông, bốc một hỗn hợp cỏ thơm
và hoa tươi nên mũi ngửi. Mùi hương nhẹ nhàng của hoa tử đinh hương không hiểu
tại sao lại nhắc nàng nhớ đến Raymond de Coleville.

Mùi
gỗ đàn hương đã khiến cho mắt anh ta chảy nước và hắt hơi không ngừng buộc anh
ta phải cúi gập người thở hổn hển trong không khí.

Nàng
nhớ lại ngày đầu tiên nàng định gây ngạc nhiên cho anh ta bằng một lọ phấn thơm
có sử dụng mùi tử đinh hương cùng với hoa và thảo mộc khác. Đó cũng là lần duy
nhất nàng thấy Raymond tức giận đến mất kiểm soát.

“Quỷ
thần địa ngục, đem lọ nước hoa đó tránh xa khỏi tôi ngay”, anh ta lập tức nổi
trận lôi đình. “Chắc chắn trong này có mùi gỗ đàn hương. Nàng định làm gì
thế? Định giết tôi à?”

Clare
quá hoảng sợ, nàng không hề nghĩ rằng anh ta lại dị ứng khủng khiếp đến thế với
mùi gỗ đàn hương. Nàng đã xin lỗi rối rít và vứt lọ phấn đi. Ngay sau đó
Raymond lại trở lại trạng thái ôn hòa bình thường và chuyện đó cũng mau chóng
kết thúc.

Clare
cau mày tự hỏi tại sao kí ức đó lại bất chợt hiện lên trong đầu nàng ngày hôm
nay. Kể từ ngày Gareth đặt chân lên đảo Ước mơ nàng đã không còn nghĩ đến
Raymond de Coleville nữa.

Sự
thật là bây giờ nàng khó có thể nghĩ đến một người đàn ông nào khác ngoài chồng
của nàng. Gareth quá to lớn, quá áp đảo và đóng vai trò quá quan trọng đến nỗi
tâm trí nàng không còn chỗ để dành cho bất kì người đàn ông nào nữa. Chàng đã
khiến cho tất cả đàn ông trên thế giới, đặc biệt là những người chỉ tồn tại
trong kí ức như Raymond đều trở nên nhỏ bé và vô hình.

“Clare?”
Joanna xuất hiện bên ngưỡng cửa chế tạo của nàng, đưa mắt tìm kiếm nàng trong
bóng tối. “Em có ở đó không?”

“Em
đây, chị Joanna”. Clare thả vốc hoa khô trên tay trở lại bình, “Có chuyện gì hả
chị?”

“Không,
chị chỉ muốn cho em xem mẫu thêu mới nhất của mình thôi. Chị nghĩ nó sẽ rất phù
hợp với những chiếc gối kích thước lớn”. Joanna đưa một mảnh vải vuông lớn thêu
hình một hiệp sĩ thô ráp đang quỳ trước mặt một cô gái xinh đẹp trong khu vườn
đầy hoa cỏ.

“Thật
tuyệt đẹp, chị Joanna ạ. Những mẫu thêu lãng mạn như thế này chắc chắn sẽ rất
hút khách hàng. Thế sinh vật gì đang lấp ló đằng sau vậy chị?”

“Một
con ngựa sừng”, Joanna gập tấm vải lại vẻ thỏa mãn. “Những quý cô, quý bà
ở London rất thích ngựa sừng. Bây giờ, khi em đã duyệt mẫu thêu này,
chị sẽ chỉ cho một vài phụ nữ trong làng và những nữ tu sĩ thực hiện ngay để
kịp may những chiếc gối lớn”.

“Tuyệt
vời”.

“Chúng
ta phải chuẩn bị gấp một lượng lớn sản phẩm mới này để còn kịp nhồi với hoa khô
thơm của em, sẵn sàng mang bán ở phiên chợ hè tới”.

“Chắc
chắn chuyến hàng cho đợt hè sắp tới cũng sẽ thành công khi có ngài Gareth bảo
vệ”. Clare bốc thêm hai vốc tay đầy hoa khô thả vào trong chiếc lọ.

“Phải.
Hung thần đang giúp chúng ta rất nhiều trong những việc như vậy, chị phải thừa
nhận với em thế”. Joanna chợt nhìn nàng trầm tư. “Chị tự hỏi liệu ngài ấy có ở
lại với chúng ta đến mùa đông hay không?”

“Cái
gì cơ?” Clare quay phắt lại. “Tất nhiên là anh ấy sẽ ở lại với chúng ta chứ.
Đây là nhà của anh ấy cơ mà, tại sao anh ấy phải ra đi?”

Joanna
tặc lưỡi. “Đàn ông sẽ luôn đi khi có nhiệm vụ phải chiến đấu để bảo vệ lãnh địa
của họ và khi họ đã hoàn thành xong việc tạo ra một người thừa kế mình. Bây giờ
thì em đã kết hôn và Ước mơ đã được an toàn trước Nicholas hay bất cứ tên lãnh
chúa tham lam nào

“Phải,
nhưng còn những tên cướp thường xuyên tấn công tàu chở hàng của chúng ta thì
sao?” Clare đột nhiên choáng váng như thể có bàn tay lạ lùng nào đó đang bóp
nghẹt trái tim nàng.

“Chị
nghĩ việc bố trí vài người ở lại đảo Ước mơ để hộ tống những chuyến hàng của
chúng ta không thành vấn đề với ngài Gareth”. Joanna thở dài. “Chỉ hi vọng ngài
Ulrich không phải tháp tùng ngài Gareth trong những chuyến đi tới thôi. Thật
đáng tiếc. Bé William rất yêu mến ngài ấy và chị tin rằng những bài tập thể
chất mới này rất có ích cho con trai chị, đúng như ngài Gareth đã dự đoán”.

“Cậu
William trẻ tuổi không phải là người duy nhất yêu mến ngài Ulrich, phải vậy
không?” Clare dịu dàng hỏi.

Joanna
đỏ bừng mặt, “Ôi, chị lộ liễu đến thế cơ à?”

“Phải.
Và em thấy anh ấy cũng rất quý mến chị”.

Joanna
bồi hồi ngắm chiếc bình đựng đầy hoa khô, khẽ nói. “Anh ấy đã nói yêu chị”.

Chị
Joanna thật may mắn, Clare nghĩ. Những lời như vậy là quá nhiều so với những gì
Gareth đã nói với nàng. “Em mừng cho chị, chị Joanna ạ”.

“Đêm
qua anh ấy đã hôn chị”. Joanna khẽ liếc nhìn nàng. “Lần đầu tiên trong đời chị
biết được chuyện làm tình lại ngọt ngào đến thế đối với phụ nữ cũng như đối với
đàn ông vậy”.

“Phải,
nhưng em nghĩ rằng chỉ khi chúng ta làm tình với người đàn ông thích hợp mà
thôi”.

Joanna
nặng nề ngồi xuống ghế và thu hai tay trong lòng, “Nếu họ đi khỏi, nơi này sẽ
trở nên rất cô đơn, phải vậy không em?”

“Ngài
Gareth không hề nói với em chuyện ra đi”.

“Đàn
ông hiếm khi nào thảo luận những kế hoạch của họ với phụ nữ chúng ta, em biết
mà. Đã bao giờ anh trai em nói với em một lời thông báo trước khi anh ta đặt
chân lên bậu cửa chưa?”

“Chưa,
nhưng ngài Gareth khác. Anh ấy thường xuyên bàn bạc những vấn đề quan trọng với
em”.

“Chồng
em hiện vẫn đang ở trong giai đoạn say mê với cuộc hôn nhân và người vợ mới.
Mọi thứ sẽ sớm thay đổi thôi”. Joanna buồn bã nói. “Luôn luôn là như vậy”.

Ruột
gan Clare thắt lại. Nàng không chịu nổi suy nghĩ Gareth sẽ ra đi, không phải
bây giờ, nhất là khi họ chỉ mới bắt đầu hiểu nhau, học cách để nói chuyện và
đồng cảm với nhau.

Không
phải bây giờ, khi nàng mới bắt đầu hi vọng sẽ khiến chàng yêu thương.

“Em
sẽ lo chuyện này”. Clare bắt đầu tiến chân bước ra cửa.

“Em
định đi đâu vậy?”

“Đi
tìm chồng em để hỏi chuyện”.

Joanna
cau mày. “Ngài ấy đang bận mà”.

“Anh
ấy làm gì thế?”

“Giám
sát việc sửa chữa cối xay gió, chị nghĩ thế. Một trong những cánh tay quay cần
phải thay”.

“Em
sẽ không nói chuyện lâu đâu”.

Clare
bước ra ngưỡng cửa. Chiếc cối xay gió nằm tít tận bên kia sân, những tay quay
của nó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Một vài người đàn ông, trong đó có Gareth và Ulrich
đang tụ tập xung quanh, mặt lộ vẻ căng thẳng như thể đang đương đầu với một
trận chiến khủng khiếp.

Nàng
tự hỏi liệu những người đàn ông chỉ đơn giản đang lo lắng đứng trước một nhiệm
vụ sửa chữa khó khăn hay sự thực họ đang háo hức trước thách thức phải khiến
con quái vật khổng lồ này khuất phục?

“Thưa
ngài”. Nàng dừng lại cách bọn họ vài bước chân. “Em muốn nói chuyện với ngài”.

Gareth
miễn cưỡng dứt sự chú ý ra khỏi cánh tay quay lợp vải đã bị rách để nhìn nàng.
“Hãy để sau đã phu nhân. Em thấy đấy, anh đang bận mà.”

“Chuyện
này rất quan trọng”. Clare nhận ra tất cả bọn họ đều đang lắng nghe vẻ quan tâm
thích thú. “Em sẽ không làm phiền anh lâu đâu”.

Một
bên lông mày Gareth nhướng lên trước vẻ hối thúc quyết liệt của nàng. “Thôi
được, nếu đó là chuyện rất quan trọng”. Chàng gật đầu với Ulrich. “Tiếp tục
công việc nhé, tôi sẽ trở lại ngay”.

“Vâng,
thưa chủ nhân”. Ulrich quay lại với chiếc cối xay với một nụ cười giấu giếm.

Gareth
bước lại gần nơi Clare đang đứng. Chàng cúi nhìn nàng, bờ vai rộng che khuất
tầm nhìn của nàng đến chiếc cối xay gió. “Có chuyện gì gấp đến thế mà không thể
đợi được vậy Clare?”

Clare
đột nhiên cảm thấy rất kì cục, nhưng nàng buộc phải nói. “Em chỉ đơn giản muốn
hỏi anh có định rời Ước Mơ trong thời gian tới không?”

“Rời
nơi đây ư?”

“Phải”.
Nàng chăm chăm nhìn chàng. “Một số người nghĩ rằng khi anh đã giành được lãnh
địa của mình và làm em có thai, anh sẽ mau chóng ra đi. Em chỉ muốn hỏi liệu đó
có phải là những điều anh nghĩ?

Gareth
chăm chú nhìn nàng. “Em có thai rồi à?”

“Ôi,
không”. Clare nuốt nước bọt. “Ít nhất em cũng tin là chưa. Nhưng Gareth, đó
không phải là vấn đề chính, em đang hỏi liệu anh có kế hoạch rời khỏi hòn đảo
này không?”

Miệng
Gareth mím chặt dứt khoát. “Quỷ tha ma bắt, đây không phải là lúc để bàn việc
này. Anh đang cố sửa cái cối xay gió chết tiệt”.

“Liệu
chiếc cối xay gió có quan trọng hơn dự định tương lai của anh không?”

Chàng
vò đầu. “Điều quái quỷ gì trên đời này khiến em đột ngột tìm anh để hỏi chuyện
này thế?”

“Đừng
bận tâm, thưa ngài. Chỉ cần trả lời câu hỏi của em thôi. Anh có ý định rời khỏi
nơi đây không?”

“Thế
em muốn anh ra đi à?”

“Không,
thưa ngài”. Clare nhìn như bị thôi miên vào bờ ngực rộng vững chãi của chàng,
“Sự thật, em thấy anh vô cùng có ích ở đây và em rất lo lắng nếu anh ra đi”.

“Có
ích á?”

“Vâng,
thưa ngài. Rất có ích”.

“Anh
có ích như thế nào?”

“À,
anh đã sửa chiếc máy em dùng để chiết xuất tinh dầu hoa hồng bị hỏng rất tuyệt
vời”. Clare liệt kê với một nụ cười yếu ớt, “Bây giờ nó hoạt động hoàn hảo”.

“Cám
ơn em”. Gareth nói qua kẽ răng, “Anh mừng vì mình có khả năng được một việc hữu
ích”.

Clare
nhận ra chàng đang giận dữ. Nàng cũng cảm thấy cơn giận của mình đang bắt đầu
phát tiết, “Em chỉ muốn biết những kế hoạch của anh để em có thể sắp xếp công
việc của mình. Liệu em có đòi hỏi quá nhiều không?”

Chàng
nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, sáng như ánh chớp. “Anh không định rời khỏi Ước
Mơ này trừ khi cha anh gọi. Anh là một trong những chư hầu của Đức ngài
Thurston xứ Landry, bởi vậy ông ấy có quyền đòi hỏi sự phục vụ của anh một số
ngày nhất định trong năm. Em biết điều đó rõ cũng như anh mà”.

Clare
quắc mắt. “Em không phải là một kẻ ngốc, em hiểu rõ thưa ngài. Nhưng em đâu có
nói với anh về vấn đề bổn phận của anh đối với Đức ngài Thurston. Em chỉ muốn
biết kế hoạch riêng của anh thôi”.

“Ngay
lúc này, kế hoạch riêng của anh là cố gắng sửa cái cối xay gió chết tiệt kia
càng nhanh càng tốt. Sau đó anh muốn kiểm tra tiến độ làm việc của những người
thợ đá. Sau khi hoàn thành cả hai việc đó rồi, anh muốn quay trở lại tiếp tục
với những thí nghiệm của mình. Như vậy anh đã trả lời rõ cho câu hỏi của em
chưa?”

“Chắc
chắn anh không có kế hoạch nào rời Ước mơ chứ?”

“Không”.

“Anh
có thể thề được không?”

“Xin
thề”.

Clare
cảm thấy như trút được gánh nặng nhưng nàng cố không bộc lộ ra ngoài. “Rất tốt,
đó là mọi điều em muốn biết”.

Gareth
chống hai tay lên sườn. “Nếu em đã thỏa mãn rồi, phu nhân, vậy anh có thể quay
trở lại sửa cái cối xay gió này được chưa?”

“Tất
nhiên rồi. Thứ lỗi cho em vì đã quấy rầy anh”. Nói rồi Clare định quay đi.

“Clare”.

“Gì
cơ”. Nàng dừng lại.

Gareth
nhìn nàng đăm chiêu. “Anh biết được rằng em không tính phí sử dụng cối xay gió
đối với dân làng”.

“Đúng
vậy. Em biết nhiều ông chủ tính tiền xay bột đối với dân chúng của họ, nhưng em
cảm thấy làm như vậy là không cần thiết. Dân làng cung cấp cho lâu đài đủ số
bột mà chúng ta cần, nên em nghĩ làm vậy là tốt nhất”.

“Anh
hiểu rồi”.

Nàng
nhìn chàng áy náy. “Em tin ngài sẽ không bắt dân làng phải trả tiền vì sử dụng
cối xay gió của chúng ta, đúng không, thưa ngài?”.

“Không,
tất nhiên rồi. Em là người duy nhất có đầu óc kinh doanh trong gia đình này.
Nếu em đã tin đây là cách giải quyết tốt nhất thì anh còn tranh cãi với em làm
gì?”

“Người
có đầu óc kinh doanh, à phải. Đó là câu em vẫn thường được nghe”. Nàng nhìn
chàng nghiêm nghị. “Có vẻ như chúng ta đều có ích như nhau, thưa ngài”.

Đôi
mắt Gareth lấp lánh. “Một người đàn ông không thể đòi hỏi gì hơn nữa khi đã
cưới một người phụ nữ có ích như em, phu nhân ạ. Bây giờ thì thứ lỗi cho anh.
Đã đến lúc anh quay trở lại với nhiệm vụ của mình rồi”. Chàng hiên ngang quay
lại chỗ đám đông đang tụ tập xung quanh chiếc cối xay gió.

Clare
bâng khuâng nhìn theo chàng.


ích.

Nàng
đã luôn là một người có ích, Clare ngẫm nghĩ. Nàng rất có ích với mẹ nàng,
người đã phải đỡ trên vai gánh nặng chăm lo và quản lí lãnh địa này trong khi
chồng của bà chỉ thích chu du hết châu lục này đến châu lục khác tìm kiếm tri
thức.

Nàng
có ích đối với người cha học giả của mình, người chỉ thích du ngoạn để sưu tầm
và nghiên cứu từ thành phố Paris hoa lệ đến Tây Ban Nha xa xôi hơn là ở nhà để
thực hiện trách nhiệm người cha, người chồng và chủ nhân của Ước mơ.

Nàng
có ích với anh trai nàng, người chỉ khao khát vinh quang và chiến thắng trên
đấu trường và những cuộc đua hơn là khao khát cai quản lãnh địa mà mình được
thừa hưởng.

Nàng
có ích đối với Raymond de Coleville, người chỉ muốn tán tỉnh nàng chút ít trong
những lúc rảnh rỗi khi bầu bạn nghiên cứu với cha nàng.

Ngay
cả Nicholas vùng Seabern cũng nghĩ nàng là một cô dâu có ích, người có thể làm
đầy túi tiền của anh ta.

Nàng
cũng hữu ích với Đức ngài Thurston xứ Landry, người được hưởng lợi nhuận hàng
năm từ Ước mơ.


bây giờ dường như Hung thần cũng thấy nàng thật hữu ích.

Đó
không phải là một ý nghĩ vui vẻ, nhưng Clare sợ rằng còn nhiều thứ tồi tệ hơn
là sự hữu ích.


dụ như yêu một người đàn ông nhưng người đó lại không cảm thấy tình yêu là cần
thiết.

o°•

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3