Cơ hội của Chúa - Chương 09 - Phần 2
“Tôi không ngây thơ về việc bất hợp lý giữa doanh nghiệp trong và ngoài quốc doanh. Thế nhưng công cuộc đổi mới chỉ đang bắt đầu. Chúng ta đang ở thời điểm tập sự của một nền dân chủ.”
Tôi cười hoài nghi hỏi lại Tâm:
“Tôi và cậu không phải là nhà đạo đức, càng không phải là nhà chính trị. Chúng ta là thương gia. Bây giờ cậu muốn gì?”
Tâm cố bình tĩnh đi vào cụ thể nhưng thi thoảng vẫn bừng bừng. Tôi trọng và quý những người như cậu ta. Ðã làm việc coi như là đại sự phải có đam mê. Tất nhiên sự đam mê phải được bùng cháy trên mặt bằng kiến thức của tài năng. Tâm có cả hai cái đó. Nhưng cho đến giờ Tâm vẫn chưa giàu được, ở góc độ này có lẽ Trần Bình đúng. Trần Bình đúng không phải giỏi lý luận mà vì cậu ta nhiều kinh nghiệm hơn. Một nền kinh tế khỏe mạnh và minh bạch đến đâu vẫn ít nhiều chịu ảnh hưởng từ một thế giới quyền lực ngầm. Đến một thời gian nào đó lý thuyết kinh tế học tương lai sẽ không coi buôn lậu và hối lộ là căn bệnh. Hoàng ngồi dự thính, chỉ mệt mỏi cười.
“Thằng Tâm và cậu vấp phải một cái.”
“Cái gì?”
“Cái mà Trần Bình không vấp?”
Tâm có đầu óc tổ chức và có trong tay một dàn trợ lý tuyệt vời, rất nhiệt tình và rất trí thức và hơn hết là những người trung thực. Tâm có thuận lợi là ở thời gian này Nhà nước ban hành nhiều chính sách phát triển kinh tế, một thứ đòn bẩy thuần túy của nền kinh tế thị trường chứ không phải đơn giản của một thứ hô hào hành chính. Vậy mà Tâm vẫn không giàu. Tôi cho rằng cậu ta sai không phải ở nhận thức mà ở thao tác. Nền kinh tế Việt Nam có một điều tương đối đặc biệt là không tính được hệ số rủi ro. Có thể lời ba trăm phần trăm (300 %). Và cũng có thể mất trắng hai trăm phần trăm (200 %). Trong biên độ dao động mênh mông ấy người làm kinh tế cả người đứng đắn hay không cũng chẳng biết đường nào mà lần mò. Họ đành bám víu vào đủ thứ, đồng bóng bói toán, những mối quan hệ lằng nhằng quàng xiên. Tâm chỉ tin vào cậu ta. Kể cũng tốt, nhưng phải thật hiểu đúng mình đúng người. Mỗi chỉ tiêu của cậu ta đặt ra nó đều đòi hỏi một thời gian thật dài và một may mắn thật lớn. Theo kinh nghiệm riêng trong nhiều thương vụ làm ăn của tôi sự hên xui quyết định tới quá nửa. Ðã thế, Tâm hơi vội vã. Mọi sự nỗ lực lập cập chỉ dẫn đến đổ vỡ. Thương gia Tàu nói “dục tốc bất đạt”. Tôi thích câu ấy. Vụ vỡ nợ các quỹ tín dụng dạy cho Tâm một bài học cay đắng. Với tài và lực mỏng, lại nôn nóng bắt chước những mô hình tiên tiến đương nhiên sẽ gây hậu quả. Bảo tôi biết trước e hơi ngoa, nhưng ở thời điểm này không bao giờ tôi dốc vốn vào đầu tư sản xuất. Cũng như nhiều doanh nghiệp tư nhân, Bimico bị tát choáng váng. Tâm vượt qua khủng hoảng không nhờ tài năng mà đành trông vào mối quan hệ một mafia với ngân hàng, người rồi đây lịch sử đen của nền tài chính miền Bắc buộc phải ghi tên. Tâm và Bimico phải quay về một số thao tác cũ, đem tư cách pháp nhân của mình hoặc tài khoản của công ty ra làm trung gian vay mượn của một vòng luân chuyển vốn dĩ đầy lằng nhằng mà cậu ta rất ghét. Lãi suất bảy phần trăm trên toàn bộ doanh thu mỗi tháng chỉ là lãi suất đủ ăn. Công bằng mà nói cũng tại thiếu vốn. Còn điều nữa làm Tâm rất khó giàu. Cậu ta mạnh mẽ quyết đoán nhưng chưa đủ độc ác. Marx nói, lời 300 % người ta có thể tự treo cổ mình, tương tự suy ra khi thua lỗ 200 % người ta có thể dìm chết cả dòng họ của mình. Cũng như tôi, Tâm vẫn nhiều đa cảm vẫn còn vấn vương vài giá trị mà Trần Bình coi là lỗi thời. Bình chắc chắn là mẫu người sẽ vào thế kỷ hai mốt. Ðiều ấy làm tôi không thích, tôi thích những mẫu người như Sáng hơn. Cách đây chừng nửa năm tôi có giới thiệu Tâm với Sáng nhưng sự hợp tác không thành. Sáng bảo cá tính của cậu ta quá mạnh. “Anh muốn một người giống vậy và phụ thuộc vào anh trong một tương lai dài.” Những người như Tâm sẽ chẳng bao giờ phụ thuộc nhưng cần đến thời gian bao lâu cậu ta mới được độc lập.
“Có lẽ em phải về.”
“Trời vẫn còn mưa.”
“Vâng, mưa.”
Tôi đứng dậy đi ra cạnh cửa sổ. Phố xá huyền diệu trong màn mưa. Tôi nghĩ đến con bé Phương Phương. Nó sẽ nghĩ gì khi người ta bắt nó phải gọi một người đàn ông là bố. Với tính cách của nó chắc chắn nó khó chấp nhận Sáng. Và kể cả Sáng, anh cũng rất khó mà yêu con bé. Sáng đâu phải là mẫu người say mê trẻ con. Sáng tỏ tình và nếu tôi gật đầu, tôi biết chúng tôi sẽ cần gì. Sáng đặt vấn đề với tôi, hoàn toàn không phải một cô bé chập chững mười tám tuổi. Chúng tôi đã tới độ của sự cần thiết hôn nhân. Tôi quý Sáng, tin Sáng nhưng bảo yêu chắc chắn là chưa. Nói đùa, tôi cũng hơi run. Chỉ lần này và không còn lần nào. Hoàng kêu con bé Phương Phương thông minh. Người ta bảo con gái quý cha mà nó thì không bao giờ có bố. Đối với nó Hoàng là tất cả, thậm chí tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu nó coi Hoàng hơn tôi. Nhưng nó cũng muốn có ba và thật không đơn giản khi bắt nó kêu Sáng là vậy. Tôi tin rằng nó bướng gấp đôi tôi. Sáng lại gần, anh cầm tay tôi nhè nhẹ.
“Ở lại đây với anh.”
Tôi cố nói thật dịu dàng.
“Sẽ có lần nào đó nhưng không phải lần này.”
Sáng khẽ buông tay, tôi quay lại mỉm cười với anh. Trần Bình bảo: “Bạn bè em nhiều người mê chị đẹp nhưng ai cũng kêu sợ.” Thật thế ư. Tôi vô cảm hay tôi lãnh cảm, thật tôi không quan tâm. Tôi sâu sắc biết tôi như là mẹ, vậy đã đủ chưa. Hay tôi cần phải biết tôi như là vợ. Tôi thi thoảng xem băng video vài ba phim tâm lý Mỹ nhấn mạnh vào cái bản năng ở đàn bà. Gần đây lác đác tiểu thuyết gia Việt Nam cũng gân giọng nói về nỗi ám ảnh tình dục. Có hay không có sự cồn cào mời gọi của cô đơn đêm. Tôi không đạo đức giả vậy chắc tôi không bình thường. Tôi cười khẩy. Nếu tin rằng có kẻ dâm ô trụy lạc từ máu thì đương nhiên cũng có người đoan trang đức hạnh từ chất. Ðấy là còn chưa kể sự ước thúc của siêu hình đạo đức và cụ thể của truyền thống tập tục. Tôi mặc đầm ra vũ trường với bé Phương Phương. Tôi mặc quần short đi đánh tennis một mình. Tôi biết rằng đằng sau tôi nhiều lời bình luận đểu giả ác ý của thằng đàn ông cố ra vẻ là không liệt dương. Hơn một lần đã có kẻ mượn hơi men gõ cửa vào buổi đêm của tôi. Tôi cũng chẳng cần đạo đức nhiều khi thẳng tay tát vào mặt những thằng mất dạy. Nhiều lúc tôi tắm nhìn kỹ mình trong gương. Cũng có thể tôi bị lạnh vì cọ xát nhiều với tiền. Sự khô khốc nhiều của đồng tiền mâu thuẫn đậm với mọi loại đa cảm. Cho đến giờ tôi chưa hôn ai, ngoài Lâm. Và có lẽ vĩnh viễn tôi không bao giờ hôn nổi một ai nữa. “Tình dục mà không có tình yêu chỉ là sự mãi dâm.” Ðâu đó có ai nói vậy. Thì thà cứ khắc nghiệt như thế đi để tôi còn biết tôi là ai. Hồi có bầu bé Phương Phương, tôi đang yêu. Chúng tôi đều trẻ và suốt ngày tôi đòi được hôn. Chẳng có chuyện gì làm tôi âu lo, chỉ thấy lâng lâng hạnh phúc. Ba tháng đầu tôi không nghén, ăn được nhiều và tất nhiên lên cân. Thực ra tôi chưa có khái niệm làm mẹ nhưng sung sướng được thấy mình là vợ. Tình yêu khi cần thăng hoa phải có tình dục. Ðấy là lý luận hay kinh nghiệm. Rồi mọi chuyện là vậy. Khi người ta nhìn bằng khắc nghiệt của hận thù thì cái bản năng gốc trở nên nguội lạnh như tro tàn bếp hoang là điều không thể tránh. Bây giờ chính tôi muốn coi lại nghe chừng không đơn giản.
“Em phải về thôi mặc dù em không muốn.”
“Anh không hiểu lắm.”
“Em mong anh sẽ hiểu.”
Sáng lại cầm tay tôi. Một người đàn ông chân chính thì không nên vớt vát và Sáng là người đàn ông ấy.
Tôi dậy muộn, vài tia nắng cuối thu nhờ nhờ để vệt qua rèm. Càng những ngày gần đây tôi càng thích dậy muộn. Nằm một mình trùm chăn nghĩ loanh quanh. Bé Phương Phương năm nay học chiều và cứ thả cho nó ngủ thì tới bữa trưa. Nhưng hôm nay lười mấy tôi cũng phải dậy. Tôi có chuyến bay vào Sài Gòn lúc 14 giờ 30. Tôi phải vào vì đây là lần cuối. Sau lần này, tôi tuyệt đối không còn dính dáng với phía Nam nữa. Tôi chuyển toàn bộ vốn đầu tư vào bất động sản. Giá đất ở Hà Nội đang lên với tốc độ chóng mặt. Nếu không kịp chuyển hướng tôi sẽ lạc hậu. Và dù sao trên lý thuyết, kinh doanh bất động sản luôn là đường hướng ổn định. Hơn nữa tôi cũng lười rồi. Hơn nữa tôi cũng sắp lấy chồng. Bớt đi vài mối hàng, thu hẹp tầm tay là điều thích hợp. Thời gian này anh Sáng cũng dẹp bớt kinh doanh. Anh đã chính thức được bổ nhiệm làm phó giám đốc một Sở vào loại uy tín nhất của thành phố. Hôm anh “đăng quang” tôi không đến. Chẳng phải tôi dị ứng với những lễ nghi mà đơn giản ở đó hơi nhiều người biết tôi. Trong thâm tâm, cả tôi lẫn Sáng đều hiểu, sẽ có một hai nếp nhăn trên vầng trán hói của một vài quan chức khi biết Sáng cầu hôn với tôi. Sáng bảo: “Cái tiếng của em quả là không vừa.” Tôi cười: “Tai tiếng hay danh tiếng?” Sáng trầm ngâm: “Chắc em cũng phần nào biết mục đích của anh.” Tôi nghĩ là tôi biết. Và tôi cũng không ngây thơ hỏi giữa cái đó và tôi anh sẽ chọn phần nào. Cái phép thử chỉ dành cho sinh viên năm thứ nhất, còn Sáng hình như anhh có bốn bằng đại học.
Tôi loay hoay chuẩn bị bữa sáng và hai lần quay phôn tìm Hoàng mà không gặp. Nếu nhanh nhất tôi cũng bị ở thành phố Hồ Chí Minh chừng nửa tuần và Hoàng phải đến trông bé Phương, Hoàng dạo này bỏ hẳn làm, đều đặn đi lễ nhà thờ và ra quán rượu. Nếu biết cầu Chúa, tôi cầu cho cậu ta viết lách được gì đấy. Tôi đọc đi đọc lại tập truyện ngắn đầu tiên của Hoàng mà tôi mất rất nhiều công mới được xuất bản. Tôi nhặt nhạnh những truyện rải rác đã đăng trên các tuần báo văn chương, gom gom chừng mười hai cái. Tôi hỏi Sáng.
“Anh thấy Hoàng viết thế nào?”
“Cậu ta khó mà nổi tiếng.”
“Nếu muốn nổi tiếng Hoàng đã không ký tên em.”
“Không phải, anh muốn nói ở cấp độ khác. Không có người viết nào lại tuyên bố chỉ viết cho mình. Muốn là một tác phẩm phải có đông người đọc. Hoàng thiếu một cái gì đó.”
“Tài năng.”
“Anh tin như em, Hoàng là người có tài. Nhưng đó chỉ là điều kiện cần. Cậu ta phải tranh thủ giới chuyên môn.”
Hoàng có đem sách tặng một vài người cũ. Tất nhiên có thầy Phi, có Lâm. Mọi người bảo sao, tôi quan tâm. Hoàng cười lảng. Tôi nhắn: “Mình nhờ thằng Vũ viết một bài phê bình nhé.” Vũ là bạn cùng lớp ngày xưa giờ đang làm biên tập văn nghệ cho một tờ báo lớn. Hoàng xin đừng. “Thế nào mọi người cũng phải biết đến cậu, mình thề đấy.” Hoàng quay sang hôn vào trán con bé Phương Phương, nhờ tôi chụp hộ một kiểu ảnh. Tôi phóng to tấm ảnh Hoàng thật tươi đang bế bé Phương, nó ôm trước ngực tập truyện ngắn của Hoàng.
Bà U làm cơm trưa nhanh, luộc miếng gà mua ở chợ người ta đã làm sẵn. Tôi uống một lon Tiger, vừa ăn vừa hút thuốc. Con bé Phương vừa ăn vừa lẩm nhẩm học thuộc lòng một bài thơ nào đó trong quyển Tiếng Việt. Vẫn không thấy Hoàng qua, đúng mười lăm phút nữa ôtô sẽ đến đón, tôi phải tạt qua văn phòng công ty của tôi trước khi ra sân bay. Tôi dặn kỹ bà U và cẩn thận viết vài dòng cho Hoàng. Khi mở ngăn kéo tìm cái bút, chợt thấy lại bức thư của Thủy. Vài ngày trước tôi nhận được lá thứ hai của Thủy. Một lá thư dài đặc sít chữ hơn bốn trang giấy mỏng khổ rộng. Cũng như nhìều người tha hương, thư của Thủy nhiều buồn. Những chuyện xứ người được kể với băn khoăn day dứt. Cố không nhắc nhiều đến Hoàng nhưng đã viết cho tôi thì làm sao mà né được.
Chị có trách em không. Em rất mong chị trách em in ít cũng có thể là em sai hoặc tệ hơn nữa là bạc bẽo. Nhưng giờ đây em phải nghĩ mình là đúng. Nếu không nghĩ thế em sẽ gục ngã mất. Anh Bình nhờ nhiều người quen bên này chăm sóc em. Nhưng chuyện ấy dở lắm chị ạ. Ða phần những người nhân danh là bạn anh Bình đều không xứng đáng là bạn. Họ sỗ sàng nghĩ là em cần tiền lắm nên mới thân cô thế cô sang đây. Em cũng hiểu họ là những người buôn bán mà những người làm kinh tế thì ít có dịu dàng. Em sợ rồi đây, chừng nửa năm nữa em cũng hết hẳn dịu dàng.
Tội nghiệp cô bé. Ðây là lá thư thứ hai còn lá thư đầu tôi đọc với nhiều cười khẩy. Khi trượt sang một môi cảnh hoàn toàn bị thay đổi lẽ dĩ nhiên người ta hoặc hạnh phúc sung sướng hoặc thất vọng đau khổ. Chẳng có cái gì xa lạ mà lập tức trở nên gần gũi được. Tôi không nói với Hoàng là tôi đã nhận được thư Thủy. Hoàng mong ngóng với một mơ hồ nào đó. Từ hồi Thủy sang Tiệp, hơn một lần tôi bắt gặp Hoàng lúc xem tin thời sự quốc tế trên tivi về Ðông Âu, luôn luôn có vẻ bất bình thường, chính tôi cũng đã bị vậy. Suốt thời gian Lâm ở Hà Lan, hễ có ai nhắc đến Amsterdam, lồng ngực trái của tôi bỗng nhiên hụt hẫng buốt nhói. Tất nhiên rồi cũng hết. Nhưng Hoàng lạ lắm, có khi cậu ta vĩnh viễn bị vậy. Thủy là đứa tình cảm. Tôi cho rằng mình hiểu khi Thủy không đủ can đảm lấy Hoàng nhưng liệu cô bé có quên nổi mối tình đầu. Ðó là nguyên nhân lớn nhất để Thủy phải đi xa. Rồi đây cô bé có đạt được mục đích của mình hay không còn phụ thuộc vào nhiều cái. Ở trong sâu, Thủy có tố chất của người kinh doanh. Thời gian sẽ cho thêm bản lĩnh. Có lẽ nửa năm nữa cô bé sẽ có chút tiền và chắc chắn sẽ hết dịu dàng. Ðó là điều tốt. Va chạm với lọc lừa con người ta cần gì, cần tàn nhẫn. Người Tàu nói: “Phi độc bất thành.” Thành gì chưa cần biết, chỉ biết là muốn thành phải thật độc, thật ác.
Cuộc sống của em hơi đơn điệu nhưng khá bận. Em chạy chợ cùng bà chị họ xa của anh Bình. Ði đi về về chừng chục cây số. Sâm sẩm tới được nhà là mệt lử. Mọi mối manh vốn liếng chắc đều của anh Bình cả. Cách đây hơn tháng anh Bình có sang bên này, nhìn thấy em sụt đi gần hai ký anh ấy rất không bằng lòng. Em biết, anh Bình có thể đưa không cho em tiền, nhưng em và anh ấy đã thỏa thuận rồi. Em sẽ tự kiếm tiền như chị đã từng làm. Và sâu xa hơn nữa, em rất xấu hổ khi phải chịu nhiều ân huệ về tiền nong. Xấu hổ như thế nào em mong chị hiểu. Chị thương em nhé, chị Nhã.
Ðến tuổi này tôi rất khó khóc. Tôi hoang mang nuối tiếc. Vu vơ thật là vu vơ. Thủy và Hoàng yêu nhau bằng sự trong sáng duy nhất của hai người và theo đúng quy luật, chẳng hiểu của tự nhiên hay xã hội, của thần hay của quỷ, những gì trong sáng quá thường hay khó tồn tại. Sự hiện diện của Hoàng trên cõi đời này đối với tôi là một điều kỳ dị. Nếu thật đúng ra cậu ta phải chết yểu. Tôi chưa bao giờ thấy Hoàng dối trá. Cậu ta có thể tán lếu tán láo nhăng nhố nhưng tuyệt đối không dối trá. Hoàng hiểu và biết nhiều, nhưng những chuyện cậu ta không hiểu hoặc không biết thường là nhiều hơn. Tôi đọc đâu đó có một mẫu người, họ luôn ngạc nhiên khi hiểu biết thực tại. Ngạc nhiên chứ không phải chiếm đoạt. Kể ra cũng hơi trẻ con. Kiếm được ra tiền là công việc của người lớn. Hơn nữa, nó đòi hỏi sự chăm chỉ. Nghe thì nghiệt ngã như vậy đấy. Biết sao được, cái gì dính dáng đến tiền cũng đều nghiệt ngã.
Anh Bình rất muốn em bớt nghĩ ngợi để bàn chuyện cưới. Thư nào của bố mẹ em gửi sang cũng giục. Em có nói anh ấy nên yên tâm, em đã sang đến đây coi như một chuyện hứa hôn rồi. Còn muốn em quên thì không thể. Em cũng muốn quên lắm chứ chị. Em tự quên bằng cách nhân rộng những mặc cảm tội lỗi của mình. Em luôn nghĩ, mình sẽ chẳng còn xứng đáng nhìn thẳng vào những người cũ chuyện cũ nữa. Người ta bảo lấy chồng giống như đi qua sông. Em chưa qua hẳn được sông vẫn loay hoay trên con thuyền đang chảy. Chỉ mong là mình đừng chìm ở giữa dòng. Còn bờ bên kia là thiên đàng hay địa ngục em đâu có quan tâm. Nhưng em biết ở đó, mình vĩnh viễn không có hạnh phúc.
Tôi gấp lá thư của Thủy, lưỡng lự nghĩ xem hôm nào có đưa cho Hoàng không. Chắc chắn Hoàng sẽ buồn và bứt rứt. Thôi, tốt nhất là kệ, Hoàng nói tiêu cực nhưng đúng. Mọi chuyện đều là ý Chúa.
Thành phố Hồ Chí Minh đón tôi bằng nắng gắt và quá nhiều sự lôi thôi. Phía đối tác nhất quyết không chịu giao một trăm phần trăm tiền mặt, mặc dầu tôi đồng ý chịu nhiều khoản thiệt. Thứ nhất, việc tôi rút hết vốn ra Bắc làm nhiều người hoang mang. Từ xưa đến nay mọi người vẫn tưởng tôi có một ông nào to lắm đứng sau cung cấp những thông tin xịn. Họ khăng khăng nghĩ, những tháng tới chắc có sự chuyển hướng trong việc xuất nhập khẩu mà tôi đã dự liệu được rồi nhanh chân chạy trước. Họ sẽ cười vỡ bụng phệ, nếu tôi thực lòng nói rằng lý do chính chỉ vì tôi muốn lấy chồng. Thứ hai, cụ thể hơn, họ ép tôi phải thanh toán bốn công hàng đang kẹt ở cảng Sài Gòn. Nếu là thời gian trước, tôi đã đồng ý khỏi cần đắn đo. Nhưng giờ đây quan hệ giữa tôi và cục thuế đang có nhiều chuyện. Dùng dằng mặc cả mãi, chúng tôi cũng đến một thỏa ước. Tôi sẽ nhận hai công hàng tại cảng Hải Phòng, mọi chi phí bên đối tác hoàn toàn chịu. Tôi chán Sài Gòn lắm rồi. Tôi nhớ Hà Nội, tôi nhớ bé Phương Phương và muốn gặp Sáng. Chủ nhật tới đúng là ngày sinh nhật của tôi.
Tôi đi ra sân bay Tân Sơn Nhất một mình bằng taxi. Cái cảm giác nhẹ nhõm khi xong một phần việc mà mình bị phải làm. Phòng dành cho khách ngồi chờ khá đông người, tất cả trở nên nhốn nháo khi phát thanh viên đọc giờ chuyến bay. Tôi đi về phía cửa kiểm soát, chìa vé. Ðứng cạnh một thanh niên trong bộ đồng phục hàng không là hai người đàn ông đứng tuổi. Một người tiến gần lại tôi nói giọng Bắc.
“Xin lỗi, chị là chị Nhã.”
Tôi không đáp, chỉ nhìn. Cái linh cảm gờn gợn nhiều lần quấy rầy giấc ngủ của tôi váng vất đâu đó.
“Mời chị theo chúng tôi.”
Khi xem phim hình sự Mỹ, tôi hay gặp mẫu câu này ở các nhân viên FBI.
Tôi được chở về trụ sở công an quận trên một chiếc xe Fiat cũ, trông không giống xe công vụ. Mọi người dẫn tôi vào một căn phòng rộng chừng khoảng hai chục mét có cái bàn làm việc nứt nẻ đầy vết mối đục. Một người đàn ông trán hói, chắc ngồi chờ tôi khuôn mặt thật quen nhưng tôi không nhớ nổi tên. Nếu không nhầm lẫn thì đây là một sĩ quan điều tra, thỉnh thoảng tôi có gặp trên sân quần vợt. Người đàn ông lúc nãy hỏi tôi ở sân bay thong thả đọc lệnh tạm giữ. Viên sĩ quan có khuôn mặt quen mời tôi ngồi rồi hỏi lịch sự.
“Chị có cần nói gì không?”
“Xin phép các anh cho tôi được hút thuốc.”
Ông ta đưa tôi chiếc bật lửa cối Tàu. Vỏ inox trắng có khắc dòng chữ xanh “Tặng thưởng cán bộ và chiến sĩ ưu tú”. Tôi trả lời những câu hỏi trong vòng chừng hai tiếng. Mọi người biết về tôi như thế là nhiều. Lúc gần kết thúc, viên sĩ quan điều tra có khuôn mặt tôi hơi quen tự giới thiệu là Huân chợt hỏi.
“Chị có cần phải báo cho ai không?”
Tôi đọc số điện thoại và địa chỉ của Sáng. Anh ta ghi nắn nót vào tờ giấy lấy cung để trống bằng kiểu chữ in, nét chữ của những người đứng đắn.
Tôi ra Hà Nội vẫn kịp đúng sinh nhật, trễ ba ngày so với dự kiến. Tôi gọi phôn báo trước nên Hoàng và bé Phương Phương đứng đón ngoài phòng chờ sân bay Nội Bài. Hoàng vận comlê, con bé Phương đội mũ nồi nhỏ xíu mặc bộ đầm hồng. Khi ôm con bé, không kìm được tôi bật khóc. Hoàng cầm bó hồng nhung đỏ ngơ ngác nhìn. Có lẽ chưa bao giờ tôi là vậy. Suốt gần sáu mươi tiếng bị tạm giữ tôi hút hết ba gói Dunhill. Tôi được phép gọi đến số điện thoại mình cần khoảng năm lần, không một ai nhấc máy. Trước đấy thiếu tá Huân đã nói chuyện được với Sáng, Sáng xác nhận có biết tôi. Tôi hút thuốc nhả khói đặc. Tôi vẫn tin một trăm phần trăm là Sáng phải bay vào đây. Giờ thứ năm mươi hai của thời gian tạm giữ người tôi được gặp là Trần Bình.
“Chị có muốn ăn gì không”
“Cũng không thấy đói lắm.”
“Em đã nhờ người ta mua hộ bát mỳ.”
“Mình chỉ muốn tắm.”