Cơ hội của Chúa - Chương 07 - Phần 7

4


Nội bắt đầu một mùa hè sớm. Trời ấm ức oi đã suốt một tuần chang chang màu cây
xanh in vào nền trời trong. Ven Hồ Tây ngột ngạt là thanh niên và quanh hồ Hoàn
Kiếm chật đông những cái may ô ba lỗ màu cháo lòng của các cụ về hưu. Người giàu
Hà Nội bắt đầu bỏ tiền xây nhà. Giá đất lên theo giờ. Những mảnh đất hoang dọc
đê Yên Phụ, từ Nghi Tàm tới Quảng Bá, trước đây chó ỉa rông bây giờ đông nghịt
người chen nhau mặc cả. Nhưng quý ông quý bà năm ngoái còn chạy xích lô, đánh
xe thồ mặc vỏ áo bông trần đi dép nhựa sứt quai giờ đây nhờ tiền bán đất, sắm giày
Tây rủ nhau ra Tiến Thành may đo comlê. Giới thượng lưu có tiền Hà Nội kết nạp
thêm nhan nhản trọc phú. Cố ngửi vẫn còn thoang thoảng mùi nhài nhưng đưa mắt
nhìn xuống chỉ thấy bết đầy cứt trâu. Nội thất trong nhà được kính trọng với hố
xí bệt và máy điều hòa nhiệt độ. Không cần Marketing, Tâm quyết định bỏ một
phần ba vốn sản xuất quay sang nhập máy air-conditioner. Lô hàng sắp tới sẽ là
ba trăm chiếc. Hoàng hỏi:

-
Nó hẹn mấy giờ?

Tâm
nhìn cái Seiko điện tử trên tường không nói. Ðã quá giờ hẹn nửa tiếng. Hai anh
em đang ngồi trong phòng khách của Vihacimex, tổng công ty xuất nhập khẩu duy
nhất làm ăn còn có lãi sau khi nền kinh tế thị trường được xác nhận. Tâm loay
hoay hai tháng trên Bộ, với thủ tục làm quota, thất bại, đành chấp nhận mua qua
tay lô hàng của bọn này.

-
Mời hai anh vào.


thư ký giọng hơi khàn mặc jupe khoe đôi chân dài hơi ghê vì đi bít tất đen. Tâm
lịch sự cười, còn Hoàng nhả bã kẹo cao su vào thùng rác. Suốt nửa tiếng anh
chóp chép mong đỡ mùi rượu. Cánh cửa bọc nỉ khẽ mở thật êm. Căn phòng khoảng ba
chục mét với những bức tường lăn sơn trắng muốt. Sếp với cà vạt đỏ rất môve gu
ngồi chờ ở bộ xa lông màu hoa cà sang trọng.

-
Dạ, chào anh. Em là Tâm.

Sếp
đứng lên bắt tay hơi quan cách đáp lễ. Ðể có cuộc gặp hôm nay, Tâm đã được
thông tin kỹ lưỡng. Nhã hỏi, Tâm biết gì về người sẽ gặp. Tâm kể những điều bạn
bè thuật lại với anh. Tham tiền, đê tiện và rất thông minh. Nhã cười khẩy,
đúng, nhưng vẫn thiếu. Cái phải tỏ ra là một doanh nghiệp rất có danh và rất có
tiền. Hắn ta không ngại chơi bài ngửa đâu. Quay sang Hoàng, Nhã nhếch nửa
miệng. “Ông anh cả của thầy Lâm đấy.” Hoàng đang dạy bé Phương về cách chia trợ
động từ “to be” coi như không nghe thấy. Theo như hẹn gặp có cả chuyên gia Bắc
Âu, đại diện của hãng mẹ. Tâm giới thiệu Hoàng. Lần này chức danh được kêu là
trợ lý tác nghiệp phụ trách phòng đối ngoại Tây Âu của công ty. Những lần trước
Hoàng là thư ký hoặc phiên dịch. Chiều tối qua Tâm đã bắt Hoàng đi cắt tóc. Vụ
giao dịch này lần đầu tiên hai anh em làm đia rếch với một đối tác lớn. Tâm
bảo: “Anh hãy cố nghĩ ra một chức vụ gì mà thật nhiều từ Hán Việt. Em cũng đã
nói trước là công ty của mình có ba ban và mười phòng chuyên môn.” Hoàng cố
tránh không nhìn tấm mica ép chữ trắng “Phó tổng giám đốc” trên nền xanh ở vị
trí hắt vào mặt khách.

-
Anh Tâm dùng gì?

Phó
tổng giám đốc ghen tị nhìn các vi sít Tâm vừa đưa. Cạc của sếp có hai màu còn
của Tâm có những sáu màu. Cái cạc duy nhất đi thửa riêng để phục vụ cuộc gặp
ngày hôm nay.

-
Xin phép anh cho em được bàn thẳng vào công việc.

-
OK. Mời cậu tự nhiên.

-
Thực sự em muốn mua trọn gói cả lô hàng.

-
Cậu đã biết tổng giá chưa?

-
Em có trong tay bản phô tô của hợp đồng gốc.

-
Cậu có thể trả trước được bao nhiêu?

-
Dạ, cái đó tùy anh.

-
Tám mươi lăm phần trăm lô hàng cậu phải thanh toán trước.

-
Ðiều kiện thật dễ chịu. Nhưng có điều cũng cần phải nói lại để anh thông cảm.
Cách đây một tháng em vừa chi tám tỉ vào xây dựng cơ bản mặt bằng sản xuất của
công ty.

Mặt
sếp vẫn bình thản. Tâm hơi ân hận là mình không nói hai mươi tỉ.

-
Theo đơn giá là 725 USD một chiếc. Các cậu có thể chuyển cho tôi bằng séc hoặc
tiền mặt.

Tâm
rút mobi phôn, tối hôm qua Hoàng vừa đến mượn của Nhã. Hơi nghiêng người che
rồi bấm sáu số vu vơ.

“Allo,
Vietcombank đấy ạ.”

“Số
máy quý khách đang gọi không có trong danh bạ điện thoại.”

“Vâng
tôi là Tâm, Giám đốc Bimisco đây. Làm ơn chị nói hộ số dư tài khoản của công ty
tôi ngày hôm nay.”

“Số
máy quý khách vừa gọi không có, đề nghị quý khách kiểm tra lại.”

“Dạ.
Một tám ba năm năm đồng, không, không, không, không bốn hai mươi không không
không ạ. Cám ơn chị.”

Tâm
ngắt phôn đút vào túi áo vét tông. Ðầu những năm chín mươi điện thoại di động
đang rất hiếm nó là trang sức sang trọng của những doanh nhân xịn. Sếp thòm
thèm nhìn sản phẩm tuyệt vời của công nghệ truyền thông ngấm ngầm đau lòng.

-
Thú thật với anh tài khoản của em chỉ còn hơn tỉ tám. Nếu chi hết nhỡ có việc
gì kể cũng kẹt.


bé thư ký bưng sáu hộp bia “333” vào. Hoàng mặt nghiêm trang nhấp từng ngụm bia
lạnh. Anh đã nhìn thấy giữa chồng hồ sơ bìa đề “Công việc đang làm” của sếp có
quyển tạp chí Play boy. Tâm ngồi thẳng người:

-
Chị Nhã em có dặn riêng một vài chuyện. Em sẽ mua 728 đô. Ba đô dư thì... Vâng,
ba đô dư đấy ạ.

Sếp
hơi nhíu mày.

-
Thế bao nhiêu lần cậu thanh toán được tất?

-
Có thể chừng bốn tháng.

-
Khó cho tôi quá nhỉ.

-
Dạ, ba nhân ba là chín. Những riêng với anh em tính luôn tròn mười.

-
Thôi được rồi. Cậu đọc cho tôi số phôn của cậu.

Ra
đến đường trời vẫn chang chang nắng. Tâm phấn khởi ra mặt. Hoàng chia vui.

-
Thế là thành công à?

-
Mỹ mãn.

-
Anh không hiểu lắm.

-
Ðơn giản là em hối lộ cho nó ba đô một cái. Bù vào đấy em có thể chiếm dụng
được vốn. Hơn nữa, có khả năng em bán được bảy bốn mươi. Nhưng đầu tiên muốn nó
tin mình phảỉ chứng tỏ là mình rất nhiều tiền. Anh biết đấy, hôm qua Hạnh nó
bảo tài khoản mình còn chưa tới hai mươi triệu.

-
Nhỡ nó biết thì sao?

-
Anh đừng độc mồm.

-
Sáng nay em còn cần anh nữa không?

-
Ði uống gì đã, em khát cháy cả cổ.

-
Thôi, cho anh xuống đây. Anh muốn đi bộ qua nhà anh bạn.

Hoàng
lững thững dọc vỉa hè có nhiều cây cơm nguội. Người nôn nao khan. Một tay đạp
xích lô mặt non choẹt cất giọng mời. Hoàng lơ mơ nhìn về ngã tư phố Lý Thường
Kiệt. Cô bé mặc sơ mi sáng lấp lóa nắng đạp xe chầm chậm. Hoàng chợt gọi “Thủy”.
Cô bé ngơ ngác đạp xe ngang qua nhìn anh. Hoàng rùng mình. Anh gặm móng tay đưa
răng cắn sâu vào trong đốt. Ðau lắm nhưng tỉnh táo. Không phải là em. Lần cuối
cùng anh nhìn thấy Thủy đã sắp tròn một năm. Mà hôm ấy trời không nắng. Gió run
rẩy quét những hạt nước sót trên vòm lá của trận mưa đầu hè. Liệu ở bên kia
trời cũng có mưa. Tôi chắc ngày mai trời sẽ mưa mau. Thơ của một nhà thơ. Trái
đất này mang ta đi vì ta có thể xác. Triết lý của một triết gia. Tại sao anh
lại mất em.

-
Anh Hoàng.

Hoàng
giật mình ra khỏi đờ đẫn. Tâm ngồi trên cái Rebell 400 không tắt máy.

-
Sao biết anh ra đây?

-
Em biết.

Cành
táo dại từ thềm hoang quán cũ gầy guộc thưa lá. Hai bà cụ chủ quán mỗi năm một
gầy, mỗi năm một ít nói. Mặt bàn gỗ sầm xám nứt một đường dài. Hai chén tống
đều đã mẻ nhưng chai rượu thật đẹp. Cái vỏ chai Henessy tuần trước Hoàng mang
qua. Hoàng im lặng uống và Tâm im lặng hút thuốc.

-
Hình như em muốn nói chuyện gì.

-
Em rất muốn nói với anh.

-
Nếu vậy anh xin. Anh không muốn nghe.

-
Tùy anh. Nhưng anh không thể kéo dài kiểu sống này được.

-
Anh không hiểu.

-
Trong tất cả chuyện rồi anh không có lỗi, chẳng việc gì anh phải tự dằn vặt.
Mọi người đã tính toán trên sự nhu nhược của anh.

-
Nếu em cứ khăng khăng nói về chuyện ấy, anh sẽ bỏ đi.

Tâm
đứng dậy hơi gằn giọng.

-
Thôi được. Nhưng anh là anh trai của em, em thấy những trách nhiệm của mình cần
phải làm. Ðến lúc đó anh đừng trách em là can thiệp thô bạo.

Hoàng
cúi đầu trong tiếng gầm của chiếc xe phân khối lớn. Tâm cua một vòng rộng làm
bà bán xổ số ngồi nép sát vỉa hè hét lên kinh hồn. Giữa trưa gay gắt nắng. Trời
nóng quá đã làm người ta mất bình tĩnh. Và muốn giữ bình tĩnh Tâm thường đi xe
hết ga hết số.

Khách
sạn mini bốn tầng quét ve màu gà non dịu dàng nép giữa tán lá của hai cây sấu
già. Bình vừa tắm xong ra xa lông tiền sảnh ngồi uống nước cam vắt. Hai bên bức
tường Bình cho treo bức tranh sơn dầu nhại kiểu vẽ phố của họa sĩ Bùi Xuân
Phái. Qua cửa nhôm lắp kính xanh đen, Bình đã thấy Tâm. Vẫn cái thói nghênh
ngang để xe choán gần hết vỉa hè. Cô bé tiếp tân viên ngồi sau quầy nghiêng
người cố né cái hôn bạo của Tâm. Khách sạn mới khai trương chưa đầy nửa tháng
còn thưa khách.

-
Hello. - Bình chào.

-
Có cái gì ăn được không.

-
Ðồ nguội nhiều. - Bình hơi nhỏm người. - Tuyết, làm cho anh Tâm hai trứng ốp
lết.

Tâm
cắn những miếng thật to cái bánh mỳ phết bơ dày và kẹp nhiều dăm bông. Nhiệt độ
trong nhà là 18 độ.

-
Công việc sáng nay của mày thế nào?

-
OK.

-
Tao thấy nói tay ấy rắn lắm.

-
Quá rắn.

-
Cuối cùng phải bôi trơn bao nhiêu?

-
Năm đô một cái.

-
Thế là đúng giá thị trường.

-
Bình này, đợi tao ăn xong có tí việc tao muốn nói.

Khi
mua lô đất này, Bình định xây nhà riêng. Sau đổi ý chuyển thành khách sạn. Kiến
trúc trong ngoài đều sửa đổi nhiều, nhưng nội thất vẫn còn mang đầy dáng vẻ
phòng ở gia đình. Buồng đầu hồi tầng hai Bình dùng làm phòng ngủ. Tâm ngồi trên
đệm giường gạt thuốc không giữ ý xuống sàn.

-
Bao giờ mày định sang lên kia?

-
Khoảng hết tháng này.

-
Qua luôn chỗ cái Thủy à?

-
Tao cũng chưa biết, nếu thấy tiện đường.

Tâm
cau mày, hôm nay chưa phải ngày chơi bài ngửa. Anh định chờ xong xuôi vụ máy
lạnh.

-
Riêng chuyện tao và Thủy lúc nào cũng là minh bạch.

-
Nếu mày cứ mãi một cái giọng có khi tao phải đấm mày.

Bình
ngồi thụt vào phô tơi cố không nhìn hai vòng hàm nổi căng trên má Tâm. Cửa khẽ
mở, cô bé receptionist cầm vào một chai rượu không rõ mác, thân chai cắm sâu
trong xô đá dăm. Cô bé cúi xuống để xô đá xuống sàn, cái nút cổ không cài. Tâm
lạnh lùng.

-
Cám ơn.

-
Anh có uống soda không?

-
Em xuống nhà đi.


bé lắc mông nguýt dập cửa hơi mạnh. Tâm máy móc châm điếu thuốc mới.

-
Chuyện gì đã qua tao cho qua luôn. Nhưng cứ uốn éo trước mặt tao thì tao khó
chịu.

-
Tao không hiểu, mày định nói chuyện gì?

Tâm
chồm lên chộp cổ áo Bình.

-
Mày phải biết ông Hoàng là anh giai tao.

Bình
mặt tái nhợt nhưng không kêu. Cũng không đưa tay lên để gỡ. Tâm gừ gừ nhìn
thẳng vào cặp kính trắng. Ðột nhiên Tâm buông tay, bây giờ thì anh đã biết là
không thể đấm nổi Bình.

-
Mày bình tĩnh đi, Tâm. Mày cũng phải để cho tao nói chứ. Rất nhiều lần tao muốn
nói chuyện với mày.

Tâm
thả chùng người xuống đệm giường. Bình vuốt lại cổ áo rồi đưa tay với chai
rượu. Máy điều hòa National vẫn chạy nghe êm tai lắm, rì rì miên man thật mịn.

-
Mày uống thêm ít nữa nhớ.

-
Uống đi.

-
Thế này Tâm ạ, tao biết tao không phải thằng đạo đức và trong chuyện đàn bà
tuyệt đối cũng không ngớ ngẩn. Tao đã ngủ với tất cả các loại màu da. Nhưng với
Thủy tao yêu.

-
Ðừng rào nữa.

-
Có những chuyện không thể nói ngắn, mày cho tao từ từ. Tao với mày không giống
anh Hoàng. Ở bất kỳ ở đâu, bất kỳ chỗ nào tao cũng đầy tôn trọng. Về chuyện Thủy
tao đã trực tiếp gặp riêng anh Hoàng nhiều lần.

-
Theo tao biết chỉ có một lần.

-
Tao cũng không nhớ lắm, những tao cũng nói thẳng với anh Hoàng là tao yêu Thủy.
Thậm chí hơn cả thời gian biết mày.

-
Vứt mẹ chuyện ấy đi.

-
Mày cứ bình tĩnh. Ðược rồi tao không vòng vèo. Chuyện cái Thủy là chuyện một
con đàn bà. Có là vợ đi chăng nữa thì cũng xêm xêm như một chuyện làm ăn. Ðương
nhiên khi tranh giành là phải có thủ đoạn. Thế nhưng trong chuyện này tao không
nghĩ tao chơi bẩn. Tao đâu có lừa đảo hay đánh úp gì ông Hoàng. Vả lại, mày
không thấy là cái Thủy, nó không yêu ông Hoàng nữa là quyền của nó và tao không
thể xui nổi.

Tâm
rót nhiều rượu vào cốc pha lê đáy bằng, uống một hơi. Anh rất thèm một ngụm
soda. Bình cầm chai rót một suất vừa phải cho mình rồi quay chai sang Tâm. Tâm
hơi ngần ngừ nhưng cũng đưa cốc.

-
Tao ngần này tuổi và tao cũng muốn lấy vợ. Chơi bời triền miên thấy nhiều vô
nghĩa. Tao muốn vợ tao vừa ngoan, vừa xinh. Tao không thèm nhạt chuyện giường
chiếu, tao muốn một kiểu ấm cúng khác. Không bao giờ tao hỏi mày lấy Huyền để
làm gì. Mỗi người có một kiểu yêu, thôi được, không nói chuyện yêu đương, gọi
là chọn lựa vậy. Tao đã tìm và vô tình vướng phải ông Hoàng. Tao lấy làm áy náy
lắm, nhưng tao với mày đã biết là đang sống ở thời điểm nào và trên mảnh đất
nào.

Tâm
im lặng nhai cán điếu ba số. Tất cả những người ngu đã chết, còn sống chỉ toàn
những người thông minh. Từ đầu tới giờ Bình chưa hề nói sai điều gì.

-
Cái Thủy mỏi mệt với ông Hoàng từ lâu. Trước khi tao xen vào. Ông Hoàng đến quá
sớm, lúc nó chưa kịp lớn. Thêm một tuổi người ta vỡ được ra nhiều điều. Cũng
như mày, Thủy phải chịu đựng ông Hoàng nhiều chuyện.

-
Tao chưa hề chịu đựng anh trai tao.

-
Cứ cho là thế. Nhưng cái Thủy nó khác mày. Nó là đàn bà. Rất nhiều những cái
nhỏ mọn quấy rầy cuộc sống một con đàn bà. Nó cũng phải tính toán nhiều thứ cho
riêng nó. Trên đời này ai mà chẳng ham tiền. Mày đừng vội cáu, nếu mày muốn
cũng có thể trừ đi ông Hoàng.

Tâm
cười gằn, anh ngồi thẳng dậy nặng nề để cái cốc xuống mặt bàn kính chằm chằm
nhìn vào mặt Trần Bình.

-
Mày nói đúng lắm.

-
Tao rất quý mày Tâm ạ.

-
Tao cũng vậy. Những thằng khốn nạn đểu giả buộc phải quý nhau. Cho tao chạm ly
một cái.

Trần
Bình uống mặt hơi hồng hồng. Tâm uống ly rượu thấy không đắng không chát cũng
không ngọt. Nó là một thứ hổng hểnh khôn tả.

-
Mày xuất sắc lắm. Bà Nhã cũng rất xuất sắc và tao cố gắng không chịu thua. Cái
xã hội nhộn nhạo này sẽ thuộc về những thằng như tao và mày. Còn xa hơn nữa sẽ
không phải vậy. Con tao với con mày sẽ cần những điều khác đấy. Nhưng thôi, tao
không phải là đứa quá lo xa hoặc day dứt về chuyện đạo đức. Nếu vậy, tao đập vỡ
mặt mày vì mày đã cướp vợ của anh giai tao. Thời đại của hiệp sĩ Tây, quân tử Tàu
đã chấm hết. Bây giờ nhan nhản những con điếm bỏ nghề quay sang giảng dạy tiết
hạnh, những thằng lưu manh chộp giật bằng cấp xoay sang làm sếp.

-
Mày chửi vừa thôi, tao với mày là người có học.

Tâm
cầm cả chai rượu ồng ộc tu. Hồi ở Praha, trong một hotel năm sao, Bình đã chứng
kiến Tâm uống liền tù tì hai chai rượu Whisky 0,75 lít.

-
Mày có biết tại sao hôm ấy tao uống nhiều như vậy không?

-
Hôm nào.

-
Cái hôm mà mày đang nghĩ đấy.

-
À, cái hôm ở Praha. Mày giỏi thật đấy.

-
Bởi vì hôm ấy lần đầu tiên ngồi với những thằng như mày tao uống nhiều rượu.
Cũng như hôm nay, sẽ là lần thứ hai.

-
Hôm ấy mày nhất định đòi trả tiền.

-
Tiền của papa mày đấy. Tao đánh trôi ba công thuốc lá trót lọt. Ông ấy khen và
hẹn tối tao qua nhà.

Tâm
chợt nhiên tắt giọng, không muốn nói nữa. Gào thét hay chửi bới Trần Bình cũng
không hiểu. Và cứ cho là hiểu nó cũng không thèm nghe.

-
Hôm ấy tao thấy mày là lạ.

-
Có giống hôm nay không?

-
Không giống lắm.

Ðang
uống dở bữa với bọn Trần Bình thì Tâm nhớ ra cái hẹn. Ðã gần mười giờ, trễ quá.
Nhưng cũng phải gặp. Papa Trần Bình dặn riêng là đừng nói gì với con giai. Tâm
luôn tôn trọng chuyện làm ăn, anh bảo mọi người chờ, sẽ quay lại. Anh chưa bao
giờ được thấy mặt sếp nhất, chỉ thấy những chữ kí rất đẹp đều đặn như một trên
vô số giấy tờ có những dấu tròn vừa oai vừa nghiêm. Papa của Trần Bình tiếp anh
trong phòng khách rộng vừa phải, đầy sang trọng. Tâm xin lỗi là đến hơi muộn vì
chú dặn chung chung là buổi tối. Ba của Bình mặc pijama nói không sao và nhìn
Tâm thật kỹ. Chắc Bình cũng có kể về Tâm, hơn nữa đây không phải thương vụ lần
đầu. Cửa phía bên trái, lối vào phòng ngủ chợt mở. Một nàng người Việt thật
trẻ, không mặc gì, đi ra. Tâm biết là ai. Nàng Eva sững người và thật sự hoảng
sợ khi thấy papa của Bình tỏ vẻ cáu. Tâm chủ động hút thuốc và lịch sự quay
người, một thao tác ngoại giao đúng mức. Có tiếng dập cửa và papa của Bình mời
Tâm ly cognac. Ông khen Tâm những việc làm vừa xong, rồi đưa thưởng một tập dày
tờ màu xanh. Ðiềm đạm trong mọi trường hợp là tư chất thượng đẳng của các sếp
nhớn. “Hôm nay bọn mày thích gì được nấy.” Cả bàn rượu dở reo lên khi thấy Tâm
quay lại và gào lên khi thấy Tâm hứa như vậy. Tâm muốn thanh toán hết tập đô
đang ngọ nguậy trong túi. Lúc ấy mình còn trẻ. Lúc ấy mình còn có những cảm
giác mà bây giờ không thể còn.

-
Hôm sinh nhật bà già mày, ba mày đứng lên đọc thơ tặng.

-
Ông già tao là cộng sản gộc nhưng lại hưởng sự giáo dục của người Pháp. Mày
thấy cải lương lắm à.

Bình
thấy đỡ căng thẳng hơn, nhấp một ngụm rượu nhỏ. Tâm nhổ cán thuốc ba số ra giữa
sàn.

-
Không, tao chỉ hơi ngạc nhiên là lúc ấy có tao với mày. Ðọc thơ xong ông già
mày rút mùi xoa lau nước mắt.

-
Tao không hiểu lắm.

Tâm
bật cười gằn, anh ném vỏ chai hết rượu vào góc nhà. Một tiếng “choang” rùng rợn
vì buổi trưa thật tĩnh. Bình chợt đưa tay lên che cổ.

-
Mày khốn nạn có gien Bình ạ. Tao cũng chả lạ gì gia phong nhà các quan nhưng
nhà mày đáng kể đấy. Mày đừng tưởng tao nhầm giữa chuyện trơ tráo chơi bài ngửa
và chuyện trung thực. Khác nhau xa. Tao có thể thông cảm hoàn cảnh một con bia
ôm nhưng khi nó mon men rao giảng chuyện đạo đức thì tao không ngửi được. Nghe
tao nói lần cuối đây này, nếu anh Hoàng mà bị làm sao tao đập mày bét xác.


bé tiếp tân không cài khuy ngực, mở cửa phòng bước vào. Trần Bình phẩy phẩy tay
bảo đi ra. Tâm đứng lên, cầm cái cốc không đi theo xuống nhà. Cô bé ngừng lắc
mông quay lại.

-
Bọn anh làm sao đấy.

-
Uống rượu.

-
Em nghe thấy tiếng chai vỡ.

-
Ừ.

Các
cô bé đã qua tay Bình không có ai xấu cả. Người sành ăn, chẳng qua là ăn nhiều
món ngon. Cái nàng mặc bộ đồ Eva, Tâm gặp trong phòng riêng của ông già Bình,
trước đấy đã gặp nhiều lần trong phòng ngủ của Bình. Nàng hình như đang học năm
thứ hai trường Quan hệ Quốc tế ở Mát thì yêu Bình. Chắc yêu nhiều lắm. Nàng có
đôi mắt tròn, đen thẫm, đầy biểu cảm. Hơn một năm sau nàng sang Ðức. Nàng làm
những việc văn thư linh tinh ở Sứ. Cặp hẳn với ông bố nhưng khi nhìn ông con,
mắt vẫn rười rượi buồn. Trần Bình bỏ Berlin xuống ở dưới Dressden.

-
Anh Tâm có uống cái gì mát mát không?

-
Thôi.

Tâm
đi xe về nhà với tốc độ sáu mươi cây số giờ. Cái chân chống phụ vẫn quên không
gạt, khi vào cua quệt xuống mặt đường nhựa tóe tia lửa sáng trắng trong cái
nắng chát đặc của tầm giữa trưa.

Huyền
đang ngồi đùa với bé Búp, cô càng ngày càng sồ ra. Cái váy hoa nứt căng những
đường chỉ ở phần bó eo. Con bé Búp vừa xong sinh nhật tròn một tuổi, bà mẹ
chồng thấy cái bụng mây mẩy khen thầm con dâu mắn. Tâm hoảng hốt hỏi vợ, Huyền
đỏ mặt bẽn lẽn không nói. Hóa ra là mỡ. Âm thầm nhịn ăn mà chân tay cứ nần nẫn,
má cứ phinh phính. Lấy chồng khí huyết tự nhiên thay đổi, thèm ăn thèm ngủ cả
ngày. Con bé Búp thấy bố lẫm chẫm chạy ra đón. Con bé chưa đầy hai tuổi, cân
nặng mười lăm cân có lẻ. Ông bà nội kêu trời vì nó quậy. Ba người lớn đánh vật
với một con nhóc. Hết năm nay chắc chắn phải tống nó đi mẫu giáo. Ông bà nội
cũng có tuổi. Huyền muốn đi làm cho người vui vui. Chơi với con mãi không thấy
chán nhưng suốt ngày quanh quẩn gặp bố mẹ chồng đâm cũng nản. Tâm thơm cái má
căng tròn của cô con gái rượu, vật nó ngã lăn ra tấm thảm Ý rải sàn. Con bé
khanh khách cười quẫy chân suýt đạp đổ cái tủ sunsui để bộ dàn cát sét năm cục.
Toàn bộ căn nhà hai tầng này Tâm vừa xây. Hồi ở Ðức về, khi mới quyết định xây
lại nhà trên nền đất cũ, Tâm đã để ý đến mảnh vườn hoang của Nhà Chung non năm
chục mét ở ngay phía sau. Cha xứ có tiếng là người dễ tính nhưng phường xóm thì
không thể đùa. Cứ từ từ. Tâm bảo nhỏ bọn thợ ngấm ngầm vứt những thứ đang xây
dựng dở sang mảnh vườn hoang. Mẹ Tâm, sau đợt bị mổ, cụ quay lại đi lễ đều đều.
Nhân dịp lễ Ðức Bà lên giời, Tâm mua cho mẹ năm mươi cây nến đại để cụ vào thắp
ở bàn thờ Ðức Mẹ rồi trình luôn cha xứ cho nhà con được xây thêm gian bếp. Vị
linh mục già hấp háy đôi mắt toét nhắc chuyện thằng Tâm không làm phép cưới. Mẹ
Tâm phủ phục lạy cha tha cho thằng con khô đạo. Tâm nghe mẹ kể không dám cười,
hỏi: “Thế cụ ấy có quở gì không?” “Người hỏi tao là mày đã có con chưa. Tao
thưa rằng là cháu nó mới sinh con gái. Người nói là thứ hai tới mày phải đem
con bé Thảo vào rửa tội.” Tâm bật cười. Ngày xưa Tâm không những đã rửa tội mà
còn chịu cả lễ lần đầu. Tên thánh nhớ mang máng là Giuse. Năm giờ rưỡi sáng hôm
đầu tuần, Tâm mặc comlê đi theo mẹ. Huyền rón ra rón rén đi cuối, còn Hoàng, bế
con bé Búp. Cha xứ, người yếu lắm, lễ Giáng sinh năm rồi tòa tổng phải cử cha
khác thay làm chủ lễ. Bàn tay vàng như sáp run run vẩy nước phép. Con bé Búp
được đặt tên thánh là Anna. Hết lễ rửa tội, Tâm nhờ cha ký luôn vào đơn xin
phép xây dựng gửi quận và bẩm với cha rằng nếu con có nhỡ xây lên hai tầng thì
đấy con cũng chỉ lo lắng cho phần xác của Anna Thảo. Cụ linh mục móm mém âu yếm
cười với bé Búp cũng đang toe toét cái mồm không răng. Hồi Huyền sắp sinh mơ
toàn thấy cỏ. Ông nội bé Búp được nhà nước bảo hộ toàn dạy tiếng Pháp nhưng còn
sót chút tí chữ Nho kêu rằng nếu con gái thì đặt tên là Thảo. Nghĩa không phải
là cỏ mà là hiếu thảo. Tâm cười: “Ðã là con gái thì báo hiếu thế nào được hả bố.”
Út Phượng đang soạn tã cũ với chị dâu nguýt anh. Căn nhà được xây với tốc độ
ánh sáng. Ðêm trước đi ngủ mới chỉ thấy một tầng, sáng sau tỉnh giấc hàng xóm
đã thấy ngôi nhà hai tầng xinh như mơ với cái ban công lượn tròn kiểu Pháp.
Thanh tra nhà đất cùng ủy ban phường âm thầm bật đèn màu xanh, xanh như màu
ngoại tệ mạnh đang bắt đầu thông dụng. Nhà xây mới coi như vợ chồng Tâm ở
riêng. Út Phượng được cái phòng của Hoàng, còn Hoàng thừa kế phòng cũ của vợ
chồng Tâm với toàn bộ trang thiết bị nội thất cùng mùi hoi sữa của bé Búp.
Huyền lườm yêu hai bố con.

-
Hôm nay anh về sớm thế.

-
Cơm nước xong chưa?

-
Còn chờ anh với bác Hoàng.

-
Anh bảo em bao nhiêu lần là đừng chờ, nghe không thủng à.

-
Tại mẹ ấy. Mới cả bố hôm nay cứ rề rà mấy ông khách dở hơi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3