Cơ hội của Chúa - Chương 01 - Phần 3

Tâm lại cắn môi. Hàng ria mép dài làm khuôn mặt đàn ông của Tâm thêm thiểu não. Nàng dụi vào tóc anh. Ðột nhiên nức nở khóc.

“Anh yên tâm. Cứ đi đi. Chẳng có gì đâu. Em đùa đấy.”

Trước khi bay ba ngày Tâm mới báo gia đình. Bố anh ầm à ầm ừ. Mẹ rền rĩ. Thực ra Tâm ngủ ngoài nhà nhiều hơn trong nhà. Con bé Phượng hơi ngơ ngác, nó còn bé quá. Tâm ra quán rượu đầu phố tìm Hoàng. Ông anh giai đang độc ẩm. Chén rượu vơi bơ vơ trên bàn rộng. Thoạt đầu Hoàng không hiểu, sau đó nhăn mặt. Gã sinh viên ưu tú của trường Tổng hợp đang thất nghiệp cáu.

“Nghĩa là mày bỏ học?”

“Vâng.”

“Sao mày không nói một tí gì với tao?”

“Anh hay bàn lùi.”

Hoàng tát em. Tâm cau có nhổ nước bọt, xốc lại cổ áo rồi châm thuốc.

“Em xin anh chiếu cố đến Huyền. Bọn em có thể có con. Nếu đúng vậy anh và mẹ đến nhà Huyền đặt hộ em cơi trầu, chắc Huyền không phản đối. Còn không, tất cả anh đừng quan tâm.”

Hoàng im lặng nốc nốt chén rượu dở.

“Em đi đây.”

“Tao cầu Chúa cho cái máy bay chở những thằng khốn nạn như mày nổ tung khi đạt đến độ cao cần thiết.”

Bình phi thẳng xe vào trong sân quần vợt. Những đàn ông, đàn bà ngồn ngộn sự giàu sang mặc bộ đồ tennis trắng. Hoặc đang uống bia, hoặc đang chơi bóng. Ngồi dọc những băng ghế kê sát tường, vài vị đã hồi hưu đang hau háu nhìn đùi non của lũ con gái rửng mỡ mới lớn. Bình dựng xe, tắt máy đến quầy bán đồ uống. Tâm theo sau, hút thuốc. Vài người đứng xa xa vẫy tay chào Bình.

- Cho hai lon côca.

Bình uống. Hai thiếu nữ cầm vợt, trạc mười sáu mười bảy đi ngang liếc anh. Ðó là hai tiểu thư có mẹ buôn gia súc lớn nhất chợ Ðồng Xuân Bác Qua. Thoang thoảng trong mùi nước hoa Pháp còn lẫn hơi phân gà tươi. Bình uống, vẻ mặt cao đạo. Chợt bỏ lon gọi to:

- Chị Nhã.

Thiếu phụ đang đứng lẫn với đám đàn ông đầu hói bụng tròn bước lại gần. Xấp xỉ ba mươi. Vẻ đẹp đầy sắc sảo tri thức.

- Em vừa đến nhà chị.

- À dạo này chiều mình hay ra đây.

- Giới thiệu với chị Nhã, đây là Tâm.

- Chào anh.

- Em biết chị, em là em anh Hoàng.

Nhã cười tươi. Nét khinh khỉnh bớt đi rất nhiều.

- Trời ơi, mình cứ ngờ ngợ. Về lâu rồi sao không lại nhà chơi.

- Em bận. Hơn nữa anh Hoàng đi Nha Trang gần tháng rưỡi.

- Hoàng ra rồi cơ mà.

- Vâng anh ấy mới ra.

Một tay đàn ông bụng rất tròn. Tướng ngũ đoản. Tuổi ngũ tuần hớt hải chạy vào thấy Nhã, cười nịnh:

- Thế mà mọi người bảo Nhã về rồi.

- Anh bảo lái xe lên gần cổng trước chờ em đi.

- Anh chờ em luôn mà.

Tâm nhìn theo cái mông tròn xoay lúc lắc của gã, chợt nhớ chính vị quan chức này hành hạ cái passport của anh đây. Mất thêm gần ba chỉ.

- Có chuyện gì đấy Bình?

- Cũng không khẩn lắm nhưng mà phải phiền chị.

- Thế sáng thứ ba được không?

- Tùy chị.

Tâm đèo Bình. Cái Dream II ở tốc độ vừa phải. Trong nắng hè, cây Hà Nội có vẻ xanh hơn.

- Thật là may cậu biết bà Nhã.

- Bà với ông Hoàng nhà mình thân lắm. Nhưng mình thì ít gặp.

- Mình thực sự bất ngờ đấy.

- Chuyện gì?

- Bà Nhã với ông Hoàng.

- Không, chỉ là bạn thôi. Bà Nhã siêu lắm à?

- Kinh khủng.

Có cô gái đi xe đạp ngược chiều giơ tay vẫy. Tâm ấn phanh một vòng cua rất tài tử.

- Ði đâu vậy chị Thủy?

- Tối hôm qua anh Hoàng có về nhà không?

- Anh ấy ngồi chơi cờ với ông hàng xóm.

- Lát nữa, nếu Tâm gặp anh Hoàng nhắn hộ là đến ngay nhà mình.

Tâm xin phép đi một đoạn cùng Thủy. Cô từ chối rẽ vào nhà người quen. Bình ngồi sau im lặng. Và có thể im lặng như thế đến hết đời. Số phận quả đã bày ra những trò chơi khắc nghiệt. Không ngờ lại là em.

4

Phố nhỏ không dài. Một nhà thờ nhỏ và ít cây xanh. Cha chánh xứ mắt toét vừa giảng Phúc Âm vừa chảy nước mũi. Giữa phố, bên số lẻ có duy nhất một công sở. Dân phố tò mò, nhưng chịu, chẳng biết là cơ quan gì. Người ra vào, mặt đều nhớn nhác quan trọng. Nói chung, phố vắng lắm. Mười rưỡi đêm hoặc sáu rưỡi sáng thanh niên đã đá bóng dưới đường. Dân trong phố thuần nhất theo đạo Thiên Chúa. Gia đình thằng Tâm thuộc loại tân tòng. Bà ngoại có đạo. Mẹ Tâm vì lấy chồng nên khô dần. Lễ ngày thường bỏ nhiều chỉ duy trì hai buổi thứ bảy, chủ nhật. Hồi đầu, anh em thằng Tâm còn bé, khi ăn cơm chúng nó còn phải làm dấu còn mẹ nó thì đọc kinh, nay bỏ cả. Năm lớp bảy thằng Tâm đi thi học sinh giỏi toán thành phố, mẹ nó tìm trong hộp đồ khâu một cây thánh giá nhỏ mạ bạc, xâu chỉ đen quàng quanh cổ nó lấy phước. Thằng Tâm đem đổi túi kẹo bột. Mẹ nó la hét nhưng không đánh. Nhà thằng Tâm làng nhàng. Nghi gia kể cũng thường thường bậc trung. Còn sót lại ít vàng của bà ngoại, mẹ nó dồn vào gánh hàng xén. Vốn liếng của bố, ông ký nhà băng, hết từ chiến tranh phá hoại lần một. Gần chục lần đi sơ tán, không tốn nhưng làm người ta mỏi. Có ai giữ vàng, cho dù đã gần thập kỷ bảy mươi. Năm 1973, Bank de Paris nhớ đến viên công chức cần mẫn chữ đẹp, có gửi gói tròn một món trợ cấp. Nghe phong phanh, ông ký lò dò lên ủy ban quận. Gã thư ký thường trực gầy nhẳng ngực lép, mỗi lần ho xám đen cả chiếc khăn mùi xoa trắng tinh, hất hàm hỏi: “Ai xui ông?” Cựu viên chức ngân hàng lưu dung có thâm niên sợ công an hộ khẩu run bắn, chối đây đẩy. Ðến gần một năm mặt vẫn xanh, không hoàn hồn. Nếu quy ra vàng hồi ấy khoảng ba chục lạng. Gần bằng kết quả sự phiêu lưu mạo hiểm của Tâm trong chuyến Tây du. Chuyện vặt thời chiến tranh.

Tâm là thằng nhóc ngang. Rất bướng. Nó giỏi các môn về tự nhiên như giỏi đánh bạn. Nó khỏe. Mười một tuổi hàng lông tơ chạy lờ mờ trên mép. Mười ba tuổi, giữa trưa chang chang nắng, nó theo mấy thằng lớn nằm ép người trên mái tôn của nhà tắm xí nghiệp may nhìn trộm. Vất vả lắm, lớp sáu, nó được nhét vào đội. Bởi lớp nó là lớp điểm. Trường nó là trường điểm. Nó được quàng khăn đỏ nhờ quy luật nước nồi bèo nổi. Nó cho bạn cùng bàn chép bài tập toán lý. Ðổi lại, bọn kia phải cho nó cóp văn sử. Phương pháp này được áp dụng ròng ròng cho đến hết cấp III. Những năm gần đây trên mặt trận kinh tế báo chí ca ngợi mấy bà giám đốc khi chưa bị bắt biết thực hiện sớm kinh doanh đối lưu xuống từng cơ sở. Trong lĩnh vực giáo dục với cùng phương pháp thằng Tâm là lá cờ đầu. Chẳng ngạc nhiên khi nó chọn và đỗ vào trường Kinh tế kế hoạch. Sắp thi tốt nghiệp phổ thông nó suýt làm một cô bé khác lớp có bầu. Ơn Chúa, nó cũng biết đọc sách. Yêu mẹ theo kiểu của nó. Mến anh giai thương em gái và vừa quý vừa nhờn bố. (Bị chú: 30/04/1975 giải phóng Sài Gòn. 30/06/1979 Đỗ Minh Tâm thi xong phổ thông. Jésus Christ nói, mọi sự đều là ý Chúa. Amen.)

Buổi tối hè oi ả, bọn trẻ con chơi sôvê (sauvé). Một trò chơi mà chưa đầy mười năm sau đã thất truyền. Một trò chơi mà đương nhiên sẽ bị các băng Nitendo điện tử bóp chết, vì chứa đầy sự linh hoạt cơ bắp hoang dã. Bên thằng Tâm sắp được. Trừ một thằng, toàn bộ bọn kia bị bắt hết nhốt quanh cột đèn. Nhân vật đang tự do khá nổi tiếng. Mười ba tuổi, con ông Bõ nhà thờ biết hút thuốc lào, chuyên gia ăn cắp vặt và biệt tài xì nước bọt qua kẽ răng xa đúng năm bước. Mười năm sau trở thành tay xích lô chuyên nghiệp. Nó biệt tăm đã được nửa tiếng. Cả hai phe, gần hai chục thằng nhóc đều sốt ruột chờ, văng tục, chửi rủa thành viên của giới vận tải thô sơ tương lai. Thằng này trốn kỹ và nguy hiểm. Ðã có lần để giải phóng những thằng bị tóm cổ, nó mặc quần đội nón của chị. Ðèn đường đỏ đòng đọc. Mấy đứa đi tìm chỗ trốn của thằng kia nản lắm. Bỗng cuối phố nó xuất hiện. Cả bọn ồn ào. Mấy đứa gác vòng ngoài thủ thế. Giu đa từ xa toét miệng hớn hở, vẻ mặt của thằng đã bán được Chúa. “Xuất khẩu máy có phim.” Một thông tin vô giá. Machinoimport ở cách hai ngã tư. Rất hay chiếu những phim không có ngoài rạp. Hoặc kha khá xác chết hoặc có cảnh cởi truồng. Những năm bảy mươi trong sạch. Khi đùi đàn bà và liên hoàn cước của Lý Tiểu Long chưa đá vào mặt người xem qua vidéo. Tâm chạy như bay về nhà gọi Hoàng. Anh đang ngồi đọc Pie đệ nhất. Bố đi đánh chắn. Mẹ lúi húi giặt ở sân sau. Tâm thì thào vào tai thằng anh. Hoàng bỏ dở trận thủy chiến của vị Sa hoàng vĩ đại để đi theo tiếng gọi nghệ thuật của tối thứ bảy. Bọn trẻ lóc nhóc khoảng hai chục đứa. Ði đầu là thằng con ông Bõ. Ði cuối là thằng Hoàng. Nó dát, chỉ vì ham thấy mặt Gocomitic mà chấp nhận phiên lưu. Chúng nó cắt ngang công trường đang xây dở, quyết định trèo cổng sau. Thằng Tâm chốc chốc ngoái lại nhìn anh. Bức tường của công ty Xuất nhập khẩu máy cao hơn hai mét vượt qua sẽ tới khu vệ sinh nam. Từ đây tạo bộ mặt đứng đắn của kẻ vừa đi giải xong, lững thững chuồn qua bảo vệ vào dãy ghế cuối hội trường. Công đoạn phức tạp này đã được khai thác nhiều lần và luôn luôn chứng tỏ tính ưu tú của nó. Muốn vậy, tuyệt đối không được cởi trần. Vài thằng đã kịp về nhà mặc áo. Ngoài thằng Hoàng có dép, toàn bộ đi đất. Bõ-thế-hệ-hai cùng kiệu thằng Tâm lên trước tiên. Con chiên ghẻ nâng quỷ sa tăng vào thiên đàng. Thằng Tâm khỏe, có sứ mệnh của Moses kéo dần những tín đồ đồng đạo đến đất hứa. Chợt hai quầng sáng vồ lấy nó: “Ranh con, xuống ngay bố mày vụt cho gãy chân bây giờ.” Phía bên trong tường ba thanh niên đeo băng đỏ lăm lăm dùi cui gỗ. Thằng Tâm năn nỉ. Nếu cần nó sẽ khóc. Nó đã nhiều lần vào vườn bách thú đứng hàng giờ xem cá sấu. “Mày có xuống không?” Xu hướng đối thoại chuyển sang đối đầu. Thằng Tâm cầm viên gạch dở ném tạt. Nó nhảy đại ra ngoài miệng méo xệch vì dập mông. Cả bọn lao xao rồi im lặng nép vào tường chờ đợi. Ðường mòn chiến lược đã bị phát hiện. Thằng con nhà bán cháo tim gan len lén trèo lên trinh sát. Rú thê thảm. Hai nhát gậy chính xác đập trúng vai gã đặc công nghiệp dư bất hạnh. Tuyệt vô hy vọng. Một trận mưa gạch đá của những kẻ thất thế. Bên trong văng ra tiếng chửi và đe dọa. Cả bọn tháo chạy ra cổng trước. Còn khoảng năm phút nữa đến giờ chiếu. Trẻ con đông vô kể. Ði đất, sơ-mi đứt khuy, chúng thiểu não xin người lớn cho đi kèm. Có hai thằng bám càng đã vào đến vòng trong lại bị tống ngược ra. Khóc nức nở, áo ngắn quá để lộ quần đùi thủng đít. Tám giờ mười cánh cửa khép dứt khoát. Hôm nay chiếu phim da đỏ của Ðức. Vĩnh biệt thủ lĩnh của bộ lạc gấu mẹ. Rồi cũng đỡ nhốn nháo hơn, những đứa trẻ phố khác tản dần. Bọn phố thằng Tâm đứng nguyên cay cú. Ðường thông qua toa loét là phát hiện vĩ đại. Chỉ riêng phố chúng nó sở hữu bản quyền. Lần nào cũng trót lọt. Và lần này vậy đấy. Cánh cửa dẫn đến nghệ thuật lạnh lùng khép. Qua lỗ khóa chúng nhìn thấy hai gã bảo vệ mặt sắt. Một gã băng đầu. Trận pháo kích ở cổng sau đã có hiệu quả, còn xin xỏ gì nữa khi máu đã đổ. Thằng Tâm, thằng con trai ông Bõ, thằng nhà bán cháo tim gan đầu têu. Rầm, rầm, rầm. Cái bản lề bằng bắp tay long sòng sọc. Cả bọn xô cửa. Trừ thằng Hoàng. Nó đứng ngoài xa sạch sẽ, trí thức. Bọn trẻ ngoài phố say mê nghe Hoàng kể chuyện. Nó đã đọc vô số tiểu thuyết. Nó nhìn bọn kia nghịch bằng ánh mắt đồng lõa đầy háo hức. Sự giáo dục tiêu chuẩn không cho phép. Năm học vừa rồi là học sinh giỏi toàn trường. Một mẫu mực đấy. Cánh cửa mở, hai gã bảo vệ lao ra. Bọn trẻ ù té chạy. Thằng Hoàng cũng co cẳng phi sang bên đường. Suýt tụt dép. Quân tử phải phòng thân. Chửi bới một hồi lực lượng bảo vệ hậm hực quay vào. Bọn trẻ rón rén lại gần. Rầm. Rầm. Cửa mở ra chỉ thấy ánh đèn suông khinh bỉ soi cổng vắng. Trò chơi mới làm cả lũ khoái. Một lần nữa nào. Rầm. Lạy Chúa quá nửa bọn là đội viên thiếu niên tiền phong. Hầu như tất cả đều đi lễ ngày chủ nhật. Khi xưng tội, mắt trong veo và thề rằng chỉ mắc tội nói dối có hai lần. Lũ nhóc mải giỡn không để ý ba phần tử xa lạ. Ba chị em ruột. Giống nhau như lột. Hai chị gái và cậu em trai. Ba chị em chung nhau một giấy mời hai người, chắc bố mẹ hay cô dì chú bác nào đó tặng nhân kỳ nghỉ hè. Ba chị em đến sớm nhưng không được vào, tại dư thằng em, nó khoảng tám tuổi, quần soóc xanh, áo phin trắng bỏ trong thùng, nó bám chặt con chị lớn, mặt xanh nhợt gần khóc. Con chị lớn khoảng mười lăm, mặt bầu, tóc buộc vồng đuôi ngựa. Khỏe lắm, chen cật lực lôi hai đứa em vào. “Con bé này tệ thật. Hai suất là hai suất không thì mày ở ngoài.” Cả ba đứa bị phủi bật ra. Thằng bé khe khẽ rên rỉ đòi đi về. Hai con chị lì lợm, khư khư nắm chặt vé, căm hờn nhìn lũ nhóc lóc nhóc xung quanh. Và đến giờ, khi bọn thằng Tâm đập cửa xong chạy nấp ra đầu phố, cả ba chị em nó mới nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin qua lỗ khóa. Nghệ thuật điện ảnh muôn năm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3