Cơ hội của Chúa - Chương 01 - Phần 2

2

Hoàng đến đón Thủy về học trễ mất mười phút. Cô đi đi lại lại quanh cánh cửa cổng trường. Thỉnh thoảng bọn cùng lớp tan ngang, Thủy quay mặt đi giấu vẻ nhăn nhó. May mà bọn con trai ở lại đá bóng. Trong trường nhiều người biết Hoàng. Ðơn giản Thủy là hoa khôi của cả khóa. Cái buổi đầu tiên Hoàng công khai đến đón, mọi người nhao nhao lắm. “Trông đẹp trai nhưng như thế nào ấy.” Vâng, rượu uống hàng lít thì bình thường người thế nào được. Thủy suýt bật miệng rên rỉ. Chắc tan làm lại ngồi chết vào quán rượu.

- Anh xin lỗi.

Kèm theo ngữ điệu âu yếm là mùi cồn thoang thoảng. Không thèm nhìn. Thủy quay ngoắt bước dài trên vỉa hè đất. Cái túi may bằng vải thô thêu mấy chữ Pháp, lủng lẳng mạnh theo nhịp bước. Hoàng đần mặt. Anh tắt máy, dựng chân chống xe rồi chạy với theo. Sắp đến giờ tan tầm, đường kha khá đông và tất nhiên vài kẻ hiếu sự đã nhận ra cảnh đuổi bắt tình yêu. Hoàng vội bước hụt chân ngã đánh “uỵch”. Ðám đông đang nhậu rượu ở các quán xung quanh phá ra hả hê. Thủy hốt hoảng quay lại vừa tức vừa buồn cười. Cô phủi quần áo cho Hoàng.

- Mắt mũi để đâu thế hả?

Hoàng nhăn nhó. Anh vịn vai Thủy lê từng bước, khó khăn lắm Hoàng mới đạp được cần khởi động. Thủy nhìn Hoàng bỗng nghi nghi. Anh ta rất hay giở trò bợm. Ða phần cô không đoán được thật giả.

- Còn đau nữa không?

Hoàng liên tục rền rĩ những tiếng nghe rợn người. Thủy vẫn chưa chịu ôm eo anh.

- Anh có bớt rên đi không.

- Người anh làm sao thế này, hay là xuất huyết nội.

- Uống cho nó lắm vào.

- Ðâu, anh có uống gì đâu.

- Nếu anh còn chối là xuống đi bộ đấy.

Hoàng thua. Kinh nghiệm của hai năm yêu nhau cho thấy tốt nhất là im lặng. Hoàng bâng quơ:

- Xe thằng Tâm đấy, nó mới mua.

Vẫn không bắt chuyện. Con đường chạy dọc công viên vào các khu tập thể lớn, 16 giờ 30, người tan tầm đông vô kể. Hoàng đi xe tài tử. Thủy cứng người vì sợ đành ôm chặt lấy anh.

- Tối nay em có bận không?

- Bình thường.

- Ði chơi đi.

Trơ tráo lắm, giời ạ. Thủy dằn giọng:

- Tối nay cũng có chuyện muốn nói với anh.

Ðến gần lối rẽ vào ngõ nhà Thủy, Hoàng dừng xe lại.

- Anh vào xin phép bố mẹ đi, đằng nào mà chẳng phải thổi cơm chiều.

Hoàng vào số, cái DD70 lượn ngoằn ngoèo. Ngõ nhỏ nhiều ổ gà. Những lần đi chơi với nhau, Thủy thường bảo anh chờ từ ngoài, cái xe đạp của Hoàng lỏng lẻo đến phát sợ.

Bố Thủy không ưa Hoàng. Ngay từ đầu và đến giờ cũng vậy. Ông là giáo viên cấp III, dạy môn gì thì Hoàng cũng chẳng rõ. Quá khứ phóng túng, mặc dù Hoàng cố giấu, vẫn in vài nét đậm lên phong độ. Kỹ sư tâm hồn, đánh rơi một phần ba tuổi thanh xuân ở vùng sơn cước Tây Bắc, gườm gườm nhìn gã thanh niên ứng cử làm con rể.

- Anh với cái Thủy nhà này là bạn trong lớp hay ngoài vỉa hè?

- Dạ, thưa bác, cháu đi làm rồi.

May quá, Hoàng vừa kịp nuốt hai chén tống đầy ở quán nhỏ chênh chếch đầu ngõ. Ben Johnson muốn đoạt giải đành phải tọng doping.

- Cái Thủy có nói chuyện về anh. Lớn rồi tôi không cấm. Hừm, thanh niên bây giờ văn minh thật.

- Dạ, thưa...

- Tôi nói là tôi không cấm, thế nhưng...

Ông giáo bắt đầu. Lạy Chúa, quán tính nghề nghiệp đẩy cuộc nói chuyện kéo dài đúng một tiết. Thủy đang ngồi may, cô nhận hàng gia công cho mậu dịch, bị gãy kim bốn lần. Ðêm ấy trước khi đi ngủ, Hoàng phải xin mẹ mấy viên Seduxel. Thủy hỏi Hoàng: “Bố thế nào?” Hoàng cười: “Bố hiền.” Thủy bảo: “Bố không ưa anh vì cụ ghét những đứa hay uống rượu.” Hoàng nhăn mặt. “Ôi dào, trâu buộc ghét trâu ăn.” Thủy rũ ra cười. Bố mẹ Thủy đều có nhà. Con bé út đang nhặt rau.

- Cháu chào hai bác ạ.

Nhạc phụ ầm ừ lấy lệ. Nhạc mẫu xởi lởi. Bà thật xấu. Ðã mắng cả ngành di truyền học bằng cách đẻ cô con gái tuyệt sắc. Hai mươi nhăm năm trước, nàng sơn nữ thượng nguồn Ðà Giang phải lòng chàng miền xuôi thầy giáo huyện. Một tình sử tương đối phổ cập trong thập kỷ sáu mươi.

- Cậu Hoàng đấy à. Hôm nay ở đây ăn cơm nhớ. Tan làm cô tạt qua chợ mua được mớ cá ngon quá.

- Dạ, cháu xin phép. Mai có anh bạn cùng cơ quan đi Thụy Sĩ. Gia đình anh ấy làm cơm, cháu phải tạt qua.

- Bên cơ quan anh hay được đi thật đấy. Thế cái Thủy, mày ăn chiều không?

Thủy đã thay bộ đồ ở nhà, đang lúi húi dưới bếp. Cô cầm rá gạo đi lên khẽ nháy mắt với Hoàng.

- Vâng. Con cứ thổi cơm xong đã.

- Nghĩa là mày không ăn chứ gì.

- Vâng.

Thủy trả lời nhỏ, chăm chú vo gạo. Vẻ tập trung hao hao theo phong cách của tượng Rodin.

Lích kích mãi, sáu rưỡi hai người mới đi nổi. Trăng sớm, đang thu lành lạnh. Thủy ôm sát anh âu yếm vuốt tóc. Ði xe máy dễ chịu hơn đi xe đạp.

- Anh có biết em yêu anh không?

- Suýt nữa anh định nói câu ấy.

- Mấy giờ anh phải trả xe?

- Thằng Tâm tối nay cũng không bận.

Hai người đỗ xe trước một quán nhỏ ở phố Hàng Buồm. Quán cũ kỹ và đồ mồi ngon. Thỉnh thoảng khi có nhiều tiền Hoàng lại ra đây. Lần cuối cùng cách chừng năm tháng. Quán thưa khách, ấm cúng mùi xào nấu. Hoàng gọi chim quay và cua rang muối. Thủy nhìn anh.

- Anh không được uống rượu đâu.

- Ơn Chúa, đúng là những câu có cánh.

Hoàng nằm trong quy chế của dry law, anh cũng đang trong thời kỳ bảo dưỡng sức khỏe. Một cô bé khá xinh, chắc con ông chủ quán, bê đĩa sa lát và hai lon “333” khẽ đặt xuống bàn.

- Này bé, cho chú xin một ly rượu trắng thật lớn để trộn rau.

Cô bé quay vào sau quầy, khẽ liếc Hoàng, cầm ra một chai trong vắt. Thủy cắn môi, chẳng còn muốn nói.

Cũng có lần Hoàng hứa tuyệt đối không uống. Ðược đâu chừng mười ngày. Hoàng rót bia cho Thủy. Rót rượu cho mình vào ly cao chân, cẩn thận nhấp một ngụm với vẻ mặt tuẫn tiết của các thánh tử vì đạo.

- Anh Hoàng.

- Vâng, anh xin nghe.

- Chúng ta không thể sống thế này mãi được.

- Tất nhiên, theo anh nên có một thằng nhóc để cải tiến tình hình.

- Chúng mình có nhau đã được hai năm. Và lúc nào em cũng thấy anh tạm bợ. Dạo mới yêu chẳng hiểu sao em lại coi là hay hay. Nhưng bây giờ em lớn rồi. Chỉ ba tháng nữa em sẽ tốt nghiệp. Anh Hoàng, anh có nghe em nói không. Ðã khi nào anh tự hỏi, cho đến bây giờ trong tay mình đang có cái gì.

Hoàng nhấc ly xoay xoay. Ðúng là một giáo cụ trực quan đầy tính sinh động.

- Anh yêu em.

- Vẫn một điệp khúc. Anh đừng làm em chán.

Cô bé con chủ quán dọn đồ ăn ra bàn. Bầy rất khéo. Hoàng lấy dao, cắt miếng lườn chim vào bát Thủy. Cô nhai như nhai rơm.

- Em buồn lắm.

- Sáng danh Chúa.

- Vứt cái ông Chúa của anh đi.

Hoàng tranh thủ uống nốt ly rượu.

- Lạy Chúa, xin Người bỏ qua tội báng bổ của nàng.

Chắc hôm nay em có môn nào phải thi lại rồi. Hoàng tự an ủi. Rít thuốc anh nhả những vòng quánh khói thuốc thật tròn. Quán đã dần dần đông người. Ngồi sát Hoàng một bà béo quá. Ngày mới quen nhau, Thủy rụt rè theo Hoàng vào quán này. Mưa mùa hạ xối xả. Hoàng vừa gọi món ăn vừa nơm nớp ngầm đếm lại tiền. Hôm ấy anh uống nhiều lắm nhưng không say. Ðôi mắt của Thủy long lanh theo những chuyện anh kể. Lần đầu tiên cô yêu. Cả hai cùng cầu giời cho mưa thật to. Và mưa cũng thật lâu. Chàng âu yếm ngắm khuôn mặt xinh xắn của nàng. Mình sẽ làm lại từ đầu. Không bao giờ uống rượu nữa. Mình sẽ chăm chỉ và thật ngoan. Trước cái đẹp đột ngột người ta thường nảy sinh những ý nghĩ tích cực.

- Cách đây vài hôm anh Tâm gặp em. Ði cùng với anh gì trăng trắng. Toàn nói chuyện về anh thôi.

- Em uống ít bia nữa nhé.

Hoàng nhấp rượu. Thủy uống một hơi hết cốc bia đầy. Bà béo bàn bên quay lại nhìn.

- Hay anh bỏ làm đi buôn, vay thằng Tâm ít vốn vậy?

- Tùy anh, em chán lắm rồi.

- Trông em hơi mệt.

- Không hiểu sao em lại yêu anh. Rất nhiều lần em tự hỏi mình. Anh biết không?

- Có một ông sư già đạo cao đức trọng trụ trì một tu viện lớn khi ốm nặng gọi tay đệ tử cưng nhất đến hỏi: “Sau khi thầy chết các con sẽ làm gì?” Vị đệ tử trả lời: “Con không biết.” Ông sư già lại gặng hỏi, vị đệ tử tát thầy một cái rồi bảo: “Nằm yên mà ngủ đi, hỏi ngu lắm.” Vị sư già yên tâm mà tịch diệt cõi niết bàn.

- Anh chửi em hả?

- Anh yêu em.

Thủy nhìn bâng quơ, cổ cô nghèn nghẹn. Quán vắng mà lại không có nhạc. Cũng chẳng hiểu làm sao.

- Về đi.

- Còn sớm lắm chưa đến tám rưỡi.

- Em về đây.

Hoàng kêu tính tiền. Cô chủ quán trả thừa anh một nghìn rưởi. Ðen tình đỏ bạc. Hoàng đi xe chầm chậm. Ðoạn đường ngắn mà có tới bảy đôi trai gái hôn nhau. Gió khuya lá rụng. Ðầu anh hâm hấp như sốt dở. Hôm nay uống nhiều quá. Một ngã tư. Hai ngã tư. Hoàng tăng ga.

- Ði uống cà phê không em?

Anh quay lại, định nói đùa thêm. Thủy đang khóc, nước mắt ướt đẫm má. Hoàng đạp phanh quàng tay ôm cô. Ông già đi xe đạp đằng sau bật chửi tục. Chỉ vì tránh, suýt nữa ông ta lao vào vỉa cống.

- Em làm sao vậy?

Im lặng. Hoàng hôn nước mắt người yêu.

- Anh sẽ không bao giờ nói nữa. Anh nghe em.

Thủy vẫn thổn thức. Đột nhiên cô nhấc đầu khỏi vai anh, giọng khàn khàn:

- Chúng mình đi về đi.

3

Trời chợt nhạt nắng. Nhà mới làm xong còn nồng mùi vôi tường. Có phòng khách. Có phòng riêng cho bố mẹ. Phí tổn vượt quá ước tính của Tâm, anh phải bỏ thêm gần năm triệu.

- Phượng, mày ra đây anh nhờ.

Ðang ngồi sau quầy sẽ dự định là bán giải khát, cô em vứt cuốn “Tình sử Algielic”, chạy lại.

- Mày xem cân chưa.

- Dịch sang trái một tí. Ðược rồi. Anh không có ảnh người mẫu thời trang à?

- Có hai cái.

- Ảnh ca nhạc cũng nhàm rồi, mà bây giờ ai lại đi treo ảnh đá bóng.

- Vặn bé nhạc đi, mẹ trong nhà đang mệt.

Tâm ngắm Dieter Bohlen. Ca sĩ thời thượng của nhóm Modern Talking. Tóc lòa xòa, ánh mắt của dân Bôhêmiêng. Tướng thằng này đúng dáng hát rong. Tâm thích Beatles. Anh dán thêm vài ba cô gái đùi dài, cười rất tươi với chai Cocacola. Trông tàm tạm, có vẻ quán cà phê lắm. Ðã bán nửa tháng mà khách hàng vẫn chỉ là bạn Tâm. Có đứa trả tiền, có đứa chẳng trả. Cả nhà ăn cơm, bố hỏi:

- Liệu có lỗ không con?

Hoàng tủm tỉm. Mẹ cười buồn. Liên tiếp một tuần bà không phải rửa cái cốc nào. Con bé Phượng lúc đầu háo hức bây giờ cũng hơi ỉu. Một sáng chủ nhật ế khách cũng như bao nhiêu ngày khác trong tuần, Bình đến.

- Mình có tí việc phải vào trong kia. Xong hết rồi chứ?

Tâm khoát tay chỉ vòng quanh. Cố ghìm thở dài bằng cách nhả hơi thuốc.

- Từ hôm mở hàng ông là người thứ mười sáu.

- Ði với mình.

Ra đến cửa gặp Phượng vào. Trông thấy Bình mặt cô bé run run ửng đỏ.

Bình và Tâm vào quán Long lùn. Bar nào của Hà Nội bây giờ cũng ngập đầy bọn choai choai. Trệu trạo nhai kẹo cao su, hút ba số thở khói vào tai bạn gái để hai đứa cùng cười. Một vài bàn đầy vỏ Heineken, cả chai nguyên Jonhny Walker. Chắc có đứa vừa đi xuất khẩu lao động về. Tìm mãi mới có bàn trống. Cô bé “xẹc via” bôi nhiều phấn đi lại. Tâm nhìn sâu vào cổ áo khoét rộng. Nàng không mặc đồ lót. Cái ngấn ngực trắng của tuổi mười chín.

- Cho anh hai chai bia.

- Dạ, chỉ có băm ba thôi.

Tâm dùng bật lửa mở nút. Cô bé ngồi kế bên tò mò nhìn. Gặp cái nhìn lại rất dạn của Tâm ngượng ngùng quay đi. Bình cho đá vào cốc. Tâm hút thuốc. Vườn thật đẹp. Nhiều hoa và những cây cảnh lạ. Ở một góc kê màn hình video 20 inches. Ðứng ở bar, một tay thanh niên đẹp giai, cổ thắt nơ đen. Hà Nội những năm tháng không có mình đã ra vậy đấy. Thay đổi bao giờ cũng tốt hơn.

- Ðây là mẫu mực à?

- Không hẳn. Một trong vài ba mô hình tiên tiến.

- Bia bán bao nhiêu?

- Lãi ròng mỗi chai khoảng bốn trăm. Trung bình ngày bốn chục chai. Và thực ra bia cũng chỉ là thu nhập phụ. Tâm này, mình xin lỗi. Cậu áng được khoảng hai chục cây không?

- Cậu khuyên mình dẹp cà phê à.

- Phải, bỏ đi. Sắp tới mình xin vào chỗ ông già. Lang thang mãi hơi mệt. Mình có một số nơi làm ăn quen biết. Ðịnh nhường cậu một ít.

- Bao nhiêu phần trăm lãi sẽ phải chia đưa cậu?

- Tùy. Mình tin vào tình bạn.

- Lúc nào có thể bắt đầu?

- Uống nữa không?

- Cậu kêu rượu nữa đi.

- Nếu phải đặt trước, khoảng một nửa tất cả của cậu.

- Cờ bạc mình ham mà. Hơn nữa, mình cũng tin vào tình bạn.

- Nào, cụng ly.

Tâm chợt thấy vai trái tê nặng. Hình như có ai nhìn. Thật xoáy thật căng. Duy nhất chỉ một người. Anh hơi ngoái. Ðúng nàng, có cái gì đấy thấy nhói trong tim. Tâm uống cạn ly rượu, chắc em lấy chồng rồi. Hai mươi ba tuổi, năm năm đi xa, tháng nào cũng đôi lần, nàng quấy rầy giấc mơ của anh. Chẳng lần nào anh mơ được hôn, gã đàn ông ngồi cùng nàng mặc diêm dúa, uống nước xoài. Ngày xưa, đôi khi mình cũng uống nước xoài. Chó chết. Ðã nhận ra mình, em không quay lại nữa. Cái nhìn trượt mênh mông vào hư vô.

- Ông già mình sẽ về hưu, nếu không chịu thay chiến thuật. Ðến tầm tuổi nào đấy người ta bị lẫn. Ông cụ vẫn tin là ông cụ đúng.

Những người làm quan khi về hưu thi thoảng chơi cây cảnh. Hoặc cãi nhau với đài hoặc làm thơ. Cô bé có cổ áo khoét rộng tiến tới gần bàn của nàng. Gã đàn ông trả tiền. Một xấp tiền chẵn. Khi đếm trả gã cẩn thận lựa những tờ cũ. Nàng quay lại. Tâm cười buồn. Nàng rùng mình đi vội ra. Gã đàn ông khệnh khạng ngón tay xoay xoay chiếc chìa khóa xe Cub buộc con búp bê tết bằng len. Nhận ra hay không nhận ra. Nàng đi và để lại một quầng khói mỏng. Tâm rít hơi thuốc. Ðiếu ba số mới châm cháy một vệt. Tàn trắng chạy thẳng một vệt, không gãy.

- Chúng mình đi đi. Cậu sẽ được gặp một trong những sếp nhớn.

Bình nhấp rượu. Ly bỏ dở còn chừng hai phần ba. Tâm nhìn mặt rượu sóng sánh trong ly. Anh Hoàng bao giờ cũng uống rượu cả cặn. Gọi chữ là gì. Dĩ tận vi độ.

Hà Nội tàn thu. Con trai hiền hơn, con gái xinh hơn và các quán cà phê đèn mờ nhiều hơn. Tâm và nàng đi lang thang suốt cả chiều. Tất nhiên là hút thuốc. Tất nhiên là nàng khóc. Tất nhiên là nàng khóc. Lúc sụt sịt, lúc òa ra lúc nức nở. Giữa những điếu thuốc, Tâm cắn môi. Cái răng sứt từ hồi bé ngã cây để lại một vành khuyết ở môi dưới.

Bình ấn chuông ngôi nhà tầng trát đá rửa có giàn hoa ti gôn. Có tiếng chó sủa. Bình nhìn qua lỗ cửa vào sâu trong sân. Chẳng có một xe nào cả. Người cần gặp không có nhà. Bình quay ra nói. Tâm mặt nhợt nhạt nghe loáng thoáng. Hình như sân quần vợt Khúc Hạo.

Hà Nội tàn thu. Ðợt xuất khẩu đi Ðức cuối cùng trong năm. Bãi cỏ hồ Tây bị nắng hanh đầu đông làm xám khô.

“Mấy tháng anh sẽ quên em?”

“Anh không biết.”

“Em mong có con.”

“Anh xin. Em mới mười tám. Mọi chuyện sẽ qua đi. Rồi những chuyện tốt lành sẽ đến với em. Thôi nào. Ðừng khóc nữa.”

Nước mắt nàng ướt đẫm một bên vai. Tâm hút thuốc. Bao Sông Cầu còn lại một điếu. Mặt hồ vắng không một bóng thuyền. Nắng hanh thì vàng và bầu trời thì rất đục.

“Em yêu anh.”

“Tha cho anh.”

“Em sẽ chờ anh.”

“Huyền, em phải hiểu chứ. Anh không muốn đèo em bằng xe đạp và hút thuốc thổ tả này.”

“Em chờ anh.”

“Tùy em. Nếu số phận mỉm cười với chúng ta. Còn trước mắt đừng nên trói mình vào những ảo ảnh viển vông. Anh không muốn dối trá. Khoảng cách về thời gian và không gian sẽ xói mòn cái gọi là tình yêu. Chẳng nhẽ em thích sống với anh bằng trách nhiệm hoặc nghĩa vụ.”

“Nhỡ chúng ta có con.”

Mây bay. Mặt hồ xanh. Gió nhạt. Và Tâm hút điếu thuốc cuối.

“Ðừng dọa anh mà phải tội.”

Nàng bật cười. Kiểu cười của trẻ con. Nước mắt lăn tròn quanh má lúm đồng tiền.

“Mọi người đều nghĩ anh là dũng cảm. Hôn em đi. Nữa cơ.”

Một ông trung niên mặc áo đại cán đứng xa xa nhìn hai người chằm chằm.

“Tháng trước em đau bụng muộn, chậm gần một tuần. Mấy hôm rồi chúng mình ở cạnh nhau em giấu. Thực ra cũng hơi lo lo.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3