Phụng Vũ Cửu Thiên - Hồi 16 phần 2

Hoa Mãn Lâu nói:

- Người tự sát,
không phải là Tiêu Hồng Châu, thì là Trình Trung, nếu không, thì là hai người
cùng tự sát.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ý ngươi nói, bọn
họ đã bị mua chuộc hoặc uy hiếp, sau khi giết Thôi Thành xong, bèn tự sát?

Hoa Mãn Lâu nói:

- Ngươi không nghĩ
lối suy luận của ta hợp lý hơn sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Vậy thì ta phải
cần đi gặp một người.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

- Ai?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Diệp Tinh Sĩ.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

- Ngươi tìm y làm
gì?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta muốn tìm y để
hỏi, vết thương của ba người đều giống nhau như y đã nói.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

- Ngươi nghi ngờ
điều gì?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Lỡ vết thương
của ba người đều giống nhau như y nói, đều bị đao đâm vào, thì trong bọn họ, sẽ
có một người không phải tự sát.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

- Tại sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Bọn họ không có
khả năng chém một đao nhanh như vậy, nhất là lúc tự sát.

Đêm nay là trăng
rằm, nhưng trên trời không thấy có trăng.

Bầu trời đầy mây
đen, mây đen trôi nổi theo gió. Gió thật quá lớn.

Lục Tiểu Phụng
đứng trước cổng lớn nhà Diệp Tinh Sĩ, y phục bị gió thổi bay phần phật.

Bọn gia đinh nhà
Diệp Tinh Sĩ mở cửa ra, cao giọng nói:

- Đêm khuya quá
rồi, lão gia không xem bệnh nữa đâu.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Gấp lắm cũng
không chữa sao?

Gia đinh nói:

- Có phải ông muốn
gặp lão gia không?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Đúng vậy.

Gia đinh nói:

- Tôi xem thân thể
ông không có tí bệnh hoạn gì, trừ phi...

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Trừ phi thế nào?

Gia đinh nói:

- Trừ phi ông bị
bệnh thần kinh.

Gia đinh nói xong,
ầm một tiếng, đóng cửa lại.

Lục Tiểu Phụng
dùng hai tay đẩy, cửa lại bị đẩy ra.

Gia đinh nhìn
chàng hằn học, tức giận hỏi:

- Ngươi muốn quậy
gì đó?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta chỉ muốn nói
cho ngươi nghe một câu.

Gia đinh nói:

- Câu gì?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Nếu ta không gặp
được lão gia của ngươi, có người sẽ bị bệnh thần kinh.

Gia đinh hỏi:

- Ai?

Lục Tiểu Phụng nói.

- Ta.

Gia đinh tức giận
hỏi:

- Ngươi lại tìm ta
tiêu di đấy chăng?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không hề, ta
đang nói thật đấy. Bởi vì, những thứ đồ trân bảo trị giá ba ngàn năm trăm vạn
lượng bạc kia, sắp làm cho ta điên lên.

Gia đinh ngẩn mặt
ra.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Bây giờ ta có
gặp được mặt lão gia của ngươi chưa?

Gia đinh bỗng nhìn
lom lom vào mặt Lục Tiểu Phụng, nét mặt lộ vẻ sợ hãi:

- Ngươi... ngươi
là Lục Tiểu Phụng!

Lục Tiểu Phụng gật
đầu.

Gia đinh không nói
thêm lời nào, gã bỗng vung bàn tay lên đánh tới Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng
chỉ đưa tay nhẹ nhàng ra một cái, gia đinh đã té lăn ra mặt đất.

Ánh đèn leo lét.
Đèn đặt chính giữa bàn, chính giữa đại sảnh.

Người ngồi trên
ghế sau chiếc bàn, trên bàn có để giấy và bút mực.

Lục Tiểu Phụng
bước tới giữa đại sảnh, hỏi:

- Diệp Tinh Sĩ?

Người đó gật đầu,
đưa tay phải ra, tỏ ý mời Lục Tiểu Phụng ngồi xuống.

Lục Tiểu Phụng bèn
ngồi xuống.

Người đó cầm bút
lên, nhúng bút vào nghiên mực, viết xuống giấy bốn chữ:

- Hỏi thăm chuyện
gì?

Lục Tiểu Phụng
ngẩn người ra.

Diệp Tinh Sĩ biến
thành người câm từ hồi nào vậy? Lục Tiểu Phụng nhìn Diệp Tinh Sĩ.

Diệp Tinh Sĩ cười
cười, chỉ vào lỗ tai của mình.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ông nghe được
không?

Diệp Tinh Sĩ gật
đầu.

Lục Tiểu Phụng đang
tính hỏi đến vấn đề, bỗng phát hiện ra ánh mắt của Diệp Tinh Sĩ nhìn rất quen.

Chàng nhớ tới câu
nói: “Chỉ cần tìm tới Cát Thông, mọi sự đều đạt thông.”

Chàng nhớ lại một
chuyện trên đảo: trong pho tượng Phật có người chồm ra, bàn tay lạnh ngắt bóp
vào cổ họng của mình.

Bàn tay lạnh ngắt
không còn tí khí lực, chàng bèn định thần lại, nhìn người bóp cổ mình.

Lúc đó, chàng nhận
ra người này là Cát Thông. Chàng không quên nổi ánh mắt của Cát Thông chăm chú
nhìn mình. Chính là ánh mắt của người này.

Hiện tại ánh mắt
của Diệp Tinh Sĩ, hoàn toàn giống hệt Cát Thông. Do đó Lục Tiểu Phụng nói:

- Ngươi không phải
là Diệp Tinh Sĩ.

Diệp Tinh Sĩ giật
nảy mình lên.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngươi là Cát
Thông.

Cát Thông bỗng
tung người lên, công về phía Lục Tiểu Phụng. Y không những là nghĩa tử của Ưng
Trảo Vương đời thứ ba, y còn là con rể của vương gia, ngoại hiệu của y là Đại
Lực Thần Ưng, công phu ưng trảo của y tự nhiên không phải tầm thường.

Nhưng Lục Tiểu
Phụng đã có chuẩn bị. Chàng đợi ưng trảo của Cát Thông vừa chụp tới, bàn tay
lập tức chém nhanh như điện vào cổ tay của y, chỉ nghe chát một tiếng, xương cổ
tay của Cát Thông đã bị Lục Tiểu Phụng chặt gãy.

Cát Thông ngã
xuống, cổ tay bị chặt gãy, tại sao y lại ngã xuống?

Lục Tiểu Phụng
giật nảy mình lên... kéo cổ Cát Thông lên, phía sau não của y đã hiện ra rành
rành ba mũi kim châm bóng loáng.

Lục Tiểu Phụng
bước lẹ ra ngoài, một cái bóng đen, vừa biến mất sau bức tường.

Lục Tiểu Phụng
triển khai khinh công rượt theo.

Miếu, tòa miếu sơn
thần đổ nát. Bóng đen chạy đến chỗ trống không trước miếu bỗng ngừng lại.

Lục Tiểu Phụng
cũng đứng lại, ngưng thần chuẩn bị.

Bóng đen quay lại,
đám mây tấu xảo bị gió thổi tan ra một khoảng nhỏ, ánh trăng tròn vạnh chiếu
ra. Lục Tiểu Phụng giật bắn người lên, bởi vì chàng vừa thấy, tướng mạo của
bóng đen hoàn toàn giống hệt như lối trang sức vừa rồi của Cát Thông.

Đây có phải là
Diệp Tinh Sĩ thật không? Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp mở miệng hỏi, bóng đen
bỗng cất tiếng cười ha hả lên.

Bóng đen cười một
hồi rồi nói:

- Công phu của Lục
Tiểu Phụng, quả nhiên danh bất hư truyền!

Lục Tiểu Phụng
nói:

- So với công phu
phóng ám khí của ngươi, còn kém hơn nhiều quá.

Bóng đen cười nói:

- Đừng quên, còn
có thuật dịch dung của ta nữa.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi dịch dung
cho Cát Thông?

Bóng đen nói:

- Đúng vậy.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không ngờ Thiết
Phiến đại sư của chùa Thiếu Lâm cũng biết đến thuật dịch dung.

Bóng đen trầm
giọng nói:

- Sư phụ của ta
chỉ dạy cho ta không được làm nhục danh hiệu sư môn.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Vậy thì ngươi
mới là Diệp Tinh Sĩ thật?

Bóng đen nói:

- Còn giả sao!

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Diệp Tinh Sĩ là
một trong bốn danh y nổi tiếng đương thời, không những y thuật tinh thông, mà
còn được chân truyền của Thiết Phiến đại sư, cả đời hành hiệp tế thế, tại sao
lại đi giết người?

Bóng đen hỏi:

- Ta giết ai?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Cát Thông.

Bóng đen nói:

- Sao ngươi biết
Cát Thông bị ta giết? Ngươi chính mắt trông thấy ta giết y sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngân châm đâm
đúng huyệt, lọt vào óc bảy phân, đây chính là nội kình thủ pháp đích truyền của
phái Thiếu Lâm.

Bóng đen nói:

- Hảo nhãn lực!
Phán đoán thật chính xác.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi thừa nhận
Cát Thông bị ngươi giết?

Bóng đen nói:

- Thừa nhận thì
sao? Không thừa nhận thì sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Nếu thừa nhận,
tức là biểu thần Diệp Tinh Sĩ tuy đã thay đổi, nhưng vẫn còn là một tay hán tử.

Diệp Tinh Sĩ nói:

- Không ngờ cái
miệng của Lục Tiểu Phụng cũng lợi hại quá vậy.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta chỉ bất quá
nói thật tình thôi.

Diệp Tinh Sĩ hừ
lạnh lên hai tiếng, không trả lời.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Hình như ngươi
biết chắc ta sẽ lại tìm ngươi?

Diệp Tinh Sĩ nói:

- Ta biết ngươi
nhất định sẽ lại tìm ta.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Tại sao?

Diệp Tinh Sĩ nói:

- Bởi vì người
biết chân tướng nguyên nhân cái chết, trừ ta ra, không còn người thứ hai nào.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Bọn họ bị chết
về khoái đao thật sao?

Diệp Tinh Sĩ nói:

- Đúng vậy.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Bọn họ chết ít
nhất đã được nửa tiếng đồng hồ thật sao?

Diệp Tinh Sĩ không
trả lời, gương mặt lộ vẻ thống khổ.

Lục Tiểu Phụng hỏi
tới:

- Bọn họ đáo để
chết đã được bao lâu? Lúc ngươi vào đó, bọn họ mới chết phải không?

Diệp Tinh Sĩ mở
miệng ra, muốn nói lại ngừng:

- Bọn họ...

Lục Tiểu Phụng
biết trong đầu của y đang có hai thứ đang xâu xé nhau, nói ra, tức là biểu thần
y muốn bất chấp người đứng sau lưng bức bách mình, không nói, tức là biểu thần
nửa đời sau của mình, sẽ làm hình nộm của người ta.

Diệp Tinh Sĩ bỗng
rắn lòng lại, y lớn tiếng nói:

- Bọn họ chết...

Câu nói vừa chưa
dứt, người y đã ngã xuống.

Lúc Diệp Tinh Sĩ
mở miệng ra, Lục Tiểu Phụng đã mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, chú ý
nhìn động tĩnh khắp nơi.

Nhưng chàng chẳng
thấy gì cả, mà Diệp Tinh Sĩ thì đã ngã gục xuống.

Lục Tiểu Phụng
đang tính cúi xuống xem xét Diệp Tinh Sĩ chết ra làm sao, bỗng thấy trong miếu
sơn thần có ánh đèn chiếu ra.

Ánh đèn lúc đầu
yếu ớt, sau đó, cả tòa miếu sơn thần bỗng rực sáng lên.

Lục Tiểu Phụng tới
đó đã biết chàng không cần phải xem xét vết thương của Diệp Tinh Sĩ, chàng đã
biết bí mật đang nằm trong miếu. Vì vậy chàng bèn xông tới.

Cửa miếu mở hé,
ánh đèn chiếu ra từ kẽ hở.

Lục Tiểu Phụng
đang đứng trước cửa, tần ngần không biết mình nên đẩy cửa xông vào, hay từ kẽ
hở lách vào.

Cách nào sẽ nguy
hiểm hơn? Lục Tiểu Phụng không biết được.

Lục Tiểu Phụng
không cần phải biết, chàng đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, thêm một
lần nữa có gì là quan hệ?

Vì vậy Lục Tiểu
Phụng bèn thò tay ra đẩy cửa.

Cửa không mở ra,
bởi vì bàn tay của Lục Tiểu Phụng đã ngừng tại cánh cửa gỗ, trong đầu chàng
bỗng hiện ra hình ảnh Sa Mạn đang mỉm cười.

Người đang yêu là
người có cố ky.

Lục Tiểu Phụng
không sợ chết, đó là chuyện lúc trước, lúc trước chàng đối diện với cái chết,
trong lòng chàng không có tình yêu. Hiện tại chàng đã có, chàng đã nghĩ đến Sa
Mạn. Chàng đã nghĩ đến nỗi lo lắng của Sa Mạn đối với mình, chàng đã nghĩ đến
Sa Mạn một mình lủi thủi lưu lạc trong giang hồ cô khổ linh đinh.

Bàn tay của Lục
Tiểu Phụng không những không đẩy tới, mà còn rụt lại.

Người trong miếu
nhất định là một nhân vật cực kỳ lợi hại, người có sức nhẫn nại, đều không phải
là hạng người bình phàm.

Lục Tiểu Phụng lại
càng cẩn thận. Chàng đứng trước cửa, mặc cho gió thổi y phục mình bay phần
phật, không động đậy một tí nào.

Hình như chàng đã
nghĩ ra được, cách tốt nhất chính là nhẫn nại, người nào nhẫn nại không được
lâu, người đó sẽ lộ sơ hở, nếu chàng nhịn không nổi, chàng chỉ còn có hai con
đường để đi.

Một là mạo hiểm
tính mạng xông vào trong, một là bỏ đi không tìm hiểu thêm bí mật cái chết của
Diệp Tinh Sĩ.

Nếu như người bên
trong không nhẫn nại được, y sẽ nói gì đó, hoặc y sẽ xông ra xem thử ra sao.
Bất cứ đường nào, đối với Lục Tiểu Phụng cũng đều có lợi.

Nói chuyện, Lục
Tiểu Phụng sẽ phán đoán được vị trí của y, thậm chí còn biết người đang nói là
ai.

Xông ra, Lục Tiểu
Phụng lại càng có lợi, bởi vì như vậy, Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không có tí
nguy cơ gì.

Trừ phi người này võ
công cao hơn Lục Tiểu Phụng quá xa. Nhưng chuyện đó, Lục Tiểu Phụng trước giờ không
hề bận tâm đến.

Lục Tiểu Phụng
biết trong miếu không có chỉ một người thôi. Bởi vì chàng nghe đang có tiếng
người thì thầm, chỉ tiếc là bên ngoài gió lớn quá, chàng nghe không rõ người
bên trong đang nói gì, cũng nghe không ra giọng nói là của đàn ông hay đàn bà,
già hay trẻ.

Chàng chỉ có thể
khẳng định được một điều, bọn họ đã có vẻ không nhịn nổi được nữa.

Đối với điều đó,
Lục Tiểu Phụng không cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo.

Chàng vốn cho rằng
mình là người rất nhẫn nại, nếu không, chàng đã là một đống xương khô từ lâu
rồi, một đống xương khô vùi trong đám bùn.

Vì vậy Lục Tiểu
Phụng vẫn còn đứng yên ở đó không động đậy.

Người bên trong
quả thật không còn nhẫn nại nổi.

Một giọng nói thật
ngọt ngào đang vọng ra:

- Anh không thấy
gió bên ngoài vừa lạnh lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương sao?

Lục Tiểu Phụng bật
cười.

Ngưu Nhục Thang,
nghe giọng của Ngưu Nhục Thang, làm sao chàng không bật cười lên cho được?

Lục Tiểu Phụng
cười nói:

- Gió vừa lạnh
lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương này so với nguy cơ bị mấy lưỡi đao phục kích
bốn phía bên trong còn thoải mái hơn nhiều chứ.

Một giọng đàn ông
vọng ra:

- Sao ngươi biết
ta không sử đao mà có thể sử kiếm đấy?

Nụ cười của Lục
Tiểu Phụng đông lại.

Cung Cửu, nghe
giọng của Cung Cửu, nụ cười của Lục Tiểu Phụng làm sao không đông cứng lại?

Lục Tiểu Phụng
không nói gì, chỉ thò tay ra, nhè nhẹ đẩy một cái, cánh cửa mở ra hoàn toàn.

Lục Tiểu Phụng còn
chưa bước vào, cuồng phong đã luồn vào bên trong, thổi rạp ngọn đèn leo lét khi
sáng khi tối.

Gương mặt của Cung
Cửu và Ngưu Nhục Thang bị ánh đèn le lói chiếu lên lúc sáng lúc tối, phảng phất
như tính tình của họ, âm ám không chừng.

Gặp mặt bạn cũ,
Lục Tiểu Phụng lúc nào cũng cười.

Vì vậy Lục Tiểu
Phụng bèn nhìn Cung Cửu và Ngưu Nhục Thang mỉm cười nói:

- Làm phiền hai vị
chờ lâu quá.

Một câu nói thật
nhẹ nhàng, Cung Cửu thật tình muốn cười, mà cười không nổi.

Nhưng Ngưu Nhục
Thang thì đã cười sảng khoái, cô nói:

- Bên ngoài lạnh
như vậy, sao anh không mau mau vào ăn tô canh thịt bò?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Tôi sợ vào sớm
quá, ăn vào chẳng phải canh thịt bò.

Ngưu Nhục Thang
hỏi:

- Anh nghĩ mình sẽ
ăn phải thứ gì?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Canh Diêm Vương.

Ngưu Nhục Thang
lại phá lên cười nói:

- Mình là bạn bè
cũ với nhau, sao lại mời anh ăn canh Diêm Vương được?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không chừng cô
không mời, nhưng Cửu gia thì không chừng.

Cửu Cung mặt mày
lầm lì nói:

- Ngươi sai rồi.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Sao?

Cung Cửu nói:

- Ta muốn giết
ngươi, ở trong nhà Diệp Tinh Sĩ đã giết quách rồi.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngươi đã biết là
ta sẽ đi tìm Diệp Tinh Sĩ?

Cung Cửu nói:

- Ta cũng không
dám khẳng định, ta chỉ suy đoán không chừng ngươi sẽ lại, vì vậy ta nằm ở nhà
Diệp Tinh Sĩ.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Làm gì?

Cung Cửu nói:

- Đợi ngươi.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ta đã đến đây
rồi, sao ngươi còn chưa giết ta?

Cung Cửu nói:

- Hiện tại ta còn
chưa muốn giết ngươi.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Tại sao?

Cung Cửu nói:

- Bởi vì chỉ có
một mình ngươi ở đây.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi còn muốn
giết Sa Mạn?

Cung Cửu nói:

- Còn có Tiểu Ngọc
và Lão Thực hòa thượng.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi không giết
được bốn người chúng ta không được sao?

Cung Cửu gật đầu.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Tại sao?

Cung Cửu lạnh lùng
nói:

- Bởi vì ta hận
các ngươi.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi có thể hận
ta, có thể hận Sa Mạn, có thể hận Tiểu Ngọc, nhưng tại sao lại hận Lão Thực hòa
thượng?

Cung Cửu nói:

- Không có hắn,
không chừng các ngươi đã chết trên đảo từ lâu.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Nếu như cả đời
ngươi tìm không ra bọn họ thì sao?

Cung Cửu nói:

- Nhất định ta sẽ
tìm ra.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Ngươi tự tin quá
nhỉ?

Cung Cửu hừ lên
một tiếng.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi có thể nói
rõ lý do tại sao ngươi quá tự tin không?

Cung Cửu nói:

- Nếu ta cả đời
không thấy bọn họ, ngươi cũng cả đời đừng mong thấy bọn họ.

Lục Tiểu Phụng
giật bắn mình lên hỏi:

- Tại sao?

Cung Cửu nói:

- Bởi vì từ đây
trở đi, ta sẽ theo dõi ngươi, trừ phi ngươi không gặp mặt bọn họ, còn không, ta
cũng sẽ gặp được bọn họ.

Lục Tiểu Phụng
rùng mình lên một cái nói:

- Đấy là lý do tại
sao người nằm ở nhà Diệp Tinh Sĩ đợi ta lại?

Cung Cửu nói:

- Không phải.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Không phải?

Cung Cửu nói:

- Ta cứ tưởng bốn
người các ngươi lại nhà Diệp Tinh Sĩ, ta có thể giăng lưới chụp hết cả đám, nào
ngờ chỉ có một mình ngươi, ta đành phải dẫn ngươi đến cái miếu này.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi dẫn ta đến
cái miếu này, là nói cho ta biết, ngươi sẽ theo dõi ta?

Cung Cửu nói:

- Đúng vậy.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi ngấm ngầm
theo dõi ta, không phải là cũng sẽ gặp bọn họ vậy thôi.

Cung Cửu cười nhạt
nói:

- Ta cứ muốn cho
ngươi biết thế.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Sao?

Cung Cửu nói:

- Ngươi có thấy
mèo bắt chuột bao giờ chưa? Mèo có thể ăn chuột được ngay phải không?

Lục Tiểu Phụng cảm
thấy lạnh cả gáy, chàng không nói gì.

Cung Cửu nói tiếp:

- Ta cứ nói cho
ngươi biết ta theo dõi ngươi, để cho ngươi đi đứng không yên, để cho ngươi muốn
đi gặp Sa Mạn, nhưng lại không dám đi tìm cô ta, ta muốn cho ngươi gầy mòn còm
cõi, ta muốn thấy ngươi bị tương tư giày vò.

Cung Cửu cười phá
lên.

Lục Tiểu Phụng
bình tĩnh hỏi y:

- Ta chết rồi,
không phải ngươi cũng tìm ra bọn họ cũng được vậy sao?

Cung Cửu nói:

- Không lẽ trước
khi ngươi chết, ngươi không muốn nhìn mặt Sa Mạn lần chót sao?

Lục Tiểu Phụng
không nói gì nữa. Trong lòng chàng đang nghĩ tới một hình ảnh mờ tối, không
phải là hình ảnh của cái chết, mà là Sa Mạn không gặp được chàng, vì chàng mà
ngày càng gầy mòn. Chàng cảm thấy sợ hãi quá.

Cung Cửu nhìn nét
mặt lộ vẻ sợ hãi của chàng, tiếng cười nhạt bỗng biến thành ra tiếng cười đắc ý
khoan khoái. Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Cung Cửu, rồi nhìn nhìn Ngưu Nhục Thang,
chàng bỗng nói:

- Các ngươi không
có canh thịt bò mời ta ăn sao?

Ngưu Nhục Thang
kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Ngươi muốn ăn
canh thịt bò?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Đúng vậy.

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Ngươi còn có tâm
tình ăn canh thịt bò sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Đời người khó
nhất là cái chết, làm quỷ no rốt cuộc cũng thoải mái hơn là quỷ đói phải không?
Huống gì...

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Huống gì sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Huống gì, không
ăn một tô canh thịt bò, ta còn khí lực đâu đi giỡn trò chơi rượt bắt này chứ?

Ngưu Nhục Thang
nhìn Lục Tiểu Phụng một hồi, không nói gì, quay người đi vào bên trong.

Lúc Ngưu Nhục
Thang bước ra, trong tay cô đang cầm một tô canh thịt bò ngùn ngụt bốc khói.

Lục Tiểu Phụng
không khách khí tí nào, lụp xụp húp lấy húp để một hồi sạch hết cả tô. Chàng
lau sạch miệng nói:

- Ta có một câu
hỏi.

Ngưu Nhục Thang
hỏi:

- Câu hỏi gì?

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Có phải cô đi
đâu cũng đem theo bên mình đồ để nấu canh thịt bò?

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Không hẳn vậy.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Thế thì tại sao
mỗi lần ta gặp cô đều được ăn một tô canh thịt bò?

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Bởi vì ta đặc
biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Sao?

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Không phải ngươi
đã nói, làm quỷ no thoải mái hơn quỷ đói hay sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Đúng vậy.

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Đấy là cái đạo
lý mỗi lần ta gặp ngươi đều muốn chuẩn bị tô canh thịt bò.

Lục Tiểu Phụng
cười khổ nói:

- Vậy thì ta phải
cảm ơn ngươi lắm.

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Cảm ơn thì không
cần, ta chỉ hy vọng ngươi làm quỷ no rồi không lại nhằng nhì với ta là tốt lắm
rồi.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Tô canh thịt bò
tôi đã ăn xong rồi, hai vị có thể cho tôi lui được không?

Cung Cửu nói:

- Ngươi muốn lúc
nào đi cứ việc đi.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Lần này ngươi
cho ta đi trước bao lâu?

Cung Cửu nói:

- Đi chừng nào ta
cảm thấy gần rượt theo không kịp.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ngươi trước giờ
chưa từng đánh trận nào không chắc thắng trong tay sao Cung Cửu nói:

- Không chắc thắng
trong tay, đánh có ích lợi gì?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Vậy thì ta đi
trước một bước đây, tái kiến.

Lục Tiểu Phụng nói
xong, triển khai khinh công, chạy như bay ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3