Tuần lễ thời trang - Chương 26 - 27
TRUNG TÂM MUA SẮM WESTCHESTER
TẦNG 1
5 giờ 17 phút
chiều
7 tháng Mười
một
Mấy dây quai
bện vuốt sáp trên túi mua sắm lằn sâu vào tay Massie, vậy nhưng nó thấy cái đau
thật vui. Mấy vệt tím đỏ giữa lòng bàn tay nó giống như cái mề đay danh dự khó
khăn lắm mới giành được, bằng chứng cho sứ mệnh mua sắm đã hoàn thành, và là
lời nhắc nhở rằng nó đã trở lại sau một cuộc cấm vận nghiệt ngã kéo dài mười
lăm ngày.
Trong tay
Alicia, Kristen và Dylan đã đầy nhóc túi xách Coach, Lacoste và Guess?, nhưng
Massie còn có nhiều hơn.
“Ước gì người
ta có xe đẩy hàng ở trung tâm mua sắm,” Dylan rên rỉ. “Nghĩ xem tụi mình có thể
mua thêm được biết bao nhiêu thứ nếu
không phải xách tất cả những thứ này.”
“Tụi mình nên thuê một hướng
dẫn viên mua sắm.” Massie đặt chân lên một chiếc ghế dài và để túi xách trên
đầu gối. “Bọn cậu biết không, một cậu chàng khỏe mạnh nào đó có thể theo tụi
mình đi quanh cả ngày khi mình mua sắm để xách tất cả mọi thứ mình mua.”
“Đó là một anh bạn trai,” Alicia nói. “Và tớ đang lo chuyện đó.”
Ai cũng cười khúc khích, nhưng Massie thì phá lên cười. Nó đã cảm thấy nhớ
cái điệu bộ kiểu pa nực cười của Alicia và vui mừng khôn xiết là lúc này
Leesh không vướng bận Olivia và đã trở về đúng nơi nó thuộc về.
“Olivia đi đâu tối nay?” Massie hỏi, cố nghe có vẻ quan tâm thật tình.
“Nó đi nhảy vào các ngày thứ Sáu,” Alicia nói.
“Và Nó đi rồi à? Đêm trước buổi diễn thời trang ư? Chà, chắc là cậu bực
lắm. Tớ chắc cậu muốn diễn tập, đúng không?”
“Không, ổn thôi. Nó sẽ qua nhà tớ ngủ,” Alicia nói.
“Ồ.” Massie không biết nhìn đi đâu.
“Tụi mình vào A&F đi?”
Kristen bước nhanh dẫn đường.
“Cậu sẽ chẳng tìm thấy thứ gì
đủ xinh ở Abercrombie để mặc đến cuộc thi tối mai đâu,” Alicia nói.
“Tớ biết, nhưng tớ cần túi
mua sắm mới nhất của họ để treo lên tường trong phòng ngủ của tớ.” Kristen trỏ
vào cái áp phích người mẫu nửa người, nửa vẽ bằng sơn phun nổi bật trên cửa sổ
cửa hàng và rủ rỉ, “Và anh ta tốt hơn là nên ở trên đấy.”
“Vậy là cậu sẽ không ngủ lại
chỗ tớ tối nay sao?” Massie hỏi Alicia. Con bé đang săm soi khắp các giá áo len
đan và áo khoác jean, cố nói thật tự nhiên.
“Tớ quên khuấy hôm nay là thứ
Sáu,” Alicia nói. Nó cố tránh ánh mắt của Massie. Nó quay qua Kristen và Dylan
đang đứng bên kia bàn bày hàng áo phông. “Các cậu có đi không?”
“Dĩ nhiên,” Dylan nói.
Kristen gật đầu.
“Hai cậu không phải làm cho
xong đồng phục của mình à?” Alicia hỏi.
“Tụi tớ sẽ làm nốt ở nhà
Massie,” Kristen nói.
Alicia đẩy tới đẩy lui mấy
cái móc áo trên giá.
“Kristen, tớ tưởng tối nay
cậu sẽ đi tập đá bóng với Derrington chứ,” Alicia hỏi.
“Không, thứ Hai,” Kristen
chau mày. “Nói gì vậy chứ?” Nó liếc trộm Dylan, mặt con bé đang đỏ lên vì tức
giận rồi xanh lại vì ghen tị. Gương mặt nó cùng tông màu với tóc.
“Cậu sẽ đi chơi bóng đá với
Derrington hôm thứ Hai à?” Dylan mở một cái áo phông ra và đưa lên trước mặt
như thể đang xem cỡ nhưng lại ném nó lên bàn mà không thèm nhìn.
“Ừ, tớ bảo cậu ta rằng tớ sẽ
đón cậu ta đến một trận cầu đinh của giải bóng nhà nghề khi mùa bóng bắt đầu
nếu cậu ấy giúp tớ thực tập mấy kiểu đá.”
“Nghe giống như cậu đang cố
ghi bàn thắng hơn đấy,” Dylan nói.
Hục hặc liên miên giữa chúng
bắt đầu làm Massie chán đến phát khóc. Nếu chúng đang ở Louis Vuitton hay
Sephora, ít ra Massie còn có thể thơ thẩn ra chỗ khác mà mua sắm, nhưng
Abercrombie ư? Ối giời! Thứ thời trang duy nhất trong cả cửa hàng là nó.
“Tớ chắc cậu ấy sẽ kể cho tớ
về chuyện đó trong chuyến đi dài của hai đứa tớ vào thành phố tối thứ Tư tới,”
Dylan nói.
“Ý cậu là sao?” Kristen hỏi. “Cậu chắc chắn sẽ không vào thành phố với
Derrington. Phải không?”
“Có chứ. Đó là tiệc sinh nhật của Tommy Hilfiger tổ chức ở khách sạn Four
Seasons. Mẹ và các chị tớ đều mang người mình đang hẹn hò đến, nên tớ đã mời
Derrington và cậu ấy đồng ý,” Dylan nói. “Nói mới nhớ, vì mình đang ở đây, tớ
nên mua cho cậu ấy một cái quần dài.”
“Tớ thấy có vẻ như cậu ta đang lợi dụng cả hai cậu.” Massie đưa mấy ngón
tay vuốt một cái quần túi phùng phình. “Ẹ! Chỗ này Gap quá. Giờ thì tụi mình ra
khỏi đây trước khi tớ bắt đầu nghĩ đống quần áo này thực sự dễ thương được
chưa?”
“Chờ đã, Massie, ý cậu là sao, lợi dụng bọn tớ?” Dylan hỏi.
“Cậu ấy nói đúng,” Alicia xen vào. “Cậu ta nhận được nhiều thứ còn hơn một
đứa nhóc có cha mẹ vừa ly dị nữa kìa. Kristen, cậu gần như đã làm tất cả bài
tập về nhà của cậu ta trong tuần rồi, còn Dylan, cậu đã đưa cho cậu ta tất cả
các đĩa DVD và video game mẹ cậu đem từ chỗ làm về. Cậu ta đã làm gì cho cậu
vậy?”
“Ôi, cậu ta không lợi dụng tớ!” Kristen ào thẳng tới cuối cửa hàng.
“Tuyệt, giờ thì tớ sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi đây được nữa rồi.” Massie
nhấc một cái áo hai dây ngắn ren trắng trên kệ lên, “Tớ cũng nên thử cả cái này
nữa.”
Alicia giật phắt một cái váy jean ngắn khỏi móc áo và theo Massie đến phòng
thử.
Kristen săm soi các giá đồ hạ giá nhưng chậm bước lại khi tới gần một cái
váy ngắn nhung kẻ xếp li màu nâu sôcôla.
“Xem cái này có đẹp không?” Kristen nói. “Lại đang bán hạ giá nữa!”
“Không, không phải thế chứ,” Dylan đang đứng trước mặt Kristen, cầm một cái
váy ngắn y như thế, “Ai đó chắc đã sơreo nó ở đây, vì ở phía trước cửa hàng
người ta để một đống áo váy như vậy.”
Kristen nhìn cái váy trong tay Dylan, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá
của con bé. “Cậu đâu có lấy nó, đúng không?”
“Tớ đang nghiêm túc cân nhắc chuyện đó,” Dylan nói.
“Được rồi, tớ sẽ mặc nó đến buổi trình diễn thời trang tối mai.”
“Không, cậu sẽ không làm thế... tớ sẽ mặc,” Dylan nói.
Massie bước ra khỏi phòng thay đồ trong cơn bực dọc và vùi cái áo hai dây
ngắn màu trắng không thích dưới một xấp quần bông.
“Tớ có ý này. Một trong hai cậu có thể có cái váy còn người kia có Derrington,”
Massie nói. “Giờ mình đi được chưa? Tớ muốn đến cửa hàng Versace Jeans trước
khi trung tâm mua sắm đóng cửa.”
“Vì mình đang nói về đề tài đó, Kristen đã bắt chước ý tưởng thiết kế đồng
phục hai mặt phải của tớ,” Dylan nói. “Làm sao cậu quyết định được ai sẽ sở hữu
ý tưởng này?”
“Làm ơn đi,” Kristen nói. “Đó không phải là ý tưởng của cậu, và nhân tiện,
chuyên gia tạo phong cách cho tủ áo của mẹ cậu còn đang giúp cậu nữa kìa, tất
cả bọn tớ đều biết chuyện đó.”
“Như vậy là gian lận! Cậu không thể thuê một nhà chuyên nghiệp,” Alicia nói
khi bước ra từ phòng thay đồ. Nó đưa cái váy jean và thẻ tín dụng cho người bán
hàng vừa đi ngang qua. “Chị có thể mang cái này ra quầy thu ngân thanh toán
giúp tôi được không? Tôi sẽ chờ ở đây.”
Cô bán hàng giật lấy cái thẻ tín dụng từ tay Alicia và lao vút đi bực bội.
“Vì cậu đã hỏi tớ, chẳng ai trong hai cậu nên có được cái ý tưởng đó cả,”
Massie nói.
“Tại sao?” Kristen và Dylan hỏi cùng lúc.
“Vì ý tưởng đó thật ngu ngốc và nếu một trong hai cậu thắng cuộc, tớ sẽ
phải mặc áo hai mặt từ đây đến hết đời.”
Cô bán hàng trở lại với cái thẻ tín dụng của Alicia và cái váy. “Vui lòng
ký ở đây, thưa ông Antonio Rivera,” cô nói và nhăn mặt.
“Cuối cùng.” Massie thở dài. “Tớ có một ý kiến.” Massie đang nhìn mấy cái
áo lụa hai dây nhưng lại nói với Kristen và Dylan. “Sao các cậu không thôi cả
vụ áo hai mặt đó đi và đến làm người mẫu cho tớ?”
“Chuyện đó với tớ thì được thôi,” Kristen nói. “Tối qua tớ sơ ý may cái váy
ngắn vào áo ngủ. Ít nhất thì bằng cách này tớ cũng có cơ hội đứng trong đội
những người chiến thắng.”
“Vậy sao cậu không làm thế còn tớ thì có được Derrington?” Dylan nói.
“ÔI CHÚA CỦA TÔI ƠI!” Alicia nói. “Bọn cậu có quên cậu ta đi được không?
Cậu ta đang lợi dụng bọn cậu đấy.”
“Cậu ta có thể đang lợi dụng Kristen, nhưng cậu ta thích tớ,” Dylan nói.
“Cậu ta đang lợi dụng cả hai cậu. Tớ
sẽ chứng minh cho xem.” Alicia ngồi phịch xuống cái ghế bành bọc da màu trắng
trước phòng thay đồ và lôi di động ra. “Đến ngồi xuống đi.”
Kristen và Dylan đến ngồi hai
bên Alicia.
“Nói to lên.” Massie cầm một
đống đầy quần áo đi thẳng vào phòng thay đồ. “Tớ không muốn bỏ lỡ chuyện này.”
“Nhìn đây,” Alicia nói.
“Kris, cậu có kế hoạch với cậu ta hôm thứ Hai, đúng không?”
“Ừ.”
Alicia nhoài người tới trước
và gửi tin nhắn cho Derrington. Hai đứa con gái chụm quanh nó, cố xem nó đang
làm gì.
ALICIA: CẬU LÀM GÌ HÔM THỨ
HAI SAU GIỜ HỌC?
DERRICK: CHƠI BÓNG ĐÁ. SAO
THẾ?
Kristen rạng rỡ hãnh diện khi
thấy tin nhắn trả lời lại của cậu ta. “Thấyyy không?” nó hỏi.
ALICIA: BỐ MẸ ĐANG ĐI VẮNG.
DERRICK: TUYỆT.
ALICIA: MUỐN ĐI TIỆC TẮM
NÓNG.
DERRICK: AI ĐI?
ALICIA: TỚ J.
DERRICK: GIỜ?
“Cậu phải chơi bóng lúc mấy
giờ?” Alicia hỏi Kristen.
“Bốn giờ ba mươi,” Kristen
nói. Nụ cười của nó tắt biến.
ALICIA: 4 GIỜ 30.
DERRICK: TỚ SẼ CÓ MẶT.
“Có vẻ như tụi mình đã có câu
trả lời rồi.” Dylan chấm thêm một chút son bóng. “Cậu ta rõ ràng là không thích
cậu lắm.”
Alicia quay qua nhìn Dylan.
“Cậu sẽ gặp cậu ta hôm thứ Tư lúc mấy giờ
“Sáu giờ,” Dylan nói. “Tại
sao chứ?”
Nhưng Alicia không trả lời.
ALICIA: XIN LỖI, NHẦM. TIỆC
TẮM NÓNG VÀO THỨ TƯ LÚC SÁU GIỜ. VẪN TUYỆT CHỨ?
DERRICK: KHÔNG THỂ BỎ LỠ
ĐƯỢC.
“Và đó, các bạn của tôi ạ, là
cái các bạn gọi là một kẻ bẩn thỉu.” Alicia quăng điện thoại vào trong túi
Prada và đứng lên xem Massie thế nào rồi. “Các cậu có thể lấy gã đó ra khỏi bộ
trang phục Halloween, nhưng các cậu không thể lấy trang phục Halloween ra khỏi
gã đó.”
Massie vội ra khỏi phòng thay
đồ. Nó muốn được thấy phản ứng của Dylan và Kristen.
Hai đứa im lặng. Chúng thậm
chí không thể nhìn nhau. Kristen bắt tréo chân rồi lại bỏ xuống, còn Dylan lấy
một nhúm kẹo bạc hà từ cái đĩa bạc trên bàn tạp chí trước mặt chúng.
“Tớ không thể tin được,”
Dylan nói. “Hắn đã rất phấn khích được vào thành phố với tớ kia đấy?”
“Phải đấy, cũng phấn khích
như hắn sẽ chơi bóng đá với tớ,” Kristen nói.
Dylan bốc một nắm kẹo bạc hà
khác và đẩy cái đĩa về phía Kristen. Con bé lắc đầu cười cám ơn.
“Tớ thật ngốc quá,” Dylan
nói.
“Vì nghĩ Derrington có thể
thích cậu à?” Kristen nói.
“KHÔNG!” Dylan gắt. “Vì để
hắn xen vào giữa tụi mình.”
“Tớ biết.” Kristen thôi bắt
tréo chân và quay qua nhìn Dylan. “Tụi mình phải trả đũa hắ
“Phải đấy,” Dylan tán thành.
Nó để tay lên ngực và nhắm mắt, chầm chậm lắc đầu. “Tụi mình đang nghĩ gì nhỉ?”
“Tụi mình đang chẳng nghĩ gì
cả.”
“Ôm chứ?”
“Ôm.”
Hai đứa con gái ôm ghì lấy
nhau và thề sẽ không bao giờ để một gã con trai chen vào giữa chúng nữa, nhất
là một kẻ hư hỏng như Derrington.
“Vậy nghĩa là hai cậu sẽ tham
gia vào nhóm tớ và làm người mẫu cho tớ chứ?” Massie hỏi. Cả đống quần jean
đang vắt ngang vai nó, còn đám áo dây sáng màu thì chật nhóc trên cánh tay.
“Tụi mình có thể diễn tập tối nay.”
“Nghĩa là tụi mình phải tử tế
với Claire à?” Kristen hỏi.
“Tớ hy vọng là không,” Dylan
nói. “Tớ vẫn còn bực nó vì đã gửi tin nhắn cho tụi mình từ máy tính của
Massie.” Nó quay qua Massie. “Nó hoàn toàn làm tớ tin chắc là cậu nghĩ tớ mập.”
“Và rằng cậu muốn bọn tớ mặc
quần soóc jean và quần thun bó đến trường,” Alicia nói.
“Tớ vẫn không tin được là các
cậu nghĩ tớ có thể thực sự gửi những cái IM như thế,” Massie nói.
“Thế sao tụi tớ phải tử tế
với nó?” Dylan nói.
“Bởi nó sẽ xâu hàng đống kim
cho bọn mình vì nó chẳng có tí móng tay nào cả,” Massie nói. “Nên cố đừng làm
nó bực, nếu không thì bọn mình phải làm lấy đấy.”
“Xong.”
“Xong.”
Massie đang chờ nghe Alicia
nói “và xong” nhưng rồi sực nhớ ra là con bé ấy đã không còn cùng nhóm nữa “Nhân
tiện, Dylan[1], tớ lấy cái túi của cậu được không?” Kristen nhìn chằm chằm vào
bức ảnh đen trắng của người mẫu Abercrombie đang đung đưa tới lui trong tay
Dylan.
[1] Nguyên tác là Alicia, nhưng có lẽ tác giả nhầm, để
là Dylan sẽ hợp lý hơn và khớp hơn với nội dung của truyện.
“Dĩ nhiên, cậu có thể lấy cả
cái váy nữa, nếu muốn,” Dylan nói rồi đưa cho Kristen. “Tớ không thích nó lắm.”
Chúng đứng chờ ở gần cửa hiệu
Neiman đợi tài xế của Massie đến đón. Vẫn như mọi khi, ông Isaac luôn đánh
chiếc xe Range Rover đến đúng giờ.
Trên đường đi chúng hát theo
radio và tán gẫu về mấy đứa con gái khó chịu trong lớp, như chúng vẫn luôn làm
thế. Nhưng đã có điều gì đó khang khác. Đó là thứ Sáu đầu tiên trong vòng một năm
qua Alicia không ngủ lại ở nhà Massie.
Họ đỗ xe gần cánh cổng sắt
đen trước nhà Alicia và ông Isaac giúp nó lấy mấy cái túi.
“Vui vẻ với buổi ngủ lại nhé.
Tớ sẽ nhớ các cậu đấy,” Alicia nói khi ra khỏi cái xe thể thao. Tớ ghét phải
cạnh tranh với mấy cô bạn thân nhất trên đời của mình. Toàn bộ chuyện này thật
tệ.” Nó nhăn nhó mặt mày hờn dỗi.
Nhưng Massie không chịu đựng
được điều đó. Đôi mắt nâu long lanh, đong đưa có phần quá đáng của Alicia cũng
làm ai kia cảm thấy khổ sở như con bé vừa nói.
TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN
HỘI TRƯỜNG SAGAMORE
6 giờ 45 chiều
8 tháng Mười
một
Ở hậu trường
sân khấu, mấy người mẫu đang căng thẳng. Một số hồi hộp trước khiên sân khấu.
Những đứa khác đơn giản là từ chối mặc đồng phục vì nghĩ chúng trông mập hay
cũng có thể là chúng không muốn thay đồ trước mặt Eli.
Claire đứng
cạnh bàn giải khát và liếm sạch lớp kem sôcôla trên các ngón tay.
Massie đến gần
chộp lấy một chai Smart Water.
“Ôi, đây rồi,” Massie nói. Trông con bé thật khác lạ. Mái
tóc suôn thẳng giờ buông xõa và quấn xoăn dợn sóng, và nó trông chẳng khác nào một
người mẫu Pháp trong bộ cánh mới, một cái áo sơ mi tay lỡ trong suốt kiểu cách
với một cái áo lót ngắn màu be bên trong và chiếc váy màu đào sột soạt đu đưa
theo mỗi bước chân. Nó còn đội cả cái mũ nồi đen mà chúng đã hứa để dành cho
buổi diễn.
Claire đã thấy đích thị bộ đồ này trong tờ Teen Vogue khi nghiên cứu các ý
tưởng thiết kế. Chỉ cái váy thôi cũng đã có giá 350 đô la rồi.
“Cậu trông tuyệt thật đấy,” Claire nói. Nó nhìn xuống đôi giày da đanh mới
màu đỏ của mình và ao ước giá mẹ để nó mua đôi gì đó gót thấp.
“Cám ơn,” Massie nói. “Tay cậu sao vậy?”
“Vết bánh kem.” Claire trông lúng túng.
“Không, cái băng gạc kia.” Massie chỉnh lại cái mũ nồi cho nghiêng hơn một
chút.
“Ồ, tớ bị rộp một chút do xâu cả mớ kim tối qua. Nhưng không có gì ghê gớm
lắm. Tớ thấy vui,” Claire nói. “Nhất là khi tụi mình đã làm một cú sút thời
trang. Tớ nóng lòng email mấy cái hình đó cho bạn bè ở nhà.”
“Ừ, vui thật.” Giọng Massie nghe có vẻ ngạc nhiên. “Tớ không thể tin được
là tụi mình đã thức đến bốn giờ sáng. Cám ơn Chúa vì có cái máy pha cà phê
expresso.”
“Và mấy cái đánh rắm của Dylan nữa chứ,” Claire nói. “Làm tớ tỉnh táo hàng
giờ.”
Massie phá lên cười. Claire cũng cười, rồi dụi đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi. Nó
cảm thấy khá hơn trong suốt khoảng thời gian dài vừa qu
“Ôi, dù sao thì cuối cùng bọn họ cũng đã tha thứ cho tớ chuyện mấy cái IM,”
Claire nói.
“Ừ, và tất cả những gì cậu phải làm là khâu đồng phục cho chúng và làm bắp
rang cho chúng trong khi chúng xem Chương trình Giải trí ba giờ liền,” Massie
nói.
“Cũng đáng lắm.”
“Các em đang làm gì ở đây?”
Claire quay qua thấy một trong những trợ lý xun xoe của cô Pia đang đến
gần. Cô ta cầm theo bìa kẹp hồ sơ và có một cái máy bộ đàm gắn vào bên hông
quần Seven. “Sao các em không ở trong phòng tóc và trang điểm?”
“Tụi em không phải người mẫu,” Massie nói. “Chỉ là có vẻ như tụi em trông
rất tuyệt thôi.”
“Thôi nào, có thể thấy ngay ở đây là cả hai đã đăng ký váy của người mẫu.”
Cô lật nhanh mấy trang trên bìa kẹp hồ sơ.
“Tụi em không muốn mọi người thấy trước bộ đồ mình sẽ mặc,” Massie nói.
“Nhưng các em chỉ biểu diễn thôi mà.” Cô trợ lý có vẻ bối rối.
“Đó là cô nghĩ thế,” Claire nói.
Claire và Massie nhẩm lại lời thuyết trình của mình lần cuối, kiểm tra
Kristen và Dylan đang ngồi ở ghế trang điểm, và rồi tới cánh gà nhìn trộm về
phía khán giả.
DJ đã mở nhạc váng cả hội trường. Còn mười lăm phút nữa mới đến buổi diễn
mà các chỗ ngồi đã chật kín.
“Đêm khai mạc The Producers ở Broadway có vẻ cũng không đầy được bằng một
nửa chỗ này,” Massie thì thầm với Claire, đầu chúng thò ra ngoài tấm màn nhung
đỏ. “Xem này... có mấy biên tập viên từ tờ Teen People. Ở giữa hàng đầu.”
“Chúa ơi, có nhiều nhiếp ảnh gia quá.” Claire cắn móng tay ngón cái.
Dù ấn tượng về số lượng người đến dự, Claire thực sự chỉ quan tâm đến việc
được nhìn thấy một người. Con bé đưa mắt nhìn khắp lượt khán giả, kiếm tìm mái
tóc đen bù xù, cái dáng hơi uể oải, và cái áo khoác da nâu.
“Các cô, lẽ ra các cô phải ở cùng người mẫu của mình chứ,” Hiệu trưởng
Burns nói giọng khàn khàn.
Claire chưa từng thấy bà Burns gần như thế này. Cái mũi khoằm nhọn và đôi
mắt ti hí của bà quả thực khiến bà trông chẳng khác nào một con chim ó butêo.
“Buổi diễn sắp bắt đầu và tôi muốn thấy các cô ở vị trí của mình,” bà nói.
“Giờ, bay đi ngay!”
Hai đứa con gái cười khúc khích suốt lúc chạy đến chỗ mình. Chúng không thể
tin được là quý bà-chim quả thực đã bảo chúng “bay”.
Cả đám con gái xếp hàng theo thứ tự xuất hiện trên sân khấu. Massie, Dylan,
Kristen và Claire đứng cuối.
“Tớ hy vọng mọi người không ngủ gục trước khi đến màn trình diễn của bọn
mình.” Dylan thầm thì.
Nhà tạo mẫu tóc đã phủ nhũ từng lọn tóc quăn đỏ mang lại cho mái tóc của nó
sắc óng ánh bồng bềnh. Đôi mắt xanh lá sắc sảo của nó được nghệ sĩ trang điểm
của hãng Bobbi Brown xử lý màu khói. Chúng thật lóng lánh.
“Tin tớ đi, tụi mình có được vị trí tốt nhất đấy,” Massie nói. “Ngay sau
khi tụi mình diễn xong, khán giả sẽ bầu. Vậy nên nếu tụi mình thành công vào
được chung kết, tâm trí họ sẽ còn giữ nguyên hình ảnh của tụi mình.”
“Chà, tụi mình may mắn ghê,” Claire nói. “Không, không phải tụi mình may
mắn,” Massie nói. “Tớ đã gọi cô Pia tối qua và yêu cầu được ở lượt này đấy.”
“Và cô ấy chỉ đơn giản là đồng ý thôi sao?” Kristen giữ đầu thật thẳng khi
nói để cái tháp tóc vàng trên đầu không đổ xuống.
“Đừng quên, toàn bộ cuộc thi này là ý tưởng của tớ.” Massie nói. “Ít ra cô
ấy cũng phải làm được điều đ chứ.”
Nhạc dừng và đèn nhà hát tắt. Căn phòng im ắng lạ thường, trừ tiếng khán
giả xoay người trong chỗ ngồi cho thoải mái và gập các tờ chương trình.
Nhưng khi Hiệu trưởng Burns vừa cầm micro lên, họ vỗ tay rào rào. m thanh
làm Massie liên tưởng đến món thịt xông khói đang rán.
Ánh sáng hồng từ sàn diễn lọt qua kẽ hở trên bức màn và ném những tia màu
lên mấy đứa con gái sau cánh gà. Claire kiểm tra tình thế, liếc trộm đối thủ
của mình.
Layne và Eli đang đứng cạnh nhau, đu đưa người, cọ nhẹ vai nhau theo một
nhịp điệu vô thanh hẳn đang vang vang trong đầu chúng. Claire thèm được cọ vai
với ai đó của riêng mình và ngay lập tức nó nghĩ đến Cam.
“Chúc may mắn nhé,” Layne thì thầm với Claire khi bắt gặp ánh mắt con bé
đang nhìn mình đăm đăm.
“Cậu cũng thế,” Claire nói to
lên lại. Nó thật lòng nói thế. Mấy ngày qua nó cảm thấy nhớ Layne và mong sao
cho Tuần lễ Thời trang mau mau kết thúc để mọi chuyện có thể trở lại bình
thường. Dù cho điều đó có nghĩa là chúng sẽ phải mặc thứ gì đó như bộ đồ Eli
đang mặc chuẩn bị ra sàn diễn.
Alicia và Olivia bộc lộ rõ vẻ
tự tin. Cái mũi mới của Olivia được make-up thật hoàn hảo và mái tóc vàng của
con bé được vuốt gel thẳng đuỗn. Tóc nó dài tới eo. Đôi mắt xanh da trời của nó
viền một đường kẻ mắt đen, không hiểu sao khiến chúng trông sâu thẳm và chăm
chú hơn. Còn Alicia thì hoàn toàn ngược lại. So ra thì những đường nét đậm,
thắm của nó trông mềm mại và ấm áp nhưng cũng đầy sức hút như thế. Thậm chí con
bé còn duyên dáng và đằm thắm hơn Olivia.
Claire nhìn Kristen và Dylan
đang chăm chút tóc cho nhau, vật lộn với lực hấp dẫn để bảo đảm từng sợi tóc
mềm mại ở yên vị trí. Tụi mình sẽ thua mất, nó nghĩ.
“Xin hoan nghênh quý vị đến
với Tuần lễ Thời trang của trường Bán trú Octavian,” Hiệu trưởng Burns tuyên
bố. “Thay mặt những học sinh đã làm việc cật lực cả tuần nay, tôi muốn cảm ơn
tất cả quý vị đã đến.”
Tiếng vỗ tay.
“Trước khi...,” bà nói tiếp,
nhưng buộc phải chờ một giây nữa để tràng vỗ tay lắng hẳn xuống. “Trước khi
chúng ta bắt đầu, tôi muốn…”
“Úúú, uúú,” ai đó la lên từ
phía khán giả. Kẻ phá rối đang bắt chước tiếng chim ó butêo rất giống.
Sau những tiếng cười khúc
khích vội vàng và vài tiếng suỵt suỵt cộc lốc, Hiệu trưởng Burns tiếp tục đoạn
đang nói dở.
“Tôi muốn được cám ơn các
biên tập viên của tờ Teen People đã có mặt ở đây tối nay. Như quý vị đã biết,
họ sẽ chọn ra hai nhóm trong số các đội tham dự cuộc thi để vào vòng chung kết
và trao lại việc bình chọn cho các em, các học sinh của trường Bán trú
Octavian, vì các em chính là những người sẽ khoác lên những bộ đồng phục ấy.”
Tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúng tôi…” Bà ngừng lại
cười tủm tỉm khiêm nhường rồi đưa tay ra hiệu yên lặng. “Chúng tôi có mời đến
đây một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp để ghi lại buổi trình diễn tối nay, và với
số tiền đóng góp hai mươi đô la...”
“Úúú, úúú.”
Phân nửa cử tọa cười khúc
khích, và nửa còn lại rục rịch bồn chồn trong ghế ngồi.
Bà chờ đợi.
“Tôi nghĩ chúng ta nên bắt
đầu. Vui lòng tắt điện thoại của quý vị...”
Claire nghe thấy vài tiếng
khúc khích nữa, nhưng lần này là từ Kristen và Dylan.
“Gì vậy?” Claire nói to.
“Cậu sẽ thấy,” chúng nói to
lại, và cười.
Toàn thân Claire bắt đầu run
bắn, và bỗng nhiên có cảm giác điều gì đó bất ổn.
Mình biết lẽ ra mình không
nên tin chúng rồi mà.
Lúc này khi Claire đang gặp
nguy khốn, bầu không khí lễ hội đột nhiên có cảm giác đe dọa. Mấy đứa con gái
xinh đẹp trông như đám hề trong lớp trang điểm, tiếng vỗ tay nghe như tiếng
súng, và những bộ đồng phục trông cứ như được những đứa trẻ đui mù không có tay
làm ra. Niềm tin yêu đã mất.
Claire tập trung vào buổi
trình diễn để cố giữ lòng mình bình thản.
Ann Marie Blanc là người mở màn. Con bé đề nghị đồng phục là áo len
cashmere dài tay và váy ngắn bóng như lụa.
“Người kế tiếp.” Massie khoanh tay và trợn ngược mắt. “Nó tiêu rồi.”
“Tại sao?” Claire thì thầm.
“Vải bóng như lụa khó mà trở thành trào lưu mới và tụi mình sẽ bị nướng
trong chất len cash-mere đó mất,” nó nói.
“Ừ.”
Mindee Wilson trình diễn đồng phục các Ngày trong Tuần cùng năm cô bé người
mẫu của nó đang nghênh ngang quanh sàn diễn, mỗi cô mặc một váy đầm thụng giản
dị với màu sắc khác nhau cho mỗi ngày trong tuần được ghi trên ngực. Váy thứ
Hai màu đỏ và có chữ thứ Hai ngang trên ngực, váy thứ Ba mang màu xanh dương có
chữ Thứ Ba trên ngực, còn...
“Tuyệt,” Dylan lầm bầm. “Nếu các cậu học lớp K đến lớp 2.”
“Phải đấy, cứ tưởng tượng đang tán tỉnh với một cậu bé bến trường Briarwood
mà lại mặc cái áo thụng hồng có ghi chữ Thứ Năm xem,” Kristen nói.
Claire cười khúc khích. Nó nghĩ đến Cam.
Livid Altman gọi kiệt tác của mình là Đen trên Đen với một Ánh Đen vì nhiều
lý do. Nó cố thuyết phục ban biên tập tờ Teen People rằng màu đen là chọn lựa
đích thực duy nhất vì nó không để lộ bẩn và do vậy ít cần giặt giũ. Nhưng
Claire nghe thấy những từ đám tang, phiền muộn và không vệ sinh thốt ra giữa
đám đông.
Layne và Eli bước ra sân khấu và khán giả “ồ” lên một trà vũ.
Claire cầu mong là Massie sẽ thích thiết kế của Layne. Nó không muốn bạn
mình trở thành đề tài bị đem ra chế giễu.
Layne chậm rãi đi về phía micro. Nó hắng giọng, rồi nói.
“Trường Bán trú Octavian phạm một tội ác khi buộc những cô gái ở lứa tuổi
đang phát triển phải từ bỏ phong cách của riêng mình, nhất là trong những năm
đầu này,” Layne nói. Eli vênh váo đi quanh sàn diễn trong cái váy xếp nếp màu
xanh dương, giày đen đế mềm cột dây đến mắt cá của Chuck Taylor, và một áo
phông dài tay có túi nhựa may ngang phía trước.
“Ban biên tập tờ Teen People có lẽ đang nghĩ K-H-Ô-N-G,” Massie nói với
Claire.
Claire vờ như không nghe thấy.
Khi Eli đi đến phía đầu sân khấu, cậu ta dừng lại lôi trong túi xách ra một
xấp thẻ. Nó đưa lên về phía đám đông như một ảo thuật gia khoe mẽ “con bồ câu
rất đỗi bình thường” của mình.
“Quần áo là cách tôi cho mọi người biết tôi cảm nhận ra sao về thế giới và
bộ đồng phục này sẽ cho phép chúng tôi tiếp tục làm thế ngay cả khi nhà trường
đã hoàn toàn tước đoạt phong cách cá nhân của chúng tôi,” Layne nói.
Đó là khi Eli đút từng cái thẻ vào túi để khán giả có thể đọc thấy.