Tuần lễ thời trang - Chương 28 - 29
TỰ TIN
GIẢN DỊ MÀ GỢl CẢM
HÔM NAY TÔI CẢM
THẤY MẬP
TÔI VỪA MUA QUẦN
SEVEN MỚI
Đám đông cười phì.
Khi phần thuyết trình của Layne kết thúc, mọi người hoan
hô nó nhiệt liệt. Đến cả các bà từ tạp chí Teen People cũng đứng bật dậy. Nhưng
họ ngồi xuống khi nhận thấy Hiệu trưởng Burns và cô Pia đang trừng trừng nhìn
mình.
Alicia và Olivia là những người kế tiếp. Khi chúng bước
lên sân khấu, tiếng bọn con trai chồm người tới trước trong ghế ngồi nổi lên
khắp phòng. Nhà nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp hình lia lịa.
Olivia cởi cái áo khoác ngoài ra. Nó bước trên sàn diễn, đung
đưa cánh tay như mấy cô người mẫu trên Style Network. Phong cách của chúng là
cuộc vận động duy nhất đi xăng đan dây, mặc quần jean, áo khoác thay vì váy nữ
sinh rập khuôn, và đám đông đang ngốn ngấu. Đó là sự pha trộn hoàn hảo giữa gợi
cảm, kiểu cách và kì quái. Khi Olivia bước đi, quay người, và vênh váo, Alicia
giải thích rằng áo khoác đã nhận được “sự đồng tình của nhãn hiệu Blie Label
của hãng Ralph Lauren” và rằng ông ta đã đồng ý may toàn bộ đồng phục cho
trường Bán trú Octavian nếu chúng chiến thắng. Nó đưa mấy tấm bảng màu có đánh
dấu mẫu vải khác nhau để mấy đứa con gái có thể thấy “sự đa dạng các màu sắc
pha trộn” với áo khoác vải tuýt, nếu chúng quyết định mặc chiếc “áo cực kỳ
thiết thực này” sau giờ học. Một cái cà vạt nam đung đưa ở đai lưng của Olivia,
và Alicia giải thích là các nhóm chơi với nhau có thể đeo cà vạt giống nhau để
cho mọi người thấy bạn mình là ai.
Hiệu trưởng Burns nhổm lên khỏi ghế và la lên “Không đời nào!” nhưng đám
đông quá tập trung vào Alicia và Olivia không để ý thấy.
“Nó lấy cái ý tưởng cà-vạt-thắt-lưng của tớ,” Massie rít. “Tớ mặc nó đến
trung tâm mua sắm hôm tụi mình đi mua sắm đồ cải trang và nó đã khen cái thắt
lưng đó.”
“Bắt chước là hình thức tâng bốc chân thành nhất,” Claire nói, cố tỏ vẻ
thông cảm.
“Phải rồi, nhưng nếu thứ ấy làm nó thắng cuộc, tớ sẽ quấn cái hình thức
tâng bốc đó quanh cổ nó rồi treo cổ nó lên.” Massie khoanh tay trước ngực.
Claire nghĩ tốt nhất là cứ để mặc thế.
Cử tọa đã đứng cả lên trước khi Alicia và Olivia cúi chào lượt đầu.
Massie vỗ tay và cười, nhưng trông nó trống rỗng, như một phiên bản bằng
sáp của chính mình trong viện bảo tàng.
Claire không thể tin nổi là mình phải ra sân khấu sau hai tràng vỗ tay rầm
rộ của giả dành cho nhóm của Alicia. Kristen và Dylan rõ ràng là đang lo lắng.
Chúng nhún lên nhún xuống trên ngón chân như thể cố đốt cháy năng lượng thần
kinh. Claire thì căng thẳng đến nỗi thậm chí không thể nhúc nhích. Nó không chỉ
sắp lên sân khấu mà còn phải chuẩn bị tinh thần rằng đây có thể là giây phút mà
Massie, Dylan và Kristen quyết định làm bẽ mặt nó trên quy mô lớn.
Khán giả có vẻ đã sẵn sàng cho giờ nghỉ giải lao hơn. Các ông bố bà mẹ đang
đuổi theo mấy đứa nhóc chạy lên chạy xuống dọc lối đi. Mọi người gom đồ đạc chờ
đến giờ giải lao. Claire giật mạnh mái tóc ngang trán dài lỡ cỡ, hy vọng làm nó
đột nhiên mọc dài thật nhanh trước buổi diễn. Massie chắc hẳn đã cảm thấy nỗi
bồn chồn của Claire, vì nó siết cánh tay Claire và nói, “Mình đánh bại chúng
nào!” trước khi dẫn đội mình lên sân khấu.
Bốn đứa con gái đứng cạnh
nhau, quay về phía khán giả. Chúng vẫn còn mặc nguyên áo choàng.
“Cởi ra đi,” ai đó la lên từ
phía khán giả.
“Ồ, chúng tôi sẽ làm thế,”
Massie nói với cái giọng nhục cảm nhất của mình.
“Bốn cô gái,” nó bắt đầu khi
tiếng hò reo lắng xuống. “Một tóc đỏ, một tóc vàng sậm, một tóc vàng sáng, một
tóc nâu sậm...” Dylan, Kristen, Claire và Massie cởi áo choàng cho rơi xuống
đất. Cảnh thoát y, y như trong phim điện ảnh hạng G[1], cuốn hút sự chú ý của
đám con trai.
[1] G – rated, phim điện ảnh hạng G, dành cho mọi đối
tượng khán giả. Lời thoại trong phim là ngôn ngữ hàng ngày, không có những lời
đao to búa lớn, không có sex hay ma túy, và các cảnh bạo lực trong phim được
hạn chế một cách tối đa.
Bản “Dirrty” của Christina
Aguilera bắt đầu và mấy đứa tách nhau ra, mỗi đứa chiếm lĩnh một góc sàn diễn.
Bài hát là cách thể hiện niềm tôn kính thầm kín của chúng dành cho bộ trang
phục đưa mình lên vị trí quán quân. “Chúng tôi mời các bạn tự hỏi mình,” Massie
tiếp tục. “Tông màu nào phù hợp với mình đây?” Mái tóc của bạn nâu hay đen? Và
da bạn thuộc nhóm màu từ trắng ngà đến nâu đậm? Nếu thế, bạn là một ‘Massie’ và
đồng phục của bạn sẽ là màu trắng thuần khiết và màu xanh lá,” Claire nói. Khi
Claire giới thiệu, Massie diễu hành quanh sàn diễn, xoay người thật ấn tượng và
vẫy tay với fan hâm mộ. Nó mặc một cái váy da lộn màu xanh lục đúng bản sao của
cái thằng bé Todd làm hỏng bằng nước nho ép - mềm, ngắn và hạng A. Một bên váy
may túi để đựng điện thoại có đính. Ngay khi đến đoạn điệp khúc sôi động, Massie
cởi cái áo khoác xanh lá có một bông hoa vàng to đính vào ve áo rồi khoác lên
vai. Cái mũ nồi đen mang lại cho nó dáng vẻ của cô người mẫu Pháp quyến rũ mà
nó vẫn luôn biết mình có thể là thế.
Tiếng vỗ tay tán thưởng.
Bên trong là một chiếc áo
không dây bằng lụa trắng với chữ cái M đính bên trên góc trái. Chiếc giày Keds
đế bằng phủ đá trang trí màu tía kết hợp với tất ngang gối màu đen tạo vẻ tròn
trịa.
Tiếng vỗ tay rào rào.
“Hay có thể bạn là một
‘Kristen’,” Claire nói, nhắc tuồng cho Kristen bắt đầu bước. “Tóc bạn thuộc
tông màu từ nâu đến vàng và da bạn có tông màu vàng. Nghe có quen không? Nếu
thế, đồng phục của bạn sẽ là trắng mờ, đỏ và xanh ngọc lam.” Kristen mặc bộ đồ
y như của Massie, chỉ có điều váy da lộn và áo khoác của nó màu đỏ, hoa màu ngọc
lam còn đá trang trí trên túi điện thoại và giày Keds màu trắng, chữ cái trên
áo trắng sát nách của nó là K. Kristen xoay cái mũ nồi trên ngón tay vì chiếc
mũ lệch nghiêng trên kiểu tóc vấn cao.
Khi nó đã hoàn tất vòng đi
của mình, Claire đưa micro cho Massie tiếp tục giới thiệu.
“Bạn có rám nắng và trông
xanh xao khi mặc màu be không?” Massie hỏi. “Nếu thế, bạn là một ‘Claire’ và
bạn sẽ khoác lên người những sắc màu nhạt nhẹ... Này, phải có ai đó mặc mấy cái
màu trứng Phục sinh đó chứ, phải không?”
Khán giả cười.
Claire nhảy chân sáo quanh
sàn diễn, giữ yên cái mũ nồi để nó khỏi rơi. Con bé mặc váy da lộn cùng áo
khoác xanh dương, một bông hoa màu hồng đính trên ve áo và chữ cái C đính trên
áo hai dây. Chiếc túi đựng điện thoại phủ đá trang trí màu đen không nhét gì
bên trong. Nhưng lần đầu tiên trong nhiều tuần rồi, nó lại đi giày Keds.
“Tóc đỏ rực, bạn là một
‘Dylan’. Đồng phục của bạn sẽ màu ngà và màu hoa oải hương,” Massie nói khi Dylan
bước, “Sắc thái hoàn hảo để làm nổi bật tông màu hồng của bạn.”
“Và dĩ nhiên, không bộ đồng
phục nào hoàn chỉnh nếu thiếu một phiên bản thiết kế cho người bạn thân nhất
của các cô gái.” Massie thổi cái ống sáo Tiffany treo sợi dây chuyền bạc. Bean
xuất hiện từ cánh gà và chạy thẳng đến bên cô chủ. Con chó mặc một chiếc váy da
lộn màu xanh lá và một áo phông trắng có chữ B trên lưng. Một cái mũ nồi đen
nhỏ xíu đội giữa đôi tai nhọn.
Khán giả đứng cả lên và Bean
mừng rỡ sủa. Massie, Claire, Dylan và Kristen cầm tay nhau cúi chào. Chúng đã làm mọi
người phục lăn rồi!
Ánh đèn sáng chiếu thẳng vào mắt Claire làm nó khó mà thấy bố mẹ mình ở
đâu. Nhưng một gương mặt ở dãy ghế thứ ba thì rõ mồn một. Đó là Cam. Cậu ta
ngồi lọt thỏm trong ghế. Claire thấy trông anh chàng chẳng khác nào bị nuốt
chửng trong cái áo khoác da. Giây phút cậu ta nhìn chăm chú vào mắt nó, tim
Claire đập rộn lên. Cậu ta cười toét và hơi vẫy tay, khiến mọi tiếng ồn trong
phòng như lặng đi và bặt câm, cứ như thể đầu nó đang ngụp trong một cái bình
nuôi cá.
Claire đưa bàn tay lên trong khi cánh tay vẫn không nhúc nhích, và vẫy từng
ngón một. Mặt Cam sáng bừng khi thấy nó vẫy tay và nó tươi cười lại với cậu ta.
Nó không thể tin là chuyện này đang xảy ra. Nó quay qua chỗ Massie, khẩn thiết
muốn con bé chứng kiến cảnh này, nhưng điều nó thấy làm máu nó đông lại như nước
tiểu của chó trên vỉa hè giá lạnh.
Massie đứng đó, đôi mắt màu hổ phách rực rỡ, làn môi bóng long lánh, mái
tóc nâu lung linh, đang vẫy tay với Cam.
Claire chết đứng.
Cam thích Massie! Không phải mình. Bao nhiêu người đã
thấy mình vẫy chào cậu ấy rồi? Cậu ấy có thấy không? Mình phải làm gì với hai
bàn tay bây giờ? CÁI VÁY NÀY KHÔNG CÓ TÚI!
Claire có thể sẽ bị Kristen
và Dylan làm bẽ mặt trước tất cả mọi người về chuyện này vào bất cứ lúc nào.
Hiệu trưởng Burns lại lên sân
khấu và gọi tất cả các thí sinh ra. Chúng đứng chụm sát vào nhau thành từng
nhóm khi chờ ban biên tập tờ Teen People quyết định nhóm vào chung kết.
Khi Hiệu trưởng Burns quắp
tấm phong bì trong bộ móng vuốt của mình, bà tuyên bố.
“Tất cả quý vị đã nhận được
đê khâu từ những người chỉ chỗ ngồi tận tâm của chúng tôi, và giờ quý vị sẽ cần
nó để bình chọn. Trong hội trường có hai cái thùng rỗng gắn hình của hai nhóm
vào chung kết. Vui lòng thả đê khâu vào hộp của ứng viên quý vị muốn bầu và
chúng tôi sẽ có kết quả sau giờ nghỉ giải lao,” bà giải thích.
“Úúú, úúú,” kẻ phá rối kêu
lên.
Có tiếng cười nhỏ.
“Và những người vào vòng
chung kết là... Alicia Rivera và Olivia Ryan và Massie Block, Claire Lyons,
Dylan Marvil và Kristen Gregory.”
Bà tiếp tục chúc mừng tất cả
những đứa con gái khác vì đã làm việc cật lực, nhưng chẳng đứa nào lắng nghe
cả. Chúng đã đi được nửa đường ra đến cửa, háo hức bỏ phiếu bầu.
TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN
HỘI TRƯỜNG SAGAMORE
8 giờ 15 tối
8 tháng Mười
một
Massie không
thể tin nổi là mình đang đứng ôm choàng lấy Claire, Kristen và Dylan, nhảy cẫng
lên vì vui sướng.
Claire.
Nếu là một
tháng trước thì nó không bao giờ nghĩ được là chuyện này lại có thể xảy ra.
“Nào, mình đi
bầu thôi.” Massie mò quanh trong chiếc túi Coach hồng của Bean rồi lôi ra một
cái đê khâu và lọ sơn móng tay tía. Cái lọ âm ấm vì được con cún ủ hồi lâu.
“Cậu sẽ làm gì
với cái lọ?” Claire hỏi, chỉ vào lọ nước sơn móng Urban Decay.
Tớ sẽ sơn màu
tím cho cái đê khâu trước khi thả vào thùng,” Massie nói. “Để may mắn ấy.”
“Này, Mass, cậu sẽ bầu giùm
bọn tớ chứ?” Dylan hỏi. “Kris và tớ có chút việc phải lo.”
Hai đứa con gái cười khúc
khích rồi thả đê khâu vào lòng bàn tay Massie.
“Dĩ nhiên rồi,” Massie vừa
nói vừa cười hiểu biết, “Bất cứ điều gì phục vụ cho sự nghiệp.”
Ba đứa con gái cùng cười rồi
Kristen và Dylan quay lại hội trường vắng và lẻn vào trong.
“Massie, nếu các bạn cậu đang
mưu tính một trò đùa gì khác làm tớ bối rối trước...,” Claire bắt đầu nói.
Massie cắt ngang trước khi nó dứt câu.
“Claire, trông tớ có giống
một con chó cái toàn phần không?”
“Chờ đã, Massie, tớ không gọi
cậu là một con sói cái toàn phần,” Claire nói. “Chỉ là trước đây, các cậu
đã...”
“Thôi được, tớ thừa nhận
chuyện đó.” Massie ngừng bước để sơn cái đê khâu. “Dylan và Kristen đã lập kế
hoạch gì đó xấu xa không thể tin nổi, nhưng cậu tin hay không thì nó cũng chẳng
liên quan gì đến cậu cả.”
Claire trông đề phòng.
“Hành hạ cậu là chuyện từ hồi
tháng Chín rồi.” Massie nhìn Claire chăm chú. “Xong rồi.”
“Vậy điều đó có nghĩa là tớ được chấp nhận không?” Claire hỏi. Đôi mắt xanh
của nó mở to và đầy ắp hy vọng.
Nhưng Massie không trả lời. Con bé thổi lớp sơn trên cái đê khâu và vỗ vỗ
ngón trỏ vào để chắc chắn là đã khô. “Mình bầu đi.”
Alicia và Olivia đã đang đứng trong sảnh đông người, vận động mọi người bầu
cho mình và ca tụng áo quần của ban biên tập tờ Teen People.
Phản ứng tự nhiên của Massie là vận động tích cực hơn, nhưng khi thấy số đê
khâu trong thùng của mình, nó hiểu ra đó là điều không cần. Chúng đang dẫn
trước ít nhất là ba mươi phiếu. Massie hôn cái đê khâu màu tía của mình rồi thả
vào thùng cùng hai cái đê khâu của Kristen và Dylan. Nó nhìn bức hình dán bên
hông thùng và cười khúc khích. Trông nó vẫn như mọi ngày - lộng lẫy, quả là thế
- nhưng mắt Claire thì bị lé. Cố ý! Nhà nhiếp ảnh đã đề nghị chụp lại bức hình,
nhưng Claire nhất quyết để vậy. Con bé nói như thế có thể làm mọi người cười.
Suốt thời gian còn lại của giờ nghỉ Claire an ủi Layne. Massie thì đi thăm
dò đối thủ.
Alicia và Olivia đang đứng cạnh bàn bỏ phiếu.
“Cậu biết cái gì buồn cười ở từ đê khâu không,” Olivia vừa nói vừa nhấp mấy
ngụm Perrier. Nó đang trò chuyện với thằng con trai sắp bỏ phiếu. “Nghe như tớ
đang cố nói từ ‘biểu tượng’[1] nhưng bị ngọng vậy.” Con bé khúc khích cười một
mình. “Tớ đăn ký vào nhóm và giờ thì tớ đang nàm mấy cái đê khâu. Ne như tớ
đang ngọng, phải không?”
[1] Biểu tượng, trong tiếng Anh
là symbol, là cách nói lái của tác giả với từ đê khâu, trong tiếng Anh là
thimble.
Massie thấy thằng con trai trợn ngược mắt. Nó bỏ cái đê khâu của mình vào
thùng của Massie.
“Nu nốc,” Alicia gọi với theo
thằng con trai. Massie phì cười, nhưng Olivia bực tức không buồn cười theo.
“Cậu biết không, Massie,”
Olivia nói. “Nhóm cậu hoàn toàn có lợi thế vì bọn cậu có bốn người còn bọn tớ
chỉ có hai, nghĩa là bọn cậu sẽ có nhiều phiếu bầu hơn vì bọn cậu có số thành
viên gia đình ủng hộ nhiều gấp đôi bọn tớ.”
“Phải rồi, nhưng bọn cậu lại
có một bác sĩ thẩm mỹ, một bác sĩ tâm thần, và ba cô bạn gái bí mật của cha
cậu, nên tụi mình gần như huề.” Massie xoay gót giày cao su đế bằng của mình và
quay đi tìm bố mẹ.
Ánh đèn trong sảnh bắt đầu
lung linh và các trợ lý của cô Pia lùa mọi người trở lại chỗ ngồi.
Khi tất cả đã ở bên trong,
Hiệu trưởng Burns quay lại bục.
“Tôi xin mời tất cả các ứng
viên vào chung kết lên sân khấu nói. “Ồ, và vui lòng tắt hết điện thoại.”
Đúng lúc ấy tiếng điện thoại
reo từ dưới khán phòng. Nhạc chuông cài theo điệu “Top Goes the Weasel”.
Mọi người cười và đưa mắt tìm
kẻ tội đồ.
Hiệu trưởng Burns chống tay
lên hông và đưa mắt nhìn khắp lượt khán giả.
“Là cậu ta đấy,” một con bé
có búi tóc màu xám xịt la lên. Con bé chỉ về phía Derrington.
“Em thề là không phải,” Derrington la lên. Khán giả cười. “Em đã để điện
thoại trong xe Mercedes của bố em rồi.”
Mặc dầu vậy Hiệu trưởng Burns vẫn nhìn trừng trừng vào thằng bé.
“Trước khi tuyên bố người thắng cuộc tối nay, tôi muốn cảm ơn Pia và…”
Doo doo, doo doo,
dooodoooodo, doo doo, doo doo, doo doo…
Tất cả mọi người quay lại
nhìn Derrington.
“Em thề đấy,” cậu ta nói, đặt
tay lên ngực và cười căng thẳng.
“Vậy sao cậu lại thấy chuyện
đó buồn cười thế?” Hiệu trưởng Burns hỏi.
“Em đâu thấy buồn cười.” Cậu
ta lại cười. Mặt cậu ta đỏ dừ lên như gấc.
Doo doo, doo doo,
dooodoooodo, doo doo, doo doo, doo doo…
Cuối cùng thì Hiệu trưởng
Burns bước xuống khỏi bục và lao nhanh như một cơn bão về phía Derrington. Bà
buộc cậu ta đứng lên trong khi lục soát người nó, khiến cả khán phòng nhao lên.
Derrington lắc đầu và vùi mặt
vào tay khi mấy ngón tay dài xương xẩu của quý bà-chim cào cào vào nó.
Mọi người vỗ tay, la hò, và
“úúú, úúú”, nhưng không thích thú trước cảnh tượng này bằng Kristen và Dylan,
hai đứa đã dán băng dính cái điện thoại reo dưới ghế của Derrington trong giờ
giải lao. Chúng gọi lần cuối để xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp.
Doo doo, doo doo,
dooodoooodo, doo doo, doo doo, doo doo…
Hiệu trưởng Burns lần theo
tiếng chuông điện thoại cúi xuống gầm ghế của nó và giật mạnh cái điện thoại
ra. Bà hãnh diện đưa nó lên đầu như thể đó là giải Oscar đầu tiên trong đời
mình và cả phòng vỗ tay cổ vũ bà nhiệt liệt. Bà đích thân lôi Derrington ra
khỏi hội trường.
“Lên nói thay tôi đi, P,” bà
hét to qua vai với cô Pia.
“Xin lỗi về chuyện đó,” cô
Pia nói. Cô hạ thấp cái micro về phía miệng. “Thôi nào, hãy mang mấy cái thùng
ra đây và tuyên bố người thắng cuộc tối nay.”
Trợ lý của cô vật vã bê hai
thùng một lúc, nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện giúp cô. Tất cả chúng đều đang
quá hồi hộp không nghĩ gì đến ai khác được ngoài chính mình.
Cô Pia bước quanh mấy cái
thùng có hình Massie và Olivia. Rõ ràng cô đang làm thế để tạo kịch tính vì ai
cũng biết người ta đã đếm đê khâu ở sau hậu trường rồi.
“Tớ cảm thấy nôn nao,” Massie
nói khi ôm ghì Bean vào ngực.
Claira mải cắn móng tay nên
không đáp.
“Với 102 đê khâu, chúng ta có Massie và Claire,” cô Pia nói.
Hai đứa con gái bắt đầu nhảy lên nhảy xuống. Chúng tìm Kristen và Dylan, và
hai đứa này cũng ngay lập tức cùng nhảy với chúng.
“Và với 136 đê khâu, chúng ta có Alicia và Olivia. Xin chúc mừng, các em là
những người chiến thắng của Cuộc thi Đồng phục Tuần lễ Thời trang trường Bán
trú Octavian. Có vẻ như từ đây trở đi sẽ là áo khoác, quần jean và thắt lưng cà
vạt!”
Massie ngừng nhún nhảy. Alicia thì bắt đầu.
“Sao lại thế được?” Massie hỏi. Ngay lập tức nó đến Cam và nghĩ mình đã tha
thiết muốn cậu ta thấy mình chiến thắng ra sao.
“Tớ cá là hết thảy bọn con trai đã bầu tụi nó.” Kristen lau một giọt nước mắt.
Claire cũng sốc như thế. “Nhưng tụi mình đã hơn tụi nó nhiều lắm trong giờ
giải lao mà.”
Alicia và Olivia đang hôn tay mình rồi vẫy chào khán giả.
“Ẹ,” Dylan nói. “Tụi nó còn có thể nào chảnh chẹ hơn được không chứ?”
“Các cậu có thấy bố mẹ tớ nhổm lên khỏi ghế khi cô Pia xướng tên tụi mình
không?” Kristen lại gạt một giọt nước mắt nữa.
“Không, nhưng tớ thấy họ lại ngồi xuống khi cô ấy xướng tên Alicia và
Olivia,” Dylan nói.
Nước mắt Kristen tuôn trào dữ hơn và Dylan ôm ghì lấy con bé.
“Nín đi không cậu lại làm tớ khóc bây giờ,” Claire nói.
Dylan và Kristen chìa tay ra đón mời Claire vào tiệc buồn của chúng.
Massie không muốn mang vẻ mặt thất bại. Không phải trước mặt tất cả những
người này, và nhất là trước mặt Alicia. Thay vì vậy nó chậm rãi bước đến mấy
thùng phiếu để xem kỹ hơn.
Tiếng vỗ tay và nhạc hip-hop xoáy vào đầu nó và nó phải tự nhắc mình rằng
thứ ấy không phải dành cho nó. Giờ tất cả những gì nó phải mong là một mớ bình
luận rất đúng điệu như “Tất cả tụi con đều là người thắng cuộc” và “Tụi con may
mắn đã đi được xa đến thế.” Những cái nhìn thương hại của bạn bè bố mẹ nó và
những lời mời đi ăn kem chỉ mấy phút nữa thôi sẽ là hiện thực dành cho nó. Điều
đó không công bằng. Chúng đã làm việc cật lực đến thế. GẤP ĐÔI!
“Phải có lầm lẫn gì đó đây,” Massie nói thầm. Nó cúi xuống xem xét chứng
cứ.
Cái đê khâu màu tía của nó nằm trong chiếc thùng có hình…
“Nhìn này,” Massie nói khi chỉ vào phát hiện của mình cho nhóm bạn.
“Sao cậu lại bầu cho ALICIA?”
Dylan cắn cảu.
“Tớ không làm thế, đồ ngốc
à!” Massie nói. “Ôi Chúa ơi, đừng có mà Olivia thế chứ.”
“Chắc hẳn tụi nó đã tráo hình
của tụi mình rồi,” Claire nói.
“Ôi Chúa ơi,” Dylan ngoác
lên. “Cậu nói đúng đấy.”
“Đi mách cô Pia nào,” Kristen
nói. “Nhanh lên, chụp lấy cái micro đi. Nói cho mọi người biết.” Nó lao về phía
bục.
“Không. Đừng,” Massie ra lệnh. “Đừng nói cho bất cứ ai về chuyện này. Chưa
đâu. Tớ cần phải nghĩ đã.”
“Nhưng...” Claire nói.
“Mình hãy cùng nằm yên trong bụi rậm như thú khi chúng sắp tấn công. Rồi,
đến đúng thời điểm, tụi mình sẽ phóng ra.”
“Bình tĩnh đi, Thợ săn Cá sấu,” Dylan nói. “Cậu đang làm tớ sợ đây này.”
“Các cậu phải tin tưởng tớ,” Massie khẩn khoản. “Tớ hứa tụi mình sẽ buộc
tụi nó trả giá cho chuyện này. Tụi mình chỉ phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo
thôi.”
“Tốt thôi,” Kristen nói. “Nhưng tớ không thể tin được là tụi mình lại để nó
thoát êm với giải thưởng này.”
“Tụi mình luôn có thể bảo mẹ tớ làm một câu chuyện về vụ này trên chương
trình The Daily Grind,” Dylan nói. “Đến chiều thứ Hai cả nước sẽ biết Alicia và
Olivia là tội phạm.”
“Phải đấy, và tớ sẽ bắt bố phải bảo đảm là toàn bộ chuyện đồng phục này sẽ
không bao giờ xảy ra. Tớ sẽ yêu cầu bố xây một cánh gà ở đây hay thứ gì đấy,”
Massie nói. “Và đến đúng thời tụi mình sẽ cho mọi người thấy ai mới là kẻ thua
cuộc thực sự.”
Massie hy vọng hành động tớ-có-được-mọi- thứ-trong-tầm-kiểm-soát của nó có
sức thuyết phục vì trong thâm tâm nó thấy đau đớn. Alicia, từ là bạn thân nhất
của nó biến thành kẻ thù số một của nó trong vòng chưa đầy năm phút, chuyện này
khiến nó quá đau lòng đến không giận nổi và quá giận đến không còn đau đớn nổi.
“Ê, Massie, trình diễn đẹp đấy,” Alicia nói. Chúng đang ở hậu trường, thu
dọn đồ. “Cậu thực sự đã làm bọn tớ phải cạnh tranh dữ dội đấy.”
Massie tức sôi lên và hầu như không nhìn vào mắt Alicia.
“Bụi rậm,” nó nói to với mấy đứa khác qua vai, nhưng cũng là nhắc nhở chính
mình.
“Tớ xem chiến thắng này là chiến thắng cho tất cả tụi mình,” Alicia nói.
“Tớ muốn nói, tụi mình vẫn là bạn tốt, đúng không?”
“Dĩ nhiên, tụi mình rất rất vui mừng cho cậu đấy,” Massie nói qua kẽ răng.
“Nhân tiện, tớ có ít tin nhiều chuyện đây,” Alicia nói. “Nhưng tớ sẽ không
đòi điểm. Cứ xem đây là một món quà.” Nó xoay xoay chiếc nhẫn vàng nạm hồng
ngọc trên ngón trỏ.
“À ừ.” Giọng Massie tỏ vẻ chán nản.
“Ai đó thích cậu,” Alicia phun ra. “Nhiều lắm.”
“Thật à?” Massie hỏi. “Ai?” Nó cố nghe như không quan tâm, nhưng trái tim
nó đang đập rộn lên, thình thịch và dồn dập. Cam thích nó. Cam, với đôi mắt
xanh lá và xanh dương, thích nó. Không phải Alicia, không phải Olivia, không
phải Dylan, không phải Kristen, không phải ai đó lớp tám, mà là nó. Đêm nay gần
như tuyệt vời trở lại.
“Derrington,” Alicia nói.
“Cậu ta thì sao?” Massie hỏi.
“Cậu ta thích cậu. Chính cậu ta bảo tớ. Nhưng cậu ta năn nỉ tớ đừng kể với
cậu, nên đừng nói với ai cả.”
“Thật chứ?” Massie nhíu mày. “Cậu chắc chứ?”
“Ừ,” Alicia. “Tin nhiều chuyện của tớ luôn đúng mà. Nhưng tại sao?”
“Không hiểu sao tớ lại cứ tưởng cậu sẽ nói là Cam,” Massie nói thờ ơ.
“Không, cậu ta thích ai đó khác, nhưng cậu ta vẫn không nói đó là ai,”
Alicia nói.
Massie nhìn xuống đôi giày Keds phủ đá trang trí. Chẳng có nghĩa lý gì cả.
“Vậy cậu sẽ làm gì với Kristen và Dylan?”
Đầu óc Massie quay cuồng, và nó bỗng cảm thấy khát khô.
“Không phải đáng ra cậu ta thích Kristen hay Dylan sao?” Massie hỏi.
“Cậu ta bảo chỉ lên kế hoạch với bọn họ vì cậu ta tưởng cậu sẽ có mặt ở
đấy.” Alicia có vẻ chấn động vì tin này, nhưng Massie không thể hiểu tại sao.
“Vậy cậu sẽ làm sao?”
“Tớ sẽ đi tìm bố mẹ và có lẽ kiếm lấy ít kem,” Massie nói. Nó quay đi để
lại Alicia đứng ngây người.
Nếu Cam không thích nó, vậy cậu ta đã thích ai? Nó quá choáng váng không
thể tìm hiểu cặn kẽ chuyện này tối nay, nhưng ngày mai nó sẽ mở một cuộc điều
tra toàn diện, và khi biết ra, nó sẽ chiến đấu một mất một còn với đứa con gái
đó.