Vụ bí ẩn Kho báu Hải Tặc Tím - Chương 19 - 20

Chương 19: Đảo ngược
tình thế

Trong phòng khách của
tháp, ông Evans và Hannibal đã nghe hết qua bộ đàm của Hannibal, để sẵn trong
tình trạng thu. Tất cả, đặc biệt là lời đe dọa của thiếu tá Karnes

- Bạn cháu bị bắt rồi. - Hannibal tuyệt vọng nói.

-
Bình tĩnh đi, Hannibal. - Ông Evans nói khẽ.

-
Ta phải làm một cái gì đó.

-
Chắc chắn rồi, nhưng làm gì đây?


người gõ cửa thật mạnh. Hannibal sửng sốt. Josué Evans rút súng ra khỏi túi áo
vét. Tiếng gõ vang lên nữa, mạnh hơn. Josué Evans ra mở cửa.

Đó là Sam Davis, ướt nhẹp. Ông lao vào trong nhà,
sợ sệt nhìn quanh mình.

- Thiếu tá Karnes đã bắt hai cậu bé rồi!

- Chúng tôi biết rồi. - Evans nói. - Còn anh, làm
sao anh trốn được?

- Tôi ở trên kho. Tôi nhảy qua cửa sổ. Nhảy xuống
nước! Tôi bị ướt như chuột lột! - Sam hổn hển.

- Anh thật là may mắn, - Evans nói. - và có lẽ
chúng tôi cũng vậy. Bây giờ anh đã ở với chúng tôi, tôi bắt đầu thấy hướng ta
phải làm gì rồi.

- Kế hoạch của chú thế nào ạ? - Hannibal hỏi.

- Ta hãy xuống tầng hầm trước đã.

Khi mọi người đã xuống gian hầm nhỏ tối mờ, Evans
yêu cầu Sam trốn dưới cầu thang, rồi ông cùng Hannibal sang phòng nhỏ làm kho
chứa.

- Anh Evans ơi, ta sẽ làm gì vậy? - Sam hỏi bằng
một giọng khàn khàn.

-
Dạ phải, thưa chú Evans. Chiến thuật của ta ra sao? - Hannibal hỏi.

-
Hannibal à, - Evans nói. - bắt đầu thì tôi phải thú nhận với cậu một điều. Tôi
đã…

-
Chú đã tìm ra kho báu rồi! - Hannibal la lên. - Chú đã quay lại Vịnh Hải Tặc
bởi vì chú biết rằng kho báu ở đó!

-
Đúng, Hannibal à. Tôi đến tìm kho báu cũ và đã tìm được cách đây một tuần.

-
Ý chú nói là kho báu vẫn còn ở đây, trong cái tháp này à?

-
Đúng, trong phòng kho chứa này đây. Tôi không hề đụng đến cái rương tàu chứa
nó. Cậu biết không, ba tôi đã từng kể về cái tháp này và về kho báu mà tổ tiên
tôi đã giấu. Năm nay, lần đầu tiên tôi có thể sắp xếp đi khỏi bờ biển phía
đông, nơi tôi sinh sống, để quay lại đây. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều và cuối
cùng, tuần rồi, tôi đã tìm ra.

-
Nhưng thưa chú, tại sao chú không nói cho ai biết hết?

-
Bởi vì tôi không biết chính xác tình thế pháp lý của tôi trong vụ này. Trước
khi biết chắc kho báu thuộc về tôi, tôi thà giữ im lặng hơn.

-
Nó nằm trên đất nhà chú và chính chú đã tìm ra nó: vậy nó phải thuộc về chú. -
Hannibal nói.

-
Tôi cũng nghĩ vậy. - Sam ở đầu bên kia tầng hầm nói. - Ai tìm thì thấy và ai
thấy thì giữ!

-
Dù gì, tôi không muốn bị tịch thu kho báu, cho dù là bởi thiếu tá Karnes hay
bất cứ tên trộm nào khác. - Evans nói.

-
Chú sẽ làm thế nào? - Hannibal hỏi.

-
Tôi định lừa hắn. Tôi đoán là hiện hắn đang trói bạn của cậu, nhưng một lát nữa
hắn sẽ đến đây có vũ trang và có người. Hắn tưởng là sẽ thấy cậu ở đây,
Hannibal à, nhưng hắn không biết có Sam trong vụ này. Còn tôi, tôi sẽ thú nhận
là tôi đã tìm ra kho báu và đã giấu nó trong kho chứa tầng hầm. Hắn sẽ lao
xuống đó cùng người của hắn, hắn sẽ bắt tôi đi cùng để chỉ cho hắn cái rương ở
đâu. Hắn sẽ quá xúc động đến nỗi quên mất Hannibal. Khi đó, khi tất cả đã xuống
tầng hầm, Sam và Hannibal sẽ phóng ra cửa và khóa cửa lại.

Evans
đi lấy ổ khóa trong kho chứa, trong khi Hannibal có ý kiến.

-
Thưa chú, nhưng chú sẽ ở lại bên trong với bọn chúng à?

-
Tôi có súng, - Evans trả lời và đưa ổ khóa to cho Sam. - và tôi nghĩ tôi sẽ thắng
thế. Bọn chúng sẽ quá ngạc nhiên, nên khi nghe cửa đóng lại, bọn chúng sẽ lao
ra cửa để mở. Người ta luôn phản ứng như thế. Khi đó tôi sẽ rút súng ra và bắt
chúng đứng yên cho đến khi cậu đi giải thoát cho Bob và Peter và báo cảnh sát.

-
Coi chừng. - Sam Thuyền Ga-le nói. - Dường như tôi nghe chúng đến.

-
Hannibal, núp sau tôi. - Evans ra lệnh. - Sam ơi, nếu kế hoạch của tôi không
thành, thì ta cùng nhảy vào chúng. Tất cả vào vị trí!

Evans
đứng ngay giữa tầng hầm đúng lúc cửa mật mỏ ra. Karnes và Carl bước vào, tay
cầm súng. Bọn chúng thấy ngay Evans và Hannibal.

-
A! Tên du côn thứ ba và chính ông Josué Evans. - Thiếu tá Karnes cười khẩy. -
Đáng lẽ ta phải đoán ra chính mày Evans à, là kẻ điều khiển bọn nhóc. Thôi,
không đùa nữa. Tiền đâu?

Ông
Evans nhún vai.

-
Được rồi, Karnes à, chính mày là người chiến thắng. Mấy cậu bé này không tội
tình gì. Cái mày đến tìm đang ở trong kho chứa, trong tủ.

Carl
cất súng trở vào bao, lao ra cửa, nhưng bị thiếu tá Karnes gọi lại.

-
Carl, khoan đã! Evans, mày đi trước! Nhanh lên!

Thiếu
tá Karnes đùng đùng ra hiệu cho Evans đi trước.

Evans
bước ngay vào kho chứa, cùng với thiếu tá Karnes và Carl. Karnes không bao giờ
rời mắt khỏi lưng của Evans, như thể sợ một cú lừa đảo nào đó nữa. Khi đã vào
kho chứa, Carl chạy ra trước trong cơn hấp tấp muốn đến tủ.

Không
còn ai nghĩ đến Hannibal nữa, y như Evans đã dự đoán. Sam rời khỏi chỗ trốn
dưới cầu thang. Cùng với Hannibal, Sam đẩy cánh cửa nặng nề, rồi khóa lại bằng
ổ khóa.

Tiếng
tức giận và tiếng chân bước vội vã vang lên. Có ai như muốn bức tay cầm cửa ra,
vặn nó xoay đủ chiều. Rồi giọng nói bình tĩnh của Josué Evans vang lên.

-
Đứng yên, nếu không tôi bắn. Bỏ súng xuống từ từ… từ từ thôi nhé. Bây giờ quay
lại. Tốt lắm. Hannibal ơi, cậu nghe tôi không? Cậu đi gọi cảnh sát đi.

-
Cháu đi ngay! - Hannibal la lên.

Thám tử trưởng nghe tiếng cười mãn nguyện của Evans phía bên kia và
tưởng tượng bộ mặt thiểu não của thiếu tá Karnes và Carl.

Chương 20: Vụ án có vẻ như chấm hết

Peter
và Bob bị trói tay chân đang ngồi tựa vào xe tải nhẹ, trong nhà tàu tối tăm.
Hubert đang canh giữ hai thám tử. Hắn huơ đèn pin bằng một tay run rẩy.

-
Các cậu lo mà ngồi cho yên đi nhé. - Hắn luôn miệng nhắc nhở. - Ông chủ đã nói
là các cậu không được rời khỏi đây, cho nên các cậu nên ngồi yên đi.

Hubert
bị căng thẳng đến nỗi không ngồi yên được một chỗ. Khi thì hắn chạy ra nhìn mặt
nước, như thể ông thiếu tá sắp hiện ra từ biển. Khi thì hắn chạy trở lại chỗ
hai thám tử để khuyên hai cậu ngồi yên, khi thì hắn đi kiểm tra cửa nhà tàu,
như thể sợ bị tấn công từ ngả đó.

Hubert
đang đứng ở cuối cầu tàu thì có tiếng xì xì phát ra từ túi áo của Bob.

-
Này, - Peter thì thầm. - có phải cậu còn để mở bộ đàm không? Hay cậu chuyển
sang chế độ phát đi?

Bob
ngọ nguậy một hồi, để xích hai tay bị trói lại gần túi áo khoác. Rồi sau khi cố
gắng thêm một hồi nữa, cuối cùng Bob ấn được cái nút qua lớp vải áo. Sau đó Bob
nói chuyện lớn tiếng.

-
Hubert à, chúng tôi bị trói tay trong nhà tàu này rồi. Không hiểu ông còn sợ gì
chúng tôi nữa.

Sau
khi tìm thấy nút “nghe”, Bob bấm vào đó và nghe giọng của Hannibal thì thầm:

-
Mình hiểu rồi. Nghe kỹ đi. Hãy nói với Hubert rằng Karnes muốn nói chuyện với
hắn. Hắn biết rằng Karnes đã lấy được một bộ đàm: nên hắn sẽ đến nghe. Sau đó
để mình lo.

Peter
gọi:

-
Hubert ơi!

-
Các cậu không được phép nói chuyện với tôi. - Hubert nói.

-
Chúng tôi thì không. - Bob trả lời. - Nhưng ông thiếu tá vừa mới nói là cần chỉ
thị cho ông.

-
Ông thiếu tá vừa mới nói à…?

Hubert
nhìn quanh hắn, như tưởng thiếu tá vẫn còn trong nhà tàu.

-
Ông thiếu tá vừa mới nói qua bộ đàm. - Peter giải thích. - Ông biết đó, ông
thiếu tá có lấy của chúng tôi một cái máy nhỏ.

-
À! Hiểu rồi. Thế ông thiếu tá nói qua bộ đàm à?

-
Đúng. - Bob nói. - Ông lại đây nghe đi.

Hubert
thận trọng bước lại gần. Hắn sợ một cái bẫy nào đó, nhưng mặt khác hắn cũng sợ
Karnes và không dám không nghe lời.

Bộ
đàm đột ngột gầm lên:

-
Đồ ngốc! Đồ khờ! Mày định bắt tao chờ lâu hả?

Nếu
không bị trói, có lẽ Bob và Peter đã nhảy bắn lên trời rồi. Giọng nói của ông
thiếu tá được Hannibal bắt chước vô cùng chính xác. Bob và Peter đã biết tài
bắt chước của sếp nhưng vẫn kinh ngạc. Hubert tái mặt. Hắn nhìn túi áo của Bob
chằm chằm, như thể ông thiếu tá đang nằm trong đó.

-
Tuân… tuân lệnh, sếp.

-
Đừng cà lăm nữa, đồ ngốc. Nghe tao kỹ đây, đồ khờ. Hãy kiểm tra dây trói của
hai thằng bé. Rồi lấy bộ đàm của bọn chúng, đồ ngốc, sau đó xuống đường hầm gặp
tao, đồ khờ. Nhanh lên.

Hubert
nghiêng mình cúi chào cái túi của Bob:

-
Hiểu rồi, thưa sếp. Em đến ngay.

Trong
cơn hấp tấp, Hubert tội nghiệp quên kiểm tra dây trói của hai tù nhân. Hắn chỉ
lấy bộ đàm, rồi nhảy xuống cầu tàu, vụng về bước vào đường hầm. Ngay khi hắn đi
rồi, cửa nhà tàu mở ra và Sam Davis bước vào mở trói cho hai thám tử.

-
Thiếu tá và Carl bị nhốt dưới kho chứa rồi. - Sam giải thích. - Evans đã lừa
được bọn chúng, và do Evans có súng nên không sợ gì. Evans đã tìm ra kho báu và
chính ông ấy đã dụ được thiếu tá vào phòng kho chứa.

-
Ông Evans đã tìm thấy kho báu hải tặc rồi à? - Bob chồm dậy hỏi.

-
Ông ấy đã tìm ra trước khi tôi bắt đầu tìm thử. - Sam thú nhận.

-
Vậy Hải Tặc Tím chính là ông! - Peter la lên và cởi bỏ dây trói. - Ông đi tìm
kho báu và toan hù dọa chúng tôi sợ!

Sam
cúi đầu.

-
Có một đêm, tôi trở lại đây vì bỏ quên đồ và tôi đã thấy bọn chúng bước ra khỏi
nhà tàu. Hai ngày sau, tôi phát hiện đường hầm. Tôi muốn biết bọn chúng đang
tìm gì. Tôi không làm hại ai cả.

-
Để xem sau. - Bob nói. - Bây giờ ta hãy trốn đã. Sợ Hubert hiểu ra và quay lại
đây bây giờ.

Sam
và hai thám tử chạy đến tháp, nơi Hannibal đang chờ, cầm bộ đàm trong tay. Ngay
khi thấy Bob và Peter Hannibal kê miệng vào máy.

-
Đồ ngốc, quay lại nhà tàu ngay đi! Mày khờ quá và bị lừa rồi! Không phải tao
nói chuyện với mày đâu, đồ khờ. Quay lui ngay! Nếu hai thằng bé chạy mất thì
tao sẽ cạo đầu mày! Đồ ngốc!

Mọi
người phá lên cười, trong khi ở tầng trên vang lên tiếng hoảng hốt và tiếng
chân bước vội vã.

-
Babal à, không ai bắt chước tài như cậu đâu! - Peter kêu.

-
Bây giờ làm gì? - Bob hỏi.

Hannibal
không kịp trả lời. Bên ngoài, tiếng máy nổ vang lên. Ba thám tử lao ra và thấy
chiếc xe tải nhẹ chạy nhanh ra khỏi nhà tàu, quẹo gắt ở lối đi, phóng về phía
cổng, và phá tung cổng khỏi bản lề, rồi biến mất trong bóng đêm. Hubert đã bỏ
chạy.

-
Tưởng như hắn đang bị ma đuổi. - Peter nhận xét.

- Không phải là ma, mà là ông thiếu tá. - Hannibal
chỉnh.

Tối hôm đó, cảnh sát trưởng Reynolds làm việc trễ.
Viên cảnh sát trực báo cáo lên ông câu chuyện mà Ba Thám Tử Trẻ vừa mới kể lại
qua điện thoại. Ngay lập tức, cảnh sát trưởng phái nhiều người đến bắt Santos
và đưa thuyền trưởng Joy cùng con trai về “sào huyệt”!

Rồi cảnh sát trưởng báo động lên tổng đài và mọi xe
cảnh sát hụ còi chạy về vịnh Hải Tặc. Cảnh sát trưởng vừa mới đến, thì có người
báo cáo:

- Vừa mới bắt được Santos!

- Tốt. - Reynolds nói. - Bây giờ ta sẽ đi bắt bọn
còn lại.

Dưới tầng hầm, cảnh sát rút súng ra, trong khi
Hannibal mở khóa rồi kéo cửa phòng kho ra.

- Được rồi. - Cảnh sát trưởng nói. - Tất cả đưa tay
lên cao và bước ra.

Carl, vẻ mặt rầu rĩ, và thiếu tá, đỏ mặt vì xấu hổ,
đưa hai tay lên cao và bưóc ra. Evans đi theo sau, tay cầm súng. Cảnh sát nhanh
chóng xỏ còng cho hai tên tội phạm.

- Chúng tôi phạm tội gì vậy? - Karnes hỏi.

-
Tội bẻ khóa đột nhập vào nhà người khác. Tội này cũng đủ bắt ông. - Hannibal
nói.

-
Chưa kể mưu toan trộm cắp, chứa chấp vũ khí cấm bất hợp pháp và thậm chí có thể
cả tội bắt cóc trẻ vị thành niên. - Reynolds nói thêm.

-
Bắt hết bọn chúng chưa? - Josué Evans hỏi.

-
Còn Hubert? - Bob trả lời và kể lại vụ Hannibal lừa được tên khổng lồ. - Chắc
là hắn chỉ dám dừng lại khi hết xăng.

Nhưng
Jeremy không chịu được nữa la lên:

-
Còn kho báu chú Evans ơi! Kho báu đâu rồi?

-
Lại đây xem. - Evans mỉm cười trả lời.

Josué
Evans bâng qua phòng kho, dừng trước cái tủ, lấy ra cái rương gỗ đen, đánh
bóng, có những chỗ trang trí bằng đồng. Trên nắp có khắc tên trung úy William
Evans. Josué Evans đặt rương lên bàn, mở nắp ra.

-
Trời ơi! - Jeremy kêu lên.

Mọi
người há miệng to nhìn thấy một núi nhẫn, vòng đeo cổ, vòng đeo tay, giá nến
vàng, đồ bạc và hàng ngàn châu báu sáng óng ánh dưới ánh đèn yếu ớt. Bob cầm
lấy một cái cái áo. Peter và Hannibal thọc tay vào đó. Hannibal lấy lên một
chiếc nhẫn, rồi bê thử cái rương tàu.

-
Tất cả phải trị giá mấy triệu. - Bob nói.

-
Evans, ông thật là may mắn. - Reynolds nhận xét. - Tôi nghĩ ông nên thuê luật
sư để bảo đảm cho vụ này thật hợp pháp nhưng chắc là ổn cả. Đúng là chiến lợi
phẩm của hải tặc nhưng bây giờ thì làm sao chứng minh được? Mà chiến lợi phẩm
này lại được chính ông phát hiện trên đất nhà ông. Tất nhiên là thời cướp bóc,
thì Californie còn thuộc Mêhicô, và có thể chính phủ Mêhicô sẽ thử đòi kho báu,
nhưng tôi không nghĩ là được.

-
Cám ơn ông cảnh sát trưởng. Tôi sẽ làm theo lời ông. - Evans nói.

Theo
lệnh cảnh sát trưởng, Carl và Karnes được đưa về nhà tù Rocky để gặp lại
Santos. Cảnh sát trưởng Reynolds phái người đi truy bắt Hubert.

-
Một lần nữa, xin có lời khen các cậu, - Ông nói với Ba Thám Tử Trẻ. - các cậu
đã xoay xở rất hay, như mọi khi, nhưng đã đến giờ các cậu phải về nhà. Tôi sẽ
đưa các cậu về.

-
Phần tôi, Josué Evans, tôi cũng muốn cám ơn các cậu thám tử này. Nếu các cậu
rảnh, ngày mai quay lại kiểm kê kho báu giúp, thì tôi sẽ rất vui. Tôi đoán là
bọn tội phạm kia sẽ sớm nộp tiền bảo lãnh để được tại ngoại, nên tôi muốn sớm
cất kho báu vào ngân hàng cho an toàn.

-
Không được đóng tiền bảo lãnh trước ngày mai, mười hai giờ trưa. - Cảnh sát
trưởng Reynolds trả lời. - Và thậm chí lúc đó, tôi không nghĩ bọn chúng sẽ về
quấy rầy ông đâu. Nhưng để cho chắc, tôi sẽ cho người ở lại với ông, ít nhất
cũng đến lúc bắt được Hubert.

-
Còn về chuyện kiểm tra, ba và cháu sẵn sàng giúp chú ngay từ bây giờ. - Jeremy
đề nghị.

-
Mọi người tử tế với tôi quá, - Evans nói. - nên tôi quyết định cũng tử tế lại.
Ba Thám Tử Trẻ xứng đáng được thưởng. Mời mỗi cậu chọn một món nữ trang.

Ba bạn vội vàng bu quanh cái rương bằng gỗ. Peter lấy một cái cài áo to
bằng vàng có cẩn ngọc bích, Bob chọn một vòng đeo tay vàng trang trí kim cương,
còn Hannibal lấy một chiếc nhẫn có hạt kim cương đính giữa những hạt xa-phia
nhỏ. Rồi ba thám tử cho xe đạp lên xe hòm cảnh sát và đi về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3