Vụ bí ẩn vòng tròn thần bí - Chương 03 - 04

Chương
3

Hai
tai hoạ

Vào
buổi tối, đài truyền hình đưa tin ngắn về vụ cháy. Hannibal đang xem truyền
hình cùng thím Mathilda và chú Jones, nơi cậu sống từ khi mồ côi cha mẹ. Sáng
hôm sau, Hannibal dậy sớm hơn thường lệ để xem một buổi phát hình tin tức
khác, Los Angeles ngày nay.

-
Bộ cháu chưa ớn cái vụ cháy ấy sao? - Thím Mathilda hỏi khi Hannibal đặt cái
máy truyền hình xách tay trở xuống bàn nhà bếp. Cháu xém bỏ mạng trong đó mà.

Hannibal
ngồi xuống uống ly nước cam.

-
Có thể họ sẽ nói người đàn ông bị chảy máu là ai.

-
Người bị ngã xỉu ngay giữa đường hả?

Thím
ngồi xuống để cùng xem, còn chú Titus rót thêm một tách cà phê thứ nhì.

Trên
màn hình, gương mặt của bình luận viên Fred Stone có vẻ nghiêm trang hơn mọi
khi.

-
Ngày hôm qua ở Santa Monica đã xảy ra tai họa. - Ông tuyên bố. Vào khoảng sáu
giờ, một vụ cháy đã xảy ra tại Nhà xuất bản Amigos - một tòa nhà lịch sử trên
đại lộ Pacifica. Tòà nhà không có người. Chỉ có ba nhân viên trẻ bị lửa cháy
bao vây, nhưng được lính cứu hỏa kịp thời cứu ra.

Khuôn
mặt bình luận viên biến mất khỏi màn hình, nhường chỗ cho đống nhà đổ nát còn
bốc khói của Nhà xuất bản Amigos.

-
Tòa nhà được xây bằng gạch đất khô và đã bị thiêu hủy hoàn toàn, - bình luận
viên nói tiếp. Thiệt hại ước tính khoảng nửa triệu đôla.

Khi
vụ cháy vẫn tiếp diễn dữ dội, thì cảnh sát đã phát hiện một vụ trộm đang diễn
ra ở phòng thí nghiệm phim Craft, ngay sát bên cạnh Nhà xuất bản Amigos. Từ năm
đến sáu giờ, bọn trộm đã đột nhập vào phòng thí nghiệm chuyên phục sửa các bộ
phim cũ. Bọn bất lương đã lấy đi khoảng một trăm cuộn phim, phần lớn là phim âm
bản có Madeline Bainbridge đóng cách đây khoảng ba chục năm. Bà Bainbridge là
ngôi sao điện ảnh hàng đầu, vừa mới bán những bộ phim này cho công ty Veni Vidi
Vici, là công ty sở hữu kênh truyền hình đang phát hình cho quý khán giả. Có
thể sẽ có một nhân chứng cho biết thêm về vụ trộm lạ thường này. Kỹ thuật viên
John Hughes đang làm thêm ngoài giờ ở phòng thí nghiệm. Dường như ông ấy đã bị
bọn bất lương đánh gục. Nhưng ông đã thoát ra được và ngã xuống giữa đường. Tin
cho biết ông đã tỉnh lại sáng nay tại bệnh viện Santa Monica và có khai báo với
cảnh sát.

Tiếng
chân bước nhanh vang lên ngoài hiên, rồi có người bấm chuông thật mạnh,
Hannibal chạy ra mở cửa cho hai bạn Bob và Peter.

-
Cậu có nghe tin chưa? - Peter hỏi. Kẻ đánh gục ông Hudges cũng đã hốt luôn mấy
cuộn phim ở phòng thí nghiệm.

-
Và đó lại là phim của Madeline Bainbridge, - Bob nói thêm. Thật là trùng hợp…

-
Nếu có thể gọi là trùng hợp... - Hannibal nói.

Bob
và Peter đi theo Hannibal vào nhà bếp gia đình. Jones Fred Stone vẫn đang bình
luận vụ này.

-
Sáng nay, - nhà báo giải thích - chủ tịch công ty Veni Vidi Vici, ông Charles
Davie, đã nhận được một cú điện thoại. Người ở đầu dây báo rằng các bộ phim sẽ
được hoàn trả để đổi lấy khoản tiền chuộc là hai trăm năm mươi nghìn đôla. Ông
Davie không nói rõ ông có ý định tuân thủ yêu sách này hay không, nhưng ta biết
rằng các bộ phim âm bản được xem như là độc nhất vô nhị.

-
Úi chà! - Peter kêu. Bắt cóc mấy bộ phim cũ làm con tin, thật chưa từng thấy!

Peter
im lặng ngay để nghe tiếp:

-
Sau vụ trộm ở phòng thí nghiệm phim Craft ở Santa Monica, chúng tôi đã xin
phỏng vấn ông Marvin Gray, người đại diện cho Madeline Bainbridge. Đồng nghiệp
của chúng tôi là anh Jefferson Long, chuyên gia về các vụ án hình sự, đã gặp
được ông Gray.

Một
người đàn ông đẹp trai, nước da rám nắng, tóc bạc gợn sóng xuất hiện trên màn
hình, ông đang ngồi trước lò sưởi, tay cầm micro. Trên bờ lò sưởi có đồng hồ
chỉ tám giờ rưỡi.

-
Kính thưa các bạn xem đài, - ông bắt đầu nói. Tôi là Jefferson Long, hiện nay
tôi đang ở nhà bà Madeline Bainbridge, gần Malibu. Ông Marvin Gray, người bạn
và cộng tác viên của bà Madeline Bainbridge, đã nhận lời nói chuyện với chúng
tôi về những bộ phim đã bị lấy trộm tối hôm nay ở phòng thí nghiệm phim Craft!

Khi
đó, camera rời Jefferson Long, quay sang Marvin Gray. Bề ngoài ông trông mờ
nhạt và vô vị so với ông nhà báo. Nhưng Marvin Gray vẫn nở một nụ cười tự cao.

-
Ông Jefferson Long à, - ông Grayy bắt đầu nói. - Nếu tôi không lầm, chính ông
cũng đã từng làm diễn viên. Ông đã đóng vai Cotton Mather trong bộ phim cuối
cùng của bà Bainbridge: Tấn bi kịch ở Salem. Vai diễn đầu tay của
ông, đúng không?

-
Đúng. - Long thừa nhận. Nhưng...

-
Đầu tiên, mà cũng là cuối cùng. - Gray nói rõ.

-
Ông này không tử tế chút nào. - Thím Mathilda nhận xét. Tưởng như ông ta oán
hận ông Long chuyện gì đó.

-
Cũng có thể là như vậy. - Hannibal bình luận.

Jefferson
không thoải mái lắm. Ông nói tiếp nhanh:

-
Có lẽ bà Bainbridge rất buồn khi biết có kẻ đã lấy trộm những cuộn phim của bà
ấy. - Ông nói. Chúng tôi hy vọng được gặp mặt bà ấy.

-
Bà Bainbridge không bao giờ nhận phỏng vấn. - Gray trả lời. Ngoài ra, tối nay,
bà ấy cần nghỉ ngơi. Bác sĩ đã cho bà uống thuốc an thần. Đúng vậy, bà ấy rất
buồn.

-
Điều này không có gì lạ. - Ông Long uyển chuyển nói tiếp. Ông Gray à, từ khi bà
Bainbridge từ bỏ điện ảnh, không có bộ phim nào được chiếu cho công chúng. Tại
sao bà ấy lại đột ngột quyết định bán cho đài truyền hình?

Marvin
Gray mỉm cười:

-
Cách đây ba mươi năm, - ông trả lời. - Các nhà sản xuất phim không tưởng tượng
nổi rằng các bộ phim cũ có thể làm lại cuộc đời trên màn hình nhỏ. Nhưng bà
Madeline Bainbridge đã biết trước. Bà rất tin vào tương lai của truyền hình...
Mặc dù không yêu thích truyền hình.

-
Bà ấy không thích truyền hình à? - Long ngạc nhiên hỏi lại.

-
Bà không bao giờ xem truyền hình. Tuy nhiên, bà ấy là một trong những người đầu
tiên hiểu tầm quan trọng mà phương tiện truyền thông này sẽ có được nên bà ấy
đã mua tất cả bản quyền của mấy cuốn phim mà bà đã đóng. Cách đây ba năm, bà ấy
cho rằng đã đến lúc phải hành động. Bà đã ký hợp đồng với Veni Vidi Vici. Nên
ngay sáng nay, công ty này đã nhận phim và giao cho Phim Craft để kiểm tra và
tu sửa.

-
Tóm lại, chính kênh truyền hình của chúng tôi sẽ bị thiệt hại nếu không tìm lại
được các bộ phim.

-
Không chỉ kênh truyền ông của ông, mà là toàn thế giới, ông à. Bà Bainbridge là
một diễn viên vĩ đại, đóng những vai rất lớn như Nữ hoàng Cléopâtre,
Jeanne d’Arc, Nữ hoàng Ekatrina đại đế của nước Nga, Hélène de Troie
. Diễn
xuất của bà sẽ bị mất vĩnh viễn, nếu không tìm lại được mấy cuộn phim.

- Đúng là tai hoạ. - Long thừa nhận. Tất nhiên là chúng
tôi mong sao cho bọn trộm sớm bị bắt và các bộ phim được trả lại cho chủ nhân.

Camera chiếu thẳng vào Jefferson Long đang nhìn khán giả
với nét mặt thành thật.

- Thưa quý vị khán giả, - ông kết luận. - Tôi xin cảm ơn
quý vị. - Jefferson Long đang nói chuyện với các bạn trực tiếp từ ngôi nhà, nơi
nhiều năm nay, bà Madeline Bainbridge che giấu mọi người, ngoại trừ vài người
bạn, nhan sắc tuyệt trần cùng với tài năng của bà, biến bà thành ngôi sao điện
ảnh…

Hannibal tắt truyền hình.

- Giống như chương trình quảng cáo. - Cậu bình luận.
Nhưng chắc là có một chuyện gì đó khác. Hughes đã bị thương thật mà. Và Marvin
Gray không nói đến hồi ký của bà Madeline Bainbridge. Nếu muốn quảng cáo, thì
chắc chắn đã nói đến rồi.

Có tiếng va bên ngoài. Một cái gì đó vừa mới vỡ ngoài
hiên.

- Ôi, chán quá! - Có giọng nói bực bội vang lên.

Hannibal
ra xem có chuyện gì. Chính Mập đang đứng trước cửa. Cặp mắt anh thâm quầng như
một người không chợp mắt được cả đêm.

-
Xin lỗi. - Anh nói. Tôi vừa mới làm đổ chậu hoa.

Anh
bước vào phòng khách:

-
Hannibal ơi! - Anh bắt đầu nói. - Tôi đến nhờ cậu giúp. Nghe nói cậu thuộc loại
thám tử vô địch. Đúng điều tôi đang cần. Nhưng chú William không chịu thuê
người chuyên nghiệp.

Peter
và Bob bước ra khỏi nhà bếp, tò mò liếc nhìn anh chủ nhiệm nhà xuất bản:

-
Có chuyện gì vậy anh? - Hannibal hỏi.

-
Chuyện là bản thảo Bainbridge đã biến mất. - Anh chủ nhiệm nhà xuất bản trả
lời.

Chương 4

Bạn có tin trò phù thuỷ
không?

-
Đúng, cháu là người vụng về. - Horace Tremayne thừa nhận. Cháu làm rơi chai lọ,
cháu làm ngã ghế bành, đúng. Nhưng cháu rành nghề và cháu không làm thất lạc
bản thảo.

-
Cái đó, thì chỉ có cháu nói! - William Tremayne kêu lên.

Cảnh
tượng đang diễn ra trong căn hộ ở Los Angeles, nơi Mập ở cùng ông chú. Mọi thứ
trong đó đều hiện đại - nhất là thiết bị an toàn. Cửa nhà xe mở bằng chìa điện
tử, còn lối vào sân trong được theo dõi bằng camera truyền hình mạch kín. Ba
thám tử vào nhà, thấy William đang nằm uể oải trên đi-văng, ông hút điếu xì gà
dài và lơ đãng nhìn trần nhà.

-
Dù gì đi nữa, - ông nói. Chú không muốn phí thời gian tìm lại cái bản thảo mà
cháu đã làm mất, tính cháu rất hay làm thất lạc đồ đạc. Thế nào rồi cũng sẽ tìm
ra thôi. Ta hoàn toàn không cần đến một lũ nhóc trang bị kính lúp và bột lấy
dấu vân tay.

-
Thưa bác, tụi cháu không có mang bột lấy dấu vân tay theo. - Hannibal xẵng
giọng đáp.

-
Rất tốt. - Ông Tremayne nói và vẫn nhìn lên trần nhà. - À Mập ơi, thanh tra bảo
hiểm có đến trong khi cháu đi vắng, ông ấy hỏi đủ thứ câu ngu xuẩn, làm chú rất
bực. Cháu cũng biết là chú chịu trách nhiệm về lợi ích tài chính của cháu và
chính chú là người sẽ nhận tiền bảo hiểm, nhưng đó không phải là lý do để nói
bóng nói gió rằng chú kiếm chác gì được trong vụ cháy này.

-
Chú Will ơi, nghề của thanh tra là phải đặt câu hỏi mà.

- Ý
cháu muốn nói rằng thỉnh thoảng thanh tra phải giả vờ như có làm việc chút đỉnh
phải không? Được, dù gì đi nữa, mong sao bọn chúng sớm trả tiền cho ta. Ta cần
một khoản tiền khá lớn để tìm trụ sở văn phòng khác và chuẩn bị kinh doanh trở
lại.

-
Cháu sẽ sẵn sàng làm việc lại, sau khi tìm được bản thảo ấy.

-
Thì cháu đi tìm đi.

-
Cháu tìm rồi, nhưng bản thảo đã mất.

-
Bác và anh Horace có cho phép tụi em tìm không? - Hannibal hỏi. Nếu bác nói bản
thảo không có ở đây, thì dĩ nhiên có nghĩa là không có. Nhưng nếu tụi cháu tìm
lần nữa, thì đâu có hại gì.

-
Tìm đi, cứ tự nhiên như ở nhà mình. - Mập trả lời.

Mập
ngồi xuống đối diện với chú mình. Hai chú cháu bực bội nhìn nhau, trong khi Ba
Thám Tử Trẻ tìm kiếm. Ba cậu tìm phía sau mỗi món đồ gỗ, trong mỗi cái tủ, trên
mọi kệ sách. Không thấy dấu vết bản thảo đâu hết.

-
Đúng, bản thảo không có ở đây. - Cuối cùng Hannibal thừa nhận. Anh Horace ơi,
bây giờ ta hãy bắt đầu từ đầu, khi nào thì anh nhìn thấy bản thảo lần cuối
cùng?

Bob
ngồi xuống cạnh Mập, rút sổ ra chuẩn bị ghi chép.

-
Tối hôm qua, khoảng chín giờ mười lăm hay chín giờ rưỡi gì đó. - Anh chủ nhiệm
nhà xuất bản trả lời. Tôi đã lấy bản thảo ra khỏi túi, chuẩn bị đọc qua. Nhưng
do có vụ cháy và chuyện người đàn ông bị chảy nhiều máu, nên tôi không tài nào
tập trung đọc nổi. Tôi cần vận động cho khuây khỏa một chút. Thế là tôi để bản
thảo trên cái bàn nhỏ, mặc đồ tắm và xuống hồ bơi bơi vài vòng.

-
Bác có mặt lúc đó không ạ? - Hannibal hỏi William Tremayne.

-
Không, ông chú lắc đầu. Tôi đang chơi bài bridge. Đến hai giờ sáng mới về.

-
Thế còn anh? - Hannibal hỏi người cháu. Khi anh từ hồ bơi lên, anh có để ý thấy
mất bản thảo chưa?

-
Có, tôi để ý ngay.

-
Có thể nào căn hộ không khóa không? Có khi nào anh ra khỏi nhà mà không đóng
chắc cửa không?

-
Không bao giờ, tối hôm qua càng không nữa. Các cậu biết không, tôi bỏ quên chìa
khóa trong nhà và tôi đã phải nhờ người quản lý tòa nhà mở cửa giúp.

Hannibal
kiểm tra khung cửa và ổ khóa.

-
Không có dấu vết cạy cửa hay bẻ khóa. - Thám tử trưởng bình luận. Còn cổng vào
tòa nhà thì luôn khóa, đúng không? Và hiện ta đang ở lầu mười hai? Chắc có
người có chìa khóa nhà.

-
Không có chìa khóa khác, - Mập bắt bẻ. Nếu không kể chìa khóa của người quản lý
nhà. Nhưng ông ấy làm việc ở đây lâu năm rồi. Ông ấy rất trung thực, cái tăm
xỉa răng cũng không lấy mà! Giả thiết này không được.

Bob
ngước mắt lên.

-
Hai chìa khóa của anh và của bác là những bộ duy nhất à?

-
Tôi có bộ khác để ở văn phòng, đề phòng bị mất chìa khóa đang xài. Nhưng chắc
đã bị hủy trong vụ cháy tối hôm qua.

-
Hừm, chắc là bị hủy rồi. - Babal nói.

Hannibal
đóng cửa căn hộ lại, bước ra cửa sổ, nhìn xuống hồ bơi.

-
Có kẻ đã vào tòa nhà này. - Đó không phải là chuyện dễ, thám tử trưởng tóm tắt.
Sau đó hắn đã đột nhập vào căn hộ này, tìm thấy bản thảo trên bàn phòng khách
và mang đi. Hắn làm cách nào nhỉ?

Peter
bước đến gần Hannibal, nhưng không thèm nhìn hồ bơi, Peter nhìn bầu trời.

-
Kẻ trộm có thể vào qua cửa sổ mở, - Peter nói. Chỉ cần có chiếc trực thăng nhỏ.

-
Sao không dùng cái chổi bay? - Chú William nói mỉa. - Cũng thuận tiện và giảm
được số kẻ bị tình nghi. Ta sẽ suy ra chắc chắn mụ phù thủy là thủ phạm.

-
Mụ phù thủy! - Mập la lên. Lạ thật!

-
Cháu thích giả thiết trực thăng hơn à?

-
Không phải vậy, nhưng hôm qua, trước khi xuống hồ bơi, cháu có kịp đọc qua một
đoạn bản thảo, nói về chuyện ngồi lê đôi mách của Hollywood. Madeline kể một
bữa tiệc tối của đạo diễn Alexander de Champley. Bà khẳng định ông ấy làm trò
phù thủy. Thậm chí ông ta còn đeo ngôi sao năm cánh của pháp sư Simon.

Mập
rút cây viết chì từ trong túi, vẽ hình sau lưng một phong bì:

-
Hình này có trong bản thảo, - anh nói rõ. Một ngôi sao năm cánh ngay giữa vòng
tròn. Theo Madeline, nó bằng vàng viền những viên hồng ngọc. Mà tôi từng nghe
nói đến pháp sư Simon rồi. Đó là thầy phù thủy thời La Mã, và người ta tin rằng
ông biết bay.

-
Hay quá nhỉ? - Chú William kêu. Một người bạn già của Madeline đeo ngôi sao năm
cánh của pháp sư Simon vào cổ, bay vào đây, rồi lấy cắp bản theo để cho mọi
người không biết ông là thầy phù thủy. Vụ này đã rõ.

-
Nếu có người đã bay vào đây, thì đó không phải là Alexander de Champley, -
Hannibal nhận xét. Ông ấy chết cách đây mười năm. Nhưng có thể có những chuyện
khác, đại loại như vậy trong bản thảo, về những người khác?

-
Tôi cũng không biết. - Mập thú nhận. Tôi chỉ đọc mỗi chuyện ấy. Nhưng rất có
thể Madeline Bainbridge biết chuyện bí mật của nhiều người danh tiếng.

-
Đó có thể là động cơ, - Hannibal nói. Có lẽ có kẻ muốn ngăn không cho bản thảo
được xuất bản.

-
Nhưng làm sao kẻ đó biết bản thảo đang ở đâu? - Anh chủ nhiệm nhà xuất bản nói.

-
Đâu có gì khó. - Hannibal trả lời và bước ngang bước dọc, chau mày để tập trung
suy nghĩ. Tối hôm qua anh đã gọi điện thoại cho Marvin Gray để trấn an ông ấy.
Đương nhiên là ông ấy phải nói lại cho bà Bainbridge biết rằng bản thảo an
toàn. Có thể bà ấy - hay chính Marvin Gray - điện thoại cho bạn bè. Những người
bạn này lại gọi cho những người bạn khác nữa... Bất kỳ ai cũng có thể biết.

-
Madeline không thể nào gọi cho ai hết, bởi vì theo Marvin, bà ấy không bao giờ
gọi điện thoại. Nhưng có thể chính Marvin đã gọi. Hoặc Clara Adams, cô thư ký
của bà Madelina Bainbridge, luôn ở với bà.

-
Nên thử gặp bà Bainbridge, - Hannibal kết luận. Bà ấy có thể cho anh biết bà ấy
đã nói đến những nhân vật nào trong quyền hồi ký của mình.

-
Bà ấy sẽ không tiếp anh. - Anh chủ nhiệm nhà xuất bản đáp. Bà ấy không bao giờ
tiếp ai cả. Chính Marvin đã lo hợp đồng.

-
Vậy thì anh thử hỏi ông Gray, thế nào ông ấy cũng đọc bản thảo chứ.

-
Đó chính là việc tôi không muốn làm, ông lại đòi khoản tiền ứng trước, mà tôi
không thể nào trả nếu chưa đọc bản thảo. Nếu biết tin tôi làm mất bản thảo,
Marvin sẽ bị đứng tim mất.

-
Vậy thì anh đừng nói cho ông ấy biết. - Hannibal đề nghị. Anh chỉ cần nói ông
có thể có vấn đề pháp lý khi xuất bản và luật sư của anh phải đọc bản thảo
trước khi thanh toán khoản ứng trước. Anh hãy hỏi ông ấy xem bà Bainbridge có
chứng minh được những gì bà kể không, xem bà có còn giữ liên lạc với những
người được bà nêu tên, hay thư ký của bà, Clara Adams, có gặp một số người
không.

-
Tôi sẽ không tài nào nói được. - Mập thú nhận. Tôi không biết nói láo, Gray sẽ
biết ngay là có chuyện không ổn.

-
Vậy thì anh cứ dẫn Babal đi theo anh. - Peter đề nghị. Babal có tài nói chuyện
với mọi người. Họ sẽ kể hết cho Babal nghe, mà không hay nữa kìa.

-
Thật hả? - Anh chủ nhiệm nhà xuất bản hỏi.

-
Thông thường thì đúng vậy. Hannibal gật đầu.

-
Vậy thì ta làm vậy đi.

Anh
chủ nhiệm nhà xuất bản rút sổ địa chỉ ra khỏi túi, bước đến điện thoại.

-
Chẳng lẽ cháu định gọi cho tên Marvin ấy?

-
Vâng, - Mập trả lời. Hannibal và cháu sẽ đi gặp ông ta ngay chiều nay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3