Xà quân Như Mặc - Chương 77
Chương 77
XÀ Y BỊ TRỘM
“Nàng chính là Trân
Châu?” Ngọc Linh Lung vẫn ăn mặc trung tính như trước, ngồi trên vương tọa, từ
trên cao nhìn xuống nữ nhân xinh đẹp bên dưới mặc kệ là đánh giá theo tiêu
chuẩn của nhân loại hay của Thú tộc bọn họ thì Trân Châu đều là điển hình cho loại
bất trung, lại là nữ nhân mắt cao hơn đây, loại này lấy làm kĩ thiếp thì thật
đúng nhưng là bạn sống chung cả đời thì vô luận thế nào cũng không đủ tư cách.
Nàng không hiểu một nam
tử thông minh, trầm tĩnh như Thanh nhi lại có thể hết lòng cuồng dại với một nữ
tử như thế? Còn ghê tởm hơn là nữ nhân này còn phản bội tộc nhân của mình, đầu
nhập vào trong tay kẻ địch, lại còn như cá gặp nước ở chỗ kẻ địch. Ngọc Linh
Lung nàng không tin Tuyết Ưng vương của Tuyết Ưng tộc lại là kẻ rộng lượng, cho
phép “Thức ăn” được hưởng chế độ đãi ngộ dành cho khách nhân ở trong tộc của
mình, huống chi mấy ngàn năm trước, Tuyết Ưng vương đã tuyên bố không thích Xà
Quân Như Mặc, mà Trân Châu vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ tới giờ này, khẳng
định là Tuyết Ưng vương muốn lợi dụng nàng để đối phó với Xà Quân, nếu không
nàng ta đã không giữ được mạng để chờ người của mình tới cứu.
“Nga? Tuyết Ưng vương
có thể cái gì?” Ngọc Linh Lung có chút hồ nghi, tuy nói Thú tộc của nàng là
thiên địch của Tuyết Ưng tộc, nhưng đạo hạnh của Tuyết Ưng vương so với nàng
không thua kém, huống chi bảo vật cuối cùng trong Thiên Địa Ngũ Bảo là Thiên La
Địa Võng đang nằm trong tay hắn, hắn không có lý do để yếu thế hơn nàng, cho dù
chân chín giao đấu trực diện, nàng cũng chưa chắc chiếm thế thượng phong, hắn
lại biết mục đích của nàng, thế nhưng lại đem Trân Châu giao ra, không biết rốt
cuộc hắn có tính toán gì?
“Tuyết Ưng vương nói, hắn
cũng không muốn vì một “Thực vật” nho nhỏ không đáng gia mà cùng Báo Vương đại
nhân trở mặt, hi vọng sau này hai tộc chúng ta có thể chung sống hòa bình với
nhau” Sư Tử Hổ Báo tướng quân lặp lại lời của Tuyết Ưng vương, nhưng Ngọc Linh
Lung cũng không mất đi sự hoài nghi của mình, nàng không tin vào lý do này, không
thể tin.
“Đây thật sự là chuyện
kỳ lạ nhất a, Thú tộc chúng ta khi nào lại trở nên được xem trọng như vậy?” Ngọc
Linh Lung lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, trong tiếng cười mang theo nhiếp lực
làm cho các tướng quân Thú tộc đứng hai bên cũng cười theo
“Báo vương nói đúng, Thú
tộc chúng ta chẳng lẽ kết giao mới có thể tồn tại?” Dã Lang tướng quân sẵn
giọng, ánh mắt hung hăng lại khinh thường nhì Trân Châu, lại tiếp “Huống chi
chỉ là một tiểu bạch xà đạo hạnh nông cạn mà thôi, Tuyết Ưng tộc hắn dù không
chịu buông, chúng ta cũng có biện pháp đem nàng trở về, muốn dùng một tiểu bạch
xà để thuận nước đẩy thuyền thì thật là nực cười. Báo Vương không cần để ý tới.”
“Đúng vậy, thuộc hạ
cũng đồng ý với Dã Lang tướng quân.”
“...”
Ngọc Linh Lung ngồi
trên ghế bấm bấm ngón tay, nghe bên dưới bàn tán xôn xao, đa số đều cho rằng
Tuyết Ưng vương lần này có ẩn chứa âm mưu gì đó, chỉ có một số ít thì cho rằng
Tuyết Ưng vương làm như vậy là do kiêng kị Thú tộc bọn họ nên mới chủ động hạ
mình.
“Sư Tử Hổ Báo tướng
quân, ngươi cho rằng thế nào? Đối với dụng ý của Tuyết Ưng vương, ngươi có ý
kiến gì không?” Ngọc Linh Lung giơ một tay lên, toàn bộ âm thanh ồn ào bên dưới
liền ngưng lại, ánh mắt của nàng nhìn về phía Sư Tử Hổ Báo tướng quân từ nãy
giờ vẫn không lên tiếng, dù sao lần này là hắn đích thân đến lãnh đại của Tuyết
Ưng tộc, cũng gặp mặt Tuyết Ưng vương cho nên đối với chuyện này hẳn là có suy
nghĩ sâu sắc hơn.
“Theo thuộc hạ thấy, Tuyết
Ưng vương hẳn là đã bố trí tốt kế hoạch đối phó với Xà tộc, cho nên mới không
muốn phát sinh đối nghịch với Thú tộc chúng ta, lần này giao tiểu bạch xà ra là
chứng tỏ hắn biết thời biết thế, làm cho chúng ta nghĩ rằng hắn e ngại tộc của
ta, thứ hai là không biết hắn đã động tay động chân gì lên người tiểu bạch xà, nếu
để nàng ta ở lại trong tộc sẽ tạo thành nguy hiểm với tộc của ta, thứ ba co thể
là Tuyết Ưng vương muốn mượn tay chúng ta để đem giao tiểu bạch xà về cho Xà
Quân đại nhân, sau đó nàng ta sẽ gây bất lợi cho Xà Quân đại nhân, rồi sẽ giá
họa cho Thú tộc chúng ta, phá vỡ mối giao hảo giữa hai tộc vừa được thiết lập.”
Sư Tử Hổ Báo tướng quân
không chỉ có địa vị chỉ sau Ngọc Linh Lung mà đạo hạnh cùng pháp lực cao thâm
nhất Thú tộc, lại đa mưu túc trí, phân tích của hắn đương nhiên là làm cho
người ta tâm phục khẩu phục, những gì người khác không nghĩ tới hắn đều nghĩ, đều
lo lắng chu đáo. Không ai nhìn thấy biểu tình thật sự của Ngọc Linh Lung vì
khuôn mặt nàng đã bị nửa cái mặt nạ che khuất, nhưng nhìn nụ cười nơi khóe
miệng thì cũng biết là nàng hài lòng với sự phân tích này.
“Cởi bỏ dây trói và
miếng vải nhét miệng nàng ta ra” Ngọc Linh Lung ra lịnh.
Lập tức Trâu Rừng liền
tiến lên cởi bỏ dây trói và miếng vải nhét miệng Trân Châu ra, nàng ta dọc
đường luôn tỏ thái độ kiệt ngạo vô lễ, nhưng lúc này nhìn thấy nhiều ánh mắt
hung mãnh sắc bén nhìn nhìn chằm nàng thì khí thế lúc trước hoàn toàn biến mất,
dây thừng vừa được tháo ra, không cần ai nhắc nhở, nàng ta đã vội quỳ xuống “Xà
tộc Trân Châu khấu kiến Thú tộc Báo vương đại nhân.”
“Ngươi đã ở Tuyết Ưng
tộc sinh sống lâu như vậy mà vẫn còn là người của Xà tộc sao?” Ngọc Linh Lung
giống như vô tình liếc mắt nhìn Trân Châu một cái, không ngoài dự đoán nhìn
thấy vẻ mặt xấu hổ cùng oán độc thoáng hiện lên rồi biến mất rất nhanh của nàng
ta.
“Trân châu đương nhiên
là người của Xà tộc, chẳng qua trước đây Trân Châu nhất thời hồ đồ mới làm ra
chuyện sai lầm, trong lòng đã sớm hối hận nhưng người của Tuyết Ưng tộc đả nhốt
Trân Châu lại, không cho ta rời đi, lần này nếu không có Báo vương đại nhân cứu
giúp, nhất định Trân Châu giờ này vẫn còn bị giam cầm, xin khấu tạ ơn cứu mạng
của Báo vương đại nhân.”
Trân Châu nói xong liền
khấu đầu một cái, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không cam lòng quỳ lạy
trước những con mồi này, nhưng hiện giờ pháp lực của nàng đã bị Như Mặc phong
ấn, tuy Tuyết Ưng vương sau đó có giúp nàng giải trừ được một phần nhưng cũng
chưa đạt đến một phần mười đạo hạnh vốn có của nàng, cho nên nàng làm sao đánh
lại người của Thú tộc. Càng chưa nói tới Báo vương ở trên vương tọa trên cao
kia, nếu không hài lòng thì mạng nhỏ của nàng cũng khó mà giữ được. Trước đây
Xà tộc vẫn hay đi săn Thú tộc để làm thức ăn, hiện giờ nàng rơi vào tay bọn họ,
làm sao có thể không hạ mình? Nhưng Tuyết Ưng vương không phải đã nói Thanh nhi
đang chờ nàng ở Thú tộc để đưa nàng về chỗ Như Mặc sao? Sao đến giờ này còn
chưa thấy mặt hắn?
“Bị giam cầm? Chuyện
này thật kỳ lạ, Xà tộc các ngươi vốn là con mồi Tuyết Ưng tộc thích săn bắt
nhất, pháp lực của ngươi lại bị Xà Quân đại nhân phong ấn, ở Tuyết Ưng tộc
nhiều ngày như vậy mà không bị tổn hại một chút nào thật sự là chuyện mà người
ta không thể tưởng tượng nổi, không phải sao? Lúc nãy bổn vương cùng các tướng
quân thảo luận ngươi chắc đã nghe rõ, ngươi hiện tại có gì để giải thích hay
không?nếu lý do không đủ thuyết phục để chúng ta tin ngươi, ta nghĩ, vì bản tộc
của ta cũng như vì lợi ích cả Xà tộc mà sẽ để ngươi ở lại đại lao của Thú tộc
ta cả đời.”
Ngọc Linh Lung dù bận
vẫn ung dung thản nhiên châm chọc nói, nhìn chằm chằm Trân Châu, ánh mắt cho
thấy nàng đã nhìn rõ tâm tư của nàng ta, làm cho Trân Châu trong lòng bồn chồn,
lo lắng, xem ra Báo vương của Thú tộc quyết đoán hơn nàng nghĩ nhiều, kế sách
của Tuyết Ưng vương chẳng những không thành công mà còn bị nguy hiểm, nhưng mặc
kệ thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh Như Mặc, dù nguy hiểm nàng cũng muốn đánh
cuộc.
Nghe vậy lập tức cúi
đầu, giả bộ vài phần sợ hãi, “Báo Vương đại nhân có điều không biết, người của
Tuyết Ưng tộc biết ta là nô tỳ hầu hạ Xà Quân đại nhân nên vẫn luôn dò hỏi bí
mật của chủ nhân ta đồng thời dùng nhiều biện pháp khác nhau để nhục nhã ta, cũng
biết ta không có pháp lực, không thể trốn thoát cho nên bọn họ luôn lấy việc
đùa giỡn ta để làm niềm vui, Trân Châu những ngày qua sống không bằng chết, hối
hận lúc trước không nên vì ghen tỵ và tức giận mà đánh mất lý trí, phản bội chủ
nhân, làm nên những chuyện đê tiện, hiện tại Trân Châu thực sự biết sai, chỉ hi
vọng có thể lưu lại để gặp mặt chủ nhân, dập đầu nhận lỗi với hắn, đến lúc đó
cho dù Trân Châu lập tức chết đi, ta cũng cam đoan tình nguyện.”
Ngọc Linh Lung gật gật
đầu, “Nói thực êm tai, sau đó thì sao? Tiếp tục!”
Trân Châu cúi thấp đầu,
khuôn mặt hiện lên nét oán hận dữ tợn, trong mắt cũng tràn đầy sự độc ác, nhưng
miệng vẫn tuôn ra những lời ăn năn hối lỗi “Trừ bỏ dập đầu tạ tội với chủ nhân,
ta còn muốn xin lỗi Thanh nhi, hơn một ngàn năm qua, ta vẫn không nhận ra hắn
đối với ta rất tốt, trải qua những ngày chịu nhục ở Tuyết Ưng tộc, ta mới phát
hiện hắn đối với ta thế nào, hắn vì ta mà bị chủ nhân mắng, bôn ba ngàn dặm đi
hái quả hồng mà ta thích ăn, thậm chí còn vì ta mà khóc, mỗi một chuyện đều
tràn đầy thâm tình mà ta lại không để ý, bây giờ ta rất hối hận, ta thật muốn
có cơ hội để nói với hắn là ta sai rồi, nếu còn có cơ hội thì ta thề ta nhất
định sẽ vĩnh viễn thương hắn, sẽ không làm chuyện khiến hắn phải đau lòng nữa.”
Nàng không tin nàng nói
như vậy còn không khiến cho Thanh nhi phải ra mặt gặp nàng, nàng thật sự là ngu
ngốc, uổng công nàng thông minh một đời nhưng lại không nhìn ra Thanh nhi ngu
xuẩn kia vẫn luôn ái mộ mình. Nếu không có Tuyết Ưng vương chỉ cho nàng thấy, nói
nàng có thể lợi dụng điều này để lấy được tín nhiệm của Như Mặc lần nữa, nàng
vẫn còn nghĩ là Thanh nhi thích Bắc Dao Quang a. Thì ra trước đây hắn làm như
vậy là giúp nàng, đáng tiếc nàng không phát hiện sớm, nếu không hiện giờ người
bên cạnh Như Mặc là nàng chứ không phải nhân loại ti tiện Bắc Dao Quang kia.
Nhưng cũng may vẫn còn
kịp, Tuyết Ưng vương nói Thanh nhi tự mình cầm bán phó xà y của chủ nhân đến
Thú tộc, nhờ Báo vương đến Tuyết Ưng tộc cứu nàng, cho thấy hắn vẫn rất thích
nàng, nàng càng tin tưởng, lúc này Thanh nhi đang trốn trong góc nào đó nghe
những lời này của nàng chắc chắn sẽ rất cảm động và vui mừng. Nàng nghĩ nhiều
lắm là đếm tới ba thì Thanh nhi ngu xuẩn kia nhất định sẽ nhịn không được mà đi
ra.
Trân Châu âm thầm đắc ý,
nghĩ rằng không ai thấy được nhưng không ngờ Ngọc Linh Lung từ bóng hình của
nàng ta phản chiếu trên mặt sàn trơn bóng đã nhìn thấy rất rõ mỗi một biểu tình
của nàng ta, thấy nàng tự cho là đúng thì khóe miệng nở nụ cười lạnh, thậm chí
còn ngồi dậy, vỗ tay vài cái “Nói nghe thật êm tai, làm bổn vương thật cảm động.
Đáng tiếc đối tượng mà ngươi muốn nói cho nghe đã không còn ở Thú tộc, vài ngày
trước hắn đã trở về bên cạnh chủ nhân, cho nên cái màn biểu diễn ăn năn hối lỗi
của ngươi xem như vô ích. Mà ta, một chữ cũng không tin. Vì vậy ngươi vẫn nên
thành thật ở trong đại lao của Thú tộc ta đi, đợi đến khi ta điều tra mọi
chuyện không liên quan tới ngươi thì ta sẽ thả ngươi đi. Người tới, mang nàng
đi.”
Cái gì? Trân Châu phút
chốc ngẩng đầu, còn chưa kịp che giấu biểu tình mỉa mai và đắc ý, lại thêm mấy
phần kinh ngạc “Không có khả năng, Thanh nhi không thể để ta một mình ở lại đây,
hắn thích ta, hắn nhất định là đang trốn ở đâu đó. Thanh nhi, ngươi đi ra đi, ta
là Trân Châu, ta thật hối hận, ta yêu ngươi a, ngươi mau tới cứu ta, ta không
muốn ở trong nàng, Thanh nhi.”
“Ngươi không cần uổng
phí khí lực, nói thật cho ngươi biết, trước khi hắn đi, hắn còn nói nếu bắt
được ngươi trở về thì tùy ý bổn vương an bài chuyện của ngươi, còn hắn sẽ không
quay lại đây để mang ngươi đi, mà bổn vương cho rằng nơi tốt nhất để ngươi đi
chính là đại lao của Thú tộc ta. Yên tâm, nơi đó rất khô ráo, ánh mặt trời
chiếu rọi, tin tưởng ngươi nhất định sẽ thích, còn không dẫn nàng ta đi?”
Ngọc Linh Lung ngoài
miệng vân đạm phong khinh, tựa hồ hoàn toàn không có chút quan tâm nào, nhưng
thật ra trong lòng tràn đầy ghen tỵ, nếu có thể nàng rất muốn đem nữ nhân chết
tiệt này băm thành muôn mảnh, nàng ta dựa vào cái gì mà làm cho một nam tử như
Thanh nhi phải vì nàng ta mà bỏ ra nhiều như vậy?
Nghĩ đến Thanh nhi, Ngọc
Linh Lung vừa yêu vừa hận, đau lòng không thôi, cái tên nhìn trầm ổn kia lại là
đứa ngốc, lại vì nữ nhân chết tiệt này mà nguyện chịu phạt thay nàng, còn ngàn
dặm bôn ba tìm trái cây nàng ta thích ăn? Rơi lệ vì nàng ta? Làm nhiều chuyện
như vậy, kết quả thế nào, nữ nhân này vẫn muốn tiếp tục lợi dụng hắn, mà bản
thân mình thì bảy tháng qua vẫn chờ đợi hắn nhưng hắn một chút cũng không cảm
nhận được, lại cho rằng nàng giam lỏng hắn mà cương quyết rời đi.
Quả thật chữ tình rất
kỳ lạ, nếu ngày nào đó hắn đối xử với nàng bằng một nửa như với Trân Châu, nàng
cũng đả cảm thấy thỏa mãn.
Nói ra cũng thật buồn
cười, Ngọc Linh Lung nàng đường đường là vương của Thú tộc, mấy ngàn năm qua, dạng
nam tử nào mà chưa từng thấy, tuấn mỹ, trong sáng, phiêu dật, quyến rũ, oai
hùng, cường tráng, khí phách, ôn nhu…chỉ cần nàng muốn, lập tức sẽ có vô số
người xuất hiện trước mặt nàng nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thanh nhi, nàng
liền thích không kiềm chế được, nàng vẫn nguyện ý chờ hắn, chờ hắn lớn lên, chờ
hắn hiểu nàng? Hắn không đủ mạnh, nàng sẽ bảo hộ hắn, tóm lại, nàng muốn hắn
làm vương phu của nàng cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ hắn lại, còn
âm thầm, vụng trộm quan sát hắn, nhìn hắn phiền não, nhìn hắn ngẫu nhiên mà lộ
ra má lúm đồng tiền, thậm chí nàng còn ghen với người đã làm cho hắn lộ ra nét
tươi cười này.
Dù hắn còn chưa đủ lớn
nhưng không ngờ hắn đã có người để thích, lại vì người kia mà đến, trong lòng
Ngọc Linh Lung tràn đầy ghen tỵ, nàng bắt đầu cố ý kéo dài thời gian, mang hắn
đi đông đi tây nhưng không đề cập tới việc cứu ngươi hay để hắn rời đi. Nhưng
giữ hắn lại càng lâu, hắn càng không vui và bất an, phiền não và nôn nóng, làm
cho nàng cảm thấy bất lực và thống khổ. Từ lúc chào đời tới giờ, lần đầu tiên
nàng thỏa hiệp với người khác, âm thầm phái Sư Tử Hổ Báo tướng quân dẫn người
đến Tuyết Ưng tộc cứu người trong lòng của hắn, hết thảy cũng là vì hắn.
Nhưng Trân Châu thật sự
không xứng, nàng không thể ngờ được Thanh nhi lại thích người như vậy, cảm thấy
đó chính là sự vũ nhục đối với tình cảm chân thành, tha thiết của Thanh nhi, cho
nên nàng sẽ không cho phép một nữ nhân như vậy hủy đi Thanh nhi.
Mặc dù nàng thừa nhận
có chút ghen tỵ, bởi vì Trân Châu có được cái nàng muốn có nhưng trong lòng
nàng lại cảm thấy may mắn vì Thanh nhi đã rời đi, nếu không để hắn nghe được
những lời Trân Châu nói lúc nãy, chắc sẽ mềm lòng mà mang nàng ta trở về bên
cạnh Xà Quân, đến lúc đó nếu lại gây ra tai họa gì thì sợ cả đời này của Thanh
nhi phải bị hủy trong tay nữ nhân này. Cho nên nàng quyết định, chỉ cần còn có
Ngọc Linh Lung nàng một ngày, nhất định sẽ không để Trân Châu gặp lại Thanh nhi.
Nhưng mà người tính
không bằng trời tính, Trân Châu là một nữ nhân tâm cơ, trừ phi phá bỏ đầu óc
của nàng, nếu không thì nàng ta làm sao có thể cam tâm an phận, không gây
chuyện?
Cho nên làm ba ngày sau,
khi bán phó xà y của Như Mặc bị trộm thì Trân Châu cũng không thấy bóng dáng
đâu, Ngọc Linh Lung liền biết không ổn, lập tức đi tới Hiệp Khách thành, muốn
đi trước Trân Châu một bước để thông báo cho Như Mặc bọn họ phòng bị, không ngờ
vẫn chậm một bước.