Xà quân Như Mặc - Chương 78
Chương 78
MẶC MẶC MẤT TÍCH
Bắc Dao Quang vừa mới
cho Bảo Bảo uống nước xong, làm cho nàng ăn non mới cẩn thận đặt nàng lên
giường, lục thúy xà bất đắc dĩ bị hai bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo chộp lấy, nhẹ
nhàng lay động, ai, làm người hay là rắn cũng đều không thoải mái a, hắn dù sao
cũng là tiểu yêu tinh có mấy trăm năm đạo hạnh, thế nhưng lại trở thành đồ chơi
của một đứa trẻ. Nhưng ai bảo đứa trẻ này lại là tiểu chủ nhân của nói a, nó dù
muốn kháng nghị cũng vô hiệu.
Như Mặc lúc này cũng
bưng một chén canh gà đi qua, từ ngày uống qua canh gà cùng giò heo, sau bữa
cơm trưa ngày đó thì Bắc Dao Quang liền có sữa, tuy rằng không nhiều nhưng cũng
đủ cho hai tiểu tử bú no nê.
Nói đến chuyện này, lúc
đầu hai tiểu tử đều rất bài xích, nhất định không chịu bú sữa nhưng với sự kiên
trì của Bắc Dao Quang, không cho bọn chúng ăn thứ gì khác cho nên ba ngày nay, mỗi
khi đến lúc bú sữa là hia tiểu tử kia lại khóc vang trời dậy đất, cố gắng phản
đối sự kiên trì của Bắc Dao Quang. Mặc Mặc còn lợi hại hơn, khóc đến khàn cả
giọng cũng không chịu ngừng, Bắc Dao Quang cuối cùng vì đau lòng cho hắn mà
không miễn cưỡng nữa, đến lúc cần bú sữa thì Như Mặc liền ẵm hắn ra ngoài, cho
hắn ăn gì đó.
Thấy Như Mặc bưng một
chén canh gà đi vào, Bắc Dao Quang lấy làm lạ liền hỏi “Như Mặc, Mặc Mặc đâu? Hắn
đã ăn xong rồi sao?”
“Mặc Mặc không phải ở
trong này với ngươi sao?” Như Mặc vội nhìn lên giường, không thấy tiểu nhi tử
thì kinh hãi.
“Như Mặc, ta vừa rồi
thấy rõ ràng là ngươi ôm hắn đi ra ngoài a” Bắc Dao Quang vừa mở miệng cãi, ngay
lập tức đã kinh hoảng “Như Mặc, sao lại thế này? Không phải ngươi ôm hắn đi thì
người mới ôm Mặc Mặc đi là ai?”
“Thanh nhi, Tóc Đen!
Bảo hộ phu nhân!” vội vàng đặt chén canh gà lên bàn, Như Mặc nhanh chóng ra
lịnh, thân hình cũng ngay lập tức biến mất trong phòng, Bắc Dao Quang kích động
nhìn chỗ Như Mặc vừa mới biến mất, lại bị Thanh nhi đột nhiên xuất hiện trong
phòng đỡ lấy, lục thúy xà cũng biến thành hình người, đứng chắn trước mặt Bắc
Dao Quang.
“Phu nhân, xảy ra
chuyện gì?” đột nhiên bị Như Mặc gọi, Thanh nhi còn chưa biết chuyện gì đã xảy
ra, lại thấy Bắc Dao Quang sắc mặt trắng bệch, sợ hãi.
“Mặc Mặc bị người ta
lừa ôm đi!” Bắc Dao Quang run run, hồi lâu mới trả lời.
“Cái gì?” Thanh nhi lập
tức mặt hiện sát khí, xoay người muốn đi ra ngoài, Bắc Dao Quang vội nắm tay áo
hắn “Thanh nhi, ngươi đừng đi, ngươi ở trong này, ta sợ người nọ sẽ quay lại ôm
luôn Bảo Bảo đi.”
“Tóc Đen, mau ôm lấy
tiểu chủ nhân” Thanh nhi nghe vậy lập tức phân phó cho Tóc Đen, thật ra Tóc Đen
không đợi hắn ra lịnh đã ôm lấy Bắc Dao Bảo Bảo trên tay rồi, đồng thời nói với
Thanh nhi “Thanh nhi ca ca, người đó hóa thân thành Xà Quân đại nhân đi vào
phòng ôm tiểu công tử đi, hiện giờ Xà Quân đại nhân đang đuổi theo.”
“Hóa thân thành chủ
nhân đi vào đây? Không có khả năng. Tóc Đen, ngươi có nhiều năm
đạo hạnh như vậy chẳng lẽ không phân biệt được hơi thở của chủ nhân sao? Mặc kệ
là yêu nghiệt phương nào, cho dù là giả trang y đúc chủ nhân nhưng hơi thở và
sức sống của xà loại chúng ta là không thể bắt chước được. Ngươi rốt cuộc là
bảo hộ tiểu chủ nhân như thế nào, ngay cả một kẻ giả mạo chủ nhân cũng không
nhận ra?” Thanh nhi kinh sợ, mất đi sự bình tĩnh hàng ngày, tức giận trách móc
Tóc Đen.
“Thanh nhi ca ca, người
nọ thật sự là có hơi thở của Xà Quân đại nhân, bằng không chủ nhân tỷ tỷ cũng
sẽ không nhận không ra, mà để cho hắn ôm tiểu công tử đi” Tóc Đen cũng lên
tiếng biện minh, nếu không phải là hơi thở của Xà Quân đại nhân thì nó sẽ không
cho tới gần chứ đừng nói là để cho hắn ôm tiểu công tử đi.
nghe lục thúy xà biện
minh, Bắc Dao Quang lại thêm tự trách bản thân, cả người vô lực ngồi bệt xuống
đất “Thanh nhi, không nên trách vật nhỏ, hắn nói rất đúng, ngay cả ta là thê tử
người ta cũng không phân biệt được phu quân của mình, để cho hắn ôm đứa nhỏ của
ta và Như Mặc đi, ta là loại mẫu thân gì a? Ta vô dụng như vậy sao có thể trách
người khác?”
“Phu nhân!”
“Chủ nhân tỷ tỷ!” Hai
người đồng thời kinh hô, đều là vẻ mặt tự trách, trách mình đã nói lung tung
làm cho phu nhân thêm khổ sở.
“Phu nhân, ngươi đừng
khổ sở, chủ nhân nhất định có thể bắt được kẻ kia mang tiểu công tử trở về, đều
do Thanh nhi ăn nói lung tung làm cho phu nhân đau lòng” Thanh nhi vội vàng đỡ
Bắc Dao Quang đứng dậy, cũng tự trách không thôi.
“Đúng vậy, chủ nhân tỷ
tỷ, trừ những yêu tinh đã sắp đứng vào hàng tiên bang thì còn lại không ai vượt
qua Xà Quân đại nhân đâu, kẻ xấu bắt tiểu công tử cũng mới đi chưa được bao lâu,
Xà Quân đại nhân nhất định có thể bắt được hắn” Lục thúy xà cũng tự trách mình
nói ra việc Bắc Dao Quang cũng không phân biệt được Xà Quân giả, làm cho chủ
nhân càng hối hận, tự trách.
“Dạ đúng, phu nhân, ngươi
đừng quá lo lắng, bây giờ còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, nên chờ chủ nhân trở
về, nếu người không bình tĩnh chờ đợi thì càng làm cho chủ nhân lo lắng hơn” Thanh
nhi cảm thấy việc này có chút quỷ dị, người nào có đạo hạnh cao thâm tới mức
hóa thân thành chủ nhân tiếp cận tòa nhà này mà chủ nhân không nhận ra?
Bắc Dao Quang đờ đẫn
gật gật đầu, cố trấn định tinh thần “Thanh nhi, các ngươi nói rất đúng, hiện
tại không phải là lúc tự trách, điều quan trọng là tìm được Mặc Mặc trở về, còn
về kẻ bắt cóc Mặc Mặc, ta sẽ không bỏ qua cho hắn, ta nhất định sẽ làm cho hắn
hối hận vì đã bắt cóc hài tử của ta.”
“Phu nhân người nghĩ
như vậy là rất đúng” Thanh nhi đưa chén canh gà cho nàng “Phu nhân, ngươi nên
uống hết chén canh này, để lạnh không tốt.”
Bắc Dao Quang lập tức
tiếp nhận, một ngụm uống hết rồi tiếp nhận Bảo Bảo trong tay Tóc Đen, nhìn vật
nhỏ lúc này rất an phận “Bảo Bảo, Mặc Mặc bị bắt đi rồi, ngươi có lo lắng không?”
Nói thật, Bắc Dao Bảo
Bảo cũng không quá lo, nàng cho rằng Mặc Mặc cũng không phải là đèn cạn dầu, mẫu
thân lo lắng cho hắn là có chút dư thừa, mẫu thân nên lo lắng cho kẻ bắt hắn đi
kia kìa. Nàng thật có chút hâm mộ Mặc Mặc, sớm biết như thế thì nàng cũng đã
kiên quyết không bú sữa, như vậy sẽ có cơ hội được mang ra ngoài dạo một vòng.
Nàng bình thường cũng khóc rất dữ, nhưng ai biểu nàng nhất thời mềm lòng, không
nỡ nhìn mẫu thân thương tâm, cho nên chịu bú sữa, cho mất đi cơ hội bị ôm ra ngoài.
“Ngươi nhất định cũng
rất lo phải không? Cũng không sao, cha ngươi sẽ đem Mặc Mặc trở về, đến lúc đó
nương sẽ làm cho tên chết tiệt kia biết bắt cóc một đứa nhỏ thì phải trả giá
lớn như thế nào?” Bắc Dao Quang lộ ra nét mặt âm trầm, làm cho Bắc Dao Bảo Bảo
nhìn thấy cũng phải rùng mình, xem ra mẫu thân nàng lúc này đã nổi giận thật sự,
cái tên bắt kia tự cầu phúc đi.
Thanh nhi nhìn thấy Bắc
Dao Quang như vậy biểu tình cũng có chút phát lạnh, cảm thấy có chuyện gì đó đã
xảy ra và không thể vãn hồi được, chỉ có lục thúy xà là bày ra bộ dáng hưng
phấn và kích động, mặc kệ là ai giảo mạo Xà Quân đại nhân, bắt đi tiểu công tử,
chờ người nọ bị bắt trở về, nó sẽ để cho hắn nếm thử sự lợi hại của rắn tóc đen,
nó muốn dùng nọc độc của mình, từng giọt, từng giọt tra tấn hắn.
Xuân Hoa vội vàng chạy
vào báo “Phu nhân, ngoài cửa có vị Ngọc cô nương cầu kiến thiếu gia và phu nhân.”
“Ngọc?” Bắc Dao Quang
hơi hơi ngẩng đầu, lửa giận cùng lo lắng làm cho ánh mắt của nàng ẩn đỏ, nàng
làm gì còn thời gian gặp khách? Huống chi nàng cũng không quen biết cô nương họ
Ngọc nào, nên lập tức nói “Mời vị Ngọc cô nương đó ngày khác đến bái phỏng đi, Như
Mặc cùng ta hôm nay không có thời gian gặp nàng.”
“Dạ, nhưng Ngọc cô
nương nói nếu phu nhân và thiếu gia không rảnh thì có thể mời Thanh quản gia
gặp nàng cũng được, nàng nói là nàng đến từ tộc gì đó nô tỳ nghe không rõ, nhưng
biểu tình có vẻ khẩn trương lắm, nhất định phải gặp cho được” Xuân Thủy cũng
lên tiếng bổ sung, cô nương kia vẻ mặt nghiêm túc lại uy nghiêm làm cho nàng
không tự chủ mà phải vào đây bẩm báo.
“Mặc kệ nàng có chuyện
gì, đều thỉnh–” Bắc Dao Quang nhíu mày, trước mắt còn có chuyện quan trong hơn
việc nàng chờ Như Mặc mang tiểu bảo bối về sao?
“Khoan, phu nhân. Xuân
Hoa, Xuân Thủy mau mời vị Ngọc cô nương kia vào, mau.” Thanh nhi lên tiếng cắt
ngang lời Bắc Dao Quang, nếu là họ Ngọc đến từ Thú tộc thì ngoại trừ Báo vương
Ngọc Linh Lung sẽ là ai nữa? Nàng sao lại đích thân đến đây, hắn vừa trở về mới
được năm ngày mà thôi.
“Dạ” Xuân Hoa, Xuân Thủy
vội vàng đi ra ngoài, Bắc Dao Quang nhìn Thanh nhi hỏi “Sao thế, Ngọc cô nương
là ai?”
“Phu nhân, Ngọc Linh
Lung chính là Báo vương đại nhân của thú tộc, lần này đích thân đến đây chỉ sợ
là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không đã không ngàn dặm tìm tới cửa.” Thanh nhi
vội vàng giải thích.
“Báo vương là nữ?” Bắc
Dao Quang sửng sốt, nàng thống lĩnh toàn bộ Thú tộc, không phải lão hổ nên sinh
ra sư tử hay sao, sao lại sinh ra một báo tinh, lại là một nữ nhân nên không
khỏi kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Thanh nhi
vội vàng gật đầu, phu nhân biểu tình kinh ngạc giống y như hắn khi lần đầu biết
nàng là nữ.
“Đúng rồi, nói mới nhớ,
mấy ngày qua chỉ lo vui vẻ, quên hỏi ngươi vì sao ở lại Thú tộc lâu như vậy? Còn
Trân Châu thế nào? Sao không thấy ngươi nhắc tới?”
Bắc Dao Quang lúc này
mới nhớ tới mục đích Thanh nhi đến Thú tộc chính là muốn Thú tộc cho người đi
cứu Trân Châu, hiện tại Thanh nhi đã trở về cũng không đề cập một lời tới tìn
hình Trân Châu thế nào, không biết Thú tộc có cứu được nàng ta hay không hay
vẫn còn bị bắt giữ? Mà Báo vương lại tự ngàn dặm xa xôi tìm tới, nói là có việc
gấp mà cầu kiến, nhất định là xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ việc gấp này có liên
quan tới việc Mặc Mặc của nàng bị bắt đi?”
Còn đang suy nghĩ đã
thấy một hắc y nữ tử thân hình thon dài, dung nhan mỹ lệ tiêu sái đi vào, mái
tóc dài đen bóng tùy ý để xõa trên vai, không mang bất kỳ một trang sức nào, trường
bào đen dài không pha màu sắc nào khác, bên hông có đeo một khối ngọc mày trắng,
là sắc thái đối lập duy nhất với toàn bộ màu đen trên người nàng, trên khuôn
mặt thanh lệ là đôi mắt màu hổ phách sâu hút lại có lực hấp dẫn, làm cho khí
thế của nàng đều hiển lộ ra ngoài. Từng bước đi tới cũng làm cho khí thế vương
giả của nàng tỏa ra càng gần, quả nhiên không hổ là vua của một tộc, Ngọc Linh
Lung xứng đáng với vị trí này.
Bắc Dao Quang trong
lòng tán thưởng, nữ tử nếu ngồi lên vị trí cao thì phải như là Ngọc Linh Lung, người
cũng rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên đón tiếp “Bắc Dao Quang gặp qua Báo vương đại
nhân.”
“Tại hạ Ngọc Linh Lung
gặp qua Xà Quân phu nhân!” Ngọc Linh Lung lần đầu nhìn thấy Bắc Dao Quang cũng
có chút chấn kinh, không ngờ Xà Quân đại nhân lại lấy thê tử là một phàm nhân, nhìn
thấy đứa nhỏ trong ngực nàng lại càng thêm chấn động, không cần hỏi cũng biết
nó là xà tử của hai người, thế nhưng lại không bị Thiên Lôi đánh sao? Thật sự
là làm cho nàng khó tưởng tượng nổi, nhưng Ngọc Linh Lung dù sao cũng là vua
của một tộc, hơn nữa lúc này cũng không phải là thời điểm để kinh ngạc, nàng vì
chuyện quan trọng hơn mà đến cho nên ngay lập tức hồi phục tinh thần, khuôn mặt
cũng trở nên bình tĩnh.
“Báo Vương đại nhân
không cần khách khí, mau mời ngồi! Thanh nhi, mau mang trà mời Báo vương đại
nhân” Bắc Dao Quang vội vàng phân phó.
Ngọc Linh Lung tầm mắt
nhịn không được nhẹ nhàng dừng ở trên người Thanh nhi vài giây, mới xa hắn vài
ngày đã cảm thấy như là mấy tháng, gặp lại hắn, trong lòng Ngọc Lin Lung cảm
giác kiên định hơn, không dấu vết thu hồi tầm mắt, gật đầu thi lễ với Bắc Dao
Quang “Tạ ơn phu nhân, phu nhân cứ gọi ta là Linh Lung đi.”
Bắc Dao Quang cũng hiểu
được kêu một nữ tử là Báo vương đại nhân cũng không được tự nhiên, huống chi
nàng cũng muốn biết ý đồ của Ngọc Linh Lung khi đến đây cho nên cũng không từ
chối “Vậy Bắc Dao Quang xin lớn mật mà gọi thẳng tên của Báo vương, không biết
lần này Linh Lung ngàn dặm tìm tới là vì chuyện gì?”
Ngọc Linh Lung nhìn lục
thúy xà biến thành hình người đứng sau lưng Bắc Dao Quang, lại nhìn chung quanh,
sau khi xác định không có ai khác mới thận trọng, nghiêm túc nói ‘ Linh Lung đã
phụ sự tín nhiệm của Xà Quân đại nhân cho nên đến đây thỉnh tội.”
“Linh Lung sao ngươi
lại nói như thế?” Bắc Dao Quang ngạc nhiên
“Báo Vương đại nhân
thỉnh dùng trà!” Thanh nhi lúc này đã đem chung trà đặt trước mặt Ngọc Linh
Lung, sau đó lui ra đứng sau lưng Bắc Dao Quang “Phu nhân, để Thanh nhi ôm tiểu
thư cho.”
Bắc Dao Quang nhẹ nhàng
lắc đầu, ý bảo không cần, ánh mắt tắc tiếp tục nhìn Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung không có
cầm chén trà, mà hạ mắt xuống, có chút hổ thẹn “Phản đồ Trần Châu của quý tộc
bốn ngày trước đã được người của ta cứu về, vốn là nhốt trong địa lao bên trong
cung, bất quá hôm qua không biết vì sao mà đã chạy thoát, đồng thời còn trộm đi
bán phó xà y mà Xà Quân đại nhân đưa cho Thú tộc, Linh Lung tuy rằng đã cho
người đi truy bắt nàng nhưng chỉ sợ nàng đã trốn về đây để gây bất lợi gì đó, cho
nên lập tức đến đây để báo cho Xà Quân đại nhân và phu nhân biết mà có sự chuẩn
bị.”
“Đã trễ rồi.”
Trân Châu! Lại là Trân
Châu!
Hai chữ này như giáng
một cú đấm thật mạnh trong lòng Bắc Dao Quang và Thanh nhi, Bắc Dao Quang rốt
cuộc nhịn không được mà đập bàn ca rầm “Lại là Trân Châu, Thanh nhi, lần này
ngươi đừng vì nàng ta mà cầu tình nữa, cho dù ngươi nói thế nào cũng đừng mơ
tưởng ta bỏ qua cho nàng ta.”
Thanh nhi nghe nói Trân
Châu trộm lấy xà y của chủ nhân, thoát khỏi Thú tộc thì biết lần này không ai
cứu được nàng ta nữa, hắn cũng sẽ không vì nàng mà cầu tình nữa. Bởi vì hành
động lần này của Trân Châu cũng làm cho hắn hận không thể giết chết nàng ta
ngay, tại sao hắn đã hết lần này đến lần khác vì nàng mà cầu tình thế nhưng
nàng lại không biết hối cải? phu nhân cùng chủ nhân cũng vì hắn mà đã một lần
lại một lần bỏ qua cho Trân Châu, bây giờ nàng ta còn bắt tiểu công tử đi, không
biết tình huống thế nào, nếu tiểu công tử không có việc gì thì tốt, nếu xảy ra
bất trắc, Thanh nhi dù chết trăm lần cũng không hết tội.
‘ bùm’ một tiếng quỳ
xuống, “Phu nhân, Thanh nhi thực xin lỗi người, Thanh nhi cũng không mặt mũi
nào cầu xin phu nhân tha thứ, đợi tìm được tiểu chủ nhân trở về, Thanh nhi sẽ
lấy cái chết mà tạ tội.”
Thanh nhi! Ngọc Linh
Lung khẩn trương muốn dìu hắn đứng dậy nhưng rồi lại xấu hổi rụt tay lại, Bắc
Dao Quang nhìn thấy bàn tay nàng đưa ra rồi lại thu về cùng sự lo âu không giấu
được trong mắt thì đột nhiên cũng hiểu ra điều gì đó, nàng thực cao hứng vì rốt
cuộc người thực sự tốt với Thanh nhi cũng đã xuất hiện nhưng hiện tại sinh tử
của con nàng còn chưa biết, cũng không rõ tung tích, nàng cũng không có tâm tư
mà tác hợp cho bọn họ, chỉ mong bảo bối của nàng được bình an vô sự.
Như Mặc đi cũng đã lâu
còn chưa quay lại, nàng không khỏi nôn nóng, Trân Châu hận nàng như vậy, đứa
nhỏ của nàng lại ở trên tay nàng ta thì làm sao bình an được? Nhìn thoáng qua
Thanh nhi còn quỳ trên đát, Bắc Dao Quang trong lòng càng thêm phiền não “Thanh
nhi, ngươi trước đứng lên đi, việc này cũng không thể trách ngươi, có trách thì
trách ta lòng dạ đàn bà, ngay từ đầu nên đem Trân Châu bằm thây vạn đoạn thì
cũng không có chuyện đáng tiếc hôm nay.”

