Tuần trăng mật - Chương 082 - 087

Chương 82

Nora trở về căn phòng gác mái sau bữa tối với thứ duy
nhất trong tâm trí: Craig. Tất cả những lời trò chuyện về đời sống tình dục của
họ làm cô ước rằng mình đang được ở bên anh. Nhưng ngay bây giờ thì
cô sẽ phải bằng lòng với việc nghe thấy giọng nói của anh. Sau khi thay sang bộ
pyjama, cô trèo vào giường rồi bấm số.

Chuông đổ năm hồi trước khi anh nhấc máy.

“Em làm anh thức giấc à?”.

“Không hề”, anh nói. “Anh đang đọc sách ở phòng khác”.

“Có gì hay ho không?’’.

“Tiếc là không. Mấy thứ công việc ấy mà”.

“Nghe chán phèo”.

“Đúng thế. Càng thêm lý do khiến anh hạnh phúc vì em đã gọi”.

“Anh có nhớ em không?”.

“Hơn là em tưởng”.

“Em cũng thế”, cô nói. “Em ước mình đang được ở bên anh. Em
có cảm giác là như thế thì anh sẽ chẳng đọc gì đâu”.

“Ồ thế à? Thế thì anh sẽ làm gì nhỉ?”.

“Anh sẽ ôm em”.

“Gì khác nữa không?”.

Nora thì thào vào điện thoại. “Hôn em”.

“Hôn em ở đâu?”.

“Trên môi”.

“Nhẹ nhàng hay dữ dội?”.

“Đầu tiên là nhẹ nhàng, rồi trở nên mãnh liệt”.

“Lúc ấy tay anh ở đâu?”

“Những chỗ thú vị khác”.

“Chính xác là ở đâu?”

“Ngực em. Để khai vị”.

“Hmmm. Khởi đầu tốt đấy, như anh từng nhớ. Ở đâu nữa nào?”.

“Phần trong bắp đùi”.

“Ồ, anh thích vậy”.

“Đợi đã... chúng đang dịch lên cao. Chầm chậm thôi. Anh đang
chòng ghẹo em”.

“Anh còn thích vậy hơn”.

Nora cắn môi dưới. “Thật ra em cũng
vậy”.

“Em có cảm nhận được anh không?”, anh thì thầm.

“Anh có ở bên trong em không?”.

Lách cách.

“Gì thế?”, anh hỏi.

“Chết tiệt, là một đầu dây khác”.

“Lờ nó đi”.

Nora nhìn vào số của người gọi đến. “Em không thể, đó là
một trong những cô bạn gái của em”.

“Giờ thì chúng ta nói chuyện rồi đây”, anh vừa cười vừa nói.

“Hài hước đây. Đợi em một giây, được chứ? Bọn em đã cùng ăn
tối lúc trước và nếu không trả lời thì cô ấy sẽ lo lắng”.

Cô nhấn nút chuyển sang đường dây kia. “Elaine?”.

“Cậu chưa ngủ đấy chứ, phải không?” cô hỏi.

“Không, tớ đang rất tỉnh táo là khác”.

“Hượm đã, nghe cậu như hết hơi vậy”.

“Tớ đang có một cuộc gọi khác”.

“Đừng có nói gì nhé... Craig à?”.

“Đúng”.

“Và tớ xen ngang vào, phải không?”.

“Không sao đâu”.

“Kẻ phá đám điện thoại. Tớ xin lỗi”.

“Đừng có thế”.

“Tớ chỉ muốn nói lại rằng tớ rất mừng cho cậu thôi, bạn yêu.
Giờ thì quay lại làm những gì hai người đang dở đi”.

“Tớ nghĩ sẽ như vậy đấy”.

“Ghen tị quáaaa!”.

Lách cách.

“Anh vẫn còn đó chứ?”, Nora hỏi.

“Anh đây”.

“Rồi, chúng ta đang ở đâu nhỉ?”.

“Ở đoạn mà anh chắc chắn sẽ không thể ngủ tối nay”.

“Em cũng vậy. Ngày mai em sẽ lái xe tới đó để dùng đồ thật”.

Nora đợi anh nói một điều gì đó. Thay
vào đó, chỉ có sự im lặng. Anh ấy đang nghĩ gì nhỉ?

“Ngày mai thì không được”, cuối cùng anh cũng nói.

“Vì sao?”.

“Anh có việc phải đi tới Chicago, trụ sở chính.
Thực tế là vậy nên anh mới phải đọc tài liệu để chuẩn bị”.

“Kiểu việc gì cơ? Anh không thể trốn được ư?”.

“Anh sẽ làm vậy, đó là một hội nghị chuyên đề. Chỉ có điều
anh lại là một trong những người diễn thuyết”.

“Ồ”, cô nói, vẻ cụt hứng rõ rệt. “Poo”.

“Anh sẽ trở lại sau một vài ngày thôi”.

“Anh sẽ gọi cho em từ Chicago chứ?”.

“Em biết mà. Khi đó ta có thể tiếp tục phần còn dang dở”.

“Có thể, nếu anh là một cậu bé ngoan”.

“Ừ, anh sẽ ngoan, được không?”, anh nói. “Em không phải
lo lắng cho anh đâu”.

Chương 83

Nhưng Nora đã lo lắng.

Suốt cả đêm dài. Cô đã nói mình sẽ không thể ngủ được nhiều,
và cô đã đúng. Những gì cô muốn - những gì cô mong chờ - là có thể biết liệu
Craig có kể cho mình nghe sự thật hay không. Đó là cách mà anh nói về hội nghị
chuyên đề của mình. Cô đã từng có cảm giác nghi hoặc mơ hồ ấy khi họ mới gặp
nhau. Có điều gì đó bí ẩn ở đây.

Sáng hôm sau, Nora tỉnh giấc lúc trời mới rạng
đông. Không tắm rửa. Không trang điểm. Không còn nhiều thì giờ để phung phí.
Trong một chiếc áo lạnh tay ngắn cũ và mũ bóng chày kéo sụp xuống che mắt, cô
lái theo hướng nam tới Westchester. Điểm dừng đầu tiên là nhà
của Connor tại Briarcliff Manor.

Tại đây, cô chuyển đồ, để lại chiếc mui trần Benz màu đỏ và thay thế nó bằng một
trong hai chiếc xe bám bụi khác trong gara. Chiếc Jaguar XJR xanh
lá cây.

Bằng cách này, Craig sẽ không thể nhận ra mình. Thêm vào đó,
cô thích chiếc Jag cũng gần bằng chiếc Benz vậy.

Hai mươi phút sau, cô đã đậu xe cuối phố nơi có căn hộ của
Craig, chờ đợi với một cốc cà phê Starbucks to trong lòng. Cô nhấp một ngụm và quan
sát.

Lần đầu tiên bám theo anh, cô đã không biết nên mong đợi điều
gì. Nhưng lần này thì khác. Anh đã nói với cô rằng mình có một chuyến bay ra
khỏi thị trấn vào buổi trưa.

Vào khoảng mười giờ, cánh cửa trước tróc sơn bật mở và anh
bước ra ngoài. Áo phông vàng sáng, áo khoác thể thao sạm màu - nhìn anh rất ổn.
Thời gian như vậy là hợp lý nếu anh sẽ lái xe ra sân bay. Hơn nữa,
anh mang theo một chiếc vali.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nora quan sát trong khi Craig chui vào chiếc Beemer đen
của mình. Mái tóc chải ngược còn ướt từ lúc tắm xong. Chẳng cần cố gắng lắm nhìn
anh vẫn tuyệt, cô nghĩ. Anh thậm chí còn chưa rời khỏi thị trấn, vậy mà cô đã
thấy nhớ anh rồi.

Anh lùi xe ra khỏi đường lái ngắn trước nhà và đi về
phíaNora. Cô vội cúi xuống, chờ cho anh vượt qua.
Chiếc Jaguar xanh lá cây chỉ là một trong những xe đậu bên lề đường,
mặc dầu nó là chiếc đẹp nhất.

Cô bám theo anh một vài dặm nữa cho tới khi mọi việc đã rõ
ràng như thủy tinh rằng anh đang đi tới sân bay. Mọi chuyện sẽ ổn. Tốt hơn cả
ổn. Anh sẽ gọi lúc tối muộn hôm nay từ Chicago và cô sẽ kể rằng
mình đã nhớ anh đến thế nào, điều này không hề khó khăn gì. Cô sẽ trêu đùa anh
về sự khoái cảm At & T.

Nora mỉm cười trước ý nghĩ đó. Điều gì đang xảy ra với
mình thế này? Cô băn khoăn.

Cô đi theo Craig từ khoảng chín mươi mét phía sau khi anh lái
xe theo hướng đông nam về phía sân bay Westchester. Đó là chặng đường
cô nắm rất rõ. Trên đường đi, cô tự khiển trách chính mình, “Thà hoang tưởng
còn hơn hối tiếc” vốn là câu thần chú yêu thích của cô, nhưng cô cảm giác mình
đã hơi quá đà.

Cô đã từng có những nghi ngờ tương tự về Craig khi trước,
nhưng cũng như lần đầu tiên, cuộc bám đuôi này chẳng đem lại điều gì.

Không gì cả, cho tới khi anh bật đèn tín hiệu.

Chương 84

Có rất nhiều lối dẫn tới sân bay
Westchester, nhưng, đây không phải là một trong số đó. Con đường này thậm
chí không đủ tiêu chuẩn được gọi là một lộ trình phong cảnh đẹp. Khi Craig nháy
đèn ra hiệu và rẽ, Nora đã biết ngay: anh có một điểm đến khác.

Cô không muốn kết luận vội vàng. Có tồn tại những thứ như lời
nói dối “tốt” và cô vẫn giữ hy vọng. Có thể anh đang muốn làm cô ngạc nhiên.

Vài dặm sau, khi cô thấy tấm biển đề Greenwich,
Connecticut phía trước, cô đã nghĩ ngay tới cửa hiệu đồ trang sức ưa thích
của mình tại đó, Betteridge. Cô cố hình dung Craig dâng lên mình một
chiếc hộp nhỏ với nơ bao quanh, nói rằng anh bịa ra chuyến đi
tới Chicago để có thể làm cô bất ngờ với món quà này, một lời nói dối
trong sạch.

Nhưng Greenwich tới rồi đi.

Cùng với nó là phần lớn những hy vọng của Nora. Cô
vẫn không muốn có một kết luận nào, nhưng cô gần đạt tới mức giận dữ mà
bất kỳ ai cũng có thể có. Giận dữ, đau đớn, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn - không
cái nào tốt.

Đó cũng là lúc Craig lái vào thị trấn Riverside,
Connecticut. Dựa theo cách anh lái xe, có thể thấy rõ anh khá thông thạo nơi
này. Sao lại vậy? Cuối cùng anh đi tới một con phố có ngõ cụt.

Nora ở lại góc phố. Cô nhìn quanh. Những căn nhà
không to lớn, nhưng được bảo quản tốt. Hơn hẳn căn hộ của anh tạiWestchester.

Vậy Craig đang làm gì tại Connecticut? Tại sao lại
có chiếc vali? Tại sao lại phải nói dối mình?

Đến chừng giữa phố, chiếc BMW của anh ngoặt vào lối
trước một ngôi nhà, đi qua hòm thư màu đỏ. Nora chăm chú nhìn
theo trong khi anh bước ra khỏi xe, căng mắt để bao quát hết khoảng cách.

Anh vươn vai rồi bước tới thềm nhà, một căn nhà kiểu thuộc
địa với cửa chớp màu xanh rừng.

Trước khi anh kịp gõ, cánh cửa đã mở toang và hai cậu bé chạy
ra.

Chúng nhảy vào vòng tay anh trong khi anh ôm hôn cả hai bằng
cách mà ngay lập tức loại bỏ khả năng làm chủ, làm anh họ hay một người Anh Lớn
trong chương trình tình nguyện. Craig Reynolds chắc chắn là cha của hai đứa
trẻ.

Liệu điều đó có nghĩa là anh đã... kết hôn?

Nora phóng ánh nhìn tới lối trước cửa khi thoáng trông
thấy một ai đó. Tim cô đập mạnh và cô muốn bỏ cuộc. Nhưng ngay khi thấy người
phụ nữ đứng đó, cô hiểu ngay đó không thể là bà Craig Reynolds. Không thể, trừ
khi anh thích kiểu phụ nữ đáng tuổi bà mình. Người phụ nữ này có tấm biển vú
nuôi dán khắp mình.

Rồi lại một người khác thu hút sự chú ý của Nora. Nhòm ra từ phía cửa sổ xa xa trên tầng hai là
một người phụ nữ khác - rất quyến rũ theo phong cách địa phương. Có một thứ
khác như thể được viết quanh người cô.

Vợ.

Nora thả đầu về phía ghế ngồi của
chiếc Jaguar và chửi rủa như điên. Mọi từ trong từ điển.

“Đồ nói dối chết tiệt kẻ lừa đảo, tên đáng khinh, Craig!”.

Nora tiếp tục theo dõi trong khi anh dắt hai đứa
trẻ vào trong, cô không thể rời mắt khỏi bọn họ. Cô đang cố gắng để
có thể hiểu mọi thứ. Vẫn còn một phần khó hiểu: Tại sao anh lại có một căn
hộ ở Westchester trong khi anh sống ở đây?

Không lâu sau khi cô kết thúc việc nghiền ngẫm câu hỏi đó,
cánh cửa bật mở. Craig và hai đứa trẻ đi ra, cười đùa và xô đẩy nhau, giờ thì
mỗi đứa con của anh đều đeo thêm một chiếc ba lô. Craig có một chiếc túi đựng
đồ cắm trại lớn. Họ chất đống mọi thứ vào trong chiếc BMW. Họ sắp rời
đi. Tới đâu?

Nora nhìn lên tấm biển NGÕ CỤT phía
trước. Cô lái xe đi. Không thể để Craig đi qua một chiếc Jaguar đỗ
bên lề đường hai lần trong cùng một buổi sáng.

Rẽ lên phố tiếp theo ở bên trên, cô ngồi thừ tại đó trong vài
phút, cố nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Cô không thể quan tâm ít hơn đến việc
Craig đang dẫn bọn trẻ đi đâu. Chắc chắn không phải là một hội nghị chuyên đề
tại Chicago, với anh là một trong những nhà diễn thuyết. Còn điều gì
để biết ngoài việc anh đang lừa dối vợ mình?

Chẳng gì cả.

Cô quyết định sẽ lái xe trở lại Westchester. Sau
này, vào một lúc nào đó, Craig sẽ gọi cho cô. Sẽ thật thú vị, chẳng phải vậy
sao?

Nhưng trước khi quay lại đường cái, Nora không thể
ngăn chính mình. Cô phải nhìn lại căn nhà ngoại ô nhỏ xinh của anh một lần
cuối. Nhìn kĩ hơn. Như thể cô không thể tin vào những gì mình đã thấy suốt
những phút qua. Craig rõ ràng là một điều gì đó hơn thế? Thực ra, anh giống cô
hơn cô có thể mong ước. Có thể đó chính là nét quyến rũ?

Cô rẽ xuống phố của Craig và chầm chậm tiến lại gần lối vào
nhà. Đột nhiên cô bóp phanh thật mạnh. Và nhìn chằm chằm. Trên một bên của hòm
thư màu đỏ là tên người được tô khuôn, dù đã mờ đi nhưng vẫn dễ đọc.

Nora thực sự không thể tin vào những gì mình đang nhìn
thấy

Tên ghi trên hòm thư là O’HARA.

Chương 85

Ngùn ngụt tức giận, cảm giác bị phản bội, có lẽ cả một chút
tan vỡ trong tim, Nora lái xe như ma quay
về Westchester. Cô hoàn toàn mất trí và sôi sục trong sự coi thường.

Nhưng cô cũng ngập chìm trong hàng tá những câu hỏi chưa được
trả lời, những câu hỏi nguy hiểm. Tại sao O’Hara lại dựng lên chuyện
này? Có thật sự tồn tại một chính sách bảo hiểm hay không? Còn chuyện chăn gối
thì sao - nó đóng vai trò như thế nào? Điều duy nhất cô biết chắc chắn là mình
đã bị qua mặt, bởi một chuyên gia.

Chuyện đó thế nào hả cưng? Bị lừa dối bởi một tay chuyên
nghiệp.

Cô trở về căn nhà tại Westchester và nổi cơn tam
bành, đập phá những món đồ đắt tiền khắp mọi nơi. Cô lật úp một chiếc bàn và xé
toạc cả bức tranh. Cô ném mạnh chiếc bình Baccarat lên tường. Mảnh vỡ
thủy tinh ở khắp mọi nơi.

Rồi tới phiên Nora nhừ tử.

Cô uống hơn nửa chai vodka, lẩm bẩm một mình suốt
cả buổi cho tới khi tất cả những lời phát ra chỉ còn là tiếng líu nhíu. Cô thề
sẽ trả thù, nhưng việc lên kế hoạch và bày mưu tính kế sẽ phải đợi. Tới giữa
chiều, cô lả đi trên chiếc sô-pha ở phòng khách.

Cô đã không tỉnh lại cho tới sáng hôm sau. Dư vị khó chịu sau
khi tỉnh rượu gần như là một điều may mắn, dù có nguy hiểm thế nào. Nó ngay lập
tức làm cô quên mất lý do làm mình lao vào uống từ đầu.

Nhưng không được lâu. Chỉ sau khi pha một tách cà phê, cơn
thịnh nộ đã trở lại. Đó là bởi mùi thơm. Vị quả phỉ vani. Vẫn là loại cà phê cô
đã cùng uống với Craig khi anh ta mới giới thiệu bản thân.

Chỉ có điều đó không phải là Craig. Đó chưa bao giờ là Craig.

Cơn choáng váng giảm dần. Với tâm trí thông suốt hơn cô trở
lại với những câu hỏi chưa được trả lời. Đầu tiên và trước nhất, vì
sao O’Hara phải đóng giả làm người khác?

Tạm quên đi chính sách bảo hiểm, liệu Công Ty Bảo Hiểm Trọn
đời thậm chí có thực sự tồn tại hay không?

Sau khi nhìn thấy văn phòng trong thị trấn, cô nghiễm nhiên
coi điều đó là sự thật. Giờ thì mọi dự đoán không còn nữa. Nora nhấc máy
điện thoại. Cô gọi tới tổng đài tại Chicago, hỏi về trụ sở chính của
công ty Trọn Đời.

“Làm ơn giữ máy trong lúc chờ đợi thông tin”, người trực tổng
đài nói.

Nhưng Nora không bị thuyết phục rằng điều đó mang
một ý nghĩ nào đó. Cô ghi lại số và tiếp tục bấm.

“Xin chào buổi sáng, Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời xin nghe”, một
giọng phụ nữ dịu dàng trả lời.

“Vâng, liệu tôi có thể nói chuyện với ông John
O’Hara được không?”.

“Tôi rất tiếc, ông O’Hara hiện đang đi vắng”.

“Liệu tôi có thể xin số hộp thư thoại của ông ấy được
chăng?”.

“Thật không may, hệ thống thư thoại đang không làm việc lúc
này”, người phụ nữ nói.

“Thật tiện lợi làm sao”.

“Xin lỗi?”.

“Không có gì”.

“Nếu cô muốn, tôi có thể ghi lại lời nhắn”.

“Không, không sao”. Nora chuẩn bị dập máy. “Tôi xin
lỗi, cô tên gì vậy nhỉ?”.

“Susan”.

“Thật ra, Susan, tôi có một câu hỏi nữa. Cô có thể cho tôi
biết có ai mang tên Craig Reynolds đang làm việc trong công ty không?”.

“Làm ơn chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra danh bạ. Cô nói là
Reynolds, phải không?”.

“Đúng thế”.

“À, anh ta đây rồi. Anh Reynolds làm việc tại văn phòng của
chúng tôi ở New York. Chính xác hơn là tại Briarcliff
Manor. Cô có cần số liên lạc không?”.

“Chắc chắn rồi”.

Nora ghi lại số. “Cám ơn, Susan”.

“Không có gì, thưa cô...”. Cô ngừng lại. “Tôi xin lỗi, cô đã
nói tên mình là..?”.

“Tôi chưa hề nói”.

Nora dập máy. Cô ngay lập tức lục ví và lôi ra tấm danh
thiếp mà “Craig” đã đưa. Đủ để chắc chắn rằng hai số điện thoại hoàn
toàn trùng khớp.

“Ồ, anh khá lắm, O’Hara”, cô lẩm bẩm một mình trong
lúc chộp lấy chìa khóa xe hơi.

Nhưng tuần trăng mật kết thúc rồi.

PHẦN BỐN

TỚI KHI CÁI CHẾT CHIA LÌA ĐÔI TA

Chương 86

Nora tiếp tục nhấn nút TÌM KIẾM trên đài, nhảy từ kênh
này sang kênh nọ trên suốt quãng đường tới Briarcliff Manor. Không có
nổi một bài hát mà cô muốn nghe, phần lớn chỉ là đống rap khiến cô muốn hét
lên. Cuối cùng, đó là những gì cô đã làm! Cô đã rất lo lắng và bồn chồn, không
phải bởi đống cà phê đã uống lúc trước. Chỉ riêng việc nghĩ
về O’Hara đã giáng cho cô một cú choáng váng.

Khi điện thoại di động đổ chuông, cô đã suýt lái chệch khỏi
đường.

Là anh ta.

Ý nghĩ đầu tiên đến với cô lúc trước là gọi cho anh ta ngay
tại đó, một vài lời để nói rằng cô đã biết anh ta thật sự là ai. Nhưng khi với
lấy điện thoại, cô quyết định dừng lại. O’Hara không thoát khỏi vụ này dễ
dàng như vậy.

Nora liếc nhìn số điện thoại gọi tới. Cô không thể nhìn
rõ con số vì lóa mắt bởi ánh nắng. Tuy thế, cô vẫn chắc chắn đó là anh ta.

“Xin chào?”.

Em đã ở đâu vậy?”.

Quá đủ để không còn nghi ngờ gì nữa. Giọng nói hơi bực mình
trên điện thoại là của Jeffrey. Cô đã không nhận điện của anh từ hai
ngày nay.

“Em rất xin lỗi, anh yêu. Em đã định gọi cho anh”, cô nói.
“Nhưng anh đã làm vậy trước rồi”.

Ngay lập tức, giọng anh ấm áp trở lại. “Trời ạ, anh
đã bắt đầu lo lắng đấy, cưng. Anh không thể tưởng tượng nổi em đã ở đâu”.

Cô cần một cái cớ, thật tốt. “Vẫn là vị khách hàng
đáng ghét đó của em - vị khách tới từ địa ngục. Anh biết đấy, cái
người đã dọa sa thải em nếu em không đích thân đi chọn vải cùng bà ta?”.

“Làm sao mà anh quên được - bà ta đã khiến anh mất đi một
cuối tuần có em”.

Nora im lặng một cách đáng ngại.

“Ôi, không”, anh nói. “Đừng có nói với anh”.

“Em sẽ cố tìm cách thoát khỏi nó”.

“Lần này thì bà ta lại có yêu sách gì đây?”.

“Bà ấy muốn em tới một ngôi nhà của mình tại phía Đông Hampton để
xem xét khu nhà kính mới. Dẫu sao bà ấy cũng là một khách hàng tốt,
một trong những vị khách đầu tiên của em”.

“Hôm nay đã là thứ Sáu rồi, Nora. Khi nào thì em sẽ biết?’’.

Anh đang điên tiết. Anh ấy chỉ gọi mình là Nora khi rất bực mình.

“Em sẽ gọi lại cho anh chiều nay. Hãy tin em, chỉ riêng ý
nghĩ phải dành cả một kỳ nghỉ cuối tuần nữa với người phụ nữ này thôi cũng làm
em chết mòn rồi. Em nhớ anh”.

“Thật ra, nghe em có vẻ căng thẳng đấy, cưng ạ. Mọi chuyện ổn
cả chứ?”.

“Vâng, tất cả đều ổn”. Hình ảnh O’Hara chợt lóe lên
trong đầu. “Đôi khi một người có thể làm mình cáu điên lên được, anh biết không?”.

“Vậy lại càng thêm lý do để ở bên người có thể làm mọi chuyện
tốt hơn”, Jeffrey nói. “Gọi lại cho anh sau nhé? Anh yêu em”.

Nora đồng ý và nói lời tạm biệt, kết thúc cuộc điện với
câu “Em cũng yêu anh”.

Cô hài lòng với Sự Duy Trì Jeffrey tại chỗ của mình
- nhưng cũng chỉ vừa đủ. Bây giờ việc theo dõi những lời nói dối của mình đã
trở nên khó khăn hơn, điều đó đồng nghĩa với hiểm nguy. Tuy nhiên, cô
không định tới bên Jeffrey cả cuối tuần nếu chưa lần ra đầu
mối về O’Hara và những gì anh ta định làm.

Một phút sau, cô tới trung tâm của ngôi làng. Bằng một cách
kỳ diệu nào đó, cô tìm được một chỗ đậu xe, sau đó bước ra và nhìn lên tấm biển
trên cửa sổ tầng hai.

“Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời”.

Cô đọc bảng tên thật chậm, như thể nếu vì một lý do nào đó đã
bỏ qua một điều gì trong lần đầu tiên. Cô không còn cho bất kỳ điều gì là hiển
nhiên nữa.

Không như vậy nữa đâu, O’Hara.

Chương 87

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho chị?”.

Qua cặp kính mát, Nora nhìn cô gái vui vẻ ngồi phía
sau bàn làm việc: tầm giữa hai mươi tuổi, đôi mắt thông minh. Quá thừa
tiêu chuẩn cho công việc này
.

“Vâng, tôi tới gặp Craig Reynolds. Anh ta có ở đây không?”.

Cô quan sát người phụ nữ trẻ khẽ ngập ngừng. Cô ta cũng phải
ở trong trò đố chữ này. Không phải là một diễn viên tồi, thật vậy.

“Tôi rất tiếc, anh Reynolds không ở đây lúc này”.

Nora liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Anh ta đang nghỉ dùng
bữa trưa à? Có thể là tại quán Amalfi’s?”.

“Thật ra, hôm nay anh ấy đi vắng”.

“Cô có biết khi nào anh ấy sẽ quay lại không?”.

“Thứ Hai, tôi tin vậy”, cô gái trẻ đáp. “Cô đã hẹn trước để
gặp anh ấy chưa? Cô có cần sắp xếp một cuộc ngay bây giờ không?”.

“Không. Craig nói tôi cứ nên ghé qua. Tuy thế có lẽ cô có thể
giúp tôi một chút. Tôi muốn lấy một bản sao các điều bảo hiểm”.

Lại có một chút lưỡng lự nữa, ánh mắt hơi quắc lên. Trừ việc
đó ra thì cô nàng đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình.

“Là các điều khoản của chị phải không?”, cô hỏi.

“Không, nhưng tôi là người nhận tiền bảo hiểm”.

“Tôi hiểu”. Cô gái trẻ lắc đầu. “Thật không may, tôi chỉ có
thể cung cấp bản sao cho người có hợp đồng bảo hiểm”.

Nora liếc nhìn xuống bảng ghi tên trên
bàn. “Molly, phải vậy không?”.

“Vâng”.

“Chuyện là, cô thấy đấy, việc đó sẽ hơi khó khăn một chút
trong trường hợp này. Lý do là, người có hợp đồng bảo hiểm thực sự đã qua đời”.

“Ôi Chúa ơi, tôi rất tiếc”.

“Vâng, tôi cũng vậy. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi”.

Một cái nhìn vẻ đã nhận ra xuất hiện trên khuôn
mặt Molly.“Chị là chị Sinclair phải không?”.

“Làm sao cô biết?”.

Molly hé nhìn qua vai như thể để nhân mạnh sự chật hẹp
của văn phòng. “Chỉ có hai người làm việc ở đây thôi. Vì vậy tôi nắm khá rõ vụ
của chị. Một lần nữa, tôi thật sự rất tiếc”.

Nora cởi bỏ cặp kính mát và nhìn thẳng vào
mắt Molly. “Vậy tôi đoán sẽ không có vấn đề gì nếu tôi được cung cấp
một bản sao các điều khoản chứ, phải không?”.

Molly chớp mắt một vài lần trước khi mỉm cười. “Đương
nhiên là không. Để tôi xem có thể tìm thấy nó trong văn phòng của Reynolds
không”.

Trong khi cô ta đứng lên và đi về căn phòng phía
sau, Noranhìn ra xung quanh. Nó là một văn phòng khá bé và có vẻ hợp pháp.
Có hàng đống hồ sơ xếp quanh và các quyển sách mỏng bìa mềm đã được in ra. Tuy
thế, vẫn còn điều gì đó không đúng cho lắm. Cụ thể là, Molly. Đối với
một người có vẻ như nắm rõ mọi thứ diễn ra tại văn phòng, cô ta có vẻ quá điệu
đà.

Ngay lúc đó, cô gái trở lại từ văn phòng phía sau... tay
trống không, vừa đi vừa lắc đầu.

“Tôi xin lỗi, chị Sinclair. Tôi không thể tìm thấy những điều
khoản đó”, cô nói.

Nora vỗ trán. “Cô biết gì không? Tôi chỉ vừa mới nhớ ra
một điều. Craig đã nói rằng chúng nằm tại trụ sở chính ở Hartford”.

“Anh ấy đã nói vậy ư? Ồ, vậy thì chắc chúng
phải ở đó rồi”.

Cô quan sát Molly trong một giây. Cô gái trẻ này
quá điệu đà. Hình như “sếp” của cô nàng đã cẩu thả tới mức không kể lại rằng
trụ sở chính của Công Ty Bảo Hiểm Trọn Đời lẽ ra phải nằm ở Chicago.

Nora đeo lại cặp kính mát. “Trong trường hợp đó, sao tôi
lại không đợi đến thứ hai, khi Craig về nhỉ”.

“Tôi sẽ nói lại rằng chị có ghé qua, như vậy được chứ?”.

Tôi chắc cô sẽ làm vậy, Molly.

Nora quay trở lại xe và ngay lập tức rút di động ra.
Hiệu ứng lăn tăn mà O’Hara để lại trong cuộc sống của cô bỗng nhiên
chỉ như một cơn sóng dội. Nora bấm số 2 trong hệ thống quay số nhanh của
mình. Từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ chỉ quay quanh nó thôi. Tốc độ. Cô phải làm mọi
thứ thật nhanh và buộc chặt những đầu lỏng lẻo.

“Xin chào?”.

“Tin cực tốt đây, anh yêu”.

“Em thoát được rồi ư?”.

“Chính vậy. Cả cuối tuần này em là của anh”.

“Tuyệt!” Jeffrey nói. “Anh muốn gặp em đến chết đi
được”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3