Tuần trăng mật - Chương 077 - 081

Chương 77

Hãy về nhà, O’Hara. Chạy đi, đồ ngốc.

Nhưng tôi đã không chạy.

Sau buổi dã ngoại, chúng tôi xem một bộ phim tại rạp chiếu
phim nghệ thuật ở Pleasantville. Đây cũng là ý tưởng của Nora, Cửa
sổ phía sau
đang được chiếu tại Jacob Burns. Nora nói với
tôi rằng đó là bộ phim yêu thích mọi thời đại của mình. “Em rất
thích Hitchcock. Anh biết tại sao không, Craig? Ông rất hài hước, ông
cũng nắm bắt được những khoảng tối của cuộc sống. Như thể hai kiệt tác điện ảnh
chỉ với giá một suất chiếu vậy”.

Tới lúc bộ phim kết thúc, cả hai đều quá no bụng với bỏng ngô
tới mức quyết định bỏ qua bữa tối mà Nora đã lên lịch tại
Quán nướng Ngựa sắt gần đó. Tôi đứng trong bãi đậu xe của khu buôn bán cùng cô
như thể hai chúng tôi lại đang học cấp ba một lần nữa, không chắc buổi hẹn sẽ
kết thúc ra sao.

Không phải là Nora. “Ta tới chỗ anh ở nhé”, cô nói.

Tôi chăm chú nhìn cô, nét mặt không thay đổi. Cô đã nhìn thấy
“chỗ của tôi”, một hộp giày ọp ẹp. Cô ta đang đùa giỡn để xem mình sẽ phản ứng
ra sao ư? Hay thật sự cô nàng quan tâm đến việc mình sống ra sao?

“Chỗ của anh hả?”.

“Như vậy được chứ?”.

“Chắc rồi”. Tôi nói. “Nhưng anh phải cảnh báo trước, nó có lẽ
không phải chỗ em mong đợi đâu”.

“Đó có thể là gì nhỉ? Em đang mong đợi gì vậy?”.

“Hãy cứ nói là nó khác xa với những chốn quen thuộc của em”.

Nora nhìn thẳng vào mắt tôi. “Craig, em thích anh. Tất
cả mọi chuyện là như thế. Chỉ anh và em thôi. Được chứ?”.

Tôi gật đầu. “Được”.

“Em có thể tin anh được không? Em muốn thế.

“Có, đương nhiên em có thể tin anh… Anh là anh chàng bảo hiểm
của em cơ mà”.

Với những lời đó, chúng tôi lái xe tới chỗ ở của
tôi. Nora hoàn toàn điềm tĩnh khi trông thấy nó - lần thứ
hai. Ashford Court Gardens, mái nhà yêu dấu của tôi.

Tay trong tay, chúng tôi liều bước tiến vào bên trong.

“Anh phải nói ngay là cô hầu phòng đang đình công”, tôi vừa
nói vừa cười toe toét. “Cô ta quả quyết rằng điều kiện làm việc không thể chịu
đựng nổi”.

Nora nhìn qua vùng phụ cận
không-mấy-gọn-gàng. “Không sao hết”, cô nói. “Điều đó nói cho em biết rằng anh
đang không hẹn hò ai khác. Thật ra em có vẻ thích nó đấy”.

Tôi đề nghị mở bia và cô đồng ý. Trong khi đưa lon bia cho cô
ở trong bếp, tôi bảo đảm rằng mình đã chế nhạo chiếc bàn bếp phoocmica màu vàng
trước khi cô có cơ hội làm việc đó.

Nora uống một ngụm và đặt chiếc ví da
màu đỏ xuống. “Nào, anh không định dẫn em đi xem xung quanh à?”.

“Em đang nhìn thấy nó rồi đấy thôi”, tôi nói.

“Anh có một phòng ngủ chứ, phải không?”.

Tôi tự nhủ thầm rằng việc này phải dừng lại ngay tại đây,
ngay lúc này. Đương nhiên, nếu tôi thực sự có ý như vậy thì chúng tôi đã không
đứng trong bếp thế này. Mà tôi đã phải nói điều gì đó tại rạp chiếu phim, giả
bộ muốn “mọi thứ chậm lại”.

Thay vào đó, chúng tôi đã bắt đầu hôn nhau trong khi hướng về
phòng ngủ. Tôi lại chuẩn bị chui vào chăn với Nora một lần nữa.

Nhưng tôi thực sự đang lên kế hoạch xoay chuyển nó theo hướng
có lợi cho mình. Và tôi nghĩ mình biết rõ phải bắt đầu từ đâu.

Chương 78

“Làm thế nào anh có thể lục ví mà cô ta lại không biết được
chứ?”, Susan hỏi.

À, sếp thấy đấy, sau khi Nora và tôi ăn nằm với nhau một cách
phóng túng và say mê trong cái xó độc thân của mình, tôi đợi đến khi cô nàng
ngủ say. Rồi tôi chuồn ra bếp và lục lọi trong túi
.

Nhưng nghĩ lại thì...

“Anh có những cách của mình”, tôi đáp lại một cách đơn giản.
“Chẳng phải chính bởi vậy mà em chọn anh làm vụ này hay sao?”.

“Hãy cứ nói là anh đã có bảng thành tích tốt, O’Hara ạ.
Và lúc đó lại đang rảnh việc”.

Tôi đang ngồi sau bàn làm việc tại văn phòng ngày hôm sau,
cập nhật qua điện thoại cho Susan về những gì đã bàn bạc lần trước: “buổi
hẹn ăn tối” của tôi với Nora. Mối quan tâm lớn nhất của Susan là tôi có thể quá vồ vập - rằng
tôi đã khiến Nora sợ.

Ha.

Khi đã được tôi trấn an rằng đó không phải là vấn đề, cô tập
trung sự chú ý của mình vào những thứ đã tìm được trong ví củaNora.

“Tên của gã bất lương đó là gì nhỉ?”, Susan hỏi.

“Steven A. Keppler”.

“Hắn là một luật sư thuế ở thành phố New
York?”.

“Đó là những gì ghi trên tấm danh thiếp”.

“Khi nào anh có thể nói chuyện với hắn?”

“Đó là vấn đề. Anh đã gọi và Keppler đang đi nghỉ tới tận
tuần sau”.

“Đương nhiên, hắn có thể chẳng biết gì cả”.

“Hoặc cũng có thể biết tất cả. Anh là một người lạc quan, em
nhớ chứ?”.

“Hắn ta sẽ viện đến quyền lợi khách hàng nếu thực sự Noralà như thế”.

“Chắc sẽ như vậy”.

“Tới lúc đó anh sẽ làm gì?”

“Như đã nói, anh có những cách của riêng mình”.

“Em biết, chính chúng làm em phát sợ đấy”, cô nói. “Hãy nhớ,
anh phải cẩn trọng với đám luật sư. Một vài người bọn họ, tin hay không thì
tùy, thực sự nắm rõ pháp luật đấy”.

“Thật nực cười cách mà nó vận hành, hử?”.

“Anh sẽ báo lại cho em chứ?”.

“Anh luôn làm vậy mà”.

Dập máy với Susan, tôi ngả ghế ra sau và hít một
hơi sâu. Tôi thấy bồn chồn và khó chịu. Máy tính đang ở chế độ bảo vệ màn hình
và với gót chân của mình, tôi nhấn dấu cách trên bàn phím. Màn hình bật sáng.
Tôi dựng thẳng ghế lên và nhấp chuột mở thư mục về Nora. Tôi bắt đầu
xem qua những bức ảnh đầu tiên mình đã chụp cô bằng máy ảnh kỹ thuật số, sau
đám tang của Connor Brown.

Tôi dừng lại ở tấm cuối cùng và nghiên cứu.

Đó là bức hình chụp cô đứng trò chuyện với em
gái Connor, Elizabeth, ở trước thềm nhà. Nora mặc một bộ đồ
màu đen cùng cặp kính mát cô đã đeo trong buổi dã ngoại của chúng tôi. Elizabeth cũng
dễ nhìn gần vậy, chỉ có điều đó là một cô gái California tóc vàng - một
kiến trúc sư, theo như ghi chép của tôi.

Tôi ngả người ra trước và chăm chú nhìn tấm ảnh thật kỹ
lưỡng. Nhìn bề ngoài thì chẳng có điều gì bất thường. Nhưng đó mới là vấn
đề. Tri giác đối chọi với thực tế. Hoặc Nora không
có điều gì phải giấu giếm... hoặc cô ta đã lừa gạt tất cả mọi người. Cảnh sát.
Bạn bè. Elizabeth Brown. Chúa. Liệu cô ta có thể đứng đó trò chuyện
thật bình tĩnh với em gái của người đàn ông mà mình vừa ám hại hay không?

Nora có sức thuyết phục đến vậy sao? Điều khiến cô ta
trở nên nguy hiểm là tôi không sao nói chắc được. Ngay bây giờ cũng vậy.

Tất cả những gì tôi biết là một điều: không thể đợi để được
gặp lại cô ấy.

Tôi đóng thư mục, tự nói với bản thân rằng mình đang mất khả
năng kiểm soát. Tôi phải làm điều gì đó. Tôi đang đứng quá gần ngọn lửa, hơi
nóng có thể vượt quá tầm chịu đựng. Tôi cần phải rời đi. Hạ hỏa
nào, O’Hara
. Ít nhất là trong một vài ngày.

Tới lúc đó một ý tưởng lóe lên. Có thể là một cách để lập lại
trật tự các quyền ưu tiên của mình.

Tôi gọi lại cho Susan và nói với cô về những gì mình muốn làm.

“Anh cần nghỉ một vài ngày”.

Chương 79

Khu Điều Dưỡng Tâm Lý Gỗ Thông. Cô nhấp ngụm nước cuối cùng
rồi thả cái chai không vào thùng rác. Như mọi khi, cô rảo bước tới khu y tá.
Ngoại trừ việc không có ai ở đó chiều nay. Không có Emily. Hay
Patsy. Đúng là một cái tên tràn đầy năng lực. Không ai cả.

“Xin chào?”, cô gọi lớn.

Không có ai đáp lại trừ tiếng vọng của chính mình.

Nora chần chừ một lát rồi tiếp tục đi
xuống hành lang. Cũng chẳng phải như thể cô sẽ phải đăng ký viếng thăm sau
chừng ấy năm.

“Con chào mẹ”.

Olivia Sinclair quay lại phía con gái,
người đang đứng tại ngưỡng cửa. “Xin chào”, bà đáp lại với ánh nhìn vô hồn
thường nhật.

Nora hôn nhẹ lên má bà rồi kéo ghế lại
gần. “Mẹ cảm thấy ổn cả chứ?”.

“Mẹ thích đọc, con biết đấy”.

“Đúng vậy”, Nora nói. Cô đặt ví xuống sàn và với
lấy chiếc túi nhựa mang theo mình. Cô lôi ra cuốn tiểu thuyết mới nhất của Patricia
Cornwell. “Của mẹ đây. Lần này thì con không quên nữa rồi”.

Olivia Sinclair nhận lấy quyển sách và xoa tay lên bìa
trước. Bà dùng ngón trỏ của mình lần theo từng chữ cái được khắc nổi trên tiêu
đề.

“Trông mẹ khá hơn rất nhiều, mẹ ạ. Mẹ có biết là lần trước
con đã sợ đến thế nào không?”.

Nora quan sát trong lúc ánh nhìn của người mẹ tiếp tục
dán chặt lên trang bìa bóng loáng của cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên bà
chẳng nhận ra điều gì cả
. Những bức tường bà đã dựng lên bao quanh thế
giới của mình là quá dày.

Nhưng thực tế đó, vốn vẫn là nguyên do cho nỗi đau của Nora mỗi
chuyến viếng thăm, giờ lại khiến cô nhẹ nhõm. Kể từ khoảnh khắc mẹ gặp phải cơn
tai biến, cô đã lo lắng rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm. Những giọt nước
mắt, những cảm xúc, sự cưỡng bách đột ngột bắt thú tội - tất cả những thứ mà cô
không việc gì phải mang theo vào căn phòng ấy - đã châm ngòi cho sự phản ứng
trở lại. Càng nghĩ về điều đó, Nora càng tự thuyết phục bản thân rằng
mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy.

Tuy thế, bây giờ thì không.

Nhìn mẹ - hoàn toàn tách biệt và lãng quên - là biết rằng
chuyện đã qua hoàn toàn không liên quan tới cô.

Mặc dù có vẻ thật lạ, nhưng ý nghĩ rằng có thể mình phải chịu
trách nhiệm về cơn tai biến đã có thể mang lại hy vọng.

“Con nghĩ mẹ sẽ thích quyển sách này, mẹ ạ. Kay Scarpetta.
Lần tới mẹ sẽ cho con biết nhé, được không?”.

“Mẹ thích đọc, con biết đấy”.

Nora mỉm cười. Trong quãng thời gian còn lại của chuyến viếng
thăm, cô chỉ nói về những điều tích cực, những điều vui vẻ. Thỉnh thoảng người
mẹ quay lại phía cô, nhưng phần lớn thời gian bà chỉ chăm chú nhìn vào chiếc
tivi đã tắt.

“Thôi, con nghĩ là mình phải đi rồi”. Nora nói sau chừng một
tiếng.

Cô lặng lẽ quan sát mẹ nhấc chiếc cốc nhựa ở bàn cạnh giường
lên. Nó rỗng không.

“Mẹ có muốn uống nước không?”, Nora hỏi.

Người mẹ gật đầu trong lúc Nora đứng dậy và với tới bình
nước.

“Ôi, cái này cũng hết rồi”, Nora cầm bình nước và hướng về
phòng tắm. “Con sẽ trở lại ngay”.

Người mẹ lại gật đầu một lần nữa.

Và rồi bà chờ đợi. Ngay khi vừa nghe thấy tiếng chảy của vòi
nước bà đưa tay xuống dưới tấm ga trải giường và lấy ra bức thư mình
đã viết. Trong đó giải thích rất nhiều thứ bà muốn kể cho con gái nghe suốt
những năm qua nhưng biết rõ rằng mình không thể.

Bây giờ, bà thấy cần phải cho Nora biết sự thật.

Olivia nhấc đôi chân trần ra khỏi
giường và cúi xuống ví của Nora, nắm chặt bức thư trong tay. Bà thả nó vào
trong. Sau từng ấy thời gian, việc đó đơn giản như thể để một ai đó ra đi.

Chương 80

“Chị đây rồi!”

Emily Barows giật mình ngẩng lên từ ghế ngồi tại khu y
tá và thấy Nora đang đứng trước mặt, trông lộng lẫy hơn bao giờ hết,
đương nhiên là vậy. Cô đã không nghe thấy tiếng bước chân vì quá mê mải với
quyển sách.

“Ôi, chào Nora”.

“Em đã không thấy chị lúc mới tới đây”.

“Xin lỗi em gái. Chắc chị đã ở trong nhà
tắm”, Emily nói. “Chiều nay chỉ có mình chị ở đây thôi”.

“Cô y tá kia đâu rồi - cái người mà chị đang đào tạo ấy?”.

“Ý em là Patsy ấy hả? Cô ấy gọi điện báo
ốm”. Emily gật đầu về phía quyển sách đang đặt mở trước mặt. “May mắn
là được một buổi yên tĩnh”.

“Chị đang đọc gì vậy?”.

Emily giơ cao bìa sách. Khoảnh khắc khoan dung,
của Jeffrey
Walker. Nora mỉm cười. “Anh ta rất khá”.

“Người giỏi nhất”.

“Nhìn cũng không khó coi, nhỉ?”.

“Nếu em thích những anh chàng cao lớn vạm vỡ, chị đoán vậy”.

Emily quan sát Nora bật cười thành tiếng. Đây
hẳn không phải người phụ nữ căng thẳng và khắc khổ của lần xuất hiện gần đây
nhất. Bất luận ra sao, tâm trạng của cô có vẻ như đang tốt hơn bao giờ hết.

“Em đã có một chuyến thăm dễ chịu với mẹ mình
hả, Nora?Trông có vẻ vậy”.

“Vâng. Chắc chắn là tốt hơn so với lần
trước”. Nora vén tóc lên tai. “Nhắc mới nhớ”, cô nói. “Em muốn xin
lỗi chị vì cách cư xử của mình hôm đó. Em đã rất dễ xúc động. Còn
chị, ngược lại, thu xếp mọi thứ thật bình tĩnh. Chị đã rất tuyệt. Cám ơn chị
nhiều lắm, Emily”.

“Có gì đâu, đó là lý do chị ở đây mà”.

“Em rất mừng vì chị đã ở đây hôm
đó”. Nora liếc nhìn xuống quyển sách của Emily. “Thế này
nhé, khi nào tác phẩm tiếp theo của anh ta xuất bản, em sẽ tặng chị một bản có
kèm chữ ký tác giả”.

“Thật chứ?”.

“Chắc rồi. Em tình cờ quen biết Walker. Em có làm
vài việc với anh ta”.

Nụ cười của Emily trở nên rạng rỡ. “Ôi Chúa ơi, thế
thì chị sẽ vui cả ngày mất thôi. Cả tuần ấy chứ!”.

“Đó là việc nhỏ nhất em có thể làm”, Nora nở một nụ
cười ấm áp. “Nghĩ cho cùng thì bạn bè để làm gì nào?”.

Dù là xã giao hay không, Emily biết rằng đó là một
lời nói rất dễ chịu. Cuối cùng Nora vẫy tay chào tạm biệt và đi tới
chỗ thang máy.

Sau khi quan sát cô nhấn nút XUỐNG, Emily quay trở
lại với cuốn tiểu thuyết của Jeffrey Walker. Chỉ khi nghe thấy tiếng
cửa thang máy đóng lại cô mới ngẩng lên. Đó là lúc cô nhìn thấy nó.

Ví của Nora đang nằm trên quầy.

Emily đoán rằng cô ấy sẽ nhận ra là mình quên đồ lúc
xuống tới tiền sảnh. Cũng vậy cả thôi, cô gọi xuống cho nhân viên bảo vệ. Sau
khi dập máy, cô tiếp tục trở lại với quyển sách. Nhưng trước khi kịp đọc hết
một câu, ánh mắt cô đã quay lại phía chiếc ví tuyệt đẹp và đắt tiền.

Cô để ý thấy nó đang để mở.

Chương 81

Elaine và Allison không tin nổi vào tai mình.
Họ không quen với việc Nora nói chuyện về một người đàn ông khác -
nhất là từ khi chồng cô, Tom, đột ngột qua đời.

Nhưng đó lại là những gì mà cô bạn tốt của họ đang làm trong
bữa tối giữa các bức tường gạch để trần của nhà hàng Mercer
Kitchen tại Soho đêm đó. Trên thực tế, trò chuyện không hẳn là
từ chính xác để miêu tả nó. Nói một thôi một hồi thì đúng hơn. Thật không giống Nora chút
nào.

“Anh ấy có một nguồn sinh lực lạ thường ẩn sâu dưới vẻ bề
ngoài. Sự tự tin kín đáo mà tớ yêu vô cùng. Anh ấy rất thực tế, nhưng cũng vô
cùng đặc biệt”.

“Wow. Ai mà biết được những anh chàng bảo hiểm lại có
thể gợi tình đến vậy chứ?”, Elaine đùa.

“Chắc chắc không phải là tớ”, Nora nói. “Nhưng
Craig, xem nào, anh ấy không nên làm một anh chàng bảo hiểm”.

“Quan trọng hơn, anh ta ăn mặc ra
sao?”, Allison hỏi, mãi là một biên tập viên thời trang.

“Những bộ đồ tỉ mỉ, nhưng không hề ngột ngạt. Anh ấy thích để
hở cổ áo. Tớ không nghĩ là đã từng nhìn thấy anh ấy đeo cà vạt”.

“Được rồi, hãy rút ngắn cuộc săn đuổi này
thôi”, Elaine vừa nói vừa phẩy tay. “Anh chàng này trên giường thế
nào?”

Allison trợn tròn mắt. “Elaine!”.

“Cái gì? Chúng ta kể mọi thứ cho nhau mà”.

“Ừ, nhưng họ mới chỉ gặp gỡ thôi. Làm sao mà cậu biết liệu họ
đã ăn nằm hay chưa?” Allison quay về phía Nora với một nụ
cười thăm dò.

“Bọn tớ làm rồi”.

Elaine và Allison chống khuỷu tay về phía
trước, “Và?”. Họ cùng hỏi một lúc.

Nora, hoàn toàn nắm quyền kiểm soát khoảnh khắc, nhấp
một ngụm cosmopolitan thật chậm. “Chuyện đó ổn... Không, tớ đùa đấy.
Nó tuyệt vời đến không tin nổi”.

Cả ba người bật cười như ở tuổi thiếu niên.

“Tớ thật ghen tị với cậu”, Elaine nói.

Nora bỗng trở nên nghiêm túc, chính điều này cũng làm cô
ngạc nhiên. “Tớ không thấy cô độc khi ở bên anh ấy. Tớ đã không có được cảm
giác ấy quá lâu rồi. Tớ nghĩ... tớ nghĩ là bọn tớ có rất nhiều điểm chung”.

Elaine quay sang Allison. “Có lẽ là chúng ta sục sạo
nhầm chỗ rồi. Cả thành phố với một triệu đàn ông độc thân nhưng cô ấy lại
tìm thấy Anh Chàng Tuyệt Vời ở phía ngoại ô.

“Cậu chưa kể với bọn mình, ban đầu thì cậu làm
gì ở đó?”, Allison hỏi.

“Tớ có một khách hàng ở Briarcliff Manor”,
Nora đáp. “Tớ đang ở trong một cửa hàng đồ cổ trong khu Chappaqua thì thấy
anh ấy, đang tìm những chiếc cần câu cổ dùng ruồi nhân tạo.
Anh ấysưu tập chúng”.

“Và phần còn lại trở thành quá khứ”, Allison tiếp
lời.

“Cô ấy đã quay anh chàng từ đó”, Elaine thêm vào.
“Tớ ghen tị quá”.

Không hẳn là như thế và Nora biết rõ. Điều duy nhất Elaine
cảm thấy là niềm hạnh phúc, hạnh phúc vì bạn cô, một người có vẻ như đã không
thể tiếp tục cuộc sống của mình, đã gặp được một ai đó.
Và Allison cũng có một niềm vui tương tự dành cho Nora.

“Thế khi nào bọn mình được gặp anh chàng Craig này đây?”,
cô hỏi.

“Ừ”, Elaine nói. “Khi nào bọn tớ được gặp Anh Chàng
Tuyệt Vời?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3