Tuần trăng mật - Chương 073 - 076

Chương 73

“Chuyện gì không ổn vậy?”, Nora hỏi.

“Anh không biết”, tôi nói. “Tự dưng anh thấy...”.

Như thể mình sắp ọe ra khắp phòng bếp này.

Tôi nhảy ra khỏi ghế và chạy về phía nhà tắm, vừa kịp tới chỗ
bồn cầu. Tôi quỳ thụp xuống hai đầu gối và nôn dữ dội. Món ốp la ra đầu
tiên. Cả phần lớn bữa trưa cũng vậy.

“Craig, anh ổn cả chứ?”, cô hỏi từ phía sau cánh cửa phòng
tắm.

Không, không hề. Tôi đã bị quật ngã và đang quay cuồng trong
từng đợt sóng thủy triều của cơn nôn thốc nôn tháo này. Tầm nhìn mờ dần. Tất cả
những gì tôi có thể làm là bám chắc và cầu cho nó qua đi.

Giá mà gã cảnh sát từ nghĩa trang có thể thấy cảnh tượng mình
bây giờ.

“Craig? Anh đang làm em sợ đấy”.

Tôi quá bận bịu nôn mửa để đáp lại bất cứ điều gì cô nói. Quá
choáng váng và yếu ớt.

“Em lấy cho anh thứ gì được không?”, cô hỏi.

Với hai cánh tay bám chặt quanh đồ sứ, tôi phải đối mặt với
một nỗi sợ khủng khiếp: sẽ ra sao nếu nó không bao giờ kết thúc?

“Craig, làm ơn hãy nói gì đi”.

Tuy vậy, tới khắc tiếp theo, cơn đau đã qua đi. Nhanh chóng
như lúc nó tới, cơn quặn thắt đã biến mất. Chỉ như vậy.

“Anh ổn”, ngạc nhiên cũng nhiều như nhẹ nhõm. “Giờ thì anh ổn
rồi. Anh sẽ ra ngay trong một phút nữa”.

Tôi ì ạch lết ra chỗ bồn rửa, súc miệng và dấp nước lạnh vào
mặt. Lại một lần nữa tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đó
ắt phải là đầu độc thực phẩm.

Nhưng cũng không thể thoát khỏi một khả năng nữa - Tôi đã chỉ
đơn thuần chịu đựng mối lo âu vì đã làm tình quá mức. Nói đơn giản hơn, món
ốp la không hòa nhập lắm với lỗ lớn không khoan nhượng trong bụng tôi.

Chúa ơi, O’Hara. Tỉnh lại đi!

Tôi trở lại trong bếp và thấy Nora đầy lo âu. “Anh
làm em sợ chết khiếp”, cô nói.

“Anh xin lỗi. Quả là rất lạ”. Tôi loay hoay đưa ra một lời
giải thích có thể tin được. “Có lẽ là quả trứng không tốt lắm”.

“Có thể vậy. Ôi, em thấy tệ quá. Ôi, Craig. Nhưng bây giờ thì
anh thấy tốt hơn rồi chứ?”.

Tôi gật đầu.

“Anh chắc chứ? Đừng có cố tỏ ra là người hùng”.

“Ừ”.

“Giờ thì em là người thực sự cảm thấy kinh khủng”, cô nói.
“Anh sẽ không bao giờ ăn đồ em nấu nữa”.

“Đừng có ngốc thế. Có phải lỗi của em đâu”.

Cô bĩu môi. Trông cô thật sự đau đớn và hoảng sợ. Tôi bước
tới và vòng tay qua người cô. “Anh sẽ hôn em nhưng mà...”.

Cô mỉm cười. “Em nghĩ là mình sẽ bới ra một chiếc bàn chải”,
cô nói. “Nhưng với một điều kiện”.

“Gì vậy?”.

“Rằng anh đồng ý ở lại đây đêm nay”. Lại một lần
nữa - với cảm xúc thật sự - “Làm ơn đi mà?”.

Có lẽ nếu như cô nàng không chỉ mặc trên người áo ngực và đồ
lót. Có thể nếu như tôi đã không ôm cô ta chặt đến thế vào lúc đó. Có lẽ tôi đã
có thể nói Không. Có thể, nhưng tôi nghi ngờ điều đó.

“Anh cũng có một điều kiện của riêng mình”, tôi nói.

“Em biết anh định nói gì và em sẽ không nghĩ tới nó đâu”.

Có nghĩa là chúng tôi sẽ ngủ xa phòng ngủ chính đêm đó. Không
có nghĩa chúng tôi đã thực sự ngủ nhiều cho lắm. Tôi tự hứa với bản thân rằng
đây sẽ chỉ là chuyện của đêm nay. Ngày hôm sau tôi sẽ kết thúc nó. Tôi sẽ tìm
ra một cách khác để gần gũi cô nàng mà không quá thân thiết.

Nhưng sâu thẳm bên trong tôi biết điều gì đang xảy ra. Tôi có
thể cảm thấy nó ở mọi nơi.

Tôi đã dính vào Nora.

Chương 74

Tiếng chuông cửa vọng lên từ dưới nhà tạo nên một âm báo thức
sỗ sàng vào sáng hôm sau.

Nora bật dậy trên giường. “Ai có thể
đến lúc sớm thế này chứ?”.

Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay. “Chết tiệt”.

“Gì vậy?”.

“Không còn sớm lắm đâu. Giờ đã là chín rưỡi rồi”.

Cô đáp trả bằng một nụ cười nghịch ngợm, vừa mang vẻ tử tế và
gợi tình. “Em đoán là chúng ta thực sự làm cho nhau mệt nhoài”.

“Cứ cười đi, nhưng lẽ ra anh đã phải có mặt tại văn phòng từ
một giờ trước”.

“Đừng lo, em sẽ viết đơn xin phép cho anh”.

Chuông cửa lại vang lên. Lần này lặp đi lặp lại. Nghe như thể
tiếng gió trong một cơn cuồng phong.

“Dù là ai thì em cũng sẽ tống khứ đi hết”, Nora nói. Cô trườn ra khỏi giường cùng
dáng hình tuyệt mĩ với không một mảnh vải che thân và bước tới cửa sổ. Cô hé
nhìn qua tấm rèm cửa. “Chết thật, em quên bẵng mất”.

“Quên gì cơ?”.

“Đó là Harriet”.

Tôi không biết Harriet là ai, nhưng điều đó không
quan trọng. Tất cả những gì tôi biết là tôi không muốn cô gái đó hay bất kỳ ai
tới cửa lúc này, nhất là khi mình có mặt tại phía bên kia. “Em có thể bảo cô ta
đi đi, phải không?”.

“Thật ra là không. Cô ấy đang giúp em một việc lớn”.

“Nếu cô ấy thấy anh ở đây với em thì sao?”.

“Sẽ không có chuyện đó đâu. Em đã nhờ cô ấy tới xem
qua đồ đạc để ủy thác cho cửa hàng. Anh cứ loanh quanh ở đây, em sẽ
bảo đảm rằng bọn em không xem qua phòng này. Sẽ không lâu lắm đâu”.

John O’Hara không hề có vấn đề gì với việc đó. Tuy
nhiên, Craig Reynolds thì cần phải đi làm. “Nora, ngay bây giờ thì
anh cũng muộn giờ làm rồi”. Tôi nói. “Phải có một cách nào đó để anh có thể đi
bằng lối cửa sau hay gì đó chứ”.

“Cô ấy đã nhìn thấy xe anh rồi. Nếu nó biến mất lúc cô ấy rời
đi thì chắc chắn cô ấy sẽ hỏi em. Cả hai chúng ta đều không muốn như vậy”.

Tôi hít một hơi dài và thở hắt ra. “Việc này sẽ mất khoảng
bao lâu?”.

“Em nói với anh rồi, sẽ không lâu lắm đâu”. Cô mở khóa
cửa sổ. “Xin lỗi, Harriet. Tớ xuống ngay đây”, cô gọi xuống. “Cái mũ
trông ổn lắm, bạn yêu ạ”.

Nora xoay người lại, chạy tới và nhảy ngay trở lại
giường với tôi. “Còn giờ thì về việc đi làm của anh hôm nay”, cô nói, bàn tay
luồn xuống dưới tấm chăn. “Em không nghĩ đó là ý hay đâu”.

“Ồ, em không nghĩ thế à?”.

“Đương nhiên là không. Em nghĩ anh nên bùng việc để chúng ta
có thể vui vẻ một chút. Anh thấy sao?”.

Việc tôi nghĩ gì là không quan trọng. Bàn tay
của Nora dưới chăn đã có thể nói rõ những gì tôi nghĩ.

“Anh cho là mình có thể nghỉ một ngày”.

“Thế mới đúng tinh thần chứ”.

“Chúng ta nên làm gì?”.

Nora nhìn xuống tấm chăn đang phủ trên người tôi. “À, để
em nói cho anh nghe. Có vẻ như ai đó đang muốn đi cắm trại đấy”.

Cô nhảy ra khỏi giường. Vô cùng mềm dẻo. Chắc hẳn phải luyện
tập khá nhiều.

“Từ từ đã, em không thể bỏ anh lại lúc này”, tôi nói.

“Em phải làm thế. Harriet đang đợi và em phải đi
mặc quần áo”. Cô liếc nhìn về phía tấm chăn một lần nữa, nụ cười nghịch ngợm
trở lại trên khuôn mặt. “Cứ giữ ý nghĩ đó nhé”, cô nói.

Chương 75

Tôi nằm trên giường, nhìn chăm chăm vào trần nhà. Đây có lẽ
là phòng của một người giúp việc hoặc vú nuôi, và ngay cả vậy thì nó vẫn đẹp
hơn phòng mình. Rốt cuộc tôi cũng bắt đầu vạch kế hoạch cho phần còn lại của
ngày, những nơi tôi và Nora có thể tới. Quan trọng hơn, tôi sẽ lái mối
quan hệ đang bắt đầu nảy nở này tới đâu, hay bất kể cái gì đang diễn ra giữa
chúng tôi.

Cô nàng chắc chắn biết rõ làm cách nào để có được những gì
mình muốn. Câu hỏi vẫn còn đọng lại: Có phải mình là thứ cô ta muốn? Và mình
muốn nhận được điều gì từ chuyện này? Chứng minh rằng Nora trong sạch?

Tôi tự bảo mình bỏ ngay tính xấu đó đi. Câu hỏi duy nhất thực
sự đọng lại là liệu cô ta có liên quan gì tới cái chết của Connor Brown -
và đống tiền bị biến mất của anh ta hay không. Đó là công việc của tôi, tìm ra
câu trả lời.

Tôi nhắm mắt. Chỉ vài giây sau chúng đã bật mở.

Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy tới bộ áo vét đang vắt
trên ghế. Tôi vớ lấy chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ ra khỏi túi quần và kiểm
tra số chỉ để thấy những gì mình vốn đã biết. Là Susan!

Tôi không thể lờ cô ấy đi hai lần. Cô đã biết rằng tôi luôn
mang điện thoại theo người và không bao giờ có thể vượt khỏi tầm phủ sóng.

Hãy là chính mình, O’Hara.

“Xin chào?”.

“Sao anh phải thì thầm thế?”, cô hỏi.

“Anh đang ở một trận đấu gôn”.

“Ha ha. Anh thực sự đang ở đâu hả?”.

“Thư viện Briarcliff Manor”.

“Cái đó còn khó tin hơn”.

“Trừ việc hóa ra nó đúng là sự thật đấy”, tôi nói. “Anh đang
ôn lại những thuật ngữ bảo hiểm chuyên môn của mình”.

“Vì sao?”.

“Nora hỏi rất nhiều thứ. Cô nàng rất sắc sảo. Anh không
rõ liệu cô ta đang kiểm tra mình hay chỉ tò mò thôi. Dù thế nào, anh cần phải
biết rõ những gì mình nói ra”.

“Lần cuối cùng anh liên lạc với cô ta là khi nào?”.

Điều gì đó bảo tôi rằng “Cả đêm dài” không phải là câu trả
lời tốt nhất cho câu hỏi đó.

“Ngày hôm qua”. Tôi đáp. “Craig Reynolds đã mời cô ta đi ăn
trưa để xin lỗi về tất cả đống phức tạp mà John O’Hara đã bắt cô nàng chịu
đựng”.

“Biện pháp tốt đây, khéo lắm. Anh hẳn đã nói với cô ta về
khoản tiền sắp được trả, phải không?”.

“Đúng, cô ta có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó cũng là lúc cô
nàng bắt đầu hỏi một đống câu hỏi”.

“Anh có nghĩ là cô ta đang nghi ngờ?”.

“Với cô ta thì khó nói lắm”.

“Anh phải làm cách nào đó để khiến cô nàng chịu mở lời”.

Tôi khó có thể nuốt trôi câu đó. “Đây là một ý tưởng: nếu
Craig Reynolds tiếp tục buổi ăn trưa đó bằng cách mời cô ta đi ăn tối?”.

“Ý anh là, như hẹn hò ấy hả?”.

“Anh không có ý nói theo cách như vậy. Chồng sắp cưới của cô
ta vừa mới qua đời. Nhưng, đúng thế, như kiểu hẹn hò. Em đã nói là muốn cô nàng
mở lòng hơn còn gì”.

“Em không biết nữa”, Susan nói.

“Đúng vậy, anh cũng thế. Nhưng anh sắp hết sự lựa chọn rồi,
nếu chưa kể tới thời gian”.

“Nếu cô ta từ chối thì sao?”.

Tôi cười lớn. “Em đánh giá thấp nét duyên
của O’Hara rồi”.

“Không hề. Đó chính là lý do vì sao anh đang lo vụ này, anh
bạn ạ. Nhưng như chính anh đã nói, Nora không có vẻ là người sẽ phải
lòng một anh chàng bảo hiểm”.

Tôi cắn vào lưỡi. “Cá nhân mà nói, anh nghĩ em sẽ quan tâm
hơn tới việc Nora nói lời đồng ý”.

“Tin em đi, em có quan tâm”, cô nói. “Nhưng em nghĩ anh có lý
đấy. Đó có thể là ý tưởng tốt nhất của chúng ta”.

Tôi đang chuẩn bị tán thành thì nghe thấy giọng nói phía
ngoài buồng ngủ. Nora và Harriet đang đi lên cầu thang, trò
chuyện râm ran.

“Khỉ thật”.

“Gì thế?”.

“Anh phải dập máy đây”. Tôi nói. “Người thủ thư đang ném cho
anh cái nhìn hình viên đạn”.

“Được rồi, bắt đầu đi. Nhưng nghe này - cẩn thận đấy, O’Hara”.

“Em nói đúng. Đây đúng là một viên thủ thư chết dẫm”.

“Buồn cười nhỉ”.

Tôi tắt máy, leo lên giường và trở lại với việc nhìn chằm
chằm lên sàn. Tôi ghét phải nói dối Susan, nhưng không còn lựa chọn
nào khác. Cô đã muốn biết liệu tôi có nghĩ rằng Nora đang nghi ngờ
điều gì đó hay không. Bây giờ thì tôi đang băn khoăn điều tương tự
về Susan. Liệu cô có đoán được rằng tôi đang nói dối không?

Susan là một trong những người ít cả tin nhất mà tôi
từng biết. Đó là lý do vì sao cô ấy là sếp.

Chương 76

Nora trở lại cùng nụ cười tỏa sáng và
tràn đầy sức sống. Khó mà cưỡng lại được. Cô nhảy lên giường và hôn vào
ngực, vào má, vào môi tôi. Cô trợn mắt và làm một bộ mặt tức cười có thể cướp
mất trái tim tôi trong những hoàn cảnh thông thường, nhưng giờ thì không phải
vậy.

“Anh có nhớ em không?”.

“Nhớ kinh khủng”, tôi đáp. “Mọi việc
với Harriet thế nào?”.

“Tuyệt vời. Em đã bảo là sẽ không lâu đâu. Em giỏi mà. Anh sẽ
không tin được là em giỏi đến thế nào đâu”.

“Có chứ, chỉ có em là không mắc kẹt lại trong phòng này còn
gì”.

“Ôi, anh chàng tội nghiệp”, cô đùa. “Anh cần chút không khí
trong lành rồi đấy. Càng thêm lý do để không thể tới chỗ làm hôm nay”.

“Em nhất quyết không để anh nói Không, đúng chưa nào?”.

“Thực tế là đúng vậy”.

Tôi gật đầu ra hiệu về phía áo khoác và quần dài đang xếp
trên ghế. “Được rồi, nhưng em có chắc là muốn dành trọn hai ngày với anh trong
đống quần áo kia không?”.

Cô nhún vai. “Em lột đồ của anh ra một lần rồi. Em chẳng ngại
làm việc đó lần nữa đâu”.

Chúng tôi tắm rửa, mặc đồ, và lấy xe cô ra đi một vòng. Chiếc
Benz.

“Nào, chúng ta đi đâu đây?”. Tôi hỏi.

Nora đẩy gọng kính mát. “Em đã thu xếp mọi thứ rồi”.

Đầu tiên cô lái tới chợ của người sành ăn trong khu buôn bán
mang tên Villarina’s. Tôi, một cách tự nhiên, làm như thể mình chưa
hề tới đây. Khi chúng tôi bước vào cô hỏi liệu có thứ gì mà tôi không ăn hay
không. “Ngoại trừ món ốp la của em”.

“Anh không hâm mộ món cá mòi cho lắm”. Tôi nói. “Trừ nó ra
thì xin cứ việc”.

Cô gọi một bữa tiệc nhỏ. Những miếng pho-mát nhiều chủng
loại, hạt tiêu rang, sa lát mì ống, ô liu, thịt rang, bánh mì Pháp. Tôi đề nghị
được trả tiền. Cô vừa lấy ví vừa đáp lại rằng mình chẳng nghe thấy gì.

Điểm dừng tiếp theo là một cửa hàng rượu.

“Hôm nay ta thử loại trắng thì sao nhỉ? Em thích loại pinot
grigo hơn”, cô nói.

Cô kiểm tra xem cái nào đã lạnh và lôi ra một chai Tieffenbrunner. Vậy
là chúng tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho chuyến dã ngoại nhỏ.

Còn hơn cả như thế khi Nora cho tôi xem tấm vải bạt
cất trong cốp. Bằng vải casơmia, với biểu tượng của hãng Polo. Cô đã
gói nó lại trong lúc tôi đang tắm.

Chúng tôi lái tới cạnh hồ Pocantico và tìm thấy một khoảng cỏ
khá riêng tư, đấy là còn chưa kể tới tầm nhìn về phía điền
trangRockefeller với tất cả những cồn đất, thung lũng đắt đỏ và các thứ
linh tinh khác.

“Anh xem, thế này thì cần gì phải đi làm việc nữa?”, cô nói
sau khi chúng tôi thả mình xuống tấm bạt.

Nhưng tôi đang làm việc. Trong khi vừa thưởng thức đồ ăn thức
uống vừa tán gẫu, tôi tận dụng mọi sự tinh tế nhất của mình để tìm được một
điều gì đó từ Nora có thể chỉ ra sự liên quan của cô trong cái chết
của Connor Brown - và sự chuyển khoản tiền vốn là khởi nguồn của vụ
điều tra này.

Để cố đánh giá khả năng vi tính của cô, tôi giả bộ tình cờ
nhắc tới những bức tường lửa đã được cài vào chương trình web mới đang được sử dụng tại văn
phòng. Khi thấy cô gật đầu, tôi tiếp tục. “Thử nghĩ mà xem, chỉ mới một năm
trước thôi anh còn nghĩ là tường lửa có liên quan gì đó tới khoáng chất
amiăng”.

“Cả anh và em đều thế. Em chỉ được biết nó là gì từ một trong
những khách hàng cũ. Đó là một gã Internet khổng lồ”.

“Một trong những ngài tỉ phú chấm com, hả? Chúa ơi, bọn họ
làm gì với cả chừng ấy tiền cơ chứ?”.

Nora làm một bộ mặt tức cười khác.

“Anh không tưởng tượng nổi đâu”.

“Rất đúng. Mặc dù anh có thể tưởng tượng được khoản thuế mà
những người đó phải trả”.

“Em biết. Tất nhiên rồi, em đoán họ có cách của riêng để tối
thiểu hóa số tiền đó”.

“Ý em là lỗ hổng pháp lý ấy à? Cái gì cơ?”.

Cô nhìn tôi một lúc. “Vâng, kiểu như lỗ hổng pháp lý ấy”. Có
một nét nheo mắt nhẹ trên gương mặt Nora. Sự lưỡng lự bao quanh nỗi nghi
ngờ. Đủ để tôi lùi lại.

Và trong phần còn lại của buổi chiều, tôi xả hơi như một anh
chàng đang tận hưởng ngày nghỉ việc bất ngờ, cùng một phụ nữ xinh đẹp mà anh ta
không thể nào thấy đủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3