Mị Công Khanh - Phiên ngoại 27 + 28 + 29

Phiên ngoại:
Người hay đố kỵ

Cả nhà Vương
Hoằng trở lại Kiến Khang, chẳng những dung mạo cử chỉ của ba nhi tử đều xuất
chúng, hơn nữa trưởng tử vừa xuống xe đã tuyên bố cậu và Tạ Hạc Đình có quan hệ
mờ ám, chỉ trong thời gian ngắn chuyện này đã truyền khắp thành Kiến Khang.

Giống như
Vương Hoằng, Tạ Hạc Đình cũng là một danh sĩ phong lưu độc đáo, nhất cử nhất
động đều được thế nhân chú ý. Bởi vì bề ngoài của hắn thật sự xuất sắc, tài hoa
thật sự xuất chúng nên thiếu nam thiếu nữ thành Kiến Khang tôn sùng hắn là thần
tượng đếm không hết.

Mà người này lại
cam nguyện vì thiếu niên dưới thân thần chuyện, bằng tốc độ nhanh nhất lời khen
ngợi của Tạ Hạc Đình dành cho thiếu niên tuyệt sắc Vương Hiên khi ở Như thành
vốn ban đầu chỉ truyền lưu trong số ít danh sĩ nay cũng bị lan truyền rộng.

Trong khoảng
thời gian ngắn, Tạ Hạc Đình phát hiện mình không thể xuất môn. Ngay cả trốn ở
trong nhà, nhóm bằng hữu danh sĩ kéo đến cười cợt làm cho hắn cực kỳ căm tức.

Đương nhiên,
căm tức không chỉ là hắn.

Người một nhà
Vương Hiên trở lại Lang Gia Vương thị, sau khi gia tộc an bài một sân viện của
bọn họ, rồi sau khi gia tộc không thể không mời Trần Dung tham gia lễ tế tổ,
rốt cuộc cậu cũng thở dài một hơi.

Sau đó, cậu
phát hiện mình rất thảm.

… Danh tiếng
của cậu đã lan ra khắp mọi nơi.

Mỗi một ngày
đều có vô số người tới cầu kiến, mỗi một khắc, người người chạy tới muốn thưởng
thức mỹ nam đều đúng lý hợp tình làm cho cậu tức đến hộc máu.

Hiện tại,
Vương Hiên rõ ràng cảm nhận được sầu lo của phụ thân đối với mình từ trước tới
nay.

Dung mạo của
mình thật sự quá mức nổi bật.

Một ngày này,
Vương Hiên đi dạo thong thả trong sân, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề
này.

Lúc này Trần
Dung vừa bế nữ nhi ra khỏi sân viện của tộc trưởng. Đương nhiên, sau khi tộc
trưởng biết đây là nữ nhi thì lại cảm thán một lúc, thậm chí còn có người nói
nhỏ: “Trần thị A Dung này sinh ra hài tử tuy rằng thông minh, nhưng diện mạo
lại luôn kỳ quái.”

Nghe thấy từ
kỳ quái, Trần Dung trừng mắt nhìn người nọ. Hiện tại đi ra đã lâu mà nghĩ tới
câu nói đó mà còn cảm thấy phẫn nộ.

Vừa mới đi ra
ngoài sân, Trần Dung đã nhìn thấy mười mấy cung nữ xinh đẹp đứng ở cửa viện,
đám cung nữ được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, xanh xanh đỏ đỏ đứng ở nơi đó, cực
kỳ bắt mắt.

Nhìn thấy Trần
Dung đi tới, một thiếu phụ đi ra, mỉm cười nói với đám cung nữ: “Chủ mẫu của
các ngươi đang tới.”

Khi các cung
nữ thướt tha xoay người lại, vừa đánh giá Trần Dung vừa hành lễ với nàng, thiếu
phụ nói với Trần Dung giống như giải thích: “Bọn họ là người trong cung phái
tới.” Rồi chỉ lên trên, thiếu phụ thở dài: “A Dung thứ lỗi, tộc trưởng cũng
không có cách nào khác.”

Khác với tưởng
tượng của nàng ta là Trần Dung lại không thèm để ý, nàng mặc kệ đám cung nữ
này, bế nữ nhi bước vào sân.

Liếc nhìn sân
viện vắng vẻ, Trần Dung hỏi: “Hiên tiểu lang đâu?”

Một hộ vệ đi
ra nói: “Dường như Hiên tiểu lang có việc gấp nên đã vội vàng ra ngoài.”

Trần Dung gật
đầu, lại hỏi: “Túc nhi Lăng nhi đâu?”

“Phu nhân quên
rồi sao? Hai vị tiểu lang đều đi học ở chỗ thượng tổ rồi.”

Vậy ư, xem ra
lúc này mình đành phải ra mặt thôi.

Bản thân phải
ra mặt, điều này làm cho Trần Dung không quen lắm, trong lúc lơ đãng, nàng đã
quen với việc các nhi tử luôn bảo vệ nàng, Vương Hoằng luôn giải quyết mọi
chuyện.

Quả nhiên, như
vậy cũng không tốt đẹp gì.

Trần Dung thở
dài một tiếng nói: “Người trong cùng đều là Thái Hậu cùng bệ hạ phái tới.”

Nghe thấy Trần
Dung nói vậy, mười mấy cung nữ xinh đẹp đồng thời thẳng lưng, có người mỉm
cười, có người bày ra vẻ mặt nịnh nọt… Có lẽ liên quan tới việc chủ mẫu phân
công công việc, đây chính là đại sự, nếu có thể thuận lợi được hầu hạ bên người
Vương Thất lang, vậy chẳng phải là giấc mộng trở thành sự thật rồi ư?

Ngay cả thiếu
phụ kia cũng gật đầu, thầm nghĩ: Cố ý chọn thời điểm này để mang các nàng đến
là đúng. Trần thị A Dung này vẫn chưa đến mức tùy hứng vô lễ cuồng vọng!

Trần Dung quay
đầu, nàng đánh giá đám cung nữ trang điểm xinh đẹp, đang cố gắng biểu hiện bản
thân, thì mỉm cười nói: “Đối với một người hay ghen tị, có nhiều tiểu cô nương
xinh đẹp như vậy thì phải giải quyết thế nào bây giờ?”

Trong lúc
chúng nữ ngây ra như phỗng, Trần Dung cất cao giọng, quả quyết ra lệnh: “Người
đâu, dựa theo lời hai vị tiểu lang đã nói, dẫn các nàng đến chỗ giặt quần áo
lau xe ngựa đi! Nhớ kỹ nếu để cho ta nhìn thấy bất cứ một người nào trong số
các nàng nhàn rỗi lượn lờ trước mặt Thất lang thì đừng trách ta xuống tay vô
tình.”

Một lời thốt
ra, mọi nơi yên tĩnh, chỉ có giọng nói lanh lảnh của các hộ vệ truyền đến:
“Vâng.”

Bọn họ bước
tới.

Mắt thấy những
người này không chút nghĩ ngợi đã chuẩn bị phụng mệnh làm việc, thiếu phụ kia
vội vàng thướt tha đi đến, nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, nghiêm túc nhắc
nhở: “Trần thị! Những người này là do Thái Hậu phái tới!”

Nàng ta nhấn
mạnh hai chữ Thái Hậu.

Trần Dung mở
to mắt nhìn nàng ta, gật đầu đáp: “Ta biết mà.” Rồi nàng cao giọng: “A, hay là
các ngươi không biết, ta từng có mâu thuẫn với bà ta?”

Một Trần thị A
Dung nho nhỏ mà dám nói có mâu thuẫn với Thái Hậu sao? Nếu không phải nhờ Lang
Gia Vương thị, có Thất lang chống đỡ, ngươi xứng sao? Ngươi còn có thể còn sống
mà nói ra những lời này sao?

Thiếu phụ kia
vô cùng tức giận, nàng ta cũng cất cao giọng, cười lạnh: “Thái Hậu đưa tặng mỹ
nhân là thành tâm thành ý. Trần thị, ngươi đừng vội hồ đồ!”

Trần Dung tức
giận, cũng lạnh lùng nói: “Phu chủ của ta, ta không chấp nhận để người khác
nhúng chàm, tâm ý này của Thái Hậu ta không nhận nổi!”

“Ngươi!” Thiếu
phụ cảm thấy chán nản, nàng ta cũng giống các quý nữ khác, thật sự không thể ưa
thích Trần Dung cho nổi: Dựa vào cái gì mà một người cần tướng mạo thì không có
tướng mạo, cần gia thế thì không có gia thế, cần tính cách cũng không có tính
cách, chỉ có diện mạo dụ dỗ người khác, vốn chỉ nên là đồ chơi dưới khố của
nhóm quyền quý, hoặc nữ tử phong trần lưu lạc. Vậy mà nàng ta được hưởng thụ
trượng phu tốt nhất trên thế gian, sinh ra những nhi tử hiếu thuận nhất trên
thế gian!?

Dựa vào cái gì
mà nàng có phúc khí như vậy!

Hít một hơi,
thiếu phụ trầm giọng quát: “Trần thị A Dung, ngươi thật to gan!”

To gan ư?

Con ta bảo vệ
ta, trượng phu đau lòng ta, nếu ta còn sợ hãi rụt rè để mặc các ngươi bắt nạt
thì không phải là rất ngu xuẩn hay sao?

Âm thầm cười
lạnh, Trần Dung lạnh lùng nói: “Cũng không phải hôm nay ta mới là người to
gan!”

Thiếu phụ hít
một hơi, bình tâm tĩnh khí nói: “Trần thị! Đây cũng là tâm ý của bệ hạ.” Nàng
uy hiếp trừng mắt nhìn Trần Dung, quát: “Không phải là ngươi muốn chống đối
thánh chỉ đấy chứ?”

Thánh chỉ ư?

Trước kia ta
đã từng chống đối thánh chỉ của vị hoàng đế hoang đường kia nhiều lần rồi.

Trần Dung cười
nhẹ, nàng nhắc nhở thiếu phụ trước mắt này: “Bệ hạ hay mơ hồ, đã nhiều năm
người không gặp được ta nên phái phụ nhân tới khiến ta ngột ngạt thôi.”

Nói đến đây,
nàng lại ra lệnh với nhóm hộ vệ: “Nếu các nàng không muốn ở lại thì các ngươi
cứ đưa các nàng về cho bệ hạ. Cứ nói với bệ hạ rằng ‘Ta thấy đám cung nữ này,
người người mi cốt yêu mị, cũng khá tương tự khi ta còn trẻ. Nhớ rõ là bệ hạ
thích loại này, sao không nhận về chơi đùa một chút?’.”

Trong lúc mọi
người đều trừng mắt cứng lưỡi, Trần Dung cười nói: “Còn thất thần làm gì? Đi
đi.”

“Vâng, vâng.”
Trong lúc nhóm hộ vệ liên tiếp vâng dạ, Trần Dung đắc ý ngẩng đầu, lắc lắc eo
nhỏ, thướt tha yêu kiều đi vào sân. Khi cửa viện bị đóng sập lại, chúng nữ mới
bừng tỉnh.

Phiên ngoại:
Xử phạt

Nhìn cửa phòng
đóng chặt, chúng nữ hai mặt nhìn nhau. Dần dần, mặt thiếu phụ đỏ lên, mà mười
mấy cung nữ kia mắt rưng rưng, lộ vẻ hoảng sợ.

Các nàng không
thể bị đưa trở về được.

Rõ ràng chỉ là
một chuyện đơn giản nhưng sao đến nơi này thì khó khăn như vậy? Trần thị A Dung
này sau lưng không có nhà mẹ đẻ quyền thế, lại không có thân huynh đệ làm quan
quyền quý, diện mạo cũng chỉ đến thế, sao nàng có thể kiêu ngạo như vậy?

Đồng thời, các
nàng nhìn về phía thiếu phụ, vẻ mặt xin giúp đỡ.

Sắc mặt thiếu
phụ rất khó nhìn, qua một lúc nàng ta vung ống tay áo, ra lệnh: “Đi thôi.” Xem
ra việc này vẫn phải để Thất lang quyết định, hừ, vốn chỉ là việc ở hậu viện,
không nên kinh động đến lang quân hoặc phu chủ, thật sự buồn cười.

Sau khi các
cung nữ được an trí ở trong phủ, thiếu phụ thướt tha đi đến chỗ Vương Hoằng.

Lúc này, vài
nữ lang vây quanh tới gần, sau khi chào hỏi thiếu phụ một tiếng, một nữ lang
nhíu mày nói: “Ta thật không hiểu, sao Trần thị A Dung kia có thể kiêu ngạo đến
mức đó?”

Thiếu phụ cắn
răng hừ một tiếng.

Lúc này, một
nữ lang khác ngắt lời nàng ta, cười lạnh: “Không sai, cho dù là Vương gia ta
hay là Tạ thị, cũng có nữ tử không muốn phu chủ nạp thiếp! Ngay cả bản thân
chúng ta cũng không cảm thấy thoải mái. Nhưng mà Trần thị A Dung thì dựa vào
cái gì? Không tài không đức không có tướng mạo, nàng ta được gả cho Vương Thất
lang đã là ông trời thương tình rồi. Được gả cho Thất lang mà còn muốn độc
chiếm, quả thực là hoang đường buồn cười!”

Nàng ta nói
với vẻ quả quyết: “Phụ nhân như thế, ngay cả liếc mắt nhìn một cái ta cũng
khinh thường, nàng ta còn có hành vi, khẩu khí như vậy, ta không thể chấp nhận
được.”

Nói đến nói
đi, từ sâu trong suy nghĩ các nàng đều khinh thường Trần Dung. Ở thời đại coi
trọng về sự cao quý của xuất thân dòng dõi, Trần Dung vốn là một phụ nhân mà
các nàng không bao giờ thèm nhắc tới. Một phụ nhân như thế lại hưởng thụ mọi
thứ mà các nàng cũng khó có thể hưởng thụ, độc chiếm người ưu tú nhất trong thế
gia mà mọi nữ nhi đều muốn độc chiếm, loại cảm giác này đối với thiên chi kiêu
nữ như các nàng mà nói, quả thực là một sự nhục nhã.

Ngẫm nghĩ,
thiếu phụ nói: “Vẫn nên tìm Thất lang trước đã.”

Dứt lời, nàng
ta cùng các nữ lang thướt tha đi về phía sân viện của Vương Hoằng.

Bên này, Trần
Dung đóng cửa phòng lại, vừa mới bước vào bậc thang, thì thấy tiếng cửa bật mở,
một người bước vào.

Trần Dung vội
vàng quay đầu, rồi nàng mở to mắt nhìn.

Nhìn thiếu niên
lộ ra anh khí trước mắt đeo mặt nạ bằng gỗ, quần áo màu đen tay cầm trường
kiếm, Trần Dung cười nói: “Hiên nhi, con…?”

Vương Hiên đi
đến trước mặt nàng.

Cậu đứng đó,
vung trường kiếm trong tay vài cái, cất giọng trong trẻo: “Mẫu thân, nhìn con
thế nào?”

Trần Dung cười
nói: “Đẹp.”

Nàng đi đến
trước mặt nhi tử đang vui vẻ khó nhịn, vươn tay cầm trường kiếm của cậu, nhẹ
giọng nói: “Nhưng mà người trong thành Kiến Khang không thích vũ đao lộng
kiếm.”

Ngẩng đầu lên,
nhìn đôi mắt phượng của con dưới mặt nạ, Trần Dung cười hỏi: “Phụ thân con trở
về thì chúng ta hỏi chàng một chút, được không?”

Vương Hiên gật
đầu.

Cậu thong thả
đi dạo trong sân, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân, con suy nghĩ lại cảm thấy tướng
mạo của mình lớn lên một chút có thể sẽ thay đổi.”

Hai mắt cậu
sáng ngời nhìn nàng, nói: “Từ nay về sau con sẽ luyện võ và cách giết người.
Con nghĩ rằng nếu vẻ yêu nghiệt đi đôi với vẻ uy nghi sát khí, nhất định sẽ tốt
hơn rất nhiều.”

Trần Dung
thương yêu nghe lời con nói, chỉ chốc lát, nàng lại cười nói: “Được, con ta
muốn thế nào cũng được.”

Dừng một chút,
nàng thản nhiên nói: “Con cũng đừng quá mức để ý! Con đường đường là nhi tử của
Lang Gia Vương Thất, trong thiên hạ, nếu con không thèm để ý thì có ai dám để
ý?”

Vương Hiên
nghe vậy, hai mắt sáng ngời. Cậu cúi đầu, lại dạo bước thong thả trong sân.

Đúng lúc này,
cậu nghe thấy mẫu thân nói: “Hiên nhi, con đội đấu lạp vào theo mẫu thân ra bên
ngoài nhìn ngắm thành Kiến Khang đi.”

“Vâng.”

Khi Trần Dung
bước lên xe ngựa, Vương Hiên cho xa phu lui xuống, bản thân thì ngồi ở phía
trên, thấy Trần Dung ngó ra, cậu đè chặt đấu lạp, trên người mặc y bào màu xám
rộng thùng thình, gió thổi qua phất phới, có vẻ gầy yếu hơn nhiều so với bình
thường.

Ngồi ở trên
chỗ xa phu, Vương Hiên còng lưng, thu liễm vẻ tao nhã, thoạt nhìn giống như
khuôn như dạng. Trần Dung nhìn sự biến hóa này, vui sướng nghĩ thầm: Hiên nhi
có thể như vậy, nó đi ra bên ngoài ta sẽ không cần phải lo lắng.

Roi ngựa vung
lên, xe ngựa xuất phát. Ban đầu xe ngựa hơi xóc nảy, chỉ chốc lát, Vương Hiên
đã quen tay hơn. Cũng không phải lần đầu tiên cậu đánh xe ngựa, sau khi quyết
định bắt cậu giả trang một chút, Vương Hoằng đã yêu cầu cậu phải học cách khống
chế xe ngựa.

Vương phủ thật
lớn, mẫu tử đi tới cửa hông gần nhất thì đúng lúc nhìn thấy một quản sự cao gầy
đứng trước vài bóng dáng quen thuộc.

Nhìn kỹ lại,
trong số những người này có Vương Ngũ lang và phụ thân của hắn cùng đi về phía
nam với nàng. Hai thiếu phụ là hai bào muội của hắn. Cũng không biết bọn họ
đang cầu chuyện gì mà cúi lưng ăn nói khép nép.

Hơn mười năm
không gặp, Vương Ngũ lang béo hơn một chút, trên gương mặt cũng mang theo vài
phần thương nhân.

Sau khi quản
sự nói vài câu thì phất ống tay áo xoay người rời đi, không để ý đến đám người
Vương Ngũ lang nữa.

Nhìn theo bóng
dáng quản sự đi xa, Vương Ngũ lang và hai bào muội liếc nhìn chiếc xe ngựa bình
thường của Trần Dung một cái, nghĩ là hạ nhân ra ngoài có việc nên không để ý
gì, chỉ than thở với vẻ sợ hãi: “Phụ thân, chúng ta đã đến Lang Gia Vương thị
đây ư? To lớn quá, đẹp quá.”

Một bào muội khác
quay đầu nhìn về phía Vương Ngũ lang, nói: “Ngũ Ca, năm đó Trần thị A Dung kia
muốn gả cho huynh mà huynh còn thấy chướng mắt. Sớm biết rằng nàng có thể gả
cho Lang Gia Vương thị, năm đó huynh vẫn nên thân cận với nàng một chút.”

Nghe thấy phụ
nhân bình thường này không hề chớp mắt dùng khẩu khí như thế nhắc tới mẫu thân
của mình, Vương Hiên nhướn một bên mày.

Cậu đánh xe
ngựa đi tới bên cạnh những người đó.

Vương Ngũ lang
nghe đến cái tên Trần thị A Dung thì thẳng lưng, đắc ý cười nói: “Đúng vậy, ai
nghĩ tới phụ nhân tao mị kia lại có số mệnh như thế? Sớm biết như thế, ta nên
cưới về để chơi đùa…”

Từ “chơi đùa”
mới ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng vang, một vật dài như rắn vung thật mạnh
vào trên mặt Vương Ngũ lang!

“A –” Giữa
tiếng kêu gào thê thảm, Vương Ngũ lang bị roi ngựa văng trúng ngã về phía sau,
há miệng, phun ra nước miếng dính máu và hai cái răng cửa!

Mấy người thật
không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này, một đám phẫn hận quay đầu, mà cách đó
không xa, hạ nhân Vương thị cũng bởi vì xao động mà vội vàng chạy tới.

Ngay khi phụ
thân của Vương Ngũ lang đi lên một bước, đang muốn mắng chửi, Vương Hiên chậm
rãi tháo đấu lạp trên đầu xuống. Cậu vừa lộ ra khuôn mặt, dù là mấy người trước
mắt hay là hạ nhân hộ vệ chạy tới đều ngẩn ngơ.

Đối mặt với ánh
mắt si ngốc của mọi người, khóe miệng Vương Hiên cong lên, cậu điều khiển xe
ngựa chạy đến trước mặt Vương Ngũ lang, cậu cũng không xuống xe, cầm roi ngựa
dính máu chỉ vào mặt Vương Ngũ lang nói với giọng lạnh lẽo cứng rắn: “Từ nơi
này đi ra ngoài!”

Cậu vung rơi
ngựa chỉ về phía cửa hông, giọng trầm cứng rắn như sắt thép: “Từng bước một đi
ra ngoài! Không nghe thấy lời ta nói, ta sẽ cắt lưỡi và chặt một chân của
ngươi!”

Giọng nói của
thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, phong tư của thiếu niên trời sinh cao quý, đám
người Vương Ngũ lang nhìn về phía hạ nhân và hộ vệ bốn phía, thấy bọn họ cùng
hành lễ với thiếu niên này nên nhận ra thân phận của cậu cũng khác biệt.

Một hồi lâu,
một phụ nhân oán độc thét chói tai: “Vì sao?” Nàng ta vừa sợ hãi, vừa quật
cường trừng mắt nhìn Vương Hiên, kêu lên: “Ngươi là ai? Vì sao lại đối xử với
chúng ta như vậy?”

“Người nào ư?”
Vương Hiên cười nhẹ, nói: “Ta là nhi tử của Vương Thất lang.”

Bỏ lại mấy chữ
này, cậu quát với giọng quả quyết: “Cút, lập tức cút đi cho ta!”

Nhi tử của Vương
Thất lang?

Đây chính là
nhi tử của Vương Thất lang?

Là người mà
toàn bộ Kiến Khang mấy ngày nay đang đàm luận đến ư?

Xem ra thật sự
là cậu ta rồi, trừ cậu ta ra thì còn ai có tướng mạo như thế? Rõ ràng mới là
một thiếu niên, diện mạo so với mẫu thân của cậu ta còn yêu mị hơn.

Trong sự phẫn
hận, sợ hãi, oán hận, Vương Ngũ lang nghe thấy giọng nói của phụ thân truyền
đến: “Đi thôi.”

Sau khi nói
với con câu này, hắn tựa hồ già đi mười tuổi, còng lưng, chậm rãi đi ra cửa
hông.

Nhìn theo
Vương Ngũ lang từng bước đi ra cửa hông, Vương Hiên cười cười, dưới ánh mắt
khiếp đảm lại bất an của mọi người cậu từ từ quay đầu, nói với Trần Dung: “Mẫu
thân, chúng ta đi thôi.”

Mẫu thân?
Người ngồi bên trong là Trần Dung từng ti tiện đó sao?

Đám người
Vương Ngũ lang ngây ra như phỗng nhìn theo xe ngựa nghênh ngang rời đi, thật
lâu sau, hắn nghe thấy phụ thân nói với giọng mệt mỏi già nua: “Ngũ lang, trăm
ngàn lần đừng nên nhớ mối thù này, có nhớ cũng vô dụng thôi… Trưởng tử của Lang
Gia Vương thị không phải người chúng ta có thể nhìn lên, con chịu sự nhục nhã
này cũng là do không biết giữ miệng, nhớ kỹ, Trần thị A Dung kia cũng không
phải là đối tượng mà chúng ta có thể đàm luận.”

Dứt lời, hắn
trừng mắt nhìn hai nữ nhi, lại trừng Vương Ngũ lang, quát: “Có nhỡ rõ chưa?”

Nhìn thấy con
gian nan gật đầu, hắn khe khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Bổn gia Vương thị có quy củ
nội bộ, tuy rằng chúng ta cũng họ Vương, cũng thuộc về gia tộc nhưng họ là
người không phải ai cũng có thể mạo phạm, lại có người ra mặt thu xếp mọi việc
giúp mình, mà nói tiếp, con bị trúng một roi vẫn còn nhẹ, ít nhất, chuyện này
chấm dứt tại đây.”

Vương Hiên
trầm tư đánh xe ra khỏi phủ, chỉ chốc lát, cậu gọi: “Mẫu thân?”

Trần Dung đáp
nhẹ một tiếng.

Vương Hiên
trầm thấp nói: “Những người này mới vừa rồi cúi đầu khom lưng, cung kính thận
trọng với quản sự kia, ngay cả hộ vệ hạ nhân bên cạnh, bọn họ cũng không dám
coi thường.”

Cậu nhíu mày,
từ từ nói: “Mẫu thân vốn không phải là người mà bọn họ có thể nhìn lên nhưng
những người này lại không kiêng nể gì mà chê cười, loại nhục nhã này con không
thể nhẫn nhịn nổi.”

Dừng một chút,
cậu nói: “Mẫu thân, con cần lập uy cho người!”

Một hồi lâu,
Trần Dung cảm động, giọng nói với vẻ thỏa mãn truyền đến: “Ừ.”

Nàng biết, con
nói không sai, bản thân đã là thê tử của Vương Thất lang, ngay cả khi được
chàng toàn tâm yêu thương, sinh cho chàng ba nhi tử vĩ đại nhưng ở trong mắt
nhiều người, bọn họ vẫn có thói quen dùng ánh mắt coi thường, khinh bỉ nhìn
nàng.

Dù mình không
sống tại thành Kiến Khang, nhưng uy vẫn phải lập.

Phiên ngoại:
Tạ Hạc Đình cảnh cáo

Nghe thấy mẫu
thân thỏa mãn “Ừ” một tiếng, cảm giác mẫu thân lại bắt đầu chuyên tâm đánh giá
cảnh sắc chung quanh, nhất thời Vương Hiên không biết nên tức giận hay là buồn
cười.

Không biết mẫu
thân của cậu trước không phải tốn nhiều tâm tư hay vốn chỉ là một người đơn
giản. Mỗi khi có chuyện gì, cậu vừa mở miệng biểu đạt ý kiến, nàng cảm thấy con
đã đem tiếp nhận việc này vì thế có thể không quan tâm đến, cứ thế buông bỏ
chuyện đang suy nghĩ dở dang, thậm chí quên sạch mảy may.

Mẫu thân có bộ
dạng không để tâm đến mọi sự như thế làm cho Vương Hiên có khi cảm thấy, ba
huynh đệ mình từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu gánh trọng trách trên lưng, không phải
bị phụ thân thúc giục, mà là bị mẫu thân bức bách tạo nên.

Xe ngựa không
gắn dấu hiệu gia tộc hành tẩu trên đường phố cho dù là Trần Dung hay là Vương
Hiên đều cảm thấy rất thoải mái.

Đi một lúc,
Vương Hiên cũng bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.

Khi xe ngựa
chạy vào Nam Hạng, rẽ vào một con ngõ nhỏ âm u, phía trước là ngõ cụt, cậu
không khỏi ngừng lại.

Đúng lúc này,
một bóng người đi đến, trong nháy mắt, bóng người kia tao nhã nhảy lên xe ngựa,
an ổn ngồi xuống bên cạnh Vương Hiên.

Đột nhiên có
người xa lạ vọt tới, Vương Hiên giật mình, cậu vung roi ngựa trong tay, theo
bản năng quát lên: “Ai?”

Trả lời cậu là
giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tất nhiên là người mà tiểu lang mong nhớ.”

Dứt lời, người
có gương mặt tuấn mỹ quay đầu lại, ung dung nhìn về phía Vương Hiên.

A?

Người này rõ
ràng là Tạ Hạc Đình!

Vương Hiên
kinh hãi, cậu hít một hơi, nhịn không được kêu lên: “Ngươi, ngươi, sao lại là
ngươi?”

Nghe thấy
giọng nói có chút bối rối của con, Trần Dung vén rèm xe.

Lần này, bốn
mắt nhìn nhau.

Nghiêm túc
đánh giá Trần Dung, Tạ Hạc Đình hướng nàng vái chào, nhìn thẳng nàng mỉm cười
rồi hỏi: “Hơn mười năm không gặp, A Dung khỏe không?”

“Khỏe.”

Trần Dung lúng
ta lúng túng đáp. Nàng nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt này vẫn tuấn dật phong
lưu, vẫn phiêu nhiên đó, một hồi lâu mới nói: “Quân thì sao, quân có khỏe
không?”

Tạ Hạc Đình
vẫn luôn đánh giá nàng, nghe vậy hắn tươi cười: “Chưa từng nhiễm bệnh, chưa
từng gây sóng gió, sống yên ổn đến nay, tất nhiên là mọi thứ đều tốt.”

Nói tới đây,
trong ánh mắt hoảng hốt hắn ngắm nhìn Trần Dung có thêm chút ôn nhu: “So với
lúc xưa, A Dung còn đẹp hơn.”

Thật không?

Bất cứ nữ nhân
nào trong thiên hạ nghe thế câu nói này đều cảm thấy vui mừng, Trần Dung cũng
không ngoại lệ. Nàng vươn tay xoa mặt, đỏ mặt mỉm cười.

Đảo mắt, nàng
nghĩ tới gì đó, lập tức nhìn Tạ Hạc Đình chăm chú hỏi: “Lang quân tới đây,
không biết là vì điều gì?”

Tạ Hạc Đình ha
ha cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, chậm rì rì nói: “Tất nhiên là vì nhi tử
của A Dung mà đến.” Vừa nói, hắn vừa đặt tay lên thắt lưng Vương Hiên, sau khi
khiến cho thiếu niên đỏ mặt, hắn chậm rãi quay đầu, liếc mắt đưa tình tới gần
cậu, nói với giọng ôn nhu: “Lời của Hiên tiểu lang, ta đã suy nghĩ rất lâu.
Càng nghĩ, càng cảm thấy đã nói trúng tim đen của ta.”

Hắn nghiêng
người về phía trước, hô hấp ấm áp thổi trên mặt Vương Hiên, hai mắt đưa tình,
quả thực cách cậu cùng lắm chỉ có ba tấc.

Tư thế này làm
cho Vương Hiên không ngừng ngả về phía sau, suýt nữa gãy lưng, Tạ Hạc Đình rất
đa tình, rất hàm hậu nói: “Hiếm khi tiểu lang xuất môn, không bằng, chúng ta đi
dạo trên phố, cũng để thế nhân chứng kiến tình duyên giữa ta và tiểu lang?”

Oanh!

Gương mặt
tuyệt mỹ của Vương Hiên trong nháy mắt đỏ bừng.

Rốt cuộc không
thể khống chế bản thân, cậu đánh một chưởng thật mạnh về phía Tạ Hạc Đình, thét
to: “Cút!”

Cùng với từ “Cút”
của Vương Hiên, Tạ Hạc Đình đã lên tiếng trả lời tung người nhảy ra, tiếng cười
thanh nhã vẫn còn phiêu đãng. Sau đó, hắn vững vàng đứng ở trên đầu ngựa.

Y bào hắn phất
phơ theo gió.

Tươi cười lộ
ra hàm răng tuyết trắng, hai mắt Tạ Hạc Đình âm trầm, cười rất vui vẻ: “Có thể
Hiên tiểu lang không biết, người như ta phàm là người khác không dám vì không
dám muốn vì, cố tình dám tưởng dám vì. Hơn nữa, người như ta có một đam mê lớn,
ở trước mặt người trong thiên hạ, làm việc luôn tùy hứng đã trở thành phong
trào lưu danh.”

Nói tới đây,
giọng nói ôn nhu của hắn trở nên nỉ non: “Lần này cậu và ta huề nhau. Tiểu lang
cứ nghĩ cho kỹ, nếu còn có đồn đãi nào truyền ra, dù ta không ưa thích nam sắc,
nhưng vì tiểu lang thì ta thế nào cũng sẽ thử đối nghịch với tính tình của
mình.”

Dứt lời, hắn
vung ống tay áo, nhảy xuống như một chú chim, đảo mắt nhẹ nhàng rời đi, không
thấy bóng dáng.

Hắn tới để
cảnh cáo.

Trần Dung phản
ứng lại, lập tức quay đầu nhìn về phía con.

Mặt Vương Hiên
đỏ bừng. Thật lâu sau, cậu vươn tay đè đấu lạp, một lần nữa cúi lưng, điều
khiển xe ngựa chạy hai bước.

Vừa đi vừa
nhịn không được nói: “Mẫu thân, nghe nói có ba người nổi danh cùng với phụ
thân, hai người khác cũng khó chơi như vậy sao?”

Cậu run rẩy,
nói: “Họ Tạ này cũng khó đối phó giống như phụ thân vậy.”

Cắn răng, cậu
nói với giọng căm hận: “Họ Tạ nói huề thì huề vậy. Phụ thân thường nói, co được
dãn được, mẫu thân, con nhịn hắn lần này!”

Trần Dung nghe
đến đó, vội vàng an ủi: “Nhi tử đã nhục nhã hắn ở trước mặt mọi người, lúc này
buông tay thì cũng không tính là nhẫn nhịn.”

Vương Hiên
cũng không vì mẫu thân an ủi mà trở nên cao hứng, cậu rầu rĩ nói: “Người ta
cảnh cáo mà không thể không buông tay, còn không tính là nhẫn nhịn?”

Hai mẫu tử vừa
nói chuyện với nhau, vừa chạy ra khỏi Nam Hạng.

Vừa tới gần
cung thành, toàn bộ ngã tư đường càng náo nhiệt, y hương tấn ảnh, Vương Hiên
cũng giống như Trần Dung, tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Đang đi, xe
ngựa đột nhiên ngừng lại.

Mẫu tử đồng
thời cúi đầu nhìn qua.

Chính là một
chiếc xe ngựa chắn phía trước bọn họ.

Khi Vương Hiên
nhíu mày, một nam tử mặt trắng nhảy xuống, hắn đến gần xe ngựa, vái chào thật
sâu với bọn họ, đè thấp giọng nói sắc nhọn: “Đây là Trần thị A Dung và Hiên
tiểu lang đúng không? Bệ hạ cho mời.”

Bệ hạ?

Vương Hiên
nhíu mày, hỏi với giọng cảnh giác: “Nếu bệ hạ cho mời, sao không đến phủ hạ
chỉ? Ngăn cản ngay giữa đường là có ý gì?”

Thái giám trẻ
tuổi kia nghe vậy cười khổ, hắn nhìn về phía Trần Dung, nói: “Bệ hạ biết Quang
Lộc đại phu trở về Kiến Khang, vui mừng quá đỗi nên đã hạ chỉ nhưng mà Vương
Thất lang đã từ chối rồi. Bệ hạ thương nhớ Quang Lộc đại phu, bảo nô đứng đây
ngăn đón.”

Hắn chỉ một
tửu lâu phía trước cách đó trăm bước, thần bí cười nói: “Bệ hạ ngồi ở đó, mời
Quang Lộc đại phu dời bước.”

Dứt lời, hắn
nhìn sang Vương Hiên đang mở to hai mắt, giải thích: “Bệ hạ muốn nô nói với
tiểu lang, người từng là bằng hữu tốt của mẫu thân cậu, mẫu thân cậu hiện tại
đã sinh hạ bốn hài tử, hơn nữa tâm tư phụ thân cậu quá sâu xa, đối nghịch với
hắn quá mệt mỏi, không thú vị chút nào.” Nói tới đây, thái giám vội vàng bổ
sung: “Ý bệ hạ là muốn tiểu lang yên tâm, người thấy cố nhân nên muốn nói
chuyện phiếm, cậu không cần lo lắng cho an nguy của mẫu thân đâu.”

Dừng một chút,
hắn nói: “Đương nhiên, tiểu lang cũng được đi cùng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3