Mị Công Khanh - Phiên ngoại 30 + 31 + 32

Phiên ngoại:
Bệ hạ

Gặp bệ hạ một
lần sao?

Trong trí óc
Trần Dung xuất hiện một thanh niên tú nhã, tuy rằng mỗi lần thấy hắn, nàng đều
thật cẩn thận, nhưng bởi vì hắn hoang đường cùng che chở, nàng mới có thể thẳng
lưng từng bước một đi đến ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây,
Trần Dung mỉm cười nói: “Lời công công nói rất có lý, xin dẫn đường.”

Thái giám kia
thấy nàng không nói hai lời đã đáp ứng thì vui mừng quá đỗi, lập tức bước nhanh
về phía trước.

Nhìn bóng dáng
uốn éo của thái giám kia, Vương Hiên khẽ nhíu mày, lúc này, Trần Dung nhẹ giọng
nói: “A Hiên, bệ hạ có ơn đối với ta.”

Đối mặt với
nhi tử đang nghiêm túc lắng nghe, Trần Dung nhìn phương xa, mỉm cười rồi nói:
“Người cho phép ta xuất gia, hứa cho ta giữ lại sự tôn nghiêm, lại phong ta làm
Quang Lộc đại phu, ban cho ta sân viện, cho phép ta có thể giống như nhóm nữ
lang cao quý.” Sau khi nuốt mấy chữ nuôi dưỡng mỹ nam vào trong lòng, Trần Dung
thì thào nói: “Lúc ấy, người trong thiên hạ đều khinh ta mắng ta. Bệ hạ lại coi
trọng ta, tuy có tâm chơi đùa nhưng lại có ơn nặng với ta.”

Nói tới đây,
nàng nhìn con, nghiêm túc nói: “Ngay cả khi bệ hạ có vài phần hoang đường, con
cũng không được thất kính.”

Trong lúc nàng
nói chuyện, xe ngựa đã chạy đến phía trước tửu lâu.

Trần Dung bước
xuống xe ngựa, cùng con một trước một sau đi theo thái giám kia, bước lên lầu
các.

Vừa lên lầu
các, năm sáu hộ vệ dáng người nhỏ nhắn mặc khôi giáp rơi vào tầm mắt Trần Dung,
nàng tập trung nhìn ngắm, không khỏi ngẩn ra.

Đây đâu phải
là hộ vệ? Rõ ràng là năm sáu cung nữ mỹ mạo mặc bào phục của trượng phu, trang
bị khôi giáp mà thôi.

Nhìn thấy Trần
Dung đi tới, mấy hộ vệ lui về phía sau một bước, các nàng hiển nhiên đã được
huấn luyện, bước chân ngay ngắn có trình tự, không hề rối loạn.

Lúc này, giọng
nói sắc nhọn của thái giám kia truyền đến: “Vào đi.”

Trần Dung lên
tiếng, cùng nhi tử bước vào bên trong.

Trên lầu các,
một tháp hoa lệ to lớn thêu hình rồng vàng được đặt ở chính giữa. Trên tháp
kia, một nam tử thân mặc long bào tay trái cầm cái chân gà, tay phải cầm một
bầu rượu vừa ăn vừa uống.

Trần Dung đi
vào, hắn vừa uống một ngụm rượu, dùng tay áo lau qua khiến trên bào phục màu vàng
quý giá đẹp đẽ bị dính mỡ, nam tử trừng mắt liếc nhìn thực khách im lặng bốn
phía, kêu lên: “Ngơ ngác gì đó? Ăn đi chứ, coi như trẫm không có ở đây, ăn đi!”

Đến lúc này,
Trần Dung mới phát hiện, thực khách ngồi trên lầu các này muôn hình muôn vẻ,
hiển nhiên đã bị hoàng đế gây chấn động, một đám ngây ra như phỗng, bọn họ còn
không dám cử động, làm sao có thể ăn cơm được nữa?

Vương Hiên
cũng không nghĩ rằng hoàng đế sẽ là một người như vậy, cậu cũng giống như các
thực khách đều trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ có Trần
Dung mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

Chớp mắt mười
mấy năm trôi qua, nhi tử của nàng cũng đã lớn mà hoàng đế trước mắt này vẫn
không thay đổi - đây cũng là một di truyền thần kỳ của Tư Mã thị, bọn họ không
sống thọ, rất tuấn mỹ, còn có thể giữ lại vẻ thanh xuân.

Hoàng đế vẫn
là bộ dạng cũ, có điều mí trên hơi phù thũng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Chiếc cằm nhẵn
nhụi, búi tóc đen dày, làm cho Trần Dung không cảm thấy thời gian đã trôi qua.

Ngay khi Trần
Dung mỉm cười nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng nhớ tới nàng. Hắn ngẩng đầu lên, yên
lặng nhìn nàng.

Đối diện với
ánh mắt của hoàng đế, Trần Dung tháo đấu lạp xuống, thi lễ, lớn tiếng kêu:
“Thần Trần thị A Dung tham kiến bệ hạ!”

Nàng vừa thi
lễ, hoàng đế đã kêu lên: “A Dung sao?” Hắn không chớp mắt nhìn nàng, vui vẻ
nói: “Mau tới đây.”

“Vâng.”

Nàng đi đến
đối diện với hoàng đế, thấy không có tháp, nàng tao nhã mà đoan trang ngồi
xuống, an vị ở trên đất.

Thẳng lưng,
trên gương mặt xinh đẹp của Trần Dung mang theo tươi cười thân thiết, trong ánh
mắt, cảm kích cùng vui mừng không thể che giấu.

Hoàng đế nhìn
nàng đánh giá, sau một lúc lâu, hắn dùng khuỷu tay chống cằm, nói: “A Dung, mấy
năm nay, nàng có nghĩ đến trẫm không?”

Trần Dung mím
môi cười nói: “Tất nhiên là có.”

Nàng rót cho
mình và hoàng đế một chén rượu, giơ chén rượu lên lắc lắc, nói với hắn: “Từ
biệt mười mấy năm, phong thái của bệ hạ vẫn như trước, thật đáng mừng.”

Nàng nói lời
này không hề khách khí, nhưng hoàng đế rõ ràng không thích nghe, hắn thở dài
một tiếng, vươn tay sờ cái cằm nhẵn nhụi, rầu rĩ nói: “Trần thị A Dung hư thật,
lấy lòng trẫm mà cũng không dụng tâm.”

Hắn vừa dứt
lời, Trần Dung đã hé miệng cười.

Mà lúc này,
thực khách mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng nói nhỏ khe khẽ truyền đến: “Trần
thị A Dung, sao cái tên này lại quen thuộc như thế?”

“Nàng là thê
tử của Lang Gia Vương Thất, tất nhiên là quen thuộc rồi.”

“A, hóa ra là
nàng sao? Quả nhiên là mị thái trời sinh!”

“Chậc chậc,
nghĩ tới Trần thị A Dung này, coi như là nhất đại kì ba.”

Mọi người đang
nghị luận, hoàng đế dường như không nghe thấy hay cảm thấy thích thú, hắn vẫn
nhìn Trần Dung chăm chú: “Nàng và Vương Thất kia sống chung mười mấy năm, ngay
cả tính tình cũng trở nên giống nhau.” Hắn thầm oán: “Thật không thú vị.”

Nói tới đây,
hắn nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Nghe nói nàng sinh ra mấy nhi tử rất thú
vị? Có mang đến đây không, mau mau, để trẫm ngắm nhìn một chút.”

Trần Dung nghe
vậy, quay đầu chuẩn bị gọi Vương Hiên tiến lên.

Nhưng vừa quay
đầu nàng lại ngẩn ra, nhi tử vừa rồi còn đi theo mình mà giờ đã không thấy đâu.

Trong lúc nàng
ngẩn ngơ, thái giám kia tiến đến, hắn thi lễ với hai người, nói: “Tiểu lang
quân cố ý muốn đi ra ngoài, nô vừa cản lại, cậu ta đã nhảy xuống từ lan can.”

Trong giọng
nói, ít nhiều có tiếc hận.

Trần Dung nhìn
xuống phía dưới, không thấy bóng con đâu, cũng không để ý nhiều. Nàng nhìn sang
hoàng đế, cười khổ: “Vốn dẫn theo một đứa đến, nhưng mà lại bỏ chạy mất rồi.”

Hoàng đế nhíu
mày, uống một ngụm rượu nói với vẻ buồn bực: “Nhi tử của Vương Thất tất nhiên
là sẽ giống Vương Thất. Chắc cậu ta không kiên nhẫn khi thấy bộ dạng như thế
này của trẫm đúng không?”

Lời này hơi
nặng. Trần Dung cúi đầu, liên thanh nói không phải.

Hoàng đế cũng
không quan tâm nàng đang nói cái gì, lập tức thao thao bất tuyệt: “Nào có đạo
lý để bọn họ trốn tránh như thế?” Hắn rung đùi đắc ý, nói: “A, mau lấy một
thiệp mời cho A Dung, đêm nay trẫm muốn tổ chức yến hội. Không phải phu chủ kia
của nàng không thích trẫm sao? Trẫm quyết định rồi, tối hôm nay không thể không
khiến cho hắn hoảng loạn cả một đêm!”

Nói tới đây,
hoàng đế hưng trí, hắn đứng dậy, đoạt lấy thiệp mời thái giám chuẩn bị đưa cho
Trần Dung, viết vài chữ lên đó, sau đó đặt vào tay Trần Dung, nghênh ngang nói:
“Bãi giá, hồi cung. A, trẫm đang vội, đi nhanh chút.”

Vì thế, trong
lúc hoàng đế hô to gọi nhỏ, chúng thái giám cung nữ không thể không vội vàng đỡ
nàng đứng lên đi xuống dưới.

Nhưng hoàng đế
mặc long bào, đi đến đâu mọi người hành lễ đến đó, làm sao có thể đi nhanh
được? Khi đến giữa đường, hắn không kiên nhẫn, cởi long bào dính mỡ ra, mặc
trung y màu trắng bước vào trong xe ngựa, hô to gọi nhỏ: “Nhanh chút, nhanh
chút, trẫm đang vội mà.”

Phiên ngoại:
Vương Hoằng bao che khuyết điểm

Trần Dung đến
bên xe ngựa, vừa đi lên, một bóng người đã nhảy lên vị trí xa phu.

Chính là Vương
Hiên.

Nhìn nhi tử
cúi đầu đè đấu lạp, Trần Dung thầm than một tiếng, muốn nói với cậu vài câu,
cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mấy nhi tử của
nàng dù sao cũng là Vương Hoằng một tay dạy dỗ, ngạo khí và tính cách, thói
quen đều giống như đệ tử thế gia đại tộc đứng đầu, nàng không có tư cách, cũng
không muốn nhúng tay vào.

Theo như lời
của bệ hạ, bọn họ không thích tính cách hoang đường kia của người.

Giống như một
khúc nhạc đệm, xe ngựa của Trần Dung đã khiến cho không ít người chú ý, lập tức
Vương Hiên vung roi ngựa, đánh xe chạy về phía Lang Gia Vương thị.

Khi gần đến
sân viện của nhà Trần Dung, tiếng nữ tử líu ríu nói chuyện rơi vào trong tai
hai người.

Lúc này, một
nữ tử kêu lên: “Vương Thất lang đến đây.”

Lời vừa dứt,
trong sân nhất thời trở nên im lặng.

Tiếng bước
chân vang lên.

Chỉ chốc lát,
Trần Dung nghe thấy giọng nói thanh nhã ôn hòa của Vương Hoằng truyền đến: “Sao
lại thế này?”

Trong khi mọi
người im lặng, giọng thiếu phụ đó lại cất lên: “Thất huynh, sao giờ huynh mới
đến? Tìm huynh đã lâu.”

Lúc này, xe
ngựa của Trần Dung chạy vào rừng cây, có thể xuyên qua lá cây nhìn thấy mọi
chuyện xảy ra trong sân viện. Trần Dung liếc nhìn con một cái, mẫu tử liên tâm,
Vương Hiên lập tức hiểu ý dừng xe ngựa.

Cảnh tượng
sáng ngời, giống như tiên nữ hạ phàm, mấy bộ xiêm y này không còn giống như lần
trước Trần Dung gặp, hoặc thướt tha hoặc rườm rà, nhan sắc kiểu dáng đa dạng,
chất vải rất đẹp, mặc cũng thực vừa người, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.

Đám cũng nữ
trang điểm tỉ mỉ hoặc xinh đẹp, hoặc linh động, hoặc đầy đặn, đủ loại phong
thái lại đi đôi với hơi thở thanh xuân bức người, dường như mỗi người đều có
thể so sánh với Trần Dung.

Quả nhiên là
tài nữ, đúng là ra tay bất phàm.

Trần Dung cười
lạnh.

Giờ phút này,
nhóm mỹ nhân đều xấu hổ mang theo khiếp sợ nhìn Vương Hoằng, sóng mắt lúng
liếng, ánh mắt mê ly, hiển nhiên các nàng rất vừa lòng đối với trượng phu tuấn
nhã thoát trần này.

Sau khi thiếu
phụ nói xong câu đó thì chạy về phía Vương Hoằng, hướng tới chàng thi lễ, thiếu
phụ che miệng cười nói: “Thất huynh, các nàng là mỹ nhân mà Thái Hậu và bệ hạ thưởng
cho huynh. Huynh xem có vừa ý không?”

Mấy chữ cuối
cùng được kéo dài âm, mang theo trêu tức thân mật.

Vương Hoằng
rốt cục ngẩng đầu.

Chàng lẳng
lặng nhìn thiếu phụ này.

Nhìn nàng ta,
chàng thản nhiên nói: “A Dung đâu? Loại sự tình này, muội nên thông báo cho A
Dung biết.”

Trần Dung là
chủ mẫu của hậu viện, quả thật việc này phải thông qua nàng.

Nhưng thiếu
phụ này không thích thái độ của Trần Dung nên mới sắp đặt việc gặp mặt này.

Thấy Vương
Hoằng vừa mở miệng đã nhắc tới thê tử, nhìn về phía chúng mỹ nhân thần sắc trở
nên ảm đạm, thiếu phụ kia méo mặt, nàng ta không trả lời, chỉ cười rồi thầm
oán: “Thất huynh cũng thật là, đường đường là một trượng phu, loại việc vặt
vãnh thì cứ tùy tiện xử lý, cần gì phải hỏi thêm ai khác?”

Trong giọng
nói vẫn mang theo trêu tức thân thiết, dường như bọn họ vốn lớn lên từ nhỏ, vẫn
thân mật khăng khít, cho nên mới dùng khẩu khí nói chuyện thoải mái tùy ý này.

Vương Hoằng
lại cười nhẹ.

Chàng từ từ
hỏi: “Muội là Tạ thị A Ứng?”

Tư thái của
chàng phiêu nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười như có quầng sáng bao phủ,
giống như là thần tiên trên chín tầng trời.

Nhân ngắm tư
thái này của chàng, thiếu phụ Tạ Ứng cũng không để ý rằng khi mình dùng ngữ khí
thân cận nói chuyện mà chàng lại hỏi lại tên mình, vốn đây chính là một sự trào
phúng.

Lập tức, thiếu
phụ lại cười nói: “Đúng vậy, trí nhớ của Thất huynh thật tốt, ta chính là A
Ứng.”

Nàng ta chuyển
mắt liếc về phía chúng mỹ nhân, cười nói: “Đào diễm lê bạch, đủ loại đa dạng,
Thất huynh, mấy mỹ nhân này huynh cứ nhận đi.”

Âm điệu kéo
dài, vẫn là vẻ trêu tức vô cùng thân thiết.

Vương Hoằng
liếc nhìn nàng ta một cái, từ từ nở nụ cười, chàng lắc ống tay áo, hỏi quanh
trái phải: “Phu nhân đâu?”

Một hạ phó
tiến lên đáp: “Phu nhân theo tiểu lang đi dạo rồi.”

Vương Hoằng
gật đầu, thản nhiên nói: “Dẫn các nàng đi, chờ phu nhân trở về xử trí.”

Dứt lời, chàng
xoay người rời đi.

Thấy chàng
không hề để ý mà rời đi, lại chính tai nghe thấy bị giao lại cho Trần Dung,
chúng cung nữ biến sắc, đồng thời mang vẻ ai oán.

Các nàng trông
mong nhìn về phía thiếu phụ Tạ Ứng.

Đối với Tạ Ứng
mà nói, nàng ta và Trần Dung cũng không có cừu hận, ra mặt việc này chỉ là vì
cảm thấy bất bình mà thôi, hoặc là nói, nàng ta thấy Trần Dung gai mắt, cảm
thấy nàng không xứng đáng, chính là muốn nàng thêm ngột ngạt.

Giờ phút này,
nhìn thấy Vương Hoằng không mảy may để ý, xoay người định rời đi, Tạ Ứng nóng
nảy, nàng ta vội vàng tiến lên, ngăn cản Vương Hoằng rồi vái chào, trêu tức
mang theo đùa cợt tiếp lời: “A Ứng từng nghe qua lời đồn đãi, nói Thất huynh đã
đồng ý trước mặt mọi người, cuộc đời này chỉ cần một phụ nhân là Trần thị A
Dung. Hay là, lời đồn đãi kia là thật?” Nàng ta liếc nhìn Vương Hoằng, có tâm
khích tướng chàng: “Chỉ thu nạp mấy cung nữ, Thất huynh cũng không thể làm chủ,
theo như A Ứng, nhất định là sự thật rồi.”

Tuy là đùa
cợt, nhưng giọng nói của nàng ta yêu kiều trong trẻo, trên mặt tươi cười khả
cúc, không khiến cho người ta chán ghét.

Vương Hoằng
dừng chân.

Chàng yên lặng
nhìn Tạ Ứng.

Nhìn nàng ta
vài lần, lại quay đầu liếc nhìn chúng cung nữ vội vàng tung mị nhãn một cái,
Vương Hoằng cong khóe miệng, mỉm cười nói với Tạ Ứng: “A Dung chọc giận muội
sao?”

Cái gì?

Tạ Ứng thật
không ngờ, chàng lại hỏi câu này, nên không khỏi ngẩn ra.

Đảo mắt mặt
nàng ta đỏ bừng, vừa định nói Trần Dung đâu có xứng nhưng lời đến bên miệng lại
nghĩ đến thân phận của mỹ nam tử trước mặt nên cười nói: “Thất huynh nói gì
vậy? Huynh cũng biết A Ứng thế nào mà.”

Giọng nói yêu
kiều trong trẻo, cuối cùng nhịn không được mắng thầm Trần Dung: Nói chàng hiểu
mình, thì phải là nói, Trần thị A Dung không đáng để nàng ta ghi hận.

Vương Hoằng
lẳng lặng nhìn Tạ Ứng, chậm rãi, chàng nhẹ giọng nói: “Mấy nữ nhi Tạ thị đều
giống nhau.”

Nữ nhi Tạ thị
đều giống nhau?

Tạ Ứng ngẩn
ra, khi còn chưa rõ, Vương Hoằng đã ra lệnh: “Dẫn đi đi, cứ dựa theo lời của
hai tiểu lang, để các nàng giặt quần áo lau xe ngựa.”

Mọi người ngẩn
ngơ, một hạ phó ngây ngốc đáp: “Nhưng mà, nơi đó không cần người.”

“Không cần
người sao?” Vương Hoằng nói với vẻ tùy ý: “Vậy đưa trả lại cho bệ hạ đi. Lại
nói tiếp, diện mạo của đám phụ nhân cũng khá, đủ để bệ hạ ban cho vài thần tử.”

Dứt lời, chàng
vung ống tay áo muốn rời đi.

Thấy chàng lại
muốn rời đi, Tạ Ứng vội gọi: “Thất huynh.”

Nàng ta vừa mở
miệng, dường như Vương Hoằng nghĩ ra cái gì đó nên quay đầu lại.

Chàng lẳng lặng
nhìn Tạ Ứng, nhìn thiếu phụ xinh đẹp, tài danh lan xa này, Vương Hoằng thản
nhiên nói: “Mặc dù ra vẻ cẩm tú tài hoa, nhưng bản thân chỉ là một vật xuẩn
khiến người ta chán ghét. Nói thật, phụ nhân như muội, dựa vào đâu mà có thể
khinh thường A Dung?”

Giọng nói của
chàng đạm mạc, tư thái lại cao nhã thoát tục, sau khi lạnh lùng nói ra, Vương
Hoằng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, vung ống tay áo, phiêu nhiên đi xa,
qua hồi lâu, một nữ lang đứng xem náo nhiệt khẽ cất tiếng khiến mọi người chú
ý: “Trời ơi, huynh ấy là Lang Gia Vương Thất, danh sĩ đứng đầu thiên hạ. Bị
Vương Thất bình luận như thế, A Ứng tỷ tỷ, tỷ thảm rồi!”

Phiên ngoại:
Ta chính là kẻ tuyệt tình

Không cần nữ
lang này nhắc nhở, sắc mặt Tạ Ứng đã trở nên tái mét.

Nàng ta không
dám tin mở to mắt nhìn bóng dáng Vương Hoằng đi xa, thật không dám tin rằng
trên đời lại có một trượng phu như thế. Diện mạo của mình mỹ mạo lại có tài
danh gia thế, đối với chàng vô cùng thân thiết, chàng thờ ơ cũng đành thôi,
nhưng chàng lại bao che khuyết điểm đến mức này với Trần thị A Dung kia?

Tiếng chê cười
bên cạnh vẫn không ngừng truyền đến, tiếng cười này giống như mũi kim đâm vào
tim Tạ Ứng từng chút một… Nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, cảm thấy phụ nhân trên
thế gian đều thua kém mình rất nhiều, chỉ có số ít danh sĩ mới có thể so sánh
với mình, lời này của Vương Hoằng đâu chỉ là làm xấu mặt nàng ta?

Mở to mắt nhìn
bóng dáng Vương Hoằng đi xa, gương mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ, lúc đỏ lúc
trắng, đến khi một giọng nói vang lên nàng ta mới sợ hãi bừng tỉnh: “A Ứng tỷ
tỷ, môi của tỷ bị cắn chảy máu rồi kìa.”

Môi cắn đến
chảy máu?

Tạ Ứng đột
nhiên xoay người, dùng tay áo che mặt vội vàng lao ra sân.

Mà lúc này,
chúng các cung nữ mới phản ứng lại, các nàng ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó,
rốt cuộc không thể cười nổi. Đến khi một hạ nhân Vương phủ tiến lên, các nàng
mới cúi đầu, xếp thành đội ngũ đi ra bên ngoài.

Khi các nàng
đi đến rừng cây, một nữ tử mỹ mạo có thể nói là đứng nhất trong đám người liếc
mắt nhìn thấy Trần Dung trong xe ngựa.

Nàng ta vội
vàng chạy tới.

Đảo mắt, nàng
ta đã chạy tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung, sau khi dập đầu vài cái với
người trong xe ngựa, nữ tử kia nức nở nghẹn ngào: “Phu nhân, phu nhân, xin
người rủ lòng thương. Thái giám tổng quản đã nói rồi, nếu không thể ở lại bên
cạnh Thất lang, chúng thiếp sẽ bị bán vào hồng lâu làm ca kỹ, phu nhân, vừa
nhìn đã thấy người từ bi, lại có xuất thân nghèo khó, van cầu người rủ lòng
thương với chúng thiếp!”

Vừa nói, nàng
ta vừa dập đầu rất mạnh, đảo mắt, trên trán của nữ tử mỹ mạo này đã tím bầm. Được
lời của nàng ta nhắc nhở, chúng cung nữ đều vây quanh xe ngựa của Trần Dung dập
đầu.

Nhìn chúng nữ
dập đầu không thôi, nghe lời các nàng nói cũng khiến cho người ta phải nghẹn
ngào, nhóm tiểu cô thiếu phụ đi theo Tạ Ứng tới xem náo nhiệt cũng đều thấy động
lòng.

Các nàng đều
ngó nhìn vào trong xe ngựa, còn có vài người đồng thời kêu lên: “Đáng thương
quá.”

“Đúng vậy,
thật đáng thương.”

“Kỳ thật,
trong phủ lớn như vậy, có thêm mấy người các nàng cũng không sao. Cho ở lại
giặt quần áo lau xe ngựa cũng được mà.”

“Các nàng nói
đúng, đều là xuất thân nghèo khó, tính ra lúc xưa, nàng còn không bằng các nàng
ta mà. Con người cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ?”

“Đúng vậy,
đúng vậy, ai, ta nhìn mà cũng thấy đau lòng.”

Mấy giọng nói
này rõ ràng vang dội, từng câu một rót vào tai Trần Dung.

Trần Dung cười
lạnh: Các nàng mềm lòng ư? Đám phụ nhân này, đừng nghĩ rằng các nàng chôn mình
ở trong khuê các, xưa nay ra tay hạ độc thủ, xương trắng còn không chất đống
sao? Nói đến nói đi, các nàng ta chỉ cảm thấy mình có xuất thân không cao, dùng
lời nói để chèn ép mình mà thôi.

Đương nhiên,
cũng không loại trừ ở đây có một hai tiểu cô thiện lương, thật sự động lòng.
Nhưng các nàng thiện lương, các nàng mềm lòng, thì có liên quan gì đến Trần
Dung đây?

Trần Dung vươn
tay đè nhi tử đang định nhảy xuống, nàng vén rèm xe, bước xuống xe ngựa.

Chúng cung nữ
đang chờ đợi nàng, thấy rốt cục Trần Dung xuống xe, nhất thời dập đầu càng
mạnh, tiếng khóc cũng càng vang dội.

Cung nữ cầm
đâu kia ngẩng đầu để lộ trán rớm máu, hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Dung, khóc không
thành tiếng: “Phụ nhân, cầu xin người rủ lòng thương. Thiếp không muốn làm ca
kỹ mà.” Nàng ta lê về phía trước hai bước, đến bên chân Trần Dung, túm lấy vạt
váy nàng đau khổ khóc nói: “Nghe nói phu nhân là người rất thiện tâm, cứ coi
như người nuôi một con chó một con mèo, giữ chúng thiếp lại đi. Chúng thiếp có
làm trâu làm ngựa cũng sẽ hiếu kính phu nhân.”

Nàng ta khóc
rơi lệ đầy mặt, nói ra lời lẽ vô cùng cảm động.

Lúc này người
xem náo nhiệt càng ngày càng nhìn mà thương cảm.

Trần Dung lẳng
lặng nhìn nữ tử túm lấy vạt váy mình.

Chờ tiếng khóc
nàng ta ngừng lại, Trần Dung cất cao giọng, nói với vẻ lạnh lùng: “Ngươi sai
rồi, tuy rằng Trần thị A Dung ít nói, nhưng cũng đã từng giết người, không phải
là người thiện tâm gì cả.”

Giọng nói của
nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, làm cho mọi tiếng khóc bất tri bất
giác ngừng lại.

Nhìn chúng nữ
tội nghiệp, Trần Dung bật cười một tiếng, nàng hờ hững nhìn chằm chằm chúng nữ,
từ từ nói: “Các ngươi đến đây chính là muốn chiếm trượng phu của ta, san sẻ yêu
thương của trượng phu đối với ta, tại sao ta phải thiện tâm đối với những người
như vậy?”

Lời của nàng
vừa dứt, nữ tử nằm ở dưới chân nàng muốn biện bạch, nhưng Trần Dung nhấc tay,
ngắt lời nàng ta.

Nàng cất cao
giọng, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo như băng: “Các ngươi và ta không quen biết,
ta cũng chưa từng nợ ân đức của các ngươi, vì sao ta phải rủ lòng thương?”

Nàng cười
lạnh: “Các ngươi làm ca kỹ hay không thì có liên quan gì đến ta đâu?”

Câu cuối cùng
vừa dứt, tiếng ồn ào vang lên.

Một nữ lang
đứng ra, đang chuẩn bị mở miệng, Trần Dung đã ngẩng đầu đảo qua chúng quý nữ.
Ánh mắt nàng sắc bén đao: “Các vị…” Trần Dung cười lạnh.“Các vị đã đến tuổi cập
kê, không gả cho trượng phu nào đó thì chắc cũng đã định hôn ước. Nếu các vị
thương hại các nàng, không ngại mang vài người về tặng cho phu chủ của mình đi,
đối với bệ hạ cùng Thái Hậu mà nói, chỉ cần nhi tức hay nữ nhi của Lang Gia
Vương nhận lễ vật, bọn họ hẳn sẽ cao hứng thôi.”

Câu nói này
của Trần Dung vừa thốt ra, chúng nữ nhất thời nghẹn lời. Vừa rồi mấy kẻ kêu to
kia vội vàng thối lui ra sau. Có người rõ ràng thối lui đến dưới bóng cây, ngăn
cách ánh mắt Trần Dung nhìn về phía mình.

Cười lạnh nhìn
chúng nữ trốn tránh, Trần Dung chậm rãi nói: “Trần thị A Dung ta là người tuyệt
tình hiếm có trên thế gian. Đương nhiên, các vị hoàn toàn khác hẳn ta, các vị
mới thật sự nhân từ. Có điều ông trời cũng có đức hiếu sinh, ta thấy các vị đều
từ bi, tránh để mấy nữ nhân xinh đẹp này trở thành ca kỹ, vậy thì hy sinh một
chút đi. Tin rằng phu chủ của các vị cũng sẽ ca ngợi các vị khoan hồng độ
lượng.”

Nói tới đây,
Trần Dung giả vờ giả vịt cúi người xuống, thi lễ với nhóm nữ lang thiếu phụ.

Các nữ lang
thiếu phụ thối lui ra phía sau càng nhiều, tiếng chỉ trích bốn phía lúc này
cũng đã biến mất.

Trần Dung thấy
thế thu hồi ánh mắt, nàng thở dài một tiếng, nói với chúng cung nữ: “Xem ra,
phụ nhân tuyệt tình trên thế gian giống như ta còn nhiều mà. Các vị, các vị vẫn
nên trở về cung, cầu xin Thái Hậu cùng bệ hạ đi.”

Dứt lời, nàng
xoay người bước đi.

Nhưng nàng bước
đi, cung nữ cầm đầu kia còn túm chặt vạt váy của nàng. Vừa rồi tuy lời lẽ của
Trần Dung khó nghe nhưng cử chỉ ôn hòa, lại là người có xuất thân bình thường,
từ đáy lòng cung nữ kia cũng không hề cảm thấy sợ nàng.

Nhìn thấy Trần
Dung cúi đầu nhìn, cung nữ kia lệ như trân châu lăn xuống: “Cầu người, phu
nhân, cầu người thu nhận thiếp, chỉ thu nhận một mình thiếp thôi.” Nàng ta vừa
nói, vừa dập đầu với Trần Dung, tay nắm góc váy dù thế nào cũng không chịu
buông ra.

Còn muốn tổn
thương bản thân thêm nữa sao?

Trần Dung cười
lạnh một tiếng. Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy nàng tao nhã vung ống tay
áo, sau đó, nhấc chân lên!

“Phịch –” một
tiếng, Trần Dung đá vào giữa ngực cung nữ kia, cú đá này rất nặng, rất chuẩn,
cung nữ kia bất ngờ không kịp đề phòng, kêu thảm thiết một tiếng, đột nhiên lăn
ra sau, va vào một cung nữ khác rồi mới dừng lại.

Bốn phía lập
tức trở nên im lặng vô cùng.

Trần Dung chậm
rãi lắc lắc ống tay áo, đồng thời, nàng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét giũ giũ y
phục.

Sau đó, nàng
ngẩng đầu lên, lạnh lùng đảo qua mọi người, đảo qua cung nữ mặt mũi bầm dập
kia, Trần Dung lắc đầu, nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ta đã
nói rồi, ta đã từng giết người, là một kẻ tuyệt tình… Sao ngươi vẫn không tin
chứ?”

Dứt lời, nàng
tao nhã xoay người, được Vương Hiên nhịn cười nâng đỡ bước lên xe ngựa, nghênh
ngang rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3