Bất Tử - Chương 08
Chương
8
TÔI THẤY NGƯỜI CHẾT Ở KHẮP MỌI NƠI. Trên đường, trên
bãi biển, trong siêu thị, trong nhà hàng. Những linh hồn đi loanh quanh
trong trường học, xếp hàng ở bưu điện, đứng chờ ở phòng khám bác
sĩ. Nhưng không giống như những con ma bạn thấy trên tivi và trong phim,
họ không làm phiền tôi, họ cũng không cần tôi giúp đỡ, họ không dừng
lại bắt chuyện với tôi. Điều họ thường làm nhất là cười và vẫy tay
khi họ biết ai đó đang nhìn họ. Cũng giống như đa số con người, họ
thích được nhìn ngắm.
Nhưng cái giọng trong phòng tôi thì không hẳn là giọng
của một linh hồn. Cũng không phải là Riley. Nhiều lúc, tôi nhớ lại
và tưởng như đó là giọng của Damen.
Nhiều lúc, tôi hoài nghi chính những điều mình đã
thấy. Có thể đó chỉ là một giấc mơ?
Buổi sáng hôm sau, Damen vào lớp sớm. Anh cười tươi
tắn, ngồi xuống ghế đúng vài giây trước khi chuông reo.
“Xin chào!”
Tôi gật đầu, hy vọng cử chỉ của mình đủ tự nhiên,
đủ bình thường, ít nhất là không để lộ rằng mình đang thích thú. Tôi
cố giấu cảm xúc của mình. Cố giấu để anh ta không biết được rằng
trong những giấc ngủ đầy mộng mị, tôi đã mơ thấy anh ta.
“Cô của em trông có vẻ rất dễ gần và tử tế nhỉ!”,
Damen nhìn tôi, gõ gõ cây bút xuống bàn. Tiếng cạch cạch vang lên
khiến tôi thoáng chút bực mình.
“Vâng, cô ấy tốt lắm!” Tôi lúng búng trong miệng, lòng
thầm than phiền thầy Robins vì cứ uống cho nhiều rồi lại ở trong
phòng vệ sinh của giáo viên quá lâu. Ước gì thầy thôi uống rượu và
vào lớp ngay bây giờ để tôi kết thúc được cuộc trò chuyện này.
“Anh cũng không ở với gia đình mình!” Damen dịu dàng. Giọng
anh ta làm im lặng cả phòng, tắt luôn nhưng suy nghĩ đang vang vọng
trong tôi.
Anh khẽ xoay xoay cây bút vòng vòng trên những ngón tay
một cách điêu luyện.
Tôi mím môi, ngón tay sờ soạng trên chiếc iPod trong
ngăn bí mật, nửa hy vọng tiếng nhạc ồn ào đủ sức làm phân tán cảm
xúc của mình, nửa ngần ngại vì điều mình làm có vẻ chẳng lịch sự
chút nào: Bật iPod lên để khỏi phải nghe anh ta nói!
“Anh được… giải phóng nô lệ!” Damen thêm vào bằng
giọng hài hước nhưng tỉnh rụi như thật.
“Anh nghiêm túc chứ?”, tôi hỏi, mặc dù đã nỗ lực giữ
cuộc nói chuyện của chúng tôi ở mức ít nhất có thể.
Tôi chưa bao giờ gặp một ai được giải phóng nô
lệ. Điều anh ta nói sao phảng phất cảm giác cô đơn và buồn quá,
mặc dù rõ là khi nhìn chiếc xe và quần áo của anh ta, rồi còn buổi
tối thứ Sáu say đắm của anh ta ở khách sạn St. Regis, thì Damen hoàn
toàn chẳng có vẻ từng bị đối xử tệ chút nào.
“Nghiêm túc đấy!”, Damen gật đầu.
Trong một tích tắc khi anh ta ngưng nói, tôi nghe rõ
trong phòng những suy nghĩ của Stacia và Honor bay vòng vèo. Bọn họ
gọi tôi là kỳ dị, là kinh khủng, là cái con khùng khùng điên điên. Cộng
thêm vài điều gì đó còn tệ hơn nữa.
Sau đó, tôi thấy anh tung cây bút vào trong không khí
rồi mỉm cười hài lòng khi thấy nó ngoan ngoãn rơi trở lại vào tay
anh sau một vũ điệu tuyệt đẹp trên không.
“Vậy gia đình của em… Họ ở đâu?”, anh hỏi.
Những suy nghĩ đang bay vòng vèo trong không trung lại
im bặt.
Thật kỳ lạ. Cứ như một bản nhạc đứt quãng. Vang lên
rồi im bặt. Như một chiếc máy cassette cứ bị bấn nút ngừng rồi bấm
nút chơi.
“Anh nói gì?”, tôi liếc nhìn, thấy mình như bị thôi
miên bởi cây bút ma thuật đang bay lượn vòng vèo. Trong lúc đó, tôi
nghe được cả những suy nghĩ của Honor, đùa bỡn về quần áo tôi, và
người bạn trai của cô giả vờ đồng ý mặc dù anh chàng này lại đang
tự hỏi là cô ấy tại sao lại không ăn mặc giống tôi.
Những suy nghĩ hỗn loạn của con người. Điều đó khiến
tôi muốn giật phắt cái mũ trùm đầu của mình ra, mở chiếc iPod cho
lớn lên, và quên hết mọi thứ.
Mọi thứ. Kể cả Damen.
Đặc biệt là Damen.
“Gia đình em sống ở đâu?”, anh ta lặp lại.
Tôi nhắm nghiền mắt khi anh ta nói. Một khoảnh khắc im
lặng. Một sự im lặng tuyệt vời trong phút chốc. Rồi lại từ từ mở
mắt ra và nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện.
“Họ đều đã chết rồi”, tôi nói ngay khi thầy Robins
bước vào.
“Anh xin lỗi!”
Damen ngồi đối diện với tôi, nhìn đăm đắm tôi suốt
bữa trưa hôm đó trong khi tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm liếc khắp phòng,
mong Haven và Miles sẽ đến.
Tôi vừa mở hộp cơm trưa của mình thì thấy một bông
hoa tulip đỏ nằm cạnh cái bánh sandwich và khoai tây chiên. Một bông hoa
tulip! Cũng giống như bông hoa hôm tối thứ sáu. Tôi không biết làm sao
anh ta có thể làm được điều đó, nhưng tôi biết chắc chắn đó là bông
hoa của Damen. Có điều, những thủ thuật phù phép lạ lùng giờ đây
cũng không làm tôi băn khoăn bằng cái cách anh ta nói với tôi, cách anh
ta làm tôi cảm thấy…
“Chuyện gia đình của em. Thật sự anh không biết…”.
Tôi nhìn xuống chai nước ép trái cây của mình, vặn
tới vặn lui cái nắp, hy vọng anh ta chuyển sang đề tài khác.
“Em không thích nói về điều này”. Tôi ngập ngừng.
“Anh biết cái cảm giác mất đi những người mình thương
yêu là như thế nào!”
Damen vẫn không chuyển đề tài. Anh chồm người qua bàn
và đặt tay lên tay tôi. Một cảm giác gì đó, thoải mái, ấm cúng,
bình yên và an toàn.
Tôi nhắm mắt lại, để tự nhiên.
Ừ, cứ cho phép bản thân mình tận hưởng những giây
phút bình yên. Cảm ơn anh vì những gì anh đã nói.
“Á á… Xin lỗi!”
Tôi mở mắt ra, thấy Haven đang đứng đó, dựa người vào
cạnh bàn, cặp mắt màu vàng của cô nhíu lại và dán chặt vào hai
bàn tay của chúng tôi. “Xin lỗi vì… tớ không đúng lúc!”
Tôi rụt tay lại, đút vào túi như thể điều Haven vừa
thấy thật đáng xấu hổ, không nên để ai nhìn thấy. Muốn giải thích
rằng mọi thứ chẳng có gì, nhưng đầu óc tôi rỗng không, đến mức
chẳng thể thốt lên một câu có nghĩa.
“Miles đâu rồi?”, cuối cùng tôi lên tiếng, chẳng biết
tìm ra cái gì khác để nói.
Haven tròn xoe mắt và ngồi xuống cạnh Damen. Những ý
nghĩ giận dữ, bực bội, thù địch trong cô đã làm vầng hào quang bao
quanh người cô biến từ màu vàng sáng sang màu đỏ sậm. “Miles đang chat
chit với một anh chàng mới quen trên Internet”. Haven tránh cái nhìn
của tôi, giả vờ bận rộn mở chiếc bánh nướng của mình ra. Được một
lúc, cô ngẩng lên nhìn Damen và nói thêm: “Cuối tuần của mọi người
thế nào?”
Tôi nhún vai, biết rằng dù cô bạn hỏi “cuối tuần của
mọi người” nhưng lại thực sự không hề ám chỉ đến mình.
Liếc nhìn sang Damen, tôi hơi sốc khi thấy anh cũng
nhún vai, như thể những ngày cuối tuần của mình chỉ là những ngày
tồi tệ, chẳng có gì đáng nói, dù tôi biết rõ mọi thứ không phải
như thế.
Haven lúc lắc đầu: “Với tớ thì ngày thứ Sáu vừa rồi
thật là kinh khủng. Tớ phải lau dọn vết nôn mửa của Austin vì người
giúp việc đã đi Vegas, còn bố mẹ tớ thì chẳng buồn về nhà. Không
biết họ chết dấp ở chốn địa ngục nào. May cho tớ thì ngày thứ Bảy
lại hoàn toàn khác. Ý tớ là rất tuyệt! Thật đấy có thể nói là
một đêm vui nhất trong cuộc đời tớ. Chắc chắn tớ sẽ mời mọi người
tham dự nếu tớ biết sớm hơn…”.
“Các cậu đã đi đâu?”, tôi hỏi, cố giữ giọng bình
thường dù tôi đã mường tượng ra một nơi kinh hoàng nào đó.
“Một câu lạc bộ đáng kinh sợ mà vài đứa bạn gái
trong nhóm rủ tớ đến”.
“Nhóm nào?” Tôi hợp một ngụm nước.
“Thứ Sáu là ngày dành cho những người luôn có cảm
giác bị phụ thuộc vào nhau”, cô cười. “Evangeline, cô ấy giống như
người đóng vai chính. Tất cả bọn họ gọi cô ấy là người cho!”
“Cái gì? Người cho là sao?” Miles từ
đâu xuất hiện, để chiếc điện thoại di động xuống bàn và bước vòng
phía sau tôi.
“Những người luôn có cảm giác bị phụ thuộc vào
nhau”, tôi đáp.
Haven lập tức trợn tròn mắt. “Không, không phải. Người
cho là người cho phép những con ma cà rồng khác hút máu họ. Tớ thì
chỉ thích đi vòng vòng xem họ thôi. Tớ chẳng cho ai hút máu mình cả.
Chưa!” Cô bạn bật cười.
“Cậu đi vòng vòng với ai?”, Miles hỏi, nhấc chiếc
điện thoại của mình lên.
“Thì đi vòng vòng với ma cà rồng chứ với ai! Tớ cố
đi theo. Nhưng Evangeline chỉ là cái tên theo kiểu ma cà rồng thôi, chứ
không phải tên thật của cô ấy…”.
“Ai cũng có tên theo kiểu ma cà rồng à?”, Miles để
chiếc điện thoại của mình xuống bàn lại.
“Ai cũng có!” Haven gật đầu, đưa tay quệt miếng kem
trên chiếc bánh rồi liếm ngon lành.
“Cũng giống như tên tự đặt à? Giống như tên con vật
cưng đầu tiên hồi nhỏ cộng với tên thời con gái của mẹ? Nếu thế thì
tên tớ là Princess Slavin, hì hì…!” Miles phá lên cười.
Haven thở dài, cố kiên nhẫn.
“Không phải kiểu tên đùa giỡn đó đâu. Các cậu biết
không, tên theo kiểu ma cà rồng được đặt rất nghiêm túc. Không giống
như đa số những người đến dự, tớ không phải thay đổi tên của mình,
bởi vì tên Haven về cơ bản nó cũng là cái tên của ma cà rồng rồi,
một trăm phần trăm tự nhiên, không thêm không bớt!”
Cô bạn lại cười.
“Tớ nói với các cậu rồi mà! Tớ là Công chúa Bóng
đêm. Dẫu sao thì bọn tớ cũng đã đến một câu lạc bộ thật tuyệt vời
ở đâu đó, hình như là ở Nocturnal hay gì đây!”
“Nocturne”, Damen đột nhiên lên tiếng, tay nắm chặt cái
ly uống nước trong khi đôi mắt anh tập trung cao độ vào cô ấy.
Haven để miếng bánh ngọt xuống và vỗ tay reo lên: “Đúng
rồi! Chính xác là Nocturne. A, cuối cùng cũng có người đồng cảm với
những điều tớ nói rồi đấy nhé!”
“Cậu có vào khu vực bất tử?” Damen hỏi, vẫn nhìn
chằm chằm vào cô ấy, cách xưng hô đột nhiên thân mật hơn.
“Chỗ đó quá đông người! Còn có cả cái phòng VIP
dành cho phù thủy. Tớ vô phòng đó và đến quầy bar máu!”
“Họ có kiểm tra tuổi của cậu không?”, Miles cắt ngang,
mấy ngón tay vuốt vuốt cái điện thoại.
“Các cậu có thể cười tớ, nhưng như tớ đã nói, ở đó
thật là tuyệt. Evangeline giới thiệu tớ với một số người bạn. Tớ
gặp được một cô gái rất dễ thương, cũng mới chuyển đến đây. Có thể
bọn tớ sẽ đi chơi với nhau!”
“Ơ, thế cậu nghỉ chơi với bọn tớ à?” Miles lên giọng
chế giễu.
Haven trợn tròn mắt: “Cậu nói sao cũng được. Tất cả
những điều tớ biết là tối thứ Bảy của các cậu…À không! Có lẽ
không tính tới Damen, bởi vì Damen biết kiểu câu lạc bộ này rồi. Chắc
chắn là biết nhiều hơn hai người này!” Cô bạn đưa ngón tay chỉ tôi
với Miles.
“Anh bạn chat chít với quen của cậu thế nào?” Tôi
thúc khuỷu tay vào Miles, cố kéo sự quan tâm của cậu bạn tập trung
vào chúng tôi thay vì cứ mơ mơ màng màng với chiếc điện thoại.
“Tớ bỏ nhiều thời gian trong nhà vệ sinh chat với gã
này, một kẻ nói dối trắng trợn!”
Miles lắc đầu, đẩy màn hình điện thoại về phía tôi
để tôi xem. “Nhìn đây này!” Cậu ta bấm bấm bàn phím bằng những ngón
tay nhanh thoăn thoắt của mình. “Tớ đã hỏi xin hình suốt cuối tuần
rồi bởi vì tớ không thể gặp mà không biết mặt anh ta là ai được. Và
đây là tấm hình anh ta gửi lại. Chắc chắn đó không phải là người tớ
chat chít. Đúng là một sự dối trá trắng trợn không biết nói sao
luôn!”
Tôi thờ ơ không thèm liếc nhìn màn hình điện thoại.
“Làm sao cậu biết tấm hình đó chắc chắn không phải
hình của cái anh chàng cậu chat chít?”, tôi liếc nhìn Miles.
Một giây yên lặng.
Đột nhiên, Damen lên tiếng: “Bởi vì…đó là hình của
anh!”