Bất Tử - Chương 09 - 10

Chương
9

HẲN DAMEN CÓ THỜI GIAN NGẮN LÀM NGƯỜI MẪU, lúc anh ta
sống ở New York. Đó là lý do tại sao những bức ảnh của anh được đưa
lên mạng, để rồi có kẻ tải xuống rồi cho là hình của họ.

Chúng tôi cùng phá lên cười rõ to vì sự trùng hợp
ngẫu nhiên lạ lùng này. Nhưng có một việc tôi không hiểu: Damen chuyển
đến đây từ New Mexico, chứ không phải New York. Nghĩa là thời điểm lúc
còn ở New York phải cách đây khá lâu. Sao trong hình, trông anh chẳng
trẻ hơn bây giờ chút nào? Tôi không nghĩ có ai đó lúc mười bốn, mười
lăm tuổi mà từ ngoại hình đến nét mặt vẫn trông giống hệt như bây
giờ – khi đã mười bảy tuổi.

Điều đó thật vô lý!

Khi đến lớp Mỹ thuật, tôi đi thẳng vào phòng đựng
dụng cụ, lấy màu và giá vẽ của mình, cố không chú ý đến cả việc
Damen đang chuẩn bị giá vẽ ở vị trí ngay kế bên tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cài nút áo khoát, chọn cọ,
tập trung vào công việc của mình dù thỉnh thoảng vẫn kín đáo liếc
bức tranh sơn dầu của anh ta, cố không trố mắt nhìn một cách ngẩn ngơ
“kiệt tác” Damen đang vẽ – một bức tranh mô phỏng lại tác phẩm vĩ
đại Người phụ nữ có mái tóc vàng của Picasso.

Bài tập của chúng tôi là chọn một trong những tác
phẩm nổi tiếng có tính chất tượng hình và vẽ lại. Không hiểu sao,
tôi nghĩ những vòng xoáy đơn giản của Van Gogh là dễ sao chép và dễ
lấy điểm A. Nhưng khi đã bắt tay vào việc, tôi mới biết mình đã hoàn
toàn sai lầm. Những vòng xoáy ấy không hề đơn giản chút nào. Bây giờ
thì mọi việc đã đi quá xa, tôi không biết mình phải làm gì.

Kể từ khi có trong người năng lực siêu linh, tôi không
còn phải miệt mài học bài hay cố công đọc sách nữa. Tất cả những
gì tôi cần làm là đặt tay lên trên cuốn sách. Những nội dung trong
trong ấy sẽ nhanh chóng thể hiện trong đầu. Còn các bài kiểm tra thì
sao? Chẳng khó khăn gì. Tôi chỉ cần lướt ngón tay của mình lên trên
câu hỏi. Câu trả lời sẽ lập tức hiện ra.

Nhưng Mỹ thuật lại mà một môn hoàn toàn khác.

Bởi vì cảm xúc và tài năng thì không thể bắt chước
hay làm giả được.

Năng lực siêu linh chẳng giúp được gì cho tôi trong
việc sáng tác. Đó phải là cảm xúc thật. Và đó cũng là lý do tại
sao tôi phải “đánh vật” với một bài tập Mỹ thuật thế này.

Đêm đầy sao?” Damen hỏi, mỉm cười gật đầu nhìn
về phía tấm vải lốm đốm màu xanh trong khi tôi bối rối, tự hỏi làm
sao mà anh ta có thể đoán chính xác như thế từ những phác họa rất đơn
giản ban đầu.

Tôi thở dài, nhìn anh ta thoải mái vung cọ ở bên cạnh.
Lại thêm một điểm cộng nữa trong danh mục những việc mà anh ta rất
giỏi.

Thật vậy, nhiều lúc tôi không hiểu sao Damen biết
nhiều và giỏi nhiều thứ khác nhau như thế.

Như môn tiếng Anh, Damen có thể trả lời tất cả những
câu hỏi của thầy Robins, trong khi anh ta chỉ có một đêm để xem hơn ba
trăm trang trong tác phẩm Đỉnh Gió Hú. Đó là chưa kể những
kiến thức về lịch sử, anh ta có thể nói rành rọt các sự kiện lịch
sử như thể anh ta có mặt ở đó vậy. Anh ta cũng thuận cả hai tay, nghe
thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi bạn nhìn anh ta viết một tay
và vẽ một tay thì thật đáng kinh ngạc. Và còn cả chuyện anh ta có
thể vuốt nhẹ tóc bạn để “hô biến” ra một bông hoa tulip hay tung cây
bút lên không cho nó bay thành một vòng ngoạn mục trước khi đáp xuống.

“Ồ, em làm tôi ngạc nhiên đấy, Damen! Trên cả tuyệt
vời!”

Cô Machado vừa nói vừa vuốt bím tóc dài óng ả của
mình khi đi ngang, nhìn chăm chú vào bức tranh của anh ta. Vầng hào
quang xung quanh cô lung linh một màu xanh thẫm rất đẹp. Tôi cảm
nhận
từ vầng sáng ấy rằng cảm xúc của cô đang dâng tràn
trong niềm vui sướng. Tôi thấy cô nhanh chóng lướt
lại trong đầu cả danh sách những học sinh xuất sắc
nhất trước nay, để rồi mỉm cười nhận ra chưa bao giờ cô gặp một tài
năng bẩm sinh như vậy.

“Còn Ever?” Bên ngoài cô vẫn còn cười, nhưng bên
trong
tôi thấy cô đang nghĩ: Cái gì đây
nhỉ?

“Dạ... Ừm... Là tác phẩm của Van Gogh, Đêm Đầy
Sao
ạ!” Tôi bối rối đỏ mặt, đọc thấy cô đang thở
dài
trong đầu trước “tác phẩm” của tôi.

“Một khởi đầu đáng khen ngợi đấy!”

Cô gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản, thoải mái và
giọng nói đầy khuyến khích học trò như thường lệ. “Nhưng em chú ý
là tranh của Van Gogh thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng những gì chứa
đựng bên trong thì sâu thẳm và khó thể hiện hơn nhiều lắm. Nhớ đừng
quên những ánh vàng rực lung linh như sự tỏa sáng của tâm hồn!”

Tôi nhìn theo dáng cô bước đi sang chỗ những học sinh
khác. Vầng hào quang quanh cô rộng ra và sáng lên. Tôi biết, cô không
thích bức tranh của tôi, nhưng cũng rất cảm kích việc cô không thể
hiện điều đó ra bên ngoài. Sau vài giây, không cần suy nghĩ nhiều nữa,
tôi nhúng cọ vào ô màu vàng, sau đó quét lên trên chút màu xanh dương.
Và khi nhấn cọ vào khung vải, kết quả cuối cùng có được là một
đốm to màu... xanh lá!

Làm sao mà anh vẽ được như vậy?” Tôi thở
dài, lắc đầu thất vọng, nhìn chăm chăm vào bức tranh tuyệt vời của
Damen, rồi quay sang bức tranh “bất trị” của mình. Bao nhiêu tự tin của
tôi như rơi thẳng đứng xuống vực.

Damen cười, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em nghĩ ai dạy Picasso vẽ?”, anh ta nói.

Tôi làm rơi cọ xuống sàn, làm bắn tung tóe những
giọt sơn màu xanh lá vào giày, áo khoác và cả gương mặt của mình,
rồi cố giữ bình tĩnh trong khi Damen cúi xuống nhặt cây cọ lên, đặt
nó lại vào tay tôi.

“Ai cũng phải thử bắt đầu”. Anh ta nói, cặp mắt đen
sống động như có lửa. Ngón tay của anh ta lướt tìm cái sẹo trên mặt
của tôi.

Cái sẹo ở trên trán.

Nó ẩn dưới lớp tóc.

Cái sẹo mà tôi chưa hề kể.

“Ngay cả Picasso cũng có một người thầy”, anh ta cười,
rút tay lại và hơi ấm cũng theo đó tan biến đi. Anh quay về với bức
tranh của mình trong khi tôi cố gắng để hít thở bình thường trở lại.

Chương 10

SÁNG HÔM SAU, KHI CHUẨN BỊ ĐẾN TRƯỜNG, tôi đã sai lầm
khi nhờ Riley chọn giúp cái áo lạnh dài tay để mặc.

“Em thấy sao?”, tôi giơ chiếc áo màu xanh dương lên
(trước đó là chiếc khác màu xanh lá).

“Chị mặc màu hồng đi”. Con bé vừa nói vừa lục lọi
trong tủ áo của tôi.

“Chị đâu có cái nào màu hồng!” Tôi cau mày, hy vọng
con bé nghiêm túc đưa ra lời đề nghị khác, chứ đừng đùa giỡn nữa. “Thôi
nào, giúp chị đi, sắp đến giờ rồi!”

Con bé chà chà tay lên cằm, trông như bà cụ non. “Ý
chị là trong hai màu xanh dương và xanh lá thì cái nào đẹp hơn phải
không?”

“Đây nè!” Tôi bỏ cái xanh dương xuống và ướm cái màu
xanh lá lên.

“Xanh dương đi.”

Tôi ngập ngừng. Có lẽ nó nói đúng.

“Em nghiêm túc nhé!” Tôi liếc nhìn con bé rồi bỏ cái
áo xanh lá xuống, làm theo lời khuyên của nó.

Con bé tiếp tục lục lọi trong ngăn tủ: “Được rồi!
Thêm chút son bóng môi và má hồng nữa là...”

“Ơ, chị không trang điểm đâu! Chị đến trường mà!” Tôi
gần như hét toáng lên.

“Chị đúng là khô như ngói, Ever. Thôi, tô chút sơn môi
cũng được. Nó có làm chị mất công gì đâu. Không có gì lòe loẹt cả.
Chỉ là xinh xắn và nữ tính hơn một chút thôi!”

Tôi thở dài, cầm lấy cây son bóng lướt nhẹ trên môi
mình.

“Chị có ai phải không?” Đột nhiên, con bé hỏi.

Tôi mím môi, đi thẳng ra cửa, xuống cầu thang.

“Hì, chị không nói cũng được! Nhưng chị không thể ngăn
em đoán mò đâu!” Con bé bám riết theo sát phía sau tôi.

“Em muốn nói sao cũng được!” Tôi lầm bầm bực tức
trong lúc đi vào nhà xe.

“Em biết chắc đó không phải Miles, bởi vì chị không
phải là gu của anh chàng ấy, và em cũng biết đó không
phải là Haven bởi vì chị ấy không phải là gu của chị,
vậy là...”

Riley đi xuyên qua cánh cửa xe đang đóng và đang khóa,
ngồi ngay ngắn vào ghế đằng trước. “Em đoán đó phải là một trong
những người bạn của chị, nói cho em nghe đi, em chịu thua rồi đó!”

Tôi mở cửa gara, leo lên chiếc xe của mình, đề máy,
nhấn ga để tiếng động cơ át đi cái giọng lèm bèm dai như đỉa của nó.

“Em biết hình như chị có chuyện gì đấy...”

Con bé vẫn tiếp tục không ngừng nói giữa tiếng gầm
gừ ồn ào của động cơ.

“Cho em xin lỗi nghen, nhưng cách chị xử sự thì y hệt
như trước lúc chị quen với anh Brandon vậy. Nhớ không, hồi đó chị
cũng căng thẳng bối rối như thế này. Suốt ngày cứ lo không biết anh
ta có thích chị không, và nhiều thứ khác nữa. Thôi nào, nói cho em
nghe đi. Anh chàng không may mắn kỳ này là ai thế? Ai là nạn nhân kế
tiếp của chị vậy?”

Ngay khi Riley nói điều đó, hình ảnh của Damen hiện
lên trước mặt tôi. Rất đẹp trai, quyến rũ, nóng bỏng. Trong lòng tôi
thôi thúc một cảm giác khao khát muốn được chạm vào anh. Nhưng tôi
chỉ tằng hắng giọng và lảng đi: “Không có ai cả. Chị đâu có thích ai.
Nhưng tin chị đi, đây là lần cuối cùng chị nhờ em giúp đỡ!”

Khi đến lớp tiếng Anh, tôi hơi bị choáng váng, căng
thẳng, tay đầy mồ hôi và lo lắng vì những gì Riley vừa chọc phá. Nhưng
điều khiến tôi choáng váng kế tiếp là ở trong lớp, Damen đang ngồi
nói chuyện với Stacia!

Tôi cảm thấy như chuyện này tiếp tục đánh dấu thêm
một điều khiến tôi cùng cực hoang mang về anh, vào cái danh sách vốn
đã dài.

“Xin lỗi”.

Tôi lắp bắp khi bị đôi chân dài của Damen cản đường. Đôi
chân anh bắt chéo, chiếm lĩnh cái vị trí để ba lô thường lệ của
Stacia.

Nhưng anh tiếp tục lơ tôi và vẫn ngồi ở bàn cô ấy. Anh
cũng làm một động tác vuốt nhẹ bên má cô như ảo thuật và rút ra
một đóa hoa hồng.

Một đóa hoa hồng trắng.

Tinh khiết. Tươi mới. Long lanh. Và đẫm sương.

Khi anh trao đóa hoa cho Stacia, cô nàng hét toáng lên
sung sướng một cách không kiềm chế, cứ như thể anh ta vừa mới trao cho
cô một chiếc nhẫn kim cương.

“Ôi, trời đất ơi! Thật tuyệt vời... Không thể nào tin
được! Làm sao mà anh làm được điều kỳ diệu đó?”

Cô nàng la inh ỏi, vẫy vẫy đóa hoa lộng lẫy trên tay
để mọi người trong lớp có thể nhìn thấy.

Tôi mím môi, nhìn chằm chằm xuống đất. Ngón tay tôi
vội vội vàng vàng mở chiếc iPod với âm thanh lớn nhất có thể để
không còn phải nghe giọng nói lảnh lót sung sướng kia.

“Xin lỗi, cho tôi
qua!”

Tôi lúng búng từng
chữ trong miệng, mắt liếc trộm Damen. Trong một giây, tôi cảm nhận
được tia nhìn ấm áp ngắn ngủi trước khi cái nhìn của anh trở nên
sắc lạnh. Anh né người, tránh đường cho tôi.

Tôi đi như chạy về
phía bàn của mình nơi cuối lớp. Những bước chân luống cuống, như lập
trình sẵn. Không kịp suy nghĩ gì, tôi ngồi vào chiếc ghế của mình
và tiếp tục làm những việc quen thuộc. Lấy tập. Lấy sách. Lấy bút
viết ra. Giả vờ không chú ý đến sự lưỡng lự của Damen. Không chú ý
đến kiểu anh ta làm như phải miễn cưỡng lê bước trở về chỗ ngồi của
mình khi thầy Robins bước vào lớp.

Giờ cơm trưa, Damen
không ngồi cùng ba đứa tôi như thường lệ.

“Chuyện khỉ gió gì
thế?” Haven nói, vén mái tóc ngang trán sang một bên và nhìn thẳng
tới trước.

“Tớ biết mọi
chuyện chưa kết thúc đâu!” Miles lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Damen.

Rõ ràng, anh ta như
một chàng trai xuất thân trong tầng lớp thượng lưu, với sự hấp dẫn
tự nhiên, với cây viết ma thuật, và với những đóa hoa hồng chết tiệt.
“Tớ biết không có cái gì quá tốt có thật trên đời này đâu mà. Từ
hồi đầu tớ đã nói thế rồi. Nhớ không? Nhớ cái lúc tớ nói điều đó
không?”

“Không!” Haven lầm
bầm nhìn Damen. “Tớ chả nhớ gì cả”.

“Ơ, tớ nói rồi mà...!”

Miles nốc chai nước
khoáng và gật đầu. “Tớ có nói điều đó. Các cậu chẳng thèm nghe tớ!”
Tôi nhìn xuống cái bánh sandwich của mình, cố không can dự vào cuộc
tranh cãi chả tới đâu này, thật sự không muốn ngẩng lên hay nhìn bất
cứ chỗ nào gần Damen, gần Stacia, hay bất cứ ai ở bàn đó.

Ban nãy, trong khi
tôi đang quay cuồng với bài học tiếng Anh thì Damen chồm người qua
phía tôi và đưa cho tôi một tờ giấy ghi chú.

Anh nhờ tôi đưa nó
cho Stacia.

“Xin lỗi! Anh tự đưa
đi!” Tôi không đụng vào tờ giấy.

Một tờ giấy tập
xếp thành hình tam giác. Tôi biết, nó có thể gây ra sự đau đớn đến
chừng nào.

“Làm ơn giúp tôi!” Anh
xưng hô xa cách hơn, nhưng vẫn nháy mắt với tôi, và để tờ giấy gần
ngón tay tôi. “Tôi hứa là không có cái bẫy gì trong đó đâu”.

“Không phải là
chuyện bẫy hay không bẫy”. Tôi lúng búng từng tiếng, mắt nhìn trừng
trừng anh ta nhưng không biết giải thích thế nào.

“Vậy vì cái gì?” Damen
hỏi, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào tôi.

Vì tôi không muốn
đụng tới nó! Không muốn biết nó viết cái gì! Chỉ cần tôi chạm ngón
tay vào, những gì viết trong tờ giấy sẽ hiện lên trong đầu tôi ngay
tức khắc. Tất cả, những lời nói à ơi, tán tỉnh, những đong đưa của
anh dành cho cô ấy... Nếu tôi chạm vào mảnh giấy đó, tôi sẽ biết sự
thật... Và tôi không thể chịu đựng được khi biết điều đó...

“Anh tự đưa đi!”

Tôi thấy mình muốn
khóc, nhưng vẫn kiên nhẫn dùng cây viết chì dịch chuyển tờ giấy ra
đầu bàn. Tôi ghét trái tim mình lúc này. Nó cứ đập thình thịch
từng hồi trong lồng ngực khi anh ta cười bí ẩn và chồm người tới
lấy nó.

Tôi xấu hổ và ghét
chính mình khi nhận ra mình nhẹ nhõm xiết bao vì thấy anh cất miếng
giấy vào trong túi chứ không đưa nó cho Stacia.

“Ê, Ever... Tỉnh lại đi!”

Miles trân trối nhìn tôi, nhận ra rằng từ nãy đến giờ
tâm trí tôi lãng đãng tận đâu đâu.

Tôi lắc nhẹ đầu.

“Cậu nghe tới không? Tớ hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi không có ý gì nhưng cậu là người sau cùng trong
nhóm nói chuyện với Damen hôm nay...”

Tôi nhìn Miles vô vọng.

Tôi nhớ ánh mắt của Damen nhìn mình hôm qua, trong lớp
Mỹ thuật. Nhớ cái chạm tay của anh như truyền hơi ấm vào da thịt tôi.
Chắc chắn chúng tôi đã chia sẻ cái gì đó rất riêng tư, có thể nói
là rất tuyệt diệu. Nhưng sau đó, tôi nhớ đến cô gái trước Stacia,
cô gái tóc đỏ kiêu kỳ ở khách sạn St. Regis, người mà tôi cố quên đi.

Tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch vì đã quá ngây
thơ, vì nghĩ rằng anh ta có thể thích mình. Bởi vì không thể chối
bỏ một sự thật: Đó là Damen! Đó là một anh chàng quyến rũ, có
hàng tá cô gái bên cạnh. Anh ta lịch lãm, cuốn hút. Anh ta là kẻ ăn
chơi. Và anh ta lúc nào cũng làm như vậy.

Tôi nhìn dọc theo dãy bàn ăn trưa, vừa kịp lúc thấy
Damen lại tiếp tục trò ảo thuật, lướt tay lấy ra những đóa hoa hồng
trắng muốt từ tóc, từ tay áo, từ ngực, và từ ví của Stacia.

Tôi mím môi ngoảnh sang nhìn chỗ khác.

“Tớ chẳng làm gì cả!”

Tôi thở dài, trong lòng rối bời vì những cư xử thất
thường của Damen cũng như của Miles và Haven – những người bạn thân
thiết nhất của tôi.

Tôi có thể đọc được suy nghĩ của Miles.
Cậu ta đang “nghiên cứu” lời nói của tôi, đang cố quyết định xem có
nên tin tôi hay không. Miles trầm ngâm một lúc lâu rồi bảo: “Có phải
cậu cũng đang cảm thấy thất vọng, thấy bị bỏ rơi, và thất tình
giống như tớ?”

Ước gì tôi có thể thoải mái tâm sự với Miles. Ước
gì tôi có thể kể cho cậu ta nghe mọi chuyện. Cả một mớ
cảm xúc hỗn độn trong lòng. Mới hôm qua thôi, tôi còn chắc chắn giữa
Damen và tôi có một ý nghĩa đặc biệt nào đó với nhau. Vậy mà hôm
nay, tôi lại vừa thấy chuyện ấy.

Mọi thứ điều đảo ngược.

Nhưng tôi chỉ lắc đầu, thu dọn hộp thức ăn của mình
rồi đi thẳng vào lớp, dù chuông vào học còn khá lâu nữa mới reo.

Đang học tiết năm môn tiếng Pháp, trong đầu tôi lóe lên
suy nghĩ sẽ cúp tiết Mỹ thuật.

Môi mấp máy những từ tiếng Pháp, nhưng đầu óc tôi
chỉ quay cuồng với hàng lô hàng lốc lý do có thể viện dẫn ra để
nghỉ tiết sau, như đau bao tử, buồn nôn, cảm sốt hoa mắt, cúm, hay bất
cứ bệnh gì đó...

Không phải chỉ vì Damen.

Sự thật là, đến giờ, tôi còn không biết tại sao tôi
lại đăng ký môn học ấy. Tôi chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào.
Những bức vẽ của tôi thật kinh khủng. Tôi không thể trở thành họa sĩ
được.

Nhưng cuối cùng thì... tôi vẫn đi học tiết Mỹ thuật.

Vào lớp, tôi tập trung vào việc chuẩn bị các dụng
cụ chăm chú đến nỗi lúc đầu tôi không nhận ra Damen không có mặt ở
đó.

Vài phút qua đi mà không thấy bóng dáng anh ta, tôi
chụp lấy cây cọ, thong thả đến giá vẽ của mình.

Và...

Một mẫu giấy hình tam giác chết tiệt đang nằm trên
giá vẽ!

Tôi nhìn nó chằm chằm, chăm chú đến mức mọi thứ xung
quanh đều trở nên mờ dần thành màu đen. Toàn bộ lớp học thu lại còn
đúng một điểm. Toàn bộ thế giới của tôi chứa trong một miếng giấy
hình tam giác, đang để trên khung giá vẽ bằng gỗ mỏng.

Cái tên Stacia được viết nguệch ngoạc
phía ngoài.

Tôi không biết tại sao nó được để ở đây. Và mặc dù
không thấy bóng dáng Damen trong phòng, nhưng tôi hoàn toàn không muốn
phải mở nó ra xem. Tôi không muốn tham gia trò chơi độc địa này của
anh ta.

Tôi chụp cây cọ, ném vèo nó vào không trung thật mạnh
rồi nhìn nó bay vút lên trước khi rơi xuống đất.

Ngay sau đó, tôi biết rằng hành động vừa rồi cùa
mình không khác gì một đứa trẻ con!

“Hình như em làm rơi cái gì đây này!” Cô giáo bước
ngang qua, nói như hát với nụ cười tươi tắn. Trên nay cô là tờ giấy
gấp hình tam giác.

“Dạ, cái đó... không phải của em!” Tôi lí nhí trong
miệng, sắp xếp cọ vẽ, ra dấu để cô có thể mang nó đến cho Stacia,
hay tốt hơn là ném đó đi.

“Vậy còn có một Ever khác trong lớp
mà cô chưa biết à?” Cô giáo cười.

Sao cơ?

Tôi cầm lấy tờ giấy mà cô đưa trước mặt tôi.

Chữ Ever được viết một cách rõ ràng
phía trước, nét chữ viết tay của Damen.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Không thể giải
thích. Không thể hiểu. Tôi chắc chắn ban nãy mình nhìn thấy cái gì. Không
thể như thế này được!

Tay tôi run lên khi bắt đầu mở tờ giấy ra. Mở cả ba
góc và vuốt thẳng nếp.

Những gì trước mặt tôi là bức vẽ phác họa: Một bông
hoa tulip đỏ rất đẹp!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3