Bất Tử - Chương 05
Chương
5
LÚC TÔI ĐI ĐẾN CHỖ BÀN ĂN TRƯA thì Haven và Miles đã
ở đó. Nhưng vừa thấy Damen ngồi cạnh họ, tôi lập tức tự khuyên mình
nên đi chỗ khác.
“Cậu cứ tự nhiên ngồi với bọn tớ, nhưng nhớ phải
hứa là không nhìn chằm chằm vào anh bạn mới này!”,
Miles cười, nửa đùa nửa thật. “Nhìn chằm chằm kiểu ấy rất bất lịch
sự. Có ai nói với cậu điều đó chưa?”
Tôi trợn mắt ngồi xuống cạnh bên Miles, lòng chỉ ước
gì cậu bạn của mình... nói ít đi một chút.
“Tớ được nuôi bởi những con sói. Vì vậy, tớ quen
kiểu nhìn chằm chằm bất-lịch-sự ấy rồi!” Tôi ra vẻ tự nhiên, cố
gắng không chú tâm đến sự có mặt của Damen và loay hoay mở hộp cơm
trưa của mình.
“Tớ được nuôi bởi một người đàn ông chuyên cải trang
thành phụ nữ và một tiểu thuyết gia lãng mạn.” Miles nói, chồm tới
cướp mất hạt ngũ cốc ngào đường trên cái bánh nướng của Haven.
Haven cũng bật cười. “Tớ, ngược lại, được nuôi bởi
các mụ phù thủy. Tớ là công chúa ma cà rồng xinh đẹp, được yêu,
được kính trọng, được ngưỡng mộ. Tớ sống trong một lâu đài xa hoa
lộng lẫy, và tớ không biết sẽ kết thúc thế nào...”
Trong một tích tắc, cô liếc nhìn Damen và mỉm cười:
“Còn anh?”
Anh thong thả hớp một ngụm thức uống – một chất lỏng
màu đỏ óng ánh trong chiếc ly thủy tinh, rồi nhìn cả ba chúng tôi:
“Tôi lớn lên ở Ý, Pháp, Anh, Tây Ban Nha, Bỉ, New York, New Orleans,
Oregon, Ấn Độ, New Mexico, Ai Cập, và một số nơi nữa...”, anh cười.
“Vậy anh là con nhà lính phải không?”, Haven tò mò
hỏi, trong lúc nhặt hạt ngũ cốc bỏ qua cho Miles.
“Ever đã từng sống ở Oregon đấy!” Miles nói, cắn nhẹ
hạt ngũ cốc trước khi nhấp thêm một ngụm nước khoáng.
Damen cười, mắt nhìn tôi. “Ở đâu?”
“Eugene”, tôi lầm bầm, cố tập trung vào miếng sandwich
chứ không phải anh ta, bởi vì cũng giống như trong lớp học, mỗi lần
Damen nói thì y như rằng tôi chỉ nghe được tiếng của anh mà thôi.
Mỗi khi đôi mắt chúng tôi gặp nhau, tôi lại có cảm
giác ấm áp.
Mỗi khi chân của anh – tôi không hiểu vô tình hay cố ý
– giẫm nhẹ lên chân tôi thì cả người tôi như điện giật.
Và thật sự tôi đê mê trong một thứ cảm xúc mới mẻ
này.
“Sao Ever rời bỏ nơi đó?” Anh làm một động tác chuyển
động, gần như chồm người tới tôi.
Tôi nhìn chằm chằm xuống bàn, mím chặt môi như một
thói quen mỗi khi bối rối. Tôi không muốn nói về cuộc sống ngày xưa
của mình. Tôi không thấy có lý do gì để kể về những câu chuyện đau
đớn trong quá khứ. Làm sao tôi có thể giải thích rằng cả gia đình
tôi đã chết, còn tôi thì phải gắng gượng để sống tiếp như thế này.
Tôi xé một mẩu nhỏ cái bánh sandwich và thì thầm:
“Đó là một câu chuyện dài”.
Chỉ thế thôi.
Nhưng tôi có thể cảm thấy cái nhìm
chằm chằm của Damen, nồng ấm và thấu hiểu, gần gũi và chia sẻ. Điều
đó làm tôi bối rối đến nỗi bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi và chai
nước đang cầm bị vuột khỏi tay.
Nó rơi xuống rất nhanh, tôi không thể chụp lại kịp. Trong
một tích tắc, tôi biết tất cả những việc tôi có thể
làm là chờ cho nước văng tung tóe lên.
Nhưng trước khi chai nước rơi xuống bàn thì Damen đã ra
tay bắt kịp và trả nó lại cho tôi. Và tôi ngồi ở đó, nhìn chằm
chằm vào chai nước để tránh cái nhìn của anh, tự hỏi liệu có phải
chỉ một mình tôi thấy anh ra tay rất nhanh, nhanh như điện vậy?
Sau đó Miles hỏi về New York. Haven thì nhích người
ngồi rất gần Damen. Còn tôi, tôi hít một hơi dài, hoàn tất bữa trưa,
cố thuyết phục mình rằng tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là do tôi
tưởng tượng ra mà thôi.
Khi tiếng chuông vang lên, chúng tôi vội chộp đồ đạc
của mình và đi thẳng vào lớp. Bắt lấy cơ hội Damen đi trước, tôi quay
sang Miles thì thào: “Làm sao mà cậu mời được anh ấy ngồi chung bàn
ăn trưa?”
Miles nhún vai, bỏ vỏ chai nước vào thùng rác và dẫn
đầu cả nhóm hướng về các dãy phòng học. “Không có gì đâu? Anh ấy
chủ động mà!”
Tôi có cảm giác mình vẫn chưa hài lòng với câu trả
lời. Nghe có vẻ buồn cười và quá nhạy cảm, nhưng trong đầu tôi cứ
vang lên câu hỏi: Tại sao người như Damen lại đi với bọn mình?
Thật tình, có quá nhiều người trong trường, có nhiều
nhóm sành điệu phù hợp mà anh ấy có thể tham gia, vậy tại sao anh
ấy lại chọn ngồi chung với nhóm chúng tôi, ba đứa lập dị nhất?
“Thư giãn đi nào, chắc anh ấy nghĩ bọn mình thú vị
và vui vui”. Miles nhún vai. “Hơn nữa, anh ấy nói sẽ đến nhà cậu tối
nay. Tớ bảo anh ấy đến vào khoảng tám giờ”.
“Cậu nói cái gì?” Tôi gần như trợn mắt nhìn cậu bạn
của mình, bất ngờ nhớ lại trong suốt bữa ăn trưa Haven toàn lo chuyện
sẽ mặc gì trong khi Miles lo không biết có đủ thời gian để nhuộm da
rám nắng. Giờ thì đã biết tại sao!
“Rõ ràng là Damen cũng không thích bóng đá. Bọn tớ
vô tình biết được điều đó trong cuộc trò chuyện với anh ta, vừa ngay
lúc trước khi cậu đến”. Haven cười, khẽ nhún đầu gối. “Và bởi vì
anh ta còn mới, chưa biết những người khác, nên bọn tớ tính giữ anh
ấy cho riêng nhóm chúng ta, không cho anh ấy cơ hội làm bạn với những
người khác”.
“Nhưng...” Tôi chặn câu nói của Haven lại mà không biết
nói gì tiếp. Tất cả những điều tôi đang nghĩ là tôi không muốn Damen
đến nhà.
Không phải là tối nay.
Và không! Mãi mãi!
“Tớ sẽ đến sau tám giờ một chút”, Haven nói. “Cuộc
họp của tớ sẽ kết thúc lúc bảy giờ, vừa đủ thời giờ để về nhà
và thay đồ. Và, nhân tiện, tớ giành chỗ ngồi kế Damen ở
hồ bơi nhé!”
“Cậu không thể làm như thế được!”, Miles nói, lắc đầu
lia lịa. “Tớ không chấp nhận!”
Nhưng cô bạn đã làm động tác vẫy chào trong khi đi
nhanh về lớp. Tôi quay sang Miles: “Cuộc họp nào hôm nay thế?”
Miles mở cửa lớp, phá lên cười: “Thứ sáu là buổi
họp dành cho mấy người ăn nhiều. Nhớ không?”
Thế đấy, Haven là mẫu người nghiện tụ tập nhóm. Trong
thời gian ngắn tôi biết cô ấy, cô bạn đã tham gia rất nhiều cuộc họp
dành cho người nghiện rượu, nghiện ma túy, người đồng cảnh ngộ,
người mắc nợ, con bạc, người nghiện thế giới mạng, người nghiện
thuốc lá, người bị ám ảnh sợ hãi, người thích nói tục...
Theo những gì tôi biết thì hôm nay là ngày họp đầu
tiên của nhóm những người ăn nhiều. Cao một mét năm mươi lăm, thân hình
mảnh khảnh mềm mại như diễn viên múa ba lê, Haven chắc chắn không phải
là người ăn quá nhiều. Cô bạn cũng không phải là người nghiện rượu,
người thiếu nợ, người nghiện chơi bài, hay bất cứ cái gì đã nêu ở
trên. Cô ấy chỉ không được bố mẹ dành cho nhiều sự quan tâm. Và vì
thế, Haven tìm kiếm tình cảm cũng như sự chấp nhận mình ở bất kỳ
nơi đâu.
Haven học được rằng cách nhanh nhất để nổi bật trong
cái thành phố đầy những cô gái tóc vàng này là ăn mặc như Công chúa
Bóng đêm.
Nhưng điều đó không mang lại kết quả như cô ấy mong
muốn.
Lần đầu tiên mẹ Haven thấy con gái ăn mặc như thế, bà
chỉ thở dài, chộp lấy chìa khóa của con, và đi thẳng đến phòng tập
thể dục. Bố Haven thì không ở nhà đủ lâu để ngắm nhìn. Đứa em trai,
Austin, hoảng sợ chút ít, nhưng nó cũng làm quen nhanh chóng. Và kể
từ khi hầu hết mọi người trong trường quen dần với những màn trình
diễn thái quá của chương trình MTV, thì bọn họ cũng lơ Haven luôn.
Một cách ngẫu nhiên, tôi vô tình biết được bên
dưới của những trang sức đầu lâu, những đôi giày đinh, những cung cách
trang điểm theo kiểu Rock nặng là một cô gái chỉ muốn được nhìn
thấy, được nghe, được yêu, được quan tâm như những người bình thường
khác. Đó là điều mà trước đây Haven đã không có được. Tôi thấu cảm
điều đó. Thật sự, nếu đứng trước một căn phòng đầy người, kể một
vài chuyện về những ngày đấu tranh với nỗi khổ đau của mình làm cho
cô bạn cảm thấy quan trọng, thì có gì xấu đâu cơ chứ.
Ngày xưa tôi chẳng bao giờ giao du với những người như
Miles và Haven.
Tôi không có chút liên hệ dù mong manh nhất nào với
những đứa trẻ có vấn đề gia đình, những đứa trẻ không bình thường,
hay những đứa trẻ mà ai cũng chế nhạo.
Tôi thuộc về đám đông nổi tiếng. Ở đó, đa số chúng
tôi đều dễ thương, khỏe mạnh, thông minh, tài giỏi, xuất thân trong gia
đình giàu có, được mọi người yêu thích và trọng vọng. Tôi đến
trường múa và có một người bạn thân nhất tên là Rachel (cũng là
trưởng nhóm giống tôi). Tôi còn có cả bạn trai, Brandon, là đứa con
trai thứ sáu mà tôi đã hôn (người đầu tiên là Lucas, hồi lớp sáu!). Tôi
không bao giờ chơi xấu những người không thuộc nhóm mình, nhưng tôi
cũng không chú ý đến họ. Những đứa trẻ đủ mọi vấn đề phức tạp kia
chẳng có chuyện gì dính dáng đến tôi. Vì thế tôi hành động như thể
họ vô hình vậy.
Nhưng bây giờ, tôi cũng là một trong những người bị-xem-là-vô-hình.
Tôi biết điều đó vào cái ngày Rachel và Brandon thăm
tôi trong bệnh viện.
Bên ngoài, họ đối xử với tôi vẫn đầy vẻ ân cần. Nhưng
bên trong, những suy nghĩ của họ hoàn toàn khác.
Họ hoảng sợ khi nhìn cái bịch ny-lông đang nhỏ những
giọt chất lỏng vào tĩnh mạch của tôi. họ ghê ghê khi nhìn những vết
cắt thâm tím, nhìn cái băng bột trên chân tay tôi. Họ buồn với những
chuyện đã xảy ra, với tất cả những điều tôi đã mất đi, nhưng họ cố
tình không nhìn vào vết sẹo màu đỏ trên trán tôi. Điều mà họ thật
sự muốn làm là “thoát” khỏi cái bệnh viện và đứa bạn thương tật
cùng mình này càng nhanh càng tốt.
Tôi nghe thấy những suy nghĩ của họ. Tôi nhìn
thấy cả hai vầng hào quang bao quanh người họ quấn vào nhau,
cùng chuyển sang màu nâu sẫm, để biết rằng họ đang từ bỏ tôi và đang
đến với nhau.
Vì thế, trong ngày đầu tiên ở ngôi trường mới này,
thay vì tốn thời gian với những “lễ nghi” thường lệ để gia nhập vào
những nhóm của Stacia và Honor, tôi đi thẳng đến Miles và Haven. Hai kẻ
bị ruồng bỏ trong trường đã chấp nhận tình bạn của tôi mà không cần
hỏi một câu nào. Mặc dù chúng tôi có ngoại hình trông khá khác nhau,
nhưng sự thật là, tôi không biết sẽ làm gì nếu không có họ.
Có được tình bạn với họ là một trong những việc
hiếm hoi mang đến cho tôi cảm giác vui vẻ với cuộc sống này. Có tình
bạn với họ, tôi cảm thấy mình gần như bình thường trở lại.
Và đó chính là lý do tại sao tôi muốn cách xa Damen. Tôi
hiểu sức mạnh của anh ấy. Sức mạnh của những luồng điện khi anh
chạm vào tôi. Sức mạnh bắt cả thế giới này im lặng mỗi khi anh cất
tiếng. Tất cả những điều đó là một sự cám dỗ nguy hiểm mà tôi
không thể không đề phòng và ngăn cản chính mình.
Tôi sẽ không đánh liều để xúc phạm đến tình bạn của
tôi với Haven hay Miles.
Tôi không thể đánh liều để đến quá gần anh!