Bất Tử - Chương 04
Chương 4
RILEY LÀ NGƯỜI GIÚP
TÔI PHỤC HỒI lại trí nhớ của mình. Con bé nhắc tôi nhớ lại những
chuyện thời thơ ấu, những khoảnh khắc mà chúng tôi đã từng sống với
nhau, và những bạn bè mà chúng tôi từng có. Nó cũng giúp tôi yêu
mến, nâng niu hơn cuộc sống mới của mình ở miền nam California này. Việc
Riley tỏ ra rất thích thú căn phòng xinh đẹp của tôi, chiếc xe mới
màu đỏ bóng lộn của tôi, những bãi biển của tôi và ngôi trường mới
của tôi làm cho tôi nhận thấy rằng mặc dù đó không phải là cuộc
sống tôi thích, nhưng những điều này vẫn có giá trị của nó.
Chúng tôi vẫn tranh
cãi với nhau đủ thứ chuyện vặt vãnh, nhiều như trước đây, nhưng thực
sự là tôi tồn tại chính nhờ những lần viếng thăm của đứa em gái
của mình. Vì có thể gặp lại được con bé nên tôi bớt đi một người
để nhớ. Quãng thời gian chúng tôi được ở với nhau là khoảng thời
gian vui vẻ nhất trong ngày.
Chỉ có một vấn đề
là nó không bao giờ chịu nhượng bộ để nói cho tôi biết những điều
tôi nung nấu trong lòng. Mỗi khi tôi hỏi: “Khi nào thì chị có thể gặp
bố mẹ và con Buttercup? Em đi đâu khi không ở đây?”, nó liền phạt tôi
bằng cách không cho tôi gặp mặt.
Sự từ chối chia sẻ
của Riley làm tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi biết dẫu sao thì có
nó bên cạnh vẫn hơn. Tôi thay đổi nhiều so với trước đây. Không chỉ là
việc nhìn thấy những vầng hào quang mắt thường không thấy được, không
chỉ là việc đọc được suy nghĩ của người khác, mà còn là những thay
đổi rất lớn như cách ăn mặc ngày thường.
“Chị không bao giờ
muốn bạn trai mình ăn mặc như thế!”, Riley vừa lẩm bẩm vừa đi thơ
thẩn trên giường tôi trong khi tôi đang cuống cuồng làm những việc
thường nhật vào buổi sáng, chuẩn bị để ra khỏi nhà và đến trường
đúng giờ.
“Vâng, không ai trong
chúng ta có thể nhắm mắt và hô biến, rồi có ngay tủ quần áo mới!”,
tôi nói, xỏ chân vô đôi giày tennis đã mòn và buộc sợi dây giày sờn
cũ.
“Này…Cô Sabine đâu
có tự nhiên đưa cho chị cái thẻ tín dụng của cô ấy! Và cái mũ trùm
đầu nữa. Chị thuộc nhóm găng-xtơ à?”
“Chị không có thời
gian để tranh cãi chuyện này”, tôi với tay chụp lấy mấy quyển sách,
iPod và cái ba lô, rồi đi thẳng ra cửa. “Em đi cùng không?”, tôi quay
sang, nhìn con bé, sự kiên nhẫn mỏng dần đi khi cứ phải nhìn nó mím
môi suy nghĩ.
“Được thôi”, cuối
cùng Riley cũng chịu lên tiếng. “Nhưng chỉ khi chị để mui trần. Em
thích cảm giác gió thổi vào tóc”.
“Ừ”, tôi đi đến cầu
thang. “Chỉ cần em đảm bảo rằng em sẽ đi khi chúng ta đến chỗ của
Miles. Chị không thích cái trò em ngồi trên xe, trong lòng của cậu ta,
chọc ghẹo đủ điều mà cậu ta thì không thể thấy đâu nhé!”
Khi Miles và tôi đến
trường thì Haven cũng đang chờ ở cổng. Chỉ nhìn mặt thôi, cũng biết
Haven đang sốt ruột đến độ nào. “Còn chừng năm phút nữa chuông sẽ reo
mà chẳng thấy bóng dáng của Damen đâu. Các cậu có nghĩ anh ấy bỏ
học không?” Cô bạn nhìn chúng tôi, đôi mắt vàng mở to đầy vẻ hoang
mang.
“Sao anh ta có thể
bỏ học chứ? Anh ta mới bắt đầu mà!” Tôi nói, đi thẳng đến ngăn tủ
đựng vật dụng cá nhân của mình trong khi cô bạn vẫn vừa đi vừa nhảy
nhót bên cạnh. Đế giày cao su nện xuống mặt đường.
“Ừm, anh ta nghỉ
học bởi vì… Bởi vì chúng ta chẳng có giá trị gì? Bởi anh ấy quá
tuyệt vời đến mức không có thật?”
“Nhưng anh ta phải
quay lại chứ. Damen còn mượn Ever cuốn Đỉnh Gió Hú mà, anh ta phải
trả lại chứ!” Miles nói trước khi tôi kịp ngăn cậu bạn mình.
Tôi nhăn mặt, lắc
đầu và vặn mở ổ khóa tủ, cảm nhận được cái nhìn trừng trừng giận
dữ của Haven ngay phía sau lưng.
“Chuyện đó xảy ra
hồi nào vậy?” Cô bạn chống nạnh nhìn tôi chằm chằm.
“Tớ cũng là một
phần trong nhóm chúng ta, đúng không? Vậy tại sao tớ không được cập
nhật thông tin? Tại sao không ai nói với tớ điều đó? Lần cuối cùng
tớ nghe cậu nói thì cậu còn khẳng định chưa từng nhìn thấy anh ta
lấy một lần”.
“Ôi, thôi nào… Ever
gặp anh ấy rồi. Tớ hầu như phải gọi cấp cứu đấy! Trông cậu ấy cứ
như bị thôi miên”, Miles cười.
Tôi nhíu mày, lắc
đầu, đóng ngăn tủ cái rầm và đi thẳng xuống hội trường.
“Đó là sự thật mà!”
Cậu bạn nhún vai.
“Hãy để tớ đi
thẳng vào vấn đề. Cậu có vẻ như không xem bọn tớ ra gì… Thích làm
bất cứ điều gì cậu thích… Và thích trở thành một trở ngại cho
chính tớ?” Haven săm soi tôi bằng cặp mắt nhíu lại, giống như hai lằn
gạch đậm trên gương mặt. Lòng ghen tị của cô nổi lên cũng khiến vầng
hào quang quanh cô đổi sang màu xanh lá nhợt nhạt và tối sầm.
Tôi hít một hơi
thật dài rồi nhìn họ, trong đầu nghĩ thầm, nếu họ không phải là
bạn tôi, tôi sẽ nói cho họ biết chuyện này buồn cười ra sao. Chẳng
lẽ Damen là người có thể để cho những người khác tuyên bố đồng sở
hữu? Nhưng tôi không thốt ra thêm tiếng nào. Tôi chỉ nói khẽ khàng:
“Vâng, tớ là người gây khó khăn. Tớ là thảm họa to lớn chực chờ xảy
ra mà không hề báo trước được. Nhưng tớ nhất định không phải là mối
đe dọa của cậu. Chủ yếu bởi vì tớ không quan tâm. Tớ biết điều đó
thật khó để có thể tin được. Anh ta quá đẹp trai, quyến rũ, nóng
bỏng, nhưng sự thật là tớ không thích Damen Auguste, và tớ không biết
làm thế nào để nói ra điều đó!”
“Ừm, tớ không nghĩ
cậu cần nói điều gì nữa!” Haven lầm bầm. Gương mặt như đóng băng khi nhìn
chằm chằm thẳng về phía trước.
Tôi nhìn theo cô ta. Phía
đó, nơi ánh mắt Haven hướng tới, chính là Damen. Tóc đen bóng mượt,
cặp mắt cháy bỏng, thể hình tuyệt vời. Nụ cười đầy vẻ thấu cảm. Tôi
thấy tim mình đập loạn nhịp khi anh giữ cánh cửa mở và lịch sự nói
khẽ: “Chào Ever! Vào trước đi!”
Tôi lao về phía bàn
của mình, cẩn thận tránh cái ba lô mà Stacia đặt giữa đường, mặt đỏ
bừng lên bối rối khi biết rằng Damen đi ngay phía sau lưng tôi và anh ta
có thể đã nghe thấy tất cả những lời khủng khiếp mà tôi vừa nói ra.
Tôi quăng cái ba lô
xuống sàn, ngồi vào chỗ của mình, lật cái mũ trùm đầu ra, đeo tai
nghe vào và mở cái iPod thật lớn với hy vọng những âm thanh ồn ã
này sẽ làm phai nhạt đi những chuyện vừa mới xảy ra. Hy vọng thế. Một
chàng trai cuốn hút, hoàn hảo, tự tin và tuyệt vời như thế này chắc
chắn không thể bị quấy rầy bởi những câu nói kinh khủng bởi một cô
gái như tôi.
Nhưng ngay khi tôi
vừa mới bắt đầu thư giãn, vừa mới thuyết phục mình đừng bận tâm
quá nhiều đến chuyện xảy ra, thì tôi giật nảy người lên bởi một cảm
giác như có dòng điện truyền thẳng vào người, làm nghẽn tĩnh mạch,
và làm toàn thân tôi chới với.
Đó là vì Damen nhẹ
nhàng đặt tay anh ta lên bàn tay tôi.
Thật kỳ lạ. Kỳ lạ
không giải thích nổi! Kể từ khi tôi có năng lực siêu linh, không ai làm
được như thế với tôi, trừ đứa em gái Riley – người lúc nào cũng tìm
ra cách mới để cố tình chọc phá tôi cho bằng được.
Mọi cử chỉ “va
chạm” với người khác đều giúp tôi cảm nhận được suy nghĩ của họ,
thấy được điều họ nghĩ. Chỉ duy nhất động tác của Damen khiến tôi
như bị điện giật, song lại hoàn toàn trống rỗng, không cảm nhân được
gì như thế này.
Khi tôi liếc nhìn
bàn tay mình và gương mặt Damen, anh chỉ cười, nói khẽ: “Cảm ơn Ever
về cuốn sách!” Rồi anh đưa lại cho tôi cuốn Đỉnh Gió Hú.
Thật kỳ lạ, tôi có
cảm giác như lúc anh ta nói, cả căn phòng này đột nhiên đều im bặt. Không
một thanh âm. Không một suy nghĩ vang lên như tôi luôn nghe được. Không gì
cả. Cứ như một cái gì đó, rỗng không.
Tôi lắc đầu, lúng
búng trong miệng những câu chữ lắp bắp. “Anh có thể giữ nó mà! Tôi
đọc rồi… Tôi biết câu chuyện kết thúc ra sao rồi!”
Nhưng Damen đã lấy
bàn tay ra khỏi tay tôi.
Tức thì, cảm giác
như điện giật cũng không còn.
“Tôi cũng đã biết
cái kết của nó rồi!”, anh ta nói, nhìn chằm chằm tôi với một ánh
nhìn mãnh liệt khó tả nhưng đầy vẻ thân thiện. Tôi vội vàng nhìn
ngay sang chỗ khác.
Khi tôi gắn tai nghe
vào để không phải nghe những lời bình luận xì xào không tốt của
Stacia và Honor thì Damen đặt tay anh ta lên tay tôi trở lại và hỏi
khẽ: “Ever, bản nhạc gì đấy?”
Trong tích tắc, cả
căn phòng lại chìm trong im lặng.
Trong tích tắc, tôi
tuyệt đối không còn nghe thấy có suy nghĩ nào bay vòng vèo. Không có
tiếng xì xào. Không có gì cả ngoại trừ chất giọng âm ấm, đê mê của
anh ta.
Rõ ràng đó không
phải cảm giác hay ảo tưởng. Tôi biết đó là sự thật. Mặc dù, xung quanh
tôi mọi người vẫn đang nói chuyện, đang suy nghĩ, đang làm đủ mọi thứ
như thường lệ nhưng âm thanh của anh đủ sức ngăn cản tất cả.
Tôi nghiêng người,
cảm nhận toàn thân tôi trở nên ấm và như có dòng điện đang chạy xuyên
suốt, tự hỏi không biết điều gì có thể tạo ra cảm giác như vậy. Tôi
chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như thế này.
“Ever đang nghe gì vậy?” Anh ta cười. Một nụ cười thân
thiện dành riêng cho tôi, tôi cảm thấy máu dồn lên mặt làm đỏ ửng hai
má và cả hai vành tai.
“Ừm… Chỉ là những bản hòa âm do cô bạn Haven của tôi
làm. Cũ lắm rồi, đâu những năm tám mươi, như Cure, Siouxsie và Banshees,
Bauhaus”. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố xác định chính xác màu
mắt.
“Ever nghe dòng nhạc đó thật à?” Anh ta hỏi, chân mày
nhíu lại đầy vẻ hoài nghi. Ánh mắt lướt qua tôi từ đầu đến chân, như
để “kiểm định” rằng mái tóc vàng buộc kiểu đuôi ngựa, cái áo khoác
màu xanh đậm, không chút phấn son lòe loẹt, không vết xăm hay nét vẽ
nào lại có thể phù hợp với dòng nhạc ấy.
“Không hẳn vậy. Haven mới chính hiệu là fan của dòng
nhạc đó”. Tôi cười nhưng giọng cười đầy vẻ căng thẳng. Cảm giác
tiếng cười vang vọng vào bốn bức tường rồi quay trở lại với tôi.
“Thế Ever thì thích dòng nhạc nào?” Mắt anh ta vẫn
nhìn tôi, gương mặt đến là sáng.
Ngay khi tôi chuẩn bị trả lời thì thầy Robins bước
vào. Hai má của ông ửng hồng, nhưng không phải vì đi nhanh như mọi
người vẫn nghĩ.
Damen tựa lưng vào ghế của mình. Tôi định thần, hít
một hơi thật sâu và hạ cái mũ trùm đầu xuống, chìm trong trạng thái
quen thuộc ẩn chứa đầy những lo âu tuổi mới lớn: Nào là căng thẳng
vì các bài kiểm tra, nào băn khoăn về ngoại hình của mình, nào là
bối rối khi biết rằng Stacia, Honor, Craig và mọi người trong lớp đang
tự hỏi cái anh càng quyến rũ Damen này thấy cái gì hay ho ở tôi…