Ngâm vịnh phong ca - Chương 34 phần 3

Thanh kiếm Thần Tư nổi tiếng thời thượng cổ có thể cắt ngọc xẻ vàng, thổi
một sợi tóc bay qua cũng đứt, được dòng họ Bạch của vương triều Cảnh Dung coi
như thánh kiếm, được ban tặng cho các hoàng đế nối truyền, song trong cơn chiến
loạn, vương triều Cảnh Dung bị tiêu diệt, từ đó nó biệt tăm không rõ nơi đâu.

Thu Tuyền được coi là thần khí khát máu, lạnh như băng, trong như nước,
hợp với thanh chủy thủ Xuân Thủy làm thành một đôi trường đoản, đã từng tung
hoành ngang dọc trong thời loạn lạc hai trăm năm trước, trở thành thứ binh khí
thần thánh vô địch, vì cuộc khai quốc của Ngâm Phong mà từng nhuộm đỏ máu tươi.

Xuân Thủy - Thu Tuyền từng là vũ khí tùy thân của Tiêu Trường Không,
người được tôn xưng là Phong Thần, đã theo ông ta nam chinh bắc chiến suốt mười
mấy năm chưa từng bại trận một lần. Sau khi Tiêu Trường Không trở thành tướng
quân của Ngâm Phong quốc, hai thanh kiếm ấy cũng chưa từng xuất hiện trước mặt
mọi người, song hoàn toàn chắc chắn, ngoài những người nối dõi của Tiêu thị ra
thì người ngoài không bao giờ được chạm vào chúng.

Khí huyết trong người Bạch Phi Lân như đang sôi sục trào dâng. Y luôn
nghĩ mình sẽ có ngày đối mặt với Tiêu Lăng Thiên trên sa trường, sau đó sẽ cùng
toàn gia tộc đi tới kết cục định trước của số phận, nhưng định mệnh đột nhiên
lại đưa ngày này đến trước mặt y ngoài tiên liệu.

Cổ tay khẽ chuyển động, Thần Tư vút lên, thân kiếm phản xạ ánh tuyết
trắng rực lên trong mắt Bạch Phi Lân. Y cầm trường kiếm phi thân lao thẳng về
phía Tiêu Lăng Thiên.

Tiêu Lăng Thiên không hề lùi lại phía sau mà đứng đó lấy kiếm đỡ đòn. Hai
thanh kiếm chạm vào nhau tóe lửa. Bạch Phi Lân nhảy bật ra sau tránh bớt lực
đánh cực mạnh của kiếm Thu Tuyền, song khí huyết vẫn bị đảo lộn bởi cú va chạm
vừa rồi. Tiêu Lăng Thiên không thừa cơ hội để tấn công, chỉ chúc mũi kiếm xuống
đất, ánh mắt lạnh lùng có phần ngạo nghễ nhìn Bạch Phi Lân.

Tiêu Lăng Thiên không nói một lời, quan sát Bạch Phi Lân bối rối lùi về
phía sau, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ. Không che giấu cơn giận dữ kích
động sau việc Bạch Phi Lân sai người hành thích Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên
chậm rãi tiến về phía Bạch Phi Lân.

Vạt trường bào màu đen tung bay trong gió theo mỗi bước đi của hắn, làm
uốn lượn những đường thêu kim tuyến tuyệt đẹp bên trên. Tiêu Lăng Thiên đi rất
chậm, song mỗi bước dường như đều giẫm mạnh lên trái tim của Bạch Phi Lân. Sát
khí ngút trời cũng xộc thẳng tới, Bạch Phi Lân phải dùng toàn bộ khí lực mới có
thể đứng thẳng để đối mặt với Tiêu Lăng Thiên.

Người đàn ông đang từng bước đi về phía hắn, người đàn ông ẩn trong bóng
tối như ma quỷ, là hậu duệ của kẻ đã kết thúc thần thoại của Bạch thị, kẻ đã
dần dần dồn tộc Thương Lang vào họa diệt vong suốt những năm qua, ngay từ khi
còn nhỏ đã là cái bóng ám ảnh Bạch Phi Lân. Sự hung bạo và mãnh liệt như của
loài sói trong khí huyết của Bạch Phi Lân trào dâng mạnh mẽ, y gầm lên một
tiếng rồi cầm kiếm lao người tới.

Tiêu Lăng Thiên nghênh đón, tiếng kim loại lại vang lên chát chúa, Bạch
Phi Lân biết nội lực của mình thua xa Tiêu Lăng Thiên, khi hai kiếm giao nhau
bèn mượn lực nhảy về phía sau rồi trong chớp mắt quay người đâm về phía trước
mặt Tiêu Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng cười nhạt, trường kiếm thuận thế
chống mũi kiếm đẩy thanh Thần Tư, sau đó sượt ngang một đường trước ngực Bạch
Phi Lân.

Bạch Phi Lân xoay người ở giữa không trung để tránh nhát kiếm, khi chạm
chân xuống đất phần áo trước ngực đã bị xé toang. Chưa đợi y đứng vững, Tiêu
Lăng Thiên đã như một hồn ma tiến đến ngay trước mắt, kiếm khí dường như muốn
phá vỡ cổ họng Bạch Phi Lân. Bạch Phi Lân vội vàng ngửa người, lăn một vòng
trên mặt đất mới tránh được chiêu này, song trên cổ đã xuất hiện một vết máu.

Võ công của Tiêu Lăng Thiên xuất quỷ nhập thần, muốn giết chết Bạch Phi
Lân cũng chỉ cần khẽ chạm ngón tay. Song hắn không nóng vội, từ từ đến gần Bạch
Phi Lân, như đang chơi trò mèo vờn chuột, hết lần này đến lần khác đẩy Bạch Phi
Lân vào đường cùng, sau đó lại dành cho y một con đường sống, lần nào cũng để
cho y một vết thương không tới nỗi chí mạng, nhìn y dần dần sụp đổ, như vậy mới
có thể dập tắt ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn và khao khát được lấy máu y.

Bạch Phi Lân càng đánh càng thấy tuyệt vọng. Tiêu Lăng Thiên mặc chiếc áo
đen như mực, lưng thắt dây đai bằng lụa màu vàng, thanh kiếm Thu Tuyền trong
tay mang hơi lạnh ghê người, kiếm khí như gió nhẹ lướt qua mặt. Kiếm thế của
hắn từng bước áp sát, động tác vẫn thong dong không nóng vội, trông tao nhã như
một điệu múa. Hắn nhảy lên không trung, kiếm lạnh vung lên giống như ánh trăng
ngưng tụ ánh sao, khí thế chẳng khác nào sấm sét nghìn cân khiến Bạch Phi Lân
không dám nhìn thẳng. Khi hoảng hốt lùi về phía sau, Bạch Phi Lân lại trông
thấy vị công tử vô song kia tĩnh tại như mặt hồ lạnh giá, nhìn mình với ánh mắt
sâu hút không dò được, khiến y nóng bừng, giận dữ xông thẳng tới quần thảo với
người kia một hồi.

Kiếm pháp mà Tiêu Lăng Thiên sử dụng là tâm huyết sáng tạo cả đời của
Tiêu Trường Không, vừa mang nét riêng biệt, lạ kỳ của võ công môn phái, lại có
sự lạnh lùng hung ác trên chốn sa trường đẫm máu, vừa khoáng đạt vừa sâu sắc,
bạo khí vô biên, công hay thủ đều có giới hạn, một giọt nước cũng không qua
lọt. Thêm vào đó tư chất của Tiêu Lăng Thiên lại hơn hẳn người khác, từ nhỏ đã
nhận được sự huấn luyện nghiêm ngặt, lớn hơn một chút lại vào quân doanh tôi rèn
nên ý chí sắt thép, từ lâu võ công đã đạt tới đỉnh cao, bất kể điểm nào, Bạch
Phi Lân cũng không phải đối thủ của hắn.

Bạch Phi Lân tính cách cứng rắn thâm trầm, cũng lớn lên trong sự huấn
luyện ma quỷ, tư chất không thể nói là không xuất chúng, song so với Tiêu Lăng
Thiên vẫn còn kém xa. Thêm vào đó võ công mà y được luyện lại không thể so sánh
với thứ võ thuật ngang tàng của họ Tiêu, nên lúc này đành để Tiêu Lăng Thiên
đùa bỡn đến quay cuồng. Thấy Tiêu Lăng Thiên thong dong dùng kiếm hết lần này
đến lần khác bức mình tới chỗ thảm hại vô cùng, nụ cười nhạo báng trên khóe môi
đó trở thành một mũi kim hung dữ đâm thẳng vào trái tim Bạch Phi Lân.

Thế này là sao? Bạch Phi Lân không tài nào chịu nổi việc bị chơi đùa như
một con chuột, trong lửa giận cuồng điên cuối cùng cũng tung ra thế kiếm lưỡng
bại câu thương[1]. Y không tránh né nữa mà đứng thẳng nghênh đón mũi
kiếm của Tiêu Lăng Thiên, hơi nghiêng người để Thu Tuyền kiếm xuyên qua vai
trái, sau đó dùng xương bả vai kẹp chặt Thu Tuyền để đối mặt với Tiêu Lăng
Thiên. Tay phải cầm Thần Tư đâm thẳng, dù chết cũng phải cùng Tiêu Lăng Thiên
đấu đến tận cùng.

[1] Cả hai cùng bị thiệt.

Khóe môi Tiêu Lăng Thiên nở nụ cười lạnh lẽo, hắn né sang một bên để
tránh Thần Tư kiếm, dồn nội lực vào cánh tay, Thu Tuyền kiếm xuyên qua vai Bạch
Phi Lân mang theo cánh tay bị cắt lìa của y. Bạch Phi Lân hực lên một tiếng đau
đớn, sắc mặt trở nên trắng bợt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lập tức túa
ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước. Tiêu Lăng Thiên chưa vội truy kích, chỉ lạnh
lùng nhìn Bạch Phi Lân cố gắng giữ cho người đứng thẳng, liên tục thở dốc.

Trên nền tuyết, máu đỏ túa ra từ cánh tay bị chém rời hợp với màu xanh
đen của tay áo tạo nên một bức tranh kỳ dị. Bạch Phi Lân ngẩng đầu, Tiêu Lăng
Thiên đang đứng ngay trước mặt y cười lạnh lùng, phong thái của bậc vương giả
khiến cho đất trời cùng thất sắc.

“Tiểu thư đi bên này,” Lăng Tự Thủy tiếp ứng bên ngoài, trông thấy Lâm
Vãn Y và Lưu Chu cùng mấy Tinh vệ đưa Dạ Nguyệt Sắc ra bèn tiến lên nghênh đón,
hạ giọng nói với nàng rồi đưa nàng đi bên dưới bóng râm của bức tường. Lâm Vãn
Y thận trọng dè chừng đi ngay ở phía sau để chặn địch. Dạ Nguyệt Sắc phát hiện
bên trong thành đã âm thầm bắt đầu một cuộc chém giết, tất cả đệ tử Thiên Tinh
cung được cài vào trong thành Thương Sơn đều đã hiện nguyên hình, không ngừng
xuất hiện những người dưới bộ dạng hộ vệ hay nô tì giúp các Tinh vệ giải quyết
những tên lính đi tuần tra trong trang viện vô tình hoặc cố ý đến gần bọn họ.

Nhà chính của chủ nhân thành Thương Sơn đã biến thành một chiến trường
hỗn loạn, đến đâu cũng thấy những tiếng hô chết chóc, tiếng kêu than hòa lẫn
với nhau. Đoàn người của Dạ Nguyệt Sắc đi ra khá thuận lợi, nhanh chóng đến một
cửa ngách vắng vẻ. Một người trẻ tuổi đóng giả thành gia đinh đã chờ sẵn ở đây,
bên dưới chân hắn là một vũng máu tươi, chắc chắn vừa mới tiêu diệt xong tên
gác cổng nơi này.

Người trẻ tuổi đó trông thấy bọn họ thì lặng im không nói, chỉ nhanh
chóng chắp tay chào rồi mở cánh cửa. Lăng Tự Thủy vừa định đưa Dạ Nguyệt Sắc ra
ngoài liền nghe thấy mấy âm thanh chói tai khác thường ở phía sau, mấy người
kinh ngạc quay đầu, hóa ra có ai đó đã bắn mấy mũi tên hiệu lệnh lên trời.

Người trẻ tuổi đóng giả làm gia đinh chau mày, nói với Lăng Tự Thủy: “Đi
mau, người nhà Bạch thị đã gọi viện binh rồi, khi đi ra hãy chú ý tránh bọn
chúng.”

Lăng Tự Thủy gật đầu, đỡ Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi cửa rồi chạy thẳng tới một
nhà dân ở đối diện, Lâm Vãn Y và chừng sáu, bảy Tinh vệ bám sát đằng sau. Cửa
vừa đóng lại đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở đầu con đường mà
họ mới băng qua, chắc chắn đó là viện binh mà nhà họ Bạch đã gọi tới.

Trong gian nhà bình thường tới mức không thể bình thường hơn được đó, Nam
Cung Tuấn và mấy Tinh vệ cùng hai người trung tuổi đóng giả làm một cặp vợ
chồng thường dân đã đợi sẵn, khi trông thấy bọn họ thì không nói một lời thừa
thãi, lập tức đẩy chiếc giường lò thấp sang một bên, để lộ một mặt lò ở ngay
bên dưới. Lăng Tự Thủy không biết đã nhấn vào nút nào làm mấy viên gạch trên
mặt lò xoay ngược để lộ ra một lối vào đủ cho một người chui qua, bên dưới có
mấy bậc thang, hình như dẫn tới một địa đạo. Lăng Tự Thủy dẫn theo mấy Tinh vệ
đi xuống trước, Lâm Vãn Y cùng Dạ Nguyệt Sắc đi giữa, đằng sau còn có Nam Cung
Tuấn và mấy Tinh vệ chặn hậu, lần lượt đi xuống đường hầm.

Chờ đến khi tất cả mọi người đã đi xuống đó, chỉ nghe thấy trên đầu vang
lên những âm thanh rất nhẹ, lối vào lại bị đóng kín. Đoàn người bên trong địa
đạo, ngoài Dạ Nguyệt Sắc thì đều đốt một ống thổi lửa bằng đất trong tay, ánh
lửa mờ mờ lập tức chiếu sáng đường hầm, cả đoàn người lặng lẽ nhanh chóng đi
men theo con đường đó.

Địa đạo chỉ cao vừa đủ cho một người đứng thẳng, sạch sẽ như đã được đào
sẵn từ lâu, bình thường vốn được dùng để truyền tin tình báo, đến hôm nay mới
được dùng để thoát thân. Dạ Nguyệt Sắc đi gấp theo những người phía trước, song
rốt cuộc vẫn không thể yên tâm về Tiêu Lăng Thiên, thấy người đi ngay trước
mình là Tễ Vân bèn hỏi: “Ở chỗ điện hạ thì sao? Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Tễ Vân quay đầu lại mỉm cười: “Tiểu thư không cần lo lắng, chủ nhân sẽ ổn
thôi. Chỉ cần chúng ta đến được địa điểm đã định là chủ nhân sẽ lập tức rút lui.”

Dạ Nguyệt Sắc biết Tiêu Lăng Thiên là người có bản lĩnh nên cũng tạm yên
tâm, im lặng đi thẳng về phía trước. Địa đạo quanh co dài dằng dặc, lại có vô
số những đường nhánh khác, không biết là thông đến nơi khác hay chỉ dùng để
đánh lạc hướng. Trong địa đạo dường như đã được thiết kế đặc biệt nên thoáng
khí, không hề cảm thấy ngạt thở, thỉnh thoảng còn có một làn gió mát thoảng qua
mặt. Dạ Nguyệt Sắc cùng mười mấy người đi gấp chừng non nửa canh giờ, cuối cùng
cũng nhìn thấy mấy bậc thang thấp dẫn lên trên. Lăng Tự Thủy lên trước, thận
trọng lắng nghe một lát, đợi đến khi xác định bên ngoài không có người mới nhấn
một nút nào đó bên cạnh. Sau một thanh âm rất nhỏ, phiến đá vuông trên đầu Lăng
Tự Thủy dịch sang bên phải, để lộ ra một khoảng trời.

Bạch Phi Lân phải gắng gượng để có thể đứng thẳng người. Bị mất một lượng
máu lớn khiến y yếu đi rõ rệt, bắt đầu cảm thấy cơ thể mình không ngừng toát ra
luồng khí lạnh. Song sự kích thích của cơn đau dữ dội lại khiến tinh thần y
hưng phấn bất thường. Bạch Phi Lân đứng trên tuyết trắng giận dữ nhìn Tiêu Lăng
Thiên. Trong tay vẫn còn kiếm, y vẫn có thể chiến đấu.

Cuộc chiến bên trong đại sảnh cơ bản đã kết thúc, sau khi tiêu diệt được
hoàn toàn đám Ảnh vệ, các Tinh vệ lại tiếp tục nghênh chiến với đám hộ vệ không
ngừng ào lên.

Trận chiến phía bên các Tinh vệ hết sức ồn ào, song chỗ Tiêu Lăng Thiên
và Bạch Phi Lân lại vô cùng yên tĩnh. Mái tóc vốn được cột lại của Bạch Phi Lân
khi đó đã xõa tung, nơi cánh tay bị chặt đứt là một vết thương kinh hồn, toàn
thân y nhuốm máu như ác quỷ. Còn chiếc áo đen của Tiêu Lăng Thiên vẫn thản
nhiên bay trong gió, ngay đến một sợi tóc cũng không rối loạn.

“Thật khiến ta thất vọng, hậu duệ của Bạch gia chỉ có chút bản lĩnh như
vậy thôi sao? Nghĩ tới năm đó khi gia tổ ta công phá vào kinh thành, Bạch gia
vẫn còn một vị tướng quân giao chiến với gia tổ suốt hai canh giờ, còn ngươi
thì nhìn xem, còn chưa hết một tuần hương đã thảm hại thế này, còn dám hoang tưởng
muốn phục quốc sao?”

Giọng nói của Tiêu Lăng Thiên nghe lạnh lẽo, không mang chút cảm xúc,
ngay cả sát khí cũng giảm đi nhiều, song từ những lời thản nhiên không mang độ
ấm đó Bạch Phi Lân lại cảm thấy sự khinh thường sâu sắc, sự ngạo mạn của kẻ
mạnh như cây kim đâm thẳng vào trái tim y, khiến trái tim y ứa máu.

Nỗi nhục của Bạch gia, niềm hy vọng của Bạch gia đã được đeo lên cổ y
ngay từ khi y mới chào đời, hôm nay cuối cùng chính nó lại thắt cổ y.

“Chẳng qua chỉ là một tên phản tặc cướp nước, kẻ tiểu nhân phản bội chủ
của mình, ngươi thực sự cho rằng mình là thần thánh đứng trên cao sao!” giọng
Bạch Phi Lân đã khản đặc, thỉnh thoảng lại ho khan, máu đỏ trào ra bên khóe
miệng.

“Cướp nước? Phản bội?” Tiêu Lăng Thiên như đang giễu cợt, bước từng bước
đến gần Bạch Phi Lân, khuôn mặt tuấn tú cũng đã áp sát khuôn mặt đầy máu me của
y. “Cảnh Dung hoàng triều của Bạch thị thống trị suốt mấy trăm năm đã rơi vào
cảnh thối nát, suy đồi đạo đức, Bạch thị danh là quốc chủ nhưng lại để ngoại
thích họ Chu chuyên quyền, trưng thu sưu cao thuế nặng khiến bách tính lầm
than. Cái gì cũng có lúc thịnh lúc suy, khai quốc thánh chủ và gia tổ của ta
chẳng qua chỉ là hành động hợp thời thôi, có gì mà không đúng?”

Bạch Phi Lân không muốn nghe, vì y biết đó là sự thực, cũng chính vì là
sự thực nên những lời nói đó mới trở nên vô cùng tàn nhẫn. Tiêu Lăng Thiên đang
ở rất gần y, chẳng qua chỉ cách nhau chừng nửa cánh tay, hắn dốc tàn lực để phi
Thần Tư kiếm tới, song đã bị Tiêu Lăng Thiên đánh vào cổ tay như trò đùa. Xương
cổ tay gãy vụn, Thần Tư kiếm tuột xuống mặt tuyết.

Bạch Phi Lân cố nén cơn đau khủng khiếp để xông lên, nhưng đã bị Tiêu
Lăng Thiên dùng chân đá thẳng vào ống quyển. Cùng với tiếng rắc vang lên, Bạch
Phi Lân quỵ ngã, chân trái vặn vẹo thành một góc quái đản, xương gãy trắng xóa
xé thịt da lòi cả ra ngoài.

Bạch Phi Lân rốt cuộc cũng là một nhân vật đáng nể, trước là bị chặt tay,
giờ lại gãy chân, y dù đau đến toát mồ hôi hột nhưng vẫn gắng gượng không kêu
thành tiếng, song môi đã bị cắn tới tóe máu.

Tiêu Lăng Thiên đi lên trước túm lấy cổ áo dính đầy máu của Bạch Phi Lân,
nhấc y lên lưng chừng, sau đó cúi mặt xuống nhìn thẳng vào mắt y nói từng từ:
“Bạch Phi Lân ngươi hãy nhớ lấy, Cảnh Dung hoàng triều đã bị tiêu diệt rồi,
Bạch gia nếu không hàng phục thì chỉ có diệt vong. Ta đã định dung ngươi thêm
vài ngày, nhưng đáng tiếc là tự ngươi chuốc lấy!”

Tiêu Lăng Thiên lẳng một cái, vứt Bạch Phi Lân xuống đất, ánh mắt lạnh
lùng không mang theo hơi ấm.

“Thật nực cười, ngươi cho rằng ngươi có thể ra khỏi thành Thương Sơn này
sao? Toàn dân trong thành đều là binh lính, hiện giờ tất cả trang viện của nhà
họ Bạch cũng đã bị bao vây, trừ khi ngươi mọc cánh, nếu không thì để ta nhìn
xem ngươi thoát thân bằng cách nào.”

Bạch Phi Lân cười bi thảm, vì đau đớn nên lời nói cũng bị ngắt quãng giữa
chừng.

“Ngươi không thể nhìn được nữa rồi,” Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng đáp, Thu
Tuyền kiếm trong tay lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.

Bạch Phi Lân không nói dối, sau khi biết nhà họ Bạch có địch mạnh tấn
công, các trưởng lão của Bạch gia đã phóng tên hiệu xin cứu viện. Tên hiệu vừa
bắn lên, tất cả trai tráng trong thành Thương Sơn lập tức trang bị vũ khí kéo
đến, những ánh đuốc sáng bừng chiếu rọi từng ngóc ngách trong nhà họ Bạch.

Chiến thuật biển người sao? Tiêu Lăng Thiên không buồn liếc nhìn một cái,
hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung, mặt trời đã lặn xuống đằng tây. Đang nhẩm
tính thời gian, thì một đóa hoa sáu cạnh màu đỏ khổng lồ đã nở bừng ngay trên
đó, nối tiếp sau là những đóa hoa khác nhỏ hơn không ngừng bao trùm lấy cả bầu
trời của thành Thương Sơn. Tiêu Lăng Thiên mỉm cười, cũng đã đến lúc rồi.

Trên bầu trời tĩnh lặng xanh ngắt như ngọc lưu ly ấy đột nhiên sáng rực
bởi những bông pháo hoa màu máu, hết tầng này đến lớp khác bao phủ hoàn toàn
vòm trời đã trở nên cực kỳ náo động. Khi tất cả cư dân tộc Thương Lang còn đang
kinh ngạc và hồ nghi ngẩng đầu, bàn tán với nhau về pháo hoa, thì một cơn mưa
tên cháy bừng bừng đột nhiên rơi xuống từ khoảng trời phía đông thành Thương
Sơn. Những tiếng kêu thét vang lên chấn động một góc trời, phía đông thành
Thương Sơn ngập trong biển lửa.

Thời tiết khô hanh cộng thêm sự trợ giúp của gió đông bắc khiến lửa cháy
mỗi lúc một lớn, trong chớp mắt phía đông thành đã sáng rực như ban ngày vì
biển lửa. Khi tiếng kêu khóc của đàn bà và trẻ em chạy loạn truyền tới, những
người trong thành Thương Sơn mới nhận ra đã có kẻ công thành.

Dù biết chuyện bị công thành hôm nay có liên quan tới những kẻ không rõ
thân phận xâm nhập vào nhà họ Bạch, song người trong tộc Thương Lang chỉ còn
cách nhanh chóng rút ra khỏi nhà họ Bạch để đến trấn giữ cổng thành, nếu không
hễ cổng thành bị mở tung, thứ chờ đợi họ sẽ là số phận bị tuyệt diệt hoàn toàn.

Đội quân công thành chỉ có thể là quân Ngân Giáp, thế nhưng mùa đông dài
dằng dặc và lạnh giá gần như là mùa đình chiến ngầm định của hai bên, quân thủ
vệ trong thành Thương Sơn vốn lơi lỏng hơn bình thường, thêm vào đó thành chủ
Bạch Phi Lân vẫn chưa lộ diện, không biết sống chết thế nào, nên người Thương
Lang trong thành như rắn mất đầu, trong lúc hốt hoảng chỉ còn biết hành động theo
sự chỉ đạo của mấy vị trưởng lão, vội vàng đổ về phía cổng thành, không còn
thời gian nghĩ đến nhà họ Bạch nữa.

Tiêu Lăng Thiên nhảy lên tường trang viện nhà họ Bạch như một con chim
ưng muốn dang đôi cánh, mắt lạnh lùng nhìn người Thương Lang bên ngoài đang
nhanh chóng di tản, bên ngoài đông thành tên vẫn bắn vào như mưa, tiếng kêu
thét động trời. Tộc trưởng tộc Thương Lang Bạch Phi Lân đã nằm trên vũng máu,
các đối thủ của đám Tinh vệ cũng lần lượt ngã xuống. Tiêu Lăng Thiên khẽ quát
một tiếng: “Được rồi, đi thôi.”

Các Tinh vệ đang giao tranh nghe thấy hiệu lệnh đều nhất loạt nhảy lên
tường. Tiêu Lăng Thiên nhảy xuống trước, khi đó trong gian nhà lớn đã không còn
một ai, trên đường phố cũng trống không, các thanh niên trai tráng đều lao đi
chiến đấu, người già trẻ nhỏ đều khiếp sợ đưa nhau đi trốn. Bọn Tiêu Lăng Thiên
nhanh chóng men theo con đường Dạ Nguyệt Sắc đã đi, sau đó vào địa đạo, khi
nhấc phiến đá chui lên thì đã ở trong một ngọn giả sơn.

Ngọn giả sơn này được thiết kế hết sức diệu kỳ, không gian bên trong rất
lớn, song vẻ ngoài lại vô cùng nhỏ nhắn. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một con
đường rất hẹp, khiến người ta tưởng đã đường cùng, song khi chuyển sang một
nhánh khác thì dẫn đến một không gian khác, đúng với nghĩa đường nhỏ thâm u.

Cả bọn Tiêu Lăng Thiên không chút e dè, ung dung đi ra khỏi ngọn giả sơn,
vừa đi ra đã trông thấy Đường chủ Thanh Long đường Tống Tử Lam đứng đợi bên
ngoài. Hóa ra đây chính là quán trọ nơi bọn họ dừng chân nghỉ.

Quay về tới phòng trọ, đẩy cửa liền trông thấy mấy người đang đứng ở bên
trong, song mắt Tiêu Lăng Thiên chỉ nhìn thấy dáng người cao ngạo như sương
tuyết ấy. Hắn vươn tay đón lấy đôi tay mềm mại như cỏ non mà nàng vừa mỉm cười
vừa chìa ra cho hắn, bên ngoài đang trong cảnh hỗn loạn, giao tranh ác liệt như
vậy mà nàng vẫn nở được nụ cười rạng rỡ. Tiêu Lăng Thiên thấy trong lòng ấm áp,
song hắn lặng im không nói mà chỉ hơi siết bàn tay lại, chỉ nụ cười trao nhau
đã nói thay cho tất cả.

Nụ cười nhàn nhạt đó mang ngàn vạn ý vị khác nhau trong mắt những người
đứng xung quanh. Lăng Tự Thủy và các Tinh vệ khác đương nhiên mừng vui cho chủ
nhân của mình. Còn Nam Cung Tuấn vốn luôn kính nhi viễn chi đối với vị Nhiếp
Chính vương thâm sâu khó đoán kia, song mấy lần trông thấy người đàn ông vui
giận bất thường đó tỏ ra dịu dàng tình cảm, khiến hắn càng thêm kính nể Nữ
hoàng đế vẫn còn nhỏ tuổi kia.

Người có tâm trạng phức tạp nhất đương nhiên là Lâm Vãn Y, dù biết mình
chỉ còn cách buông tay, nhưng tình cảm thương mến trong lòng chàng vẫn không hề
vơi bớt. Mắt thấy hai người đó gần gũi thân mật, dường như sinh ra đã thuộc về
nhau như thế, lòng chàng không khỏi thấy chua chát, nhưng vẫn còn một niềm an
ủi cuối cùng, đó là thấy ấm áp vì niềm hạnh phúc của nàng.

Khi đó Tống Tử Lâm đã mở một lối vào địa đạo khác, Tiêu Lăng Thiên đem
theo tất cả mọi người đi vào trong đó. Mật đạo rất dài và quanh co, đoàn người
đi gấp thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy trên mặt đất. Trong
suốt đường đi dài dằng dặc đó, Tiêu Lăng Thiên luôn nắm chặt tay Dạ Nguyệt Sắc,
lòng bàn tay thô ráp và ấm nóng khiến Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy không gian đóng
kín thâm u này vẫn hết sức an toàn.

Phía tây thành Thương Sơn tựa vào núi Thương, người dân trong tộc Thương
Lang đã đào rất nhiều hang động và mật đạo ở ngọn núi hoang vắng này nhằm tránh
nạn lúc xảy ra chiến tranh, lúc này quân Ngân Giáp đột nhiên khai chiến, những
người già yếu, phụ nữ trẻ nhỏ không có khả năng chiến đấu đều chạy cả ra hướng
đó. Trong một căn nhà tương đối vắng vẻ ở bên ngoài cổng thành phía bắc, Tiêu
Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi đường hầm, lên một chiếc xe ngựa đã chờ
sẵn, người đánh xe ngựa giật dây cương, chiếc xe lập tức lao vụt đi, những
người khác đều cưỡi ngựa bám sát theo sau.

Tiếng hò hét loáng thoáng vẳng lại từ phía đông thành, cuộc chiến vẫn
đang tiếp diễn. Tiêu Lăng Thiên ngồi tựa vào thành xe không còn quan tâm đến
điều đó nữa, chỉ kéo Dạ Nguyệt Sắc vào lòng mình. Dạ Nguyệt Sắc vì không có
chút võ nghệ, trải qua mấy chuyến đi gấp gáp vừa qua nên đã mệt nhoài, cộng
thêm tiết trời lạnh giá ở Mạc Bắc

khiến nàng gần như đông cứng, khi ấy toàn thân đã mềm nhũn, ngoan ngoãn
để mặc Tiêu Lăng Thiên ôm lấy mà không nói một lời.

Tiêu Lăng Thiên ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé đó, cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi
và thấm lạnh của nàng. Một tay hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu mạch máu của nàng để
truyền chân khí, một tay khẽ khàng vuốt mái tóc dài buông xõa của nàng. Cảm
thấy dường như nàng lại gầy thêm một chút, trong lòng hắn không khỏi ngấm ngầm
đau, bất giác vòng tay ôm nàng càng siết chặt.

“Ta không sao, chàng đừng lo,” vì được truyền chân khí nên Dạ Nguyệt Sắc
cũng phục hồi được đôi chút, song nàng vẫn nằm yên trong lòng Tiêu Lăng Thiên
như một chú mèo con, đầu khẽ dụi vào cổ hắn.

“Không lạnh nữa rồi,” nàng vẫn dựa vào người Tiêu Lăng Thiên với vẻ thoải
mái, hơi thở của hắn khiến nàng cảm thấy yên tâm, “Đây là đường về thành Phong
Ca ư?”

“Phải, chúng ta sắp về nhà rồi.”

“Vậy ở đó thì làm thế nào? Đang đánh trận, chàng không định đến xem sao?”

“Cũng không phải trận đánh quan trọng,” Tiêu Lăng Thiên không mấy quan
tâm, “Thanh thế lần này dù lớn, song kỳ thực chỉ có hai đội quân tiên phong mà
thôi, chủ yếu là đánh lạc hướng người Thương Lang để chúng ta thoát thân. Hai
vạn quân Ngân Giáp không thể bao vây thành Thương Sơn mà không bị phát hiện,
thế nên lần này chỉ dùng hai đội quân tiên phong mai phục sau đó đột kích để
che mắt chúng, sau đó mới dần tăng thêm quân để kéo dài chiến sự, giúp chúng ta
tranh thủ thời gian trở về. Xem chừng có vẻ ghê gớm, song thực ra chỉ là một
trận gây náo loạn, không cần thiết phải lãng phí thời gian của chúng ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3