Ngâm vịnh phong ca - Chương 34 phần 4 (Hết)

“Chi bằng nhân cơ hội này tiêu diệt chúng, trừ hậu họa luôn,” Dạ Nguyệt
Sắc dựa vào lòng hắn, nói với vẻ lười biếng.

“Đâu có đơn giản vậy. Mạc Bắc đất rộng người thưa, người tộc Thương Lang
sống rải rác phân tán, rất khó để tiêu diệt hết chỉ bằng một trận chiến. Hơn
nữa, dân tộc này vốn vô cùng anh dũng, dù có bị thiệt hại nghiêm trọng thì vẫn
không từ bỏ ý đồ phục quốc và mối thù với Ngâm Phong chúng ta. Đó cũng chính là
lý do vì sao suốt hai trăm năm qua Ngâm Phong quốc ít khi tiến hành các cuộc
chiến quy mô lớn, mà chỉ từng bước dồn ép không gian sinh tồn của chúng, đẩy
bọn chúng đến vùng sa mạc hoang vu này.”

“Dồn đến đường cùng ư? Nếu bọn họ lui vào sống trong sa mạc thì sao,
chẳng phải trong sa mạc vẫn có các bộ lạc sinh sống đấy à?”

“Nếu đã muốn diệt tận gốc thì đương nhiên không thể cho chúng đường rút
lui. Sự bao vây của quân Ngân Giáp với tộc Thương Lang cũng giống như một miệng
túi, dồn hết bọn chúng vào bên trong, đợi tới khi thu miệng túi lại thì không
một kẻ nào thoát được. Đến lúc đó cứ cho là có con cá nào lọt lưới, thì cũng
không thể tập hợp lực lượng lớn mạnh ở nơi sa mạc nghèo khó này. Đối với Ngâm
Phong quốc mà nói, mối họa tộc Thương Lang đã tồn tại quá lâu rồi, nên để nó
chấm dứt trong tay ta thôi.”

“Tuyệt diệt ư?!” Dạ Nguyệt Sắc thầm than một tiếng, đột nhiên nhớ đến lần
bọn họ tranh cãi án mưu phản của Thẩm thừa tướng. Khi ấy, nàng còn bị ảnh hưởng
bởi tinh thần của luật pháp hiện đại, không thể chấp nhận và cho rằng việc tru
di cửu tộc là hoàn toàn vô đạo đức, tuy nhiên giờ đây nàng đã có thể lạnh lùng
đối mặt với sự diệt vong của cả một dân tộc, thế giới này thực sự đã khiến nàng
thay đổi rất nhiều, chỉ có điều không biết sự thay đổi đó là tốt hay xấu nữa.

“Sao thế?” Tiêu Lăng Thiên nâng cằm nàng lên, kiên định nhìn thẳng vào mắt
nàng, rõ ràng hắn cũng nhớ tới lần tranh cãi đó. Hàng ngày Dạ Nguyệt Sắc có vẻ
bàng quan với tất cả, nhưng thực chất nàng vẫn là một đứa bé lương thiện và dễ
mềm lòng, luôn thận trọng trước sinh mạng của con người, thế nên chưa biết
chừng nàng sẽ cầu xin hắn. Tuy nhiên chuyện lần này vô cùng trọng đại, dù chỉ
một chút cũng không thể nhân từ nương tay, nếu không hậu họa sẽ rất khó lường.

Song Dạ Nguyệt Sắc chỉ khẽ lắc đầu, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Lăng
Thiên rồi áp sát cơ thể mình vào lòng hắn.

“Ta hiểu lý lẽ của chàng, sao có thể khiến chàng khó xử được. Ta đã không
có bản lĩnh, không có hùng tâm để cai trị thiên hạ này, dứt khoát muốn giao lại
tất cả cho chàng, như vậy ta cũng được an nhàn vui vẻ.”

Câu này nếu được nói ra từ miệng một quân vương khác thì hẳn còn ẩn chứa
không biết bao nhiêu thâm ý sâu xa, nhưng Tiêu Lăng Thiên biết đó là suy nghĩ
thực của nàng, quyền lực tuyệt đối hoàn toàn vô giá trị trong mắt nàng.

“Nếu vậy, hãy để thần san sẻ cho bệ hạ,” câu nói của hắn mang theo cả ý
cười, ẩn chứa vẻ nuông chiều tha thiết. Tránh xa những chuyện chính sự bẩn thỉu
tanh hôi một chút, hắn sẽ giữ gìn bầu trời thanh khiết của nàng.

Dần dần rời xa sự hỗn loạn của thành Thương Sơn, Tiêu Lăng Thiên và Dạ
Nguyệt Sắc cùng ngắm nghía viên đá Trấn Hồn trong tay. Hai mảnh đá nho nhỏ lặng
lẽ nằm trong tay Tiêu Lăng Thiên, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Bọn họ nhìn nhau
cười, cuối cùng cũng đã đến lúc tháo cởi gông xiềng của số mệnh rồi.

Ngày Hạ chí năm Triêu Húc thứ Mười ba, Triêu Húc Nữ hoàng đế thành thân
với Nhiếp Chính vương. Đại xá thiên hạ, cả nước tiệc tùng trong suốt một tháng
trời.

Nửa năm sau, ở thành Phong Ca.

Đó là đêm trăng tròn Mười lăm tháng Tám, cũng chính là ngày Tiêu Lăng
Thiên và Dạ Nguyệt Sắc giải Thiên Địa cổ. Tiêu Lăng Thiên một mình đi đến tẩm
cung của Dạ Nguyệt Sắc. Nàng đang đợi hắn.

Trầm hương được bỏ thêm vào chiếc lư hương mạ vàng, làn khói xanh vấn vít
tỏa lên khiến gian phòng vắng lặng thoang thoảng mùi hương trầm ấm. Dưới ánh
sáng của ngọn đèn lưu ly, khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm diễm lệ, mái
tóc đen được cài trễ nải bằng một chiếc trâm lưu ly màu xanh biếc, nửa sáng nửa
tối trong ánh sáng chập chờn, trông giống hệt một nàng tiên mờ ảo trong tranh.

Hắn lặng lẽ mỉm cười nhìn nàng. Lông mày tuấn tú và cao ngạo, đôi môi
mỏng trông sắc nét, đặc biệt là đôi mắt khiến người ta xiêu hồn lạc phách, sáng
trong như vì sao lạnh nhưng lại sâu hút khó lường, dù là vẻ đẹp tuyệt sắc vô
song chốn nhân gian, nhưng lại không thể nào tả nổi. Phong thái tuấn mỹ tột bậc
đó luôn khiến nàng đắm say mê mải.

Dạ Nguyệt Sắc cứ vậy nhìn Tiêu Lăng Thiên, bị phong thái của hắn hút hồn,
chỉ ngẩn ra mỉm cười mà lặng im không nói, không hay biết rằng dáng đứng lặng
lẽ đó của mình, trong chiếc váy dài màu xanh nhạt như khói như mộng, khuôn mặt
vốn luôn thản nhiên đã trở nên hết sức dịu dàng, dưới ánh đèn nến bập bùng
trông vô cùng quyến rũ, chính là tuyệt sắc giai nhân không thể thay thế nổi
trong lòng Tiêu Lăng Thiên.

“Ái khanh, đến bên trẫm nào,” nàng mỉm cười đưa tay ra cho hắn.

Tiêu Lăng Thiên đi tới đó, cầm lấy tay nàng rồi kéo nàng vào lòng, khẽ vỗ
lên mông nàng.

“Nha đầu nghịch ngợm, ngẩng đầu lên để ta xem nào.”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn hắn, gặp ngay đôi mắt sáng ngời. Trong mắt
hắn là những gợn sóng trong veo và hình ảnh phản chiếu của nàng. Dường như bị
đôi mắt đó thôi miên, nàng bất động nhìn khuôn mặt hắn đang dần dần áp xuống,
hơi thở ấm áp của hắn mỗi lúc một gần hơn, hình ảnh của mình trong mắt hắn mỗi
lúc một rõ hơn.

“Nha đầu ngốc, nhắm mắt vào,” đôi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua môi nàng,
thầm thì dỗ dành.

Nàng ngoan ngoãn khép bờ mi, sau đó cảm thấy hắn khẽ ngậm lấy đôi môi như
cánh hoa đào của mình, đầu lưỡi không ngừng dạo chơi trên đôi môi nàng.

Tiếng kêu khẽ trong vô thức của nàng càng kích thích ham muốn chiếm hữu
của hắn. Một tay ôm lấy eo nàng, một tay Tiêu Lăng Thiên giữ gáy nàng để nụ hôn
dần sâu hơn, bất chấp tất cả công thành đoạt đất, tận hưởng sự ngọt ngào của
nàng.

Những ngón tay hắn nhanh nhẹn cởi bỏ áo váy của nàng, chiếc váy tuột
xuống để lộ cơ thể mịn màng như ngọc. Nàng giống như mật hoa ngọt ngào nhất gọi
mời hắn. Đôi môi nóng bỏng của hắn không ngừng khám phá những vùng cơ thể đẹp
nhất của nàng, còn nàng vẫn đứng đó, rùng mình cảm nhận những nụ hôn gần như
hiến tế của hắn.

Hắn quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm ngang hông nàng. Dạ Nguyệt Sắc run
rẩy tới mức gần như không thể đứng vững được nữa, một tay tháo trâm ngọc đâm
ngang chiếc quan ngọc của hắn ra, mái tóc dài đen nhánh của Tiêu Lăng Thiên
buông xõa, vấn vít cặp đùi non tơ của nàng theo từng động tác.

Tiêu Lăng Thiên tiếp tục đi xuống dưới, vạt áo trường bào màu đen phủ
trên mặt đất, nhìn thoáng qua tưởng như dã thú quắp lấy con bồ câu yếu đuối.
Hắn khẽ cắn làn da trắng muốt trên đùi nàng, một bàn tay vẫn giữ lấy lưng nàng,
còn tay kia đã lùa vào trêu chọc nơi nữ tính nhất của nàng.

Dạ Nguyệt Sắc không kìm nổi, bật lên một tiếng, cảm giác được sự rung
động mạnh mẽ mà bàn tay đầy ma lực của hắn mang lại.

Tiêu Lăng Thiên thấy nàng dần đáp lại bèn xấu xa rút ngón tay ra rồi đột
nhiên xộc thẳng vào.

“Không...,” Dạ Nguyệt Sắc thảng thốt, đầu ngửa hẳn ra sau để lộ cần cổ
thon dài trắng nõn, bầu ngực ngày càng đầy đặn vun cao, hai nụ hoa khẽ run rẩy.

Ở giữa khe núi nở nang đó có một sợi dây rất mảnh đeo một viên ngọc bé
xíu hình tròn màu đỏ trong suốt, ở chính giữa có một chấm màu trắng mờ, chính
là đá Trấn Hồn lấy được từ Mạc Bắc.

Sau khi từ Mạc Bắc trở về, hai viên đá Trấn Hồn đó luôn được hai người
bọn họ mang theo bên mình. Có lẽ vì được đá Trấn Hồn áp chế, nên tình trạng sức
khỏe của Dạ Nguyệt Sắc không xảy ra vấn đề gì nữa, từ đó tới nay nàng luôn khỏe
mạnh.

Lúc này đây trên làn da trắng nõn trần trụi của Dạ Nguyệt Sắc, viên đá
màu đỏ đó bỗng trở nên hết sức gợi tình, Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu, môi lướt
qua phần bụng dưới phẳng lì của nàng, sau đó đi thẳng lên trên ngậm lấy nụ hoa
hồng nhạt. Ngón tay trong mật đạo vẫn không dừng lại, chầm chậm ra vào, hàm
răng khẽ nhay, thỏa mãn lắng nghe tiếng cầu xin lí nhí của nàng.

“Đừng, đừng... Xin chàng tha cho thiếp.”

Dạ Nguyệt Sắc không thể đứng vững được nữa, mềm nhũn ngã vào lòng hắn như
dòng nước mùa xuân. Tiêu Lăng Thiên rút tay ra rồi bế nàng lên giường, sau đó
đè lên trên, mắt nhìn nàng.

Dạ Nguyệt Sắc cũng nhìn người đàn ông trước mặt qua đôi mắt đầy hơi nước.
Nàng đưa tay cởi dây đai áo của hắn, để lộ một khoảng ngực cường tráng. Bàn tay
nhỏ nhắn dạo chơi trên làn da màu lúa mạch, đi tới đâu cũng đốt lên ngọn lửa
ham muốn bừng bừng.

Tiêu Lăng Thiên quỳ hai chân xuống hai bên người Dạ Nguyệt Sắc, rồi cởi
bỏ nốt áo dài. Một viên đá Trấn Hồn nữa buông rơi trên ngực hắn, Dạ Nguyệt Sắc
nhổm người lên ngậm viên đá đó vào miệng, đầu lưỡi màu phấn hồng hơi hé lộ
khiến Tiêu Lăng Thiên trở nên cuồng loạn.

Cúi đầu ngậm lấy viên đá Trấn Hồn trước ngực Dạ Nguyệt Sắc, hai tay hắn
tách chân nàng ra rồi đưa thẳng phần cơ thể nóng hừng hực của mình vào. Thấy vẻ
mặt như sung sướng như đau khổ của nàng, hắn càng không thể nín nhịn, cứ vậy
điên cuồng chuyển động, dấn sâu cho tới khi đưa nàng đến thiên đường.

Sau khi hoàn toàn trút mình vào cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên
cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, song Dạ Nguyệt Sắc thì đã chìm sâu vào
giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt an lành thuần khiết như một đứa trẻ của nàng, trong mắt
Tiêu Lăng Thiên không che giấu nổi sự lo lắng, tất cả có thực sự thuận lợi như
vậy không?

Mang thai có vẻ là việc đương nhiên, Dạ Nguyệt Sắc ngày càng đầy đặn, sắc
mặt cũng ngày một hồng hào, khiến nàng còn xinh đẹp hơn khi trước. Tiêu Lăng
Thiên càng che chở cho nàng kỹ càng, nâng niu nàng như châu như ngọc, phu thê
yêu thương gần gũi không còn bất cứ khoảng cách, quả thực khiến những người
xung quanh thèm muốn.

Trong mấy tháng đó, xảy ra rất nhiều chuyện. Tiêu Tư Vân vào cung một
lần, hẳn là có việc muốn bẩm báo trực tiếp với Tiêu Lăng Thiên. Dạ Nguyệt Sắc
gặp nàng ta, con người tuyệt đẹp như vậy, song trên trán luôn mang một nỗi buồn
thương vấn vương, có lẽ cũng chính vì thế nên vẻ xinh đẹp chói ngời của nàng ta
phần nào bị ẩn giấu, càng khiến người ta thương xót. Nàng ta thành thân với Sa
Lăng đã được gần một năm, không biết bọn họ chung sống thế nào, dù biết rõ đó
chỉ là cuộc hôn nhân vì lợi ích, nhưng Dạ Nguyệt Sắc vẫn thực lòng mong bọn họ
sẽ hạnh phúc, hiểu nhau, yêu thương nhau. Tiêu Tư Vân là một cô gái tốt như
vậy, nàng ta phải có được hạnh phúc của riêng mình.

Tiêu Lăng Thiên biết Dạ Nguyệt Sắc thân thiết với Lăng Tự Thủy, nên mấy
lần cố ý triệu Lăng Tự Thủy vào cung chuyện trò với nàng. Nam Cung Tuấn cũng đi
theo, đôi vợ chồng đó hễ hở ra là đấu võ mồm, cuộc sống vô cùng vui vẻ. Tình
cảm đậm sâu lồ lộ qua cách nói năng chuyện trò, Lăng Tự Thủy lại hay cười hơn
khi trước, Dạ Nguyệt Sắc cũng thấy yên lòng.

Riêng Lâm Vãn Y thì nàng chưa từng gặp lại, thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ
đến chàng, một nam tử trong sạch như dòng nước, hiện giờ chắc đang cầm kiếm
hành hiệp trên giang hồ. Cũng không rõ còn đoạt mạng ai không. Khi trước lúc Dạ
Nguyệt Sắc hỏi Lâm Vãn Y từng giết người hay chưa, chàng ấy tỏ ra rất lúng
túng. Sau này nếu chàng có bị quan lại tầm nã, nếu nàng cầu xin thì Tiêu Lăng
Thiên có lẽ sẽ nể tình.

Còn một việc nữa, Thương Hải và Nguyệt Minh kết thành một đôi.

Dạ Nguyệt Sắc vẫn nhớ như in hôm Nguyệt Minh nhẹ nhàng quỳ xuống, nhìn
nàng bằng ánh mắt dịu dàng và kiên định để nói lên thỉnh cầu của mình.

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Dạ Nguyệt Sắc thương xót nhìn Nguyệt Minh.

“Thưa, nô tì đã nghĩ kỹ rồi, nô tì biết sống với huynh ấy có nghĩa là gì,
nhưng nô tì cũng biết đó là điều duy nhất mà nô tì muốn. Nô tì sẽ không hối
hận, bọn nô tì nhất định sẽ sống thật vui vẻ.” Khi nói những lời ấy, trên khuôn
mặt xinh đẹp của Nguyệt Minh nở ra một nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra tuyệt đối tin
tưởng vào hạnh phúc mà mình đã chọn.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn nàng ấy rất lâu rồi mới chậm rãi gật đầu. Nguyệt Minh
nói đúng, bọn họ sẽ hạnh phúc, không có gì quan trọng hơn trái tim mà họ đã
dành cho nhau.

Hoa nở rồi tàn, trăng tròn lại khuyết, tháng ngày cứ vậy lãng đãng trôi
qua, cuối cùng cũng đến lúc Dạ Nguyệt Sắc sắp sinh.

Hôm đó đúng vào ngày trăng non mùng Một, bầu trời u ám tối mờ, trong lòng
Tiêu Lăng Thiên hốt hoảng lo lắng khác thường. Không chỉ triệu tất cả các thái
y trong cung đến chờ lệnh, hắn còn cho gọi Vô Thương mang theo toàn bộ tổ y
thuật của Thiên Tinh cung vào cung đề phòng bất trắc.

Quả nhiên Dạ Nguyệt Sắc đau liên tục nhưng đứa bé mãi không hạ sinh, cơn
đau kéo dài đã khiến nàng kiệt cùng sức lực, cả bà đỡ và đám thái y đều bó tay,
còn nàng thì rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Tiêu Lăng Thiên hoang mang lo sợ, song tự biết mình không thể hoảng loạn,
nếu không sẽ càng nghiêm trọng. Hắn luôn ở trong phòng nắm chặt tay Dạ Nguyệt
Sắc, không ngừng nói những lời động viên bên tai nàng, cầu xin nàng hãy tỉnh
lại. Hắn biết Dạ Nguyệt Sắc sẽ nghe thấy, hắn muốn truyền sức mạnh của mình cho
nàng.

Vô Thương bắt đầu châm cứu cho Dạ Nguyệt Sắc, hy vọng thức tỉnh được
nàng, nhưng không biết có phải vì Thiên cổ trong cơ thể hay không mà nàng vẫn
chìm trong cơn hôn mê.

Trong cơn mê mải dường như nàng đã dạo chơi đâu đó, kiếp trước và kiếp
này đan xen lẫn nhau trong mộng cảnh rực rỡ khác thường, từng khuôn mặt lạ lẫm
và thân quen hiện lên rồi biến mất, giống như bọn họ đến rồi đi trong cuộc sống
của nàng.

Nàng mơ thấy rõ ràng những chuyện xảy ra sau khi bọn họ từ Lam thành hồi
cung. Mùa đông ở kinh thành không lạnh như ở Mạc Bắc, Dạ Nguyệt Sắc khoác một
chiếc áo choàng màu trắng đục, bên trên có thêu những đóa hoa hồng bằng sa đỏ,
vào vườn mai trong Ngự hoa viên để dạo chơi dưới ánh mặt trời sau buổi trưa ấm
áp. Khi ấy đúng vào dịp hoa mai nở rộ trong tuyết, những bông mai đủ sắc màu
thấp thoáng đua chen. Hoa trắng băng thanh ngọc khiết, hoa đỏ diễm lệ nồng
nhiệt, màu phấn hồng xinh đẹp yêu kiều, được tôn lên trên nền những bông tuyết
trắng trong suốt phủ kín một cành cây, đúng là một cảnh sắc tuyệt vời hiếm
thấy.

Tiêu Lăng Thiên vẫn mặc triều phục, đầu đội kim quan, cài một chiếc trâm
bạch ngọc. Triều phục được thêu hoa văn rồng cuộn bằng kim tuyến, trên chiếc
đai ngọc khảm vàng có giắt một viên ngọc bội hình rồng, lay động theo từng bước
chân. Hắn dắt tay nàng, chậm rãi đi trong rừng mai, đôi mắt sáng ngời chan chứa
nét cười nhìn nàng, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến cho khuôn mặt nàng cũng ửng
hồng.

Sau khi về cung, Tiêu Lăng Thiên luôn bận rộn với chuyện quốc sự ứ đọng,
hơn nữa cũng lo lắng cho sức khỏe của nàng, nên đã miễn việc lên triều cho nàng
cũng như bớt đi tất cả những việc có thể bớt được. Vất vả lo liệu trăm bề là
thế, do đó, đã rất lâu rồi mới được đi tản bộ thế này. Hôm ấy hiếm khi tinh
thần nàng tốt như vậy, hắn lại có thời gian rảnh rỗi, nên sau khi lên triều,
Tiêu Lăng Thiên đã đưa nàng đến rừng mai.

Hít một hơi luồng không khí thanh tân, nàng quay đầu lại nhìn hắn khẽ mỉm
cười. Hắn cũng dịu dàng đáp lại, nụ cười đẹp tới mức ánh sáng mặt trời cũng mất
hết sắc màu. Tiêu Lăng Thiên đưa tay nàng lên, ngậm những ngón tay non mềm như
cọng cỏ đó vào miệng khẽ cắn, đôi môi cong thành một cung độ trông đầy khiêu
khích.

Những ngón tay dù bị cắn không đau nhưng đột nhiên khiến thế giới của
nàng vỡ vụn. Lại quay về bên bờ sông của kiếp trước, nhìn những bông hoa bỉ
ngạn[2] cháy lên như lửa, nhưng nàng chỉ cảm thấy lạnh thấu
xương. Trong rừng hoa màu đỏ như máu rợp trời đến giật mình đó, nàng nhẹ bẫng
trong chiếc áo trắng toát toàn thân, lạnh lẽo như băng, chỉ có thể uổng công
nhìn tứ phía mà không tìm thấy bóng hình có thể khiến nàng an tâm đó.

[2] Bỉ ngạn: Thế giới bên kia, cõi Niết bàn, miền cực lạc. Phật giáo cho
rằng biên giới của vùng có sinh có tử là bờ bên này, còn biên giới của miền
thoát khỏi sinh tử - cõi Niết bàn - gọi là bờ bên kia.

Nàng cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi đi xuyên qua rừng hoa cao đến thắt lưng
mình. Dù bước đi vô định, nhưng nàng vẫn biết mình sẽ gặp ai, cũng như những
cơn mơ trước.

Quả nhiên khuôn mặt giống hệt nàng xuất hiện ngay trước mắt, nhưng không
khóc lóc, cầu xin như những lần khác, mà lần này khuôn mặt trắng nhợt như cái
chết đó bình tĩnh lạ thường. Đó là sự điên cuồng lặng lẽ sau khi đã đi tới bờ
tuyệt vọng.

“Ta vẫn luôn đợi ngươi ở đây,” giọng nói phát ra trên khuôn mặt đó nghe
phiêu diêu, xa lắc và vô cảm.

“Đợi ta đến làm gì?” Dạ Nguyệt Sắc vẫn rất bình tĩnh. Người đứng trước
mắt đó là chướng ngại vật mà nàng nhất định phải vượt qua, chỉ nàng có thể vượt
qua, không ai giúp được.

“Đợi ngươi đến trả tất cả cho ta,” khuôn mặt đó bắt đầu nở nụ cười, chiếc
mặt nạ bình thản vỡ tan, đôi môi đỏ như sắp tóe máu cong lên, mắt chớp lóe
những ánh điên rồ.

Sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc lạnh lùng, ánh mắt như vì sao lạnh, vẻ thâm trầm
của bậc đế vương mà nàng được dạy ở chốn thâm cung lúc này mới ngấm ngầm tỏa
ra, thái độ ung dung nhưng lại đầy áp chế giống hệt Tiêu Lăng Thiên.

Dường như trông thấy cái bóng của người đàn ông tuyệt mĩ nhưng khiến
người ta kinh hãi đó, thân hình mỏng manh như khói sương kia không dám nhìn vào
khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc nữa.

Dạ Nguyệt Sắc hoàn toàn không bỏ qua, cứ từng bước áp sát, đưa tay nâng
cằm người thiếu nữ đó lên, bắt phải nhìn vào mặt mình.

Làn da trắng ởn, mang cảm giác trơn nhẵn và lạnh lẽo như chạm vào da rắn,
đôi môi đỏ như máu đột nhiên hé mở như muốn cắn người. Dạ Nguyệt Sắc chấn động,
càng siết chặt khuôn mặt trong tay mình, ghé sát đến gần như muốn chạm vào
khuôn mặt đó.

“Trả cho ngươi ư? Ngươi dựa vào cái gì?” giọng nói của nàng không hề gay
gắt, trái lại còn cực kỳ mềm mại, nhưng vì quá mềm mại nên càng mang cảm giác
nguy hiểm. Trong mắt nàng quắc lên vẻ lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ áp đảo sự điên
cuồng của người thiếu nữ kia.

“Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ chết nhát, vì quá sợ hãi và khiếp nhược mà
trốn vào đây, bây giờ còn muốn ta trả lại tất cả cho ngươi sao? Trả cho ngươi,
thì ngươi có thể làm được gì? Ngay cả nhìn chàng ngươi còn không dám, lẽ nào
lại muốn ở bên cạnh chàng? Dạ Nguyệt Sắc, ta nói cho ngươi biết, ngươi đã chết
rồi! Dù chưa chết thì ta cũng sẽ không để ngươi hồi tỉnh, đây là do ngươi tự
chọn, dù thế nào cũng không có đường quay lại. Ta tới đây, đã nhận lời ở lại
bên cạnh chàng, dù có chết cũng sẽ giữ lời hứa đó với chàng. Nếu ngươi có bản
lĩnh, thì hãy tìm một người khác mà đầu thai vào, nếu không thì hãy vĩnh viễn
ngoan ngoãn nằm lại đây, đừng có tiếp tục xuất hiện trước mặt ta. Chỉ dựa vào
lời nói của ngươi mà ta sẽ răm rắp trả lại tất cả cho ngươi ư? Đời này kiếp này
ngươi đừng mơ tưởng.”

Nàng không áy náy, Dạ Nguyệt Sắc ra sức tự nhủ, nàng không hề áy náy. Con
đường mình đã chọn thì hãy tự mình đi tiếp, Dạ Nguyệt Sắc nguyên thể kia đã
chọn trốn chạy, còn nàng chọn con đường bất chấp tất cả để ở lại bên chàng, thế
nên nàng quyết không áy náy.

Người con gái đó bị giọng nói dịu dàng tới mức nguy hiểm của nàng làm cho
khiếp sợ, liên tục lùi về sau để tránh cái nhìn bức bách của nàng. Dạ Nguyệt
Sắc hạ quyết tâm đẩy nàng ta đến đường cùng, khi đó cũng từng bước từng bước
tiến lên, không chịu từ bỏ.

Không gian hư ảo đó đột nhiên nổi trận cuồng phong, cả rừng hoa bỉ ngạn
trải dài mênh mông lắc lư điên cuồng trong gió, màu máu lay động đến tận chân
trời. Cuồng phong thổi tung chiếc áo trắng như tuyết của cả hai người bay phần
phật, mái tóc sẫm đen cũng bay lên rối loạn. Dường như cố giằng co tới phút cuối
cùng, người con gái đó cúi đầu cắn thật mạnh lên cổ tay trắng muốt của Dạ
Nguyệt Sắc.

Một cơn đau ngấm ngầm lan tỏa trong cơ thể, dường như có thứ gì đó muốn
phun trào ra ngoài, ấm nóng, mang theo cả linh hồn nàng. Dạ Nguyệt Sắc không
động đậy, không nhìn, chỉ chầm chậm dồn hết sức mạnh trên tay lại, đôi mắt
nghiêm nghị vẫn nhìn xoáy vào dáng hình trắng nhợt đó. Dưới cái nhìn ngang tàng
đầy sát khí của nàng, bóng người ấy cứ nhạt dần rồi cuối cùng cũng hóa thành
một làn khói mỏng theo gió bay đi. Thần trí của nàng dường như dần khôi phục.

Bên tai là tiếng thì thầm của Tiêu Lăng Thiên, nói cho nàng biết tình yêu
của hắn đối với nàng, cầu xin nàng hãy kiên cường. Một sức mạnh mang theo sự
sống tràn trề trào lên trong huyết mạch, nàng cố gắng đáp lại lời thỉnh cầu ấy,
mở hai mắt ra một cách khó khăn.

Rồi lọt vào tầm mắt nàng là đôi mắt sáng ngời của Tiêu Lăng Thiên, đôi
mắt đầy hơi nước, đen tới mức giật mình.

“Sao bây giờ mới tỉnh, nàng làm ta sợ quá,” hắn mỉm cười, cúi xống hôn
lên má nàng.

Nhận ra tư thế của Tiêu Lăng Thiên hơi quái lạ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn kỹ thì
thấy một cây kim bằng bạc lóe sáng, một đầu cắm vào nách Tiêu Lăng Thiên, phần
dưới nối với ống ruột dê, đầu này của ống ruột dê là một cây kim khác đang cắm
trực tiếp vào mạch máu ở cổ tay nàng.

Là đang truyền máu cho nàng. Dạ Nguyệt Sắc từ từ nở nụ cười.

“Là Vô Thương phải không? Đã nghiên cứu thành công phương pháp truyền máu
rồi ư.”

Vô Thương vẫn luôn châm cứu cho nàng nãy giờ khi ấy mới ngẩng đầu, nhìn
nàng cười nói: “Còn phải ngờ vào hồng phúc của bệ hạ, thử nhiều lần rồi mới
thành công được như vậy. Bệ hạ là người bệnh đầu tiên chính thức dùng nó đấy.”

Hắn nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không khiến Dạ Nguyệt Sắc nhận ra tình hình
mới rồi của nàng nguy hiểm đến mức nào. Mất một lượng máu lớn, tim mạch ngừng
đập, Vô Thương quả thực không còn cách khác, chỉ đành liều mạng dùng phương
pháp truyền máu chưa hoàn toàn nắm vững kia. Chính Dạ Nguyệt Sắc đã giảng giải
cho hắn về nguyên lý chung của phương pháp này, để tổ y thuật của hắn nghiên
cứu thực hành. Vì điều kiện có hạn, nên chỉ có thể tiến hành thực nghiệm với
những người bệnh mà máu có thể hòa trộn được với nhau.

Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên là hai người cao quý nhất vương quốc,
nên dù đã kiểm tra độ dung hòa của máu họ, song Vô Thương vẫn phải tìm cho Dạ
Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên những người hiến máu tương thích khác. Mới rồi
tình hình khẩn cấp, người hiến máu cho Dạ Nguyệt Sắc đã được đưa tới, nhưng
Tiêu Lăng Thiên nhất quyết dùng máu của mình để cứu mạng cho nàng.

“Huyết mạch của chúng ta vốn tương thông,” hắn nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm hôn
mê trên giường, trầm thấp nói. Vô Thương không thể nhìn thấy mắt hắn, nhưng
nghe thấy sự kiên định trong đó.

Cắm hai chiếc kim vào mạch máu hai người bọn họ, sau đó Vô Thương dùng
sợi dây ruột dê nối ở giữa. Hắn biết Nữ hoàng đế nhất định sẽ tỉnh lại, không
một ai có thể cướp nàng khỏi tay người đàn ông này, ngay cả thánh thần cũng
không được.

Vừa truyền máu cho Dạ Nguyệt Sắc, Vô Thương vừa liên tục châm cứu để cầm
máu và thúc đẻ, cuối cùng đã làm cho nàng tỉnh lại.

Vừa phục hồi được sự tỉnh táo, những cơn đau lại ập đến, Dạ Nguyệt Sắc
khó nhọc điều tiết hơi thở theo sự hướng dẫn của Vô Thương. Cuối cùng sau một
cơn co thắt mạnh ở tử cung, tiếng trẻ con khóc oe oe liền vang lên bên tai.

Đứa con của bọn họ đã ra đời!

Đó là một bé trai, nhăn nheo hệt như một chú khỉ con, song Tiêu Lăng
Thiên lại sướng vui vô kể. Một tay khẽ khàng đón lấy đứa bé rồi đặt bên mình Dạ
Nguyệt Sắc, hắn ôm gọn cả hai mẹ con vào lòng. Dạ Nguyệt Sắc nặng nhọc ngủ
thiếp đi, còn Tiêu Lăng Thiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần đổi màu từ đen sẫm
thành xanh lam sâu hút, sau đó ở phía chân trời từ từ ửng lên một màu trắng
bạc, vầng trăng nhợt nhạt hiện lên rồi lại khuất lấp trong ánh sáng ban ngày,
một ngày mới lại bắt đầu.

Năm Triêu Húc thứ Mười bốn, gia chủ của Nam Cung thế gia nhậm chức Võ lâm
minh chủ, từ đó hắc đạo mà đại diện là sự liên hợp giữa Bích Lạc cung và Thiên
Thủy trại, bạch đạo là sự liên kết giữa Nam Cung thế gia và Tinh La môn, cùng
quy thuận dưới tay Minh chủ võ lâm.

Năm Triêu Húc thứ Mười lăm, Đông Lục đệ nhất cao thủ lừng danh thiên hạ -
Lãm Ngọc công tử Lâm Vãn Y tuyên bố rút khỏi giang hồ, theo sư phụ Phượng Minh
sơn nhân về ở ẩn, từ đó như chim trời cá nước, không còn nghe thấy tung tích
nơi đâu nữa.

Năm Triêu Húc thứ Mười bảy, hai vạn quân Ngân Giáp tiêu diệt cả tộc
Thương Lang ở Mạc Bắc, từ đó họa nội chiến ở Ngâm Phong quốc không còn.

Năm Triêu Húc thứ Hai mươi ba, Hoàng phu Tiêu Lăng Thiên thân chinh dẫn
quân tấn công sang tây đại lục, trải qua ba năm chiến tranh gian khổ, cuối cùng
cũng công phá đến tận kinh thành Lâm Thủy quốc, từ đó thống nhất đông tây về
một mối, toàn vẹn lãnh thổ của Ngâm Phong. Gần một nghìn năm huy hoàng của Ngâm
Phong quốc từ đó bắt đầu.

Năm Triêu Húc thứ Bốn mươi, Nữ hoàng đế truyền ngôi cho hoàng tử duy
nhất, đổi quốc hiệu thành Vĩnh Diệu. Triêu Húc Nữ hoàng đế và Hoàng phu rời
cung đi ngao du thiên hạ.

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Năm Vĩnh Diệu thứ Mười ba, Nữ hoàng đế và Hoàng phu cùng tạ thế. Hoàng
phu Tiêu Lăng Thiên được phong làm Đế tôn, táng cùng quách với Nữ hoàng đế
trong hoàng lăng.

Cuộc đời của Nữ hoàng đế Dạ Nguyệt Sắc và Hoàng phu Tiêu Lăng Thiên đầy
màu sắc truyền kỳ. Khi Nữ hoàng đế thành thân với Nhiếp Chính vương, bách tính
đều cho rằng đây chỉ là bước đầu tiên để Nhiếp Chính vương điện hạ đoạt ngôi,
song sau đại hôn Hoàng phu điện hạ vẫn giám sát triều chính mà chưa từng có
chuyện làm phản xảy ra. Phu thê tình cảm thuận hòa như chim liền cánh, cùng
nhau chấn hưng thương mại, sửa sang thủy lợi, coi trọng nông nghiệp, mở mang
học đường, liên thủ cùng nhau gây dựng thời kỳ Triêu Húc hoàng kim. Trăm nghìn
năm sau, thân thể họ đã hóa thành cát bụi, song giữa dòng thời gian vô tận,
người ta vẫn có thể nhìn thấy họ đứng sát bên nhau ở trên cao vời vợi.

Ngâm vịnh phong ca.

Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai -
Fuju - tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3