Ngâm vịnh phong ca - Chương 34 phần 2

“Có đáng tin cậy không?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Tiêu Lăng Thiên hỏi. Người
đàn ông anh tuấn này rất ít khi bộc lộ niềm vui ra mặt, nhưng khi đó lại không
hề giấu giếm nụ cười trong khóe mắt, khiến nàng không khỏi lo lắng.

“Hẳn là không sai, đó là tin do đệ tử Thiên Tinh cung trà trộn trong
thành Thương Sơn có được, nàng ta từng tận tai nghe thấy một trưởng lão nói đến
vật này. Đá Trấn Hồn cơ bản không thất lạc, mà khi xảy ra chiến loạn nó đã được
đưa về đất tổ cùng các báu vật khác như ta từng nghĩ. Tốt quá rồi, ta biết chắc
sẽ tìm được mà.”

Lần đầu tiên Tiêu Lăng Thiên mất kiểm soát, máu huyết trong toàn thân
cuộn trào dữ dội. Nguyệt Sắc, hắn và Nguyệt Sắc của hắn sẽ thoát khỏi sự ràng
buộc của số phận, có thể tự do sống bên nhau rồi.

“Vậy phải làm sao mới lấy được đá Trấn Hồn? Sai người của chàng lấy cắp
ư?”

“Không được,” Tiêu Lăng Thiên lắc đầu, “Đá Trấn Hồn được cất giấu trong
mật thất của tộc trưởng tộc Thương Lang cùng những báu vật khác, còn đệ tử
Thiên Tinh cung cũng mới chỉ nghe nói đến vật này thôi, mật thất đó nàng ta
cũng không vào được. Người trong tộc Thương Lang vẫn chưa biết ý nghĩa của đá
Trấn Hồn với chúng ta, nếu để lộ sai sót nào khiến chúng biết mục đích của
chúng ta sẽ rất bất lợi, chỉ có thể tìm cách khác mà thôi.”

“Vậy có nên quay về kinh thành rồi tính kế lâu dài không?”

“Thế thì quá chậm, ta lo cho sức khỏe của nàng,” Tiêu Lăng Thiên khẽ ôm
Dạ Nguyệt Sắc vào lòng. Hắn vội vàng như vậy chủ yếu là vì Dạ Nguyệt Sắc, gần
đây sức khỏe của nàng ngày càng xấu, bệnh tim phát tác nhiều hơn, hắn sợ sẽ mất
nàng.

“Cướp không được sao?” Dạ Nguyệt Sắc cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng
của hắn, vùi đầu vào lòng hắn hỏi.

“Đây là địa bàn của tộc Thương Lang, chúng ta đã khiến cho bọn chúng nghi
ngờ nên rất khó để xông vào thành Thương Sơn. Chắc chắn cũng không thể phát
động một cuộc chiến tranh quy mô lớn, ta sợ nếu bị dồn đến đường cùng thì chúng
sẽ hủy hoại tất cả, đá Trấn Hồn mà bị phá hủy sẽ rất phiền toái.”

Hơi trầm ngâm một lát rồi Tiêu Lăng Thiên nói tiếp: “Cứ ở lại thêm hai
ngày rồi nghiên cứu xem sao, dù sao cũng nắm tung tích của đá Trấn Hồn rồi,
phải nhanh chóng giải quyết để tránh hậu họa sau này.”

Quyết định vậy nên cả đoàn lại sắp xếp đồ đạc để ở lại thêm mấy ngày.
Đang bận rộn thì Đường chủ của Thanh Long đường, Tống Tử Lam đến báo tin Bạch
Phi Lân - chủ nhân thành Thương Sơn cho người tới mời Hoàng đế bệ hạ của Ngâm
Phong quốc cùng Nhiếp Chính vương điện hạ đến chơi.

Tất cả mọi người nhất loạt nhìn về phía Tiêu Lăng Thiên, Bạch Phi Lâm -
chủ nhân thành Thượng Sơn chính là tộc trưởng Thương Lang, vậy chứng tỏ hắn đã
biết thân phận của bọn họ. Đi chuyến này lành ít dữ nhiều, Tiêu Lăng Thiên sẽ
làm thế nào đây?

Song Tiêu lăng Thiên lại cười thản nhiên: “Đến đúng lúc lắm.”

Chính Ngọ, mặt trời lên cao tỏa ánh sáng ấm áp giữa ngày đông khắp một
vùng rộng lớn. Dẫu vậy, trong căn nhà lớn của chủ nhân thành Thương Sơn vẫn âm
u vì khí lạnh, ánh mặt trời không thể lọt qua cánh cửa lớn để chiếu vào gian
phòng thiếu sức sống, chỉ có ánh đuốc cắm hai bên mặt tường đại sảnh là không
ngừng nhảy múa vì gió thổi qua. Đại sảnh rất rộng, riêng hai bên vị trí dành
cho chủ nhân thì không đốt đuốc nên càng u ám. Trong khoảng tối đặt một chiếc
ghế lớn, hình như được phủ một lớp da hổ dày, một người đang ngồi trên đó, thân
hơi ngả về sau, hai tay đan lại trông có vẻ vô cùng thư thái. Chỉ những khớp
ngón tay trắng nhợt mới bộc lộ cảm xúc thực sự của hắn ta.

Người đó, kẻ luôn bao phủ bóng mây u tối trên đầu tộc Thương Lang, đàn áp
tới mức bọn hắn đến hít thở cũng thấy khó khăn. Người Thương Lang từ bấy đến nay
vẫn luôn âm thầm vật lộn, giương mắt bất lực nhìn dòng tộc dần trượt xuống vực
sâu hủy diệt, không thể tự cứu chính mình, nỗi khổ đó khiến người ta muốn phát
điên.

Cuối cùng thì người đó, Nhiếp Chính vương Tiêu Lăng Thiên mang theo Nữ
hoàng đế Dạ Nguyệt Sắc đã đến Mạc Bắc! Sao có thể để lỡ? Sao có thể bỏ qua dễ
dàng? Dù biết đó là cuộc đấu không có khả năng giành chiến thắng, nhưng cũng
phải liều chết một phen, coi như sớm kết thúc sự trói buộc khiến người ta nghẹt
thở này.

Sau những phút giây chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng cánh cửa lớn nặng nề
của tiền sảnh cũng được mở ra, ánh sáng chói mắt lọt vào một góc tối tăm. Bên
ngoài cửa là hai bóng người đứng sát vai nhau. Vì ngược sáng nên không trông rõ
mặt, chỉ thấy toàn thân họ tỏa ra ánh sáng như thần thánh.

Bạch Phi Lân từ từ đứng dậy: “Hân hạnh được đón tiếp.”

Trên con đường vạn dặm tới Mạc Bắc, Tiêu Lăng Thiên thường ngồi trên xe
ngựa chuyện trò với Dạ Nguyệt Sắc, đương nhiên đã nhắc đến cục diện ở Mạc Bắc.
Dòng họ Bạch của Cảnh Dung hoàng triều trước đây xuất thân từ Mạc Bắc, sau khi
mất đi quyền bính, những người còn sống sót đã quay về thành Thương Sơn của tổ
tiên. Đáng lẽ phải trấn áp để tiêu diệt tận gốc bọn họ, nhưng khi đó Thánh Văn
đế đã rơi vào lưới tình với Tiêu Trường Không nên mặc kệ việc này. Dòng họ Bạch
vốn là lãnh tụ của tộc Thương Lang ở Mạc Bắc, lại được người dân nơi đây cưu
mang nên nhân cơ hội đó cắm rễ ổn định ở đây. Song huyết mạch chính thống của
hoàng thất thì đã đứt hẳn, chỉ còn chi họ mạnh nhất được chọn làm chủ nhân mới
của thành Thương Sơn.

Bạch thị sau khi quay về Mạc Bắc liền án binh bất động, dù Thánh Văn đế
điều binh đến tiêu trừ nhưng tất cả tộc Thương Lang ở Mạc Bắc đều che chở cho
Tông chủ của họ. Khi ấy Ngâm Phong quốc mới thành lập nên còn rất nhiều việc
phải làm, Thánh Văn đế cũng không thể gây thêm một cuộc tàn sát quy mô lớn, vì
thế mối họa này vẫn cứ kéo dài đến tận ngày nay. Sau này khi họ Tiêu lên nắm
quyền, cũng không đuổi cùng giết tận, mà chỉ đưa quân từng bước áp sát Mạc Bắc,
kiểm soát tất cả việc giao thương, đi lại, dần dần phong tỏa chặt khiến vùng
đất vốn đã lạnh lẽo hoang vu này càng trở nên nghèo khó.

Tới khi Tiêu Lăng Thiên làm Nhiếp Chính vương, hắn vốn không thích những
thứ không nắm được trong tay nên có ý thu phục Mạc Bắc. Trong số bốn mươi vạn
quân Ngân Giáp, có tới hơn một nửa đã được điều đến trấn giữ vùng này. Tiêu
Lăng Thiên không bận tâm tới việc máu chảy thành sông, khi cần có thể dứt khoát
giết sạch cả tộc Thương Lang, chỉ đợi thời cơ chín muồi là tấn công toàn diện
vào Mạc Bắc.

Vì đã chuẩn bị chu đáo cho cuộc chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nên
tin tình báo đương nhiên cũng đã thu thập đủ. Mấy năm đầu khi mới xây dựng
Thiên Tinh cung, Tiêu Lăng Thiên đã cho người đến nằm vùng ở Mạc Bắc, Tôn Hồ Tử
là một trong số đó. Chỉ có điều người ngoại tộc rất khó chui sâu vào nội bộ tộc
Thương Lang, bọn chúng không tin người ngoài, vì thế việc thu thập tin tức càng
không dễ dàng.

Các thám tử của Thiên Tinh cung ẩn náu ở Mạc Bắc mười mấy năm, cũng chỉ
thu nhặt được vài thông tin vụn vặt. Bạch Phi Lân này mấy năm trước lên nắm
chức trưởng tộc Bạch thị, luôn thần bí và cực hiếm khi lộ diện. Đứng đầu họ tộc
suốt ba năm, không rõ có phải bị các trưởng lão trong dòng họ áp chế hay không,
nhưng chưa thấy hắn có hành động gì quyết liệt.

Vì tộc Thương Lang tạm thời không thể gây ra sóng gió lớn nên Tiêu Lăng
Thiên cũng gác chuyện đó lại một bên, nhưng không ngờ khi điều tra những kẻ
hành thích Dạ Nguyệt Sắc lại có manh mối dẫn đến tộc Thương Lang. Tiêu Lăng
Thiên nổi trận lôi đình, song không lập tức truy cứu, món nợ này có thể từ từ
tính toán. Cũng vì chuyến đi đến Mạc Bắc lần này Tiêu Lăng Thiên đã xem xét lại
một lượt những tin tức thu được ở Mạc Bắc. Dường như trong nội bộ cấp cao của
tộc Thương Lang đang tranh giành kịch liệt, vì án binh suốt ba năm nên Bạch Phi
Lân có vẻ đang dần bị mất đi thực quyền. Song im hơi lặng tiếng suốt ba năm,
vừa ra tay đã dám cho người hành thích Hoàng đế của Ngâm Phong quốc, đây là
không biết sợ hay ngu ngốc?

Dạ Nguyệt Sắc nhìn người đàn ông giấu mình trong bóng tối dần dần bước ra
ngoài sáng. Áo choàng màu thiên thanh khoác bên ngoài trường sam màu xám bạc,
tóc cũng bện lại thành đuôi sam ngắn ở phía sau giống đàn ông tộc Thương Lang,
bên trên còn giắt một viên phỉ thúy to bằng ngón tay cái. Sống mũi cao, môi hơi
mỏng, tuy đã cố tình giấu bớt vẻ lạnh lùng trong đôi mắt nhưng vẫn để lại ấn
tượng mạnh mẽ. Tuổi của hắn áng chừng chưa quá ba mươi, song sắc mặt quá sắc
lạnh, đôi môi mỏng mang những đường nét hết sức vô tình, ở chính giữa cằm có
một chiếc vòng nhỏ bằng bạc để chứng tỏ thân phận là người thuộc tộc Thương
Lang. Người đàn ông này anh tuấn, nhưng quá lạnh lùng.

Hắn đứng đó, trông rất bình thản. Ánh mắt lơ đãng nhìn thẳng vào bọn họ,
không nói một lời nhưng khí chất vương giả vẫn ngấm ngầm bộc lộ. Dạ Nguyệt Sắc
đột nhiên cảm thấy quen thuộc, con người này hình như cùng một tuýp với Tiêu
Lăng Thiên, đương nhiên về đẳng cấp thì còn thua xa.

“Hai vị đại giá đến thăm quả là vinh hạnh cho tộc Thương Lang chúng tôi,”
Bạch Phi Lân đứng trong bóng tối hít sâu mấy hơi mới khiến giọng nói của mình
không run lên, “Mời ngồi.”

Tiêu Lăng Thiên im lặng, nhẹ nhàng dắt tay Dạ Nguyệt Sắc đi thẳng vào đại
sảnh. Bạch Phi Lân cuối cùng cũng nhìn rõ con người được xem như truyền thuyết
sống này.

Người đàn ông đó mang vẻ ngang tàng không ai sánh được, hiển hiện ngay
trong đôi mắt bộc trực. Những đường kim tuyến thêu hình mây uốn lượn trên chiếc
áo gấm sáng lên lấp lánh, khuôn mặt hoàn mỹ tới mức không tưởng hoàn toàn không
lộ chút cảm xúc, càng tôn thêm vẻ mê hoặc và thần bí. Bạch Phi Lân có thể nhận
thức được rõ sự khinh thường của Tiêu Lăng Thiên, sự khinh thường của một kẻ từ
trước đến nay chưa từng coi y và tộc Thương Lang ra gì.

Còn người con gái đi bên cạnh Tiêu Lăng Thiên thì điềm tĩnh, phong thái
cao quý tột bậc, bên trong chiếc áo choàng lông chồn tía lộ ra chiếc váy dài
bằng gấm trắng bạc, bên ngoài mặc trường sam màu đỏ rực, viền gấu thêu bằng chỉ
kim tuyến khiến ánh sáng lấp loáng theo từng động tác, cử chỉ. Tóc trên đầu
được vén gọn hết lên, dùng một cây trâm với những hạt thạch lựu buông rủ màu đỏ
cài lại. Mấy lọn tóc đen buông xõa, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết ở
sau gáy, cổ cao hệt một con thiên nga xinh đẹp, vô ý để lộ vẻ phong tình cực
hấp dẫn. Đôi mắt như hai viên ngọc trai đen trên khuôn mặt thanh tú đang lặng
lẽ nhìn hắn, Bạch Phi Lân thậm chí còn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình
trong đó. Vẻ đẹp không hẳn là tuyệt sắc, thậm chí vẫn mang những nét ngây thơ,
song trên vầng trán lại tỏa ra khí chất cao quý của thiên tiên ở chốn phàm
trần, đôi mắt dài thỉnh thoảng lơ đãng ngước nhìn, càng khiến người ta cảm thấy
mình đang ngợp chìm trong chốn trần ai.

Trong gian sảnh chỉ có ba chiếc ghế được đặt thành hình tam giác, đều
được làm bằng gỗ hoa lê, trông nước gỗ bóng lên cũng đủ thấy là đồ cổ đã có từ
rất lâu đời. Ba người lần lượt ngồi xuống, nhìn thẳng vào nhau.

Dạ Nguyệt Sắc đưa đôi mắt đen sẫm như đáy nước nhìn Bạch Phi Lân, thản
nhiên gật đầu: “Hân hạnh được gặp.”

Giọng nói uyển chuyển và thanh nhã, mang vẻ mềm mại như tơ lụa trôi tuột
vào lòng người.

“Chủ nhân thành Thương Sơn có lời mời, không biết là vì chuyện gì?” Tiêu
Lăng Thiên nhướng mày hỏi.

“Nữ hoàng đế Ngâm Phong quốc và Nhiếp Chính vương điện hạ đến đất đai của
tổ tiên tộc Thương Lang, ta là tộc trưởng, nếu không đón tiếp chu đáo há chẳng
phải đã thất lễ hay sao?”

“Vậy ngược lại cô vương phải đa tạ rồi, chỉ có điều Bạch thành chủ tiếp
khách hơi có phần sơ sài thì phải?” Tiêu Lăng Thiên lấy tay chống cằm, khóe môi
hơi cong, trong mắt đầy vẻ giễu cợt. Tóc hắn không dùng đến quan ngọc mà chỉ
buộc lại lỏng lẻo, càng tôn lên vẻ thâm trầm.

Gian phòng rộng lớn đó cũng ngang ngửa với tẩm cung của Dạ Nguyệt Sắc,
song không thể tinh tế và dễ chịu như tẩm cung của nàng, hoàn toàn mang phong
cách thô ráp và phóng khoáng điển hình của người phương bắc. Bàn cũng được bỏ
đi, ở mỗi góc phòng chỉ để một chiếc lò sưởi để giữ ấm. Đồ đạc dù ít, những đều
được làm bằng gỗ hoa lê thượng hạng, chân ghế đều được bọc một lớp đồng thau
rất dày, xung quanh được chạm khắc hình dây hoa. Trên tường ở bốn góc phòng
treo những chiếc chân nến chạm hình hạc tiên uống nước bằng đồng đen, ánh nến
nhảy nhót hắt lên bức tường đá màu xanh xám những hình thù kỳ dị.

“Vậy xin đa tạ sự chiếu cố của người,” Bạch Phi Lân nói xong liền mỉm
cười với Tiêu Lăng Thiên, chỉ có điều trong mắt cả hai đều là gió lạnh đang vù
vù thổi, không mang chút ấm áp nào.

“Dám hỏi điện hạ đến Mạc Bắc của chúng ta có việc gì? Nói ra không chừng
tại hạ cũng có thể giúp được gì chăng?”

“Ừm,” Tiêu Lăng Thiên hơi chau mày như đang nghĩ ngợi, song trong mắt đầy
sự thách thức, “Chỉ là muốn đến đây xem chó mất chủ sống cuộc sống như thế nào
thôi. Dù đơn sơ nhưng cũng vẫn chấp nhận được đấy chứ.”

Bạch Phi Lân vẫn giữ nụ cười trên mặt, chỉ có điều bàn tay nắm trên thành
ghế đã nổi cả gân xanh. Tiêu Lăng Thiên này quả là ép người quá đáng!

Trái lại Tiêu Lăng Thiên còn cảm thấy thú vị nên khẽ cười thành tiếng.

Bạch Phi Lân cố nén lửa giận, nhìn Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc cười:
“Đã chấp nhận được, thì chi bằng mời hai vị ở lại đây lâu dài có được không?”

“À, đáng tiếc là bệ hạ và cô vương đều đang bận rộn chính sự, quả thực
không có thời gian.”

“Sao?” một ánh nhìn u ám lóe lên trong đôi mắt nặng nề của Bạch Phi Lân,
“Vậy nếu ta nhất định giữ hai vị ở lại thì sao?”

“Bạch thành chủ có bản lĩnh đó ư?” Tiêu Lăng Thiên ung dung hỏi, miệng
cười mỉm nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt Bạch Phi Lân, “Cô vương lại đang muốn xem
Bạch thành chủ có thủ đoạn gì cơ đấy.”

“Cũng không có thủ đoạn gì, chẳng qua có nhiều người hơn một chút thôi.”

Bạch Phi Lân khẽ vỗ vỗ tay, hai tốp người lập tức lẳng lặng đi ra từ các
cánh cửa hai bên đại sảnh, người nào cũng mặc trường sam màu xám, lưng đeo
trường kiếm, nét mặt phổ biến, nếu có vứt vào trong cả đống người thì cũng khó
lòng nhận dạng. Đây chính là Ảnh vệ, đội quân trung thành của Bạch Phi Lân. Bọn
họ đời đời đều làm hộ vệ riêng cho tộc trưởng tộc Thương Lang, tuyệt đối trung
thành với chủ nhân, việc hành thích Dạ Nguyệt Sắc ở Lam thành cũng do những
người này thực hiện. Song vì chúng đánh giá thấp khả năng của Tiêu Lăng Thiên,
nên lần hành động đó mới thất bại, tổn thất một lực lượng tinh nhuệ không nhỏ,
khiến thực lực hiện giờ của Ảnh tổ yếu đi khá nhiều.

Chừng hai mươi người ập vào, trong khi đó, Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt
Sắc đến đây một mình, không hề mang theo hộ vệ. Tuy nhiên Tiêu Lăng Thiên chỉ
liếc nhìn đám người đó, vẫn nói với giọng coi thường: “Dựa vào thứ hàng hóa
chẳng ra gì này mà Bạch thành chủ định giữ cô vương và Hoàng thượng ở lại ư?”

“Riêng điện hạ, kẻ bất tài này muốn được tự mình thử sức xem sao. Còn với
bọn chúng, việc giữ Hoàng đế bệ hạ chắc cũng không quá khó.”

“Bạch thành chủ khẳng định chứ?” Dạ Nguyệt Sắc hỏi lại, khuôn mặt sáng
trong như ngọc hơi quay nghiêng, đôi lông mày đen sẫm thoáng nhướng lên.

Bạch Phi Lân nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Trông nàng hơi nhợt nhạt, hệt một bông
hoa lê đầu cành đẹp nhất dưới ánh trăng, toàn thân như được phủ một quầng sáng
mờ mờ, thuần khiết mà ẩn hiện như có như không, dường như bất kể lúc nào cũng
có thể theo gió bay đi vậy.

Nàng là vầng trăng sáng của đế quốc mà người trần thịt không thể nào với
tới, chỉ có thần tiên mới đủ tư cách để chạm vào.

Các Ảnh vệ của Bạch Phi Lân đã xâm nhập vào kinh thành bấy lâu nay, song
trước sau vẫn không thăm dò được bất cứ thông tin thực nào về Nữ hoàng đế và
Nhiếp Chính vương của Ngâm Phong quốc, cho tới khi Dạ Nguyệt Sắc thân chinh ngự
giá mới nhìn thấy mặt hai người. Không ngờ sau khi cuộc chiến ở Chiến Vân thành
kết thúc, Nữ hoàng đế lại có thể rời khỏi tầm mắt của Tiêu Lăng Thiên để đi du
ngoạn. Khi thông tin này được các Ảnh vệ báo về, Bạch Phi Lân nghĩ nếu tiêu
diệt được nàng ấy, thì chẳng phải đất nước mà y căm hận bấy lâu sẽ rơi vào bóng
đêm vĩnh viễn hay sao? Chìm vào bóng đêm cùng Bạch Phi Lân và tộc người của y,
sự hận thù, khổ đau của y và cả trách nhiệm nặng nề vĩnh viễn không bao giờ từ
bỏ được, có lẽ đó mới là kết quả y thực lòng mong đợi.

Thế nên y đã hạ lệnh giết chết nàng bằng mọi giá, đáng tiếc là lại thất
bại, y đã đánh mất cơ hội cuối cùng có thể tiêu diệt nàng.

Song giờ đây cơ hội lại một lần nữa đến ngay trước mặt y, nguyên nhân vì
sao hai người có quyền lực nhất Ngâm Phong quốc lại đến đây không còn quan
trọng nữa. Tiêu Lăng Thiên thì y không dám chắc, nhưng Dạ Nguyệt Sắc chỉ là một
thiếu nữ trói gà không chặt, bất kể thế nào y cũng phải giữ lại cho bằng được.

“Phải,” Bạch Phi Lân từ tốn đứng dậy, tay phải đã nắm lấy chuôi kiếm đeo
bên hông, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.

“Bạch thành chủ vội vàng gì chứ? Lẽ nào ngươi cho rằng cô vương hoàn toàn
không chuẩn bị trước ư?” không biết từ lúc nào trong tay Tiêu Lăng Thiên đã cầm
một tấm lệnh bài nho nhỏ, “Cô vương đã sớm điều động hai mươi vạn quân Ngân
Giáp bao vây thành Thương Sơn rồi, nếu qua giờ Thìn mà chúng ta vẫn chưa về,
toàn bộ tộc Thương Lang cũng sẽ được chôn theo. Bạch thành chủ có cần suy nghĩ
lại một chút không?”

Bạch Phi Lân chậm rãi rút kiếm ra, nhìn kẻ luôn đứng trên cao mà mình chỉ
có thể từ xa trông lại đó. Chỉ vì sinh ra trong hai dòng họ khác nhau mà bọn họ
trở thành kẻ thù, từng ngày từng giờ trong suốt ba mươi lăm năm y sống trên đời
đều phải chịu áp lực vô hình từ gia tộc. Vậy mà giờ đây Tiêu thị trở thành thần
thánh đứng trên cao trông xuống, còn Bạch thị vốn từng là kẻ bề trên lại rơi
xuống chốn cát bụi thấp hèn, phải chui lủi nơi hoang vu nghèo khó này để giữ
được sinh mạng.

“Thế thì sao?” Bạch Phi Lân hỏi lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo vô
tình. Nghĩ tới mấy vị trưởng lão trong dòng tộc, vì sự phân chia lợi ích mà
ngấm ngầm tranh giành bằng những trò hề, Bạch Phi Lân quả thực không hiểu nổi.
Triều đình đã bức bách nhà họ Bạch tới mức không thở nổi như vậy, bọn họ còn vì
lợi ích cá nhân mà đấu đá không ngừng, với một dòng tộc như vậy thì việc gì y
phải vất vả duy trì kia chứ! Chi bằng cứ thế này mà chết cùng nhau cho xong.

“Được!” Tiêu Lăng Thiên cũng chậm rãi đứng lên, những ngọn lửa đang nhảy
múa phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của hắn, càng làm nổi bật
những đường nét lạnh lùng, sắc bén. “Vốn định để ngươi sống thêm mấy ngày,
nhưng hôm nay tộc Thương Lang đã tự chọn con đường hủy diệt, cũng đừng trách cô
vương.”

Hắn quay người cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, dưới ống tay áo màu đỏ chói có thêu
hình mây đó là hai cánh tay trắng muốt như bạch ngọc vô cùng xinh đẹp. Khẽ hôn
lên khóe môi nàng, Tiêu Lăng Thiên dịu dàng nói: “Nàng đi trước đi, ta sẽ theo
sau ngay. Nhé?”

Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu, biết mình ở lại đây chỉ gây cản trở cho hắn,
nên nhẹ nhàng đáp lại: “Ta đợi chàng.”

Nói rồi nàng quay người đi ra phía cửa chính, gấu váy đỏ rực quét trên
mặt đất thành một đường cong tuyệt mỹ, trông hết sức điềm nhiên. Lưng nàng
thẳng đứng, cần cổ dài trông vô cùng tao nhã, mái đầu cao quý dường như không
bao giờ chịu cúi xuống trước bất cứ người nào.

“Giết chết đứa con gái đó!” Bạch Phi Lân lạnh lùng hét lên.

Thanh âm vừa dứt, các Ảnh vệ vốn đứng trầm lặng một bên lập tức lao về
phía Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc vẫn không quay đầu, tiếp tục đi về phía
trước. Cửa chính vẫn chưa đóng, bên ngoài đáng lẽ phải có hộ vệ trấn giữ, nhưng
khi đó đột nhiên có mấy bóng người vụt lướt qua chắn ngay sau lưng bảo vệ cho
Dạ Nguyệt Sắc, chừng năm, sáu người chặn đường tấn công của các Ảnh vệ.

“Bên này!” nghe giọng nói dịu dàng nho nhã, ngẩng đầu lên thì thấy đôi
mắt sáng trong kiên định của Lâm Vãn Y.

Thân thể dong dỏng của chàng đứng thẳng hệt như một cây tùng, hàng lông
mày cau sát vì lo lắng khi đó đã dãn bớt ra, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng
như trước nay vẫn vậy.

“Việc kia thế nào rồi?” Mặc dù ngay sau lưng là một màn hỗn loạn, nhưng
Dạ Nguyệt Sắc vẫn bình tĩnh, hỏi ngay Lâm Vãn Y việc nàng quan tâm nhất.

“Lấy được rồi,” Lâm Vãn Y nghiêng người để Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy một cô
gái đứng sau mình.

Cô gái đó chừng mười bảy, mười tám tuổi, ăn vận phục trang của tộc Thương
Lang, trông diện mạo cũng bình thường nhưng hai mắt vô cùng thông tuệ, trầm
tĩnh. Nàng ta khẽ mỉm cười, hai tay chắp lại trước ngực thành một tư thế hết
sức lạ kỳ, sau đó cúi người xuống hành lễ.

Khóe môi Dạ Nguyệt Sắc nhướn cong, cười không thành tiếng. Tư thế này
nàng biết, đó là dấu hiệu của đệ tử Thiên Tinh cung, cho thấy nàng ấy chính là
nội gián của Thiên Tinh cung cài vào thành Thương Sơn bấy lâu.

“Nô tì Lưu Chu xin ra mắt tiểu thư. Món đồ đã ở trong tay nô tì, xin tiểu
thư theo nô tì trước đã.”

Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu. Lưu Chu vốn là nội gián vẫn hầu hạ trong nhà
thành chủ từ trước đến nay, thông tin đá Trấn Hồn có trong thành Thương Sơn
cũng là do nàng ta báo về. Đêm qua Lưu Chu nhận được tin khẩn thông báo hôm nay
chủ nhân Thiên Tinh cung sẽ đến, yêu cầu nàng ta phải lấy được đá Trấn Hồn bằng
mọi giá khi Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên đánh lạc hướng ở đại sảnh. Quả
nhiên hôm nay tất cả các Ảnh vệ đều được điều động đến bao vây đại sảnh, nàng
lén chui vào mật thất, phá cánh cửa bí mật, sau khi lấy được đá Trấn Hồn đã đi
tới trước cửa chính đại sảnh như chỉ thị. Khi đó Lâm Vãn Y cùng với các Tinh vệ
đã lặng lẽ giải quyết xong đám hộ vệ gác cửa ở đây, chờ sẵn Dạ Nguyệt Sắc.

Trong đại sảnh, Ảnh vệ giao đấu với Tinh vệ vô cùng khốc liệt, thân thủ
của các Tinh vệ đều ngang ngửa với Lâm Vãn Y, người được tôn xưng là đệ nhất
cao thủ Đông Lục, thế nên đám Ảnh vệ của Bạch Phi Lân, dù là những tinh binh do
nhà họ Bạch dày công gây dựng, lại chiếm ưu thế vượt trội về số lượng, nhưng
vẫn chỉ có thể giữ thế cân bằng với các Tinh vệ, thậm chí còn dần dần tỏ ra yếu
thế.

“Ở đây quá hỗn loạn, chúng ta ra ngoài thôi,” Tiêu Lăng Thiên cười mà như
không cười, quay người ra khỏi gian đại sảnh. Ngoài sân đã có người quét dọn,
chỉ còn một lớp tuyết mỏng. Bạch Phi Lân hít sâu một hơi đầy không khí lạnh vào
lồng ngực.

Trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên luôn nở nụ cười ấm áp, song vừa
xoay người, hắn đã trở thành Diêm vương nơi địa ngục. Ánh mắt nhìn về phía Bạch
Phi Lân đầy sát khí, nụ cười mỉm ở khóe môi như một gợn sóng trên biển máu.
Trường kiếm trong tay, bước chân dịch chuyển âm thầm như thời gian trôi, khiến
tất cả xung quanh trở nên xơ xác, tiêu điều, đó là sự cuồng nộ mà trời đất cũng
khó bề ngăn nổi.

“Tục ngữ có câu mời đến thì dễ nhưng mời đi lại khó, ngươi chắc cũng
chuẩn bị sẵn cho sự trả giá này rồi phải không?” giọng Tiêu Lăng Thiên rất nhẹ,
song lại khiến Bạch Phi Lân lạnh thấu xương.

Bạch Phi Lân không đáp, xoay cổ tay rút thanh trường kiếm bên mình ra.
Ánh kiếm sáng quắc dưới trời tuyết trắng, gió lạnh rin rít thổi qua, đúng là
một thanh kiếm tuyệt thế.

“Một thanh ‘Thần Tư’ rất tốt, Cảnh Dung hoàng triều cũng chỉ còn sót lại
thanh kiếm này là coi được,” Tiêu Lăng Thiên hơi nghiêng đầu.

“Ngươi quả nhiên cũng biết thanh kiếm này,” Bạch Phi Lân không hề ngạc
nhiên, thanh kiếm này vốn được truyền lại qua các đời hoàng đế của Cảnh Dung
hoàng triều, hai trăm năm nay vẫn luôn do tộc trưởng Thương Lang nắm giữ, coi
như tín vật của tộc trưởng Thương Lang.

“Không sai, bởi chỉ có thanh kiếm này mới có thể là đối thủ của thanh
‘Thu Tuyền’ của ta,” những ngón tay thon dài cầm chắc vỏ kiếm màu xanh ngọc,
viên thạch bảo màu xanh biếc ở chuôi kiếm lờ mờ tỏa sáng. Kiếm vẫn chưa rút
khỏi vỏ, nhưng dường như đã cảm nhận được sự thách thức từ thanh ‘Thần Tư’ nên
cũng rung lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3