Ngâm vịnh phong ca - Chương 30 phần 2

“Á.”

Phần đàn ông của hắn xuyên thẳng vào cơ thể nàng nhờ lực của động tác
ngồi dậy đó, chạm vào đến tận cùng, khoái cảm đột nhiên được lấp đầy khiến nàng
bật thốt lên một tiếng.

Tiêu Lăng Thiên hơi ngừng lại để nàng có thể thích ứng với kích cỡ của
hắn. Đôi mắt hắn sáng dị thường, dường như có sắc u ám lóe lên. Hắn cúi đầu,
đôi môi lưu luyến trên cổ, vai Dạ Nguyệt Sắc, thì thầm gọi tên nàng: “Nguyệt
Sắc! Nguyệt Sắc!”

Vì cố gắng kìm nén ham muốn nên giọng nói của hắn hơi khàn đi, hắn giống
hệt một con báo đang chậm rãi thưởng thức món mồi ngon mình vừa săn được, thật
chậm, từng chút một hưởng thụ sự ngon ngọt của con mồi, khiến quá trình ăn thịt
đó trở thành một sự hưởng thụ không gì sánh được.

Ngón tay đầy ý đồ xấu xa vẽ mấy vòng trên sống lưng nàng rồi dần dần di
chuyển xuống, đường cong thiếu nữ uyển chuyển tới mức khó bề tưởng tượng, khi
ấy đang nhuốm sắc màu tuyệt đẹp hệt như đóa hoa đào. Hơi thở gấp gáp khiến bầu
ngực nàng phập phồng liên tục trước mắt Tiêu Lăng Thiên, nhanh chóng làm dục
vọng của hắn càng bị thiêu đốt bỏng cháy.

Vì xấu hổ nên Dạ Nguyệt Sắc chỉ ngồi yên mà không dám động đậy, đầu quay
đi chỗ khác không chịu nhìn hắn. Tiêu Lăng Thiên dịu dàng nhưng kiên quyết xoay
khuôn mặt nàng lại, ngậm chặt lấy đôi môi đỏ hồng của nàng.

Bàn tay đang đỡ lưng nàng từ từ lên xuống, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu chuyển
động. Một mặt quấn lấy môi Tiêu Lăng Thiên, một mặt di chuyển cơ thể mình để
vuốt ve dục vọng của hắn. Khoái cảm đạt đỉnh lại ùa tới một lần nữa, tiết tấu
của Tiêu Lăng Thiên mất kiểm soát, ôm chặt lấy eo nàng rồi chuyển động điên
cuồng, mỗi lần một nhanh hơn, mạnh hơn, xộc thẳng vào nơi sâu nhất của nàng.

Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy toàn thân sắp bốc lửa đến nơi, mỗi lần Tiêu Lăng
Thiên đi vào đều đưa nàng đến đỉnh điểm của sự vui sướng. Nàng bị hắn giữ chặt
trong lòng, cơ thể hơi ngả ra sau, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng
rên vô thức, để mặc cho sự vui sướng của thân thể tước đoạt tất cả cảm giác
khác, chỉ còn lại người đàn ông bên cạnh nàng, vĩnh viễn không rời xa.

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một nặng hạt, song đôi uyên ương đằng
sau tấm rèm đỏ đã cách biệt hẳn với mưa gió của nhân gian, ẩn nấp nơi thiên
đường của riêng hai người bọn họ.

Những ngày tiếp theo gió yên biển lặng, Trại chủ Thiên Thủy trại Sa Lăng
đến Bích Lạc cung chuẩn bị làm lễ thành thân với Tiêu Tư Vân. Thông qua cách
nói năng của Lâm Vãn Y, Nam Cung Tuấn cũng đoán được thân phận của Tiêu Lăng
Thiên và Dạ Nguyệt Sắc, dù hết sức kinh ngạc song khi gặp Lăng Tự Thủy vẫn
không tài nào kìm chế mà luôn tìm cớ đấu võ miệng với nàng, khiến Lăng Tự Thủy
cảm thấy vô cùng phiền toái.

Tiêu Lăng Thiên đã xa kinh thành được năm ngày, mỗi ngày số lượng Dạ Tầm
bay đến bắt đầu tăng lên một cách rõ rệt, cho thấy những việc triều chính quan
trọng cần hắn tự tay giải quyết ngày một nhiều. Dạ Nguyệt Sắc biết bọn họ rời
kinh thành đã quá lâu, đã đến lúc phải về, song Tiêu Lăng Thiên vẫn hoàn toàn
không bận tâm, hàng ngày sau khi xử lý xong việc triều đình liền cùng nàng đi
ngao du sơn thủy, mỗi đêm đều cùng nàng “liều chết”.

Ngày hôm đó Tiêu Lăng Thiên nói muốn bàn bạc về việc đi lên Mạc Bắc với
Phượng Minh sơn nhân, vì lần này Tiêu Lăng Thiên có việc muốn được giúp đỡ nên
hắn chủ động đến gặp Lâm Vãn Y. Cười bảo Dạ Nguyệt Sắc không có gì phải lo
lắng, sau đó sắp xếp cho nàng ổn thỏa ở Tùng Lam viện, không chấp nhận để ai đi
cùng, Tiêu Lăng Thiên một mình đi thẳng tới Lam Tuyết hiên.

Bàn bạc xong việc chính với Phượng Minh sơn nhân, Lâm Vãn Y kiên quyết
muốn tiễn Tiêu Lăng Thiên ra về, song khi ra đến cửa lại không để hắn đi, mà
dẫn hắn đến thẳng đình Tẩy Ý.

Trên chiếc bàn tròn trong đình Tẩy Ý đã bày sẵn một chiếc bình bằng sứ
xanh cùng hai chiếc chén cùng màu. Tiêu Lăng Thiên, Lâm Vãn Y hai người ngồi
xuống hai bên, đối diện với nhau.

“Tại hạ vẫn muốn có dịp được uống rượu cùng huynh,” Lâm Vãn Y cầm bình
rượu lên rót đầy hai chén, rồi đưa cho Tiêu Lăng Thiên một chiếc.

Tiêu Lăng Thiên đón lấy, nhìn chất lỏng màu xanh nhạt, hơi mỉm cười. Nụ
cười đó giống hệt gió xuân thoảng qua trên khuôn mặt trong chớp mắt, vẻ đẹp của
hắn khiến ngay cả Lâm Vãn Y cũng bất giác ngẩn người, thực là một vẻ đẹp hiếm
có trên trần gian.

“Đây là rượu người trên giang hồ hay uống, tại hạ dù chưa từng được uống
rượu trong cung, nhưng cũng biết khó lòng mà sánh được. Không thơm bằng, không
tinh khiết bằng, không đủ lâu năm, nhưng có lẽ là đủ mạnh,” nụ cười của Lâm Vãn
Y hơi cay đắng, nâng tay lên làm một hơi cạn chén.

Tiêu Lăng Thiên cũng đưa chén rượu lên, chậm rãi uống. Thứ rượu đó khi
mới uống vào thì có vị hơi chát, sau đó biến thành lưỡi dao nóng rát, chảy từ
cổ họng vào trong bụng tạo thành một đám lửa phừng phừng, thiêu đốt tất cả niềm
vui sướng trong người.

“Rượu ngon.” Ngay cả việc hắn tán thưởng cũng cực kỳ chậm rãi. Tiêu Lăng
Thiên cầm bình rượu lên, rót đầy chén cho hai người.

Cả hai đều im lặng, chỉ ngồi trong đình uống hết chén này đến chén khác
thứ rượu nóng như lửa đó. Thoáng cái bình rượu đã cạn không còn một giọt, đôi
mắt họ dù sáng rực nhưng lại như không có vẻ say một chút nào.

“Bất kể lúc nào, bất kể chuyện gì, chỉ cần huynh cần đến ta, thì ta nhất
định nhảy vào nước sôi lửa bỏng, có chết cũng không từ.” Uống nốt giọt rượu
cuối cùng, sau đó thuận tay vứt chiếc chén không đi, Lâm Vãn Y nhìn thẳng vào
mắt Tiêu Lăng Thiên rồi nói.

“Được,” Tiêu Lăng Thiên gật đầu, buông tay để chiếc chén rơi xuống sàn đá
xanh, vỡ tan thành mấy mảnh.

“Đi từ từ. Không tiễn.” Lâm Vãn Y đứng dậy đi trước. Khi đó sương đã bắt
đầu buông, bóng dáng chàng dần dần khuất lấp trong sương mù trông cô tịch vô
cùng.

Dạ Nguyệt Sắc khoác chiếc áo choàng dày dặn ngồi trong đình Sắt Phong,
không làm gì cả mà chỉ lặng lẽ ngắm mây tạnh sương tan, mặt trời lặn, trăng
lên. Đến khi trên bầu trời đã lấp lánh vô vàn các vì sao, Tiêu Lăng Thiên về
đến cửa, chân giẫm trên những chiếc lá vàng rơi, toàn thân ngợp khí lạnh của mùa
thu. Ống tay áo của hắn phấp phới, gió thổi khiến mái tóc được buộc lại đằng
sau rối tung, phong thái như mây bay gió thổi, uy nghi bao trùm thiên hạ.

Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy ra đón, bước nhẹ nhàng đến bên hắn. Đôi mắt nàng
gợn lên từng cơn sóng như bóng trăng in đầy nước, toàn thân sáng lên lấp lánh,
dung nhan thanh khiết như dòng suối mát dưới ánh trăng. Nàng mỉm cười nhìn về
người ấy bằng ánh mắt trong veo như nước mùa xuân, cao quý hệt như linh hồn của
ánh trăng vậy.

Ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, Dạ Nguyệt Sắc bèn hỏi: “Sao? Chàng uống
rượu à?”

“Ừ, uống một chút,” Tiêu Lăng Thiên lúng túng cười, tâm trạng có vẻ rất
tốt.

“Nói chuyện thế nào rồi?” bàn tay nhỏ bé của nàng nằm lọt thỏm trong bàn
tay rộng rãi của Tiêu Lăng Thiên, hơi ấm từ bàn đó truyền thẳng đến trái tim
nàng.

“Đã quyết định khởi hành rồi. Nàng đang đợi ta ư?” Tiêu Lăng Thiên thấy
bàn tay nàng hơi lạnh.

“Tiện thể ngắm sao một chút thôi. Sau này chúng ta phải làm gì?”

“Tiếp sau thì đương nhiên là hồi cung rồi,” Tiêu Lăng Thiên nhấc bổng nàng
lên rồi cứ vậy bế trên tay, sải từng bước dài vào phòng. “Chúng ta rời kinh
thành đã lâu rồi, cũng nên quay về lộ cái mặt cho mọi người thấy.”

“Hồi cung ư? Không phải là đi Mạc Bắc à?” Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy cổ Tiêu
Lăng Thiên hỏi.

“HIện giờ thì chưa. Tổng thể hành trình thì đã định rồi, nhưng việc này
không thể nóng vội được, phải chuẩn bị thật chu toàn rồi mới đi được. Nàng ấy
à, được thả lỏng quá lâu rồi, dù sao cũng sắp đến Tết, chúng ta còn rất nhiều
việc phải xử lý, bệ hạ của ta ạ.”

“Chẳng phải có chàng rồi sao, điện hạ của ta,” Dạ Nguyệt Sắc cười nghịch
ngợm với Tiêu Lăng Thiên, khiến hắn đành bất lực lắc đầu.

Việc tìm cách giải cổ độc dù gì cũng tốn bao nhiêu năm, càng không thể
nóng vội trong một giờ. Vả lại cũng gần hết năm, có nhiều lễ mừng quan trọng mà
Hoàng đế với Nhiếp Chính vương dù gì cũng không thể vắng mặt, thế nên việc hồi
cung không thể trì hoãn thêm được nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lăng Thiên đứng khoanh tay ở sân sau Tùng Lam
viện, hai mắt hơi nhắm lại, lắng nghe tiếng gió thổi qua những cành thông,
tiếng chim hót giữa ngàn hoa. Một lát sau, nghe thấy tiếng váy áo loạt soạt khe
khẽ vang lên, hắn quay người hướng về phía đó: “Ngươi muốn gặp ta ư?”

Người con gái vừa vào bằng lối hậu viện không phải ai khác, mà chính là
Tiêu Tư Vân. Nàng ta mặc chiếc váy màu xanh biếc, mái tóc đen nhánh buộc lại
thành một lọn thả sau lưng, khuôn mặt không hề trang điểm lại càng lộ rõ vẻ
xinh đẹp tuyệt vời.

Tiêu Tư Vân nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên bèn từ từ quỳ xuống, chưa kịp hé
miệng thì nước mắt đã bất giác tuôn rơi.

Cảnh tượng hoa rơi ngọc rụng đó đẹp kinh người, song vẻ mặt của Tiêu Lăng
Thiên lại không mảy may lay chuyển.

“Có việc gì?”

“Chủ nhân,” giọng nói của Tiêu Tư Vân đã khàn đi, đầu nàng ta cúi sâu
xuống đất, cứ để mặc nước mắt rơi trên sàn, “Tư Vân biết trong lòng chủ nhân
chỉ có một mình tiểu thư. Tư Vân không dám mơ mộng hão huyền, chỉ xin chủ nhân
hãy cho phép Tử Vân được đi theo, giặt khăn bưng nước cũng đã thỏa mãn lắm rồi,
xin chủ nhân hãy cho phép Tư Vân...”

Tiêu Lăng Thiên lặng yên một lúc không nói, chỉ nhìn thẳng vào nàng ta.
Đó là một người con gái đẹp, tính tình cũng lương thiện, lại biết chừng mực,
vốn là người thường xuyên được hắn gọi đến hầu hạ. Đương nhiên hắn biết Tiêu Tư
Vân cũng có tình cảm với mình, nhưng chính vì điều đó, nên hắn mới không thể để
nàng ta lại bên mình được nữa, dù chỉ một chút thì hắn cũng không muốn khiến Dạ
Nguyệt Sắc không vui.

“Chỉ mấy ngày nữa là đến ngày thành thân của ngươi, không phải ngươi
không muốn gả cho Sa Lăng đấy chứ?”

“Tư Vân không muốn, Tư Vân chỉ muốn được ở bên cạnh chủ nhân.”

“Ngươi không muốn thành thân cũng được, dù sao liên hôn cũng chẳng phải
cách duy nhất để nắm được Thiên Thủy trại. Chỉ có điều ta thấy con người Sa
Lăng cũng rất thích hợp với ngươi, cảm thấy ngươi có thể thử ở bên hắn xem sao,
nhưng nếu ngươi không muốn thì thôi. Còn như việc ở bên ta, ngươi đừng nghĩ đến
nữa.”

“Chủ nhân!” Tiêu Tư Vân nghẹn lời, không thể nói thêm được nữa, trong
lòng ngập tràn nỗi thất vọng và bi ai.

Tiêu Lăng Thiên không để ý đến nàng ta nữa, quay người định đi, song đã
nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh nhạt đi đến.

Hôm đó Dạ Nguyệt Sắc thức dậy nhưng không thấy Tiêu Lăng Thiên, còn
Nguyệt Minh thì bận rộn chạy ra chạy vào chuẩn bị hành trang, xem ra sẽ phải
lập tức quay về cung. Sau khi rửa mặt, nàng muốn xem Tiêu Lăng Thiên ở chỗ nào,
song vô tình tìm thấy hắn ở hậu viện, nơi rất ít khi lui tới.

Tình cảnh có vẻ hơi lạ lùng khiến nàng dừng bước, không biết có nên lên
tiếng hay không, nhưng người đứng bên đó đã nhận thấy sự xuất hiện của nàng.

Tiêu Lăng Thiên đứng chỗ ngược sáng nhìn nàng khẽ mỉm cười, đưa tay về
phía nàng, vẫn vẻ dịu dàng trước sau như một.

“Nàng dậy rồi à, mau tới đây với ta.”

Dạ Nguyệt Sắc hơi do dự nhìn xuống dưới chân hắn, Tiêu Tư Vân mặc chiếc
váy màu xanh vẫn đang quỳ ở đó, đôi vai khẽ run, dù không nhìn thấy khuôn mặt
nhưng cũng biết ngay là đang khóc.

“Đến đây,” hắn đưa tay ra cho nàng, nhất quyết muốn nàng đến đó.

Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng cấy bước tới cầm lấy tay hắn, ngay sau đó bị
hắn ôm gọn vào lòng.

“Sao lại không mặc áo choàng vào, không sợ bị cảm sao? Nguyệt Minh đang
làm gì?” Hắn hỏi nàng với giọng hơi trách móc.

“Nguyệt Minh đang thu dọn hành lý, ta thấy thời tiết khá đẹp nên không
mặc, chàng đừng trách Nguyệt Minh. Hai người đang làm gì vậy?” nàng nhìn Tiêu
Tư Vân phủ phục dưới đất khóc không thành tiếng, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì,” Tiêu Lăng Thiên đơn giản đáp, song khi quay sang nói với
Tiêu Tư Vân, giọng nói lại mang thêm vẻ lạnh lùng khó bề phát hiện.

“Chuyện thành thân ngươi có thể tự quyết định, không cần hỏi đến ta. Sau
này việc liên lạc vẫn do Đường chủ của các ngươi làm theo quy định cũ. Nếu
không có chuyện gì khác thì lui ra trước đi.”

Tiêu Tư Vân hành lễ rồi đứng dậy, từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt không
để bọn họ trông thấy, song dựa vào trực giác, Dạ Nguyệt Sắc biết khi đó trên
khuôn mặt nàng ta đang chứa chan nước mắt. Một cảm giác gì đó rất lạ chợt trào
lên khiến nàng bất giác ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Thiên.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung,” Tiêu Lăng Thiên cười rồi xoa xoa mái tóc
nàng, “Không có chuyện gì đâu, nàng ta muốn suy nghĩ thêm về hôn sự với Sa Lăng
nên đến hỏi ý kiến của ta thôi.”

Dạ Nguyệt Sắc vốn là người thông minh, không khí đó, giữa hai người đó
xảy ra chuyện gì thì nàng cũng đã đoán được ít nhiều. Tuy nhiên nàng tin tưởng
hoàn toàn cách đối đãi với mọi người của Tiêu Lăng Thiên, nếu hắn đã không muốn
cho nàng biết thì nàng cũng không hỏi nữa.

“Ta thấy hành lý cũng thu xếp gần xong rồi, lúc nào sẽ khởi hành?” chuyển
chủ đề câu chuyện, nàng nhớ ra mục đích mà mình đi tìm hắn.

“Dùng xong bữa sáng sẽ lên đường,” Tiêu Lăng Thiên ôm nàng đi về tiền
sảnh.

“Lăng Tự Thủy có đi cùng chúng ta không?”

“Nàng có thể gọi là Tự Thủy, nàng ta và Tư Vân cùng một tổ, đều lấy chữ
trong tên ta làm họ. Tự Thủy phụ trách việc liên lạc với bên ngoài nên không đi
cùng chúng ta được. Vì sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Ta đang nghĩ mấy ngày nay nàng ấy và thiếu gia của Nam Cung thế gia ở
bên nhau rất vui vẻ, nếu đi cùng chúng ta thì cũng tiếc.”

“Tự Thủy và Nam Cung Tuấn ư?”

Tiêu Lăng Thiên hình như muốn nói gì đó, song khi ấy đã vào đến tiền
sảnh, Nguyệt Minh chạy đến báo cáo việc sắp xếp lộ trình, nên chủ đề này bị gạt
sang một bên. Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười nhìn mọi người trong Tùng Lam viện nhộn
nhịp chuẩn bị hành lý.

Bọn họ sắp về nhà rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3