Ngâm vịnh phong ca - Chương 27

Chương 27

Trong màn sương dày nặng nề hơi tối, Đích Lô chạy xuyên qua bóng đêm như
một âm hồn đen kịt. Cưỡi ngựa đi trong đêm sương thế này vô cùng nguy hiểm,
song được Tiêu Lăng Thiên ôm chặt trong lòng nên Dạ Nguyệt Sắc không thấy sợ
hãi một chút nào. Tiêu Lăng Thiên mở áo tránh gió của mình ra, sau đó choàng
qua cả người Dạ Nguyệt Sắc, che cho nàng khỏi cái lạnh của đêm thu. Nàng dịu
dàng vùi đầu vào vòm ngực rộng của hắn, cảm thấy ấm áp và an toàn.

Tiêu Lăng Thiên giữ chắc dây cương để điều chỉnh hướng đi của Đích Lô,
sau khi ra khỏi Bích Lạc cung thì hướng thẳng một mạch về phía bắc. Loanh quanh
lòng vòng một lúc, hắn hơi kìm cương ngựa lại, Đích Lô không phi nước đại nữa
mà lững thững đi. Tiêu Lăng Thiên vỗ vỗ nhẹ vào Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng mình
nói: “Nguyệt Sắc, đến rồi, nàng nhìn xem.”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên nhìn. Khi đó sương mù đã hoàn toàn tan hết,
vầng trăng sáng vằng vặc trên trời tạo thành một trảng màu trắng bạc trên mặt
đất. Mấy vì sao lành lạnh vây quanh bầu bạn với mặt trăng, khiến màn đêm đen
thẫm như nhung trở nên sáng rõ thêm vài phần.

Đường viền núi non ở đằng xa ẩn hiện trong bóng tối, giống hệt những con
mãnh thú lặng lẽ nằm phủ phục nơi đó ngủ đông. Gần hơn là mấy hồ nước nhỏ trong
vắt lấp lánh sáng dưới ánh trăng như những viên trân châu. Bốn bề trời đất tĩnh
lặng không một âm thanh, khiến đêm lạnh càng thêm yên ắng.

Tiêu Lăng Thiên nhảy xuống ngựa, sau đó vươn tay bế Dạ Nguyệt Sắc xuống,
song không buông nàng ra ngay mà cứ bế ngang lưng nàng đi về phía trước.

“Nàng có biết đây là đâu không?” Tiêu Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi.

Tay ôm cổ hắn, Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu. Phong cảnh nơi này dù trong đêm vẫn
đẹp tuyệt vời như vậy, hẳn ban ngày vô cùng tráng lệ. Song lúc này trên con
đường mọc đầy cỏ dại họ đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những phiến đá
xanh lát đường vỡ nát hoặc phế tích của kiến trúc đã sụp đổ, giống hệt một lâm
viên bị bỏ hoang.

Đi tới trước một hồ nước khá nhỏ, Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng đặt Dạ
Nguyệt Sắc xuống. Dưới ánh trăng, hắn bắt đầu chậm rãi cởi bỏ y phục của mình.

Bắt đầu từ áo choàng ngoài, những ngón tay Tiêu Lăng Thiên linh hoạt cởi
dây đai, áo ngoài, áo trong, áo lót, quần ngoài, quần trong cho tới khi trên
người không còn mảnh vải. Động tác của hắn trông cực kỳ tao nhã và ung dung, vẻ
đẹp rắn rỏi của một người đàn ông mang đầy nét quyến rũ tà ma phơi bày trước
mắt Dạ Nguyệt Sắc. Cơ thể đàn ông ngang tàng ẩn chứa sức mạnh vô cùng, bờ vai
rộng, vòm ngực săn chắc, cơ lưng thon gọn, cặp đùi dài khỏe khoắn, các đường
gân cơ trơn láng, tỷ lệ người hoàn mỹ, không chỉ riêng khuôn mặt mà toàn thân
hắn đều là kiệt tác của thần linh.

Dạ Nguyệt Sắc mê mải nhìn hắn. Dưới ánh trăng, vẻ hoàn mỹ của hắn giống
hệt một bức điêu khắc của Michelangelo, vô cùng mạnh mẽ nhưng lại tao nhã,
không vương chút dục vọng. Hắn đi từng bước tới, vươn tay cởi đai buộc áo
choàng của Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ Nguyệt Sắc lặng lẽ đứng yên, để mặc hắn cởi bỏ dần dần y phục của
nàng. Không giống vẻ đẹp nam tính của Tiêu Lăng Thiên, cơ thể nàng mảnh dẻ và
tinh tế, làn da mềm mại nuột nà dưới ánh trăng. Thân thể vẫn chưa hoàn toàn dậy
thì đã bộc lộ nét uyển chuyển của thiếu nữ, khí chất nàng thanh lạnh và cao quý
đến vậy, nhưng những đường cong tuyệt đẹp lại có thể khơi dậy ham muốn ngang
tàng ở nơi sâu kín nhất trong lòng Tiêu Lăng Thiên. Nàng đứng dưới ánh trăng
trông huyền ảo như một tiên nữ, dường như bất kể lúc nào cũng có thể dang rộng
đôi cánh rồi theo gió bay đi mất hút.

Tiêu Lăng Thiên bế thốc nàng lên, chậm rãi đi từng bước xuống hồ. Làn
nước ấm áp dần dâng cao, hóa ra đây là một suối nước nóng, song nhiệt độ không
quá cao mà cũng không có mùi lưu huỳnh, ấm áp và dễ chịu. Tiêu Lăng Thiên kéo
nàng sang bên cạnh mấy bước, sau đó ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.

Khi ngồi xuống Dạ Nguyệt Sắc mới nhận ra có một tảng đá được đặt ở đó,
lúc Tiêu Lăng Thiên ngồi theo nước ngập chưa tới ngực, song đã cao tới tận cổ
Dạ Nguyệt Sắc. Áp lực lên tim khiến nàng cảm thấy sợ hãi, như thể căn bệnh trói
buộc nàng suốt kiếp trước đã quay trở lại. Thế nên nàng chỉ còn cách ngồi lên
đùi Tiêu Lăng Thiên, để lộ nửa bầu ngực của mình trên mặt nước.

Hai tay chìm dưới nước ôm lấy eo Tiêu Lăng Thiên, Dạ Nguyệt Sắc tựa đầu
vào ngực hắn, mắt khép hờ hưởng thụ sự vuốt ve của dòng nước nóng. Tay Tiêu
Lăng Thiên đặt trên sống lưng trơn nhẵn của nàng, cảm thụ sự ấm áp của thịt da.

“Chỗ này gọi là hồ Kính, Lam thành quanh năm lãng đãng khói sương chính
là vì có nhiều suối nước nóng thế này. Suối nước nóng ở đây trong lành, nhiệt
độ vừa phải, rất tốt cho việc xua tan mệt mỏi, nên đây vẫn được coi là bãi tắm
cho hoàng gia thời Cảnh Dung hoàng triều lúc trước. Sau này khi Cảnh Dung hoàng
triều bị diệt vong, rất nhiều hoàng thân quốc thích từng vui chơi ở nơi này bị
giết chết, những lời đồn đại về ma quỷ từ đó cũng đếm không xuể, khiến nơi này
dần trở nên hoang phế.”

Tiêu Lăng Thiên vừa ôm Dạ Nguyệt Sắc, khẽ xoa những vết tích hắn để lại
trên cơ thể nàng hồi sáng, vừa giảng giải cho nàng về lịch sử nơi đây. Dạ
Nguyệt Sắc tựa vào ngực hắn, ngửi hương tùng mộc thoang thoảng và cả mùi đàn
ông trên cơ thể hắn. Rõ ràng không uống rượu nhưng nàng lại cảm thấy hơi chuếnh
choáng.

“Mấy năm trước khi đến Lam thành ta cũng từng đến đây, tuy nhiên khi ấy
là ban ngày. Giờ đưa nàng đến buổi đêm, nàng có sợ ma quỷ không?” hắn mím môi
cười rồi ghé vào tai nàng khẽ hỏi.

“Chàng thì sao?” nàng hỏi lại, đôi mắt sáng trong veo như nước, “Chàng có
sợ ma quỷ không?”

“Ta ư? Từ trước đến nay ta chưa từng tin những chuyện thần tiên ma quỷ.”

“Có thể chàng sai rồi,” nàng ngồi thẳng lên, nhìn sâu vào mắt hắn, gương
mặt nghiêm túc. Nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ giấu hắn suốt đời, hôm nay có lẽ là
một cơ hội tốt. “Bởi vì, ta cũng có thể là ma quỷ.”

Tiêu Lăng Thiên chau chau mày, rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, nhưng hắn
không sao giải thích nổi lòng mình đột nhiên chùng hẳn xuống.

“Nàng không hay nói đùa.”

“Đây không phải nói đùa. Ta từng bảo sẽ có một ngày ta kể cho chàng những
chuyện liên quan đến ta, hay là chàng không muốn biết?”

Trái tim Tiêu Lăng Thiên cứ chìm mãi xuống. Lời nói của nàng khiến hắn
cảm thấy sợ hãi, mà đây là lần đầu tiên cụm từ “sợ hãi” xuất hiện trong cuộc
đời hắn sau bao nhiêu năm như vậy. Trực giác mách bảo hắn rằng bản thân không
muốn nghe tiếp, nhưng hắn cũng không hề thích cảm giác mù mờ về con người thật
của Dạ Nguyệt Sắc.

“Chuyện ta sắp nói có thể hơi ly kỳ, nhưng ta muốn chàng biết rằng ta
không điên, thế nên hãy tin ta có được không?”

Nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, để nói ra những chuyện nàng đã trải qua
phải dùng đến một dũng khí nhất định, nàng cần xác nhận sẽ không khiến Tiêu
Lăng Thiên tưởng nàng đã hóa điên.

Tiêu Lăng Thiên thoáng trầm ngâm rồi đột nhiên mỉm cười. Hắn đưa tay vén
lọn tóc đen nhánh xõa bên má nàng ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, rồi
nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

“Ta tin nàng không điên, nếu có điên thì hãy để chúng ta cùng điên đi.”

Dạ Nguyệt Sắc khẽ thở dài một tiếng rồi nhắm mắt, sau đó tựa vào lòng
Tiêu Lăng Thiên, chỉnh lại tư thế cho dễ chịu hơn.

“Tô Tái Tình, Tô Tái Tình, chàng biết vì sao khi ra ngoài ta lại dùng cái
tên này không? Bởi cơ bản đó chính là tên của ta. Còn linh hồn Dạ Nguyệt Sắc,
Nữ hoàng đế đích thực của Ngâm Phong quốc có lẽ không còn tồn tại nữa rồi.”

Bàn tay ôm ngang lưng nàng hơi siết lại, giây phút đó như có một cơn sóng
lớn ập đến trong lòng Tiêu Lăng Thiên. Song hắn vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ lắng
nghe.

Gia tộc với thanh danh hiển hách, sinh ra ngoài mong đợi, cơ thể yếu đuối
bẩm sinh, tình thân mỏng mảnh lạnh nhạt. Nàng đã trải qua những tháng ngày cô
đơn trong bệnh viện, đã học cách lặng lẽ đợi chờ cái chết ập đến và thản nhiên
nhìn thế giới mình không nên xuất hiện ra sao, cho đến ngày lìa đời... Những
tưởng tất cả đã kết thúc, không ngờ một cuộc đời mới lại bắt đầu.

Để kể câu chuyện về Tô Tái Tình thực ra không mất quá nhiều thời gian.
Mười chín năm trời, ngoài việc đau ốm ra thì thế giới của nàng gần như trống
rỗng. Nàng rất bình thản, không hề oán trách hay ấm ức, như đang kể câu chuyện
của một người dưng. Đó là quyết tâm nàng tự áp đặt khi mở choàng đôi mắt trong
thân thể của Dạ Nguyệt Sắc, rằng sẽ vứt bỏ mọi thứ về Tô Tái Tình của kiếp
trước, bắt đầu từ giờ khắc đó, nàng sẽ sống như Dạ Nguyệt Sắc.

Trong suốt quá trình lắng nghe, Tiêu Lăng Thiên cũng hết sức bình tĩnh.
Không phải không chấn động, song hắn không hề hồ nghi, bởi đã từng uống máu của
nàng nên hắn quá rõ người đang trước mắt mình, chí ít thì thân thể đó chính là
Dạ Nguyệt Sắc. Câu chuyện nàng kể cũng đồng thời giải thích thỏa đáng về sự
thay đổi của nàng từ khi tỉnh dậy sau lần hôn mê đó. Từ một cô gái luôn giận dữ
và sợ hãi đột nhiên biến thành một thiếu nữ điềm đạm thản nhiên, từ kẻ khiến
hắn chán ghét biến thành người con gái mà hắn sẵn sàng giao phó cả cuộc đời để
yêu. Câu chuyện này thực sự hoang đường, nhưng hắn tin nàng, rất nhiều thắc mắc
khó lý giải của hắn cuối cùng cũng đã sáng tỏ.

Khi nàng nói xong âm cuối, cả vùng hồ chìm sâu vào im lặng. Sau một hồi
trầm mặc, Tiêu Lăng Thiên chỉ ôm nàng chặt hơn, vùi đầu vào mái tóc nàng. Mãi
lâu sau đó, hắn cuối cùng cũng nói: “Thật ly kỳ, nhưng ta tin cả nàng và ta đều
không điên. Lúc này ta chỉ nên cảm ơn ông trời đã đưa nàng đến đây, thân thể
của ai không quan trọng, quan trọng là bên trong cơ thể ấy là nàng. Chỉ cần
nàng luôn ở đó, ở bên cạnh ta, như vậy là đủ rồi.”

Một giọt nước mắt rơi xuống, khi chạm vào vòm ngực Tiêu Lăng Thiên liền
vỡ tan thành muôn mảnh. Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười, nhìn hắn qua làn nước mắt ướt
đẫm: “Hãy tin ta, kiếp này ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, dù xảy ra chuyện
gì đi nữa, ta sẽ không bao giờ quên lời hứa hôm nay.”

Tiêu Lăng Thiên khẽ khàng lau đi vết nước mắt của nàng, sau đó ôm siết
nàng vào lòng.

Cùng trong đêm ây, ở Phi Hoa Lâm của Bích Lạc cung, khuôn mặt như làn
nước dưới ánh trăng của Nam Cung Tuấn cũng đang nở nụ cười hấp dẫn song lại cực
kỳ vô sỉ trong mắt Lăng Tự Thủy. Hắn lười nhác đứng trước mặt nàng, chiếc quạt
đang cầm chốc chốc lại gõ vào lòng bàn tay. Nhìn thì như uể oải, nhưng thực ra
toàn thân từ trên xuống dưới đều đang sẵn sàng chiến đấu.

Đúng là không hẹn mà gặp, dù gần đây giang hồ có nhiều biến động nhưng
cũng không hề ảnh hưởng đến hứng thú ngắm mỹ nhân của Nam Cung công tử. Vụ
thích khách vừa kết thúc, Nam Cung Tuấn lập tức nhàn hạ, cuối cùng cũng có thời
gian ghé thăm Lục Miêu - mỹ nữ thanh lâu nổi tiếng nhất Lam thành.

Mỹ nhân, đích xác là mỹ nhân. Giọng ca ngọt ngào, điệu múa uyển chuyển,
dù diện mạo kém xa Tiêu Tư Vân, song lại xinh đẹp hơn hẳn hôn thê Lăng Tự Thủy
của hắn.

Nằm trên chiếc giường mềm mại và tinh xảo trong thanh lâu Thiên Hương
Tiểu Trúc, ôm ấp người đẹp yểu điệu trong lòng, thưởng thức rượu ngon đồ ăn
tuyệt vời do người đẹp dâng lên, Nam Cung Tuấn lại chỉ nghĩ đến Lăng Tự Thủy.

Thông minh, không sai, nhìn từ vầng trán đã thấy nàng thông minh, sự
thông minh tài trí và tiếng tăm của Tinh La môn là hai yếu tố khiến nàng được
chọn làm con dâu của Nam Cung thế gia. Nam Cung Tuấn nghĩ đến khuôn mặt nhu mì
hơi có chút lạnh lùng của Lăng Tự Thủy, đột nhiên phát hiện hình như từ trước
đến nay mình chưa bao giờ nhìn kỹ người vợ sắp cưới này. Việc hôn nhân của Tinh
La môn với Nam Cung thế gia thuần túy là vì lợi ích, hắn vốn là kẻ phong lưu,
số mỹ nhân từng qua lại không đếm xuể, nên chưa từng lưu tâm đến Lăng Tự Thủy.
Hắn chỉ nghe trưởng bối trong nhà nói Lăng Tự Thủy thông minh dịu dàng, từ nhỏ
đã phụ giúp việc buôn bán của Tinh La môn, cũng là người biết làm ăn, duy có
một khiếm khuyết là võ công không cao, chỉ biết mấy chiêu phòng thân cơ bản.
Song sau đêm ở Lăng Ba hiên đó, tất cả những đánh giá về nàng đều bị đảo ngược
hết.

Không chỉ thông minh, mà võ nghệ cũng rất cao cường, giỏi ngụy trang, lại
liên quan đến nhân vật Tiêu Trục Nguyệt thần bí kia, rõ ràng mục đích vào làm
dâu Nam Cung thế gia không đơn thuần, đúng là một nhân vật cần chú ý.

Nam Cung Tuấn thừa nhận mình là kẻ coi trọng sắc đẹp, trong mắt hắn, vẻ
đẹp của một người con gái hết sức quan trọng, thế nên sau khi nhận định Lăng Tự
Thủy không đủ đẹp, hắn không buồn nhìn nàng thêm lần nào nữa, thậm chí còn
quyết định sau khi thành thân với người vợ chính thức này sẽ nạp thêm mấy tiểu
thiếp để tự bù đắp cho bản thân. Tuy nhiên sau sự việc xảy ra mấy hôm nay, hắn
không chỉ phải suy nghĩ nghiêm túc về cuộc hôn nhân với Lăng Tự Thủy, mà Nam
Cung thế gia cũng cần đề cao cảnh giác những nguy cơ có thể xảy ra.

Sau khi rời Thiên Hương Tiểu Trúc, hắn định bụng quay về Bích Lạc cung
nghỉ ngơi rồi tính đối sách, không ngờ đến Phi Hoa Lâm lại gặp Lăng Tự Thủy vừa
từ Tùng Lam viện đi ra.

Lúc vừa chạm mắt, Lặng Tự Thủy lẳng lặng nhún mình thi lễ, nếu đi ngang
qua thì không cần nhiều lời, nhưng vốn có ý khiêu khích nên Nam Cung Tuấn ngứa
mồm gọi một câu: “Nương tử, xin dừng bước.”

Bước chân Lăng Tự Thủy hơi sững, nàng quay người lại, mỉm cười.

Dung mạo vốn đã xinh xắn, thêm nụ cười lại càng sống động mấy phần, Nam
Cung Tuấn đột nhiên phát hiện sự thần bí đó khiến nàng trông xinh đẹp hơn hẳn
trong trí nhớ của hắn.

“Nam Cung thiếu chủ gọi như vậy hơi sớm rồi.”

Nàng vừa cười vừa bước lại gần Nam Cung Tuấn. Nam Cung Tuấn chỉ cảm giác
thấy áp lực nặng nề mỗi lúc một gần mình, khiến hắn không thể không vận công
đối phó, song Lăng Tự Thủy vẫn giữ nguyên nụ cười đó trên mặt.

“Sớm như thế nào?” hắn vẫn vô sỉ cười, song bàn tay lại nắm chặt chiếc
quạt, đó là vũ khí của hắn. “Hôn ước của chúng ta chẳng phải đã được định đoạt
từ lâu rồi ư? Thế nào, vị Tiêu công tử đó thay đổi chủ ý rồi à?”

“Chủ ý của công tử chưa thay đổi thì tốt, Tự Thủy ngày đêm vẫn đợi thiếu
chủ đến nghênh thân, chỉ sợ thiếu chủ chàng không có gan bước qua cổng Tinh La
môn của ta thôi.”

“Trái lại Nam Cung thế gia của ta không dám trèo cao với một người như
nàng, hôn ước này hủy đi cũng được.”

Nam Cung Tuấn nhìn xoáy vào Lăng Tự Thủy, lúc đó nàng đã đến sát trước
mặt hắn, gần tới mức Nam Cung Tuấn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng.
Không giống những mỹ nữ hắn thường ôm ấp trong lòng, mùi hương trên cơ thể nàng
rất thanh tịnh, thuần khiết, là mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ. Ánh trăng
tràn trề, hoa bay khắp chốn, đôi mắt trong veo của người con gái phía trước
khiến Nam Cung Tuấn thoáng thất thần.

Vốn đều là cao thủ, vẻ mặt đó của Nam Cung Tuấn tự nhiên khiến hắn rơi
vào thế yếu. Lăng Tự Thủy cười giễu cợt, quay người chậm rãi bước đi, còn buông
thõng lại một câu: “Chỉ e việc này thiếu chủ không quyết định được thôi.”

Bàn tay Nam Cung Tuấn siết chặt chiếc quạt tới nỗi trắng bệch, câu nói đó
đồng nghĩa bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua Nam Cung thế gia, hắn biết phải làm
thế nào đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3