Ngâm vịnh phong ca - Chương 28

Chương 28

Sau khi sương mù tan đi, bầu trời ở Lam thành trở nên vô cùng quang đãng,
ánh trăng rải xuống một màu sáng bạc, soi đường cho Tiêu Lăng Thiên quay trở về
Bích Lạc cung. Ngựa phi nhanh làm gió vù vù sượt qua bên má, Tiêu Lăng Thiên
khép chặt vạt áo choàng cho Dạ Nguyệt Sắc, cưỡi ngựa phi thẳng đến tận Tùng Lam
viện trong sự lặng yên đầy kính sợ của đám thủ vệ Bích Lạc cung.

Từ hồi ở Chiến Vân thành, hàng đêm Tiêu Lăng Thiên đều tự nhiên đến nghỉ
trong phòng Dạ Nguyệt Sắc, hoàn toàn không quan tâm đến việc bọn họ chưa thành
thân hay chuyện đó sẽ khiến người ta đồn đại, đương nhiên cũng không có kẻ nào
to gan dám truyền bá những lời đồn đại đó. Bọn họ luôn ngủ cùng giường, lúc thì
triền miên quấn quít suốt đêm, khi chỉ ôm nhau ngủ, giống hệt một đôi vợ chồng
chính thức.

Đêm nay Tiêu Lăng Thiên ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc một cách lạ thường, vòng
tay siết quanh nàng chỉ hận sao không thể nhập nàng với mình làm một. Bên trong
chiếc rèm lụa Yên La có hình hoa sen màu xanh nhạt, Tiêu Lăng Thiên trầm mặc
hồi lâu.

“Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, đáng lẽ phải chờ đến năm mười tám tuổi
mới có thể làm đại lễ thành hôn, tuy nhiên sớm hơn một chút cũng không sao,”
sau một hồi im lặng Tiêu Lăng Thiên đột nhiên lên tiếng, hắn biết Dạ Nguyệt Sắc
cũng chưa ngủ, đêm nay e rằng giấc ngủ khó mà đến được với hai người.

Dạ Nguyệt Sắc khẽ khàng cầm tay hắn mà không nói, chỉ hơi gật đầu.

“Mấy ngày tới chúng ta có việc quan trọng cần làm, đợi giải quyết xong sẽ
hồi cung làm lễ thành thân.”

Dạ Nguyệt Sắc vẫn lặng im, chỉ đồng ý với hắn.

“Vậy nên,” giọng nói của Tiêu Lăng Thiên đột nhiên hạ thấp, hắn cúi đầu
hôn lên tóc nàng, nói khẽ gần như thì thầm: “Hãy nhớ nàng đã nhận lời với ta,
phải luôn ở cạnh không được rời xa ta. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm
cùng nhau, rất nhiều năm tháng phải cùng nhau trải qua, nếu một ngày có thứ gì
đó khiến nàng phải rời khỏi ta, thì nàng nhất định phải nhớ đến lời hứa ngày
hôm nay.”

“Ta nhất định sẽ nhớ,” nàng đưa đôi tay đang ôm mình lên miệng khẽ hôn,
“Bất kể ta là ai, hoặc ta gặp phải chuyện gì, ta sẽ mãi mãi không quên rằng
chàng vẫn đang đợi ta. Mãi mãi.”

Phải, là mãi mãi.

Sáng sớm hôm sau, mưa bắt đầu rơi tí tách, đến khi sáng hẳn thì mưa càng
nặng hạt, mây dày đặc khiến trời đất thành một khoảng âm u.

Dạ Nguyệt Sắc tỉnh dậy trong lòng Tiêu Lăng Thiên, vẫn còn đang mơ màng
thì đã thấy hắn hôn khẽ lên má rồi kéo chăn vào.

“Trời mưa, nàng ngủ tiếp đi.”

Tiết trời như thế này quả là thích hợp cho việc ngủ, Dạ Nguyệt Sắc nghe
tiếng mưa rào rào bên ngoài cửa, lại được ôm trong vòng tay ấm áp, nên mơ màng
ngủ tiếp.

Tiêu Lăng Thiên trái lại đã hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có điều lười biếng
nằm yên không muốn động đậy. Hai vị chủ nhân chưa dậy, nên đám người hầu cũng
không dám vào làm phiền, cả Tùng Lam viện chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy
tiếng gió mưa.

Trong cuộc đời của Tiêu Lăng Thiên rất ít khi có được những lúc an ổn thế
này. Phụ thân hắn qua đời sớm, để hắn có thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc, từ
khi hắn mới biết đi, tổ phụ đã áp dụng những bài huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Khi những đứa trẻ khác còn đang làm nũng trong lòng bố mẹ, hắn đã bị người thân
duy nhất dùng roi vọt bắt phải tập cưỡi ngựa, luyện công. Khi mới bập bẹ tập
nói, đã có gia sư không ngừng thao thao chuyện binh thư mưu lược. Không thể
khóc, không được khóc, không được bộc lộ bất cứ một cảm xúc nào, từ nhỏ đã phải
mưu toan nắm giữ đất nước này, làm thế nào để kiểm soát gia tộc Dạ thị. Từ năm sáu
tuổi hắn đã lên kế hoạch xây dựng Thiên Tinh cung, trong vòng mười mấy năm sau
đó ngoài việc triều chính, hắn còn dành một khoảng thời gian và tâm huyết lớn
để xếp đặt các đệ tử Thiên Tinh cung vào từng ngóc ngách, từng vùng ở Ngâm
Phong quốc, hình thành nên mạng lưới vô hình khổng lồ, thậm chí còn vươn cả bàn
tay sang Lâm Thủy quốc. Trải qua hai mươi năm lao tâm khổ tứ, giờ đây tất cả
huyết mạch chính về kinh tế, chính trị của đất nước này đều nằm trọn trong tay
hắn.

Có điều, giờ đây tất cả những thứ đó đều đã trở thành tấm giá y[1] may
cho người khác. Hắn nhìn người con gái ngủ say trong lòng, khóe môi bất giác nở
nụ cười. Nếu tổ phụ dưới suối vàng biết chuyện chắc sẽ nhảy vọt lên mà đánh
chết hắn. Võ nghệ cao cường rồi mưu sâu kế hiểm thì sao, rốt cuộc cũng không
thắng được trái tim mình. Giờ đây hắn đã vui vẻ dâng tất cả sở hữu, thậm chí cả
bản thân cho người con gái này, một cách cam tâm tình nguyện.

[1] Áo cưới.

Nhìn khuôn mặt nàng đang say trong giấc nồng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy
trái tim mình ấm áp. Là sức mạnh nào đã đưa nàng đến nơi đây, để hai kẻ cô đơn
giống nhau cuối cùng cũng tìm được người sưởi ấm trái tim mình giữa thế giới
bao la rộng lớn, để hắn có được thể nghiệm một cách chân thật nhất hương vị của
tình yêu, bắt đầu sống như một người bình thường thực sự.

Hắn không muốn nghĩ đến một ngày nàng có thể ra đi, bất luận phải dùng
đến cách thức nào, dù đối địch với tất thảy thần thánh đất trời thì hắn cũng sẽ
không cho phép. Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau nàng sẽ phải ở bên cạnh hắn,
vĩnh viễn không rời.

“Công tử,” bên ngoài truyền lại giọng nói khe khẽ của Nguyệt Minh, “Công
tử đã dậy hay chưa?”

Nhìn Dạ Nguyệt Sắc vẫn đang say ngủ, hắn thận trọng nhỏm dậy, kéo chăn
cẩn thận cho nàng rồi mặc chiếc áo dài vào. Tiêu Lăng Thiên đi mở cửa rồi hỏi
nhỏ: “Có chuyện gì?”

“Khởi bẩm công tử, người công tử vẫn đợi đã đến rồi.”

“Đến rồi ư?” Tiêu Lăng Thiên ngay lập tức đứng thẳng, “Tiếp đãi ông ta
chu đáo, ta sẽ ra ngay. Vào đây chuẩn bị y phục cho ta.”

“Không cần đâu,” giọng nói nữ tính mềm mại chen vào, Tiêu Lăng Thiên quay
đầu lại, hóa ra Dạ Nguyệt Sắc đã thức dậy, buộc gọn tóc và đang mặc áo quần.

“Để đó cho ta, các người mang y phục và nước vào đây là được.”

Nguyệt Minh thỉnh an rồi vâng một tiếng và lui ra, Tiêu Lăng Thiên quay
lại bên giường ngồi xuống. Những ngón tay trắng muốt của Dạ Nguyệt Sắc lùa vào
mái tóc đen của hắn, túm gọn lại thành búi rồi lấy chiếc quan ngọc trai đen cẩn
thận chụp ra bên ngoài.

“Ta phải ra ngoài gặp khách một lát, nếu nàng không có việc thì cứ nằm
thêm một lát nữa đi.” Tiêu Lăng Thiên đợi Dạ Nguyệt Sắc chải đầu cho mình xong,
bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng và nói.

“Không sao, ta cũng tỉnh ngủ rồi, là người nào thế?” nàng khẽ rút tay ra
rồi hỏi.

“Việc này hết sức quan trọng, đợi định đoạt xong ta sẽ nói cho nàng.”
Tiêu Lăng Thiên hôn lên má nàng, Dạ Nguyệt Sắc nghe hắn nói vậy cũng không hỏi
thêm nữa. Khi đó người hầu đã bê chậu nước rửa mặt cùng y phục vào, Nguyệt Minh
đưa khăn lại, Tiêu Lăng Thiên đón lấy lau mặt, sau đó súc miệng. Dạ Nguyệt Sắc
sau khi nhận lấy quần áo liền phẩy tay tỏ ý bảo Nguyệt Minh đưa người hầu và đồ
ra ngoài, sau đó tự mình mặc quần áo cho Tiêu Lăng Thiên.

Tiêu Lăng Thiên đứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc cho mình áo trong, áo ngoài,
sau đó cúi đầu cẩn thận thắt đai lưng cho mình. Động tác của nàng không mấy
thành thục, thậm chí còn hơi vụng về khi chỉnh sửa giúp hắn, mái tóc buông xõa
thẳng mượt, loang loáng sáng và bóng mịn như ngọc trai, khuôn mặt xinh đẹp
phẳng lặng. Hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng giống những người chồng phổ thông
khác, hàng ngày ôm thê tử tỉnh dậy, nhìn thê tử búi tóc, mặc quần áo cho mình,
sau đó ra ngoài bận rộn chuyện làm ăn, khi quay về có thể thấy ngay khuôn mặt
tươi cười trong sáng của nàng. Đời người được như vậy thì còn mong đợi gì hơn
nữa.

Lúc ấy Dạ Nguyệt Sắc chỉ chăm chú chỉnh trang y phục cho Tiêu Lăng Thiên.
Chiếc áo trường bào bằng lụa đen tuyền mà hắn vẫn thích, cổ áo và cổ tay đều
được thêu những hình mây bằng kim tuyến. Đai lưng cũng màu đen, được trang trí
bằng một vòng ngọc trai đen giống hệt như dây buộc tóc, lờ mờ tỏa sáng. Ngẩng
đầu lên nhìn, người đó đang cúi đầu xuống, dưới vầng trán trắng trẻo là cặp
lông mày dài tinh tế, đôi mắt phượng hơi xếch lên trên nhìn nàng chăm chú, ánh
mắt tĩnh tại, tình ý triền miên.

Người ấy khẽ mỉm cười, nụ cười dần dần mở rộng, giống hệt thần tiên giáng
xuống trần gian, thu lấy hình ảnh của mình trong mắt nàng không để cho người
nào nhìn thấy.

Trong sảnh chính của Tùng Lam viện, một lão nhân dáng vẻ giản đơn đang
ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, trông cực kỳ bình thản. Bốn trong số mười
hai Tinh vệ đứng hầu trong sảnh, chiếc mặt nạ càng làm tăng thêm vẻ thần bí.

Lâm Vãn Y khoanh tay đứng bên cửa nhìn màn mưa thu liên miên bên ngoài,
được mưa gột rửa, những tán cây tùng bách trở nên xanh ngắt đáng yêu. Trông
chàng như đang thưởng thức mưa bụi mịt mùng, nhưng kỳ thực đang chú tâm lắng
nghe tiếng gió mưa để nhận ra hơi thở nhè nhẹ chậm rãi của các cao thủ ẩn khuất
bên trong. Hiện giờ Tùng Lam viện đã trở thành một nơi thành đồng vách sắt,
vững chãi không thể công phá. Chỉ tính riêng gian phòng sát với căn phòng chàng
đang đứng đây đã có chừng năm Ám vệ tài nghệ ngang ngửa với chàng ẩn nấp ở bốn
bên. Không chừng cả Tùng Lam viện, hoặc là cả Bích Lạc cung đều đang ở trong sự
giám sát của họ. Song vị Tiêu Trục Nguyệt đó là quan trong triều, sao lại có
quan hệ với nhiều cao thủ như vậy được? Hơn nữa Bích Lạc cung và Tinh La môn rõ
ràng cũng nằm trong sự kiểm soát của hắn, vậy thì quan hệ hôn nhân giữa Bích
Lạc cung và Thiên Thủy trại phải chăng cho thấy Thiên Thủy trại cũng đã bị Tiêu
Trục Nguyệt kiểm soát? Nếu Lăng Tự Thủy được gả về cho Nam Cung thế gia, vậy
thì có khả năng một ngày kia Nam Cung thế gia cũng sẽ rơi vào tay hắn. Thân ở
trong triều song lại thao túng cả giang hồ, đây là hành động của riêng hắn hay
là chủ ý của cả triều đình?

Nam Cung Tuấn theo Lâm Vãn Y đến đây, khi đó đang nhàn nhã bèn ngồi quan
sát bốn bên, thực ra cũng đã ngấm ngầm phát hiện hơi thở của các cao thủ ẩn nấp
xung quanh. Càng nghĩ càng thấy kinh hãi trong lòng, võ công ai ở đây cũng đều
cao hơn mình, tên Tiêu Trục Nguyệt này rốt cuộc là người thế nào?

Khi mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ riêng thì tiếng bước chân vang
lên ngoài sảnh khiến bọn họ bừng tỉnh. Lâm Vãn Y quay ra nhìn, thấy Nguyệt Minh
vén rèm và Tiêu Lăng Thiên chậm rãi bước vào. Bước chân của hắn trầm ổn, có
điều từng bước chân đều khiến những người có mặt trong phòng cảm thấy sự ngang
tàng vô đối đè nặng trong lòng họ.

Lão nhân vốn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần có vẻ cũng bị khí chất đó làm
giật mình mở mắt, một lão nhân trông bình thường như vậy nhưng lại có con mắt
tinh đời, nhìn thấu nhân tình thế thái. Khi thấy Tiêu Lăng Thiên, thoạt tiên
ông ta hơi sững sờ, sau đó lại quan sát kỹ như không dám tin vào mắt mình, cuối
cùng mới chậm rãi đứng lên, chắp tay hành lễ: “Hân hạnh được hội kiến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3