Ngâm vịnh phong ca - Chương 21

Chương 21

Tấm rèm màu khói, chiếc giường bạch ngọc, dung nhan xinh đẹp kiều diễm
hơn cả hải đường.

Tiêu Lăng Thiên chống tay nằm nghiêng người, nhìn người con gái xinh đẹp
nằm trong lòng mình, một tay quấn quấn những lọn tóc tơ của nàng nghịch ngợm.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, nàng vẫn chìm trong giấc ngủ sâu vì quá mệt sau tối
qua. Mái tóc dài đen nhánh chảy trên cơ thể, hình thành nên sự tương phản một
cách rõ rệt với làn da trắng muốt. Nàng ngủ rất an lành, hai mắt khép nhẹ, hàng
lông mày cong dài tạo thành một bóng râm mờ trên khuôn mặt, chiếc chăn gấm kéo
lên đến ngực, che khuất vẻ đẹp huyền diệu đó, song lại để lộ cần cổ thon dài
với cặp xương quai xanh tinh tế mượt mà. Nàng tựa vào cơ thể hắn, nhỏ nhắn đáng
yêu, bình ổn an lành, khiến hắn thấy xót thương.

Không biết ngón tay đã bỏ lọn tóc rồi chuyển sang cơ thể nàng từ khi nào.
Những ngón tay thon dài hơi thô ráp khẽ trượt qua làn da mềm mại của nàng, khi
lướt qua còn lưu lại một vết đỏ hồng như hoa anh đào, khiến hắn không thể không
khẽ hôn xuống đó.

Vầng trán mịn màng của nàng, đôi mắt hơi khép, sống mũi thẳng tắp, đôi
môi thơm như hoa hồng. Môi hắn không ngừng đòi hỏi, đầu lưỡi vẽ thành một đường
tuyệt đẹp trên đó, còn bàn tay thì không an phận, bắt đầu đưa vào trong chăn
ngao du khắp chốn.

Dạ Nguyệt Sắc rất mệt, lần triền miên đêm qua khiến cả thân thể và tinh
thần của nàng đều mệt mỏi đến cực độ, thế nên khi môi và tay Tiêu Lăng Thiên
lại bắt đầu quấy nhiễu, nàng vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ phát ra một tiếng rên khe
khẽ vô thức.

Tiếng rên mềm mại đó gần như ngay tức khắc làm Tiêu Lăng Thiên căng
thẳng, hắn không khỏi muốn nhiều hơn. Hắn lật tung chiếc chăn gấm, gấp gáp tới
nỗi động tác hơi thô bạo, song khi nhìn thấy tấm thân ngọc ngà bên dưới chăn
thì chợt dừng lại.

Cơ thể nàng vốn đã nhỏ bé, mềm mại và tuyệt đẹp, lúc này in đầy những vết
hôn đỏ hồng, song những thứ đó cũng không là gì, điều khiến hắn dừng lại là xen
giữa những dấu tích đó đầy những điểm máu tụ tím bầm.

Vết bầm màu xanh trên bầu ngực non nớt của nàng là do hắn vần vò trêu
chọc, một vùng bầm tím lớn ở eo lưng là do hắn siết chặt để tấn công dữ dội,
còn vết bầm nhìn cũng thấy giật mình trên phần đùi trắng nõn của nàng là hắn để
lại khi cao trào lên đến cực điểm.

Nàng quá mảnh mai yếu ớt.

Hắn chợt cảm thấy lòng nhói đau, ham muốn đang bừng bừng trỗi dậy cũng
bình tĩnh lại. Khẽ vuốt ve những dấu tích mà mình lưu lại, hắn nghĩ đáng lẽ
mình nên chờ đợi, hắn từng tự hứa sẽ không làm tổn thương đến nàng, nhưng giờ
đây chính tay hắn lại để lại những vết thương này trên cơ thể nàng, cảm giác tự
trách mà hắn chưa từng có đột nhiên trào dâng trong lòng.

Lại đắp tấm chăn gấm lên cho nàng, Tiêu Lăng Thiên thấp giọng: “Nguyệt
Minh.”

Cánh cửa chạm khắc hình hoa sen liền cạnh khẽ mở, Nguyệt Minh mặc bộ y
phục nữ quan màu trắng toát lặng lẽ bước vào, sợ làm Nữ hoàng đế giật mình tỉnh
giấc nên chỉ im lặng cúi đầu quỳ dưới đất.

“Đưa một ít thuốc đến đây.”

Mệnh lệnh của Tiêu Lăng Thiên ngắn gọn, song Nguyệt Minh lập tức hiểu thứ
Nhiếp Chính vương muốn nói đến là gì, hơi cúi người rồi đứng dậy lui ra, chỉ
một lát sau đã quay trở lại, có điều trong tay đã cầm theo một chiếc hộp tinh
xảo làm bằng ngọc phỉ thúy.

“Điện hạ, để nô tì...”

Chưa nói dứt lời, Tiêu Lăng Thiên đã phẩy tay cắt ngang. Hắn chỉ ra ngoài
cửa, Nguyệt Minh không nói gì nữa quay người lui xuống.

Tiêu Lăng Thiên mở chiếc hộp ngọc có màu xanh biếc đó ra, bên trong là
một khối băng lạnh chứa hai chiếc hộp bạc nhỏ xíu nhưng tinh xảo. Hai chiếc hộp
bạc được chạm khắc cực kỳ đẹp đẽ, sau khi mở nắp, bên trong lần lượt chứa hai
loại thuốc mỡ màu đỏ và xanh.

Tiêu Lăng Thiên dùng ngón tay lấy một ít thuốc mỡ màu xanh biếc, thứ
thuốc mềm nhũn đó khi vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể người lập tức tan ra.
Hắn cẩn thận xoa thuốc một cách nhẹ nhàng lên vết bầm trên eo Dạ Nguyệt Sắc.

Cơ thể ấm áp đang chìm trong giấc ngủ lại gặp thứ thuốc lạnh ngắt nên Dạ
Nguyệt Sắc khẽ rùng mình theo phản xạ, liền sau đó nàng cũng tỉnh dậy. Nàng
ngước đôi mắt dài còn đang ngái ngủ, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lăng Thiên đang cúi
xuống nhìn mình.

“Điện hạ,” giọng nàng không mượt mà như bình thường mà hơi khàn khàn do
vừa thức, song lại cực kỳ dụ dỗ người ta phạm tội, “Đang làm gì vậy?”

“À, không có gì, ta bôi một chút thuốc cho nàng thôi,” hắn nhìn nàng mỉm
cười, trong nụ cười đó chứa đựng cả sự yêu chiều hết mực, giống hệt hoa nở
trong tiết xuân ấm áp, đi thẳng vào đáy mắt, tâm hồn nàng, khiến thần trí nàng
cũng mải mê, ngơ ngẩn.

“Thuốc gì thế?” nàng không hiểu.

Động tác tay của Tiêu Lăng Thiên vẫn không dừng lại, năm ngón tay nhẹ
nhàng xoa bóp, song đầu thì cúi thấp xuống, ghé sát bên tai nàng, gần như ngậm
cả vành tai nàng mà nói.

“Hôm qua ta hơi nóng vội nên làm nàng bị thương, nàng còn đau không? Thứ
thuốc này là thuốc trị thương thượng hạng, sẽ lành rất nhanh thôi.”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩn người, chợt nhớ tới chuyện đêm qua, nói cho cùng thì
mình vẫn là người chủ động. Vừa nghĩ tới sự buông thả trên cơ thể hắn đêm qua,
cùng với những tiếng rên rỉ và cả hơi thở gấp gáp của mình, khuôn mặt nàng đã
đỏ lựng.

Thấy nàng đỏ mặt, Tiêu Lăng Thiên khẽ bật cười, bộ dạng thẹn thùng của
nàng như vậy lại càng khiến hắn muốn trêu ghẹo. Khẽ cắn vành tai nàng, thỏa mãn
khi thấy cơ thể nàng run rẩy, nụ cười của hắn lại càng gian giảo.

“Thế nào?” hắn nhẹ nhàng thổi vào tai nàng đến khi toàn thân nàng tê dại.
“Nha đầu to gan lại muốn ta ư?”

Dạ Nguyệt Sắc lần đầu nếm trải trái cấm lại gặp phải người đàn ông thế
này, dù đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt cực kỳ cởi mở nhưng khi đó cũng xấu
hổ tới mức không biết nói gì, kéo chăn định xuống giường, chỉ mong có thể tránh
xa hắn một chút.

Vừa ngồi dậy, nàng đã bị hắn dùng một cánh tay nhẹ nhàng ấn xuống. Dạ
Nguyệt Sắc hơi bực bội ngẩng đầu nhìn, nhưng đã thấy trong mắt hắn không còn vẻ
trêu chọc nữa mà tràn đầy sự dịu dàng như đáy biển sâu.

“Bé ngoan, không trêu nàng nữa, lặng yên để ta xoa thuốc cho nàng, không
thì sẽ đau đấy.”

Vừa thấy vẻ dịu dàng đó, Dạ Nguyệt Sắc không nói được gì nữa, chỉ thấy
lòng mình mềm nhũn, ngồi lặng im tựa vào lòng hắn hệt như một con mèo nhỏ. Tiêu
Lăng Thiên kéo tay nàng ra rồi bôi thuốc lên và xoa khẽ, đôi tay ngọc ngà đó
đêm qua bị hắn siết chặt, giờ đây cũng để lại đầy vết tím xanh. Tới lúc đó Dạ
Nguyệt Sắc mới biết hóa ra trên cơ thể mình đã bị hắn để lại những vết dấu đậm
sâu đến mức nào.

Những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp trên cơ thể, Dạ Nguyệt Sắc nhìn
khuôn mặt xoay nghiêng hoàn hảo của hắn tới mức hơi lạc thần. Những đường nét
sắc lạnh như dao vẫn mang một chút ôn hòa, con người này nếu mình đã trao gửi
trái tim, chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận.

Trên chiếc giường ấm áp, Tiêu Lăng Thiên cứ vậy vừa ôm Dạ Nguyệt Sắc bằng
một tay, tay kia xoa thuốc cho nàng, phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng
thở của họ ra thì không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Dạ Nguyệt Sắc
ngẩn người nhìn hàng lông mày dài của Tiêu Lăng Thiên. Đang cúi đầu xoa thuốc
cho nàng, đột nhiên Tiêu Lăng Thiên ngẩng đầu mỉm cười với nàng, sau đó dùng
ngón tay lấy một ít thứ thuốc màu đỏ, đưa thẳng vào chỗ kín của nàng.

Thứ thuốc đó lạnh ngắt nhưng trơn tuột nên khiến ngón tay hắn đưa vào cơ
thể nàng hết sức thuận lợi. Dạ Nguyệt Sắc hoảng hồn kêu lên một tiếng, bám lấy
tay hắn theo phản xạ.

“Điện hạ! Đừng!”

Ngón tay hắn vẫn dừng lại bên trong cơ thể nàng, bị nơi đó ôm khít khiến
dục vọng của hắn lại bắt đầu thiêu đốt. Hắn khẽ hôn lên má nàng, cố gắng kiềm
chế bản thân.

“Bên trong cũng bị thương. Thứ thuốc này chuyên trị các vết trầy xước, để
ta thoa cho nàng,” giọng hắn hơi khàn đi, trong mắt tràn đầy ham muốn.

Vết trầy xước! Trời ạ, việc này cũng quá...!

Dạ Nguyệt Sắc không biết nói gì, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, nhắm
mắt không nhìn hắn. Ngón tay đó xoay đi xoay lại trong cơ thể nàng, giống hệt
động tác ân ái khiến từng cơn thủy triều nóng bỏng ập đến toàn thân nàng. Dạ
Nguyệt Sắc cắn chặt môi, song vẫn không thể kìm được tiếng rên khe khẽ.

Quả đúng là hành hạ. Tiêu Lăng Thiên sém chút thì lại bất chấp tất cả để
chiếm lấy nàng một lần nữa. Những hương vị xiêu hồn phách lạc đêm qua vẫn còn
lưu lại trong đầu, nếu đêm qua không phải lần đầu tiên của nàng, nếu không phải
nàng bị thương, kẻ chết tiệt như hắn chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn thế này.

Đối với cả hai người mà nói, quá trình bôi thuốc kéo dài thực là khốn
khổ, thế nên khi việc đó kết thúc, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nàng mệt rồi, ngủ thêm một lát đi.” Tiêu Lăng Thiên khẽ nựng Dạ Nguyệt
Sắc, kéo chiếc chăn gấm lên cho nàng, biết đêm qua mình đã làm nàng mệt rã rời
rồi.

Song Dạ Nguyệt Sắc không ngoan ngoãn nằm ngủ mà mở to đôi mắt nhìn hắn,
muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Sao thế?” Tiêu Lăng Thiên hơi cong môi lên, cười hệt như một con mèo xấu
xa, “Không nỡ ngủ à?”

Hắn cúi người xuống kề sát nàng, trong mắt đầy vẻ trêu chọc: “Hay là,
nàng lại muốn một lần nữa?”

Tiêu Lăng Thiên tưởng Dạ Nguyệt Sắc sẽ xấu hổ né đi, song nàng không làm
vậy mà chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. Tiêu Lăng Thiên chầm
chậm thu lại nụ cười.

“Nàng muốn nói gì ư?”

“Ừm,” ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc vẫn không lay chuyển, “Điện hạ từng nói đợi
tới khi cuộc chiến này kết thúc, sẽ thẳng thắn nói cho ta hay tất cả bí mật. Ta
đang nghĩ, liệu có phải đã đến lúc đó rồi không.”

Khuôn mặt Tiêu Lăng Thiên dù vô cùng đẹp đẽ, song khi không cười trông
lạnh lùng hệt như tuyết đọng trên đỉnh núi cao, phả ra một màn sương giá buốt.
Hắn nhìn Dạ Nguyệt Sắc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Phải, là lúc phải nói
cho nàng rồi.”

Đó là một quá khứ đầy khói mây cát bụi.

Hai trăm năm trước trong cảnh giết chóc tanh mùi máu diễn ra khắp mọi
nơi, Thánh Văn đế - Hoàng đế khai quốc của Ngâm Phong và khai quốc công thần
Tiêu Trường Không vốn là một đôi bạn thâm tình tựa tay chân, rốt cuộc vì sao
sau đó lại trở nên thù hận muôn đời không hết? Hai trăm năm qua đi, không còn
ai biết được cụ thể, cái bóng của sự thực chỉ còn là những mảnh vụn được thời
gian chắp vá và lưu truyền lại qua hậu thế của gia tộc họ Tiêu.

Hai trăm năm trước, đại lục này chìm đắm trong cảnh binh đao, Cảnh Dung
hoàng triều vốn thống trị cả một vùng đất đai rộng lớn suốt nghìn năm cuối cùng
cũng suy vong, quyền lực phân rã rồi sụp đổ, thiên hạ một phen tao loạn. Trong
sự hỗn loạn ấy tất có anh hùng trỗi dậy, hai thiếu niên đẹp đẽ như Phong Thần
đã xuất hiện trước mặt muôn dân như vậy.

Dạ Thâm Hàn là một thiếu niên quý tộc trong Cảnh Dung hoàng triều, phong
thái tuấn tú, trí tuệ vô song, dù ở tuổi thiếu niên nhưng tính tình lại ẩn nhẫn
lạ thường. Dựa vào thế lực gia tộc và tài năng tuyệt đỉnh của mình, Dạ Thâm Hàn
đã lặng lẽ gây dựng một thế lực khổng lồ, mưu đồ tạo nên nghiệp lớn.

Tiêu Trường Không là người trong giới võ lâm, mười lăm tuổi đã bước ra
giang hồ, dựa vào một thanh Thu Tuyền kiếm mà trở thành cao thủ đứng đầu thiên
hạ, chưa từng biết thất bại là gì. Thủ đoạn như ác quỷ song diện mạo lại giống
thánh thần, Tiêu Trường Không đã làm khuynh đảo không biết bao nhiêu người.

Cặp thiếu niên ấy không rõ vì nguyên cớ gì mà lại gặp gỡ rồi quen biết
nhau, lâu dần trở thành tri kỷ trọn đời. Vài năm sau đó khi Dạ Thâm Hàn, vốn có
tham vọng tranh đoạt thiên hạ, cuối cùng cũng khởi binh ở đế đô, Tiêu Trường
Không luôn sát cánh cùng ông ta chinh chiến. Hai người bọn họ một đa mưu túc
trí, một bất khả chiến bại, hợp sức với nhau trong mười năm, cuối cùng cũng
đuổi gia tộc họ Chu vốn đang nắm giữ triều đình qua bờ tây sông Lạc Thủy, sau
đó lập nên Ngâm Phong quốc ở đại lục phía đông. Khi họ đang chuẩn bị dốc toàn
lực để tấn công sang phía bờ tây để diệt trừ tận gốc dòng họ Chu thì một biến
cố xảy ra.

Dạ Thâm Hàn và Tiêu Trường Không hiệp trợ với nhau suốt mười mấy năm,
hiểu rõ tính tình, sống chết có nhau, một tình bạn vốn hoàn mỹ như vậy không
biết từ lúc nào xuất hiện những tình ý mập mờ. Sau khi đại lục phía đông cuối
cùng cũng được ổn định bước đầu, thứ tình cảm mà Dạ Thâm Hàn vẫn luôn cố gắng giấu
kín bấy lâu lại không thể kìm nén được nữa, một lần hai người say rượu túy lúy,
ông ta nảy sinh chuyện ân ái với Tiêu Trường Không.

Khi ấy hai người vừa mới bước qua tuổi tam thập, không còn là những thiếu
niên ngây thơ nữa. Dạ Thâm Hàn đã lập hậu phong phi, còn Tiêu Trường Không cũng
lấy sư muội đồng môn làm vợ, bất luận ông ta có tình cảm với Dạ Thâm Hàn thế
nào, song một khi sự thản nhiên ngoài mặt đó bị phá vỡ, cũng vẫn đẩy cả hai vào
một vòng xoáy không thể nào quay lại được.

Tiêu Trường Không có lẽ cũng có tình cảm với Dạ Thâm Hàn, nói cho cùng
thì hai người đã vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm, chúng sinh trong thiên hạ
thì vô số, nhưng người tri kỷ thì chỉ có một mà thôi. Song cùng là nam tử, nên
đối với thứ tình cảm luyến ái cấm kỵ đó, bất luận thế nào Tiêu Trường Không
cũng không sao chấp nhận được. Là đàn ông mà phải hầu hạ người bạn tốt của mình
như một người phụ nữ, đối với Tiêu Trường Không là một nỗi nhục không thể chịu
đựng, thế nên ông ta chọn cách ra đi.

Tiêu Trường Không vốn xuất thân từ giang hồ, khi đó quay về giang hồ cũng
là điều hợp lẽ. Song khi ấy Dạ Thâm Hàn đã yêu tới phát điên. Trong con mắt ông
ta, ngoài Tiêu Trường Không thì không dung nạp thêm ai được nữa. Ngay cả cơ đồ
nghiệp bá mà ông ta giành được bằng máu cũng không còn quan trọng.

Ông ta chỉ muốn có Tiêu Trường Không! Chỉ muốn giữ Tiêu Trường Không lại.

Nhưng khi ấy Tiêu Trường Không đã quyết ra đi, bất luận Dạ Thâm Hàn dùng
đến thủ đoạn nào cũng không lay chuyển nổi. Cuối cùng trong cơn tuyệt vọng, Dạ
Thâm Hàn đã bức cả hai người bọn họ vào con đường không thể nào quay lại được.

Ông ta dùng cổ thuật[1] với Tiêu Trường Không.

[1] Một phép phù thủy của người Trung Quốc cổ, đưa một loại sâu độc vào
cơ thể người khác.

Cổ thuật kỳ quái từ thời xa xưa vẫn được bí mật lưu truyền trong tay các
thầy tư tế dân tộc thiểu số Nam Cương, không biết từ khi nào Dạ Thâm Hàn đã lấy
được đôi Thiên Địa cổ, sau đó tự tay cấy loại sâu độc này lên cơ thể người mà
ông ta yêu thương nhất.

Thiên Địa cổ gồm có âm và dương. Dạ Thâm Hàn dùng Thiên cổ là dương, Tiêu
Trường Không dùng Địa cổ là âm. Bình thường loại sâu độc này không gây hại đối
với cơ thể con người, song cứ đến ngày Hạ chí hàng năm Địa cổ sẽ tự nhiên xao
động bất an, phải dùng đến máu của Thiên cổ để vỗ về, nếu không sẽ phá hết kinh
mạch, cuối cùng khiến người mang Địa cổ phải chết. Như vậy đồng nghĩa nếu Tiêu
Trường Không muốn sống thì hàng năm đến ngày Hạ chí phải uống máu của Dạ Thâm
Hàn, ngoài ra không còn cách nào khác nữa.

Khi biết trong người mình có loại sâu độc kỳ bí, Tiêu Trường Không chẳng
buồn để ý. Ông ta sớm lăn lộn trên giang hồ từ lâu, sau này lại dẫn quân chinh
chiến bao năm, không coi trọng sinh tử nữa, cùng lắm thì chết là cùng. Nhưng
vào chính lúc này, vợ ông ta có thai.

Cho tới khi đó ông ta mới biết được điểm đáng sợ nhất của Thiên Địa cổ,
đó là người đã dùng loại sâu độc này chỉ có cách giao hợp đúng vào đêm trăng
tròn Mười lăm tháng Tám mới có thể giữ được giống nòi, còn loại sâu độc kia sẽ
lập tức được truyền sang cơ thể đứa bé. Khi ấy người dùng sâu độc sẽ trở lại
bình thường, nhưng không thể có thêm con được nữa. Nghĩa là người dùng Thiên
Địa cổ sẽ chỉ có duy nhất một đứa con, còn đứa con ấy ngay trong thời khắc sinh
ra sẽ thay thế bố, trở thành vật chủ mang Thiên Địa cổ, cứ vậy đời đời kiếp
kiếp nối truyền không bao giờ chấm dứt. Vật chủ của Địa cổ bắt buộc phải ở lại
bên người mang Thiên cổ để dùng máu người đó duy trì mạng sống của mình, nếu
không huyết mạch của toàn gia tộc sẽ chấm dứt.

Tiêu Trường Không có thể xem nhẹ chuyện sinh tử, nhưng ông ta không thể
không quan tâm đến sự sống chết của đứa con còn chưa ra đời, vì thế không còn
lựa chọn nào khác ngoài ở lại.

Việc vợ Tiêu Trường Không chết vì băng huyết khi sinh con cũng là do
Thiên Địa cổ gây ra với cơ thể người mẹ của người mang sâu độc. Tiêu Trường
Không đau đớn vô cùng không chỉ vì cái chết của người vợ mà còn cảm thấy mình
đã phản bội nàng. Trong sự đau đớn tự trách bản thân, ông ta từng nghĩ tới việc
sẽ cùng chết với Dạ Thâm Hàn, song rốt cuộc không thể nào xuống tay, chỉ đành ở
lại bên cạnh để đứa con uống máu Dạ Thâm Hàn kéo dài sự sống.

Nhờ vào sự ràng buộc huyết mạch đó, Dạ Thâm Hàn cuối cùng cũng giữ Tiêu
Trường Không ở lại bên mình thành công. Ông ta biết Tiêu Trường Không hận mình,
song không để ý, chỉ cần mỗi ngày được trông thấy, được hôn, được ôm ấp người
mà ông ta yêu đến mức dại điên, ông ta không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Huống hồ ông ta còn cảm giác được tình cảm yêu hận phức tạp đan xen của Tiêu
Trường Không đối với mình, nên đương nhiên sẽ không thể buông tay.

Cứ vậy lấn cấn hận yêu suốt gần mười năm, Dạ Thâm Hàn cuối cùng cũng ngã
bệnh. Những vết thương cũ thời trẻ bôn ba trận mạc tái phát, trở đi trở lại khó
lòng chữa trị. Dự cảm số mệnh của mình e không thể tiếp tục kéo dài, để duy trì
hoàng thất và huyết mạch cho họ Tiêu, ông ta cuối cùng cũng sinh một đứa con
với hoàng hậu.

Trước đó vài năm Dạ Thâm Hàn đã cho đuổi toàn bộ cung tần mỹ nữ, chỉ lưu
lại duy nhất Hoàng Hậu. Hoàng hậu băng huyết mà chết khi sinh con, bệnh tình
của Dạ Thâm Hàn cũng ngày một nặng, trong những ngày tháng cuối cùng thường
xuyên nằm trên giường bệnh, không còn hơi sức đâu lo quốc sự. Khi cảm thấy đã
đến lúc, ông ta bèn giao đứa trẻ còn trong tã lót và đất nước đó cho Tiêu
Trường Không.

Khi đó Dạ Thâm Hàn ngậm cười, tự tay giao con trai mình cho Tiêu Trường
Không và nói: “Ta biết ngươi hận ta nhưng ta chưa bao giờ hối hận, chỉ cần giữ
được ngươi ở lại bên mình, ta có chết cũng không hối tiếc. Ta là một người quá
ích kỷ, hôm nay ta giao đất nước này và cả đứa con nối dõi cho ngươi, muốn
trừng phạt thế nào, tùy ngươi định đoạt.”

Lần đầu tiên kể từ sau khi bị trúng sâu độc, Tiêu Trường Không quỳ gối
trước mặt Dạ Thâm Hàn, nhìn xoáy vào người đàn ông khiến ông ta yêu hận lẫn lộn
đó.

“Họ Tiêu sẽ suốt đời tôn họ Dạ làm vương, sẽ bảo vệ Ngâm Phong quốc, đó
là để trả ơn mối thâm tình mà người dành cho ta. Nhưng sau này họ Tiêu cũng sẽ
vĩnh viễn coi con cháu họ Dạ như con rối trong tay, đó là sự báo thù cho số
mệnh mà người đã mang đến cho gia tộc họ Tiêu.”

Đó là lời hứa của hai người bọn họ, một người đem dòng máu của mình ra
làm vật tế cho tình yêu, một người chấp nhận phù trợ nhưng đồng thời cũng báo
thù tàn khốc. Kể từ ngày đó, con đường đầy máu tươi và thù hận giữa hai họ Dạ,
Tiêu bắt đầu.

Dạ Thâm Hàn nhanh chóng chết vì bệnh tật, trước khi chết đã phong Tiêu
Trường Không làm Nhiếp Chính vương, trông coi việc triều chính và phù trợ Tân
hoàng. Tiêu Trường Không một mặt chờ ấu đế lớn lên, một mặt thống nhất quyền
hành, trừ diệt những kẻ đối lập, nhanh chóng kiểm soát được tình hình trong
triều, trở thành chủ nhân đích thực của Ngâm Phong quốc.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã mười bảy năm. Năm đó ấu đế đã
tới tuổi trưởng thành, nhanh chóng làm đại lễ thành thân, sau khi sinh được con
nối dõi liền bị Tiêu Trường Không giết chết. Ông ta lại lập đứa trẻ kia làm
hoàng đế, để con mình làm Nhiếp Chính vương nắm quyền triều chính, kiểm soát
toàn thiên hạ. Cứ vậy lặp đi lặp lại suốt hai trăm năm có lẻ, cha ông họ Tiêu
truyền lại cho con cháu, con cháu họ Tiêu đời đời uống máu Dạ thị, còn con cháu
họ Dạ vẫn hoàn toàn không hay biết về những chuyện bị vùi lấp trong cát bụi đó.
Dù có con cháu họ Dạ muốn chống đối lại thế lực nhà họ Tiêu, song lập tức bị
bàn tay sắt nhuốm máu của họ Tiêu giết không thương tiếc.

Máu tươi cứ đổ như vậy suốt hơn hai trăm năm cho đến đời Dạ Nguyệt Sắc và
Tiêu Lăng Thiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3