Ngâm vịnh phong ca - Chương 20

Chương 20

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng.

Tiện thắng khước nhân gian vô số[1].

[1] Bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quán đời Nam Tống:

Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau

Hơn biết mấy người đời gần gụi.

Những hạt mưa không biết từ lúc nào đã rơi tí tách trên lá cây ngô đồng
ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng khiến trong phòng trở nên yên tĩnh. Ánh đèn mờ
ảo không lời tịch mịch chiếu trên đôi tình nhân. Nụ hôn phảng phất hơi nóng của
người con gái đó in trên môi hắn, mang theo một chút run rẩy khiến người ta
ngây ngất, bỗng làm cơ thể hắn như bùng lên ngọn lửa.

Nàng vẫn còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi, đứng mới cao đến ngực hắn, khi
ôm gọn trong lòng chỉ giống như một con búp bê, như thể chỉ cần hơi dùng lực
một chút thôi sẽ vỡ tan. Hắn phải nâng niu, phải nhẹ nhàng buông nàng ra, rồi
nói hắn sẽ đợi nàng lớn lên, nhưng hắn không làm được. Hắn muốn thô bạo đè
nghiến nàng xuống dưới cơ thể mình, đi sâu vào nàng, xé toang, bóp nát nàng như
trong giấc mộng đó, đến chết cũng không tách rời. Hắn biết phải kiềm chế bản
thân, nhưng người thiếu nữ cao quý nhất Ngâm Phong quốc đang nằm trước mặt hắn
đây, người thiếu nữ mà hắn đã chứng kiến quá trình lớn khôn này đang nhìn hắn
bằng một ánh mắt đầy hơi nước, đầu lưỡi hồng hào mềm nhũn lại đang lướt theo
đường viền đôi môi hắn bằng một vẻ phóng túng khiến hắn phát điên.

Hắn muốn, hắn muốn! Vì sao lại không thể muốn nàng? Cơ thể hắn gào lên điên
dại.

Không được! Nàng còn quá nhỏ, giữa bọn họ còn bí mật chưa được nói ra,
nếu nàng biết chuyện có lẽ sẽ khóc lóc, sẽ hối hận, có thể sẽ vì đêm nay mà căm
hận hắn, hắn không thể chiếm lấy nàng trong tình thế này được.

Tiêu Lăng Thiên dùng hết sức đẩy Dạ Nguyệt Sắc ra, giận dữ cắn chặt môi
tới mức rớm máu. Cái đau khiến lý trí quay trở lại, hắn gần như nổi cáu nhìn Dạ
Nguyệt Sắc. Đôi mắt thường ngày vẫn phẳng lặng và sâu thăm thẳm như giếng cổ
không gợn sóng, khi ấy vì ham muốn cuộn trào và nỗi thống khổ đang phải cố kìm
nén, đã trở nên cuồng loạn.

“Nàng có biết mình đang làm gì không?” giọng hắn hơi khàn đi vì ham muốn,
“Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta, từ trước đến nay ta chưa bao giờ là chính
nhân quân tử.”

Hắn muốn đứng dậy khỏi giường, không ngờ khi cơ thể vừa dịch chuyển, đã
bị Dạ Nguyệt Sắc ấn ngay xuống. Nàng vươn cánh tay ra, hơi dùng sức để đè hắn
lại, sau đó tranh thủ khi hắn còn đang ngạc nhiên, đã quay người vắt chân ngồi
lên lưng hắn.

“Đừng đi!” nàng thì thào.

Nàng đang làm gì ư? Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên biết mình đang làm gì. Nàng
đang sợ hãi, sợ nếu một ngày kia nàng bất ngờ biến mất, sợ người đàn ông này
rồi sẽ dần dần quên đi hệt như nàng chưa từng tồn tại trên thế giới này. Không!
Có lẽ hiện giờ, thế giới của nàng và người đàn ông trước mắt đây về cơ bản
không tồn tại, tất cả, tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác của nàng sau khi chết đi
và cuối cùng nó sẽ tan biến mất.

Nàng sợ, nên nàng muốn có thứ gì đó chứng minh sự tồn tại của nàng. Nỗi
đau, niềm vui sướng, sự quy thuộc và sở hữu, hẳn kẻ điên rồ thật ra chính là
nàng.

Tiêu Lăng Thiên khó lòng tin nổi khi nhìn Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên người
mình, nàng mặc bộ áo ngủ màu trắng được dệt bằng lụa Vân Châu nhẹ mềm có tiếng,
dưới ánh đèn chiếu rọi trông lại càng trong suốt. Những đường cong uyển chuyển,
cơ thể nhỏ nhắn, ánh sáng trong veo lay động trước mắt hắn, thuần khiết đến vậy
nhưng cũng quyến rũ đến vậy.

Bảo hắn làm sao không phát điên.

Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng phủ phục người xuống, Tiêu Lăng Thiên thậm chí
còn có thể nhìn thấy bầu ngực mới hơi nhô lên qua cổ áo trễ nải của nàng. Nàng
khẽ ôm lấy hai vai hắn, cúi đầu liếm nhẹ lên yết hầu hắn.

Chỉ là một sự đụng chạm khẽ khàng.

Ngọn lửa dục vọng cuối cùng cũng mất kiểm soát, cháy bùng, hoàn toàn
thiêu rụi lý trí của Tiêu Lăng Thiên. Hắn không còn nghĩ ngợi được gì, chỉ muốn
làm theo bản năng của cơ thể mình, muốn có nàng vô cùng, dữ dội.

Lật mạnh người lại, hắn áp sát nàng bên dưới cơ thể mình, song không làm
động tác gì ngay mà nhìn xoáy vào mắt nàng.

“Nàng đừng hòng trốn đi đâu nữa!” Đó là lời thề của hắn.

Còn nàng khẽ mỉm cười, đưa hai cánh tay ra cho hắn.

“Ôm ta đi!” nàng nói rõ ràng hơn bao giờ hết.

Gần như gào lên một tiếng khàn khàn, hắn cúi người xuống hôn riết lấy đôi
môi nàng, cọ xát, cướp đoạt một cách phóng túng. Khác với những nụ hôn khi
trước, lần này không còn một chút e dè nào nữa, không cần nghĩ đến việc kìm nén
chính mình, thế nên cứ việc thoải mái không kiêng sợ. Đầu lưỡi hắn chọc sâu vào
miệng nàng, thậm chí còn lưu luyến trên hàm răng ngọc của nàng không muốn rời
đi. Công thành chiếm đất, không bỏ qua bất cứ một chỗ nào.

Răng môi quấn quýt, tay hắn cũng chẳng để không. Hắn không còn đủ kiên
nhẫn để cởi bộ đồ ngủ của nàng mà xé toang bộ quần áo mỏng manh. Một cơ thể
trần trụi trắng như bạch ngọc lộ ra trước mắt.

Tiêu Lăng Thiên ngồi dậy, nhìn đắm đuối vào người con gái bé nhỏ trước
mắt mình. Dạ Nguyệt Sắc vốn không phải mỹ nữ tuyệt trần, nếu chỉ nói riêng về
tướng mạo thì còn thua xa những người con gái từng qua lại với hắn. Tuy nhiên
da thịt toàn thân nàng được ông trời ưu ái, trơn nhẵn láng mịn nõn nà, còn
trắng hơn cả sương tuyết, dưới ánh đèn trông hệt như một viên ngọc đang tỏa ra
ánh sáng mờ mờ.

Tuy còn đang trong giai đoạn dậy thì, song cơ thể nàng đã có những đường
cong uyển chuyển. Ánh mắt dần dần dịch chuyển, đó đúng là một sự chọc ghẹo vô
thanh. Đôi chân trần thanh mảnh, cặp đùi thẳng tắp, mông nhỏ nhắn nhưng tròn
trịa, eo thon mềm mại, sau cùng là bầu ngực mới nhú. Hai chóp hồng trở nên run
rẩy, sau đó dựng thẳng dưới cái nhìn của hắn.

“Nàng đẹp quá!” Tiêu Lăng Thiên không khỏi thốt lên, sau đó cúi gập người
bắt đầu hôn từ phần gáy trắng như ngọc của nàng trở xuống.

Hắn không ngừng hôn lên cổ nàng, mút mát, để lại vô số những dấu tích đỏ
hồng. Hắn cảm thấy cơ thể nàng trở nên nóng bỏng, khẽ run. Tiến dần xuống dưới,
cuối cùng hắn dừng lại ở trước ngực nàng. Bầu ngực nhỏ xinh mới vừa trổ mã
trông hết sức gợi tình, khiến toàn thân hắn co rút tới mức đau đớn.

“Nhìn ta,” hắn ra lệnh cho nàng. Khi bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, một bàn
tay hắn đặt lên bầu ngực phải của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhũ hoa hồng
phấn, sau đó nở nụ cười đầy tà ý, hắn vừa nhìn nàng, vừa cúi xuống ngậm đầu
ngực trái, khe khẽ cắn.

“Á,” Dạ Nguyệt Sắc chưa từng trải qua một sự khiêu khích nào như vậy, bật
ra một tiếng rên rỉ như than van, khoái cảm mãnh liệt khiến toàn thân nàng rướn
lên, song không ngờ lại khiến bầu ngực càng sát miệng hắn.

Tiêu Lăng Thiên dùng một tay ôm lấy lưng không để nàng thoái lui, một tay
kia cùng với đôi môi vẫn tiếp tục ngang nhiên giày vò bầu ngực nàng. Khẽ khàng
cắn, những ngón tay nghịch ngợm trêu đùa không thể không làm cho Dạ Nguyệt Sắc
phát cuồng.

“Đừng... Đừng...,” nàng dùng một tay giữ chặt miệng mình, song vẫn không
ngăn được những tiếng rên rỉ. Nàng cảm thấy thần trí đang dần rời bỏ mình, toàn
thân nóng bỏng hệt như ngọn lửa, máu gần như đã sôi cuộn cả lên.

Khó chịu quá, nàng muốn hắn dừng lại, nhưng lại cảm thấy cơ thể như trống
rỗng muốn được hắn lấp đầy. Nàng không biết phải làm sao, bất giác bật lên
tiếng khóc khẽ khàng.

Hắn nghe thấy tiếng nàng khóc, nên lại hôn nàng, song trò nghịch ngợm của
bàn tay thì vẫn không hề dừng lại.

“Hối hận rồi ư?” hắn cắn nhẹ vành tai nàng, tiện thể liếm láp, trong
giọng nói khàn khàn chứa đầy dục vọng. “Muộn rồi, ta sẽ không dừng lại.”

“Đừng, đừng dừng lại...,” câu trả lời của nàng vỡ vụn, song lại khiến hẳn
nở nụ cười thỏa mãn.

“Ngoan lắm.”

Đôi môi hắn lại tiếp tục chuyển về bầu ngực non tơ của nàng, bầu ngực vẫn
còn chưa căng đầy đó ngọt ngào đến lạ thường, khiến hắn muốn thôi mà không
được. Hắn thậm chí còn bắt đầu ngờ rằng liệu có phải mình có sở thích đặc biệt
nào đó hay không, nên mới đắm say cơ thể người con gái còn chưa trưởng thành
này tới vậy. Sau khi vuốt ve một lúc ở eo lưng nàng, một bàn tay hắn cuối cùng
cũng chạm tới chốn thâm u mà hắn thèm muốn nhất.

Những ngón tay khẽ đưa vào giữa hai chân nàng, sự dịu dàng và kiên quyết
khiến hai chân nàng hé mở, để lộ mảnh đất thần bí được cất giấu kỹ kia ra. Tay
hắn nhẹ nhàng đặt lên đó, rồi chầm chậm vuốt ve.

Bàn tay hắn vốn to, lại thêm những vết chai do quá trình luyện võ, sự
đụng chạm của bàn tay hơi thô ráp lên nhụy hoa mềm mại lại cực kỳ kích thích Dạ
Nguyệt Sắc. Nàng cảm giác được sự ẩm ướt của mình, một xúc cảm lạ lẫm nhưng kỳ
diệu khiến nàng cong người không sao tự chủ được.

Tiêu Lăng Thiên cũng cảm thấy sự mềm mại và ẩm ướt của nàng, ham muốn của
hắn tăng vọt, cần được bộc phát lập tức. Song hắn cũng biết nàng còn quá nhỏ,
không thể chịu đựng được hắn, mà hắn thì lại trân trọng nàng, hắn không thể làm
nàng bị thương.

Lại vuốt ve thêm một lúc nữa, hắn xác định nàng đã có sự chuẩn bị tốt,
nên nhẹ nhàng đưa ngón tay vào cơ thể nàng.

“Á,” Dạ Nguyệt Sắc kêu thất thanh một tiếng, hoảng hốt vì dị vật đột
nhiên đi vào cơ thể mình. Nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, dù chưa từng làm
chuyện đó bao giờ, nhưng cũng hoàn toàn biết rõ về quá trình của nó. Song biết
chỉ là biết, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến việc tự mình thể nghiệm
cảm giác này.

Ngón tay hắn dài và mạnh mẽ, khớp xương hơi lồi lên, thuận theo con đường
ẩm ướt và mềm mại đi sâu vào trong cơ thể nàng. Cảm giác này thật là kỳ lạ,
không thể nói rõ là thư thái hay khó chịu, nàng bất giác bắt đầu lui về sau,
muốn tránh né cái cảm giác kỳ dị đó, nhưng ngay lập tức bị Tiêu Lăng Thiên giữ
chặt lấy eo.

“Đừng trốn,” hắn lại hôn nàng, những cái hôn dày đặc rơi xuống môi, má
nàng, giống như đang an ủi một con nai hoảng sợ. “Ta sẽ không để cho nàng
trốn.”

Ngón tay dừng lại bên trong chốn thâm u, sau đó hắn rút ra, nở nụ cười
đầy tà ý, dùng lưỡi liếm sạch ngón tay.

“Là của nàng,” hắn cười trông hết sức xấu xa, và cũng rất... gợi tình.

Đầu Dạ Nguyệt Sắc vốn đã trở nên trống rỗng nên càng không dám tưởng
tượng xem hắn đã làm gì. Tiếp sau đó, Tiêu Lăng Thiên bắt đầu làm cái việc mà
khiến nàng còn xấu hổ hơn nữa.

Hắn bắt đầu cởi bỏ áo quần.

Dạ Nguyệt Sắc muốn quay mặt đi, nhưng bị hắn giữ chặt lấy cằm.

“Nhìn ta! Nhìn thật kỹ!” hắn mỉm cười nói với nàng.

Thế nên Dạ Nguyệt Sắc đành nghe theo, cứ như vậy nhìn hắn lần lượt cởi
từng chiếc, từng chiếc áo một.

Tiêu Lăng Thiên từ xưa đến nay đã là một người đàn ông đẹp tuyệt vời,
song chưa bao giờ hấp dẫn như lúc này. Mắt hắn nheo lại, vì ham muốn nên mang
một vẻ quyến rũ như sắc nước, đôi môi đỏ hồng hé thành một cung độ hoàn hảo,
những ngón tay thon dài trắng trẻo chậm rãi cởi dây áo trên người. Chiếc áo lụa
đen tuột xuống, để lộ áo trong trắng xóa. Hắn cố ý khiêu khích, cởi dây đai áo
trong thật chậm, thật chậm.

Áo trong cuối cùng cũng bị cởi ra, vòm ngực cường tráng lộ trước mắt
nàng. Không có cơ bắp rắn chắc khoa trương, cơ thể hắn mạnh mẽ nhưng tao nhã,
lại đẹp một cách mềm mại, bên trong lớp da đang phập phồng dường như ẩn chứa
một sức mạnh vô biên.

Những ngón tay đẹp đẽ mang đầy hơi thở của tội ác đó dần dần trượt xuống,
lướt qua eo lưng khỏe mạnh của hắn, sau đó cởi dây lưng. Chỉ trong phút chốc,
hắn đã trần trụi hoàn toàn trước mắt nàng. Dạ Nguyệt Sắc thở gấp một hơi, ngạc
nhiên vì cơ thể đầy hấp dẫn và cả kích cỡ lớn đến mức không tin nổi của hắn.

Với kích cỡ lớn như vậy, làm sao mà đưa vào được!

Nhìn thấy vẻ mặt không tin nổi của nàng, Tiêu Lăng Thiên lại cúi xuống
hôn nhẹ lên môi nàng.

“Bé ngoan,” hắn hít sâu một hơi, vì môi cọ xát với đôi môi nàng nên câu
nói nghe không được rõ, “Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương đâu.”

Bàn tay hắn lại bắt đầu vuốt ve cơ thể nàng, ngao du một lượt từ trên
xuống dưới, không bỏ qua bất cứ một điểm nào, cuối cùng quay về khu vườn bí mật
của nàng, bắt đầu một cuộc thăm dò nữa.

Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi dưới mới không bật tiếng rên rỉ khi ngón tay
của hắn đưa vào. Song hơi thở gấp gáp hoàn toàn không theo quy luật của nàng
lại bộc lộ cảm giác mà nàng xấu hổ không để miệng buột ra.

Tiêu Lăng Thiên vùi đầu vào cổ nàng, thỏa sức nếm vị ngọt của nàng, cảm
thấy bầu ngực nàng phập phồng nên không khỏi cười thỏa mãn. Khi thấy ngón tay
ra vào trong cơ thể nàng đã thuận lợi, hắn bèn đút thêm một ngón tay nữa.

“Đừng, đừng,” cuối cùng tiếng kêu vỡ vụn thoát khỏi miệng nàng, gần như
vừa khóc vừa cầu xin, “Khó chịu quá!”

“Nhanh thôi,” hắn cũng cố hết sức kìm nén, song không chịu rút tay ra,
nếu như vậy mà nàng đã không chịu được, thì sao có thể tiếp nhận được hắn. Hắn
sẽ đợi, nhưng lúc này đây hắn không thể ngừng lại được.

Tiếp tục như vậy thêm một lúc lâu nữa, lâu tới khi cơ thể nhỏ bé bên dưới
đã hoàn toàn trở nên mềm mại, lâu đến mức hắn cảm giác ham muốn đã khiến hắn
đau tới mức sắp nổ tung, hắn cuối cùng cũng phát ra một tiếng gầm khẽ.

Hắn muốn nàng! Muốn đi vào nàng! Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa.

Mở hai chân nàng ra bằng một động tác gần như thô bạo, hắn đưa thân mình
vào giữa hai chân nàng, phần đàn ông nóng bỏng kề sát lối vào đóa hoa thâm u
của nàng.

“Có thể...,” hắn ghé sát tai nàng thì thầm, ngay cả việc nói cũng tốn quá
nhiều sức lực, song vẫn cố an ủi nàng, “sẽ hơi đau một chút, nàng đừng sợ.”

“Không sợ... Ta không sợ,” nàng với tay vòng quanh cổ hắn, đáp lại bằng
một tiếng thì thào. Nhưng nàng đã nói dối, nàng rất sợ.

Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, đưa thẳng vào cơ
thể nàng. Song chỉ vào được một chút, hắn không thể không dừng lại.

Chặt quá! Dù đã dùng ngón tay để nới rộng, nhưng đường vào nhỏ hẹp của
nàng vẫn không vừa với hắn, thắt chặt ngay ở đoạn đầu. Sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc
trắng bệch, cắn chặt môi để giảm bớt cơn đau bên dưới.

“Thả lỏng,” hắn sắp sửa không nói ra lời được nữa, những ngón tay ở eo
không ngừng vuốt ve để giúp nàng thả lỏng, nhưng dường như không mấy tác dụng, nàng
vẫn siết chặt lấy hắn tới mức làm hắn đau đớn.

Hắn không dám làm gì nữa, rõ ràng nàng vẫn còn khép kín hơn so với tưởng
tượng của hắn. Dừng lại ở đó, hắn tiến hay lui đều không được, dù muốn tới sắp
phát điên, dù không thể nào nhẫn nhịn, nhưng hắn cũng biết mình không thể làm
nàng bị thương chỉ vì ham muốn của bản thân, riêng điểm này vẫn luôn tồn tại rõ
ràng hơn bao giờ hết trong cơ thể điên cuồng tới mức gần như mất hết lý trí của
hắn.

Tiêu Lăng Thiên cắn chặt môi dưới tới bật máu mới có thể nhờ vào cơn đau
đó mà tìm lại được lý trí. Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Nguyệt Sắc, lông
mày cau sát lại, cuối cùng thở dài một tiếng rồi rút khỏi cơ thể của nàng.

“Ta sẽ không tiếp tục nữa, đừng sợ,” hắn nhẹ nhàng áp mình xuống rồi ôm
lấy nàng, mỉm cười an ủi, chỉ có điều nụ cười đó hơi đau khổ. Nửa thân dưới vẫn
đang căng thẳng, hắn ý thức được rằng mình cần phải nhanh chóng rời khỏi nàng
khi vẫn còn tỉnh táo, nếu không hắn thực sự cũng không dám đảm bảo mình sẽ làm
gì.

“Nàng nghỉ ngơi đi,” hắn đứng dậy, cầm lấy tay nàng, khẽ hôn lên những
ngón tay trắng như tuyết ấy, “Ta đi về phòng ngủ, sớm mai sẽ tới thăm nàng.”

Cơ thể vốn đã quay đi đột nhiên bị một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy, những
ngón tay lạnh ngắt mang vẻ kiên quyết nhưng dịu dàng siết lên cơ thể đang nóng
bừng như lửa của hắn, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt mà trái lại còn
làm cho ngọn lửa ham muốn càng cháy to hơn.

Tưởng rằng thái độ của mình làm cho nàng hiểu lầm, Tiêu Lăng Thiên ép
mình phải quay lại đối diện với nàng. Hắn không muốn nàng nghĩ ngợi lung tung,
dù bản thân có bị lửa dục vọng thiêu đến chết cũng đành phải vậy thôi.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại đẹp đến vậy, Dạ Nguyệt Sắc đã nhổm người
dậy quỳ trên giường, trông vô cùng quyến rũ. Cơ thể mỏng manh gầy gò hơi run
lên khe khẽ, người hơi nghiêng về phía trước nên làm lộ rõ đường cong tuyệt đẹp
của bầu ngực nhỏ xinh, khuôn mặt cố giữ vẻ bình tĩnh đã đỏ lựng, tất cả đều
đang dụ dỗ hắn tới thưởng thức.

Hắn tưởng như mình sắp sửa hóa thành dã thú, hoàn toàn không do dự lao
đến xé da nhai xương nàng, nuốt nàng vào bụng, cho tới khi hòa tan nàng vào máu
xương hơi thở của mình vĩnh viễn không rời. Song hắn rốt cuộc không phải dã
thú, rốt cuộc hắn vẫn không thể làm tổn thương nàng.

Ôm nàng một chút, không nhìn thấy chắc sẽ khá hơn phần nào. Song hắn
nhanh chóng phát hiện quyết định này là thất sách, khi cơ thể âm ấm của nàng áp
sát vào mình, vòm ngực hắn thậm chí còn có thể cảm nhận thấy đầu ngực nàng cọ
xát.

“Ta không phải... không phải không muốn nàng...” hắn hít thở sâu, tưởng
rằng mình sẽ chết đi, “Chỉ là ta... không muốn làm nàng bị thương...”

“Ta biết,” giọng nói của nàng hơi run rẩy, song nàng đã hạ quyết tâm,
không muốn để hắn đi.

“Để... ta thử.” Nàng cố gắng không cảm thấy xấu hổ, không nhìn vào đôi
mắt cháy bừng đang chấn động của Tiêu Lăng Thiên, đẩy hắn ngã ra giường, sau đó
quỳ lên trên người hắn.

Không sao, không sao, việc này hết sức bình thường, không ai quy định con
gái thì không thể chủ động. Nàng ra sức nói với chính mình, cuối cùng cũng lấy
đủ dũng khí, một bàn tay nhỏ nhắn chầm chậm đưa xuống dưới, run rẩy cầm lấy
phần cơ thể hắn.

Tiêu Lăng Thiên không kìm được, bật một tiếng rên rỉ, suýt chút nữa bùng
nổ vì sự kích thích đó. Nha đầu to gan này rốt cuộc định làm gì đây?

Nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên vì quá kích động nên bất giác ngẩng đầu lên, để
lộ chiếc cổ thon dài, phần yết hầu hơi chuyển động, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hắn
gợi cảm vô cùng, nên không kìm được ghé miệng xuống hôn. Tiêu Lăng Thiên không
thể chịu thêm, lập tức vòng tay qua ngang hông nàng, đặt hoa huyệt của nàng
đúng vào phần nam tính của mình.

Dạ Nguyệt Sắc hôn lên vai hắn, gân cơ bên dưới lớp da khi đó đã hơi phồng
lên, mang theo một chút căng thẳng.

“Ta yêu chàng!” Dạ Nguyệt Sắc khẽ thì thầm, sau đó hé miệng cắn vào vai
hắn, dứt khoát ngồi thẳng xuống.

Cuối cùng thì nhụy nở hoa khai.

Gần như đồng thời với một tiếng rên, phần cơ thể của Tiêu Lăng Thiên đi
thẳng vào nàng, vai hắn cũng bị nàng cắn một vết răng sâu hoắm, một dòng máu từ
từ chảy ra.

Nỗi đau vì bị một vật lớn đến vậy đâm xuyên khiến Dạ Nguyệt Sắc không
động đậy được nữa, trong khi khoái cảm vì đột nhiên được một thứ nóng bỏng ôm
chặt tới mức phát đau cũng khiến Tiêu Lăng Thiên không thể nào thở nổi. Trong
phòng khi ấy chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp khúc đứt quãng của hai người.

Đợi trong chốc lát, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy Dạ Nguyệt Sắc không cắn chặt
như trước nữa, nghĩ có thể nàng đã qua được thời khắc đau đớn nhất, nên thử
nhấc lưng lên, song lại phát hiện mình gần như không thể cử động bên trong cơ
thể nàng, quả thực là quá chặt.

Đang không biết phải làm sao, ngược lại chính Dạ Nguyệt Sắc cố chịu đau,
bắt đầu dịch chuyển eo lưng lên xuống, cảm giác đó khiến nàng đau đớn, song
nàng vẫn dịch chuyển từ từ. Tiêu Lăng Thiên vừa cố điều chỉnh hơi thở, vừa đỡ
nàng, muốn làm nàng bớt đau.

Không biết bao lâu sau, khi thể dịch và máu trộn lẫn chảy ra, chuyển động
của hắn cuối cùng cũng trở nên dễ dàng hơn. Nhìn bầu ngực non tơ không ngừng
phập phồng trước mắt mình, cảm nhận phần eo mảnh dẻ trong tay, mái tóc dài như
suối tuôn chảy trên cơ thể trong suốt như bạch ngọc, Tiêu Lăng Thiên lại không
thể kìm chế được bản thân, khẽ gầm lên một tiếng rồi xoay người Dạ Nguyệt Sắc
xuống dưới, giữ chặt hai chân nàng rồi bắt đầu dịch chuyển điên cuồng.

“Á...,” khi cơn đau biến mất, nàng bắt đầu cảm nhận xúc cảm xiêu hồn lạc
phách được nói tới trong tiểu thuyết, không sao nén được những tiếng rên rỉ,
khiến Tiêu Lăng Thiên lại càng điên cuồng.

“Đừng, đừng nhìn ta,” Dạ Nguyệt Sắc lấy tay che mặt, thấy xấu hổ vì phản
ứng của mình.

Tiêu Lăng Thiên bỏ chân nàng xuống, cúi người giữ chặt hai tay nàng rồi
kéo ra, nhìn thẳng vào nàng bằng ánh mắt đam mê thấp thoáng sắc nước hoa đào.

“Nguyệt Sắc, để ta nhìn nàng,” hắn nghiến răng thở hổn hển, thân dưới
đồng thời dấn sâu thêm, khiến toàn thân nàng run rẩy, “Nàng không biết nàng đẹp
đến thế nào đâu. Nàng cũng không biết ta yêu nàng đến chừng nào. Để ta nhìn
nàng, suốt đời này ta chỉ nhìn nàng thôi.”

Nói rồi hắn hôn riết môi nàng, cử động vẫn không dừng lại. Dạ Nguyệt Sắc
cảm thấy thần trí của mình đang dần tan biến, cảm giác diệu kỳ không thể nói
thành lời mỗi lúc một mạnh mẽ, mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng đợt tới đỉnh khi
hắn bùng phát. Cơ thể yếu ớt của nàng không chịu nổi khoái cảm cao ngất đó, thế
nên mềm nhũn xỉu đi trong lòng hắn.

Nhìn người con gái bé nhỏ trong vòng tay mình bằng vẻ xót thương, Tiêu
Lăng Thiên khẽ hôn lên đôi môi anh đào đã hơi sưng mọng của nàng, khẽ khàng rút
phần cơ thể vẫn còn cứng rắn của mình ra. Vết máu dính trên đó nhắc hắn đêm nay
người con gái nhỏ tuổi này đã phải đau đớn tới mức nào.

Dù vẫn còn muốn thêm một lần nữa, song hắn vẫn để nàng nghỉ ngơi, sau
này, hắn và nàng còn có cả đời bên nhau kia mà.

Ôm cơ thể mềm mại ấm nóng đó vào lòng, hắn cẩn thận đắp chăn gấm cho nàng
rồi đi vào giấc ngủ.

Hắn muốn được bảo vệ cả đời cho người con gái mà hắn đang ôm trong lòng
này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3