Ngâm vịnh phong ca - Chương 17 phần 2

“Hà đại nhân, mời đi theo ta,” dẫn Hà Thánh Đạo đến trước bản đồ chiến
sự, Hoắc Thiên Uy bắt đầu giảng giải về địa hình. Dẫu sao hắn cũng là người của
Hoàng thượng phái tới, nên dù có bất mãn tới đâu cũng không thể lờ đi như không
thấy được.

Hà Thánh Đạo một mặt chuyên tâm lắng nghe Hoắc Thiên Uy thuyết minh, một
mặt quan sát Đại tướng quân vốn được ca tụng vì tài nghệ dụng binh. Hoắc Thiên
Uy năm nay đã gần sáu mươi, song vì thường xuyên luyện tập nên nhìn tổng vẫn
rất khỏe mạnh, giống như người còn chưa tới năm chục tuổi, chỉ có hai bên tóc
mai hơi trắng xám. Mặc một chiếc áo giáp màu đen, ở hông đeo thanh bảo kiếm có
hình thần thú bằng vàng, toàn con người Hoắc Thiên Uy toát lên một khí thế dũng
mãnh không sao tả nổi.

Song đáng tiếc là, Hà Thánh Đạo cười nhạt trong lòng, Hoắc tướng quân,
trận chiến này đã được định đoạt thắng thua rồi!

Lều chính trong doanh trại quân Ngân Giáp.

Dạ Nguyệt Sắc mới vừa đi một vòng trong quân doanh quay lại, vén cửa lều
lên đã thấy sáu binh sĩ đang quỳ thành một hàng dưới chân Tiêu Lăng Thiên, hình
như đang báo cáo gì đó. Tiêu Lăng Thiên không tỏ vẻ, chỉ bình thản lắng nghe.

Dường như đã nghe báo cáo xong, nhìn thấy nàng đi vào, Tiêu Lăng Thiên
bèn phẩy phẩy tay cho mấy người đó lui ra. Tiêu Lăng Thiên đưa ngón tay chỉ vào
chiếc ghế bên cạnh hắn tỏ ý bảo nàng ngồi xuống đó, chứ không nói gì. Những
tướng lĩnh khác bên trong lều cũng đều im lặng chau mày, Dạ Nguyệt Sắc cũng
đành ngồi yên lặng.

“Không ngoài dự liệu, không có con đường mới nào khác, con đường chúng ta
biết thì bọn chúng cũng đều đã biết, muốn dụ địch để đánh bọc sườn rất khó, bọn
chúng sẽ không dễ dàng mắc lừa,” Lý Nhạc Đình nói hết sức chậm rãi. Ông ta là
tướng quân phụ trách việc dụ địch, nếu quân địch không mắc bẫy thì nhiệm vụ của
ông ta coi như thất bại.

“Ta đã sớm dự liệu việc này, dù sao thì đến nay hai nước cũng đã giao
chiến gần hai trăm năm, địa hình nơi đây nước nào cũng đã nắm vững như trong
lòng bàn tay, làm gì có con đường nào mới mà chưa ai biết được. Tuy nhiên không
sao cả, cứ cho là Hoắc Thiên Uy đã biết rõ đây là cái bẫy, ta vẫn có cách khiến
hắn nhảy vào. Ngươi không cần lo lắng, cứ làm tốt công việc của mình là được.
Vấn đề hiện nay là làm sao dùng năm vạn quân để ngăn cuộc tấn công của hai mươi
lăm vạn, đồng thời phải giữ được thành trong ba ngày. Ta biết là rất khó, nhưng
các người nhất định phải thành công,” giọng nói của Tiêu Lăng Thiên cực kỳ kiên
quyết. Đây là nước cờ mấu chốt nhất, kiểu gì cũng phải đi cho đúng.

Chư tướng lặng im, bọn họ cũng biết tính quan trọng của vấn đề, song cũng
đồng thời khẳng định là không thể được, còn về biện pháp thì hiện giờ họ cũng
chưa nghĩ ra, nên chỉ có thể lặng im.

“Ta có thể nói vài câu không?” ngoài dự đoán, người lên tiếng lại là Dạ
Nguyệt Sắc. Tất cả mọi người nhìn về phía thiếu niên gầy gò yếu ớt, không mấy
tin tưởng “hắn” sẽ có cách gì.

“Sao?” Tiêu Lăng Thiên quay đầu nhìn sang nàng, vẻ hứng thú hiện lên trong
mắt: “Không biết Tái Tình có cao kiến gì?”

“Ta muốn biết trang bị vũ khí của Ngâm Phong quốc và Lâm Thủy quốc có
khác nhiều không?”

“Không nhiều,” một vị Đô úy quản lý binh khí trả lời nàng. “Trang bị vũ
khí của hai nước không khác nhau là mấy.”

“Thế ư,” Dạ Nguyệt Sắc hơi ngẫm ngợi. Mới rồi nàng đi quanh quân doanh
xem xét một vòng, dù nàng đã đoán từ trước rằng thuốc súng có lẽ vẫn chưa được
ứng dụng ở thời đại này, song nàng vẫn thấy vũ khí giản đơn trên cả sức tưởng
tượng của mình. Trong con mắt nàng, đao thương kiếm kích cũng chỉ tương đương
với cung tên bắn từng phát một. Ở đây thậm chí còn chưa có cả máy bắn đá đơn
giản, tuy nhiên nàng cũng thấy mừng vì đối phương có lẽ cũng chưa có thứ vũ khí
công thành đáng sợ như trong phim “Ma giới”.

“Thực sự chỉ có những thứ vũ khí mà ta trông thấy đó ư? Các người không
giấu vũ khí bí mật nào đấy chứ?”

“Cái gì?” Tiêu Lăng Thiên đã nghe ra ý tứ gì đó của nàng, “Ngươi cảm thấy
vũ khí đơn giản quá sao?”

“Nếu chỉ có những thứ này, vậy thì, đúng,” Dạ Nguyệt Sắc nhìn thẳng vào
Tiêu Lăng Thiên, thấy rõ sự hồ nghi trong mắt hắn, nhưng nàng không để ý được
cả những điều đó nữa, sau này sẽ giải thích với hắn sau. “Ta có vài phương pháp
cải tiến vũ khí, tuy nhiên chỉ là lý thuyết chung chung, để cụ thể thì cần phải
tìm được những người thợ lành nghề mới được. Nếu có thể hoàn thành được trước
khi quân Lâm Thủy Quốc công thành, có lẽ có thể cầm chân được bọn chúng.”

“Ta xin lắng nghe,” trong lòng Tiêu Lăng Thiên có biết bao nhiêu nghi
hoặc, song không cần vội, hắn còn có rất nhiều thời gian để từ từ làm rõ chuyện
này.

Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu giảng giải cho họ nghe về những thứ vũ khí thời
hiện đại mà nàng biết. Trong những tháng ngày dài dằng dặc mà nàng nằm viện,
sách là nguồn an ủi tinh thần duy nhất của nàng. Nàng không thể về nhà, không
thể đến trường, không thể chơi trò chơi, nằm trên chiếc giường bệnh trải ga
trắng toát đó, việc nàng yêu thích nhất là đọc sách. Song nàng cũng giống như
tất cả những cô gái khác, không xem nhiều những cuốn sách nói về chính trị hay
quân sự, thế nên chỉ có thể lục tìm những thông tin hữu ích từ rất ít những
cuốn sách đã đọc qua, hơn nữa cũng chỉ là lý thuyết mà thôi. Tuy nhiên nàng rất
tin tưởng vào trí tuệ của những người sống ở thời đại này, chỉ cần nàng mở ra
cho họ một cánh cửa, những con người thông minh đó tự nhiên sẽ có cách để hiểu
thông suốt, làm được ra thứ mà nàng muốn.

Song không phải tất cả những điều nàng kể đều là nói suông, nhờ thầy giáo
dạy tại phòng bệnh, nàng học được cách chế tạo thuốc nổ trong những giờ hóa
học, tuy nhiên nàng không có ý định tiết lộ với họ về loại vũ khí có uy lực quá
lớn này. Với uy lực mạnh mẽ của thuốc nổ, sự xuất hiện của nó sẽ làm thay đổi
sự cân bằng của thế giới. Dù đây là tiến trình tự nhiên không thể nào tránh
khỏi, nhưng nàng không hy vọng sự thay đổi đó lại bắt đầu từ bàn tay nàng.

Tiêu Lăng Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc giảng giải về vũ khí mới cho bọn họ.
Nàng nói rất chậm, cố gắng tỉ mỉ hết sức, nhắc đến rất nhiều từ hắn chưa từng
nghe thấy. Hắn nhìn khuôn mặt xoay nghiêng xinh đẹp của nàng, khuôn mặt mịn
màng trắng như ngọc kia dường như đang tỏa sáng rực rỡ. Đôi mày mà nàng cố ý vẽ
cho cao, đôi mắt ẩn chứa sự linh hoạt vô cùng nhưng toát lên vẻ điềm nhiên,
chiếc mũi thẳng hơi phập phồng, còn cả vành tai nhỏ nhắn, đôi môi trắng hồng
màu cánh hoa anh đào. Tâm thần hắn bỗng nhiên hoảng hốt, người con gái này hấp
dẫn hệt như ngọn lửa thu hút loài thiêu thân, bất kể có gì ngăn cách giữa họ
thì hắn vẫn muốn ôm nàng vào lòng, suốt đời không buông ra nữa.

Khi Dạ Nguyệt Sắc vừa nói xong về cái nỏ có thể bắn liên hoàn, các tướng
lĩnh bên trong lều đã không còn dám coi thường người thiếu niên thoạt trông có
vẻ hơi quá đẹp đẽ này nữa.

“Hay lắm! Hay lắm! Chẳng trách Hoàng thượng phái Tô Tái Tình đến làm đặc
sứ, ngươi quả là có tầm nhìn xa. Thứ này hay thật đấy, nếu có nó, khả năng
thắng lợi trong cuộc chiến này lại tăng thêm mấy phần rồi,” Giang Kiếm hưng
phấn xoa tay, chỉ thiếu chút nữa là xông lên xưng huynh gọi đệ với Dạ Nguyệt
Sắc. Hắn cũng bắt chước Tiêu Lăng Thiên gọi Tô Tái Tình, song không nhìn thấy
vẻ lạnh tanh trên mặt Tiêu Lăng Thiên.

“Càn rỡ!” giọng Tiêu Lăng Thiên không lớn nhưng tỏ rõ giận dữ, “Sao lại
gọi thẳng tên của đặc sứ? Tả tướng quân đến lễ tiết mà cũng không hiểu sao?”

Cơn giận của Tiêu Lăng Thiên khiến Giang Kiếm hơi khó hiểu. Tô Tái Tình
chẳng qua cũng chỉ là một đặc sứ không phẩm cấp, gọi thẳng tên thì làm sao,
chẳng qua hắn cũng chỉ muốn thân mật hơn mà thôi. Song hắn không thể biết được
chính ý tưởng muốn tỏ ra thân thiết đó của hắn đã chọc giận vị Nhiếp Chính
vương điện hạ ngồi trên cao kia.

Tên của nàng chỉ mình hắn có thể gọi, khuôn mặt nàng chỉ mình hắn có thể
nhìn. Đã nói với nàng không được phép đến quân doanh rồi mà nàng không nghe,
giờ tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu khi thấy bao nhiêu người nhìn nàng bằng
ánh mặt nồng nhiệt đó.

Lạc Thiết Vân đến đồn trú ở Chiến Vân thành đã được một năm, cũng không
rõ lắm về sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Nhiếp Chính vương và Hoàng thượng,
song cứ nhìn thái độ của Tiêu Lăng Thiên với Dạ Nguyệt Sắc mấy ngày qua cũng có
thể đoán phần nào, khi đó vội vàng đứng ra hòa giải.

“Giang tướng quân nhất thời vui mừng quá mà quên đi lễ tiết, xin Tô công
tử lượng thứ.”

Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên hiểu nguyên nhân nổi giận của Tiêu Lăng Thiên,
song lúc này còn việc quan trọng hơn nên thản nhiên gật đầu: “Thôi, Tả tướng
quân cũng vô tình, không cần thiết phải câu nệ. Nói tiếp việc chính đi, chúng
ta không còn nhiều thời gian chuẩn bị ứng chiến nữa.”

Nàng khẽ vỗ về tay Tiêu Lăng Thiên thay cho lời an ủi. Ai ngờ hắn lập tức
giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng không chịu buông, bất chấp ánh mắt ngạc
nhiên cực độ của chư tướng. Dạ Nguyệt Sắc thử tìm cách rút tay ra song đổi lại
chỉ nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn. Thôi vậy, hắn đã thích thì để cho hắn
cầm, với lại, nàng cũng rất thích.

Giảng giải một hồi, thời gian trôi nhanh như chớp. Cho tới khi Nguyệt
Minh mang đèn vào nàng mới biết mình đã nói gần hết số vũ khí có thể dùng được.
Nhìn sắc trời đã tối, Tiêu Lăng Thiên lo nàng bị mệt nên sắp xếp cho một đội kỵ
binh đưa nàng về.

Về tới phủ Tri châu, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng thay y phục rồi dùng bữa
tối. Nàng rất mệt, Tiêu Lăng Thiên còn nhiều việc phải giải quyết nên vẫn ở lại
quân doanh, nàng cũng không thiếu việc nên không thể nghỉ ngơi. Nằm trên giường
để Nguyệt Minh nhẹ nhàng xoa bóp vai, nàng tranh thủ dặn dò từng việc cần làm
với một số cung nữ nhanh nhẹn được Thương Hải lựa chọn. Chỉ vài việc vụn vặt mà
đã vất vả tới mức đó thì không biết hàng ngày Tiêu Lăng Thiên phải mệt mỏi đến
mức nào.

Sau khi giao việc xong trời cũng đã khuya, Dạ Nguyệt Sắc mệt đến nỗi vừa
đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết tự lúc nào, bên ngoài đã nghe tí tách tiếng mưa rơi, từng hạt
mưa đập khẽ trên cửa sổ. Đáng lẽ phải ngủ rất say nhưng Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên
bừng tỉnh, lơ mơ một lúc mới ý thức được trời đã mưa.

Cảm giác buồn ngủ vẫn chưa tan đi hết, nàng đứng dậy khỏi giường, khoác
áo choàng rồi đi ra mở cửa sổ. Không khí mát lành ập vào phòng, nhờ ánh đèn mờ
mờ dưới mái hiên, nàng nhìn ra cỏ hoa cây cối bên ngoài vườn, cảm thấy như quay
trở về cuộc sống trước kia.

Ký ức ấy khiến nàng hơi hoảng hốt, Tô Tái Tình yếu ớt xanh xao vì bệnh
tật nhưng luôn bình thản cũng thường đứng trước cửa sổ như thế này mỗi khi trời
đổ mưa, rồi nhìn vào bóng đêm nặng nề bên ngoài. Cuộc sống của nàng dường như
không có gì để đợi chờ, đứng như vậy tận hưởng sự cô đơn tuy có chút thê lương
song cũng là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nàng tặng chính mình.

“Không sợ lạnh à.” Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã
được một tấm chăn mỏng quấn quanh, sau đó bị một vòng tay ấm áp ôm trọn. Nàng
khẽ khàng thở dài một tiếng, giống như xua hết nỗi cô đơn mới rồi đi, nhắm mắt
tựa vào vòng tay khiến nàng thấy yên tâm ở phía sau.

“Chàng về rồi ư?” một câu chào hết sức bình thường với người khác, nhưng
chưa bao giờ khiến hắn thấy ấm áp đến nhường này.

“Ừ, ta về rồi. Mới rồi nàng đang nghĩ gì vậy?” khẽ vuốt những sợi tóc mai
của Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên vẫn ôm nàng rồi cùng đứng đó ngắm mưa. Môi
khẽ khàng hôn lên vành tai nàng, đây là việc hắn vẫn luôn muốn làm từ sáng.

“Ngô đồng thụ, tam canh vũ, bất đạo ly tình chính khổ.

Nhất diệp diệp, nhất thanh thanh, không giai tích đáo minh[2].

Nghe có hay không?”

[2] “Cây ngô đồng, canh ba mưa rơi, nào hay khổ vì ly biệt

Chiếc lá rụng, một tiếng vang, bên thềm vắng đến bình minh.”

Đây là một câu trong bài “Cánh lậu tử” từ đời Tống.

“Không hay, nghe quá thê lương,” Tiêu Lăng Thiên buông vành tai nàng ra,
xoay người nàng lại đối diện với mình, khẽ chau mày: “Ta ở bên cạnh nàng, chỉ
mong nàng sẽ luôn vui vẻ.”

Nghe hắn nói rất chân thành, nàng mỉm cười, nụ cười dù chỉ nhàn nhạt
nhưng lại vô cùng ấm áp. Tựa đầu lên vai Tiêu Lăng Thiên, khi đưa tay ra ngoài
chăn ôm lấy hắn, nàng thoáng thấy những sợi râu lún phún mọc trên cằm.

“Mệt lắm phải không?”

“Một chút,” Tiêu Lăng Thiên ôm nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên cơ
thể nàng, cảm thấy hơi buồn ngủ. Đêm nay đáng lẽ phải ngủ lại quân doanh, song
hắn không thể kìm được ý nghĩ muốn trông thấy nàng, thế nên đêm khuya vẫn quay
về.

“Vất vả cho chàng rồi,” Dạ Nguyệt Sắc thoáng nhói lòng, giọng nói của
nàng vô cùng mềm mại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Thiên bằng đôi mắt còn
sáng hơn cả ánh sao.

Hắn mỉm cười vì tình ý ẩn trong câu nói của nàng. Tuy nhiên lúc này vẫn
có điều khác hắn muốn biết.

“Nàng có gì muốn nói với ta không?” hắn nhu hòa hỏi, không muốn cho nàng cảm
giác đang bị thẩm vấn.

Nàng biết hắn muốn hỏi việc gì, bèn thẳng thắn nhìn vào mắt hắn: “Chàng
có tin ta không?”

“Có,” Tiêu Lăng Thiên đáp lại rất nhanh, rất kiên định. Trong mắt hắn, đó
cơ bản không phải vấn đề.

“Vậy thì, cũng giống như chàng đã từng nhận lời với ta, sau khi cuộc
chiến này kết thúc, ta sẽ kể lại hết cho chàng.”

Như vậy chẳng phải rất công bằng sao.

Tiêu Lăng Thiên mỉm cười, không truy hỏi nữa, chỉ kéo nàng lại rồi hôn
riết lên môi.

“Hứa là như vậy!” hắn thì thầm giữa khoảng trống của nụ hôn. Đó là ước
định của hai người.

“Muộn lắm rồi, nghỉ luôn ở đây đi,” khi Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng
buông tay ra, nàng nhìn đôi mắt hơi tiều tụy của hắn, không thể không thương
xót.

“Ta là đàn ông, một người đàn ông bình thường, còn nàng dù nhỏ tuổi nhưng
cũng sang tuổi cập kê rồi. Cứ giữ ta lại như vậy không sợ sẽ có chuyện gì xảy
ra sao?” Tiêu Lăng Thiên cười với vẻ gian tà, nha đầu này, rốt cuộc có coi hắn
là đàn ông không? Ngày nào hắn cũng đều phải nhẫn nhịn vô cùng khổ sở.

Dạ Nguyệt Sắc vỗ nhẹ vào tay hắn: “Thấy chàng mệt mới giữ chàng ở lại,
còn pha trò nữa. Muộn lắm rồi, mau đi nghỉ đi, ngày mai hẳn sẽ rất bận rộn.”

Tiêu Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng tháo dây buộc tóc, áo dài ra cho
mình. Thôi vậy, chỉ cần được ôm nàng, ngủ một giấc bình thường cũng rất tuyệt
rồi.

Cũng trong đêm mưa mịt mùng hôm đó, một con chim nhỏ màu đen bay vụt ra
từ lều chính trong đại quân doanh Phong Kỵ, dường như chỉ trong tích tắc đã hòa
lẫn vào bóng tối, không để người nào phát hiện.

Đó chẳng phải chim Dạ Tầm sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3