Ngâm vịnh phong ca - Chương 17 phần 1

Chương 17

Đêm đó Dạ Nguyệt Sắc ngủ rất say, đến khi tỉnh dậy thì Tiêu Lăng Thiên đã
đến quân doanh. Nguyệt Minh đưa các cung nữ đến hầu hạ Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt
thay xiêm y, việc Nhiếp Chính vương ngủ lại trong phòng Nữ hoàng đế lớn như vậy
nhưng vẫn làm như không biết, chỉ cười vui vẻ khi trải rộng chiếc áo thêu hoa
lan màu trắng ngà dệt bằng lụa mỏng cho nàng mặc. Song Dạ Nguyệt Sắc đã đưa tay
lên ngăn lại.

“Đổi sang một chiếc áo dài đơn giản kiểu đàn ông đi. Hôm nay trẫm muốn
đến đại quân doanh xem một chút.”

“Cải trang thành nam giới đi đến đại doanh?” Nguyệt Minh hoảng hồn, vội
vàng khuyên can: “Làm như vậy sao được? Bệ hạ thân thể ngàn vàng, nếu muốn đi
đến đó thì cũng phải nói một tiếng để chúng thần chuẩn bị kỹ lưỡng. Cứ vậy mà
đi, nhỡ bị mấy kẻ thô lỗ va chạm thì phải làm thế nào?”

“Không phải sợ, vì không muốn phiền phức nên trẫm mới cải trang. Ngươi
cũng chuẩn bị cải trang thành nam giới rồi gọi Thương Hải cùng đi với ta luôn.
Hãy nhớ, ta là đặc sứ của Hoàng thượng, chuyên trách đi kiểm tra tình hình quân
bị, các ngươi chỉ được gọi ta là công tử, nhớ đừng lỡ miệng đấy.”

“Đặc sứ?” Nguyệt Minh hơi nghi hoặc, “Bệ hạ, trong triều của chúng ta làm
gì có chức quan này?”

“Nha đầu ngốc, chẳng qua là một cách gọi để thông báo cho bọn họ thôi,
giờ trẫm tự phong cho mình chức quan này. Còn không mau chuẩn bị áo quần đi?”

“Vậy thì, có cần thông báo cho Nhiếp Chính vương một tiếng không ạ?”
Nguyệt Minh cẩn trọng hỏi. Lần trước Nhiếp Chính vương điện hạ đã nói rõ rằng
sau này nàng ta và Thương Hải chỉ có một chủ nhân duy nhất là Hoàng thượng, chỉ
cần trung thành với Hoàng thượng là đủ rồi. Giờ đây lại hỏi như vậy, chắc Hoàng
thượng sẽ không nghĩ nàng ta vẫn đang nhận lệnh giám sát Hoàng thượng của Nhiếp
Chính vương đấy chứ.

“Trẫm đi đến đó đương nhiên là sẽ gặp Nhiếp Chính vương rồi, nên không
cần phải nói trước.”

Nguyệt Minh không nói thêm gì nữa, dặn dò người dưới chuẩn bị mấy bộ
trang phục đàn ông, sau đó lại sai người thông báo với Thương Hải. Đợi tới khi
áo quần được mang đến, bèn giúp Dạ Nguyệt Sắc thay đồ.

Ở trong phòng ngủ, Tri châu Vương đại nhân đã cẩn thận chuẩn bị cho Nữ
hoàng đế một chiếc gương đồng xanh mài sáng bóng chạm hình rồng nổi mạ vàng, Dạ
Nguyệt Sắc ăn vận chỉnh tề xong bèn đứng trước gương quan sát tỉ mỉ.

Chiếc áo dài màu xanh lam có hoa văn hình mây ẩn hiện trông vô cùng thanh
thoát. Ở phần eo là một chiếc dây lưng màu xanh nhạt có những mối ghép màu xanh
lá mạ, bên trên đính những mảnh ngọc trai nhỏ đủ màu. Nam tử ở Ngâm Phong quốc
đến mười bảy tuổi mới trưởng thành, nàng còn xa mới đến cái tuổi đó, bởi thế
chỉ kết tóc lại thành đuôi sam rồi dùng một sợi dây ngọc màu xanh lam buộc lại.
Thiếu niên trong gương có thần thái nhanh nhẹn, xinh đẹp như tranh, song vẫn
cau mày như chưa đồng ý.

“Bệ hạ, còn có điều gì chưa vừa lòng sao ạ?” Nguyệt Minh thấy Dạ Nguyệt
Sắc chau mày, bèn hỏi: “Có phải bộ y phục này trông huênh hoang quá không?”

Dạ Nguyệt Sắc khẽ lắc đầu, “Trang phục như vậy được rồi, chỉ có điều
đường nét trên mặt trẫm trông quá mềm mại, nhìn qua là đã biết nữ cải trang
thành nam, làm sao qua mặt người khác được.”

“Nhưng hai lần trước bệ hạ cải trang rồi gặp Lâm công tử đó, chàng ta có
nhận ra bệ hạ là nữ đâu?”

Dạ Nguyệt Sắc hơi mím môi, giấu đi một nụ cười thoảng qua. Nàng chưa nói
cho Nguyệt Minh việc Lâm Vãn Y đã biết thừa nàng là nữ, chẳng qua chàng ta chưa
vạch trần mà thôi. Với lại người quen Lâm Vãn Y là Tô Tái Tình, không phải Dạ
Nguyệt Sắc.

Tìm được chiếc bút trên bàn trang điểm, nàng vẽ cặp lông mày vốn thanh tú
của mình đậm hơn một chút, tô thêm góc cạnh trông cho cứng rắn, khuôn mặt vốn
nhu mì mềm mại bởi vậy mà không chỉ trông sắc sảo hơn, lại còn mang một sức hấp
dẫn lạ kỳ bởi khó phân biệt được đây là nam hay nữ. Nàng nhìn cẩn thận lại một
lần nữa, sau đó quay người đi ra khỏi phòng, Nguyệt Minh và Thương Hải hóa
trang kỹ lưỡng cũng đi sát theo sau, thẳng hướng đại doanh quân Ngân Giáp.

Trong lều nghị sự chính ở đại doanh quân Ngân Giáp, Tiêu Lăng Thiên và
các tướng sĩ đang vây quanh một sa bàn khổng lồ để thảo luận về chiến thuật.
Bên ngoài là những tiếng hô vang trời của binh sĩ đang thao luyện, tiếng đao
kiếm va vào nhau đinh tai nhức óc. Các tướng lĩnh trong lều vẫn đang tranh luận
chưa ngã ngũ về phương thức hành quân. Hiện giờ các tướng lĩnh tối cao trong
quân đội của Ngâm Phong quốc đều đã tập kết ở chiến trường, họ biết chẳng mấy
chốc Hoắc Thiên Uy sẽ phát động một cuộc tấn công quy mô lớn nên càng đau đầu
suy tính về cách trấn thành, cách tấn công, mai phục, rồi làm sao để dẫn dụ
địch quân vào vòng vây.

“Không được. Nếu tên họ Hoắc kia điều hơn hai mươi lăm vạn quân công
thành, thì khả năng chúng ta dùng năm vạn quân để giữ thành trong ba ngày là
hoàn toàn không thể,” sắc mặt Lạc Thiết Vân nghiêm trọng, cặp lông mày rậm nhíu
lại thành một hàng. Hắn ta vừa tiếp nhận một nhiệm vụ gần như không thể hoàn
thành.

“Khi vạn bất đắc dĩ thì nhiều nhất cũng chỉ còn hai vạn Cấm quân để điều
động,” người lên tiếng là Hữu tướng quân Lý Lạc Đình, “Bên kia mai phục dụ địch
tấn công doanh trại còn phải đánh bọc sườn truy kích, quân chia thành mấy lộ,
toàn những trận đánh khó, ít hơn hai mươi lăm vạn thì không thể làm gì được.”

“Thế còn phía bắc thì sao?” Tả tướng quân Giang Kiếm nhìn lên Tiêu Lăng
Thiên đang ngồi phía trên, “Điều một phần binh mã của Trần tướng quân bên phía
bắc thì thế nào? Chẳng phải bên đó chúng ta vẫn còn hai mươi vạn người hay sao,
điều đi bớt năm vạn thì cũng không khác mấy.”

Tiêu Lăng Thiên cười lạnh, đôi mắt đẹp đầy ma lực nhìn Tả tướng có vẻ như
không thèm đếm xỉa: “Các ngươi chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Ngoài
việc ghép số người vào thì hoàn toàn không có cách khác? Chư vị ngồi đây đều là
những người từ trước đến nay ta vẫn giao trọng trách, vậy mà khi rơi vào tình
trạng khẩn cấp thực sự thì lại không dùng được. Cục diện ở phía bắc bấy lâu nay
vẫn luôn không ổn định, tộc Thương Lang không khi nào chịu an phận, dù không có
đủ khả năng để tạo phản, song cũng phải đề phòng bọn chúng câu kết với Lâm Thủy
quốc, đồng loạt sau trước tấn công ta. Huống hồ,” hắn hơi dừng lại, đứng dậy
khỏi chiếc ghế rồng cuộn làm bằng gỗ tử đàn, đi đến trước sa bàn. Chỉ thấy hắn
phất tay áo lên với một tác phong tuyệt thế, vẻ cao ngạo toát lên trên vầng
trán, “Hai bên thua kém nhau chưa tới mười vạn quân, quân Ngân Giáp của ta nếu
không thể thắng trận này, thì cơ bản không thể xứng với danh xưng lực lượng
tinh nhuệ. Tiêu Lăng Thiên ta không xứng là trang nam tử, còn tướng lĩnh các
ngươi liệu còn mặt mũi nào mà sống trên đời được không?”

Đám tướng lĩnh ngồi bên dưới bất giác toát mồ hôi, ở Ngâm Phong quốc từ
trước đến nay bọn họ vẫn luôn được coi là tài cao chí lớn, lần này đối mặt với
quân địch chỉ nhiều hơn mình chưa tới mười vạn, vậy mà đã rối hết cả tay chân,
quả thực không xứng đáng với hai chữ “tinh anh.” Tuy nhiên với việc hai mươi
lăm vạn tấn công mà chỉ có năm vạn thủ thành, thì chuyện cố thủ quả thực khó vô
cùng. Xem ra không thể lấy sức ra chọi, chỉ có thể dùng mưu.

Tả trung lang tướng Tiết Khiêm tuổi tác đã khá cao, nhiều kinh nghiệm,
lúc này quay sang Tiêu Lăng Thiên hỏi: “Ý của điện hạ là tránh mũi nhọn tấn
công của địch, dùng mưu để đánh thắng ư?”

“Điều đó là đương nhiên, lẽ nào phải một chọi một,” Lạc Thiết Vân tiếp
lời ngay, “Chỉ có điều giữ vững trong ba ngày mới là chuyện phải tính kỹ, không
biết điện hạ đã có diệu kế gì rồi?”

Tiêu Lăng Thiên vẫn chưa trả lời, liền nghe bên ngoài trướng có lính gác
vào bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ cùng các vị tướng quân, có đặc sứ mang theo ngọc
bội của Hoàng thượng xin cầu kiến.”

Chư tướng trong lều nhất loạt nhìn nhau. Đặc sứ của Hoàng thượng? Là
người cô nương đó sai tới ư? Tới làm gì?

Tiêu Lăng Thiên cũng hơi giật mình, đặc sứ của Hoàng thượng ư? Sao hắn
chưa từng nghe nói bao giờ, không phải là...?

Dạ Nguyệt Sắc được tên lính vừa vào bẩm báo dẫn đi xuyên qua đại doanh,
trên đường đi cũng thấy loáng thoáng tình hình quân sĩ đang luyện tập. Thực ra
nàng cũng không hiểu những chuyện hành quân tác chiến này, chỉ có điều cảm thấy
đã mang danh nghĩa thân chinh ngự giá, thì phải xem xét tình hình mới được.
Song nàng lại nghĩ mình không am hiểu mà cứ đến đây với thân phận thực thì e
rằng sẽ xấu mặt, vì vậy hôm trước mới nảy ra chủ ý dùng lụa che mặt trước đám
quần thần, để hôm nay giả trang không bị người ta nhận mặt.

Đại doanh của quân Ngân Giáp ở Chiến Vân thành vì mang tính chất tạm
thời, nên tất cả binh sĩ đều ở trong những chiếc lều lớn, trông hơi giống những
chiếc nhà bạt của người Mông Cổ. Toàn bộ quân doanh quá lớn, Dạ Nguyệt Sắc vừa
quan sát vừa từ tốn bước đi, phải mất gần một khắc[1] mới vào
tới nơi. Trong khoảng thời gian đó liên tục có binh sĩ vận chuyển cung tên, đao
thương mới được chế tác vào doanh trại. Áng chừng đang là lúc quân lính thao
luyện, tiếng hô chấn động trời xanh, khắp cả quân doanh bao trùm bầu không khí
nặng nề như giông bão chực bùng nổ, tất cả mọi người đều gấp rút những bước
chuẩn bị cuối cùng cho trận đánh sắp xảy ra.

[1] Mười lăm phút.

Trong số tất cả các lều trướng ở quân doanh, một chiếc lều lớn màu trắng
trông nổi bật nhất, màu trắng đại diện cho sự cao quý cùng cờ soái màu đen thêu
sư tử giương hai cánh đón gió cho thấy đó chính là nơi Tiêu Lăng Thiên nghị sự.
Người lính truyền lệnh kia lại thông báo một tiếng nữa rồi màn trướng mới được
kéo lên. Dặn dò Thương Hải và Nguyệt Minh chờ bên ngoài, Dạ Nguyệt Sắc thản
nhiên bước vào trong.

Chư tướng trong lều khi đó đều đã đứng dậy chuẩn bị tiếp đón “đặc sứ”,
chỉ có mình Tiêu Lăng Thiên vẫn ngồi yên không động đậy, khuôn mặt phẳng lặng
như mặt nước, không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Các tướng lĩnh nhìn thấy một thiếu niên đi thẳng tới, vẻ ngây thơ trên
gương mặt còn chưa hết, song phong thái vô cùng trác tuyệt. Ngâm Phong quốc vốn
không có chức quan “đặc sứ”, không rõ phẩm cấp ra sao, Nhiếp Chính vương điện
hạ lại không lên tiếng nên các tướng đành đứng yên tại chỗ. Nhưng Lạc Thiết Vân
thường xuyên nghị sự ở Ngự Thư phòng, liếc mắt một cái đã nhận ra người đó là
Hoàng thượng của bọn họ. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn vừa định quỳ xuống
đã bị ánh mắt thản nhiên của Dạ Nguyệt Sắc ngăn lại. Vốn thông minh, Lạc Thiết
Vân lập tức hiểu Hoàng thượng không muốn lộ hành tung, nên cũng không nói thêm
gì nữa.

“Ngươi là đặc sứ của Hoàng thượng?” Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Ngoài
mặt hắn thản nhiên bình tĩnh, song Dạ Nguyệt Sắc lại thấy trong đôi mắt đó đang
bừng bừng lửa giận, xem ra nàng đã làm hắn nổi cáu lên rồi.

“Đúng vậy. Tại hạ họ Tô, tên là Tái Tình. Hôm nay kẻ bất tài này đến học
hỏi các vị tướng quân, hy vọng các vị không chê mà chỉ giáo,” Dạ Nguyệt Sắc vừa
chắp tay vừa trả lời tự nhiên.

“Học hỏi ư?” Tiêu Lăng Thiên hơi mỉm cười, song nụ cười không mang một
chút hơi ấm nào, còn lửa giận trong mắt thì càng dữ dội. Tiểu nha đầu này đứng
đó, cười nói như không có chuyện gì xảy ra, để mặc cho bao nhiêu đàn ông nhìn
ngắm, bảo sao hắn không điên lên vì giận. Đã nói trước với nàng là không được
phép đến đây rồi, hắn không muốn nàng bị người đàn ông khác nhìn thấy, vậy mà
nàng vẫn không nghe, đúng là chiều quá thành hư.

“Ngươi còn chưa đến tuổi thành niên, lại không phải con em của thế gia
vọng tộc, học hỏi cái gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng sợ chúng ta lơ là chuẩn bị, sẽ
bại trận nên đặc phái Tô công tử đến đây giám sát chăng?”

Xem ra đã nổi giận thật rồi, mà còn giận đùng đùng nữa. Thực không biết
Tiêu Lăng Thiên giận chuyện gì, song Dạ Nguyệt Sắc cũng ngấm ngầm thấy mình
sai, nhìn bộ dạng hắn hung hãn như vậy, đành chuyên tâm ứng phó.

“Điện hạ chớ hiểu lầm, trước khi ta đến đây bệ hạ có nhắc riêng phải
truyền đạt một câu này. Bệ hạ nói ‘Tự cổ chí kim tướng quân tại ngoại, lệnh vua
có thể không tuân theo.’ Cuộc chiến này cho dù nói Hoàng thượng ngự giá thân
chinh, song tất cả vẫn phải dựa vào các vị tướng quân, Hoàng thượng giao cho
các vị cầm quân quả thực rất yên tâm. Về phần tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một
kẻ sai vặt bên cạnh Hoàng thượng, đến đây để bày tỏ sự tận tâm của Hoàng thượng
đối với cuộc chiến này mà thôi. Bệ hạ còn nói, ‘Trẫm và Nhiếp Chính vương điện
hạ đồng tâm như một, điện hạ nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của trẫm.’ Hy vọng
điện hạ đừng hiểu lầm Hoàng thượng.”

Khi nghe thấy mấy chữ “đồng tâm như một”, ngọn lửa giận trong lòng Tiêu
Lăng Thiên đã vơi đi được mấy phần. Nhìn nàng đứng đó, vóc người nhỏ bé, vừa có
vẻ tuấn tú của một bậc thiếu niên, lại có cả nét mềm mại nhu hòa của thiếu nữ,
trong lòng không khỏi thấy yêu thương, hận một nỗi không thể ôm vào lòng, sao
còn nhẫn tâm trách móc nàng được nữa.

“Tô công tử không cần căng thẳng, cô vương chỉ buột miệng nói vậy thôi,
chứ sao lại không hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng. Chỉ có điều công tử còn ít
tuổi, trong quân doanh lại toàn là những kẻ thô lỗ, sợ không cẩn thận lại có
người va chạm công tử.”

Thấy Tiêu Lăng Thiên dường như không còn giận nữa, Dạ Nguyệt Sắc cười
thầm trong bụng, rốt cuộc vẫn là mình giành phần thắng. Nói xong, Tiêu Lăng
Thiên tự mình giới thiệu từng tướng quân cho nàng biết. Đại tướng quân Lạc Thiết
Vân thì đã biết từ trước rồi, nhưng vẫn làm bộ hành lễ như mới gặp lần đầu
tiên. Hữu tướng quân Lý Nhạc Đình, Tả tướng quân Giang Kiếm cùng mấy vị Đô úy
khác đều chưa quá tuổi ba mươi, chỉ có hai vị tả hữu Trung lang là tuổi tác
tương đối lớn, chừng trên dưới năm mươi, khuôn mặt đầy hào khí phong sương.

Chào xong chư tướng, Dạ Nguyệt Sắc bèn đi tới trước sa bàn khổng lồ, nhìn
thấy toàn cảnh chiến trường được mô phỏng giống y như đúc. Nàng nhìn sa bàn,
sau đó quay lại hỏi Tiêu Lăng Thiên: “Điện hạ, đã có diệu kế gì chưa?”

Trong lều chính tại quân doanh của Lâm Thủy quốc, Hoắc Thiên Uy đang quỳ
trên trên mặt đất, cố kìm lại dòng máu sôi cuộn lên trong ngực để nhận lấy
thánh chỉ từ tay Giám quân đại nhân, vừa giận dữ vừa đau đớn. Những lời nói đầy
dụng ý của vị Giám quân đại nhân được Hoàng thượng sai tới đó cứ luẩn quẩn bên
tai.

“Là Hoàng thượng tin tưởng Đại tướng quân nên mới xuống ý chỉ này, hy
vọng Đại tướng quân đừng phụ lòng mong mỏi của bề trên.”

Tin tưởng ư? Tin tưởng hắn ở đâu? Rõ ràng là đang ép hắn! Trước tháng
Chín phải đánh hạ được Chiến Vân thành đâu phải việc dễ dàng. Tiêu Lăng Thiên
đã đến tận nơi đôn đốc, đối với Nhiếp Chính vương trẻ tuổi nhưng đã xây dựng
được cả một đội quân ngân giáp từ năm mới mười bốn tuổi đó, hắn cũng phải nể
nang vài phần, vốn định thận trọng bố trí chu toàn mọi kế hoạch xong mới đấu
với hắn, ai ngờ hôm nay Hoàng thượng lại đưa một vị Giám quân cùng ý chỉ, đây
rõ ràng là bức bách hắn.

“Hôm nay đã là ngày Hai mươi nhăm tháng Bảy, chỉ hơn một tháng là sang
tháng Chín, không biết Đại tướng quân đã có diệu kế gì để phá thành hay chưa?”
vị Giám quân do Hoàng thượng phái đến đương nhiên muốn biết tình hình chiến sự.

Hoắc Thiên Uy biết vị Giám quân mới ba chục tuổi đầu trước mặt mình là
ai, hắn dù quanh năm chinh chiến bên ngoài, cũng vẫn biết Hà Thánh Đạo mười lăm
tuổi đã giành được tước Trạng nguyên này là công thần lớn nhất đứng đằng sau vụ
đương kim thiên tử giết cha hại anh để được đăng cơ, đồng thời cũng là tâm phúc
của Hoàng thượng. Song hắn nghe nói Hà đại nhân ban đầu đã phản đối kịch liệt
cuộc chiến với Ngâm Phong quốc, giờ lại đến đốc chiến dưới danh nghĩa Giám
quân, không biết trong lòng y đang có tính toán gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3