Ngâm vịnh phong ca - Chương 16

Chương 16

Đêm sâu đến vậy, hoàn toàn không giống với một đêm mùa hè chút nào. Có lẽ
vì trong gió ngưng tụ quá nhiều sắc máu của chiến tranh, khiến màn đêm cũng ám
mùi tàn nhẫn. Sau khi Nguyệt Minh kéo tấm rèm che nặng trịch lại, một tia sáng
cũng không lọt được qua, bóng đen hoàn toàn bao trùm mặt đất.

Trong một đêm sâu như thế, phải chăng rất thích hợp cho những động vật
yêu thích bóng đêm hoạt động? Ví dụ như con chim nhỏ đen tuyền nhưng trong mắt
lại có màu xanh biếc quái dị kia. Nó xuyên qua bóng đêm hoàn toàn không gây ra
tiếng động hệt như một linh hồn, khi dừng lại trên vai Tề Phong, một cơn lạnh
sâu vụt xuyên qua cơ thể nam tử đó. Dạ Tầm, công cụ mà Tiêu Lăng Thiên chuyên
dùng để đưa những thông tin trọng yếu, chỉ nhỏ như một con chim sẻ, nhưng tốc
độ nhanh tới mức có thể sánh với chim ưng, thế nên trong bóng tối không ai có
thể nhận ra. Song đôi mắt quả là quá khác thường, giống hệt như ngọn lửa yêu ma
cực kỳ tà ác được đốt cháy nơi địa ngục, luôn khiến Tề Phong phải rùng mình.

Nhẹ nhàng lấy chiếc ống dưới chân Dạ Tầm rồi nhìn nó biến mất trong bóng
tối không một tiếng động, Tề Phong khẽ nhảy từ xà nhà xuống đất, không gây ra
tiếng động nào, cứ như chỉ là sự lay động của không khí vậy. Song vẫn đủ để gợi
lên sự cảnh giác của người đàn ông đang say ngủ.

“Có chuyện gì?” giọng nói vẫn rõ ràng như mọi khi, dường như hắn ta chưa
hề ngủ. Tiêu Lăng Thiên ngồi dậy trên giường, hỏi vọng qua tấm màn.

“Khởi bẩm chủ nhân, Dạ Tầm đã tới,” Tề Phong quỳ trên mặt đất, hai tay
giơ cao, trong lòng bàn tay là một ống trúc nhỏ xíu màu đen.

Tấm màn trướng làm bằng lụa màu trắng bạc được vén lên, Tiêu Lăng Thiên
chỉ mặc áo trong, tóc buông xõa bước xuống giường. Hắn đón lấy ống trúc mà Tề
Phong đưa tới, lấy từ bên trong ra một mảnh giấy rồi mang đến trước nến đọc kỹ.
Lát sau, Tiêu Lăng Thiên đưa tờ giấy đã đọc xong lên ngọn lửa đốt rụi, khóe môi
hơi nhếch lên như lộ ra một nụ cười.

Hắn khẽ vẫy tay, Tề Phong nhảy vụt một cái đã mất hút trong bóng tối.
Tiêu Lăng Thiên chậm rãi quay trở lại giường, tấm màn trướng lại được buông
xuống, ánh nến kêu phụt một tiếng, màn đêm lại trở nên yên tĩnh.

Giờ Dần ngày Hai mươi bốn tháng Bảy, khi trời vừa hé sáng, Dạ Nguyệt Sắc
và Tiêu Lăng Thiên đã thay y phục triều đình ngồi chính giữa đại đường của châu
phủ để nhận tham bái của các quan văn võ Chiến Vân thành. Hai người đều mặc áo
bào màu trắng ngồi ở trên cao, toàn thân toát ra khí chất cao quý không sao tả
xiết, chỉ có điều không hiểu vì sao trên mặt Dạ Nguyệt Sắc lại đeo một tấm mạng
làm bằng lụa mỏng che đi phần dưới, để lộ ra mỗi đôi mắt trong veo.

Trước đó Tiêu Lăng Thiên cũng không biết nàng sẽ làm như vậy, khi nhìn
thấy tấm mạng che mặt, theo trực giác cho rằng nàng lại có chủ ý gì đó, nhưng
vì đông người nhiều chuyện nên không tiện hỏi. Các quan viên đến bái kiến thì
trái lại không hề lấy làm lạ, chỉ nghĩ Nữ hoàng đế không muốn để lộ dung nhan
của mình trước mặt bọn họ mà thôi.

Bởi đang có chiến sự nên tất cả nghi thức bái kiến được làm rất giản đơn.
Dạ Nguyệt Sắc hỏi han một chút về tình hình chiến sự ngày hôm trước, Lạc Thiết
Vân đã bước lên trả lời từng câu một. Nhìn thấy trời dần sáng, để chuẩn bị cho
trận chiến ngày hôm nay, Tiêu Lăng Thiên mượn cớ sức khỏe Hoàng thượng bệ hạ
không cho phép tham gia nghị sự, bèn dặn dò cung nữ hầu hạ Dạ Nguyệt Sắc cho
chu đáo, sau đó kết thúc nghi thức tham bái, đưa các quan đến quân doanh.

Biết từ sau khi có chiến tranh thì đám nam nhân đều trở nên bận rộn, Dạ
Nguyệt Sắc hiểu mình không thể ra trận đánh giặc, cũng không thể bàn tính mưu
kế diệt quân thù, thế nên cũng không quấy rầy bọn họ. Hơn nữa, nàng cũng có
việc nằm trong khả năng của mình cần phải làm.

Thay một bộ quần áo nam giới đơn giản, vấn tóc lên giống kiểu tóc búi của
đàn ông, chỉ một lát là Dạ Nguyệt Sắc đã biến thành một thiếu niên nhanh nhẹn
xuất hiện trên đường phố ở Chiến Vân thành, mang theo hai người hầu chính là
Thương Hải và Nguyệt Minh. Nàng chậm rãi men theo con đường, nhìn cảnh vật tiêu
điều nơi đó. Bởi chiến sự xảy ra vài ngày trước, nên phần lớn các cửa hàng trên
phố đều đã ngừng buôn bán, chỉ có mấy quán rượu, quán trà lớn vẫn còn hoạt
động, bên trong là mấy người dân thường ngồi bàn tán xôn xao về chiến sự. Nhìn
sắc trời, Dạ Nguyệt Sắc quyết định ở lại tửu lâu ăn trưa, nhân thể nghe ngóng
xem dân chúng nói thế nào về cuộc chiến tranh này.

Chọn một nhà tương đối lớn và sạch sẽ, Dạ Nguyệt Sắc bước vào, tiểu nhị
lập tức chạy ra ân cần tiếp đón: “Các vị quan khách xin mời vào đây, xin hỏi
các vị muốn dùng gì?”

Vừa nói, tiểu nhị vừa đưa bọn họ vào một chiếc bàn bên cửa sổ. Vừa đi vào
đó, đột nhiên một vị công tử áo xanh đang ngồi dùng bữa ở chiếc bàn đằng trước
ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc sững người,
liền thấy vị công tử đó chậm rãi nở nụ cười.

Đó chẳng phải là Lâm Vãn Y - Đệ nhất cao thủ Đông Lục hay sao?

Không sai, người trước mắt chính là Lâm Vãn Y. Chỉ thấy chàng ta đứng
dậy, mỉm cười chắp tay thi lễ với nàng: “Tô tiểu đệ, lâu ngày không gặp, hy
vọng từ bấy đến giờ vẫn khỏe.”

“Hóa ra là Lâm huynh,” nàng cũng chắp tay đáp lại, “Lâu ngày không gặp,
thật là trùng hợp.”

“Chi bằng cùng nhau ngồi xuống đây, trò chuyện cho vui,” Lâm Vãn Y mời
đầy thành ý, có lẽ vì lần đầu gặp gỡ để lại ấn tượng quá đậm sâu, nên chàng ta
rất có cảm tình với cô gái mà mình chỉ gặp mặt mấy lần này.

“Như vậy thì làm phiền Lâm huynh rồi.” Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ nhận lời. Lần
trước khi gặp Lâm Vãn Y, nàng vẫn còn đang e ngại với Tiêu Lăng Thiên nên bỏ đi
hơi vội vàng, giờ nghĩ lại mới thấy mình thất lễ. Lúc này cảm thấy lại chạm mặt
ở đây, cũng coi như là duyên phận. Thế giới của nàng từ trước đến nay luôn bị
bó hẹp trong một phương trời nhỏ là hoàng cung, giờ đây có một người không biết
đến thân phận của nàng, kết bạn một cách bình đẳng cũng là chuyện hay.

Ngồi yên vị, Dạ Nguyệt Sắc chọn tùy ý mấy món ăn, Thương Hải và Nguyệt
Minh vẫn đứng sau hầu hạ. Lâm Vãn Y thấy cảnh tượng đó, lại nhớ đến vị ca ca mang
đầy khí chất của Tô Tái Tình, liền đoán người con gái ngồi trước mặt chắc chắn
là tiểu thư một nhà quyền quý nào đó, bất giác tò mò hỏi: “Hiện giờ Chiến Vân
thành đang loạn lạc, vì sao Tô tiểu đệ lại ở đây?”

Không ngờ vừa mới gặp mà chàng ta liền hỏi câu này, Dạ Nguyệt Sắc bèn cầm
chén trà lên nhấp khẽ một ngụm, khi đặt chén trà xuống đã nghĩ ra câu trả lời
đối phó.

“Ta và huynh trưởng vốn tới đây từ trước để thăm một người họ hàng, không
ngờ đúng lúc gặp chiến tranh. Ca ca của ta một lòng một dạ muốn tòng quân báo
quốc, ta không yên tâm nên đành ở lại đây, để tốt xấu huynh muội còn đỡ đần
nhau. Còn Lâm huynh thì sao lại đến đây?”

“Ta đương nhiên không thể sánh với lệnh huynh, chỉ vì gia sư vẫn luôn ẩn
cư ở chốn này, thấy chiến sự nguy ngập quá mà gia sư tuổi lại cao, ta không yên
tâm nên cố tình đến đây thăm.”

Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy thì gật đầu, nhưng Thương Hải và Nguyệt Minh đứng
đằng sau lại thoáng giật mình. Lãm Ngọc công tử Lâm Vãn Y uy danh lẫy lừng
thiên hạ, mười lăm tuổi đã xuất đạo giao chiến với nhiều cao thủ trong giang
hồ, đến nay tính ra mười năm rồi mà vẫn chưa hề nếm mùi thất bại, thế nên mới
có được danh xưng Đệ nhất cao thủ Đông Lục. Chỉ có điều lai lịch sư phụ của vị
Đệ nhất cao thủ này vẫn luôn là ẩn số, đến nay chưa người nào được biết, vậy mà
giờ chàng ta lại dễ dàng tiết lộ nơi sư phụ đang ẩn cư, không biết là có ý tứ
gì không.

Thực ra Lâm Vãn Y trái lại vốn chẳng có ý tứ gì, chỉ không hiểu vì sao
lại cảm thấy tâm đầu ý hợp với cô bé này, mà nàng rõ ràng lại không biết võ
công, nên buột miệng nói ra. Nói dứt lời, mới thấy Tô tiểu đệ dù không biết võ
công, nhưng hai người theo hầu nàng rất có thể là cao thủ giấu mình, bất giác
ngẩng đầu lên nhìn họ.

Thương Hải và Nguyệt Minh đương nhiên biết cách tiến thoái có chừng mực,
dù trong lòng thất kinh, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ, vờ như không
nghe thấy, chỉ chăm chú hầu Dạ Nguyệt Sắc dùng bữa.

“Ta tới đây đã mấy ngày, nhưng chưa từng thấy bóng dáng phụ nữ và trẻ
nhỏ, Lâm huynh có biết vì sao không?” Dạ Nguyệt Sắc có ý nghe ngóng tình hình
trong thành, nàng cảm giác Lâm Vãn Y là người trên giang hồ, chắc chắn biết
được nhiều chuyện hơn những người bình thường nên lên tiếng hỏi.

“Chắc Tô tiểu đệ không biết, vì Chiến Vân ở ngay biên giới nên thường
xuyên trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh. Để ứng phó triều đình đã cho xây
một từ an đường ở phía đông thành, chuyên dùng cho phụ nữ, người già và trẻ em
lánh nạn khi có chiến sự. Lần này đại chiến xảy ra, những người không có khả
năng chiến đấu mà lại không thể đi khỏi thành đều đã đến trốn ở đó rồi.”

“Hóa ra là như vậy,” nàng khẽ mỉm cười, “Triều đình cũng thật là chu đáo.”

Dạ Nguyệt Sắc đóng giả nam nhi song lại không ẩn giấu khuôn mặt của mình,
khi hé nụ cười giống hệt một đóa hàn mai chớm nở khiến cả khuôn mặt tự nhiên
trở nên vô cùng kiều diễm, thoáng chốc đã lọt vào đáy mắt Lâm Vãn Y làm con tim
chàng ta chấn động, bất giác nhớ đến một chuyện.

Lần gặp gỡ năm ngoái nàng nói mình đã mười bốn tuổi, vậy thì giờ đây...
Có lẽ nàng đã đến tuổi cập kê rồi. Không biết đã có nhà nào tới hỏi chưa?

Ý thức được điều mình đang nghĩ, Lâm Vãn Y bỗng giật mình, khi ngẩng đầu
lên nhìn nàng, ánh mắt không còn như cũ. Chàng đang ở giữa tuổi thanh xuân tươi
trẻ, khi nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc lần đầu tiên, nụ cười của nàng, đôi mắt đọng
đầy nước của nàng đã in dấu vào trái tim chàng một cách vô thức, thế nên mỗi
lần gặp nàng, chàng mới cảm thấy vui mừng như vậy. Cho nên giờ đây khi nhận ra
tâm tư của mình, lại nhìn đôi mắt thuần khiết của nàng, trong lòng chàng không
khỏi cười đau khổ.

Trông hành vi cử chỉ, e rằng gia thế của người con gái này cũng không
phải dạng thông thường, còn mình dù có chút danh tiếng, nhưng rốt cuộc chỉ là
người trên giang hồ. Vừa không môn đăng hộ đối, mà người con gái này lại có vẻ
không hề mang chút tình ý hay tình cảm gái trai với mình, chỉ đối đãi như bè
bạn mà thôi, thế nên tấm lòng mình e rằng cũng chẳng có chỗ nào mà gửi gắm.

Trong lúc Lâm Vãn Y nghĩ ngợi, Dạ Nguyệt Sắc ngồi bên kia bàn thấy chàng
ta không trả lời, lại tưởng có điều gì không vừa ý với triều đình nên lại hỏi:
“Không biết Lâm huynh đánh giá thế nào về cuộc chiến lần này? Quân địch có tới
bốn mươi vạn binh, Lâm huynh nghĩ bên chúng ta có thể thắng được không?”

Lâm Vãn Y bừng tỉnh lại, ngấm ngầm thở dài trong lòng, nhìn nàng.

“Không cần lo lắng, quân địch dù đông hơn, nhưng ta biết mấy ngày trước
Hoàng thượng đã ngự giá thân chinh, việc này động viên tinh thần binh lính rất
lớn, giúp quân ta nâng cao sĩ khí. Chủ soái quân ta lại là đương kim Nhiếp
Chính vương điện hạ. Vị Nhiếp Chính vương này tuy tuổi trẻ nhưng là người mưu
sâu khó đoán, có vị này trấn giữ ở đây, ta cảm thấy khả năng giành thắng lợi
rất cao.”

Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy Lâm Vãn Y ca ngợi ý trung nhân của mình như vậy,
trong lòng đương nhiên vui sướng, nụ cười trên mặt cũng dịu dàng thêm mấy phần,
song không biết được rằng vẻ dịu dàng đó khi lọt vào mắt Lâm Vãn Y lại trở nên
hết sức phong tình, khiến trái tim chàng rung động.

Hai người vừa chuyện trò, vừa vui vẻ dùng bữa trưa, thoáng cái đã sang
buổi chiều. Dạ Nguyệt Sắc áng chừng thời gian, thấy nên quay về để chuẩn bị cho
việc nàng cần làm rồi, bởi vậy đứng dậy cáo từ.

Lâm Vãn Y hơi buồn, bèn hỏi nơi nàng ở để ngày sau đến chơi. Dạ Nguyệt
Sắc đương nhiên không thể nói sự thực cho chàng ta, đành phải lấy lý do đang ở
nhờ nhà họ hàng để từ chối. Lâm Vãn Y thì lại trọ ngay tầng trên của tửu lâu
thêm một thời gian, Dạ Nguyệt Sắc bèn hẹn lần sau lại tới, khi đó hai bên mới
từ biệt để nàng quay về phủ.

Về đến phủ Tri châu, Dạ Nguyệt Sắc cầm bút trầm ngâm suy nghĩ, ghi lại
hết những ý tưởng trong đầu, hy vọng có thể giúp ích được một chút cho cuộc
chiến này.

Nàng vừa viết vừa đợi Tiêu Lăng Thiên quay về, đến bữa tối cũng không
dùng. Thoáng cái trăng đã lên cao, gần đến giờ Tý thì Tiêu Lăng Thiên cuối cùng
cũng về đến nơi. Cả một ngày bàn bạc việc quân với các tướng lĩnh, bố trí chặt
chẽ chu đáo cho trận chiến khiến hắn cảm thấy hơi mệt. Vừa định thay y phục đi
tắm, liền nghe người hầu bẩm báo Nguyệt Minh vẫn đợi hắn quay về từ chập tối,
giờ cũng đang chờ ngoài sảnh. Tiêu Lăng Thiên giật mình, sợ Dạ Nguyệt Sắc xảy
ra chuyện nên lập tức truyền cho vào.

Khi nhìn thấy Nguyệt Minh đi vào nhưng không có vẻ gì là căng thẳng, Tiêu
Lăng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Dù hắn đã bố trí rất nhiều người bảo vệ cho
Dạ Nguyệt Sắc, song biên thành rốt cuộc vẫn không phải hoàng cung, hắn quả thực
rất sợ chỉ một phút bất cẩn thôi cũng sẽ không bảo vệ được nàng chu toàn, khiến
nàng gặp hiểm nguy.

Từ lúc xuất cung, Tiêu Lăng Thiên đã dặn đám người dưới mỗi lần gặp không
nhất thiết phải quỳ hành lễ, vì vậy sau khi vào phòng Nguyệt Minh chỉ cúi đầu
vái chào.

“Cung thỉnh điện hạ kim an.”

“Miễn lễ,” Tiêu Lăng Thiên phẩy tay, “Muộn như vậy rồi, có chuyện gì?”

“Bệ hạ vẫn đợi điện hạ quay về, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng, điện hạ
có muốn đến đó một chút không?”

“Chưa dùng bữa tối?” hắn cau mày lại, đứng dậy đi ra ngoài, “Có chuyện gì
sao?”

“Không có. Chỉ là hai canh giờ trước bệ hạ sai nô tì đến đây chờ, nói khi
nào điện hạ về thì quay lại hồi bẩm.”

Tiêu Lăng Thiên gật đầu, chân bước nhanh hơn. Phủ Tri châu không rộng như
hoàng cung, chốc lát đã đến trước cửa phòng Dạ Nguyệt Sắc. Thương Hải và mấy
cung nữ đang đứng hầu trước cửa, nhìn thấy hắn đến vội vàng hành lễ, Tiêu Lăng
Thiên phẩy tay rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa làm bằng gỗ hoàng lê có khắc hoa ra.

Đằng sau tấm rèm pha lê, tấm bình phong vẽ vân mây đang mở, thoảng hương
son phấn giai nhân. Trong phòng giai nhân nhỏ nhắn đó đang kê đầu lên tay nửa
nằm nửa ngồi trên giường, toàn thân chìm ngập trong ánh trăng vô tận, nhìn
giống hệt một tiên tử xinh đẹp, vừa mang vẻ sáng trong rực rỡ, lại vừa như mờ ảo,
tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi, khiến người ta không
dám chạm vào. Tiến gần thêm mấy bước, không thấy nàng động đậy, nhìn kỹ hơn,
chỉ thấy mái tóc buông xuống như nước chảy, đôi mắt hơi khép lại như đã ngủ.

Quay đầu nhìn những món ăn được chuẩn bị cầu kỳ bày trên bàn vẫn chưa
đụng đũa, Tiêu Lăng Thiên đi lên trước ngồi xuống cạnh giường, dùng ngón tay
vén những sợi tóc mai trên mặt nàng. Ngón tay chạm vào làn da trắng như sứ lại
không kìm được, khẽ khàng vuốt ve.

Đụng chạm tinh tế ấy khiến nàng thức giấc, đôi mắt mờ mịt choàng mở tìm
kiếm thủ phạm. Khuôn mặt hắn lọt vào tầm mắt nàng, song nàng vẫn chưa hoàn toàn
tỉnh hẳn, chỉ giống hệt như một con mèo nhỏ nũng nịu, khẽ dụi má mình vào lòng
bàn tay hắn, phát ra tiếng thở dài yên tâm.

Quả thực vô cùng đáng yêu. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Thiên nhìn thấy
dáng vẻ nửa thức nửa tỉnh đáng yêu đó của nàng, không kìm lòng được bèn cúi đầu
xuống hôn lên đôi môi đẹp như cánh hoa ấy, hút lấy hết sự ấm áp ngọt ngào của
nàng.

Nụ hôn triền miên da diết đến mức hắn khó lòng ngừng lại, cho đến khi cảm
giác sắp mất kiểm soát, mới miễn cưỡng buộc mình dừng lại. Ngẩng đầu lên nhìn
đôi mắt đầy hơi nước của nàng, hắn khẽ mỉm cười: “Chẳng phải nàng vẫn đang đợi
ta sao? Ta về rồi. Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Nàng thở gấp hồi lâu rồi mới bình tĩnh lại được, bầu ngực phập phồng
khiến dục vọng trong hắn nổi lên. Tiêu Lăng Thiên phải siết chặt hai tay thành
nắm đấm mới có thể dập tắt được ý muốn đè nàng xuống giường.

Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn. Phải chăng người đàn ông
này là người đa nhân cách? Trước kia lạnh lùng như băng, giờ đây lại nhiệt
thành như lửa, nụ hôn mới rồi của hắn khiến nàng suýt nữa thì ngạt thở.

“Chàng về rồi ư? Giờ là giờ nào rồi?”

“Sắp đến giờ Tý. Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng khiến nàng phải đợi ta
đến cơm cũng không ăn?” hắn ôm nàng vào lòng, hỏi rất mực dịu dàng.

“Không có chuyện gì to tát,” nàng khẽ lắc đầu, mới rồi nàng đã trông thấy
vẻ mệt mỏi thoáng hiện qua trên vầng trán Tiêu Lăng Thiên. “Chàng mệt lắm phải
không? Ta vốn chỉ định chờ chàng về cùng ăn rồi bàn luôn chút việc, ai ngờ cứ
đợi mãi rồi ngủ mất. Bây giờ muộn quá rồi, chàng đã mệt suốt một ngày, hãy về
nghỉ ngơi đi rồi chúng ta nói chuyện sau.”

“Nàng cũng ăn chút gì đi, vừa vặn ta cũng đang đói, cùng ăn với ta,” hắn
buông nàng ra, kéo tay nàng đến trước bàn, sau đó gọi người mang đi những món
đồ ăn đã nguội và đưa tới vài món đơn giản.

Nữ hoàng đế còn chưa dùng bữa, nên lửa trong nhà bếp cũng chưa dám tắt,
mọi thứ đồ ăn đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ một lát là được đưa lên. Nguyệt Minh
khêu đèn thêm sáng, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên ngồi đối diện nhau ăn chậm
rãi.

Từ trước đến nay Dạ Nguyệt Sắc vốn không ăn nhiều, còn Tiêu Lăng Thiên
chẳng qua là ăn cùng nàng nên bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Đặt bát đũa xuống,
Tiêu Lăng Thiên súc miệng, sau đó dùng một chiếc khăn lụa trắng tinh chấm môi.

“Đại chiến đã cận kề, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ rất bận rộn, phải đến đêm
muộn mới về, cũng có thể ở lại trong quân doanh, nên nàng đừng đợi ta về ăn
nữa. Khi ta không ở đây phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, biết chưa?”

“Sắp khai chiến rồi ư? Chàng cũng sẽ dẫn quân ra trận sao?” nàng cảm thấy
như chân mình vừa đạp vào mây, mềm nhũn không chạm tới mặt đất, nỗi lo sợ ập
đến trong lòng.

“Ừ!” Tiêu Lăng Thiên gật gật đầu, “Ta hay tin Hoàng đế của Lâm Thủy quốc
lệnh cho Hoắc Thiên Uy phải chiếm được Chiến Vân thành trước tháng Chín, sau
tháng Chín sẽ không tiếp lương thực nữa. Nếu không có gì thay đổi, có lẽ ngày
mai Hoắc Thiên Uy sẽ nhận được mệnh lệnh này, song Chiến Vân thành không dễ
đánh, hắn không còn thời gian nữa rồi.”

“Ngày mai hắn sẽ nhận được mệnh lệnh, nhưng hôm nay chàng đã biết rồi ư?”
nàng nghi hoặc.

Tiêu Lăng Thiên mỉm cười, nụ cười hơi có phần ngạo nghễ: “Không phải hôm
nay, mà là đêm hôm qua. Bởi mệnh lệnh đó là của ta.”

“Chàng giả truyền thánh chỉ của Lâm Thủy quốc?” Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy
không thể nào tin nổi, việc này sao có thể xảy ra được?

“Sao được?” Tiêu Lăng Thiên cười ngất, đưa tay ra vò vò mái tóc nàng,
“Việc đó là không thể. Chỉ là ta thông qua tay chân ở Lâm Thủy quốc nói vài lời
trước mặt Hoàng đế của bọn chúng mà thôi.”

Nàng giữ lấy tay hắn, lại coi nàng là trẻ con nữa, dù nàng có ít hơn hắn
tới mười một tuổi thật.

“Ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vì sao Lâm Thủy quốc lại chọn thời
điểm này để khai chiến với Ngâm Phong chúng ta? Hiện giờ là mùa hè, chúng ta
vẫn chưa thu hoạch lương thực, thực lực của nước họ cũng không mạnh hơn nước
ta, thậm chí còn yếu hơn một chút, vậy lý do khai chiến là gì?” đây là điểm mà
Dạ Nguyệt Sắc khó lý giải nhất.

“Nàng không biết đấy,” hắn lại kéo tay nàng đến giường rồi để nguyên quần
áo cùng nằm xuống, hoàn toàn không để ý tới chuyện kiêng kỵ. Tìm một tư thế
thoải mái, ôm gọn nàng vào lòng, bắt đầu rủ rỉ: “Lâm Thủy quốc chọn thời điểm
này khai chiến có hai mục đích. Một là cướp đá Vân Tinh vụ hè thu ở Chiến Vân
thành. Loại đá Vân Tinh này chỉ có trong hồ Vân Tinh ở Chiến Vân thành, mà lại
chỉ có thể khai thác trong vụ hè thu, giá trị ngàn vàng, cực kỳ quý báu. Mục
đích thứ hai nhằm dập tắt những sóng gió chính trường nổi lên sau vụ đương kim
Hoàng đế giết Thái tử để soái vị, bọn chúng cần một cuộc chiến tranh để chuyển
hướng chú ý. Hai điểm này mới là mục đích thực sự của cuộc chiến này.”

“Hóa ra là vậy. Nhưng vì sao chàng lại ép Hoắc Thiên Uy sớm tấn công
chúng ta?”

“Bởi hắn là người không dễ đối phó. Sẽ rất phiền toái nếu cho hắn thêm
thời gian để từ từ suy nghĩ. Chúng ta cũng không thể rời kinh thành quá lâu.
Thế nên ta phải buộc hắn gấp gáp ra tay, mà gấp gáp thì sẽ phạm sai lầm. Hễ
phạm sai lầm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trận này ta muốn đánh cho Lâm
Thủy quốc cả trăm năm sau không ngẩng mặt lên được nữa.”

Nàng ngước mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt Tiêu Lăng Thiên dù mệt mỏi nhưng
vẫn đầy hào khí, “Chàng đã từng nghĩ tới việc sáp nhập Lâm Thủy quốc vào bản đồ
của nước ta chưa? Đã bao giờ từng nghĩ tới chuyện thống nhất đại lục đông tây,
sau đó xưng vương, làm nên nghiệp bá nghìn năm chưa?”

Tiêu Lăng Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, dường như chưa bao giờ
tưởng tượng được nàng lại nghĩ đến việc này: “Đó là hùng tâm của nàng ư? Nàng
muốn thống nhất hai miền đông tây sao?”

“Đương nhiên không phải, ta chỉ thấy lạ kỳ là lẽ nào chàng chưa từng nghĩ
đến.”

“Chưa từng,” Tiêu Lăng Thiên lắc đầu, “Từ khi được sinh ra đến trước lúc
thích nàng, ta chỉ sống với ý nghĩ duy nhất là báo thù, còn không hề quan tâm
đến tất cả những chuyện khác. Hơn nữa hiện giờ cũng không phải thời cơ tốt để
làm những chuyện này.”

Nàng im lặng, một lúc lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Việc báo thù
chàng nói, là báo thù ta ư?”

Tiêu Lăng Thiên ôm siết lấy nàng đồng thời khẽ hôn lên trán, dùng môi
vuốt ve làn da mịn màng của nàng.

“Ngốc ạ, đều là chuyện đã qua, đừng để lại trong lòng nữa.”

“Có thể nói cho ta biết vì sao không?” nàng vẫn luôn cảm thấy lạ, từ thái
độ của hắn với nàng trước đây, từ mối ràng buộc giữa hai dòng máu của họ, tất
cả đều cho thấy chắc chắn có ẩn tình sâu xa, nhưng Tiêu Lăng Thiên vẫn giữ kín,
không chịu tiết lộ một chút nào.

Nhìn vào đôi mắt sắc như nước của nàng, hắn cuối cùng cũng gật đầu như hạ
quyết tâm: “Thôi được, đợi tới khi cuộc chiến tranh này kết thúc, ta sẽ nói tất
cả cho nàng biết. Tuy nhiên, việc nàng muốn nói với ta là gì?”

Nhận được lời cam kết của hắn, nàng cũng không còn bị lấn cấn bởi chuyện
này nữa, chuyển sang nói đến kế hoạch của mình: “Hôm nay ta có ra đường xem
xét, ta quyết định sẽ tập hợp số phụ nữ đang chạy nạn lại, để họ chuyên lo việc
hậu cần như nấu cơm, chăm sóc binh sĩ bị thương và chế tác vũ khí giản đơn. Phụ
nữ không phải chỉ biết ẩn náu, chúng ta cũng có thể làm được nhiều việc. Cũng còn
vài chuyện khác nữa, nhưng hôm nay chắc chàng đã rất mệt rồi, ngày mai ta đến
quân doanh sẽ tìm chàng nói tiếp.”

“Cách đó rất hay, nhưng nàng đi đến quân doanh làm gì?”

“Tốt xấu gì thì ta cũng ngự giá thân chính, làm sao có thể không ra mặt
một lần kia chứ?”

“Đừng quấy rối, trong quân doanh hỗn loạn, bất cẩn là va chạm. Ngày mai
nàng cứ ngoan ngoãn ở yên trong phủ, biết chưa?” giọng nói của hắn nghe kiên
quyết, khó lòng mà thương lượng. Đáng tiếc là chiêu này tuyệt đối không có tác
dụng với Dạ Nguyệt Sắc.

Nhìn Tiêu Lăng Thiên mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ, Dạ Nguyệt Sắc
mỉm cười. Tiêu Lăng Thiên ơi là Tiêu Lăng Thiên, chàng vẫn chưa hiểu tính ta
rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3