Ngâm vịnh phong ca - Chương 15

Chương 15

Sau ngày mùng Bốn tháng Bảy khi Lăng Tiêu Thiên chấp nhận cho Dạ Nguyệt
Sắc thân chinh ngự giá, Dạ Nguyệt Sắc dành năm ngày để phục hồi thể lực, sau đó
dành tiếp năm ngày để học các kỹ năng cơ bản như cưỡi ngựa bắn tên. Trong vòng
mười ngày đó, Tiêu Lăng Thiên sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc trong triều đình,
giao cho bốn đại thần tâm phúc giám sát tình hình trong thời gian hắn xuất
chinh. Ngày mùng Mười tháng Bảy, quân Ngân Giáp và quân Phong Kỵ khai triển một
trận đánh nhỏ bên sông Lạc Thủy, hai nước chính thức phát động chiến tranh.
Ngày Mười lăm tháng Bảy, trong cung ban chỉ dụ bố cáo với toàn dân về việc Nữ
hoàng đế thân chinh ngự giá. Vì chiến sự khẩn cấp nên quyết định trong ngày
Mười tám tháng Bảy chính thức lên đường.

Ngày Mười tám tháng Bảy năm Triêu Húc thứ Mười một, thành Phong Ca sương
khói vấn vương như mộng, hoa bay lả tả như mưa. Trời còn chưa sáng, hai vạn Cấm
quân thiết kỵ đã tập kết xong xuôi trên đường Chu Tước, người dân đến tiễn cũng
đã đứng chật ních hai bên đường.

Giờ Dần, khi ánh bình minh đầu tiên trong ngày xé toang màn đêm chiếu rọi
xuống thành Phong Ca, cánh cửa lớn trên hoàng thành cao vời vợi từ từ mở ra, Nữ
hoàng đế Triêu Húc và Nhiếp Chính vương sánh vai bên nhau xuất hiện nơi thềm
ngọc. Toàn quân nhất loạt quỳ xuống, sau đó muôn dân lần lượt quỳ theo. Ánh mặt
trời sớm mai đã mang theo ráng hồng như lửa, nhuốm màu máu mênh mang lên hai
nhân vật thần tiên trong màu áo trắng tinh như tuyết đứng trên cao chót vót.
Hai vạn quân lính đang chuẩn bị xuất chinh cùng bách tính toàn thành nhìn lên
hoàng đế của họ, thành Phong Ca rộng lớn chìm trong tĩnh lặng.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn những con người đang phủ phục dưới chân mình, ngước
mắt trông ra giang sơn gấm vóc, một tình cảm lớn lao từ trước đến nay chưa từng
có bỗng trào lên trong ngực.

“Giang sơn vạn dặm tươi đẹp của Ngâm Phong quốc, ta sẽ cùng chàng bảo vệ,”
hai mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, nói với Tiêu Lăng Thiên đang đứng bên
cạnh rõ ràng từng chữ một.

Tiêu Lăng Thiên khẽ mỉm cười mà không nói gì, chỉ có bàn tay phải hơi đưa
lên, nắm lấy bàn tay trái của Dạ Nguyệt Sắc vừa đưa ra, sau đó cùng nhau đều
bước đi xuống từng bậc thềm ngọc. Phía sau không có xe liễn, chỉ có các quan
văn võ tùy tùng, nàng thong thả đi từng bước, từng bước tiến gần đến cuộc chiến
tranh và chết chóc, nhưng nàng không hối hận, đây là con đường mà nàng lựa
chọn, chỉ vì muốn được ở bên cạnh chàng.

Mặt trời mỗi lúc một rực rỡ thêm, chiếu rọi lên áo giáp của Cấm vệ quân
hắt ra một màu máu lạnh ngắt gây lóa mắt. Nữ hoàng đế và Nhiếp Chính vương cuối
cùng cũng đi hết bậc thềm, đứng trên con đường Chu Tước, hai con ngựa đang chờ
bọn họ.

Trong không gian tĩnh lặng, Tiêu Lăng Thiên chậm rãi cất lời, giọng nói
vang xa khiến binh sĩ đứng hàng cuối cùng cũng có thể nghe rõ ràng.

“Nhờ Phong thần che chở, Ngâm Phong quốc của chúng ta từ khi khai quốc
đến nay đã hơn hai trăm năm, chính sự vững vàng, bách tính yên vui, nhưng Lâm
Thủy quốc lòng lang dạ sói, thèm muốn đất đai Ngâm Phong giàu có, không ngừng
xâm phạm, nay lại đang khiêu chiến bên bờ sông Lạc Thủy. Hoàng thượng thánh
minh, ngự giá thân chinh chống lại quân xâm lược, những binh sĩ nhiệt huyết của
Ngâm Phong, có nguyện chết theo Hoàng thượng để bảo vệ sông núi hay không?”

Ngữ khí của hắn dần nâng cao, câu hỏi cuối cùng nghe dõng dạc hùng hồn.
Lời vừa dứt, hai vạn tướng sĩ quỳ rạp bên đường đã nhất loạt đặt tay phải lên
ngực trái, lớn tiếng đồng thanh: “Thề chết cùng Hoàng thượng! Giữ uy thanh cho
Ngâm Phong quốc.”

Hai vạn người đồng thanh hô vang, vọng lên không trung thành Phong Ca,
khí thế lan khắp non sông, uy phong như vũ bão. Dạ Nguyệt Sắc thấy chấn động
trong lòng, cảm giác kiêu hãnh và tự hào khi được làm hoàng đế của đất nước này
trước kia vốn chưa từng xuất hiện thì nay bỗng trào dâng trong tim, khiến lồng
ngực nàng tràn ngập cảm giác nhoi nhói đầy ấm áp.

Thấy Tiêu Lăng Thiên ra hiệu bằng mắt với mình, nàng lập tức nhớ lại
trình tự đã được luyện đi luyện lại nhiều lần, cầm lấy dây cương, nhảy phắt lên
ngựa, sau đó nhìn sang phía Tiêu Lăng Thiên khi đó cũng đã ngồi vững chãi trên
lưng ngựa. Một tiếng rầm vang lên đằng trước, hai vạn Cấm quân cũng nhất loạt
lên ngựa, động tác của tất cả mọi người đều gọn ghẽ và dứt khoát, trong thoáng
chốc một rừng thiết kỵ đầy khí thế đã xuất hiện ngay trước mắt.

Dạ Nguyệt Sắc mặc ngân giáp, đầu đội mũ bạc được chế tạo riêng cho nàng.
Dù cơ thể nhỏ nhắn, nhưng vì mấy ngày khổ luyện nên động tác lên ngựa của nàng
cực kỳ gọn ghẽ và đẹp mắt, lại mang theo cả uy nghi của bậc nam nhi. Tiêu Lăng
Thiên đi bên nàng thì khỏi nói, chiếc áo giáp và mũ bạc cũng không che khuất
được khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp, cơ thể cao lớn oai phong, khí thế ngút
trời. Dạ Nguyệt Sắc không khỏi than một tiếng trong lòng, trên thế gian chỉ có
người này mới xứng đáng là bậc đế vương.

Đưa tay phải sang sườn bên trái, chầm chậm rút ra một thanh gươm, Dạ
Nguyệt Sắc chỉ thẳng lên trời, tiếp sau là Tiêu Lăng Thiên và hai vạn tướng sĩ
cũng làm như vậy. Sát khí lạnh lùng bỗng nhiên tràn khắp thành Phong Ca, đao
kiếm lóe sáng trên lông mày tạo nên những mảng trắng xanh.

“Phong Thần che chở, thiên hạ bất bại!” Tiêu Lăng Thiên hét lớn từng lời.

“Phong Thần che chở, thiên hạ bất bại! Phong Thần che chở, thiên hạ bất
bại!” binh lính và muôn dân cùng hô vang, tiếng hô vọng tới tận mây xanh, như
muốn xộc thẳng tới thiên đình.

Tiếng hô vừa dứt, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên đồng thời thúc ngựa,
nhanh chóng lao về phía trước. Đội ngũ Cấm quân đột nhiên tách làm hai, chỉ
thấy loáng thoáng hai bóng trắng sát bên nhau phi ngựa nhanh như gió về hướng
cổng thành, đại quân đằng sau cũng nhất loạt quay đầu ngựa, bám sát theo sau.
Tiếng vó ngựa rầm rập, mặt đất khẽ rung lên khiến những cánh hoa anh đào bên
đường rơi lả tả như mưa, buông trên vai những người lính chiến.

Bách tính trong thành khi đó đã đứng lên, mắt dâng đầy nước nhưng trên
mặt vẫn nở nụ cười, vẫy tay nhìn theo đoàn quân ra chiến trận. Trong số tướng
sĩ ấy có chồng, con, cha, anh em của họ, ra đi để bảo vệ đất nước và chính gia
đình mình, lần này xa nhau, không biết bao giờ mới có thể trở về, đặt chân lên
mảnh đất này. Trong lòng họ xót xa, nhưng vẫn nở nụ cười tự đáy lòng, vì bảo vệ
non sông là trách nhiệm của mỗi đấng nam nhi, nam nhi của Ngâm Phong quốc không
bao giờ trốn tránh.

Ra đến ngoài thành đại quân dừng lại nghỉ chân, Dạ Nguyệt Sắc không cưỡi
ngựa nữa mà chuyển sang ngồi xe, cùng đại quân thẳng tiến tới chiến trường.
Tiêu Lăng Thiên vẫn cưỡi ngựa, luôn đi sát bên xe hộ giá cho nàng. Dạ Nguyệt
Sắc mấy lần lặng lẽ vén rèm xe lên đều trông thấy hình bóng hiên ngang mạnh mẽ
của hắn ở cạnh bên mình, trong lòng thấy ấm áp và yên ổn. Dù xe ngựa thời cổ
không thể so sánh với xe hơi thời hiện đại, nhưng đây là xe dành cho thiên tử,
đã được thiết kế giảm xóc đặc biệt, thế nên cũng không quá lắc lư, hơn nữa để
tiện cho việc tốc hành chiếc xe cũng được làm khá nhỏ, bên trong lại tao nhã và
dễ chịu, nên suốt dọc đường không quá gian nan.

Đến chặng sau, vì liên tục có chiến thư ở chiến tuyến gửi về, nên Tiêu
Lăng Thiên cũng không cưỡi ngựa nữa mà cho người hầu của Hoàng thượng lui ra,
còn mình thì ngồi trong xe đọc tấu chương, chiếc xe của hoàng đế nhỏ hẹp nhưng
dễ chịu đã trở thành nơi làm việc của hắn. Thấy vẻ mặt của Tiêu Lăng Thiên vẫn
bình tĩnh và phẳng lặng bất kể có nhận được thư khẩn cấp tới đâu nên Dạ Nguyệt
Sắc không nhịn nổi phải lên tiếng hỏi. Tiêu Lăng Thiên bèn mím môi cười, giảng
giải cho nàng tình hình ở chiến trường. Thỉnh thoảng Dạ Nguyệt Sắc lại lặng lẽ
liếc nhìn đôi lông mày dài, đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn, song mỗi khi bị
hắn bắt gặp, thế nào cũng bị hắn ghì lấy rồi phóng túng một phen. Mỗi lần như
vậy Dạ Nguyệt Sắc lại thấp thỏm đề phòng sợ ai đó xộc vào, người ta đang đồng
lòng lao ra chiến trường, xông vào nơi chết chóc, còn hai người thì lại quấn
lấy nhau như thế, trong lòng không khỏi tự trách mình, lại bị Tiêu Lăng Thiên
cười mãi không thôi.

Lãnh thổ Ngâm Phong quốc rộng lớn, đi từ thành Phong Ca đến Chiến Vân
thành phải qua chín châu, phi ngựa nước đại cũng phải mất mười ngày, nên hành
quân còn chậm hơn rất nhiều. Để đến được chiến trường nhanh chóng nhất, Tiêu
Lăng Thiên đã hạ lệnh ban ngày gấp rút hành quân, ban đêm dựng lều dã chiến trú
tạm, không vào bất cứ châu phủ nào ở dọc đường. Hắn lo Dạ Nguyệt Sắc sức yếu
không chịu được, vốn định để một nửa số người hộ giá cùng nàng đi chậm lại, như
vậy sẽ không phải chịu vất vả, nhưng bị nàng mỉm cười kiên quyết khước từ. Tiêu
Lăng Thiên biết tính nàng nên cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò Thương Hải và
Nguyệt Minh cùng đám tay chân ở Thiên Tinh cung đóng giả làm thị vệ phải chăm
sóc việc ăn ngủ của nàng chu đáo. Hàng ngày đều được thấy nàng, trong lòng hắn
cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Khi đó đã sang mùa hè, những nơi đại quân đi qua có không ít phong cảnh
tuyệt sắc, song vì hành quân nhanh quá nên Dạ Nguyệt Sắc cũng không có thời
gian để ngắm nhìn. Thấy được khát khao trong mắt nàng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy
không đành lòng, cuối cùng chấp nhận sau khi chiến thắng trở về sẽ đưa nàng đi
chơi một chuyến. Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười ngoắc tay với hắn, từ trước đến nay
nàng chưa từng nghi ngờ việc bọn họ sẽ giành thắng lợi, không biết tại sao
nhưng trong lòng nàng không cảm thấy sợ hãi một chút nào, dường như nàng có thể
nhìn thấy kết cục của cuộc chiến này - đó là bọn họ thắng lợi hoàn toàn.

Trải qua hành trình mười lăm ngày gấp rút hành quân, sáng ngày Hai mươi
ba tháng Bảy, xa giá của Nữ hoàng đế Triêu Húc cuối cùng cũng đến Chiến Vân
thành. Dường như cũng đang đợi chờ họ đến, sáng tinh mơ hôm đó, Lâm Thủy quốc
bắt đầu triển khai đợt tấn công quy mô lớn đầu tiên.

Ngày hôm đó không khí chiến tranh dày đặc ở thành Chiến Vân.

Khi xa giá thiên tử nhập thành đáng lẽ phải có nghi thức nghênh đón long
trọng, song khi đó tất cả tướng sĩ đang phải đối phó với đợt tấn công toàn diện
đầu tiên của Lâm Thủy quốc kể từ sau khi chiến sự nổ ra, thế nên Tiêu Lăng
Thiên đã ra lệnh miễn nghi thức tiếp giá, sau khi sắp xếp cho Nữ hoàng đế vào ở
trong phủ Tri châu liền đưa theo người nhanh chóng đến lều chỉ huy nghị sự việc
quân.

Khi đó quân địch đang công thành, thỉnh thoảng lại có tên bay đạn lạc
vượt qua tường thành, song không gây ra nỗi sợ hãi quá lớn, hơn nữa dân chúng ở
Chiến Vân thành dường như cũng đã quen với chiến tranh. Trong thành không thấy
có phụ nữ và trẻ em, chỉ có từng tốp từng tốp binh sĩ mặc giáp xanh lao về phía
cổng thành, họ vốn là binh sĩ đồn trú ở thành Chiến Vân, cũng là quân chủ lực
trong cuộc chiến bảo vệ thành lần này. Còn ba mươi vạn quân Ngân Giáp của Tiêu
Lăng Thiên khi đó vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức đợi trận đại chiến nổ ra.

Nói tới quân Ngân Giáp, đó là một đội thiết kỵ có uy lực nhất ở Ngâm
Phong quốc, do một tay Tiêu Lăng Thiên sáng lập, bởi vậy dù trên danh nghĩa là
biên chế của bộ Binh, nhưng thực tế toàn quyền chỉ huy vẫn ở trong tay Tiêu
Lăng Thiên, đây cũng chính là một cơ sở vững chắc để hắn nắm được thực quyền.
Từ khi mười bốn tuổi Tiêu Lăng Thiên đã bắt đầu gây dựng quân Ngân Giáp, sau
khi kế vị chức Nhiếp Chính vương đã sử dụng quyền lực trong tay để biến đội
quân này ngày càng trở nên lớn mạnh. Hắn giữ vị trí tướng lĩnh cao nhất trong
quân Ngân Giáp - Diệu Nhật Đại tướng quân, dù không tự mình dẫn quân nữa, song
hắn vẫn thường xuyên tới nơi tập kết, đồng thời sắp xếp các đại thần tâm phúc
của mình tiếp tục huấn luyện tướng sĩ theo đúng cách mà hắn đã đặt ra, bởi vậy
vẫn có uy quyền cao nhất trong quân. Ngày đó Dạ Nguyệt Sắc nói hắn là quan văn
thực sự là sai, nếu xét một cách nghiêm túc thì hắn chính là võ tướng.

Mấy chục năm qua dù Ngâm Phong quốc tương đối yên bình, nhưng thỉnh
thoảng vẫn có phân tranh với Lâm Thủy quốc, Thương Lang tộc ở phương bắc cũng
thường xuyên quấy nhiễu, sau khi thành lập quân Ngân Giáp, Tiêu Lăng Thiên đã
tính đến việc tôi luyện bọn họ để giải quyết những vấn đề này. Mười mấy năm trôi
qua, quân Ngân Giáp cũng xứng đáng với danh hiệu đội quân thiết kỵ tinh nhuệ,
nhưng lần này họ phải đối đầu với quân Phong Kỵ đã có hơn trăm năm lịch sử,
người đứng đầu quân đối phương lại là viên tướng được suy tôn là dụng binh như
thần Hoắc Thiên Uy, mặc dù kiêu ngạo nhưng Tiêu Lăng Thiên cũng không phải
người tự đại một cách ngu ngốc, lúc này lại càng cẩn thận, tự mình dẫn quân ra
trận.

Mình mặc giáp bạc, Tiêu Lăng Thiên được mấy quan viên ra đón dẫn xuyên
qua quân doanh san sát ánh đao, tiến thẳng vào lều nghị sự, song không ngồi
trên ghế soái mà đi thẳng đến bản đồ bố phòng quân sự được đặt giữa lều xem xét
tường tận, một lát sau mới hỏi: “Chiến sự ra sao?”

Thống soái Lạc Thiết Vân lập tức đứng dậy đáp: “Hồi bẩm điện hạ, mấy ngày
trước bọn chúng chỉ khiêu chiến với quy mô nhỏ, hai bên chỉ va chạm nhẹ. Hôm
nay là lần đầu tiên tấn công toàn diện, song cũng không giống dốc toàn lực tấn
công, có lẽ là để thăm dò thực lực của ta.”

Tiêu Lăng Thiên hơi trầm ngâm không nói, tướng sĩ trong lều đều như Thiên
Lôi sai đâu đánh đó nên lặng lẽ chờ chỉ thị của hắn. Lát sau có binh sĩ đưa tin
đến, Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng lên tiếng bàn thảo với tướng lĩnh các lộ
quân, không khí trong lều dần dần trở nên căng thẳng.

Vừa vào đến thành Dạ Nguyệt Sắc đã bị tách khỏi Tiêu Lăng Thiên, dẫn theo
Thương Hải Nguyệt Minh cùng mười mấy thị vệ Tiêu Lăng Thiên cấp cho nàng và năm
nghìn Cấm quân trùng trùng điệp điệp đi tới phủ Tri châu thành Chiến Vân. Tri
châu đại nhân thành Chiến Vân, Vương Tĩnh, đã sớm dẫn theo các quan trong thành
quỳ trên mặt đất nghênh đón thánh giá, Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe đã nhìn thấy
một đám người đông nghịt đang quỳ rạp.

“Các khanh bình thân,” nàng đã quen với cảnh tượng như thế này, nghe
giọng nhẹ như nước Thiên Sơn, song lại toát lên vẻ cao quý và phong nhã.

Vương Tĩnh cùng những người khác tạ ơn, sau đó đứng dậy, đưa Dạ Nguyệt
Sắc vào nội phủ. Sau khi có thông tin Hoàng thượng ngự giá thân chinh, trong
cung đã truyền ý chỉ yêu cầu sắp xếp một tư phủ làm nơi ở cho Nữ hoàng đế, ông
ta thân là chức quan cao nhất trong các quan chức ở Chiến Vân thành đã bàn bạc
với những người khác, sau đó thu xếp phủ của mình làm nơi tiếp giá. Sau khi gấp
gáp chuẩn bị, chuyển người trong gia đình đi nơi khác ở, ông ta vẫn chờ để đón
thánh thượng giá lâm. Lúc này Hoàng thượng đã ở ngay trước mắt, ông ta không
dám ngước mặt nhìn long nhan, chỉ ngấm ngầm quan sát một chút, cũng coi như đã
được thấy thánh thượng một lần.

Hé mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy trước mắt là một vùng rối rắm, mấy cung nữ
xinh đẹp mặc áo màu xanh nhạt đang vây quanh một thiếu nữ yểu điệu mặc áo giáp
màu trắng bạc, nghĩ bụng đây chắc là đương kim Hoàng thượng. Nhìn qua thì có vẻ
không phải mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có điều dung nhan lạnh như
tuyết, quanh mình tỏa ra một khí chất cao quý, điềm nhiên và tao nhã khác hẳn
với những người ở xung quanh, giống hệt một vị thần đáng lẽ phải ở trên trời
nhưng vô ý lạc xuống phàm trần, mắt lạnh lùng nhìn những hỷ nộ ai lạc của trần
gian nhưng không dính dáng vào. Nhìn thêm lần nữa, lập tức thấy sự lạnh lùng xa
cách bên trong đó.

Một tiếng ho khẽ khiến Vương Tĩnh định thần lại, ông ta giật thót người,
chỉ thấy một cung nữ tuyệt đẹp đứng bên cạnh Hoàng thượng đang nhìn mình lạnh
lùng, vội vàng cúi rạp đầu không dám nhìn lên lần nữa.

Thông thường sau khi tiếp giá, Nữ hoàng đế sẽ đến chính đường để nhận
tham bái của các quan, song mới rồi Vương Tĩnh nghe nói Hoàng thượng đi đường
đã mệt, nên lùi việc đó đến hôm sau. Bọn Vương Tĩnh bèn trực tiếp đưa Hoàng đế
bệ hạ đến tận bên ngoài phòng ngủ, sau đó chờ tới khi sắp xếp ổn thỏa mới lặng
lẽ lui về.

Mười mấy ngày bôn ba trên đường, Dạ Nguyệt Sắc đã vô cùng mệt mỏi, tòa
thành này dù đang trong chiến sự, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Lăng Thiên đang trấn
giữ ở đây, nàng lại thấy yên tâm. Người đàn ông đó tồn tại như một vị thần,
khiến người khó mà hình dung ra được bộ dạng thất bại của chàng. Thay y phục
xong, trong phút chốc nàng đã thiếp đi vì quá mệt.

Dù mệt nhọc, nhưng giấc ngủ lại không hề yên ổn, trong hoảng hốt dường
như có thứ gì đó cứ đè nặng trong lòng. Trong giấc mộng như có như không nàng
thấy mình chìm xuống đáy biển vô cùng tận, chân tay không thể nào động đậy
được, rõ ràng là mộng nhưng lại không thể nào làm cho mình tỉnh dậy.

Cảm giác đó vô cùng đáng sợ, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy thần trí của mình vẫn
còn tỉnh táo, nàng ra sức cử động cơ thể hoặc kêu lên thành tiếng nhưng vô
dụng, đến một ngón tay cũng không tài nào nhúc nhích, dần dần nỗi sợ hãi giống
như nước từ từ nhấn chìm nàng.

Đột nhiên như có một bàn tay ấm áp và vững chãi kéo nàng từ dưới biển
lên, bên tai là giọng nói ấm áp gọi tên nàng.

“Nguyệt Sắc! Nguyệt Sắc! Tỉnh dậy đi.”

Cuối cùng nàng cũng thở mạnh được một hơi, dần dần mở mắt ra. Trước mắt
nàng là đôi mắt đen sẫm tuyệt đẹp của Tiêu Lăng Thiên, vẻ mặt chàng hơi lo
lắng, sau khi thấy nàng đã tỉnh dậy mới chầm chậm nở nụ cười. Trong khoảnh khắc
mây tan mặt trời chiếu rọi, khiến con tim đang chứa đầy nỗi lo âu của Dạ Nguyệt
Sắc cũng yên định lại.

“Không sao, không sao,” hắn ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên
lưng, giống như đang an ủi một đứa trẻ. “Chỉ là một cơn ác mộng thôi, không sao
nữa rồi.”

Tựa đầu lên vai hắn, cảm thấy sự dịu dàng của hắn với mình, Dạ Nguyệt Sắc
khẽ nở nụ cười.

“Cười gì thế? Sao?” Tiêu Lăng Thiên nghe thấy nàng cười, bèn đẩy người ra
một chút, nhìn khuôn mặt nàng rồi hỏi.

“Nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp chàng,” Dạ Nguyệt Sắc mím môi cười, sóng
mắt lay động mang theo một vẻ dịu dàng uyển chuyển xinh đẹp vô cùng, “Khi đó ta
cảm thấy dù chàng là người đàn ông đẹp nhất, nhưng chắc chắn cũng là người lạnh
lẽo vô tình nhất mà ta từng gặp. Khi đó còn nghĩ tính mạng của ta chắc chắn kết
thúc trong tay chàng, ai ngờ đâu chúng ta lại có ngày hôm nay.”

Tiêu Lăng Thiên cũng bật cười, đưa tay lên vuốt ve đôi mày của nàng,
những ngón tay thon dài trắng trẻo trượt dọc theo đường viền của khuôn mặt
nàng, mang vẻ vừa như yêu thương, vừa như trêu chọc.

“Sau khi nàng mất trí nhớ, dường như đã biến thành một người khác, dần
dần trở thành người mà ta yêu quý. Nàng nói cũng đúng, ta vốn là người lạnh
lùng nhưng giờ đây trong trái tim ta đã có nàng, thì sẽ không tàn nhẫn với nàng
nữa. Còn nàng, chỉ cần ở bên ta là được rồi, đã biết chưa?”

Lời nói biến mất khi môi hắn chạm vào môi nàng, hắn khẽ khàng hôn nàng
giống như cẩn thận nâng niu một món đồ dễ vỡ. Nụ hôn không mang một chút ham
muốn tình dục nào, chỉ đơn thuần là sự yêu chiều.

Mãi lâu sau hắn mới rời nàng ra, nhìn thấy đôi mắt nàng hơi thất thần,
không nhịn được lại nhẹ nhàng hôn lên môi lần nữa.

“Tiểu nha đầu, mau tỉnh dậy, đến giờ dùng bữa tối rồi, ngủ suốt cả ngày
đến bữa trưa cũng không ăn, không đói sao?”

Nhìn thấy ánh cười trong mắt hắn, mặt Dạ Nguyệt Sắc đỏ ửng lên. Ngẩng đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã tối, nàng ngủ suốt một ngày, thảo nào
có cảm giác đói bụng.

Nhìn kỹ lại Tiêu Lăng Thiên khi đó vẫn đang ngồi trên giường ôm mình,
thấy hắn cũng đã thay sang thường phục màu đen, mái tóc dài được buộc gọn bằng
một dải lụa đen. Màu đen cao quý và bí ẩn khiến hắn trông giống một con báo đen
với hơi thở uể oải nhưng đầy nguy hiểm. Đột nhiên cảm thấy hắn có gì khang
khác, nàng nhìn kỹ lại, hóa ra Tiêu Lăng Thiên khi đó đã đeo một thanh bội kiếm
bên hông.

Nói đến việc này, trước đây trong cung hắn chưa bao giờ mang bội kiếm,
song vẫn thường mang theo một thanh đoản kiếm sắc nhọn trong người. Sau này khi
xuất chinh với đại quân nàng có trông thấy hắn trang bị bội kiếm, song nàng vẫn
luôn cho rằng đó chỉ là đồ trang sức, giống như việc mình mặc áo giáp bạc hôm
ấy vậy. Hiện giờ mới thấy không phải vậy, thanh kiếm này thực sự cần dùng đến,
nó nhắc nàng nhớ hiện giờ nàng không phải ở trong cung mà đang ở chốn chiến
trường.

“Chiến sự thế nào rồi?” nàng chợt thấy mình nên hỏi chuyện này, bất luận
ra sao thì hiện giờ vẫn mang danh nghĩa là Hoàng thượng thân chinh ngự giá, dù
nàng không thể giúp hắn ra trận giết quân thù, thì về tình về lý cũng đều phải
hỏi qua tình hình.

“Đừng lo,” Tiêu Lăng Thiên cười với nàng, sau đó đột nhiên ý thức được
rằng gần đây mình đã cười quá nhiều, đứa trẻ đang ở trước mắt luôn phá vỡ được
phòng tuyến trong lòng mình một cách dễ dàng, khiến hắn yêu thương khôn xiết,
“Chiến Vân thành đã được xây dựng hơn một trăm năm, không dễ công phá vậy đâu.
Hoắc Thiên Uy chỉ là muốn thăm dò một chút thôi. Nàng không cần lo lắng đến
chiến sự, chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi. Nơi này cũng mới chỉ
được dọn dẹp lại, nàng ở có thấy thoải mái không?”

Dạ Nguyệt Sắc vốn cũng không phải là người quá kén chọn, huồng hồ hiện
giờ lại đang trong lúc chiến tranh, vội vàng gật đầu. Tiêu Lăng Thiên thấy vậy
bèn gọi người đến đưa nàng đi dùng bữa tối, song Dạ Nguyệt Sắc lập tức ngăn
lại. Không muốn ngồi đó một mình giữa cả đám người phục vụ, nàng lấy cớ mệt,
yêu cầu mang một chút đồ ăn đơn giản lên phòng, tiện thể cũng sai người mang
bữa tối của Tiêu Lăng Thiên đến đó, hai người lặng lẽ ngồi trong phòng ăn, chỉ
để Thương Hải và Nguyệt Minh hầu hạ.

Khi ấy trời đã tối hẳn, Nguyệt Minh thắp đèn lên. Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu
Lăng Thiên ngồi cùng bàn ăn cơm, Thương Hải và Nguyệt Minh lẳng lặng đứng hai
bên chờ sai bảo. Khung cảnh không hề trang nghiêm giống trong cung, mà chỉ
giống như một bữa tối hằng ngày của gia đình thường dân. Hai người thỉnh thoảng
lại khẽ chuyện trò, thỉnh thoảng nhìn nhau cười hết sức dịu dàng tình tứ.

Làn gió ấm nóng mùa hè nhẹ nhàng thổi qua cây ngọc lan ngoài cửa sổ, đưa
mùi hương thoang thoảng đến khắp mọi nơi. Trong căn phòng bên dưới gốc cây, ánh
đèn vàng mờ ảo làm bóng đêm cũng trở nên ấm áp, dường như có thể khiến người ta
quên đi chuyện binh đao khói lửa. Nhưng cũng chỉ là dường như thôi, ngày mai, e
rằng sẽ là một buổi sáng đầy màu máu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3