Ngâm vịnh phong ca - Chương 08

Chương 8

Tháng Chín giữa thu, cây lá trong thành Phong Ca đã nhuốm sắc vàng, cộng
với ánh nắng mặt trời rực rỡ đang lặn dần xuống đằng tây lúc hoàng hôn, nhuộm
một màu hoàng kim chói lọi cho thành Phong Ca. Trong Trường Túy lâu nằm giữa
con phố buôn bán Hồ Tước, lúc này là thời điểm làm ăn bận rộn nhất. Bà chủ Hồng
Tiêu vừa lo liệu việc kinh doanh ở mặt tiền cửa hàng, vừa thấp giọng dặn dò
người làm phải hầu hạ chu đáo vị khách ngồi gần cửa sổ.

Trường Túy lâu có loại rượu “Cầu Trường Túy” gia truyền có hương vị rất
ngon, lại thêm bà chủ Hồng Tiêu dung mạo xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, thế nên
ngày nào cũng đông khách, song vị khách như hôm nay thì quả thực là ít gặp.

Đúng vào buổi chiều hôm nay, có mấy vị khách đến Trường Túy lâu. Đó là
một thiếu niên mặc áo trắng dẫn theo hai người hầu một trai một gái. Hồng Tiêu
lăn lộn chốn phố phường đã lâu, luyện được đôi mắt vô cùng sắc sảo, nhìn thoáng
qua đã biết thiếu niên đó không phải người thường. Trên khuôn mặt chàng ta vẫn
chưa hết nét ngây thơ song phong thái lại xuất sắc phi phàm, dù chỉ mặc chiếc
áo dài bằng vải thông thường, nhưng không che giấu nổi vẻ nho nhã và cao quý,
ung dung tự tại. Chỉ có điều dung mạo quá thanh tú dịu dàng, hơi khó phân biệt
là nam hay nữ. Hai người hầu đi theo chàng ta, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh
đẹp, cũng là những nhân vật xuất sắc, song khi đứng bên cạnh chàng thiếu niên
thì hoàn toàn bị vẻ đẹp của chàng ta lấn át.

Thiếu niên mặc áo trắng đó không phải ai khác mà chính là Nữ hoàng đế của
Ngâm Phong quốc cải trang đi du ngoạn. Nàng chọn một chiếc bàn gần cửa sổ rồi
ngồi xuống, gọi một bình Bích Loa Xuân, Thương Hải và Minh Nguyệt đứng ngay bên
cạnh để hầu.

Trường Túy lâu chẳng qua cũng chỉ là một quán rượu nho nhỏ, đồ dùng ở đây
đều hết sức bình dân. Nguyệt Minh sợ cốc chén bát đĩa không được sạch sẽ nên đã
khuyên Dạ Nguyệt Sắc chọn một nơi khác, nhưng Dạ Nguyệt Sắc muốn được xem cuộc
sống của dân chúng nên đương nhiên không đồng ý. Bất lực, Nguyệt Minh đành phải
lấy một chiếc khăn lụa, lau sạch kỹ càng một lượt toàn bộ cốc chén trên bàn,
sau đó mới rót trà vào trong chén, cung kính đưa cho Dạ Nguyệt Sắc nói: “Chủ
nhân, trà dùng được rồi, mời chủ nhân.”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn nước trà màu xanh biếc bên trong chén, chợt nhớ đến
Tiêu Lăng Thiên khi đó đang ở trong cung. Từ sau lễ Phong Thần, quan hệ của hai
người có thay đổi một chút, Tiêu Lăng Thiên có vẻ như vô tình hữu ý chiều
chuộng nàng hơn, dù tác phong lời nói thì vẫn không có gì khác so với lúc
thường, nhưng đã không còn khiến Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy sự ác ý nguy hiểm nữa.
Còn Dạ Nguyệt Sắc thì vừa tiếc vừa nhớ sự dịu dàng ấm áp của Tiêu Lăng Thiên,
vừa lo sợ mối tình cảm trong sáng đó của mình, không biết xử sự ra sao. Cuối
cùng nàng vẫn quyết định phải trốn khỏi cung trước khi tình cảm đó trở nên sâu
đậm, tự do mới là quan trọng nhất, còn tình yêu nguy hiểm đó thì tránh xa một
chút vẫn cứ tốt hơn.

Hắn đúng là có hơi chiều chuộng nàng hơn trước, hôm qua khi nàng nhẹ
giọng cầu xin việc cải trang vi hành, vậy mà hắn lại đồng ý, chỉ nhất định yêu
cầu phải mang Thương Hải và Nguyệt Minh theo, chắc là để vừa bảo vệ vừa giám
sát đây. Thế nên hôm nay vừa qua giờ Ngọ, Dạ Nguyệt Sắc đã dẫn theo Thương Hải
và Nguyệt Minh xuất cung.

Nàng không đến phố Long Tước như lần trước nữa, mà chọn phố buôn bán Hổ
Tước là nơi tụ tập những người buôn bán phổ thông. Đi dạo quanh các con phố một
lát, đại khái xem muôn dân thiên hạ ăn mặc thế nào, nắm bắt sơ qua về tình hình
giá cả đời sống. Vì nghĩ tửu lâu là nơi tốt nhất để tìm hiểu về phong thổ và
cuộc sống dân gian nên nàng chọn quán rượu Trường Túy lâu không quá lớn nhưng
sạch sẽ này để nghỉ chân.

Khi nàng đến khách khứa trong quán không đông lắm, chiều muộn dần, người
đến uống rượu, uống trà cũng nhiều dần lên, dần dần các bàn đều kín chỗ, chỉ
còn mỗi chiếc bàn nàng ngồi là có một người. Cũng không phải không có người
muốn đến ngồi cùng, nhưng cảm thấy ba người cả chủ lẫn tớ bọn họ có một dáng vẻ
lạnh lùng xa cách nên biết ý không làm phiền nữa. Nàng cảm thấy như vậy hơi
khiến người ta để ý quá nên bảo Thương Hải và Nguyệt Minh cũng ngồi xuống, song
bị hai người đó từ chối một cách cung kính và cương quyết.

Khi bước vào Trường Túy lâu, Lâm Vãn Y lập tức thấy quang cảnh đó. Trong
gian phòng đông nghịt khách uống rượu thưởng trà, lớn tiếng nói cười, chiếc bàn
bên cạnh cửa sổ lại chỉ có một thiếu niên mặc áo trắng, phía sau lưng còn có
hai người theo hầu. Thiếu niên đó có ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ ngồi nhìn quang
cảnh náo nhiệt trong quán nhưng hồn lại phiêu diêu tận đâu đó, rõ ràng là chim
hạc đứng giữa đám gà.

Trong lòng chàng hơi chấn động, là nàng ấy!

Lần đầu tiên gặp mặt chàng chỉ cảm thấy đó là một cô gái nhỏ khiến người
ta thương xót, nhưng giờ đây nàng đã hoàn toàn thay đổi, trông cao quý đến vậy,
đặc biệt đến vậy.

Đi tới trước bàn, Lâm Vãn Y chắp tay hành lễ.

“Tiểu huynh đệ đây rồi, xin chào.”

Là ý gì đây? Dạ Nguyệt Sắc chưa từng thấy cảnh này bao giờ, bèn hơi quay
mặt sang, liếc xéo người đang đứng ngay trước bàn. Ánh nắng chiếu trên khuôn
mặt trắng như ngọc của nàng hắt lên một vầng sáng mờ mờ, khiến Lâm Vãn Y ngẩn
ra nhìn.

“Không biết tiểu huynh đệ có tiện cho ta ngồi cùng bàn được không?”

Dạ Nguyệt Sắc ngầm đánh giá chàng ta. Đó là một công tử trẻ tuổi đẹp
trai, khí chất nho nhã, cũng thuộc hàng long phượng trong đám người thường.
Chàng mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt, trông mặt có vẻ hơi quen, hình như đã
từng gặp ở đâu đó rồi, lẽ nào lại là đại thần trong triều?

Lâm Vãn Y thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt hơi nghi hoặc, bèn mỉm cười
nói: “Lâu rồi không gặp tiểu huynh đệ, hôm nay lệnh huynh không đến cùng sao?”

Lệnh huynh ư? Ca ca? Trong đầu nàng chợt hiện lên cảnh tượng ở trong miếu
Phong Thần, đây là nam tử mỉm cười chìa tay ra cho nàng hôm đó.

“Mời ngồi.”

Dạ Nguyệt Sắc vốn cảm thấy mình hơi nổi bật giữa đám đông, thêm vào nữa
nếu có thể thiết lập quan hệ với người này, biết đâu sẽ được trợ giúp sau khi
mình trốn khỏi hoàng cung, vì thế nên mời chàng ta ngồi xuống.

Lâm Vãn Y nghe lời bèn ngồi xuống đối diện Dạ Nguyệt Sắc, gọi rượu và mấy
món đồ ăn, sau đó cùng Dạ Nguyệt Sắc chuyện trò.

“Tại hạ là Lâm Vãn Y, không biết quý tính đại danh của tiểu huynh đệ là
gì?”

Vừa nghe chàng giới thiệu tên, Thương Hải và Nguyệt Minh đã giật thót
người. Bọn họ dù ở trong thâm cung, song vẫn biết những người danh chấn võ lâm,
cái tên Lâm Vãn Y đệ nhất cao thủ Đông Lục cũng đã từng nghe qua. Lẽ nào lại là
hắn? Hoàng thượng làm sao có thể quen biết người này?

“Ta họ Tô, tên là Tái Tình,” Dạ Nguyệt Sắc giới thiệu cái tên kiếp trước
của mình.

Khi gặp Dạ Nguyệt Sắc trong y phục nữ giới ở miếu Phong Thần, Lâm Vãn Y
cũng biết nàng chưa tới tuổi cập kê, chỉ có điều cô gái nhỏ này không để ý đến
chuyện nam nữ cách biệt, trong lòng cũng cảm thấy thích thú với vẻ điềm nhiên
trong sáng của nàng, thế nên mới muốn kết giao.

“Không biết tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?” Lâm Vãn Y hỏi.

“Tại hạ mười bốn tuổi.”

“Ta lớn hơn Tô tiểu đệ mười tuổi,” Lâm Vãn Y nói, “Chúng ta có thể gặp gỡ
thế này, cũng coi như là có duyên phận. Nếu Tô tiểu đệ không chê, hai người
chúng ta kết giao bằng hữu có được không?”

Vừa mới đó mà đã huynh huynh đệ đệ rồi? Dạ Nguyệt Sắc còn chưa trả lời,
Nguyệt Minh đã hướng về phía Lâm Vãn Y thi lễ rồi nói: “Xin công tử thứ lỗi cho
nô tì thất lễ, xin hỏi người có phải là công tử Lâm Vãn Y vẫn được người ta gọi
là Lãm Ngọc công tử đó không?”

Lãm Ngọc công tử ư? Rất nổi tiếng sao? Đến cả Nguyệt Minh ở trong thâm
cung mà cũng biết? Dạ Nguyệt Sắc nhìn Lâm Vãn Y, đã thấy Lâm Vãn Y hơi gật đầu,
vừa cười vừa nói: “Chính là kẻ bất tài tại hạ.”

“Xem chừng Lâm công tử là một người rất nổi danh, đến cả nha đầu này cũng
biết,” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Lâm Vãn Y. Lãm Ngọc công tử à? Chàng ta làm gì nhỉ?

“Một chút danh hão mà thôi,” Lâm Vãn Y khách khí.

“Lâm công tử còn trẻ như vậy mà đã được coi là đệ nhất cao thủ ở Đông
Lục, cần gì phải quá khiêm nhường,” Thương Hải tiếp lời, ngoài miệng hắn thì
nói những lời cung kính, song trong lòng lại tính toán xem làm thế nào để Lâm
Vãn Y cách xa Hoàng thượng một chút.

Hóa ra là người trong giới võ lâm, lại còn là cao thủ số một ở Đông Lục
nữa. Dạ Nguyệt Sắc không kìm được, lại ngấm ngầm đánh giá Lâm Vãn Y, chỉ thấy
chàng ta tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, trên khóe miệng luôn thường trực
nụ cười dịu dàng, rõ ràng giống hệt một thư sinh, không có chút dáng vẻ của
người chốn võ lâm giang hồ.

Đối với nàng mà nói, giang hồ nghe xa tít tắp, trước đây nàng cũng chỉ
đọc được những ân oán tình thù trên chốn giang hồ qua sách mà thôi. Thật khó
tưởng tượng người đàn ông nhu hòa trước mặt mình cũng biết vung đao vung kiếm,
giết người trong nháy mắt.

“Hóa ra Lâm huynh là người trên chốn giang hồ, không biết cuộc sống chốn
giang hồ thế nào. Lâm huynh đã từng giết người chưa?” Dạ Nguyệt Sắc thấy rất
hiếu kỳ.

Lâm Vãn Y lập tức trở nên lúng túng, tay chàng đương nhiên đã từng đoạt
mạng người, lăn lộn trên giang hồ tay ai mà chẳng dính máu tươi kia chứ. Chỉ có
điều khi đối mặt với người thiếu nữ trong sáng này, chàng thực sự không muốn
thừa nhận.

Thấy chàng không trả lời, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên cũng hiểu chàng đã từng
giết người. Tuy nhiên...

“Các người lén lút đánh nhau như vậy, lẽ nào quan phủ không để ý sao?”
đây là thắc mắc trước tiên của Dạ Nguyệt Sắc. Dù hiện tại cũng chưa thể coi là
một xã hội pháp trị hoàn toàn, song nàng nghe nói Tiêu Lăng Thiên kiểm soát
tình hình trị an ở Ngâm Phong quốc rất tốt. Một người quen nắm tất cả trong tay
như hắn, làm sao lại có thể cho phép tồn tại giới giang hồ mà không bị kiểm
soát chút nào?

“Điều này, là vì...” Lâm Vãn Y không biết phải giải thích sao, “Bởi vì
những người mà ta giết đều là người xấu, thế nên... thế nên quan phủ thông
thường cũng không truy cứu.”

“Thật ư? Như vậy tức là dùng tư hình rồi?” Dạ Nguyệt Sắc truy hỏi, Lâm
Vãn Y chỉ có thể cười khổ.

Thấy không khí không ổn, Thương Hải lập tức tranh thủ cơ hội này để nói
với Dạ Nguyệt Sắc: “Thiếu gia, trời cũng không còn sớm nữa, có lẽ chủ nhân cũng
đang đợi người.”

Dạ Nguyệt Sắc lặng yên, phải, nàng đã nhận lời với Tiêu Lăng Thiên sẽ về
sớm. Hơn nữa, việc quen biết đệ nhất cao thủ Đông Lục tuyệt đối không phải là
chuyện gì tốt đẹp, quan hệ giữa nàng và Tiêu Lăng Thiên mới vừa được dịu thêm
một chút, lúc này nàng không muốn gây ra cho hắn bất kỳ sự hiểu lầm nào, khiến
hắn cho rằng nàng có ý đồ bất chính. Nghĩ tới đó, Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy, bắt
chước bộ dạng vòng hai tay lại.

“Trời đã tối, tại hạ phải cáo từ đây, lần trước khiến Lâm công tử phải
bận tâm, xin cảm tạ.”

“Không có gì.” Lâm Vãn Y cho rằng nàng không muốn giao thiệp với người
trên giang hồ nên cũng không giữ nàng lại nữa, chỉ đứng nhìn nàng đưa theo hai
người hầu cất bước rời đi. Lâm Vãn Y ngấm ngầm thở dài một tiếng trong lòng,
không ngờ mình lại bị người ta ghét bỏ.

Khi Dạ Nguyệt Sắc quay trở lại hoàng cung, đến gặp Nhiếp Chính vương ở
Ngự Thư phòng thì mặt trăng đã lên cao. Nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên vùi đầu vào
đống tấu chương trước mặt, nàng nhất thời không biết nên nói điều gì, thế nên
cứ lặng lẽ đứng yên tại đó.

“Về rồi à, đi chơi có vui không?” thấy nàng không nói gì, Tiêu Lăng Thiên
lên tiếng trước.

“À, vui lắm. Đa tạ điện hạ,” nàng lẳng lặng trả lời.

“Có chuyện gì thú vị không?”

“Có quen một người, được gọi là đệ nhất cao thủ Đông Lục,” cứ cho là nàng
không nói thì chắc chắn hắn cũng đã biết rồi.

“Lâm Vãn Y?” mắt Tiêu Lăng Thiên hơi nheo lại, sao lại trùng hợp như vậy?
Buổi chiều hắn vừa mới nhận được tin mật báo liên quan đến Lâm Vãn Y, thì Dạ
Nguyệt Sắc cũng đã gặp hắn rồi.

“Hóa ra Nhiếp Chính vương cũng biết người đó sao?” Dạ Nguyệt Sắc ngạc
nhiên, người đó thực sự nổi danh đến thế ư?

“Chỉ là nghe nói thôi,” hắn nhìn nàng, “Trời tối rồi, bệ hạ về cung nghỉ
ngơi đi.”

Xem ra hắn không muốn nói đến Lâm Vãn Y, Dạ Nguyệt Sắc vừa đi vừa nghĩ,
có lẽ nào hai người bọn họ quen nhau?

Khi ấy Tiêu Lăng Thiên vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng Dạ Nguyệt Sắc
đi khuất. Hy vọng chỉ là trùng hợp, tốt nhất là nàng đừng có liên quan gì đến
những việc mà hắn đang muốn điều tra. Nếu không...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3